Buổi trưa sau khi tiễn Huân từ sân bay Sapporo đến Giang Hải xong, hắn vào một nhà hàng ăn, cách chuyến bay của hắn còn một khoảng thời gian nữa, Gia Minh ngồi ở đại sảnh sân bay đọc báo giấy, buổi chiều nay mây nhiều gió nhẹ, giống y như nhiều năm trước khi hắn và Nguyên Lại Triêu Sang lần đầu tiên hợp tác.
"Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn."
"Chiếu cỗ lẫn nhau."
Khi đó Đại Nội Trưởng Đốc vừa mới chết, hắn từ Âu Châu trở về.
"Đôi khi cũng không muốn làm..."
Rất nhiều năm sau ở trong một sân bay, người kia cảm thán nói một câu, lúc đó bọn họ vừa hoàn thành mộ nhiệm vụ, truy sát một gã sát thủ phản bội Bùi La Gia.
"Không làm thì đi đâu?"
Gia Minh cúi đầu xem báo, tùy ý trả lời.
"Tìm một nơi nào chỉ có người bình thường là được."
"Sẽ có báo ứng."
"Thật không?"
"Tên kia bỏ đi, chúng ta đi giết hắn, chúng ta rời đi cũng sẽ có người làm chuyện này, đây là nhân quả quan hệ."
"... logic hợp lý."
Nguyên Lại Triêu Sang gật đầu, hai người cùng nhau đọc báo, uống cà phê, cùng đợi máy bay.
"Nếu như ta chết. Ta có thích một nữ nhân... Ở Hokkaido..."
Đó là trong một lần khốn cảnh của mấy năm sau. Gia Minh nhìn hắn, sau đó gật đầu.
"Trước đây nói chuyện rời đi cũng là vì chuyện này?"
"Một phần mà thôi."
"Ở cùng nhau không được sao, làm người bình thường... mỗi ngày đều phải đi làm, cũng có những chuyện ép chúng ta phải làm, vậy thì có khác gì so với việc chúng ta làm sát thủ... Tương đối mà nói, ta nghĩ chúng ta tự do hơn nhiều..."
"Nào có đơn giản như vậy? Tự do... người như chúng ta... nếu như cậu xảy ra chuyện thì ta nên làm gì?"
"Nếu như ta chết..."
Hắn ngẫm lại nhưng mà thấy mình không cần phải lo lắng cho ai cả, như vậy cũng tốt, trong mưa bom bão đạn trung hắn có thể xung phong mà không nghĩ ngợi.
"Nếu như ta chết thì giúp ta giết cái thằng tên là Chư Thần Vô Niệm kia đi, ta thấy hắn không thuận mắt lâu rồi."
Đến cuối cùng, hai người nói ra nguyện vọng buồn chán của mình.
Trong cuộc sống kiếp trước, đây là người bạn hợp tác với hắn lâu nhất, sau đó hắn có đi gặp cô gái kia, thấy nàng kết hôn cùng với một nam nhân lánh đời, thấy Nguyên Lại Triêu Sang thống khổ và khiếp nhược, khác hẳn với sự cường đại trước kia của hắn, điều này thực khó mà hiểu hết được.
Đôi khi hắn cũng muốn, cuộc sống của người kia có thể giá trị hơn cuộc sống của người khác, nhưng nói chung, sau khi Nguyên Lại Triêu Sang chết, hắn đã nói hết tất cả với người con gái kia, cả những gì nghi hoặc chôn sâu trong lòng mình, một mầm mống khác cứ như vậy nảy sinh trong lòng hắn.
Ánh đèn sáng trưng, ánh đèn neon vàng đục, ánh chiều hoàng hôn, thành phố lạnh lùng, núi, thảo nguyên, hoang mạc, biển, rừng rậm, mưa lớn, ánh sáng và sương mù màu trắng, mỗi người một vẻ, mỗi người một cuộc sống.
Nhớ lại hắn phát hiện ra, thế giới này đã vô tình đưa vào đầu mình đủ loại quan niệm và tư tưởng, kiếp trước lạnh lùng, kiếp này ôn hòa, vậy mà hắn vẫn có những chuyện nghi hoặc.
Những người đó... họ làm gì và sống ở đâu...
Hắn lật tờ báo, trong đại sảnh có một mỹ nữ cao gầy mang theo hành lý đi tới chỗ hắn, giày cao gót nện xuống mặt sàn tạo thành những âm hưởng vui tai.
Bốn năm qua hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, hôm nay phải đọc nhiều tin tức để bù lỡ những gì đã thiếu, phương diện giải trí hắn không có thời gian xem, thấy mỹ nữ kia đang nói chuyện và biết là ở Châu Âu hôm nay có một ngôi sao ca nhạc là một thiếu nữ Âu Mỹ, hắn nhìn ảnh của nàng mấy phút thì điện thoại lại vang lên.
Linh Tĩnh và Sa Sa ở Giang Hải gọi tới, các nàng thấy Huân xuống máy bay lại bị thương thì nổi giận, quyết hỏi cho rõ ràng một phen, rõ ràng là bảo hắn đi hỗ trợ, vậy mà còn để nàng bị thương thế này, Gia Minh cũng chỉ đành cười khổ mà chống đỡ.
Sau cuộc điện thoại, Gia Minh nhìn thoáng qua sân bay, hiện giờ đã có một nhóm người tập trung giơ biển, cột khăn đội đầu, cuồng nhiệt tiến hành diễn thuyết, đây là một nhóm phần tử cánh hữu yêu cầu thay đổi sách giáo khoa.
Hiện giờ người ra vào sân bay không nhiều, nhưng cũng có một số người Nhật Bản đứng xem, Gia Minh phát hiện có một gã mặc áo xanh, lưng đeo ba lô du lịch đang trốn sau một cái góc chết nhìn sang bên này, bộ dáng lén lút.
Hắn cũng chỉ là vô tình nhìn thoáng qua, bởi vì thói quen mẫn cảm với góc chết vốn có mà thôi, hắn gấp điện thoại và có một viên đá bay đi.
"A" một tiếng, người đang đứng trên một cái bàn diễn thuyết trúng viên đá, máu tươi tung tóe, ngã về phía sau, cảnh tượng khu vực đó nhất thời hỗn loạn, thiếu niên kia biến mất, một phần tử cực hữu tiến lên xem xét nhưng không tìm được hung thủ.
Loại phần tử cánh hữu cuồng nhiệt này có quan hệ với hắc đạo Nhật Bản, khi người kia được đi tới bệnh viện, những người khác thì rút đao ở trong túi ra, tìm kiếm nhân vật khả nghi, Gia Minh cũng nhìn xung quanh vài lần, những người còn lại thì rút đao ở trong túi tìm kiếm nhân vật khả nghi, Gia Minh cũng nhìn xung quanh vài lần
Thiếu niên kia lúc này đã nghênh ngang xuất hiện trong đám người, cầm theo một cái máy ảnh đi tới, chụp những phần tử cánh hữu này, vào thời điểm này chụp ảnh thì có khác nào đối mặt với đám hung thần ác sát này.
Nhìn thấy quá trình như vậy, Gia Minh không khỏi bật cười, thiếu niên kia đi vào trong phòng khách, đi tới chỗ hỏi chu miệng hỏi:
"Người Trung Quốc?"
Gia Minh gật đầu, thiếu niên kia nhỏ giọng nói:
"Tôi cũng vậy."
Hắn ngồi xuống cái ghế trước mặt Gia Minh, trong lòng ôm túi du lịch, nhưng vẫn hứng thú nhìn đám người bên ngoài.
Việc bị đá ném vào đầu cháy máu là chuyện nhỏ, chuyện lớn là mất thể diện, những người này cầm Trúc Đao trong tay, thấy đồng bọn bị đánh mà tràn ngập phẫn nộ, trong lòng bọn chúng luôn nhận mình là người kiên trinh ái quốc, đám cảnh sát trong sân bay cũng chẳng có cách nào cả.
Qua một lúc, dường như có mấy tên nói gì đó với tên đầu lĩnh, đám người kia lập tức ùa vào đại sảnh sân bay, mấy tên bảo vệ ở cửa vội vã cản lại, đám người kia yêu cầu sân bay cho xem video giám sát, một số người thừa dịp bảo vệ lơ là vọt vào bên trong.
Lúc này thiếu niên cười đưa tay ra với Gia Minh:
"Xin chào, ta là Tạ Bảo Thụ."
Sau đó hắn nói mình ở một thành phố nhỏ phía nam, Gia Minh cũng cười bắt tay hắn:
"Cố Gia Minh, từ Giang Hải tới."
Tạ Bảo Thụ nhìn những tên gây rối trong đại sảnh cười rất thuần khiết: "Bọn họ làm gì đó?"
Gia Minh cười thầm ở trong lòng, hai người tuổi tác cũng ngang nhau, chỉ là Gia Minh có chút trầm ổn hơn, Tạ Bảo Thụ kia vẫn còn mang tính trẻ con.
Gia Minh giả bộ như không biết nói:
"Phần tử cánh hữu yêu cầu đổi sách giáo khoa bị ai đó ném thì phải."
"Oa... Đáng đời."
Đám người kia sau khi xem video vẫn không có được câu trả lời thuyết phục, thực ra có xem video cũng vô dụng, cái góc chết sau bồn hoa kia trùng hợp là góc chết của video, cũng không biết Tạ Bảo Thụ này vận khí tốt hay biết từ đầu.
Mấy tên cầm trúc đao lúc này đi hỏi hành khách xem có phải là người Trung Quốc hay không, phía sân bay đã điều động bảo vệ nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào dẹp yên được. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Gia Minh và Tạ Bảo Thụ cứ im lặng mà nhìn, phát hiện có một nam tử cầm Trúc Đao đi tới.
"Này, các người là người Trung Quốc phải không? Nói!"
Tạ Bảo Thụ nháy mắt, nghiêng đầu:
"Ai, bọn họ nói gì cậu có hiểu không."
"Hỏi xem chúng ta có phải người Nhật Bản hay không, bảo chúng ta nói mấy câu chứng minh một chút."
Sau đó xoay người dùng tiếng Nhật nói:
"Tôi chính là người Trung Quốc, có chuyện gì không?"
Tạ Bảo Thụ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Ách... sao tây sao tây, nhã điệp... "
Lúc này cách đó không xa cũng đã có vài tên bảo vệ chạy tới, Gia Minh và Tạ Bảo Thụ thì cứ dùng tiếng Hán nói chuyện, những tên kia ức chế vung đam xông lại, Tạ Bảo Thụ nhanh tay giơ máy ảnh lên nhấn một cái, xoay người muốn chạy trốn nhưng người kia đã bị Gia Minh đá ra ngoài.
Cái vụ rối loạn nhỏ này cũng chẳng làm trở ngại gì tới cuộc hành trình, Gia Minh dù sao cũng đã lưu thủ, lực lượng ở sân bay đương nhiên có khả năng áp chế những người gây rối. Gia Minh và Tạ Bảo Thụ lại nói chuyện vài câu, có lẽ đây là một người thanh niên hồn nhiên, tính cách thậm chí còn có chút ngây thơ, hắn bay sau chuyến bay của Gia Minh nhưng cũng tới Châu Âu, chỉ là Gia Minh đến Venice, còn hắn đến Albania.
Chỉ là một cuộc gặp nhỏ bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), mười mấy phút sau Gia Minh lên máy bay, 8h sau máy bay đến Venice, bởi vì chênh lệch múi giờ nên ở đây mới chỉ là buổi chiều.
Vừa ra khỏi sân bay đã có người tới đón hắn, đó là một viên đạn bắn tỉa, ánh mặt trời quyến rũ, viên đạn xẹt ngang qua hư không, lướt qua người Gia Minh bắn thẳng vào chiếc Cadillac ở đằng sau, uy lực của nó lớn tới mức làm cho toàn bộ cửa kính của xe vỡ thành hoa tuyết.
Gia Minh nhìn ra phía sau khoảng 2 giây, hai mắt trợn lớn, điện thoại di động đổ chuông, hắn nhấn nút nghe:
"Alo."
"Đã lâu không gặp, ngươi không những không chết mà còn đẹp trai hơn rất nhiều."
"Lại vậy rồi... Hôm nay từ Nhật Bản tới đây, lúc sắp lên máy bay có một anh bạn nhỏ cản ta lại nói: Anh thật đẹp trai. Ta tát cho hắn một cái ngay tại chỗ..."
"Làm sao vậy?"
"Vì hắn nói lời vô nghĩa."
"Ha hả... Ngươi càng hài ước thì càng đáng ghét..."
"Ngươi không thích cái này... có thể thương lượng... Có một số việc ta không nhxi tới vì nó không hợp với tính cách của ta..."
"Chắc ngươi có thể sống lâu hơn nữa đấy."
Gia Minh còn muốn lên tiếng thì bên kia đã dập máy, hắn bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động thở dài, ở con đường phía trước có mấy chiếc xe thể thao gầm rú lao tới bên này...
"Tiện nhân..."