Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 32

Sáu giờ sáng, Thạch Đầu gọi dậy ăn sáng.
Trình Ca yên lặng mở mắt, mạch suy nghĩ trong chốc lát không tỉnh nổi.
Trước khi làm cùng Bành Dã, trong những lần trải qua trước đây, cô chưa từng đạt tới đỉnh, chỉ hưởng thụ cảm giác đau đớn. Trên giường, cô giỏi kiềm chế nhất.
Trước đây, lúc rượu và thuốc lá không có cách nào kích thích thân thể chết lặng của cô nữa, cô chọn đua xe; khi tốc độ không thể đột phá giới hạn nhịp tim cô, cô chọn sex; sự đau đớn của sex cũng không đủ kịch liệt, tiến tới tự tổn thương mình.
Nhưng tối qua, thân thể Bành Dã mang đến cho cô một sự kích thích chưa bao giờ thể nghiệm qua, mấy lần cô suýt không nhịn được kêu thành tiếng.
Trình Ca nghĩ, tối nay đến trạm, sau khi làm việc nên rời khỏi.
Lúc Trình Ca xuống giường chân mềm nhũn, tí nữa chuột rút. Cô thay thuốc trên vai mình, tùy tiện rửa mặt chải đầu một hồi rồi xuống lầu.
Bành Dã đã ở trong bếp, anh ngồi xổm bên nồi đất nung chú ý thuốc của Trình Ca.
Lúc Trình Ca đi vào, anh nhìn cô một cái, tầm mắt giao nhau một, hai giây, mỗi người yên lặng không nói gì mà dịch chuyển ánh mắt.
Ni Mã thấy Trình Ca, nói: “Chị Trình Ca, tối qua chị ngủ sớm quá, có điều hôm nay trông khí sắc (1) rất tốt.”
(1) Khí sắc: vẻ mặt và tinh thần.
Mười Sáu: “Anh đã nói cô ấy mệt mà, bảo em đừng lên làm ồn cô ấy ngủ.”
“Trước đó khí sắc tôi không…” Cô hắng cổ họng hơi khàn hai cái, nói, “Không tốt sao?”
“Tốt mà, chỉ là hôm nay tốt hơn. Chị Trình Ca, cổ họng chị khó chịu sao?”
“Khí hậu hơi khô.” Trình Ca nói, nghĩ đến gì đó, hỏi, “Củ sắn của tôi đâu.”
Thạch Đầu đang khuấy cháo kê, nói: “Đều trong cái túi bên kia đó, không ai đụng của cô đâu.”
Trình Ca đi tới, mở túi ra nhìn, mặt liền lạnh: “Sao chỉ còn một củ?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, “Không có ai lấy của cô cả.”
Thạch Đầu nhớ lại một chút, nói: “Có lẽ hôm qua lúc nấu cơm, ông chủ lấy xào rồi.”
“Nó cũng đâu phải rau.” Trình Ca hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Mười Sáu giật nảy mình, ngăn lại: “Bỏ đi, xào cũng xào rồi, lần sau mua cho cô một giỏ, để cô ôm, không cho ai lấy cả.”
Trình Ca chỉ muốn ra ngoài hút thuốc, không nói gì mà nhìn Mười Sáu.
Mười Sáu còn hỏi: “Anh Bảy, anh nói đúng không.”
Trình Ca quay đầu nhìn Bành Dã, anh đã bắt đầu lột củ sắn cuối cùng kia, lột xong rồi đưa cho Trình Ca.
Trình Ca tiến lên nhận lấy, ngồi ăn trên băng ghế nhỏ.
Bành Dã ngồi xổm bên nồi đất nung trông chừng, có chút được không nói được mà nhìn cô một cái.
Trình Ca liếc mắt sang: “Nhìn cái gì?”
“Mấy củ sắn, đến mức đó sao.”
“Cái lần sau gặp được, có lẽ mùi vị cũng khác rồi.” Trình Ca nói.
Bành Dã có một lúc không lên tiếng, lại nói: “Đừng ăn hết, để lại một nửa, uống thuốc xong ăn tiếp.”
Trình Ca nhàn nhạt “ờ” một tiếng, Bành Dã đứng lên đi lấy chén, ánh mắt cô vô thức đuổi theo bóng lưng anh.
Dáng anh rất cao, không phải cái loại dáng vạm vỡ kia, mặc quần áo trông hơi gầy, nhưng cởi quần áo hoàn toàn là một cảnh tượng khác, sờ đâu cũng có sức lực. Đàn ông ba mươi bốn, ba mươi lăm ít có người giống như anh.
Tối qua,
Cô nói: “Tôi đã thấy tốt hơn.”
Anh nói: “Cô chưa hề.”
Sau đó cô phát hiện, anh đã nói đúng, cô chưa hề.
Nhưng cô nói: “Tôi sẽ gặp được tốt hơn.”
Anh nói: “Cô sẽ không.”
Ha, sự tự tin của người đàn ông ngạo mạn. Chuyện tương lai, ai biết được chứ.
Bành Dã cầm chén sang, đổ thuốc vào bưng cho cô, hỏi: “Cô nhìn cái gì?”
“Không nhìn gì cả.” Trình Ca hơi nhíu mày uống một hơi hết cạn thuốc trong chén, trả chén cho anh, tiếp tục cắn củ sắn.
Mười Sáu tới, khoác cổ Bành Dã: “Anh Bảy, cả đêm qua không thấy anh, chạy đi đâu vậy?”
Trình Ca cắn sắn như thường.
Bành Dã nói: “Đến lượt cậu quản.”
Mười Sáu cười hì hì: “Anh với cô bạn gái đó có thể nói điện thoại cả đêm à, có phải muốn thắp lại tình xưa không?”
Trong một lúc Bành Dã không có lời nào để nói, liếc mắt nhìn Trình Ca, vẻ mặt cô bình thường và lãnh cảm.
“Gần đây cậu nói rất nhiều lời tầm phào.”
“Em đây là lo nghĩ cho tương lai của anh mà, mấy năm nay đều không gặp một, hai người phụ nữ, nắm bắt thật tốt, sau này không làm việc nữa thì cũng không cần hao tổn tâm trí tìm vợ.”
Bành Dã nói: “Có tâm tư này thì dự tính cho mình nhiều hơn đi.”
Không lâu sau, Kim Vĩ và Lâm Lệ tới.
Tối qua mọi người cùng ăn cơm trò chuyện rất thoải mái, Thạch Đầu đáp lại mời hai người họ ăn sáng.
Sau khi đi vào, Kim Vĩ không nhịn được lại quan sát Bành Dã một lúc lâu.
Anh ta suy nghĩ cả đêm, vẫn cảm thấy không đúng, Bành Dã hẳn còn có chuyện gì khác. Anh ta nhớ đã từng gặp Bành Dã ở đâu đó, nhưng tuyệt đối không phải là với thân phận bạn trai Hàn Ngọc.
Ăn sáng mọi người đều không coi trọng, bưng một chén cháo, cầm một cái bánh, đứng ăn, ngồi ăn, ngồi xổm ăn đều có, đi chỗ nào thì tính là chỗ đó.
Trong bếp nắng mai rực rỡ, Trình Ca cảm thấy hình ảnh rất đẹp, lấy máy ảnh chụp dáng vẻ ăn sáng của bốn người họ.
Thạch Đầu ngồi xổm bên bếp lò ăn ngấu nghiến; Mười Sáu ngồi trên bếp lò, quai hàm phồng lên rất lớn; Ni Mã đứng bên cửa sổ gỗ nhai kỹ nuốt chậm; Bành Dã ngồi xổm trên đống rơm, một tay bưng chén, miệng đang cắn bánh cao lương trong tay.
Trình Ca ngồi xếp bằng dưới đất, xem ảnh chụp, rất hài lòng. Cô bưng chén để dưới đất lên, húp một hơi hết cạn cháo kê.
Lâm Lệ ở bên cạnh nói: “Trình Ca, chụp cho tất cả chúng tôi một tấm đi. Gặp nhau trên đường cũng là duyên phận mà.”
Trình Ca không đáp, cô không thích nghe người ta chỉ tay năm ngón, đặc biệt là không thích ý muốn sử dụng máy ảnh của người khác.
Nhưng thấy nhóm Thạch Đầu không có ý phản đối, cô đứng dậy, nói: “Dùng máy ảnh của cô chụp.”
Lâm Lệ sửng sốt, cô ấy không thích người khác đụng vào máy ảnh của mình.
Trình Ca nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn lưu lại kỷ niệm, lấy máy ảnh của tôi chụp rồi đưa ảnh cho cô như thế nào?”
Lâm Lệ ngẩn người, lại cười, gỡ máy ảnh đưa cho cô.
Lâm Lệ đi tới, đứng chung một chỗ với nhóm Thạch Đầu.
Trình Ca thấy Bành Dã trong ống kính, anh đứng trên cùng, không được tự nhiên lắm. Anh nhìn ống kính một cái, Trình Ca lại mơ hồ cảm thấy ánh mắt anh xuyên qua ống kính, đang nhìn cô.
Sau đó, anh nghiêng đầu đi.
Trình Ca liền nhấn màn trập, cô ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Lâm Lệ chạy tới nói cảm ơn, vừa định xem ảnh, Trình Ca đưa máy ảnh của mình cho cô ấy, nói: “Chụp giúp tôi một tấm.”
Cô chạy đến bên cạnh Bành Dã đứng ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Không được quay đầu đó.”
Bành Dã không đáp lại.
Thạch Đầu không dè dặt giống như lúc chụp ảnh cùng Lâm Lệ vừa rồi, vui vẻ chen sang phía Trình Ca; Ni Mã cũng không trợn mắt ngây ra giống ban nãy, cậu xấu hổ nở nụ cười; Mười Sáu còn bày một tư thế rất cool, khoanh tay, ngẩng cao đầu.
Lâm Lệ nhấn màn trập, trên mặt rất bình thường, nói: “Xong rồi.”
Trình Ca chạy lại xem, sau đó liền yên lặng trong nháy mắt.
Bành Dã vẫn không nhìn ống kính, nhưng anh cúi đầu nhìn Trình Ca bên cạnh.
Cô ôm máy ảnh quay đầu nhìn Bành Dã, anh tiếp tục nhai bánh cao lương.
Ăn sáng xong, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, Trình Ca đi vào sân đi vệ sinh, không mang theo máy ảnh, điện thoại di động, sợ không cẩn thận rớt xuống hầm cầu.
Cô đi không bao lâu, di động bắt đầu vang lên không ngừng. Ban đầu mọi người đều không để ý, nhưng đối phương gọi không ngừng, tiếng chuông giống như không bao giờ kết thúc. Bành Dã cho rằng có việc gấp, đi sang cầm lên nhìn, trên màn hình hiện ba chữ:
“Bác sĩ Phương”
Trong lòng Bành Dã dâng lên một loại khác thường không có cách nào dùng lời để nói.
“Tôi đi tìm Trình Ca.” Anh cầm điện thoại đi ra ngoài.

Điện thoại gọi tới ngừng, tiếp đó lại vang lên. Vẫn là ba chữ “Bác sĩ Phương” đó.
Ma xui quỷ khiến anh nhấn nút trả lời.
Là một phụ nữ, mở đầu chính là: “Trình Ca, nhắn tin không nhắn lại, điện thoại không gọi được, em đang chơi trò mất tích sao?”
Nội dung rất bình thường, Bành Dã nghĩ mình không nên nhận cú điện thoại này. Anh hắng giọng một cái, nói: “Trình Ca đi vệ sinh, lát nữa tôi chuyển lời cho cô ấy.”
Người phụ nữ bên kia trầm mặc, mấy giây sau, hỏi một cách khẳng định: “Nó đã lên giường với anh.”
Bành Dã liếm môi một cái, trong chốc lát á khẩu không trả lời được.
Phương Nghiên dùng giọng cảnh cáo: “Sau này anh cách xa nó một chút!”
Bành Dã lơ đãng nhíu mày, thờ ơ nói: “Tôi sẽ nói cho cô ấy biết cô đã gọi điện thoại.” Nói đoạn, chuẩn bị cúp máy.
“Anh sẽ hại chết nó.” Phương Nghiên la hét một tiếng, Bành Dã lại để điện thoại lại bên tai.
“Người mắc bệnh ung thư cần morphine để làm giảm bớt sự đau đớn, nhưng morphine là độc.”
Bành Dã có chút khinh thường mà cười nhạt một tiếng: “Cô nói mấy thứ này với tôi, thích hợp sao?”
“Trình Ca loại phụ nữ này, rất có sức hấp dẫn đối với đàn ông, nếu như nó nghiêm túc nhìn anh một cái thì sẽ khiến anh cảm thấy mình rất đặc biệt. Nhưng nó có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn rất nhiều người, vì nó chỉ theo đuổi tất cả các hình thức kích thích, nó không thể khống chế bản thân nó.”
Giọng cô ấy nhắc tới Trình Ca khiến Bành Dã khó chịu.
Anh lạnh nhạt và không kiên nhẫn, nói: “Cô ấy tới tôi sẽ nói cho cô ấy biết cô đã gọi điện thoại.”
“Tôi nói con người anh sao…”
Bành Dã cúp máy.
Anh đứng tại chỗ một lúc, mặt trời sáng sớm mới vừa dâng lên, bóng chồng cỏ khô vừa nghiêng vừa dài, song hành cùng anh.
Trên đời này, trong lòng mỗi người đều có góc khuất, đều có bệnh tật, chỉ có điều có người giấu diếm, có người chịu đựng, có người không.
Phía sau truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Trình Ca: “Anh đứng đây làm gì?”
Bành Dã quay đầu lại.
Trình Ca khoanh tay, thấy anh không nói, hỏi: “Đang đợi tôi?”
“Ờ,” Bành Dã đưa di động cho cô, “Cứ reo mãi, sợ có việc gấp.” Bổ sung một câu, “Cái di động này của cô quá nhạy, ngón tay không cẩn thận đụng một cái đã nhận một cú.”
Trình Ca cười một tiếng: “Là tay anh vụng. Còn cái di động kia của anh nữa, sớm nên đào thải rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu không tôi tặng anh một cái, về Thượng Hải mua rồi gửi cho anh.”
Bành Dã nói: “Không cần, có thể gọi điện thoại là được, có mấy cái chức năng lòe loẹt kia cũng không có thời gian chơi.”
“Tôi tặng anh, tại sao không cần?”
Bành Dã hờ hững nhìn cô một cái: “Muốn tặng đồ cho trai bao (2) của cô?”
(2) Nguyên gốc là 小白脸 (mặt trắng nhỏ)
Trình Ca ngẩn người, đột nhiên liền cười rộ lên: “Đừng dát vàng lên mặt mình, khuôn mặt này của anh có thể dính dáng với chữ ‘trắng’ sao?”
Bành Dã: “Vậy màu gì?”
“Đồng thiếc…” Trình Ca nói xong, lại lắc lắc đầu, “Không đen như vậy…Ừm, mật ong.”
Trình Ca nói: “Màu trên người anh giống như mật ong.”
Bành Dã nhìn cô một cái: “Là tôi hiểu có vấn đề, hay lời cô nói ra này thực sự rất gợi tình?”
Trình Ca chỉ cười không đáp.
Cô nhận lấy di động để xem, thấy là Phương Nghiên, nụ cười mơ hồ thu lại. Cô yên lặng xóa hết ghi chép cuộc gọi nhỡ.
Bành Dã hỏi: “Bác sĩ này làm gì?”
Trình Ca ngẩng đầu: “Cô ấy đã nói gì với anh?”
Bành Dã: “Cô ấy nói để cô nghe điện thoại. Sao vậy?”
“Không có gì, đầu bác sĩ này có bệnh.”
Bành Dã hơi nhướng mày.
Trình Ca rất nghiêm túc: “Thật đấy, chứng bệnh ép buộc phụ thuộc, cần tìm cảm giác tồn tại từ chỗ tôi.”
Bành Dã đẩy đẩy vai cô, nói: “Đi thôi.”
Đi vài bước, hỏi theo bản năng: “Thay thuốc trên vai chưa?”
“Thay rồi mà.”
“Ờ.”
**
Đoàn người muốn lên đường gấp, rời khỏi trước thật sớm.
Kim Vĩ nhìn bóng họ đi xa, vẫn đang suy tư Bành Dã là ai. Suy nghĩ mãi, đột nhiên liền nghĩ tới cái gì đó.
Anh ta đi sang một bên, bấm điện thoại.
“Hàn Ngọc hả, tôi chợt nhớ tới một chuyện. Bạn trai cũ đó của cô… có phải mười hai năm trước anh ta trong vụ án Nhị Hoàn đó… Này cô nổi giận gì chứ, tôi chỉ hỏi một chút… Này…”
Kim Vĩ lấy di động xuống xem, “Sao lại cúp máy rồi?”
Anh ta thở dài, xoay người vào nhà.
**
Việt dã Đông Phong lái đi mấy tiếng, tiến vào Thanh Hải, đồng cỏ hoang vắng mênh mông bát ngát xuất hiện ở trước đường.
Hôm nay không giống hôm qua, đi càng xa, bầu không khí của mọi người càng dâng cao, đoạn đường này rốt cuộc sắp đến điểm cuối.
Thậm chí Mười Sáu mở cửa sổ ra hô to một tiếng: “Lập tức đến nhà rồi!”
Thạch Đầu và Ni Mã trong xe phía sau cũng nhiệt tình hô ứng.
Trình Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh muôn vàn biến đổi của Khả Khả Tây Lý đang chảy xuôi, đồng cỏ xanh mướt, hổ phách xanh thẳm, đồng hoang khô héo, Gobi bao la, sa mạc vàng rực.
Thứ duy nhất không thay đổi là linh dương Tây Tạng chạy đuổi theo xe việt dã mãi mãi không biết mệt giống như gió.
Cả đường xóc nảy, đến trưa, xe của họ lên quốc lộ Thanh Tạng, tốc độ tăng lên trong nháy mắt.
Mười Sáu rất hưng phấn, quay đầu nói với Trình Ca: “Lần này nhanh, một lát nữa là có thể đến trạm. Đội chúng tôi còn rất nhiều người đó, họ đều rất muốn gặp cô.”
“Được.”
Trình Ca quay đầu ngắm phong cảnh sau xe, núi non trùng điệp, đồng hoang vô biên, một con đường quốc lộ nối thẳng tới chân trời.
Trình Ca nói: “Dừng xe một chút.”
Mười Sáu biết cô muốn chụp ảnh, vui tươi hớn hở dừng xe lại.
Bành Dã đi xuống xe, châm điếu thuốc hút.
Trình Ca mở vali máy ảnh, lấy máy ảnh mình thường dùng nhất. Cô đẩy mở cửa xe, lấy máy ảnh trong túi nhung đen ra, đột nhiên, cô liền biến sắc mặt.
Bành Dã thở ra một ngụm khói, quay đầu thấy, hỏi: “Sao vậy?”
Trình Ca rất bình tĩnh: “Cái máy ảnh này không phải của tôi.”
Trong nháy mắt Bành Dã nhớ tới, anh từng chú ý, máy ảnh của Lâm Lệ và Trình Ca gần như giống nhau như đúc.
Vẻ mặt Trình Ca rất bình tĩnh, tay lại đang run. Cô cắn ngón tay, lại lấy tay xuống, nói:
“Lâm Lệ đã đổi máy ảnh của tôi, cái máy ảnh này không phải của tôi.”
Mười Sáu thấy dáng vẻ đột nhiên mất mát này của Trình Ca, có chút hoảng sợ: “Tôi thấy giống nhau mà, cô xem lại cẩn thận thử xem.”
Thế là Trình Ca nâng máy ảnh lên, nhưng cũng không thèm nhìn, bỗng dùng sức ném xuống đất, máy ảnh và ống kính mấy chục ngàn tệ bị đập bể tan tành.
Thạch Đầu và Ni Mã chạy tới phía sau sợ choáng váng.
Gió trên cao nguyên thổi bay mái tóc cô.
Trình Ca rất yên lặng, không nói gì cả.
Cô sải bước đi về phía chiếc Jeep màu đỏ, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe, số lùi, quẹo cua, tăng tốc… Bánh xe trượt trên mặt đường quốc lộ, phát ra tiếng vang chói tai.
“Trình Ca!” Bành Dã ném thuốc, trong nháy mắt chạy nước rút trăm mét tới.

back top