Ẩn Sát

Chương 678: ẨN SÁT HẬU THIÊN: Thật xin lỗi, nhầm…


Năm 2013, ngày 9 tháng 7, 17h50, phụ cận Lasanod Somali, căn cứ Samuel, trong biệt thự, tịch dương ngã về tây.

Gia Minh ngây người sững sờ ở đó.

Cặp chị em bị giam thấy cửa phòng mở ra, nguyên bản tựa hồ cũng đã khóc lên, song khi trong thấy tình huống bên ngoài, đặt biệt khi thấy Gia Minh cầm súng chĩa vào đầu Samuel cũng sửng sốt ngây người ra, ánh mắt giống như đột nhiên phát hiện người quen của mình là 1 siêu cấp cao thủ thâm tàng bất lộ.

“Cố… thúc thúc…”

Gia Minh trừng to 2 mắt: “Mấy đứa… sao lại ở chổ này…”

“Lại thế nào đây…” Samuel lên tiếng nói, theo sau lại chuyển thành Hán ngữ ko lưu loát: “Mày là… người TQ?” Kỳ thực vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến, 2 đứa trẻ bị bắt cóc là người TQ, tới cứu đoán chừng cũng là người TQ.

“Cái này… ko hợp lắm nha…” Gia Minh nhìn qua cặp chị em mập mạp rồi lẩm bẩm làu bàu, kỳ thực 1 ý nghĩ nào đó đã nổi lên trong lòng, bất quá hao phí công phu lớn như vậy, đương nhiên ko có khả năng chỉ đơn đơn giản giản như vậy là xong, hắn nhìn qua Samuel: “Mày lại có thể biết Hán ngữ…” sau đó dời họng súng: “đừng có cử động.” Rồi đi đến bên cạnh tìm kím gì đó.

“Mày bắt cóc 1 cặp chị em… người TQ…” Gia Minh tìm 1 cái cục sạt điện thoại, trong miệng thì tự nhủ càu nhàu, Samuel căn bản ko dám động đậy, cũng ko hiểu đối phương vì sao nói như vậy, tiếp đó lại thấy tên ác ma quay đầu nhìn cặp chị em nọ, ánh mắt phức tạp rồi nhún vai: “Không sai, đúng là bọn nó…”

“Ko sai, chính là bọn nó a.” Samuel nói.

Gia Minh ko để ý hắn, đem bộ sạt cấm vào cái smartphone, 1 khắc sau, âm thanh khởi động vang lên, hắn thao tác cái smartphone 1 phen, đem album ảnh mở ra, đem tới trước mặt Samuel, bởi vì đầu Samuel nằm ngang trên mặt bàn, hắn rất ân cần xoay ngang cái di động, trên smartphone hiện ra ảnh 1 cặp chị em, đứa bé gái đang dùng sức khóa cổ đứa bé trai, xem bộ dạng ra giống như muốn đem đứa em siết cổ chết, đứa em há to mồm híp mắt như muốn kêu la cái gì đó, lại có phần giống như đang đóng kịch. 2 đứa nhỏ trong ảnh có chút khả ái.

“Vậy 2 đứa này?”

“Bọn nó…” Samuel nhìn hồi lâu: “bọn nó là ai?”

Ý thức dc đối phương hình như ko tìm dc người muốn tìm, hắn có chút hoảng hốt thất thố: “ta chỉ tiếp nhận ủy thác bắt 2 đứa bọn nó a… ta căn bản ko biết 2 đứa trong ảnh a”

“Ách…” Gia Minh biểu tình phức tạp, song 1 khắc sau, hắn đột nhiên chuyển họng súng ra hướng cửa phòng, nhưng lập tức lại hạ xuống, là cô gái đen nhỏ gầy ôm chiếc smartphone,không biết nàng làm sao tìm dc đến trong này. Chỉ thấy đen nhỏ gầy chần chờ 1 chút, đưa di động giơ lên: “có người… tìm anh.”

Gia Minh gật gật đầu, tiếp nhận cái smartphone: “Way?”

Âm thanh chiếc di động khá lớn.

“Way? Đông Phương Lộ đây, bên này tín hiệu cũng ko tốt, cậu nghe dc ko?”

Gia Minh nháy mắt máy cái, sau đó gật đầu: “nghe dc”

“Ha ha, cuối cùng cũng liên lạc dc với cậu, thế nào? Sự tình giải quyết xong chưa? Nghe nói cậu dũng mãnh phi thường a, 1 đường đuổi giết, từ Saudi Arabia đuổi đến Yemen, rồi lại giết qua Somali, quả nhiên… nhiều năm như vậy ko có thấy cậu xuất thủ… cũng có chút nhớ a, ha ha ha ha, Đào Đào cùng Duẫn Kiệt còn nói cậu thế này thế nọ, nếu để bọn nó thấy… Ah, nói chính sự, tìm dc cặp chị em mập mạp Điền gia chưa? Bên này tìm khá dữ dội a…”

Đông Phương Lộ dắt cuống họng kêu la, nghe giống như hạnh tai lạc họa (cười trên nổi đau), Gia Minh hít sâu 1 hơi: “đến cùng là xảy ra chuyện gì đây?”

“A, Duẫn Kiệt cùng Đào Đào ko có việc gì… là như vầy, nghe nói là vì vụ năng lượng gì đó, có người ủy thác bắt cóc con của Điền Tự Hào, hôm trước cậu bị lầm a… di động lại ko có điện, liên lạc với cậu hoài ko dc, cậu lại chạy đến Yemen, tín hiệu lại ko tốt… Hứ, điện thoại này là năm trước chúng ta cùng nhau mua a, tôi nhìn là biết ko đáng tin cậy, còn đưa lễ bao quan hệ ban ngành chính phủ, ko biết là ai nhận tiền… khẳng định là có nhận a, còn nói cái gì mà ko có điểm mù trên toàn thế giới, quay về nhất định phải tra rõ việc này… tôi cảm thấy di động toàn cầu thông thoáng thì tốt hơn… cậu nói đi…”

Gia Minh nghĩ 1 lát nói: “…Cậu nói rất có lý.”

“Ha ha, bắt quá sau khi cậu về phải giải thích 1 chút với Đào Đào Duẫn Kiệt 2 ngày này chạy đi đâu, cho cậu biết, là phiền toái lớn, đi du lịch cư nhiên 1 người chuồn đi mất. Mà này, tôi cảm thấy cậu có phải hay ko nên mua 1 chút đặt sản rồi về, đặt sản của Somali là cái gì ấy nhỉ… đoán chừng phải rất mới lạ hấp dẫn mới thỏa mãn dc 2 gia hỏa hiếu kì kia a..”

“Hải tặc.” Gia Minh nói: “Bất qua, ta còn 1 vấn đề cuối cùng…”

“Cái gì?”

“Cậu khã dĩ ko gọi dc điện thoại…” hắn cầm cái smartphone nói: “nhắn tin cũng dc mà, vì sao ko thu dc tin nhắn?”

“A?” bên kia Đông Phương Lộ ngẫn người: “Ha ha… tín hiệu… tín hiệu hình như lại ko dc tốt, Natalie tiểu thư có muốn hay ko nói vài câu… nhắn tin nha, đúng nha, cái này ta quên mất, đến mức mấy người Linh Tĩnh… các nàng ko có nhắn tin cho cậu sao? Ha ha, cái này tôi cũng ko rõ ràng, cái này cậu phải hỏi các nàng a. Xem ra sự tình đã dc giải quyết, vậy tốt rồi, bên này ta giúp cậu nói tốt vài câu với Đào Đào cùng Duẫn Kiệt…tít…(bĩu môi).”

----

Saudi Arabia Abu Dhabi, trong phòng có vẻ có chút hỗn loạn, Đông Phương Lộ cúp điện thoại, khẽ lắc đầu: “Sax, thời điểm mấu chốt lại có thể liên thông…” sau đó quay đầu lại, nhìn đám người bận rộn đằng sau phất tay: “Các bị an tĩnh 1 chút… sự tình đã dc giải quyết.”

----

Somali, Gia Mình nhìn chiếc di động vừa bị cắt đứt cuộc gọi, đứng ở đằng kia rất lâu, qua 1 lúc, nhịn ko dc mà cười lên, vỗ vỗ tráng, tiếp đó hắn thấy Samuel đang dán đầu trên mặt bàn trợn trừng mắt, tựa hồ có chút kích động.

“Ách?” Gia Minh vô tội chớp chớp mắt, giơ tay im lặng hỏi: “Sao?”

Mới rồi tín hiệu di động xác thực ko quá tốt, nhưng Đông Phương Lộ nói rất lớn, đoán chừng hắn đã nghe dc toàn bộ, lúc này mắt thấy như muốn khóc lên: “Mày, bọn mày… nhầm lẫn?”

“Ách… đúng a, mày nghe dc?” hắn buông tay: “nhầm lẫn a.”

“Bọn mày… bọn mày bởi vì lầm lẫn… bởi vì lầm lẫn… chạy qua, chạy qua…”



Khó mà tưởng tượng dc cảm giác trong lòng hắn là như thế nào, bởi vì nước mắt của hắn đã chảy ra, lớn tiếng khóc lên, Gia Minh nghĩ nghĩ, vỗ vỗ mặt hắn: “Đừng khóc, như vậy rất khó coi, mày chính là… Ách, tao chính là đại diện hội chữ thập đỏ quốc tế, đến đây thay trời hành đạo a, dù sao mày cũng ko phải là người tốt lành gì…”

Hơi ngừng 1 chút: “mày cũng nghe dc, đây đều là do mày gây họa…”

----

Tịch dương sắp tàn, bị bắt cóc đã 2 ngày, 2 chị em mập mạp theo sau đen nhỏ gầy ra khỏi cửa phòng, phía sau bọn họ, Gia Minh quay đầu lại, ko lâu sau, tiếng súng lại lần nữa vang lên.

Đợi 2 chị em mập mạp quay đầu lại, Gia Minh đã đem cửa phòng hư nát đóng lại, đầu tóc hắn rối bời, khắp người đầy vết máu, vỗ vỗ vai nhỏ của mập mạp.

“Đi thôi, thúc thúc đưa mấy đứa về nhà…”

----

Quay lại lúc chạng vạng tối ngày 7 tháng 7, Đông Phương Lộ nhận dc điện thoại của Huân, lập tức bỏ 1 cuộc hội nghị, khẩn cấp chạy về khách sạn, lúc xe đi ngang qua giao lộ phụ cận, đang lúc trầm tư hắn đột nhiên nhìn ra phía bên ngoài xe, sau đó quơ quơ tay: “…, dừng lại 1 chút.”

Trong 1 cái cửa tiệm ven đường, 2 chị em đang đứng thèm thuồng trước quầy bầy các loại quân đao trang trí có hoa văn xinh đẹp, Duẫn Kiệt thèm thuồng chính là đao, Đào Đào lại ưa thích hoa văn. Trên người 2 đứa có tiền, nhưng ngôn ngữ lại ko thông, ko hạ dc quyết tâm mua sắm.

“Rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây?”

“Em cảm thấy nó phải rất mắc, đây là khu du lịch, giá niêm yết rốt cuộc là Dollar hay là tiền Rial (đơn vị tiền tệ, như Dollar) ở đây?”

“Khẳng định là Rial ah, bất quá ghi trên này rốt cuộc là 3 hay là 9?”

“Chắc là 3 đó, 9 ko mua dc… bên này là người Arab mà…”

“Hắc hắc, sao ko hỏi ông chủ đi.”

“Chị muốn biết sao ko đi hỏi.”

“Hứ, Kiệt ngốc, có cái gì khó chứ, ta qua hỏi hắn: “Three Or Nine?”

“Vậy qua hỏi đi.”

“Tiểu hải tử hỏi nhất định là sẽ bị hố, cho nên tốt nhất là gọi người qua mua.”

“Ân, em đi nói mẹ.”

“Ta cũng nói mẹ… bất quá mua rồi ai giữ?”

“Em 1 3 5, chị 2 4 6, chủ nhật thì đoán số.”

“Kỳ thực cũng ko chơi lâu tới vậy, chơi 1 ngày là chán…”

2 người nằm úp tại bên quầy líu ríu thảo luận, vừa quay đầu lại, thấy Đông Phương thúc thúc xuống xe, đang cau mày nhìn qua bọn họ: “2 đứa các con…”

“A, Đông Phương thúc thúc, người sao ở đây, có phiên dịch ko?”

“Bọn con muốn mua cái đao này.”

“Nhưng ko biết cái này rốt cuộc là số 3 hay số 9.”

“Bọn con cảm thấy hình như là 3, nhưng ko có chắc…”

“Có thể hỏi giúp bọn con ko. Thuận tiện hổ trợ trả giá…”

2 đứa cười rất ngọt, vừa nói vừa lấy tiền từ trong túi ra, mấy người sau lưng Đông Phương Lộ đi qua, nhìn 2 đứa bé muốn nói chuyện, bị Đông Phương Lộ phất tay ngăn lại.

Theo sau hắn phân phó người bên cạnh qua trả giá, hắn đi qua bên cạnh gọi điện thoại cho Gia Minh song ko liên lạc dc, sau đó lại có 1 trợ lý cầm điện thoại qua: “2 đứa nhỏ con của Điền Tự Hào bị bắt cóc…”

“A, trùng hợp như vậy…”

“Cố tiên sinh có phải bị lầm hay ko?”

Đông Phương Lộ nghĩ nghĩ, lại nhìn cái di động của mình: “đợi điều tra thêm vì sao điện thoại của hắn ko thông, ngoài ra… liên lạc với U Ám Thiên Cầm thử xem.”

Ko lâu sau, hắn cầm điện thoại ở ven đường bật cười: “Thật quá đã… Hắn rất nhanh sẽ đến Yemen…” quá lâu rồi ko có chuyện thú vị như vậy, thực là cười đến đau cả bụng, đương nhiên, việc cấp bách trước mắt là làm sao thu dc sự đồng tình của mấy người Linh Tĩnh, Diệp Linh Tĩnh cùng Cận Xu Bình là đồng học, đã là như vậy thì người khó chơi nhất khã dĩ có thể thu dc sự đồng cảm…


“Đông Phương thúc thúc, người sao lại cười bỉ ổi như vậy a?” hắn ở bên này cười cả nữa ngày, Đào Đào nghi ngờ đi qua kéo tay áo của hắn.

“Ách, thúc thúc đang nghĩ dẫn ngươi đi xem cá vàng, thế nào?”

“Hứ, ghét nhất cá vàng.”

“Vậy… xe lửa thì sao?”

“Không phải chưa từng ngồi qua.”

“Không phải đâu, ở bên này thúc thúc có rất nhiều bằng hữu ko tệ, trong nhà hắn có mô hình xe lửa chạy vòng quanh khắp cả sơn trang, người cũng có thể ngồi lên, còn chui qua hang động nữa, ngày mai mang con cùng Duẫn Kiệt qua chơi.”

“Oh, thật ko?”

“Chính là báo đáp… không, là trao đổi, thương lượng 1 chút, con cũng biết thúc thúc sắp kết hôn, ngày kết hôn đó… làm cho cha con tha ta 1 mạng, thế nào?”

“Ách… ko dc.”

“Nhiều ít cũng nói 1 tiếng nha.”

“…Cái này còn có thể cân nhắc.”

“Bingo, chúng ta quyết định như vậy đi.”

“Cũng ko biết thúc thúc làm sao mà sợ cha ta như vậy a.” Đào Đào ngẫm nghĩ, gật đầu cười: “bất quá cha ta chình người đúng là rất lợi hại…”

“Ha ha ha ha…”

“Quả nhiên lúc ta tới đây đã có cảm giác ko tốt, Saudi đúng là ko có gì chơi… lần sau ko đến nữa.”

“Ha ha, đúng là 1 đứa trẻ ngoan a, bất quá ta lại cảm thấy rất hứng thú a… Con quả nhiên lợi hại ah…”

----

“Nhiều mặt đều dc thả lỏng, thậm chí cái Meizu MX điện cũng ko dc sạt đầy đủ… Bất quá nói trở lại, Đông Phương Lộ biết thời biết thế gạt ta cứu người cũng thôi đi, cô tại sao cũng hổ trợ gạt ta…”

“Ta chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi… Anh nên thả lỏng đi, ko có khả năng cả đời cứ thế này a, anh ko muốn con anh tiếp xúc mấy thứ này, chẳng phải đều xuất phát từ những cân nhắc như vậy?”

“A, làm việc sợ nhất là nữa thùng nước (ko tinh thông), sát thủ cũng giống như là bài bạc, học dc 1 2 thủ đoạn thì cho rằng mình là vô địch, loại người này là chết nhanh nhất, muốn đạt dc đỉnh cao phải trải qua vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử mới dc a. Ta ko có biện pháp đem mấy đứa dạy thành cái gì mà tuyệt đỉnh cao thủ, dạy thành nữa thùng nước ngược lại là hại bọn nó, vậy nên ta ko ngại bọn nó làm người thật bình thường, nhiều lắm là học 1 chút thuận phòng thân là dc.”

“Nhìn như trước nghe anh nói qua, người có bao nhiêu năng lực, sẽ chọc bao nhiêu phiền phức.”

“Ha.”

“Ách, tự nhiên nói như bà lão, ta còn trẻ a, là đại mỹ nữ.”

Ánh nắng chiếu xuống, rọi vào sân thượng gần dốc núi, con đường ở nơi này uốn lượn, xung quanh dc xanh hóa rất tốt, gió núi thổi qua, có cảm giác râm mát trong ngày hè nóng bức, Gia Minh cùng Natalie đứng dựa vào lan can sân thượng hàn huyên.

“Bằng hữu của anh đoán chừng rất cảm kích anh, hổ trở giải quyết chuyện bắt cóc, hợp đồng cũng cho bọn họ… nè, vẫy tay với anh kìa.”

Natalie ngẩng đầu ý chào 1 cái, bên kia con đường, Điền Tự Hào cùng Cận Xu Bình đang lái xe đi, thấy 2 người bọn họ thì ngừng xe lại phất tay chào hỏi, Gia Minh cũng phất tay ra hiệu: “Đoán chừng xem ta thành Godzilla.”

“Nói ko chừng là siêu nhân nha.”

“Ta thích Godzilla.”

“Ha ha” Natalie nhẹ nhàn cười ra, tiếng cười như chuông bạc theo gió núi truyền ra, trong xe nhỏ bên này, Điền Tự Hào cùng Cận Xu Bình biểu tình phức tạp, bọn họ có thể nhận ra cô gái mỹ lệ trong trang phục nữ nhân Arab màu đen rốt cuộc là ai, sau khi 2 hài tử bị bắt cóc, nàng từng gặp mặt họ 1 lần, tuy thời gian ko lâu, nhưng cũng biểu lộ ra thiện ý cùng an ủi.

Mà 2 đứa hài tử sau khi dc cứu về thì theo chân bọn họ nói miết về sự tình “Cố thúc thúc”. Kết hợp 1 màn trước mắt này, làm bọn họ cảm thấy có chút ko biết làm sao.

“Ách… người bạn đồng học này của em… rốt cuộc lai lịch thế nào a?”

“Em, em cũng ko rõ ràng a…”


Chiếc xe lần nữa khởi động, dần dần chạy xa, Gia Minh vịnh lan can nhìn xuống.

“Cái kia… đen nhỏ gầy thế nào?”

“Đừng kêu người ta là đen nhỏ gầy, người ta cũng có 1 cái tên ko tệ…” Natalie cười: “Ta cũng tốt, Đông Phương Lộ bên kia cũng tốt, đều cho nàng trợ giúp ko tệ nha, đương nhiên muốn cứu vớt Somali còn rất gian nan a… về sau là phải xem bản thân nàng.”

“A, về sao sẽ như thế nào?”

“Nói ko chừng sẽ trở thành thánh nữ đồng trinh của Somali nha.”

“Sặc, nói ko chừng sẽ trở thành nữ hải tặc phiêu hãn nhất thế giới ko chừng…”

Trên sườn núi, âm thanh của 2 người cứ dần dần, dần dần hòa lẫn vào trong gió, dần dần, dần dần tản ra…

----

“Này… baba ngươi rốt cuộc là ai vậy?”

Trong phòng khách sạn, Duẫn Kiệt đang chỉnh lý hành lý của mình, nhóc béo ngồi bên cạnh yếu ớt hỏi, bộ dạng tựa như rất ngoan hiền.

“Xin nhờ, mấy ngày qua ngươi hỏi đã bao nhiêu lần rồi hả?” Duẫn Kiệt nổi nóng.

“Baba của ta chính là bác sĩ.” Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu la của Đào Đào, theo sau nàng chính là bé mập, chị của nhóc béo.

2 người trong mấy ngày nay bị 2 chị em mập mạp này phiền quá sức, bạo phát 1 hồi đối phương mới chịu ly khai, Đào Đào ngồi bên ghế salon.

“2 đứa nó có phải thật ngu ngốc? nên cũng cho rằng chúng ta cũng bị ngu hay sao? Muốn bọn ta tin tưởng cái gì mà 2 đứa nó bị hải tặc bắt qua Somali, tiếp đó lão ba chúng ta 1 đường sát sát giết giết, 1 người giết mấy ngàn người rồi mang theo bọn nó về từ Somali, thật ngu ngốc.”

“Bọn nó là thấy ba chúng ta vắng mặt mấy ngày nay, vậy nên thêu dệt ra câu chuyện thiểu năng để gạt chúng ta mà thôi, đây chính là trả thù.” Duẫn Kiệt liếc 1 cái là thấy rõ chân tướng.

“Là khiêu khích” Đào Đào bỏ thêm 1 câu.

“Em có cách rất hay, bảo đảm chỉnh bọn nó ko phân rõ Đông Nam Tây Bắc.”

“Cách gì?”

“Qua đây.”

“Làm gì nha? Sao ko phải ngươi qua.”

“Nhanh nhanh qua đây”.

“Ah.”

2 đứa tụ lại 1 chổ thì thào bàn bạc, lời còn chưa nói hết, tiểu Duẫn Đình 3t mang đôi dép lê to bự lẹp bẹp chạy tới, trên mặt là vẻ hoảng loạn hiếm thấy: “ko tốt ko tốt rồi.” Nàng cơ hồ muốn khóc lên: “dì Huân sinh bệnh rồi.”

“A….”

2 người trong nháy mắt quên cả báo thù, Đào Đào ôm lấy Duẫn Đình, 3 đứa trẻ hướng căn phòng cách vách chạy qua, tuy dì Huân ko phải mẹ bọn hắn, bất quá nếu nói 3 đứa thích nhất là ai thì đoán chừng đều sẽ chọn là nàng. 1 đám kinh hoàng chạy qua, Duẫn Đình bên cạnh kể lại vừa rồi lúc dì Huân sắp xếp hành lý, bỗng nhiên cảm thấy ko thoải mái, tiếp đó lại chạy vào toilet nôn mửa.

“Có phải hay ko thức ăn ko sạch sẽ…”

“Ko quen khí hậu nên bị cảm…”

Lúc 3 đứa chạy vào gian phòng, nhìn thấy Huân 2 tay chống trên Lavabo cúi đầu nôn mửa, Đào Đào cùng Duẫn Kiệt vội vàng chạy qua líu ríu hỏi han, tiểu Duẫn Đình lôi kéo ống quần dì Huân: “dì Huân dì Huân, đừng có mắc bệnh nha, đừng có mắc bệnh nha?”

Bởi vì trong ấn tượng, Huân chưa bao giờ sinh bệnh.

Tuy Duẫn Đình nói là nôn mửa, nhưng kỳ thực ko thấy ói ra thứ gì, Huân vịnh ở kia ko nói gì, 1 lát mới ngẩng đầu lên, gương phía trên Lavabo ẩn hiện gương mặt mỹ lệ tinh xảo, nàng nhẹ nhàng che miệng, thần sắc trên mặt chớp lánh vẻ phức tạp cùng kinh nghi, nhưng trong đó ko hề có cảm giác khó chịu, qua hồi lâu, trong sự im lặng cùng ngờ vực, trên gò má trắng nõn tú lệ hiện lên nét đỏ ửng làm say lòng người.

----

Huân mang thai.

Dì Huân mang thai.

Bọn họ từ Saudi quay trở lại Giang Hải rốt cuộc hoàn toàn xác định chuyện này, những ngày gần đây, trong nhà đang lo liệu an bài chuyện liên quan tới việc dì Huân mang thai, bất quá lão ba thì tương đối thảm, bị mẹ đuổi ra ngủ trên ghế salon 1 tuần lễ, tuy hôm trước lúc rời giường đi WC thấy lão mụ (mẹ theo cách gọi TQ) ngồi trên thảm trước sofa nắm chặc tay lão ba đang ngủ, nhưng…

Tốt nha, sự tình này phải hay ko quá kỳ quái.

Dì Huân vì sao lại yêu thích lão ba chứ?

Duẫn Kiệt gần đây đang cùng Đào Đào nghiên cứu vấn đề này… tuy rằng việc này cũng đã nghiên cứu rất nhiều năm.

Tịch dương ngã về tay, 2 chị em lúc này đang núp sau bồn cây ở con đường ngay bờ biển. Nhìn lén bởi vì đôi nam nữ ra ngoài tản bộ, lúc này đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài bên con đê chắn sóng. Kỳ thực cách dì Huân và baba chung sống rất quái lạ, thời gian bên nhau ngồi cùng 1 chổ cũng rất nhiều, nhưng dì Huân chưa bao giờ đem đầu tựa vào bờ vai lão ba như mấy cặp tình nhân hay thấy. Thường thường đều là lão ba ngồi 1 bên nói mấy lời nhàm chán, dì Huân 1 bên an an tĩnh tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên cũng cười cười, nụ cười kia rất hạnh phúc. Nhưng mà…

Đây cùng vợ bé trong truyền thuyết cũng ko sai biệt lắm nha?

Bất quá cũng có nhiều lúc nhìn thấy dì Huân gối đầu trên đùi lão ba mà ngủ.



Chỉ chốc lát sau, lão ba tiếp điện thoại tạm thời rời khỏi, dì Huân ngồi chổ kia chờ lão ba quay lại, Duẫn Kiệt cùng Đào Đào thương lượng 1 chút, hướng ghế dài bên kia chạy qua.

“Dì Huân.”

Huân nở nụ cười, trên thực tế đã sớm biết bọn nhóc đi theo phía sau, 2 đứa nhóc 1 trái 1 phải dựa vào nàng ngồi xuống.

“Dì Huân, hiện tại có ko thoải mái hay ko?”

“Không có nha.”

“Con cảm thấy dì huân so với trước còn đẹp hơn nha…”

“Đồ nịnh hót.”

“Oh, nữ nhân ko bao giờ thừa nhận những nữ nhân khác đẹp hơn mình, aiii… nữ nhân…”

“Hừ” Đào Đào trừng mắt nhìn oan gia đối đầu, chợt nghĩ tới mục đích chủ yếu qua đây nên quyết định ko cùng hắn so đo, nàng cười rồi đem lỗ tai dán lên tiểu phúc của cô gái bên cạnh, trên thực tế mang thai mới 2 tháng, bụng căn bản là nhìn ko ra, tự nhiên cũng ko có cái gì là thai động đáng nói, Duẫn Kiệt cũng đem lổ tai dán lên: “em cũng muốn nghe.”

Huân nhẹ nhàng ôm lấy vai hai đứa nhỏ.

“Dì Huân dì Huân, lúc nào mới có thể nghe dc tiếng tiểu bảo bảo vậy?”

“Ách… chắc phải 3 tháng nữa.”

“Dì Huân dì Huân, hài tử là của lão ba sao?”

Duẫn Kiệt tự nhiên mà hỏi lên, Huân ko có hồi đáp, gió biển thổi qua, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc mai, nụ cười rạng rỡ hơn ánh nắng chiều, nụ cười kia trong sự điềm tĩnh còn có cảm giác ôn hòa như trở về nhà, sự ôn hòa rạn rỡ hào quan trong ánh tịch dương, giống như có 1 loại cảm nhiễm bao trùm lấy họ. Duẫn Kiệt thở dài đã biết đáp án của dì Huân, kỳ thực khỏi nghĩ cũng biết, nếu ko phải là lão ba, thì sao lão ba lại bị phạt phải ngủ sofa.

Hắn và Đào Đào chụm 1 chổ đem lỗ tai dán lên bụng của Huân: “Dì Huân, người vì sao lại yêu thích lão ba vậy?”

“Đúng vậy nha, lão ba cũng ko có lợi hại.”

“Lại ko đẹp trai.”

“Hơn nữa còn ko đáng sợ.”

“Lần trước đến Saudi còn cho chúng ta leo cây nha…”

“Đúng vậy nha, 1 người đi ra ngoài mấy ngày, lúc quay về cư nhiên lại ko có lễ vật gì hết…”

“Còn 2 đứa nhóc béo biên chuyện gạt bọn ta nữa.”

“Nói lão ba là siêu nhân, 1 người đánh qua Somali tiêu diệt 1 đống hải tặc các loại…”

“2 đứa kia đúng là ngu ngốc, cho là lão ba ở không không có gì làm nên thuận tay cứu vớt thế giới hay sao?”

“Còn tưởng rằng chúng ta sẽ tin…”

“Nếu lão ba là siêu nhân ko phải ta cũng biết bay?”

“Dì Huân… đó ko phải là thật đúng hay ko?”

“Đến cùng vì sao dì lại yêu thích lão ba vậy?”

Huân mỉm cười nhìn qua bọn nhóc, nghĩ 1 hồi lâu: “Bởi vì Gia Minh là bác sĩ nha.”

Một lát sau, truyền tới âm thanh có chút chưa thỏa mãn của Đào Đào.

“Chính xác nha, lão ba chính là bác sĩ…”

Ba người cứ như vậy ngồi ở chổ kia, qua 1 lúc Duẫn Kiệt nhíu nhíu mày: “Chị y y ô ô cái gì vậy?”

“Cái gì là cái gì? Là ca hát a.” Đào Đào ở bên kia ngẩng đầu: “cái này gọi là dưỡng thai, lúc mang thai ca hát cho bảo bảo nghe, về sau bảo bảo lớn lên sẽ rất thông minh, hồi nhỏ mẹ ta thường hát cho ta nghe.”

Vì vậy nàng nhỏ nhẹ hát lên: “Con ngủ bàn tay nắm chặc, trên gò má có lúc đồng tiền, tại giờ khắc này ta nhìn con, bao nhiêu lời muốn nói cho con nghe…”

Nàng hát vài câu, Huân cũng cười nhẹ giọng hát lên, theo sau Duẫn Kiệt cũng hát, tịch dương dung nhập vào tiếng ca chứa dựng hạnh phúc của 3 người, họa ra bức tranh tuyệt vời, chỉ chốc lát sau, 2 hài tử trong bức tranh lại trở nên huyên nháo.

Trên đạo lộ bên cạnh cách đó ko xa, 1 chiếc xe thể thao màu hồng ngừng ở chổ kia, 2 người bên này đang nhìn qua 1 màn ấm áp đó, Gia Minh đứng ở chổ này cầm cái smartphone, trong nụ cười có vẻ buồn rầu, hắn buồn rầu là tự nhiên đến từ người bên cạnh, Đông Phương Uyển xoay người nằm úp trên mui xe, 2 tay nâng cằm, hướng bên kia nhìn 1 hồi lâu.

“Huân vậy mà lại mang thai trước…”

Vì vậy mà nàng đá Gia Minh 1 cước.

ẨN SÁT HẬU THIÊN

Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu





back top