Chương 93: Phá thuyền
Trong mưa, sợi dây thừng dài thòng từ trên mạn thuyền được ném xuống, nối liền giữa hai bên. Gia Minh quay đầu lại:
"Linh Tĩnh, có sợ không?"
"Mình, mình không sợ..."
"Vậy thì ôm chặt mình!"
Chưa dứt lời, tay trái Gia Minh đã ôm lấy Linh Tĩnh, sau đó hai người lao xuống dọc theo dây thừng.
Hai chân trên không trung quấn vào sợi dây thừng, đồng thời rơi xuống với tốc độ như bay, khẩu súng trong tay phải Gia Minh nhắm lên boong chiếc pháo hạm nhỏ phía dưới, bóp cò, ba tên ló đầu ra bị bắn chết ngay tại chỗ, sau đó rơi xuống. Để Linh Tĩnh nấp sau một pháo đài nhỏ ớ phía sau, đủ tránh được tầm bắn trên pháo hạm. Gia Minh nhanh như bay xông vào gian phòng bên trong pháo hạm.
Tiếp đến là tiếng súng làm chấn động lòng người, đạn bay vùn vụt, dường như khiến cả không gian cũng chấn động. Trốn sau pháo đài, Linh Tĩnh cắn chặt răng, người không ngừng run lên, trước đó có nới là không sợ, nhưng thực ra lúc này nàng đang sợ hãi đến cực độ.
Lúc Gia Minh nới ra sự thật đó, tuy rằng nàng cảm thấy rung động, nhưng bản thân không nhận thức được bao nhiêu, nhưng đến giờ phút này Linh Tĩnh mới thật sự hiểu ra, những gì Gia Minh đang trải qua lúc này, chiến trường là như thế nào.
Không có khả năng thoái lui và xin lỗi, không có chỗ cho sự hối hận, bất cứ một viên đạn nào đang bay trong không trung đều có thể đưa người ta đi đến cái chết, cho dù có tài giòi đến thế nào thì đều có thể tắt thớ trong nháy mắt. Nghĩ đến cảnh đó, Linh Tĩnh sợ đến nỗi không kìm chế được.
Trước đây khi xem những điều viết trên tiểu thuyết, lúc đối mặt với nguy hiểm, người con trai mà mình thích đứng trước mặt người con gái với phong thái hiên ngang, đối với con gái mà nói, là một cảm giác đau khổ, ấm áp.
Vậy mà vừa lúc nãy, lúc Gia Minh thật sự ngăn nàng lại với phong thái hiên ngang, ngoài cảm giác ấm áp, nàng còn thấy sợ hãi và run rẩy, không phải là do bản thân nàng mà là vì người con trai đứng trước mặt. Đối mặt với mưa bom bão đạn như vậy, chỉ cần một chút sơ xuất, tất cả sẽ... Không có cách nào cứu vãn...
Vậy mà giờ đây, hắn lại xông thẳng vào nơi nguy hiểm đó, cho dù chi là trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng nàng cũng lo sợ rằng có thể sẽ phải đối mặt với hậu quả đáng sợ, cố sức kìm chế để không bật khóc lên, nàng âm thầm thề trong lòng, qua lần này, cho dù thế nào cũng được, cũng sẽ không để cho Gia Minh trải qua những chuyện như vậy nữa, chi cần nghĩ đến cảm giác đó, thì trong người nàng lại tràn ngập nỗi sợ hãi không thể ức chế.
Không lâu sau đó, tiếng súng trong khoang thuyền ngừng nổ, toàn bộ chiếc pháo hạm nhỏ bắt đầu di chuyển trên mặt nước, bóng Gia Minh xuất hiện ớ cửa hầm, nhắm vào chiếc du thuyền bắn quét trong chớp mắt, rồi bỗng nhiên xông ra ôm lấy Linh Tĩnh trờ về ca bin, đi vào sau cửa khoang thuyền, hắn hơi lưỡng lự một chút:
"Linh Tĩnh, nhắm mắt lại được không, trong khoang thuyền..."
Nhìn vào đôi mắt Gia Minh, Linh Tĩnh nắm chặt lấy cổ áo hẳn không chịu buông ra, lắc đầu lia lịa, ánh mắt rất kiên định. Gia Minh thớ dài, ôm nàng đi vào trong.
Trong khoang thuyền nồng nặc mùi máu tanh, hai xác chết nằm dưới đất, máu đen nhuộm cả một khoảng, mỗi thứ máy móc bị bắn trúng lúc này đều đang phát ra tia điện rẹt rẹt, Gia Minh đặt Linh Tĩnh ngồi trên một chiếc ghế xem như còn sạch sẽ ở trước mặt, nhìn ra ngoài qua tấm thủy tinh trước mặt, có hai chiếc thuyền dường như đã phát hiện sự bất thường ở bên này, đang từ hai phía khác nhau tiến lại gần.
"Không thể quay về du thuyền được nữa rồi, chúng ta dùng chiếc thuyền này thoát thân, đương nhiên đầu tiên phải lợi dụng radio ở bên trên phát đi tín hiệu cầu cứu, như vậy thì lực lượng hải quân sẽ chạy tới, hi vọng phía trên vẫn còn có khả năng chống đỡ trong hai tiếng nữa..."
Ngồi trên ghế, Linh Tĩnh lặng lẽ nhìn Gia Minh thao tác thật nhanh trên bàn phím ở đài điểu khiển, ấn nút, kéo cần điểu khiển. Chiếc pháo hạm tăng tốc cực nhanh, trong chớp mắt, bên hông vang lên tiếng nổ lớn, thân tàu đột nhiên lắc mạnh, nhưng xem ra đạn pháo cũng chỉ rơi xuống biển gần thân tàu, cũng không bị trực tiếp bắn trúng.
Quay đầu nhìn lại, tầm nhìn vượt qua cửa khoang phía sau, chiếc du thuyền phần cuối vẫn tỏa ra ánh sáng mê người đã chầm chậm rời xa, sau đó, thân thuyền lại lắc lư, pháo hạm ở phía sau đã đuổi tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Vẫn còn may... Bọn chúng đều nghĩ tới chuyện cướp tiền, chỉ có một chiếc đuổi theo thôi, Linh Tĩnh, yên tâm đi, không sao rồi."
Quay đầu lại cười một cái, lúc Linh Tĩnh gật đầu thì đạn pháo lại nổ tung bên thân tàu. Gia Minh tập trung lái chiếc pháo hạm với tốc độ nhanh nhất, trong thân tàu có một vài thiết bị đã bị đạn bắn hỏng, càng khiến cho hắn bận rộn hơn.
Nhìn cảnh Gia Minh chạy tới chạy lui, chốc chốc lại nhảy qua vũng máu và hai cái xác chết, Linh Tĩnh từ trên ghế bước xuống, cố không nôn ra, cố gắng kéo một cái xác chết qua một bên, lúc nâng cái xác còn lại, Gia Minh đứng đó nhìn Linh Tĩnh ánh mắt vừa thấy có lỗi vừa ngạc nhiên và khen ngợi, Linh Tĩnh như có được sự khích lệ, cười một cách ngọt ngào, sau khi dọn xong hai cái xác, nàng từ sau ca bin tìm thấy một mánh vải cố lau đi những vết máu trên sàn, hai tay dường như cũng nhớp nháp, nàng mím chặt môi cố không để cho mình khóc òa lên hoặc nôn ra.
So với việc Gia Minh đang làm, thì việc này có là gì đâu chứ.
Hai người tất bật chạy tới chạy lui trên thân tàu chòng chành lắc lư, đạn pháo thỉnh thoảng bay tới, nổ tung ngay cạnh thân tàu, Gia Minh thỉnh thoảng cũng tranh thủ chạy tới phòng điều khiển pháo ở phía sau khoang tàu, làm mấy việc như lắp đạn bắn pháo, rốt cuộc cũng tự mình hoàn thành. Nhưng nã pháo không phải như bắn súng, trên biển khơi chòng chành lắc lư đen kịt, hầu như ai cũng không thể bắn được chính xác lắm.
Nhưng mà, vận may như vậy không kéo dài mãi được, khoảng hơn hai mươi phút sau, đã không còn thấy bóng du thuyền Tinh Mộng nữa, Gia Minh vừa mới chạy vào phòng điều khiển pháo không lâu, một tiếng nổ vang lên. Lập tức, toàn bộ ánh đèn, thiết bị điện tử trên tàu đều tắt ngúm, tấm kính thủy tinh trước khoang điều khiển vỡ vụn.
Linh Tĩnh bị ảnh hưởng bới vụ nổ này, phịch một tiếng đụng vào một đống máy móc bên cạnh, toàn thân đều đau đớn. Giãy dụa bò dậy, nàng cố gắng đi tới cửa thông ra phía sau khoang thuyền, cùng lúc đó cửa xoay mở ra, Gia Minh từ bên trong phóng ra.
"Linh Tĩnh, có sao không? Linh Tĩnh!"
"Ừ, mình không sao, chi là...cú va chạm khi nãy có hơi đau một tí..."
Sau khi xác định Linh Tĩnh không có chuyện gì, Gia Minh nhìn máy móc trên thuyền lúc sáng lúc tối, tấm kính phía trước vỡ toang.
Hắn thử thao tác ớ vài chỗ, sau đó nhíu mày:
"Thật là... Bắn qua bắn lại, tàu chắc không đến nỗi nổ tung, nhưng toàn bộ động cơ đều bị tê liệt hết rồi, chuyện này..."
Lúc Gia Minh đang nói thì Linh Tĩnh nhìn thấy ngọn lửa trên mặt biển tối đen ở phía sau bốc lên, chiếc tàu như gãy thành hai đoạn, nhưng vẫn chưa chìm, thực là trong cái rủi còn có cái may.
"Gia Minh, chúng ta ổn rồi chứ?"
"Ừm, chí ít thì tạm thời sẽ không sao, nhưng động cơ không khởi động được, vô tuyến điện hình như hỏng rồi bây giờ chỉ có thể lênh đênh trôi theo nước, sợ nhất là có người đuổi theo..."
Chỉnh thử vài thiết bị, hai cái bóng đèn trong khoang thuyền trong khoang tàu lại sáng lên, nhìn chỗ kính vỡ vụn mưa gió ập vào ở phía trước, Gia Minh thở dài.
"Nhưng mà có thể an toàn là tốt rồi, Linh Tĩnh, đằng sau có hai phòng nghỉ dành cho thủy thủ, cậu bị ướt hết rồi, chúng mình qua đó xem có quần áo cho cậu thay không, sẵn tiện tắm một cái.
Chiếc pháo hạm cỡ nhỏ này dài gần hai mươi mét, boong tàu kiên cố, bên trong được trang bị đầy đủ gian phòng bên hông tuy bị nổ thủng một lỗ to, nhưng vẫn còn may là vị trí ở trên cao, không đến nỗi làm cho thuyền chìm. Nhưng mà, đám lính đánh thuê kia sống bừa bãi, quá nửa quần áo trên thuyền đều đã rất lâu chưa giặt.
Gia Minh và Linh Tĩnh lục tung lên mới tìm được mấy tấm khăn lông màu trắng còn sạch sẽ. Sau khi xác định nước dự trữ trên tàu cũng đủ cho hai người uống trong nửa năm. Gia Minh dùng chút điện còn dư lại để đun nước, cho Linh Tĩnh có thể tắm một chút nước nóng.
Nước ngọt trên biển có thể ví như là mạng sống, tuy nguồn nước dự trữ xem ra vẫn còn nhiều, nhưng ai biết được rằng bọn họ sẽ phải ở trên chiếc thuyền đã bị hỏng hầu hết thiết bị này trôi dạt bao lâu, nhưng Linh Tĩnh hôm nay vừa trải qua kinh hoàng, vừa bị mắc mưa, Gia Minh không hi vọng nàng sẽ bị ốm.
Trong lúc Linh Tĩnh đang tắm, hắn ném mấy cái xác xuống biển, lấy mấy cái thùng hứng nước mưa, sau khi kiểm tra gần hết các thiết bị bên trong lẫn bên ngoài thuyền, tuy là biết lái tàu nhưng sửa chữa thì thực là hết cách, sau khi cả người đều đã ướt đẫm hắn mới phát hiện ra một điều thú vị, tuy có hơi chút rắc rối, nhưng vô tuyến điện dường như vẫn có thể sửa được.
Thờ phào nhẹ nhõm, sau khi Linh Tĩnh tắm xong, Gia Minh dùng nước nóng Linh Tĩnh đã tắm qua tắm một lần, với kinh nghiệm của một sát thú, trước khi tất cả mọi việc đều kết thúc, nhất định không nên có phán đoán chắc chắn gì, bởi vì trong cuộc sống lúc nào cũng có những điều không thể lường trước được, cho nên trong tình huống có thể, vẫn phải có sự chuẩn bị phòng ngừa trước.
Lấy bộ quẩn áo bẩn đến mức kinh dị mặc vào, Gia Minh ngồi bên giường Linh Tĩnh, đợi nàng ngủ say. Với một người vừa trải qua biến cố lớn như vậy, Linh Tĩnh lúc này thật đáng khâm phục, quấn hai lớp khăn lông, nàng nhìn nằm nhìn Gia Minh đang ở bên cạnh, hai người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, giọng nàng có chút dịu dàng khác thường, cho đến khi đôi mắt mỏi không thể mở được nữa, mới thiếp đi. Gia Minh biết nàng vẫn còn sợ hãi, nhìn nàng ngủ trong tư thế bất an, Gia Minh thở dài một tiếng.
Linh Tĩnh có thể ngủ, nhưng Gia Minh thì lại không được, cần phải có một người trong coi tình hình bên ngoài, tránh nguy hiểm có thê xảy tới không kịp phản ứng hoặc có người đến cứu không có cách nào xin cầu viện, dùng vải buồm che cái chỗ kính bị thủng phía trước, tuy mưa gió vẫn tạt vào được, nhung vẫn đỡ hơn không che, dựa vào kinh nghiệm sửa xe và sửa máy móc, Gia Minh loay hoay với đống thiết bị hư hỏng đó một lúc lâu, tuy vẫn có thể phục hồi một hai chức năng nhưng cơ bản vẫn không dùng được, cậu ta ngồi dựa vào sô pha quấn quanh mấy thứ linh kiện nhỏ, bỗng nhiên vang lên tiếng động khẽ. Đó là Linh Tĩnh đang ngủ trong lớp thảm lông.
"Gia Minh, mình hơi lạnh... Mình muốn cậu ở bên cạnh..."
Dưới lớp thảm lông, Linh Tĩnh ngoài đôi hoa tai mà Gia Minh cho, không đeo thứ gì khác, Linh Tĩnh cuộn tròn trong lòng Gia Minh, một tay đưa vào trong áo để lên trên ngực trái Gia Minh, như đang lắng nghe nhịp tim của hắn. Thảm lông quấn lấy hai người, gió biển lùa qua lớp vải buồm thổi vào bên trong khoang tàu. trong chốc lát Linh Tĩnh ngủ thiếp đi.
Ôm Linh Tĩnh vào lòng, Gia Minh cuốn lại cuộn dây trong tay, trải qua đêm mưa gió tẻ nhạt này, không biết từ lúc nào, vạt áo trước ngực của Gia Minh đã ướt đẫm, Linh Tĩnh ngủ mơ khóc lên, nước mắt chảy nghẹn ngào, nức nở.
" Gia Minh... Cậu không được chết... Mình sợ lắm".
Trong mưa, sợi dây thừng dài thòng từ trên mạn thuyền được ném xuống, nối liền giữa hai bên. Gia Minh quay đầu lại:
"Linh Tĩnh, có sợ không?"
"Mình, mình không sợ..."
"Vậy thì ôm chặt mình!"
Chưa dứt lời, tay trái Gia Minh đã ôm lấy Linh Tĩnh, sau đó hai người lao xuống dọc theo dây thừng.
Hai chân trên không trung quấn vào sợi dây thừng, đồng thời rơi xuống với tốc độ như bay, khẩu súng trong tay phải Gia Minh nhắm lên boong chiếc pháo hạm nhỏ phía dưới, bóp cò, ba tên ló đầu ra bị bắn chết ngay tại chỗ, sau đó rơi xuống. Để Linh Tĩnh nấp sau một pháo đài nhỏ ớ phía sau, đủ tránh được tầm bắn trên pháo hạm. Gia Minh nhanh như bay xông vào gian phòng bên trong pháo hạm.
Tiếp đến là tiếng súng làm chấn động lòng người, đạn bay vùn vụt, dường như khiến cả không gian cũng chấn động. Trốn sau pháo đài, Linh Tĩnh cắn chặt răng, người không ngừng run lên, trước đó có nới là không sợ, nhưng thực ra lúc này nàng đang sợ hãi đến cực độ.
Lúc Gia Minh nới ra sự thật đó, tuy rằng nàng cảm thấy rung động, nhưng bản thân không nhận thức được bao nhiêu, nhưng đến giờ phút này Linh Tĩnh mới thật sự hiểu ra, những gì Gia Minh đang trải qua lúc này, chiến trường là như thế nào.
Không có khả năng thoái lui và xin lỗi, không có chỗ cho sự hối hận, bất cứ một viên đạn nào đang bay trong không trung đều có thể đưa người ta đi đến cái chết, cho dù có tài giòi đến thế nào thì đều có thể tắt thớ trong nháy mắt. Nghĩ đến cảnh đó, Linh Tĩnh sợ đến nỗi không kìm chế được.
Trước đây khi xem những điều viết trên tiểu thuyết, lúc đối mặt với nguy hiểm, người con trai mà mình thích đứng trước mặt người con gái với phong thái hiên ngang, đối với con gái mà nói, là một cảm giác đau khổ, ấm áp.
Vậy mà vừa lúc nãy, lúc Gia Minh thật sự ngăn nàng lại với phong thái hiên ngang, ngoài cảm giác ấm áp, nàng còn thấy sợ hãi và run rẩy, không phải là do bản thân nàng mà là vì người con trai đứng trước mặt. Đối mặt với mưa bom bão đạn như vậy, chỉ cần một chút sơ xuất, tất cả sẽ... Không có cách nào cứu vãn...
Vậy mà giờ đây, hắn lại xông thẳng vào nơi nguy hiểm đó, cho dù chi là trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng nàng cũng lo sợ rằng có thể sẽ phải đối mặt với hậu quả đáng sợ, cố sức kìm chế để không bật khóc lên, nàng âm thầm thề trong lòng, qua lần này, cho dù thế nào cũng được, cũng sẽ không để cho Gia Minh trải qua những chuyện như vậy nữa, chi cần nghĩ đến cảm giác đó, thì trong người nàng lại tràn ngập nỗi sợ hãi không thể ức chế.
Không lâu sau đó, tiếng súng trong khoang thuyền ngừng nổ, toàn bộ chiếc pháo hạm nhỏ bắt đầu di chuyển trên mặt nước, bóng Gia Minh xuất hiện ớ cửa hầm, nhắm vào chiếc du thuyền bắn quét trong chớp mắt, rồi bỗng nhiên xông ra ôm lấy Linh Tĩnh trờ về ca bin, đi vào sau cửa khoang thuyền, hắn hơi lưỡng lự một chút:
"Linh Tĩnh, nhắm mắt lại được không, trong khoang thuyền..."
Nhìn vào đôi mắt Gia Minh, Linh Tĩnh nắm chặt lấy cổ áo hẳn không chịu buông ra, lắc đầu lia lịa, ánh mắt rất kiên định. Gia Minh thớ dài, ôm nàng đi vào trong.
Trong khoang thuyền nồng nặc mùi máu tanh, hai xác chết nằm dưới đất, máu đen nhuộm cả một khoảng, mỗi thứ máy móc bị bắn trúng lúc này đều đang phát ra tia điện rẹt rẹt, Gia Minh đặt Linh Tĩnh ngồi trên một chiếc ghế xem như còn sạch sẽ ở trước mặt, nhìn ra ngoài qua tấm thủy tinh trước mặt, có hai chiếc thuyền dường như đã phát hiện sự bất thường ở bên này, đang từ hai phía khác nhau tiến lại gần.
"Không thể quay về du thuyền được nữa rồi, chúng ta dùng chiếc thuyền này thoát thân, đương nhiên đầu tiên phải lợi dụng radio ở bên trên phát đi tín hiệu cầu cứu, như vậy thì lực lượng hải quân sẽ chạy tới, hi vọng phía trên vẫn còn có khả năng chống đỡ trong hai tiếng nữa..."
Ngồi trên ghế, Linh Tĩnh lặng lẽ nhìn Gia Minh thao tác thật nhanh trên bàn phím ở đài điểu khiển, ấn nút, kéo cần điểu khiển. Chiếc pháo hạm tăng tốc cực nhanh, trong chớp mắt, bên hông vang lên tiếng nổ lớn, thân tàu đột nhiên lắc mạnh, nhưng xem ra đạn pháo cũng chỉ rơi xuống biển gần thân tàu, cũng không bị trực tiếp bắn trúng.
Quay đầu nhìn lại, tầm nhìn vượt qua cửa khoang phía sau, chiếc du thuyền phần cuối vẫn tỏa ra ánh sáng mê người đã chầm chậm rời xa, sau đó, thân thuyền lại lắc lư, pháo hạm ở phía sau đã đuổi tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Vẫn còn may... Bọn chúng đều nghĩ tới chuyện cướp tiền, chỉ có một chiếc đuổi theo thôi, Linh Tĩnh, yên tâm đi, không sao rồi."
Quay đầu lại cười một cái, lúc Linh Tĩnh gật đầu thì đạn pháo lại nổ tung bên thân tàu. Gia Minh tập trung lái chiếc pháo hạm với tốc độ nhanh nhất, trong thân tàu có một vài thiết bị đã bị đạn bắn hỏng, càng khiến cho hắn bận rộn hơn.
Nhìn cảnh Gia Minh chạy tới chạy lui, chốc chốc lại nhảy qua vũng máu và hai cái xác chết, Linh Tĩnh từ trên ghế bước xuống, cố không nôn ra, cố gắng kéo một cái xác chết qua một bên, lúc nâng cái xác còn lại, Gia Minh đứng đó nhìn Linh Tĩnh ánh mắt vừa thấy có lỗi vừa ngạc nhiên và khen ngợi, Linh Tĩnh như có được sự khích lệ, cười một cách ngọt ngào, sau khi dọn xong hai cái xác, nàng từ sau ca bin tìm thấy một mánh vải cố lau đi những vết máu trên sàn, hai tay dường như cũng nhớp nháp, nàng mím chặt môi cố không để cho mình khóc òa lên hoặc nôn ra.
So với việc Gia Minh đang làm, thì việc này có là gì đâu chứ.
Hai người tất bật chạy tới chạy lui trên thân tàu chòng chành lắc lư, đạn pháo thỉnh thoảng bay tới, nổ tung ngay cạnh thân tàu, Gia Minh thỉnh thoảng cũng tranh thủ chạy tới phòng điều khiển pháo ở phía sau khoang tàu, làm mấy việc như lắp đạn bắn pháo, rốt cuộc cũng tự mình hoàn thành. Nhưng nã pháo không phải như bắn súng, trên biển khơi chòng chành lắc lư đen kịt, hầu như ai cũng không thể bắn được chính xác lắm.
Nhưng mà, vận may như vậy không kéo dài mãi được, khoảng hơn hai mươi phút sau, đã không còn thấy bóng du thuyền Tinh Mộng nữa, Gia Minh vừa mới chạy vào phòng điều khiển pháo không lâu, một tiếng nổ vang lên. Lập tức, toàn bộ ánh đèn, thiết bị điện tử trên tàu đều tắt ngúm, tấm kính thủy tinh trước khoang điều khiển vỡ vụn.
Linh Tĩnh bị ảnh hưởng bới vụ nổ này, phịch một tiếng đụng vào một đống máy móc bên cạnh, toàn thân đều đau đớn. Giãy dụa bò dậy, nàng cố gắng đi tới cửa thông ra phía sau khoang thuyền, cùng lúc đó cửa xoay mở ra, Gia Minh từ bên trong phóng ra.
"Linh Tĩnh, có sao không? Linh Tĩnh!"
"Ừ, mình không sao, chi là...cú va chạm khi nãy có hơi đau một tí..."
Sau khi xác định Linh Tĩnh không có chuyện gì, Gia Minh nhìn máy móc trên thuyền lúc sáng lúc tối, tấm kính phía trước vỡ toang.
Hắn thử thao tác ớ vài chỗ, sau đó nhíu mày:
"Thật là... Bắn qua bắn lại, tàu chắc không đến nỗi nổ tung, nhưng toàn bộ động cơ đều bị tê liệt hết rồi, chuyện này..."
Lúc Gia Minh đang nói thì Linh Tĩnh nhìn thấy ngọn lửa trên mặt biển tối đen ở phía sau bốc lên, chiếc tàu như gãy thành hai đoạn, nhưng vẫn chưa chìm, thực là trong cái rủi còn có cái may.
"Gia Minh, chúng ta ổn rồi chứ?"
"Ừm, chí ít thì tạm thời sẽ không sao, nhưng động cơ không khởi động được, vô tuyến điện hình như hỏng rồi bây giờ chỉ có thể lênh đênh trôi theo nước, sợ nhất là có người đuổi theo..."
Chỉnh thử vài thiết bị, hai cái bóng đèn trong khoang thuyền trong khoang tàu lại sáng lên, nhìn chỗ kính vỡ vụn mưa gió ập vào ở phía trước, Gia Minh thở dài.
"Nhưng mà có thể an toàn là tốt rồi, Linh Tĩnh, đằng sau có hai phòng nghỉ dành cho thủy thủ, cậu bị ướt hết rồi, chúng mình qua đó xem có quần áo cho cậu thay không, sẵn tiện tắm một cái.
Chiếc pháo hạm cỡ nhỏ này dài gần hai mươi mét, boong tàu kiên cố, bên trong được trang bị đầy đủ gian phòng bên hông tuy bị nổ thủng một lỗ to, nhưng vẫn còn may là vị trí ở trên cao, không đến nỗi làm cho thuyền chìm. Nhưng mà, đám lính đánh thuê kia sống bừa bãi, quá nửa quần áo trên thuyền đều đã rất lâu chưa giặt.
Gia Minh và Linh Tĩnh lục tung lên mới tìm được mấy tấm khăn lông màu trắng còn sạch sẽ. Sau khi xác định nước dự trữ trên tàu cũng đủ cho hai người uống trong nửa năm. Gia Minh dùng chút điện còn dư lại để đun nước, cho Linh Tĩnh có thể tắm một chút nước nóng.
Nước ngọt trên biển có thể ví như là mạng sống, tuy nguồn nước dự trữ xem ra vẫn còn nhiều, nhưng ai biết được rằng bọn họ sẽ phải ở trên chiếc thuyền đã bị hỏng hầu hết thiết bị này trôi dạt bao lâu, nhưng Linh Tĩnh hôm nay vừa trải qua kinh hoàng, vừa bị mắc mưa, Gia Minh không hi vọng nàng sẽ bị ốm.
Trong lúc Linh Tĩnh đang tắm, hắn ném mấy cái xác xuống biển, lấy mấy cái thùng hứng nước mưa, sau khi kiểm tra gần hết các thiết bị bên trong lẫn bên ngoài thuyền, tuy là biết lái tàu nhưng sửa chữa thì thực là hết cách, sau khi cả người đều đã ướt đẫm hắn mới phát hiện ra một điều thú vị, tuy có hơi chút rắc rối, nhưng vô tuyến điện dường như vẫn có thể sửa được.
Thờ phào nhẹ nhõm, sau khi Linh Tĩnh tắm xong, Gia Minh dùng nước nóng Linh Tĩnh đã tắm qua tắm một lần, với kinh nghiệm của một sát thú, trước khi tất cả mọi việc đều kết thúc, nhất định không nên có phán đoán chắc chắn gì, bởi vì trong cuộc sống lúc nào cũng có những điều không thể lường trước được, cho nên trong tình huống có thể, vẫn phải có sự chuẩn bị phòng ngừa trước.
Lấy bộ quẩn áo bẩn đến mức kinh dị mặc vào, Gia Minh ngồi bên giường Linh Tĩnh, đợi nàng ngủ say. Với một người vừa trải qua biến cố lớn như vậy, Linh Tĩnh lúc này thật đáng khâm phục, quấn hai lớp khăn lông, nàng nhìn nằm nhìn Gia Minh đang ở bên cạnh, hai người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, giọng nàng có chút dịu dàng khác thường, cho đến khi đôi mắt mỏi không thể mở được nữa, mới thiếp đi. Gia Minh biết nàng vẫn còn sợ hãi, nhìn nàng ngủ trong tư thế bất an, Gia Minh thở dài một tiếng.
Linh Tĩnh có thể ngủ, nhưng Gia Minh thì lại không được, cần phải có một người trong coi tình hình bên ngoài, tránh nguy hiểm có thê xảy tới không kịp phản ứng hoặc có người đến cứu không có cách nào xin cầu viện, dùng vải buồm che cái chỗ kính bị thủng phía trước, tuy mưa gió vẫn tạt vào được, nhung vẫn đỡ hơn không che, dựa vào kinh nghiệm sửa xe và sửa máy móc, Gia Minh loay hoay với đống thiết bị hư hỏng đó một lúc lâu, tuy vẫn có thể phục hồi một hai chức năng nhưng cơ bản vẫn không dùng được, cậu ta ngồi dựa vào sô pha quấn quanh mấy thứ linh kiện nhỏ, bỗng nhiên vang lên tiếng động khẽ. Đó là Linh Tĩnh đang ngủ trong lớp thảm lông.
"Gia Minh, mình hơi lạnh... Mình muốn cậu ở bên cạnh..."
Dưới lớp thảm lông, Linh Tĩnh ngoài đôi hoa tai mà Gia Minh cho, không đeo thứ gì khác, Linh Tĩnh cuộn tròn trong lòng Gia Minh, một tay đưa vào trong áo để lên trên ngực trái Gia Minh, như đang lắng nghe nhịp tim của hắn. Thảm lông quấn lấy hai người, gió biển lùa qua lớp vải buồm thổi vào bên trong khoang tàu. trong chốc lát Linh Tĩnh ngủ thiếp đi.
Ôm Linh Tĩnh vào lòng, Gia Minh cuốn lại cuộn dây trong tay, trải qua đêm mưa gió tẻ nhạt này, không biết từ lúc nào, vạt áo trước ngực của Gia Minh đã ướt đẫm, Linh Tĩnh ngủ mơ khóc lên, nước mắt chảy nghẹn ngào, nức nở.
" Gia Minh... Cậu không được chết... Mình sợ lắm".