"Lão sư của nàng..."
"Chính là một thằng tên là Cố Gia Minh..."
Nghe thấy cái tên này mọi người đều im lặng một lúc, có người nhìn thoáng qua phía sau, sau đó thay băng đạn mới, lên đạn "Răng rắc".
"Không thể tha thứ!"
Nghiến răng nghiến lợi nói một câu, bọn họ lại một lần nữa đuổi theo phương hướng mà Huân bỏ chạy, ở phía xa chính là một công trường bỏ hoang, hơn 10 người phân tán vây nơi đó lại
Cứ hai ba người tạo thành một tổ, họ muốn ngăn không cho Nguyệt Trì Huân thoát đi, một lúc sau, tiếng đánh nhau lại vang lên, những còn lại mọi người dựa theo những quy ước từ trước vây kín nơi đó lại.
Trong công trường không có ánh sáng, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, trong giàn giáo hỗn loạn có hai thân ảnh đang giao đấu với nhau, dưới góc tường có một gã sát thủ Bùi La Gia gục trong vũng máu.
Đi theo Cố Gia Minh học tập hơn 3 năm, hơn nữa cô gái này lại phải sống một cuộc sống buồn khổ hơn 4 năm nữa, thực lực thiếu nữ này đã tăng lên một trình độ đáng sợ, nàng muốn dùng lực lượng của mình giết toàn bộ đám người này.
Mấy giây sau đó, tên sát thủ kia bị một cái chủy thủ xuyên qua người, thân hình mất cân đối rơi xuống.
Cùng lúc đó những viên đạn gào thét bay tới, những người còn lại ở ngoài kia không ngừng nổ súng, đạn bắn trúng vô số giàn giáo, ánh sáng không ngừng lóe lên, Huân rút lấy một cái ống sắt ở trên mặt đất, sau đó biến mất, mấy giây sau nàng lại vọt ra từ trong bóng tối.
Trì Anh Thiên Huyễn!
Cái ống sát lao tới nhưng lại bị một khối sắt to đánh bay, người kia trực tiếp nhắm họng súng vào phía Huân đang nằm trên mặt đất bóp cò.
Thân hình Huân hơi nghiêng đi, không lùi mà tiến tới, máu tươi từ trên vai cứ chảy ra, nàng cắn chặt răng, lại cầm lấy ống sắt, đâm vào ngực đối phương.
"Á ——" một tiếng người kia bật lùi lại phía sau 6, 7 bước, đây chính là hành động mạo hiểm lấy mạng đối phương, sau một khắc nàng cố gắng đứng vững thân hình, rút ống sắt từ thân thể đối phương sau đó ném ra ngoài.
Tiếng súng vang lên, đạn sượt qua bên người, nàng quay đầu lại chạy vào trong bóng tối.
Ba người từ bên cạnh vọt tới, tiếng súng không ngừng vang lên, thiếu nữ không ngừng tận dụng địa thế để né tránh, thỉnh thoảng đánh trả một chút.
Ba người kia bị cô gái này bắn bị thương, nhưng cũng bắn trúng nàng một lần, có người ném lựu đạn, cái giàn giáo này lập tức sập xuống, Huân né tránh không kịp, bị một số thứ đập vào người, bắt buộc phải lao ra.
Một gã sát thủ vừa lúc chắn ở trước mặt nàng, giơ súng lên còn chưa kịp bóp cò thì đã bị cô gái kia lao tới đẩy bay hắn ra ngoài. Ngực và bụng hắn đã bị chủy thủ đâm thủng, máu tươi tuôn ra như suối.
Không ngừng truy đuổi, chạy giết, cái mục tiêu mà mọi người vây kín kia đã biến mất.
Bóng đêm trở nên yên tĩnh, ở sát biên giới của công trường, thiếu nữ người đầy máu cầm một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống một cái. Tới gần công trường sát biên giới chỗ nào. Đầy người tiên huyết thiếu nữ từ địa hạ cầm lên một cái điều khiển từ xa, nhấn xuống chốt mở.
Một tiếng nổ lớn bao phủ cả bầu trời đêm.
Đây chính là địa điểm mà nàng bố trí cái bẫy thứ hai, nàng muốn thành công nhưng cũng phải trả một cái giá thật lớn, nhưng cho dù như thế nào thì cũng đáng giá, nàng còn kém lão sư, nhưng đối với bản thân nàng đã là một thành tích rất tốt.
Trong trí nhớ của nàng, thỉnh thoảng khi nàng làm tốt, hắn cũng vỗ vỗ đầu nàng, nói với nàng một câu:
"Miễn cưỡng coi như là khá lắm rồi."
Chỉ còn một chuyện cuối cùng là kết thúc những chuyện này, sau đó... quay đầu lại nhìn một bóng người đứng cách đó không xa, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của người này.
Đây là một gã sát thủ Bùi La Gia bị trọng thương, đại khái cao khoảng 1m9, lúc bị trọng thương hắn không theo mọi người truy đuổi Huân, cho nên lúc này hắn nổi giận gầm lên một tiếng sau đó vọt tới.
Huân hơi sững sờ, sau đó thân hình bay lên.
Ầm ầm, người kia đấm vào bức tường sau lưng nàng, bức tường đổ xuống, một nửa người của Huân bị vùi lấp trong bụi bặm, tên sát thủ bị trọng thương lảo đảo lui ra phía sau, cúi đầm nhìn con dao trên ngực mình, sau đó lại nhìn thiếu nữ cô độc kia.
"A..." Hắn đi về phía trước một bước, sau đó thân hình ầm ầm đổ xuống, máu tươi tràn ra mặt đất.
Ngọn lửa ở trong công trường cháy rừng rực, đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, mấy phút sau, Huân chậm rãi mở mắt, cố gắng di động thân hình.
Trên người nàng dính đầy bụi, toàn thân đều là máu tươi, có máu của nàng, có máu của địch nhân, áo bị rách một chút, vết thương khắp toàn thân, tay trái bị chém máu tươi theo đó mà tràn ra.
Thất tha thất thểu đi vài bước, nàng hơi khôi phục ý thức, quay đầu lại liếc mắt nhìn công trường đang cháy, ở phía xa xa có xe cảnh sát đang lao tới bên này.
Còn có chuyện phải làm nữa...
Nàng nghĩ như vậy rồi cố gắng bước đi, trong chốc lát biến mất ở trong bóng tối...
***
Cũng trong đêm, trong Nguyệt Trì gia
Mùi thuốc súng khét lẹt, một đám người bận rộn dọn dẹp, chiến đấu xảy ra ở nhiều nơi khác nhau nên bây giờ hơi náo động.
Rõ ràng đây chính là một cảnh tượng sau một trường đại chiến, ở đó còn có nhiều thi thể bị cháy, có rất nhiều máu nhưng không có xác chết, tất cả mọi người đang dọn dẹp những công việc còn lại.
Ở chính đường của gia tộc, mấy chiếc xe sang trọng chạy vào bên trong, đám người gia chủ Nguyệt Trì Chính Không, hiện giờ vẫn đang chờ ở bên đường.
Lần này chiến đấu tương đối kịch liệt, thiếu chút nữa hắn cũng bỏ mạng do bị sát thủ tập kích, tay hắn bị thương, băng một cái băng vải thật to, nhưng may mắn là không có trở ngại gì.
Tuy rằng chiến đấu vô cùng ác liệt, nhưng mà Nguyệt Trì gia tổn thất không lớn, trên mặt ai cũng có sự vui mừng. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, một lão giả xuất hiện ở bên ngoài, rõ ràng đây chính là Thanh Xuyên Bình Thứ, người được cho là bị giết trong vụ ám sát hôm qua, ở xung quanh hắn có mấy người hộ vệ, trong đó có cả Văn Thái Lang.
Lúc này sắc mặt Thanh Xuyên Bình Thứ rất vui mừng, hắn bắt chuyện luôn với Nguyệt Trì Chính Không, vừa nói vừa đi vào trong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong có thể nhận ra cảnh tượng chiến đấu kịch liệt đêm nay.
"Lúc tuổi còn trẻ, cảnh tượng như thế này cũng đã trải qua không ít, hiện giờ không được nữa rồi... Đã lớn tuổi, ngay cả những chuyện nhỏ cũng làm không xong, vô cùng khẩn trương."
Đôi bên có quan hệ qua lại với nhau, mặc dù Thanh Xuyên Bình Thứ có địa vị rât cao ở chính giới, nhưng lúc này vẫn ngồi ngang hàng nói chuyện với Nguyệt Trì Chính Không.
Nghe Nguyệt Trì Chính Không nói sơ qua về thành quả đêm nay, hắn bắt đầu nói tới một chuyện then chốt khác.
"Để có thành tích hiện giờ cũng là nhờ lệnh ái nhắc nhở và bố cục, mạng của lão nhân này cũng là do nàng cứu. Chứng cứ những người như Bùi La Gia và Tam Khẩu, Tỉnh Thượng cũng do nàng lấy được, chỉ trong vòng vài ngày tới, ta có thể trực tiếp tiến công bọn họ. Lần này toàn thằng như vậy, không biết Huân tiểu thư đang ở nơi nào, ông cần phải nói giúp lão nhân này một tiếng, ta muốn đích thân biểu thị sự cám ơn đối với nàng..."
Hắn nói như vậy khiến cho sắc mặt Nguyệt Trì Chính Không có chút xấu hổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người Văn Thái Lang, Nguyệt Trì Triết Dã. Hắn chậm rãi lắc đầu:
"Xin lỗi, từ trước tới nay Huân vẫn chỉ hành động một mình, mấy hôm trước nó đã tới Tokyo bố cục, một người làm cha như ta cũng không rõ lắm, nhưng khi nào nó trở về nhà, ta nhất định sẽ bảo nó tự mình tới gặp Thanh Xuyên nghị viên."
Thanh Xuyên Bình Thứ cười lắc đầu:
"Phải thông báo cho ta biết mới đúng, ân cứu mạng là chuyện lớn, là đại sự, hơn nữa nếu không có nàng, ta cũng được, mà gia tộc ngươi cũng được, tất cả đã xong rồi, sao lại bảo Huân tiểu thư tới được chứ, nói với ta, ta sẽ tới."