Đây là cửa hàng quần áo và trang sức dân tộc Tạng thủ công truyền thống. Bà chủ là một bà mẹ dân tộc Tạng, đang ngồi dệt vải trước máy dệt. Thấy họ nhìn về hướng bà, bà chủ cười với họ, trên gương mặt cười có nếp nhăn.
Bành Dã hỏi: “Cô muốn mua trang phục dân tộc?”
Trình Ca nói: “Tôi cảm thấy đẹp.”
Bành Dã nói: “Vậy thì đi vào thôi.”
Mười Sáu xông vào theo, Bành Dã nhìn anh ta một cái, không nói gì.
**
Ba người vào cửa hàng không lâu, trong hẻm đối diện xéo con đường có hai cái đầu ló ra, liếc mắt nhìn về hướng họ, lùi lại.
“Anh Vạn, chính là con nhỏ mặc áo lạnh trắng đó.” Người nói chuyện là một người gầy mắt hơi lé, gương mặt hung ác để râu cá chốt bên cạnh hắn chính là “anh Vạn” trong miệng hắn.
“Vương Bát” người điên nói đều là nói bậy, chủ thuê hắn là anh Vạn, sau khi Kế Vân chết, anh Vạn trở thành thân tín của Cáo Đen.
Anh Vạn nói: “Con này nhìn yếu lắm mà, giống như gân đậu vậy.”
“Anh em của em ở làng Tứ Phong nói, chính mắt nhìn thấy nó kéo tên điên vào hẻm nhỏ thượng cẳng tay hạ cẳng chân, còn lấy dao cắt cổ chặt tay.” Người đàn ông mắt lé nói, “Tên điên không giết được nó, ngược lại bị nó hành hạ. Ban nãy anh cũng thấy đó, chúng trói tên điên lại đưa đến đồn cảnh sát, trong thời gian ngắn không được thả ra.”
Anh Vạn cười khẩy: “Dù sao thì tên điên cũng không bán đứng tao, nếu không… Hừ.”
Mắt lé nói: “Anh Vạn anh biết đó, kĩ xảo giả điên miệng lưỡi trơn tru của tên điên là đỉnh nhất. Nó khua môi múa mép tấu nói (1), người bình thường đều không đỡ được.”
(1) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười.
Anh Vạn nói: “Tao biết. Tao sẽ không xử tệ với nó.”
“Con này…” Anh Vạn nhìn chằm chằm cửa hàng, nheo mắt, “Phải đích thân xử lý nó. Mày trông cho tốt, lát nữa nó ra, mày đi theo, coi nó ở đâu, tìm anh em tối nay hành động.”
Mắt lé nói: “Dạ.”
**
Trình Ca vừa đi lên bậc thềm, bước chân dừng lại, hỏi Bành Dã: “Lời tên điên kia anh tin bao nhiêu?”
Bành Dã nói: “Một câu cũng không tin.”
Trình Ca có đồng cảm: “Nói giết ngược lại chủ thuê, hắn vỗ tay bảo được; giảm năm mươi ngàn còn năm ngàn, hắn cũng chấp nhận. Hắn giả ngu giả ngẩn, phối hợp chơi với chúng ta, trong lòng không chừng nghĩ: Tao sớm biết tỏng trò của bọn bây rồi, diễn cùng bọn bây nhé.”
Bành Dã: “Chỉ cho phép hai chúng ta diễn mà không cho phép hắn diễn?”
Trình Ca hừ lạnh một tiếng: “Cái biệt danh Vương Bát này đoán chừng cũng là giả. Nếu hắn trung thành như vậy thì không nên cho hắn được lợi, nên nói rõ tình hình thực tế với cảnh sát để hắn ngồi tù.”
Bành Dã lại cười một tiếng: “Mặc kệ hắn trung thành hay không, sau khi hắn ra cũng phải đi tìm chủ thuê thôi. Hoặc là vì số tiền kia của cô, hoặc là để tỏ lòng trung thành.”
Trình Ca giương mắt: “Lúc cảnh sát thả hắn đi kêu người đi theo?”
Bành Dã cười cười, không nói nhiều, chỉ nói: “Đi xem quần áo.”
Trình Ca liếc bóng lưng anh một cái, lúc diễn trò chỉ nói anh biểu diễn khoa trương, tiền giảm từ năm mươi ngàn còn năm ngàn, điều kiện đổi từ giết người sang đuổi theo người, thì ra chỉ là cơ sở thăm dò người điên.
Bất kể là “tiền”, hay là báo cho người điên “sau khi bị bắt rồi trở ra ngoài sẽ trở thành thân tín của chủ thuê”, đều đang làm ám chỉ với tiềm thức của người điên, bảo đảm sau khi hắn ra ngoài lập tức đi tìm chủ thuê.
Bành Dã nói người điên giả ngu nhưng tinh ranh như trộm, bản thân anh ta thì sao?
Nhìn người để bưng đồ ăn (2), anh ta lại bưng món gì cho cô?
(2) Ý nói không đối xử như nhau, xử sự tùy theo từng người, dựa vào người khác nhau cho đối đãi khác nhau.
**
Trình Ca kéo khóe miệng, đi vào cửa hàng.
Trong cửa hàng quần áo treo đủ loại quần áo và trang sức dân tộc Tạng màu sắc tươi sáng, quần áo nữ chiếm đa số.
Bà chủ nói: “Đây đều là kiểu dáng xuân hè, áo choàng thu đông chỉ có mấy cái treo tận cùng bên trong thôi.”
Trình Ca nói: “Đúng lúc tôi chỉ muốn đồ mùa hè.”
Vừa đi một đoạn đường, mặt trời chiếu sáng, cô hơi nóng, cởi áo lạnh ra vắt trên tay.
Bà chủ nói: “Anh chị tới từ trấn Phong Nam phải không? Trận tuyết lớn hôm qua sợ là trận cuối cùng của mùa xuân này rồi, sau này sẽ không rơi nữa.”
Trình Ca nghĩ thầm bà ấy là vì bán quần áo xuân hè, vì vậy quay đầu nhìn Bành Dã.
Bành Dã nói: “Đúng vậy.”
Trình Ca quay đầu chọn quần áo. Kiểu dáng quần áo mùa hè đều không khác mấy, bên trong là một cái váy dài trơn mềm mại, bên ngoài lồng một cái áo choàng mỏng chéo vai, trong ngoài màu tương phản, lộng lẫy rực rỡ. Vàng tươi, xanh ngọc, xanh da trời, tím đậm, hoa hồng…
Trên thắt lưng còn khâu các loại đồ trang trí, như san hô, tùng nhĩ (3), viên sáp ong.
(3) Tên một loại nấm.
Trình Ca nhìn một vòng, quay đầu hỏi Bành Dã: “Anh thấy cái nào đẹp?”
Bành Dã nhìn mặt cô, lại nhìn quần áo trong cửa hàng, cằm chỉ chỉ: “Cái kia.”
Trình Ca quay đầu lại, đó chính là cái cô nhìn thấy lúc vô tình quay đầu ở trên đường. Cô nghi ngờ lúc đó có phải anh đã chú ý tới ánh mắt của cô không.
Đó là một bộ váy xuân hè màu trắng và xanh đậm; bên trong là một cái váy satanh dài màu trắng ngà thêu vân bạc mặc sát người, bên ngoài lồng một cái áo choàng chéo vai màu xanh đậm, trên áo choàng thêu hoa màu tím nhạt.
Cổ áo dựng thẳng màu vàng nhạt, hai vạt cài giữa màu xanh tím, chỗ chi tiết đều có thể nói là hoàn mỹ.
Quần áo còn lại trong cửa hàng này đều quá sặc sỡ, chỉ có bộ này, trong sức sống mang theo chút điềm tĩnh, trong cao quý lộ ra chút xa cách.
Trình Ca quan sát mấy phút, quay đầu nhìn Bành Dã, nói: “Ánh mắt anh không tệ.”
Bà chủ cười: “Người đàn ông của cô thật biết chọn, chọn trúng bộ quần áo kén người nhất trong cửa hàng tôi.”
Trình Ca nhìn Bành Dã giống như hơi chế giễu; Bành Dã không có động tĩnh gì nhìn cô một cái, đối với tiếng gọi “người đàn ông của cô” này, anh không có bình luận.
Bà chủ lại nói với Bành Dã: “Quần áo ở chỗ tôi đều có màu gần chói mắt, chỉ bộ này có màu trắng. Bộ này kén người, da đen mặc không đẹp, phải trắng như người phụ nữ của anh mặc mới đè ép được.”
Trình Ca sờ chất vải trơn bóng của cái áo trong, không lên tiếng.
Sau khi tới đây, cách chọn từ của người bản địa khiến cô rất hưởng thụ, “người đàn ông” của cô, “người phụ nữ” của anh, gợi cảm, nguyên thủy, mang theo dục vọng.
Không giống người trong thành phố, nói “con gái”, “nữ sinh”, xấu hổ đỏ mặt tránh nói “phụ nữ”, thực ra là kiểu cách.
Ánh mắt nhìn hai người của Mười Sáu ở bên cạnh càng lúc càng kì lạ.
Vì vậy, Bành Dã nói với bà chủ: “Cô ấy không phải người phụ nữ của tôi.”
Trình Ca không nói, cũng không quay đầu nhìn anh, chỉ sờ cái áo kia. Sờ sờ, dùng sức bóp cái nút một cái.
Bà chủ sửng sốt, cười nói: “Ôi chao ngại quá, tôi nói sai rồi.”
Trình Ca nói với bà chủ: “Vậy cái này đi.”
“Ra phòng riêng đằng sau thử chút xem, sau rèm có một cánh cửa.”
Trình Ca ôm đồ vào phòng riêng.
Cô để áo lạnh và bộ đồ mới lên băng ghế gỗ, hơi nóng, cô cúi đầu búi tóc lên, sau đó lấy một điếu thuốc ra hút. Cô dựa vào tấm ván gỗ nhìn bầu trời bên ngoài, lớn bằng lòng bàn tay, xanh mênh mang.
Nhìn người để bưng đồ ăn, anh ta bưng muỗng cho cô;
Người cho muỗng là anh ta, người phủi sạch ranh giới cũng là anh ta.
Trình Ca im lặng cười khẩy.
Hút nửa điếu, cô dập tắt, mở cửa ra. Bóng dáng Bành Dã chiếu trên rèm, anh cũng dựa ở bên ngoài hút thuốc.
Trình Ca gọi anh: “Bành Dã.”
Bóng dáng của anh dừng một chút, lấy thuốc ra khỏi miệng: “Sao?”
Trình Ca nói: “Anh qua đây một chút.”
Bóng người trên rèm sau khi bất động một giây, đưa thuốc cho Mười Sáu, anh đi sang bên này rèm.
Trình Ca lùi vào phòng thay đồ.
Bành Dã vén rèm lên: “Sao vậy?”
Không thấy người.
Trình Ca khoanh tay đứng sau cửa, không trả lời.
Bành Dã dừng một chút, đi vào phòng thay đồ, nhìn sau cửa, Trình Ca khoanh tay nhìn anh.
Giọng cô không lớn, chỉ giới hạn bên rèm anh nghe được: “Bộ này phức tạp quá, anh giúp tôi mặc một chút.”
Ánh mắt Bành Dã nhìn cô lại thành cảnh cáo, xoay người định đi;
Trình Ca dựa vào cánh cửa, cửa gỗ đóng lại két một tiếng. Cô nhìn anh, tay mò ra đằng sau, đẩy chốt.
Trong phòng thay đồ chật hẹp không tới một mét vuông, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bành Dã đã hiểu: “Chính là vì câu vừa rồi?”
Trình Ca: “Câu nào?”
Bành Dã nhìn cô một lúc, dùng một loại giọng nói không thèm quan tâm, nói: “Trình Ca, cô thực sự không phải người phụ nữ của tôi.”
Trình Ca: “Muốn phủi sạch quan hệ cũng là tôi mở miệng trước.”
Lúc này, Mười Sáu ở bên ngoài hỏi: “Trình Ca, cô không có chuyện gì chứ?”
Trình Ca nhìn Bành Dã, thản nhiên nói: “Thay đồ thôi, có thể có chuyện gì?”
“Ờ.” Mười Sáu vén rèm lên, liền trợn tròn mắt. Trình Ca đang thay đồ, Bành Dã đi đâu vậy?!
**
Trình Ca nghe được tiếng vén rèm bên ngoài, lúc này mới đứng thẳng người, nhường đường cho Bành Dã: “Ra ngoài đi.”
Ánh mắt Bành Dã hơi lạnh.
Vừa rồi vì có mặt Mười Sáu, anh không muốn Mười Sáu hiểu lầm, trả lời bà chủ một câu; cô đã nhìn ra nên mời anh vào, để cho Mười Sáu thấy.
Đoạn đường này Trình Ca có tâm tư gì, anh không phải không rõ. Nếu anh muốn, đêm đó ở dịch trạm bất kể cô có phản ứng cao nguyên hay không, anh cũng có thể làm cô phải tuyệt vọng. Nhưng anh không muốn gây chuyện, mặc kệ cô làm thế nào, anh đều mắt nhắm mắt mở, lười so tài với cô. Cô thì hay rồi, từng bước một bắt nạt lên đầu anh.
Bành Dã bước một bước, rút chốt cửa gỗ ra, suy nghĩ một chút, lại cài vào.
Anh xoay người nhìn Trình Ca.
Trình Ca đang xếp gọn đồ, thấy anh còn ở đây, nhíu mày: “Ra ngoài đi.”
Bành Dã nói: “Không phải cô bảo tôi thay đồ cho cô sao?”
Lúc này Trình Ca mới mơ hồ ngửi được mùi dẫn sói vào nhà. Ánh mắt Bành Dã nhìn có hơi nguy hiểm.
Cô nói: “Tôi không có tâm trạng.”
“Nhưng tôi có tâm trạng.” Bành Dã ngoài cười nhưng trong không cười, “Cởi đồ trước.”
Trong nháy mắt Trình Ca lùi ra sau, nhưng không gian quá nhỏ, nếu Bành Dã muốn kéo cô, dễ như trở bàn tay.
Anh dùng một tay nắm vạt áo len của cô kéo lên, Trình Ca nhíu mày định đẩy anh. Anh nhanh chóng bóp lấy hai tay cô, nâng qua đỉnh đầu cô, ghì chặt trên tường.
Tấm ván gỗ phát ra một tiếng “rầm” giòn giã.
Bên ngoài, Mười Sáu và bà chủ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Mười Sáu xách quần áo, há hốc mồm, cằm cũng sắp rớt xuống: Mẹ kiếp, sao làm luôn ở đây rồi? Không nhịn được nữa cũng phải chú ý nơi chốn một chút chứ!
Mười Sáu nhỏ giọng hỏi: “Trình Ca? Anh Bảy?”
Trong phòng riêng, Bành Dã ghì chặt tay Trình Ca, con ngươi đen thâm trầm nhìn cô chằm chằm, cởi áo len tròng cổ của cô xuống.
Hai người trầm mặc im lặng đọ sức, ngược lại nhất trí không trả lời Mười Sáu ở bên ngoài.
Trình Ca lạnh mặt, tát một cái về phía Bành Dã.
Bành Dã nghiêng người, dễ dàng tránh thoát, thuận thế tóm lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước người.
Trình Ca gắng sức đẩy anh ra, Bành Dã cố tình buông lỏng một chút, không hề thương hoa tiếc ngọc. Trình Ca lảo đảo, lùi ra sau đụng vào tấm ván gỗ.
“Rầm” một tiếng, còn kịch liệt hơn ban nãy.
Người bên ngoài không điếc, nghe ra được là thân thể đụng vào.
Mười Sáu: “…”
Bà chủ: “…”
Hai người đã không thể nhìn nhau, trong này có bao nhiêu kịch liệt đây!
Trình Ca đụng vào tường còn chưa đứng vững, Bành Dã cười nhạt, tóm cổ áo sơ mi của cô, xách cô tới trước mặt mình, kéo một cái, từng nút áo sơ mi bung ra, áo lót màu xanh đậm của phụ nữ và bầu ngực đầy đặn hiện ra không sót một chút nào.
Bành Dã nheo mắt quét vài lần, nói: “Vóc dáng rất khá.”
Trình Ca thấp giọng mắng anh: “Súc sinh!”
Bành Dã trả lại: “Tôi nhìn trộm cô tắm, tôi là súc sinh.”
Trong khi nói, anh kéo áo sơ mi xuống theo bả vai cô, nắm lấy áo sơ mi mỏng dùng sức giật một cái, không khí vang lên một tiếng “xoẹt”. Cổ tay áo của Trình Ca tuột khỏi tay, áo trên hoàn toàn bị lột.
Bên ngoài Mười Sáu bịt tai sắp sụp đổ rồi, có thể đừng xé quần xé áo không? Có thể đừng gây ra tiếng động không? Không thể làm một đôi trộm vui yên tĩnh sao?
Trong phòng riêng, Trình Ca vung tay tát Bành Dã, nhưng lại bị anh nắm hai tay, giữ ở sau lưng.
Bành Dã bọc lấy cô, cúi đầu, thấy lần đầu tiên cô lộ ra sự kém hơn trong cuộc đọ sức giữa hai người họ, anh hơi buồn cười.
“Nhận lỗi.” Bành Dã thấp giọng nói.
Trình Ca cũng trầm giọng cảnh cáo: “Là anh rước lấy họa.”
Cô đột nhiên đá một cái về phía đáy quần Bành Dã, không ngờ anh phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh khỏi.
Trình Ca đá trúng cánh cửa, “rầm!”
Bên ngoài, Mười Sáu và bà chủ đi thẳng ra cửa nhìn trời.
Trình Ca lại đá một cái, Bành Dã ghì Trình Ca lên tường, bóp cằm cô: “Đá vào đâu đó?”
Trình Ca cười khẩy: “Anh nói tôi đá vào đâu?”
Bành Dã: “Cô tàn nhẫn nhỉ.”
Trình Ca: “Ngày đầu biết sao?”
Chưa nói xong, liền một đạp hướng ngang hông Bành Dã;
“Mẹ nó cô muốn phế tôi à?” Bành Dã cong khóe môi một cái, kề sát vào cô, đè cô lên tường, hai tay sờ eo cô, nhanh chóng cởi nút quần jean ra.
Trong nháy mắt anh ngồi xuống, hai tay kéo xuống một đường, quần của Trình Ca bị cởi xuống.
Trình Ca mắng: “Cầm thú!”
Quần rơi xuống gót chân, đá người khác là không đá được.
Bành Dã đứng lên, lùi ra sau một bước, quang minh chính đại nhìn thân thể cô từ trên xuống dưới.
Trình Ca lạnh lùng nói: “Bành Dã, sau này tôi không chỉnh chết anh!”
Bành Dã suy nghĩ một chút, nói: “Mái tóc này của cô cũng phải xõa một chút.” Anh tiến lên, túm lấy dây cột tóc trên tóc cô kéo một cái, mái tóc đen suôn dài như thác nước.
Trình Ca giành dây cột tóc, hai tay Bành Dã nắm tay cô, cố định trên tường, cúi đầu nhìn cô một hồi, muốn cười nhưng không cười, thấp giọng hỏi: “Còn muốn giúp mặc đồ không?”
Trình Ca mỉm cười, nói: “Giúp chứ, tiếp tục giúp.”
Bành Dã lại nhìn cô một lúc, còn thực sự đi lấy bộ đồ mới kia. Trình Ca đứng một bên, yên lặng lại bình tĩnh.
Anh quấn cái váy dài bên trong xong, lồng vào đầu cô, nắm chặt tay áo, nói: “Duỗi tay.”
Trình Ca chui đầu ra, duỗi tay đưa vào tay áo.
Bành Dã vừa kéo áo cho cô, vừa nói: “Cô so tài cái gì?”
Trình Ca giương mắt nhìn anh.
Mắt Bành Dã đen như mực, anh không có vẻ mặt ngang ngạnh vừa rồi, nói: “Cô cùng với mấy ông lớn, nhiều lời đồn nhảm rồi, ảnh hưởng không tốt cho cô.”
Trình Ca trầm mặc.
Cô biết, những lời xuyên tạc bôi nhọ cô của Tiêu Linh đêm đó, Bành Dã đều nghe thấy.
Bành Dã nói: “Chúng tôi qua loa quen rồi, không vấn đề gì cả; cô thì khác.” Anh giễu cợt cô, “Không tốt như thế nào đi nữa, cô cũng có triệu người hâm mộ. Truyền ra ngoài không hay.”
Trình Ca: “Anh tưởng tôi để ý mấy thứ lời đồn nhảm này?”
“Cô không để ý, nhưng đừng bỏ mặc.” Bành Dã nói, “Đừng để lại lịch sử không tốt ở đây.”
Trình Ca lại trầm mặc.
Bành Dã lấy áo choàng màu xanh đậm mặc vào cho cô, buộc chặt thắt lưng.
“Trình Ca,” anh chống một tay lên tường, lồng cô trong bóng tối của mình, cúi đầu nhìn cô, “Hôm nay nói rõ ràng một lần. Mẹ nó tôi không muốn chơi với cô, cũng không có tâm trạng hầu hạ cô. Thứ cô muốn lấy được từ chỗ tôi, không lấy được.”
Anh đứng thẳng, chỉnh cổ áo, vai và chỗ thắt lưng của cô xong, lại vén tóc cô ra khỏi áo, nói: “Mặc xong rồi, ra ngoài thôi.”
Anh đi tới kéo cửa, Trình Ca hỏi: “Tôi muốn lấy được cái gì?”
Bành Dã quay đầu nhìn cô một lúc, nói: “Thứ lần trước cô nói, bất kể xuất phát từ mục đích gì, đều không thể.”
Anh xoay người.
“Không muốn ảnh, muốn thứ khác thì sao?” Trình Ca hỏi sau lưng anh.
“Chúng ta không phải người cùng một đường.” Bành Dã nói.
Bành Dã hỏi: “Cô muốn mua trang phục dân tộc?”
Trình Ca nói: “Tôi cảm thấy đẹp.”
Bành Dã nói: “Vậy thì đi vào thôi.”
Mười Sáu xông vào theo, Bành Dã nhìn anh ta một cái, không nói gì.
**
Ba người vào cửa hàng không lâu, trong hẻm đối diện xéo con đường có hai cái đầu ló ra, liếc mắt nhìn về hướng họ, lùi lại.
“Anh Vạn, chính là con nhỏ mặc áo lạnh trắng đó.” Người nói chuyện là một người gầy mắt hơi lé, gương mặt hung ác để râu cá chốt bên cạnh hắn chính là “anh Vạn” trong miệng hắn.
“Vương Bát” người điên nói đều là nói bậy, chủ thuê hắn là anh Vạn, sau khi Kế Vân chết, anh Vạn trở thành thân tín của Cáo Đen.
Anh Vạn nói: “Con này nhìn yếu lắm mà, giống như gân đậu vậy.”
“Anh em của em ở làng Tứ Phong nói, chính mắt nhìn thấy nó kéo tên điên vào hẻm nhỏ thượng cẳng tay hạ cẳng chân, còn lấy dao cắt cổ chặt tay.” Người đàn ông mắt lé nói, “Tên điên không giết được nó, ngược lại bị nó hành hạ. Ban nãy anh cũng thấy đó, chúng trói tên điên lại đưa đến đồn cảnh sát, trong thời gian ngắn không được thả ra.”
Anh Vạn cười khẩy: “Dù sao thì tên điên cũng không bán đứng tao, nếu không… Hừ.”
Mắt lé nói: “Anh Vạn anh biết đó, kĩ xảo giả điên miệng lưỡi trơn tru của tên điên là đỉnh nhất. Nó khua môi múa mép tấu nói (1), người bình thường đều không đỡ được.”
(1) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười.
Anh Vạn nói: “Tao biết. Tao sẽ không xử tệ với nó.”
“Con này…” Anh Vạn nhìn chằm chằm cửa hàng, nheo mắt, “Phải đích thân xử lý nó. Mày trông cho tốt, lát nữa nó ra, mày đi theo, coi nó ở đâu, tìm anh em tối nay hành động.”
Mắt lé nói: “Dạ.”
**
Trình Ca vừa đi lên bậc thềm, bước chân dừng lại, hỏi Bành Dã: “Lời tên điên kia anh tin bao nhiêu?”
Bành Dã nói: “Một câu cũng không tin.”
Trình Ca có đồng cảm: “Nói giết ngược lại chủ thuê, hắn vỗ tay bảo được; giảm năm mươi ngàn còn năm ngàn, hắn cũng chấp nhận. Hắn giả ngu giả ngẩn, phối hợp chơi với chúng ta, trong lòng không chừng nghĩ: Tao sớm biết tỏng trò của bọn bây rồi, diễn cùng bọn bây nhé.”
Bành Dã: “Chỉ cho phép hai chúng ta diễn mà không cho phép hắn diễn?”
Trình Ca hừ lạnh một tiếng: “Cái biệt danh Vương Bát này đoán chừng cũng là giả. Nếu hắn trung thành như vậy thì không nên cho hắn được lợi, nên nói rõ tình hình thực tế với cảnh sát để hắn ngồi tù.”
Bành Dã lại cười một tiếng: “Mặc kệ hắn trung thành hay không, sau khi hắn ra cũng phải đi tìm chủ thuê thôi. Hoặc là vì số tiền kia của cô, hoặc là để tỏ lòng trung thành.”
Trình Ca giương mắt: “Lúc cảnh sát thả hắn đi kêu người đi theo?”
Bành Dã cười cười, không nói nhiều, chỉ nói: “Đi xem quần áo.”
Trình Ca liếc bóng lưng anh một cái, lúc diễn trò chỉ nói anh biểu diễn khoa trương, tiền giảm từ năm mươi ngàn còn năm ngàn, điều kiện đổi từ giết người sang đuổi theo người, thì ra chỉ là cơ sở thăm dò người điên.
Bất kể là “tiền”, hay là báo cho người điên “sau khi bị bắt rồi trở ra ngoài sẽ trở thành thân tín của chủ thuê”, đều đang làm ám chỉ với tiềm thức của người điên, bảo đảm sau khi hắn ra ngoài lập tức đi tìm chủ thuê.
Bành Dã nói người điên giả ngu nhưng tinh ranh như trộm, bản thân anh ta thì sao?
Nhìn người để bưng đồ ăn (2), anh ta lại bưng món gì cho cô?
(2) Ý nói không đối xử như nhau, xử sự tùy theo từng người, dựa vào người khác nhau cho đối đãi khác nhau.
**
Trình Ca kéo khóe miệng, đi vào cửa hàng.
Trong cửa hàng quần áo treo đủ loại quần áo và trang sức dân tộc Tạng màu sắc tươi sáng, quần áo nữ chiếm đa số.
Bà chủ nói: “Đây đều là kiểu dáng xuân hè, áo choàng thu đông chỉ có mấy cái treo tận cùng bên trong thôi.”
Trình Ca nói: “Đúng lúc tôi chỉ muốn đồ mùa hè.”
Vừa đi một đoạn đường, mặt trời chiếu sáng, cô hơi nóng, cởi áo lạnh ra vắt trên tay.
Bà chủ nói: “Anh chị tới từ trấn Phong Nam phải không? Trận tuyết lớn hôm qua sợ là trận cuối cùng của mùa xuân này rồi, sau này sẽ không rơi nữa.”
Trình Ca nghĩ thầm bà ấy là vì bán quần áo xuân hè, vì vậy quay đầu nhìn Bành Dã.
Bành Dã nói: “Đúng vậy.”
Trình Ca quay đầu chọn quần áo. Kiểu dáng quần áo mùa hè đều không khác mấy, bên trong là một cái váy dài trơn mềm mại, bên ngoài lồng một cái áo choàng mỏng chéo vai, trong ngoài màu tương phản, lộng lẫy rực rỡ. Vàng tươi, xanh ngọc, xanh da trời, tím đậm, hoa hồng…
Trên thắt lưng còn khâu các loại đồ trang trí, như san hô, tùng nhĩ (3), viên sáp ong.
(3) Tên một loại nấm.
Trình Ca nhìn một vòng, quay đầu hỏi Bành Dã: “Anh thấy cái nào đẹp?”
Bành Dã nhìn mặt cô, lại nhìn quần áo trong cửa hàng, cằm chỉ chỉ: “Cái kia.”
Trình Ca quay đầu lại, đó chính là cái cô nhìn thấy lúc vô tình quay đầu ở trên đường. Cô nghi ngờ lúc đó có phải anh đã chú ý tới ánh mắt của cô không.
Đó là một bộ váy xuân hè màu trắng và xanh đậm; bên trong là một cái váy satanh dài màu trắng ngà thêu vân bạc mặc sát người, bên ngoài lồng một cái áo choàng chéo vai màu xanh đậm, trên áo choàng thêu hoa màu tím nhạt.
Cổ áo dựng thẳng màu vàng nhạt, hai vạt cài giữa màu xanh tím, chỗ chi tiết đều có thể nói là hoàn mỹ.
Quần áo còn lại trong cửa hàng này đều quá sặc sỡ, chỉ có bộ này, trong sức sống mang theo chút điềm tĩnh, trong cao quý lộ ra chút xa cách.
Trình Ca quan sát mấy phút, quay đầu nhìn Bành Dã, nói: “Ánh mắt anh không tệ.”
Bà chủ cười: “Người đàn ông của cô thật biết chọn, chọn trúng bộ quần áo kén người nhất trong cửa hàng tôi.”
Trình Ca nhìn Bành Dã giống như hơi chế giễu; Bành Dã không có động tĩnh gì nhìn cô một cái, đối với tiếng gọi “người đàn ông của cô” này, anh không có bình luận.
Bà chủ lại nói với Bành Dã: “Quần áo ở chỗ tôi đều có màu gần chói mắt, chỉ bộ này có màu trắng. Bộ này kén người, da đen mặc không đẹp, phải trắng như người phụ nữ của anh mặc mới đè ép được.”
Trình Ca sờ chất vải trơn bóng của cái áo trong, không lên tiếng.
Sau khi tới đây, cách chọn từ của người bản địa khiến cô rất hưởng thụ, “người đàn ông” của cô, “người phụ nữ” của anh, gợi cảm, nguyên thủy, mang theo dục vọng.
Không giống người trong thành phố, nói “con gái”, “nữ sinh”, xấu hổ đỏ mặt tránh nói “phụ nữ”, thực ra là kiểu cách.
Ánh mắt nhìn hai người của Mười Sáu ở bên cạnh càng lúc càng kì lạ.
Vì vậy, Bành Dã nói với bà chủ: “Cô ấy không phải người phụ nữ của tôi.”
Trình Ca không nói, cũng không quay đầu nhìn anh, chỉ sờ cái áo kia. Sờ sờ, dùng sức bóp cái nút một cái.
Bà chủ sửng sốt, cười nói: “Ôi chao ngại quá, tôi nói sai rồi.”
Trình Ca nói với bà chủ: “Vậy cái này đi.”
“Ra phòng riêng đằng sau thử chút xem, sau rèm có một cánh cửa.”
Trình Ca ôm đồ vào phòng riêng.
Cô để áo lạnh và bộ đồ mới lên băng ghế gỗ, hơi nóng, cô cúi đầu búi tóc lên, sau đó lấy một điếu thuốc ra hút. Cô dựa vào tấm ván gỗ nhìn bầu trời bên ngoài, lớn bằng lòng bàn tay, xanh mênh mang.
Nhìn người để bưng đồ ăn, anh ta bưng muỗng cho cô;
Người cho muỗng là anh ta, người phủi sạch ranh giới cũng là anh ta.
Trình Ca im lặng cười khẩy.
Hút nửa điếu, cô dập tắt, mở cửa ra. Bóng dáng Bành Dã chiếu trên rèm, anh cũng dựa ở bên ngoài hút thuốc.
Trình Ca gọi anh: “Bành Dã.”
Bóng dáng của anh dừng một chút, lấy thuốc ra khỏi miệng: “Sao?”
Trình Ca nói: “Anh qua đây một chút.”
Bóng người trên rèm sau khi bất động một giây, đưa thuốc cho Mười Sáu, anh đi sang bên này rèm.
Trình Ca lùi vào phòng thay đồ.
Bành Dã vén rèm lên: “Sao vậy?”
Không thấy người.
Trình Ca khoanh tay đứng sau cửa, không trả lời.
Bành Dã dừng một chút, đi vào phòng thay đồ, nhìn sau cửa, Trình Ca khoanh tay nhìn anh.
Giọng cô không lớn, chỉ giới hạn bên rèm anh nghe được: “Bộ này phức tạp quá, anh giúp tôi mặc một chút.”
Ánh mắt Bành Dã nhìn cô lại thành cảnh cáo, xoay người định đi;
Trình Ca dựa vào cánh cửa, cửa gỗ đóng lại két một tiếng. Cô nhìn anh, tay mò ra đằng sau, đẩy chốt.
Trong phòng thay đồ chật hẹp không tới một mét vuông, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bành Dã đã hiểu: “Chính là vì câu vừa rồi?”
Trình Ca: “Câu nào?”
Bành Dã nhìn cô một lúc, dùng một loại giọng nói không thèm quan tâm, nói: “Trình Ca, cô thực sự không phải người phụ nữ của tôi.”
Trình Ca: “Muốn phủi sạch quan hệ cũng là tôi mở miệng trước.”
Lúc này, Mười Sáu ở bên ngoài hỏi: “Trình Ca, cô không có chuyện gì chứ?”
Trình Ca nhìn Bành Dã, thản nhiên nói: “Thay đồ thôi, có thể có chuyện gì?”
“Ờ.” Mười Sáu vén rèm lên, liền trợn tròn mắt. Trình Ca đang thay đồ, Bành Dã đi đâu vậy?!
**
Trình Ca nghe được tiếng vén rèm bên ngoài, lúc này mới đứng thẳng người, nhường đường cho Bành Dã: “Ra ngoài đi.”
Ánh mắt Bành Dã hơi lạnh.
Vừa rồi vì có mặt Mười Sáu, anh không muốn Mười Sáu hiểu lầm, trả lời bà chủ một câu; cô đã nhìn ra nên mời anh vào, để cho Mười Sáu thấy.
Đoạn đường này Trình Ca có tâm tư gì, anh không phải không rõ. Nếu anh muốn, đêm đó ở dịch trạm bất kể cô có phản ứng cao nguyên hay không, anh cũng có thể làm cô phải tuyệt vọng. Nhưng anh không muốn gây chuyện, mặc kệ cô làm thế nào, anh đều mắt nhắm mắt mở, lười so tài với cô. Cô thì hay rồi, từng bước một bắt nạt lên đầu anh.
Bành Dã bước một bước, rút chốt cửa gỗ ra, suy nghĩ một chút, lại cài vào.
Anh xoay người nhìn Trình Ca.
Trình Ca đang xếp gọn đồ, thấy anh còn ở đây, nhíu mày: “Ra ngoài đi.”
Bành Dã nói: “Không phải cô bảo tôi thay đồ cho cô sao?”
Lúc này Trình Ca mới mơ hồ ngửi được mùi dẫn sói vào nhà. Ánh mắt Bành Dã nhìn có hơi nguy hiểm.
Cô nói: “Tôi không có tâm trạng.”
“Nhưng tôi có tâm trạng.” Bành Dã ngoài cười nhưng trong không cười, “Cởi đồ trước.”
Trong nháy mắt Trình Ca lùi ra sau, nhưng không gian quá nhỏ, nếu Bành Dã muốn kéo cô, dễ như trở bàn tay.
Anh dùng một tay nắm vạt áo len của cô kéo lên, Trình Ca nhíu mày định đẩy anh. Anh nhanh chóng bóp lấy hai tay cô, nâng qua đỉnh đầu cô, ghì chặt trên tường.
Tấm ván gỗ phát ra một tiếng “rầm” giòn giã.
Bên ngoài, Mười Sáu và bà chủ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Mười Sáu xách quần áo, há hốc mồm, cằm cũng sắp rớt xuống: Mẹ kiếp, sao làm luôn ở đây rồi? Không nhịn được nữa cũng phải chú ý nơi chốn một chút chứ!
Mười Sáu nhỏ giọng hỏi: “Trình Ca? Anh Bảy?”
Trong phòng riêng, Bành Dã ghì chặt tay Trình Ca, con ngươi đen thâm trầm nhìn cô chằm chằm, cởi áo len tròng cổ của cô xuống.
Hai người trầm mặc im lặng đọ sức, ngược lại nhất trí không trả lời Mười Sáu ở bên ngoài.
Trình Ca lạnh mặt, tát một cái về phía Bành Dã.
Bành Dã nghiêng người, dễ dàng tránh thoát, thuận thế tóm lấy cổ tay cô, kéo cô tới trước người.
Trình Ca gắng sức đẩy anh ra, Bành Dã cố tình buông lỏng một chút, không hề thương hoa tiếc ngọc. Trình Ca lảo đảo, lùi ra sau đụng vào tấm ván gỗ.
“Rầm” một tiếng, còn kịch liệt hơn ban nãy.
Người bên ngoài không điếc, nghe ra được là thân thể đụng vào.
Mười Sáu: “…”
Bà chủ: “…”
Hai người đã không thể nhìn nhau, trong này có bao nhiêu kịch liệt đây!
Trình Ca đụng vào tường còn chưa đứng vững, Bành Dã cười nhạt, tóm cổ áo sơ mi của cô, xách cô tới trước mặt mình, kéo một cái, từng nút áo sơ mi bung ra, áo lót màu xanh đậm của phụ nữ và bầu ngực đầy đặn hiện ra không sót một chút nào.
Bành Dã nheo mắt quét vài lần, nói: “Vóc dáng rất khá.”
Trình Ca thấp giọng mắng anh: “Súc sinh!”
Bành Dã trả lại: “Tôi nhìn trộm cô tắm, tôi là súc sinh.”
Trong khi nói, anh kéo áo sơ mi xuống theo bả vai cô, nắm lấy áo sơ mi mỏng dùng sức giật một cái, không khí vang lên một tiếng “xoẹt”. Cổ tay áo của Trình Ca tuột khỏi tay, áo trên hoàn toàn bị lột.
Bên ngoài Mười Sáu bịt tai sắp sụp đổ rồi, có thể đừng xé quần xé áo không? Có thể đừng gây ra tiếng động không? Không thể làm một đôi trộm vui yên tĩnh sao?
Trong phòng riêng, Trình Ca vung tay tát Bành Dã, nhưng lại bị anh nắm hai tay, giữ ở sau lưng.
Bành Dã bọc lấy cô, cúi đầu, thấy lần đầu tiên cô lộ ra sự kém hơn trong cuộc đọ sức giữa hai người họ, anh hơi buồn cười.
“Nhận lỗi.” Bành Dã thấp giọng nói.
Trình Ca cũng trầm giọng cảnh cáo: “Là anh rước lấy họa.”
Cô đột nhiên đá một cái về phía đáy quần Bành Dã, không ngờ anh phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh khỏi.
Trình Ca đá trúng cánh cửa, “rầm!”
Bên ngoài, Mười Sáu và bà chủ đi thẳng ra cửa nhìn trời.
Trình Ca lại đá một cái, Bành Dã ghì Trình Ca lên tường, bóp cằm cô: “Đá vào đâu đó?”
Trình Ca cười khẩy: “Anh nói tôi đá vào đâu?”
Bành Dã: “Cô tàn nhẫn nhỉ.”
Trình Ca: “Ngày đầu biết sao?”
Chưa nói xong, liền một đạp hướng ngang hông Bành Dã;
“Mẹ nó cô muốn phế tôi à?” Bành Dã cong khóe môi một cái, kề sát vào cô, đè cô lên tường, hai tay sờ eo cô, nhanh chóng cởi nút quần jean ra.
Trong nháy mắt anh ngồi xuống, hai tay kéo xuống một đường, quần của Trình Ca bị cởi xuống.
Trình Ca mắng: “Cầm thú!”
Quần rơi xuống gót chân, đá người khác là không đá được.
Bành Dã đứng lên, lùi ra sau một bước, quang minh chính đại nhìn thân thể cô từ trên xuống dưới.
Trình Ca lạnh lùng nói: “Bành Dã, sau này tôi không chỉnh chết anh!”
Bành Dã suy nghĩ một chút, nói: “Mái tóc này của cô cũng phải xõa một chút.” Anh tiến lên, túm lấy dây cột tóc trên tóc cô kéo một cái, mái tóc đen suôn dài như thác nước.
Trình Ca giành dây cột tóc, hai tay Bành Dã nắm tay cô, cố định trên tường, cúi đầu nhìn cô một hồi, muốn cười nhưng không cười, thấp giọng hỏi: “Còn muốn giúp mặc đồ không?”
Trình Ca mỉm cười, nói: “Giúp chứ, tiếp tục giúp.”
Bành Dã lại nhìn cô một lúc, còn thực sự đi lấy bộ đồ mới kia. Trình Ca đứng một bên, yên lặng lại bình tĩnh.
Anh quấn cái váy dài bên trong xong, lồng vào đầu cô, nắm chặt tay áo, nói: “Duỗi tay.”
Trình Ca chui đầu ra, duỗi tay đưa vào tay áo.
Bành Dã vừa kéo áo cho cô, vừa nói: “Cô so tài cái gì?”
Trình Ca giương mắt nhìn anh.
Mắt Bành Dã đen như mực, anh không có vẻ mặt ngang ngạnh vừa rồi, nói: “Cô cùng với mấy ông lớn, nhiều lời đồn nhảm rồi, ảnh hưởng không tốt cho cô.”
Trình Ca trầm mặc.
Cô biết, những lời xuyên tạc bôi nhọ cô của Tiêu Linh đêm đó, Bành Dã đều nghe thấy.
Bành Dã nói: “Chúng tôi qua loa quen rồi, không vấn đề gì cả; cô thì khác.” Anh giễu cợt cô, “Không tốt như thế nào đi nữa, cô cũng có triệu người hâm mộ. Truyền ra ngoài không hay.”
Trình Ca: “Anh tưởng tôi để ý mấy thứ lời đồn nhảm này?”
“Cô không để ý, nhưng đừng bỏ mặc.” Bành Dã nói, “Đừng để lại lịch sử không tốt ở đây.”
Trình Ca lại trầm mặc.
Bành Dã lấy áo choàng màu xanh đậm mặc vào cho cô, buộc chặt thắt lưng.
“Trình Ca,” anh chống một tay lên tường, lồng cô trong bóng tối của mình, cúi đầu nhìn cô, “Hôm nay nói rõ ràng một lần. Mẹ nó tôi không muốn chơi với cô, cũng không có tâm trạng hầu hạ cô. Thứ cô muốn lấy được từ chỗ tôi, không lấy được.”
Anh đứng thẳng, chỉnh cổ áo, vai và chỗ thắt lưng của cô xong, lại vén tóc cô ra khỏi áo, nói: “Mặc xong rồi, ra ngoài thôi.”
Anh đi tới kéo cửa, Trình Ca hỏi: “Tôi muốn lấy được cái gì?”
Bành Dã quay đầu nhìn cô một lúc, nói: “Thứ lần trước cô nói, bất kể xuất phát từ mục đích gì, đều không thể.”
Anh xoay người.
“Không muốn ảnh, muốn thứ khác thì sao?” Trình Ca hỏi sau lưng anh.
“Chúng ta không phải người cùng một đường.” Bành Dã nói.