Trong hiên cửa chật hẹp, Bành Dã tiến lên một bước ôm cô vào lòng quấn chặt, ngực đè vai cô.
Trong cái ôm khiến người ta nghẹt thở ấy, sức lực toàn thân anh tràn vào thân thể cô, vững chắc, kiên định, không có dục vọng, cô bỗng cảm giác được sự an toàn và yên tĩnh quen thuộc.
“Trình Ca ——” Anh vùi đầu giữa cổ cô, gò má kề sát thân thể mềm mại của cô, “Trình Ca ——”
Nhưng khoảnh khắc này, bất kì lời gì cũng không cần thiết.
“Bành Dã, trên đường chúng ta lấy máy ảnh, từ trấn nhỏ về trạm bảo vệ, anh đã nói một câu với em.”
Quãng đường đó họ nói không nhiều, nhưng cũng không ít. Lúc này cô vừa nhắc tới, anh liền biết là câu đó. Anh mỉm cười: “Phải. Tuổi đang sống, ở đâu cũng đẹp.”
Xương sườn mềm này của anh đã cho anh sức mạnh vô tận.
**
Trời chưa sáng, Trình Ca đã thức dậy. Người đàn ông bên cạnh ngủ say, gương mặt khi ngủ mang theo sự yếu đuối không dễ dàng lộ ra cho người khác.
Trình Ca chầm chậm xuống giường, mặc quần áo xong đi ra ngoài.
Trời còn tối, trên đường không có người, sương mù lành lạnh quanh quẩn dưới ánh sáng đèn đường.
Trình Ca phanh áo gió, dường như không cảm thấy lạnh, đi một đường cuối cùng đã đến trung tâm trấn. Cô rất dễ dàng tìm được tiệm của A Hòe, trên biển số nhà màu tím in hai chữ “A Hòe”, kéo cửa cuốn.
Trình Ca tiến lên gõ mấy cái, cửa cuốn vang ầm ầm, tiếng không lớn, nhưng trên con đường mờ tối vắng vẻ đặc biệt rõ ràng. Rất nhanh, trên lầu truyền đến giọng cảnh giác của A Hòe: “Ai đó?”
Trình Ca ngẩng đầu, nói: “A Hòe.”
Cửa sổ lầu hai kéo ra, A Hòe cúi đầu nhìn, ngẩn người, lập tức rụt đầu lại. Cô ấy xuống lầu mở cửa cuốn, nhìn cô một cách mơ hồ: “Cô đến khi nào thế?”
Trình Ca vào cửa: “Hôm qua.”
A Hòe càng không hiểu, ngây ra: “Không phải hôm qua cô ở Thượng Hải sao?”
Trình Ca không có cảm xúc gì nhìn cô ấy một cái; cô ấy chợt cảm thấy không bình thường, vội vàng nói: “Tôi đã gặp anh Dã, nhưng mọi người cùng tới. Anh ấy cũng hỏi chuyện manh mối, không hỏi chuyện khác.”
Trình Ca không phải ý đó, nhưng cũng không có tâm tư giải thích.
A Hòe liếc nhìn bầu trời vẫn còn u ám, kéo cửa cuốn xuống.
Trình Ca đi đến sau quầy hàng kéo ghế ra, dựa vào lưng ghế tự mình châm điếu thuốc bắt đầu hút, cũng không nói chuyện.
Ngược lại A Hòe đứng một bên dè dặt giống như khách, cảm thấy tư thế này của cô giống như là tới thẩm vấn. A Hòe nhìn cô một lúc, sắc mặt cô rất trắng, có lẽ còn trắng hơn lần gặp trước.
Ánh mắt Trình Ca lạnh nhạt nhìn sang, A Hòe ngẩn ra, cũng không biết nên tiếp tục nhìn hay dời mắt đi.
Trình Ca thản nhiên dời đi, nhìn quét tiệm cô ấy một cái, thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, quần áo không cao cấp, nhưng cũng không thô tục.
“Buôn bán tốt không?” Cô thuận miệng hỏi.
“Ăn mặc theo mùa, người mua quần áo nhiều.”
“Khá lắm.” Trình Ca gật gật đầu.
A Hòe nghĩ nghĩ, chạy vào phòng trong, trong chốc lát bưng ly sữa bò nóng ra. Trình Ca nhìn chằm chằm một giây, ngước mắt nhìn cô ấy.
A Hòe nhẹ giọng nói: “Cứ hút thuốc như vậy không tốt. Nếu không thì tôi làm bữa sáng cho cô ăn nhé?”
Trình Ca không đáp, bỗng hỏi: “Cô biết anh ấy thích ăn đuôi bò kho không?”
A Hòe mím mím môi: “Trước đây tôi đã hỏi anh Tư.”
“Cô từng làm cho anh ấy?”
“Ừm.”
“Anh ấy có nói ngon không?”
“… Ừm.”
Trình Ca tựa như rơi vào trong hồi ức nào đó. Hôm ấy, cô nên làm bữa cơm cho anh. Hôm anh ở nhà cô, nhưng cô không biết, cũng chưa kịp học.
Đầu lọc nhấp nháy, cuối cùng cô trở lại bình thường, đổi sang khuôn mặt lạnh nhạt A Hòe quen thuộc, hỏi: “Cáo Đen đã nói những gì?” Cú điện thoại của Bành Dã và Hà Tranh, cô chỉ nghe đại khái, không có chi tiết.
A Hòe nhỏ giọng: “Anh Dã còn có anh Tư dặn không được nói cho người khác nghe.”
Trình Ca lạnh lùng nhìn cô ấy: “Tôi không phải người khác.”
A Hòe cắn môi trong chốc lát, vẫn kể, không ngoài việc Cáo Đen và anh có bao nhiêu thù hận, lúc kết thúc nói: “Cáo Đen nói, ai giết anh ấy, cho ba mươi ngàn…”
Giọng cô ấy càng ngày càng nhỏ, bởi vì khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ trước mặt cứng lại, hơi lạnh ngày càng nặng.
“Ba mươi ngàn ——” Trình Ca đột nhiên mỉm cười, nói, “Ba mươi ngàn.”
Vừa cười, vừa nhấn đầu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc; A Hòe kinh hồn bạt vía, mắt thấy cô có thể nhấn vỡ thủy tinh.
“Dựa vào cái gì?!”
A Hòe giật thót người. Một hồi lâu, tay cô dần thả lỏng, vẻ mặt cũng khôi phục sự lạnh nhạt, lấy hộp thuốc lá ra rồi rút một điếu châm, thấp giọng nói:
“Trước đây không quý trọng, đến trước mặt rồi mới cảm thấy, mẹ nó, mạng đều quan trọng hơn mọi thứ.”
A Hòe đau lòng, tiến lên một bước: “Vậy thì khuyên anh ấy đi đi. Cô khuyên anh ấy chắc chắn sẽ nghe.”
“Anh ấy sống, và có điều theo đuổi.” Giọng Trình Ca không lớn, “Vứt bỏ trách nhiệm và sứ mạng thì anh ấy không phải là Bành Dã.”
A Hòe cũng bình tĩnh lại: “Đúng. Mạng của anh Hai đặt ở đó.”
Trình Ca giương mắt: “Anh Hai?”
“Khi đó anh Dã mới hai mươi mấy tuổi, Cáo Đen nổ súng về phía anh ấy, là anh Hai chắn…”
Trình Ca như có điều suy nghĩ, bỗng cười nhạt một tiếng: “Luôn là một người có tình có nghĩa.”
Lời chưa rơi, chợt nghe một tiếng kêu bên ngoài: “Trình Ca!”
Trình Ca sửng sốt, đối mặt với A Hòe, lại có chút mù mờ.
Tiếng kêu ấy đánh tới từ phương xa, xuyên qua con đường không người mờ tối, mạnh như vũ bão, mang theo sự sợ hãi tức giận, lại một tiếng:
“Trình Ca!”
Trình Ca thức tỉnh từ trong cơn mê, đôi mắt trong veo, sải bước đi đến kéo cửa cuốn, đáp lại một cách vui tươi như đứa trẻ: “Này! ——”
Đường phố say ngủ bị đánh thức, tốp năm tốp ba cửa sổ tối bật đèn lên.
Trình Ca nhìn thấy Bành Dã chạy tới từ xa, la lớn: “Em ở đây! ——”
Cô quay đầu nhìn A Hòe, cả khuôn mặt giống như cửa sổ được thắp hào quang sau lưng cô, con ngươi như sao, nói: “Tôi đi đây.”
A Hòe mỉm cười gật đầu.
Trình Ca đi về trước một bước lại quay đầu lại: “Có đôi khi tôi cảm thấy, cho dù ngày mai anh ấy không còn nữa, ông trời cũng đối đãi tôi quá dịu dàng.”
Cô ngoảnh đầu nhìn về phía Bành Dã. A Hòe ngơ ngác rất lâu, cô ấy không hề hiểu lời Trình Ca, nhưng ngay cả cô ấy cũng bị ảnh hưởng. Bởi vì trong nháy mắt ấy, cô ấy nhìn thấy sự can đảm và bảo vệ nơi đáy mắt Trình Ca. Cô ấy chưa từng nghĩ phụ nữ cũng có thể trở thành người bảo vệ của đàn ông.
Hóa ra, yêu vì được yêu, bảo vệ vì được bảo vệ.
Bành Dã trực tiếp chạy đến đứng vững trước mặt cô, thở hơi hổn hển, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô, người đã bình tĩnh, nói: “Khi anh thức dậy phát hiện không thấy em.”
Trình Ca nói: “Em có mang di động theo.”
Bành Dã sửng sốt, nói: “Nhất thời không nghĩ tới.”
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc, chợt giơ tay lên vuốt lông mày cao thẳng của anh, nói: “Chạy đổ mồ hôi rồi.”
Anh cười cười: “Tạm coi như chạy bộ buổi sáng.” Nói xong vươn tay về phía cô.
Cô đưa tay sang, hỏi: “Vậy tản bộ về.”
“Ừm.” Anh nắm chặt cô, đi trở về, nói: “Trình Ca.”
“Hửm?”
“Tạm thời anh không có tiền mua nhẫn.”
“Em biết.”
“Anh nhất định phải giải quyết Cáo Đen.”
“Em biết.”
“Em chờ thêm một chút nữa.”
Ba câu, Trình Ca đã nghe ra đầu mối. Cô hơi mím môi, nhưng cũng không đưa những lời này lên bàn nói.
Cô nói: “Em biết.”
Nói xong rồi lại lạnh nhạt chế giễu anh: “Anh vẫn dám nói.”
Bành Dã nhìn cô một cái, cười cười: “Ở Thượng Hải, em sẽ gặp được rất nhiều đàn ông, họ có thể cho em rất nhiều thứ, em sẽ phát hiện thứ anh có thể cho ít hơn một số người. —— Nhưng thứ họ có thể cho đều là thứ em đã có. Thứ anh có thể cho lại là thứ em không thể thiếu. Em sẽ không tìm được người tốt hơn anh. Em cũng đừng nghĩ việc buông tay.”
Trình Ca liếc mắt nhìn anh một cái, mấy phút, vẫn nói: “Không ít rồi.”
Anh đã cho một thế giới, đã cho tất cả của anh.
Bành Dã cúi đầu nhìn cô: “Giống nói mớ.”
Trình Ca nói: “Em tỉnh táo hơn bất kì lúc nào.”
Đi dọc đường, cô nhìn vẻ mặt hơi nghiêm túc của anh. Cô nhớ tới tranh chấp tối qua, nhớ tới “chờ anh một chút” vừa rồi của anh, cô biết anh đang lựa chọn, liền nói:
“Bành Dã.”
“Ừm?”
“Trong binh pháp Tôn Tử có một câu, nói, ‘Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao (1) ——”
“—— Kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành. (2)” Bành Dã tiếp lấy.
(1), (2) “Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành”: Kẻ cầm quân thượng sách là dùng mưu, kế đến sử dụng ngoại giao, thứ nữa dùng binh và cuối cùng (hạ sách) mới là công thành.
Hai người nhìn nhau.
Anh cười: “Hay.”
Lại hỏi, “Trong mắt em, anh đang công thành.”
Cô suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: “Anh đi Nam Phi khảo sát, mang nhóm pháp chứng về Khả Khả Tây Lý, cái này xem như phạt binh. Triển lãm ảnh của em là phạt giao. Nhưng đều không tính là phạt mưu.”
Bành Dã nhìn mắt cô chằm chằm, đợi cô nói.
“Em nói những lời này, thực sự không phải phủ nhận Đức Cát, cũng không phải phủ nhận trước đây của anh. Nói từ mức độ nào đó, họ, còn có anh ngày xưa càng không dễ dàng. Nhưng con người nên tối đại hóa sức mạnh của mình, đổi một cách phù hợp với anh hơn, anh có thể làm nhiều hơn cho nó.”
Bành Dã nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm chặt tay cô.
Người phụ nữ này, từ trước đến nay đều không nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh nhạt, nhưng lại có đôi tay dịu dàng nhất, một lần nữa kéo anh ra khỏi sương mù dày đặc.
“Bành Dã, bố em từng nói một câu với em.” Trình Ca khom người sát vào tai anh, nói khẽ,
“Đạo tồn vu tâm, bất câu vu thuật. (3)”
(3) Tài tồn tại trong lòng, không bó buộc ở kỹ thuật.
Bành Dã chậm rãi nở nụ cười: “Bố em là một nhà triết học.”
Cô nhìn anh: “Còn em?”
“Nhà diễn thuyết.”
Mặt trời chưa mọc hẳn, sắc trời dần sáng. Một khoảnh khắc nào đó, đèn đường tắt.
Trong tia nắng ban mai mờ, hai người về đến chỗ ở.
Vì phải đi gấp, mọi người đều dậy sớm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Theo thường lệ, Thạch Đầu đi chợ mua thức ăn, cò kè mặc cả với người khác.
Người đi chợ sáng tốp năm tốp ba.
Lát nữa sẽ gặp Mạch Đóa, Ni Mã vô cùng hồi hộp, tay cầm một cái túi giấy nhỏ, bóp rồi lại thả, thả rồi lại bóp, tờ giấy nhăn nhúm.
Trình Ca phả khói thuốc, nhàn nhạt nhíu mày nhắc nhở: “Tờ giấy đó cũng sắp bị cậu vò nát rồi.”
Ni Mã vội vàng đổi tay, xoa xoa mồ hôi lòng bàn tay vào quần áo.
Ven đường có một quầy bán lược sừng trâu, Ni Mã dừng bước, quay đầu hỏi Trình Ca: “Chị, có đẹp không?”
Trình Ca liếc một cái, gật gật đầu.
Ni Mã ngồi xổm xuống, chọn một cái tinh xảo nhất cũng đắt nhất, bảo người ta lấy giấy gói kỹ, cầm trong lòng bàn tay.
Trình Ca hỏi: “Hôm nay bày tỏ với cô ấy?”
Ni Mã đỏ mặt, giọng nhỏ, còn nói lắp: “Lần… lần sau.”
“Xì!” Mười Sáu vỗ đầu cậu, “Ba năm trước đã nói lần… lần… lần sau, lần đến bây giờ chưa đẻ trứng nữa!”
Ni Mã xấu hổ muốn đánh trả, nhưng một tay cầm cảnh thiên đỏ, một tay cầm lược, sợ đụng hư;
Bành Dã đánh Mười Sáu một cái: “Đi sang một bên!”
Trong tay Trình Ca cầm hai cái ống nhỏ hẹp dài, cô mở một cái ra, lấy tấm ảnh cuộn tròn ra giở ra, cho Ni Mã xem.
Mạch Đóa đứng sau quầy hàng của tiệm tạp hóa, mặc áo choàng màu xanh đen, tóc thắt bím nhỏ, đang cười.
Ni Mã lắp bắp nói: “Đẹp quá.” Cậu hỏi, “Cái này cho Mạch Đóa?”
“Ừm.” Trình Ca nói, “Cũng giữ lại một tấm cho cậu.”
Ni Mã: “Cái ống nhỏ này tốt thật! Sẽ không bị gãy hư!”
Trình Ca cất ảnh vào, trong đầu chợt thoáng qua một ý nghĩ, nếu trước đây không chụp được ảnh của An An, không đồng hành cùng họ, có lẽ Cáo Đen đã sớm rời khỏi đây.
Nhưng giải quyết Cáo Đen thì cũng có thể có người khác.
Trình Ca tìm được gia đình cô chụp ảnh khi đó, lúc đi, người mẹ dân tộc Tạng ấy vẫn ngồi đun trà sữa đằng kia.
Người mẹ nhận được ảnh, vô cùng vui vẻ, không biết nói tiếng Hán, kéo Ni Mã nói một tràng với cậu, Ni Mã dịch: “Bà đã nói, rất vui, rất vui, vẫn rất vui.”
Mười Sáu: “Cậu dịch bậy phải không, mẹ nói một tràng dài thế mà.”
Ni Mã sốt ruột: “Thật mà.”
Người mẹ lại nói một câu, còn khoa tay múa chân, lần này không cần dịch, Trình Ca cũng nhìn hiểu.
“Bà muốn mời mọi người uống trà sữa.”
Trình Ca hỏi: “Chúng ta uống rồi, người nhà bà ấy uống gì?”
Ni Mã hỏi người mẹ y nguyên, người mẹ nói, Ni Mã nói: “Đi vắt thêm chút sữa dê là được.”
Trình Ca khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Uống trà sữa xong, người vô cùng ấm áp, mọi người tạm biệt sau khi cảm ơn.
Trình Ca và Bành Dã đi phía sau đoàn người, thấy một hàng rong bán găng tay, Bành Dã nói: “Mua đôi găng tay.”
Trình Ca: “Em?”
“Ừm.” Bành Dã chọn găng tay, nói, “Mấy ngày này nhiệt độ giảm, em thích đôi nào?”
Trình Ca nhìn quét một cái, nói: “Đôi màu đen, chịu bẩn được.”
Bành Dã lấy đôi màu đen, Trình Ca đi tới chỉ: “Không phải đôi này, đôi kia đẹp.”
Bành Dã nói: “Đôi này đeo thoải mái. Em sờ thử.”
Trình Ca ngồi xổm bên cạnh anh, sờ sờ hai bên, quả nhiên đôi anh chọn mềm mại lại sát da.
“Vậy thì đôi này.”
Đi về phía trước chỉ chốc lát đã đến quầy bán đồ vặt của Mạch Đóa. Mấy tháng không gặp, Mạch Đóa dường như trở nên xinh đẹp, nụ cười cũng rạng rỡ hơn, thấy mọi người, nhiệt tình chào hỏi.
Thạch Đầu vào tiệm mua đồ, Mười Sáu dựa vào cửa nói chuyện phiếm với Mạch Đóa, Ni Mã đứng ngoài cùng, một dáng vẻ không hề quan tâm.
Trình Ca đưa ảnh cho Mạch Đóa, Mạch Đóa mở ra xem, rất vui vẻ: “Chị chụp đẹp hơn chú ở tiệm chụp ảnh nhiều lắm đó.”
Mọi người đều sáp lại gần: “Chậc chậc, đẹp thật nha.”
Mạch Đóa ngẩng đầu: “Tang Ương, anh đứng xa như thế làm gì, sang đây xem đi.”
Ni Mã chậm rì di chuyển tới, nhìn một cái rồi định đi ngay. Mười Sáu tránh chỗ, cố tình đẩy cậu một cái, Ni Mã đụng vào người Mạch Đóa, đỏ mặt.
Mạch Đóa cũng không để ý, cầm ảnh nói: “Đẹp thật đó.”
Ni Mã nhìn gò má cười ha ha của cô ấy, nhỏ giọng nói: “Ừm, đẹp thật.”
Mạch Đóa lấy một gói Ngọc Khê trong tủ ra, cho Trình Ca: “Tặng chị cái này nha.”
Trình Ca im lặng mấy phút, cũng không từ chối, nhưng nói: “Tôi không hút cái này, đổi gói khác.” Cô đổi gói thuốc màu vàng rẻ nhất.
Đang nói, Hồ Dương và Đào Tử một trước một sau lái xe tới, một chiếc việt dã, một chiếc xe tải nhỏ.
Trình Ca liếc nhìn, ném thuốc cho Bành Dã, nói: “Em muốn ngồi sau xe tải.”
Bành Dã nói: “Được.” Anh nhảy lên xe tải, kéo cô lên. Mọi người đều ham chơi, leo lên sau xe tải ngồi trên vải dầu. Ni Mã cúi đầu, gót chân như dính sát, không nhúc nhích.
Đã đến lúc phải chia tay.
Mọi người lên xe, nằm sấp bên thành xe tải, đều yên lặng nhìn Ni Mã.
Mười Sáu nhẹ giọng nói: “Tang Ương, đi thôi.”
Ni Mã để hai cái túi giấy lên quầy hàng của Mạch Đóa, quay đầu chạy, một hơi nhảy lên xe tải, ngã vào trong đám người, ủ rũ cúi đầu.
Đạt Ngõa và Thạch Đầu xoa xoa đầu cậu, cái xoa này, hốc mắt Ni Mã liền đỏ ửng.
Hồ Dương lái xe. Trình Ca dập tắt thuốc trên tay, đột nhiên đi tới đuôi xe, la to một câu:
“Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa là cô gái đáng yêu nhất tôi đã gặp.”
Một tiếng la này, chợ sáng lặng thinh. Người mua thức ăn, người bán đồ ăn, người bày sạp, người đẩy xe, người đi loanh quanh, người ăn sáng, người cả con đường đều nhìn sang.
Mạch Đóa kinh ngạc trợn to hai mắt.
Xe đang chạy, Bành Dã nhanh chóng theo sau, la to: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa là cô gái thích cười nhất anh đã gặp.”
Đạt Ngõa cũng nhào tới đuôi xe: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái tốt bụng nhất chị đã gặp.”
Ánh mặt trời mỏng manh, mọi người nhìn, Mạch Đóa nở nụ cười.
Mười Sáu: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái khôn khéo nhất anh đã gặp.”
Thạch Đầu: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái dịu dàng nhất anh đã gặp.”
Đào Tử và Hồ Dương lái xe cũng la to: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái tốt tính nhất anh đã gặp.”
Đến cuối cùng, xe sắp quẹo, Ni Mã đột nhiên đứng lên, dùng hết tất cả sức lực gào to một tiếng:
“Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa! Là cô gái anh thích nhất!”
Tang Ương la xong, xe cũng quẹo, cậu giống như mệt lả ngã vào trong lòng mọi người, cười cười, cười đến mức nước mắt tràn ra.
Trong cái ôm khiến người ta nghẹt thở ấy, sức lực toàn thân anh tràn vào thân thể cô, vững chắc, kiên định, không có dục vọng, cô bỗng cảm giác được sự an toàn và yên tĩnh quen thuộc.
“Trình Ca ——” Anh vùi đầu giữa cổ cô, gò má kề sát thân thể mềm mại của cô, “Trình Ca ——”
Nhưng khoảnh khắc này, bất kì lời gì cũng không cần thiết.
“Bành Dã, trên đường chúng ta lấy máy ảnh, từ trấn nhỏ về trạm bảo vệ, anh đã nói một câu với em.”
Quãng đường đó họ nói không nhiều, nhưng cũng không ít. Lúc này cô vừa nhắc tới, anh liền biết là câu đó. Anh mỉm cười: “Phải. Tuổi đang sống, ở đâu cũng đẹp.”
Xương sườn mềm này của anh đã cho anh sức mạnh vô tận.
**
Trời chưa sáng, Trình Ca đã thức dậy. Người đàn ông bên cạnh ngủ say, gương mặt khi ngủ mang theo sự yếu đuối không dễ dàng lộ ra cho người khác.
Trình Ca chầm chậm xuống giường, mặc quần áo xong đi ra ngoài.
Trời còn tối, trên đường không có người, sương mù lành lạnh quanh quẩn dưới ánh sáng đèn đường.
Trình Ca phanh áo gió, dường như không cảm thấy lạnh, đi một đường cuối cùng đã đến trung tâm trấn. Cô rất dễ dàng tìm được tiệm của A Hòe, trên biển số nhà màu tím in hai chữ “A Hòe”, kéo cửa cuốn.
Trình Ca tiến lên gõ mấy cái, cửa cuốn vang ầm ầm, tiếng không lớn, nhưng trên con đường mờ tối vắng vẻ đặc biệt rõ ràng. Rất nhanh, trên lầu truyền đến giọng cảnh giác của A Hòe: “Ai đó?”
Trình Ca ngẩng đầu, nói: “A Hòe.”
Cửa sổ lầu hai kéo ra, A Hòe cúi đầu nhìn, ngẩn người, lập tức rụt đầu lại. Cô ấy xuống lầu mở cửa cuốn, nhìn cô một cách mơ hồ: “Cô đến khi nào thế?”
Trình Ca vào cửa: “Hôm qua.”
A Hòe càng không hiểu, ngây ra: “Không phải hôm qua cô ở Thượng Hải sao?”
Trình Ca không có cảm xúc gì nhìn cô ấy một cái; cô ấy chợt cảm thấy không bình thường, vội vàng nói: “Tôi đã gặp anh Dã, nhưng mọi người cùng tới. Anh ấy cũng hỏi chuyện manh mối, không hỏi chuyện khác.”
Trình Ca không phải ý đó, nhưng cũng không có tâm tư giải thích.
A Hòe liếc nhìn bầu trời vẫn còn u ám, kéo cửa cuốn xuống.
Trình Ca đi đến sau quầy hàng kéo ghế ra, dựa vào lưng ghế tự mình châm điếu thuốc bắt đầu hút, cũng không nói chuyện.
Ngược lại A Hòe đứng một bên dè dặt giống như khách, cảm thấy tư thế này của cô giống như là tới thẩm vấn. A Hòe nhìn cô một lúc, sắc mặt cô rất trắng, có lẽ còn trắng hơn lần gặp trước.
Ánh mắt Trình Ca lạnh nhạt nhìn sang, A Hòe ngẩn ra, cũng không biết nên tiếp tục nhìn hay dời mắt đi.
Trình Ca thản nhiên dời đi, nhìn quét tiệm cô ấy một cái, thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, quần áo không cao cấp, nhưng cũng không thô tục.
“Buôn bán tốt không?” Cô thuận miệng hỏi.
“Ăn mặc theo mùa, người mua quần áo nhiều.”
“Khá lắm.” Trình Ca gật gật đầu.
A Hòe nghĩ nghĩ, chạy vào phòng trong, trong chốc lát bưng ly sữa bò nóng ra. Trình Ca nhìn chằm chằm một giây, ngước mắt nhìn cô ấy.
A Hòe nhẹ giọng nói: “Cứ hút thuốc như vậy không tốt. Nếu không thì tôi làm bữa sáng cho cô ăn nhé?”
Trình Ca không đáp, bỗng hỏi: “Cô biết anh ấy thích ăn đuôi bò kho không?”
A Hòe mím mím môi: “Trước đây tôi đã hỏi anh Tư.”
“Cô từng làm cho anh ấy?”
“Ừm.”
“Anh ấy có nói ngon không?”
“… Ừm.”
Trình Ca tựa như rơi vào trong hồi ức nào đó. Hôm ấy, cô nên làm bữa cơm cho anh. Hôm anh ở nhà cô, nhưng cô không biết, cũng chưa kịp học.
Đầu lọc nhấp nháy, cuối cùng cô trở lại bình thường, đổi sang khuôn mặt lạnh nhạt A Hòe quen thuộc, hỏi: “Cáo Đen đã nói những gì?” Cú điện thoại của Bành Dã và Hà Tranh, cô chỉ nghe đại khái, không có chi tiết.
A Hòe nhỏ giọng: “Anh Dã còn có anh Tư dặn không được nói cho người khác nghe.”
Trình Ca lạnh lùng nhìn cô ấy: “Tôi không phải người khác.”
A Hòe cắn môi trong chốc lát, vẫn kể, không ngoài việc Cáo Đen và anh có bao nhiêu thù hận, lúc kết thúc nói: “Cáo Đen nói, ai giết anh ấy, cho ba mươi ngàn…”
Giọng cô ấy càng ngày càng nhỏ, bởi vì khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ trước mặt cứng lại, hơi lạnh ngày càng nặng.
“Ba mươi ngàn ——” Trình Ca đột nhiên mỉm cười, nói, “Ba mươi ngàn.”
Vừa cười, vừa nhấn đầu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc; A Hòe kinh hồn bạt vía, mắt thấy cô có thể nhấn vỡ thủy tinh.
“Dựa vào cái gì?!”
A Hòe giật thót người. Một hồi lâu, tay cô dần thả lỏng, vẻ mặt cũng khôi phục sự lạnh nhạt, lấy hộp thuốc lá ra rồi rút một điếu châm, thấp giọng nói:
“Trước đây không quý trọng, đến trước mặt rồi mới cảm thấy, mẹ nó, mạng đều quan trọng hơn mọi thứ.”
A Hòe đau lòng, tiến lên một bước: “Vậy thì khuyên anh ấy đi đi. Cô khuyên anh ấy chắc chắn sẽ nghe.”
“Anh ấy sống, và có điều theo đuổi.” Giọng Trình Ca không lớn, “Vứt bỏ trách nhiệm và sứ mạng thì anh ấy không phải là Bành Dã.”
A Hòe cũng bình tĩnh lại: “Đúng. Mạng của anh Hai đặt ở đó.”
Trình Ca giương mắt: “Anh Hai?”
“Khi đó anh Dã mới hai mươi mấy tuổi, Cáo Đen nổ súng về phía anh ấy, là anh Hai chắn…”
Trình Ca như có điều suy nghĩ, bỗng cười nhạt một tiếng: “Luôn là một người có tình có nghĩa.”
Lời chưa rơi, chợt nghe một tiếng kêu bên ngoài: “Trình Ca!”
Trình Ca sửng sốt, đối mặt với A Hòe, lại có chút mù mờ.
Tiếng kêu ấy đánh tới từ phương xa, xuyên qua con đường không người mờ tối, mạnh như vũ bão, mang theo sự sợ hãi tức giận, lại một tiếng:
“Trình Ca!”
Trình Ca thức tỉnh từ trong cơn mê, đôi mắt trong veo, sải bước đi đến kéo cửa cuốn, đáp lại một cách vui tươi như đứa trẻ: “Này! ——”
Đường phố say ngủ bị đánh thức, tốp năm tốp ba cửa sổ tối bật đèn lên.
Trình Ca nhìn thấy Bành Dã chạy tới từ xa, la lớn: “Em ở đây! ——”
Cô quay đầu nhìn A Hòe, cả khuôn mặt giống như cửa sổ được thắp hào quang sau lưng cô, con ngươi như sao, nói: “Tôi đi đây.”
A Hòe mỉm cười gật đầu.
Trình Ca đi về trước một bước lại quay đầu lại: “Có đôi khi tôi cảm thấy, cho dù ngày mai anh ấy không còn nữa, ông trời cũng đối đãi tôi quá dịu dàng.”
Cô ngoảnh đầu nhìn về phía Bành Dã. A Hòe ngơ ngác rất lâu, cô ấy không hề hiểu lời Trình Ca, nhưng ngay cả cô ấy cũng bị ảnh hưởng. Bởi vì trong nháy mắt ấy, cô ấy nhìn thấy sự can đảm và bảo vệ nơi đáy mắt Trình Ca. Cô ấy chưa từng nghĩ phụ nữ cũng có thể trở thành người bảo vệ của đàn ông.
Hóa ra, yêu vì được yêu, bảo vệ vì được bảo vệ.
Bành Dã trực tiếp chạy đến đứng vững trước mặt cô, thở hơi hổn hển, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô, người đã bình tĩnh, nói: “Khi anh thức dậy phát hiện không thấy em.”
Trình Ca nói: “Em có mang di động theo.”
Bành Dã sửng sốt, nói: “Nhất thời không nghĩ tới.”
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc, chợt giơ tay lên vuốt lông mày cao thẳng của anh, nói: “Chạy đổ mồ hôi rồi.”
Anh cười cười: “Tạm coi như chạy bộ buổi sáng.” Nói xong vươn tay về phía cô.
Cô đưa tay sang, hỏi: “Vậy tản bộ về.”
“Ừm.” Anh nắm chặt cô, đi trở về, nói: “Trình Ca.”
“Hửm?”
“Tạm thời anh không có tiền mua nhẫn.”
“Em biết.”
“Anh nhất định phải giải quyết Cáo Đen.”
“Em biết.”
“Em chờ thêm một chút nữa.”
Ba câu, Trình Ca đã nghe ra đầu mối. Cô hơi mím môi, nhưng cũng không đưa những lời này lên bàn nói.
Cô nói: “Em biết.”
Nói xong rồi lại lạnh nhạt chế giễu anh: “Anh vẫn dám nói.”
Bành Dã nhìn cô một cái, cười cười: “Ở Thượng Hải, em sẽ gặp được rất nhiều đàn ông, họ có thể cho em rất nhiều thứ, em sẽ phát hiện thứ anh có thể cho ít hơn một số người. —— Nhưng thứ họ có thể cho đều là thứ em đã có. Thứ anh có thể cho lại là thứ em không thể thiếu. Em sẽ không tìm được người tốt hơn anh. Em cũng đừng nghĩ việc buông tay.”
Trình Ca liếc mắt nhìn anh một cái, mấy phút, vẫn nói: “Không ít rồi.”
Anh đã cho một thế giới, đã cho tất cả của anh.
Bành Dã cúi đầu nhìn cô: “Giống nói mớ.”
Trình Ca nói: “Em tỉnh táo hơn bất kì lúc nào.”
Đi dọc đường, cô nhìn vẻ mặt hơi nghiêm túc của anh. Cô nhớ tới tranh chấp tối qua, nhớ tới “chờ anh một chút” vừa rồi của anh, cô biết anh đang lựa chọn, liền nói:
“Bành Dã.”
“Ừm?”
“Trong binh pháp Tôn Tử có một câu, nói, ‘Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao (1) ——”
“—— Kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành. (2)” Bành Dã tiếp lấy.
(1), (2) “Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành”: Kẻ cầm quân thượng sách là dùng mưu, kế đến sử dụng ngoại giao, thứ nữa dùng binh và cuối cùng (hạ sách) mới là công thành.
Hai người nhìn nhau.
Anh cười: “Hay.”
Lại hỏi, “Trong mắt em, anh đang công thành.”
Cô suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: “Anh đi Nam Phi khảo sát, mang nhóm pháp chứng về Khả Khả Tây Lý, cái này xem như phạt binh. Triển lãm ảnh của em là phạt giao. Nhưng đều không tính là phạt mưu.”
Bành Dã nhìn mắt cô chằm chằm, đợi cô nói.
“Em nói những lời này, thực sự không phải phủ nhận Đức Cát, cũng không phải phủ nhận trước đây của anh. Nói từ mức độ nào đó, họ, còn có anh ngày xưa càng không dễ dàng. Nhưng con người nên tối đại hóa sức mạnh của mình, đổi một cách phù hợp với anh hơn, anh có thể làm nhiều hơn cho nó.”
Bành Dã nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm chặt tay cô.
Người phụ nữ này, từ trước đến nay đều không nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh nhạt, nhưng lại có đôi tay dịu dàng nhất, một lần nữa kéo anh ra khỏi sương mù dày đặc.
“Bành Dã, bố em từng nói một câu với em.” Trình Ca khom người sát vào tai anh, nói khẽ,
“Đạo tồn vu tâm, bất câu vu thuật. (3)”
(3) Tài tồn tại trong lòng, không bó buộc ở kỹ thuật.
Bành Dã chậm rãi nở nụ cười: “Bố em là một nhà triết học.”
Cô nhìn anh: “Còn em?”
“Nhà diễn thuyết.”
Mặt trời chưa mọc hẳn, sắc trời dần sáng. Một khoảnh khắc nào đó, đèn đường tắt.
Trong tia nắng ban mai mờ, hai người về đến chỗ ở.
Vì phải đi gấp, mọi người đều dậy sớm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Theo thường lệ, Thạch Đầu đi chợ mua thức ăn, cò kè mặc cả với người khác.
Người đi chợ sáng tốp năm tốp ba.
Lát nữa sẽ gặp Mạch Đóa, Ni Mã vô cùng hồi hộp, tay cầm một cái túi giấy nhỏ, bóp rồi lại thả, thả rồi lại bóp, tờ giấy nhăn nhúm.
Trình Ca phả khói thuốc, nhàn nhạt nhíu mày nhắc nhở: “Tờ giấy đó cũng sắp bị cậu vò nát rồi.”
Ni Mã vội vàng đổi tay, xoa xoa mồ hôi lòng bàn tay vào quần áo.
Ven đường có một quầy bán lược sừng trâu, Ni Mã dừng bước, quay đầu hỏi Trình Ca: “Chị, có đẹp không?”
Trình Ca liếc một cái, gật gật đầu.
Ni Mã ngồi xổm xuống, chọn một cái tinh xảo nhất cũng đắt nhất, bảo người ta lấy giấy gói kỹ, cầm trong lòng bàn tay.
Trình Ca hỏi: “Hôm nay bày tỏ với cô ấy?”
Ni Mã đỏ mặt, giọng nhỏ, còn nói lắp: “Lần… lần sau.”
“Xì!” Mười Sáu vỗ đầu cậu, “Ba năm trước đã nói lần… lần… lần sau, lần đến bây giờ chưa đẻ trứng nữa!”
Ni Mã xấu hổ muốn đánh trả, nhưng một tay cầm cảnh thiên đỏ, một tay cầm lược, sợ đụng hư;
Bành Dã đánh Mười Sáu một cái: “Đi sang một bên!”
Trong tay Trình Ca cầm hai cái ống nhỏ hẹp dài, cô mở một cái ra, lấy tấm ảnh cuộn tròn ra giở ra, cho Ni Mã xem.
Mạch Đóa đứng sau quầy hàng của tiệm tạp hóa, mặc áo choàng màu xanh đen, tóc thắt bím nhỏ, đang cười.
Ni Mã lắp bắp nói: “Đẹp quá.” Cậu hỏi, “Cái này cho Mạch Đóa?”
“Ừm.” Trình Ca nói, “Cũng giữ lại một tấm cho cậu.”
Ni Mã: “Cái ống nhỏ này tốt thật! Sẽ không bị gãy hư!”
Trình Ca cất ảnh vào, trong đầu chợt thoáng qua một ý nghĩ, nếu trước đây không chụp được ảnh của An An, không đồng hành cùng họ, có lẽ Cáo Đen đã sớm rời khỏi đây.
Nhưng giải quyết Cáo Đen thì cũng có thể có người khác.
Trình Ca tìm được gia đình cô chụp ảnh khi đó, lúc đi, người mẹ dân tộc Tạng ấy vẫn ngồi đun trà sữa đằng kia.
Người mẹ nhận được ảnh, vô cùng vui vẻ, không biết nói tiếng Hán, kéo Ni Mã nói một tràng với cậu, Ni Mã dịch: “Bà đã nói, rất vui, rất vui, vẫn rất vui.”
Mười Sáu: “Cậu dịch bậy phải không, mẹ nói một tràng dài thế mà.”
Ni Mã sốt ruột: “Thật mà.”
Người mẹ lại nói một câu, còn khoa tay múa chân, lần này không cần dịch, Trình Ca cũng nhìn hiểu.
“Bà muốn mời mọi người uống trà sữa.”
Trình Ca hỏi: “Chúng ta uống rồi, người nhà bà ấy uống gì?”
Ni Mã hỏi người mẹ y nguyên, người mẹ nói, Ni Mã nói: “Đi vắt thêm chút sữa dê là được.”
Trình Ca khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Uống trà sữa xong, người vô cùng ấm áp, mọi người tạm biệt sau khi cảm ơn.
Trình Ca và Bành Dã đi phía sau đoàn người, thấy một hàng rong bán găng tay, Bành Dã nói: “Mua đôi găng tay.”
Trình Ca: “Em?”
“Ừm.” Bành Dã chọn găng tay, nói, “Mấy ngày này nhiệt độ giảm, em thích đôi nào?”
Trình Ca nhìn quét một cái, nói: “Đôi màu đen, chịu bẩn được.”
Bành Dã lấy đôi màu đen, Trình Ca đi tới chỉ: “Không phải đôi này, đôi kia đẹp.”
Bành Dã nói: “Đôi này đeo thoải mái. Em sờ thử.”
Trình Ca ngồi xổm bên cạnh anh, sờ sờ hai bên, quả nhiên đôi anh chọn mềm mại lại sát da.
“Vậy thì đôi này.”
Đi về phía trước chỉ chốc lát đã đến quầy bán đồ vặt của Mạch Đóa. Mấy tháng không gặp, Mạch Đóa dường như trở nên xinh đẹp, nụ cười cũng rạng rỡ hơn, thấy mọi người, nhiệt tình chào hỏi.
Thạch Đầu vào tiệm mua đồ, Mười Sáu dựa vào cửa nói chuyện phiếm với Mạch Đóa, Ni Mã đứng ngoài cùng, một dáng vẻ không hề quan tâm.
Trình Ca đưa ảnh cho Mạch Đóa, Mạch Đóa mở ra xem, rất vui vẻ: “Chị chụp đẹp hơn chú ở tiệm chụp ảnh nhiều lắm đó.”
Mọi người đều sáp lại gần: “Chậc chậc, đẹp thật nha.”
Mạch Đóa ngẩng đầu: “Tang Ương, anh đứng xa như thế làm gì, sang đây xem đi.”
Ni Mã chậm rì di chuyển tới, nhìn một cái rồi định đi ngay. Mười Sáu tránh chỗ, cố tình đẩy cậu một cái, Ni Mã đụng vào người Mạch Đóa, đỏ mặt.
Mạch Đóa cũng không để ý, cầm ảnh nói: “Đẹp thật đó.”
Ni Mã nhìn gò má cười ha ha của cô ấy, nhỏ giọng nói: “Ừm, đẹp thật.”
Mạch Đóa lấy một gói Ngọc Khê trong tủ ra, cho Trình Ca: “Tặng chị cái này nha.”
Trình Ca im lặng mấy phút, cũng không từ chối, nhưng nói: “Tôi không hút cái này, đổi gói khác.” Cô đổi gói thuốc màu vàng rẻ nhất.
Đang nói, Hồ Dương và Đào Tử một trước một sau lái xe tới, một chiếc việt dã, một chiếc xe tải nhỏ.
Trình Ca liếc nhìn, ném thuốc cho Bành Dã, nói: “Em muốn ngồi sau xe tải.”
Bành Dã nói: “Được.” Anh nhảy lên xe tải, kéo cô lên. Mọi người đều ham chơi, leo lên sau xe tải ngồi trên vải dầu. Ni Mã cúi đầu, gót chân như dính sát, không nhúc nhích.
Đã đến lúc phải chia tay.
Mọi người lên xe, nằm sấp bên thành xe tải, đều yên lặng nhìn Ni Mã.
Mười Sáu nhẹ giọng nói: “Tang Ương, đi thôi.”
Ni Mã để hai cái túi giấy lên quầy hàng của Mạch Đóa, quay đầu chạy, một hơi nhảy lên xe tải, ngã vào trong đám người, ủ rũ cúi đầu.
Đạt Ngõa và Thạch Đầu xoa xoa đầu cậu, cái xoa này, hốc mắt Ni Mã liền đỏ ửng.
Hồ Dương lái xe. Trình Ca dập tắt thuốc trên tay, đột nhiên đi tới đuôi xe, la to một câu:
“Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa là cô gái đáng yêu nhất tôi đã gặp.”
Một tiếng la này, chợ sáng lặng thinh. Người mua thức ăn, người bán đồ ăn, người bày sạp, người đẩy xe, người đi loanh quanh, người ăn sáng, người cả con đường đều nhìn sang.
Mạch Đóa kinh ngạc trợn to hai mắt.
Xe đang chạy, Bành Dã nhanh chóng theo sau, la to: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa là cô gái thích cười nhất anh đã gặp.”
Đạt Ngõa cũng nhào tới đuôi xe: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái tốt bụng nhất chị đã gặp.”
Ánh mặt trời mỏng manh, mọi người nhìn, Mạch Đóa nở nụ cười.
Mười Sáu: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái khôn khéo nhất anh đã gặp.”
Thạch Đầu: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái dịu dàng nhất anh đã gặp.”
Đào Tử và Hồ Dương lái xe cũng la to: “Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt là cô gái tốt tính nhất anh đã gặp.”
Đến cuối cùng, xe sắp quẹo, Ni Mã đột nhiên đứng lên, dùng hết tất cả sức lực gào to một tiếng:
“Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt Mạch Đóa! Là cô gái anh thích nhất!”
Tang Ương la xong, xe cũng quẹo, cậu giống như mệt lả ngã vào trong lòng mọi người, cười cười, cười đến mức nước mắt tràn ra.