Vy chán nản cũng đi lên phòng. Vừa mở của phòng ra, không gian ngột ngạt thật khó chịu. Màn đêm lạnh lẽo hiu hắt tối tăm, chỉ có duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ hắt ra yếu ớt.
Thiên Anh đang ngủ rất ngon, nhìn khóe mắt cô vẫn đọng lại chút nước, Vy thấy xót xa biết bao. Ánh sáng vàng yếu ớt chiếu nhẹ lên khuôn mặt cô. Trông cô ngủ thật yên bình, giá mà khi thức dậy cô cũng được yên bình như vậy. Sao một cuộc sống tốt lại không đến gõ cửa với một cô gái tốt như Thiên Anh vậy?
Vy lặng người nhìn cô một lúc lâu rồi nhìn đống đồ còn lổm nhổm trên giường. Vy thở hắt ra rồi bắt đầu thu dọn. Thật nhẹ nhàng không để Thiên Anh bị thức giấc. Rồi cô lại đi đến phía cửa sổ của căn phòng, nơi chiếc vali bé bé được dựng ở đó, hình như nó cô đơn và lạc lõng lắm.
Cô đứng đó, liếc nhìn chiếc vali rồi nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ mông lung.
Mày muốn đi thật sao? Rời khỏi nơi này mày mới vui sao? Vậy thôi tao cũng đành tôn trọng ý kiến của mày vậy? Nếu nơi nào mày cảm thấy yên bình thì hãy cứ đến đó, tao sẽ luôn ủng hộ mày…
*Cốc…cốc…*
Thiên Kỳ nhẹ đặt tay lên cửa, gõ nhẹ vài cái. Tiếng gõ cửa phát đến tai Vy, cô từ từ đi ra mở.
Cánh cửa mở ra, nụ cười của Thiên Kỳ có phần gượng gạo nhìn cô. Cô chào anh rồi lẳng lặng ra ngoài cùng anh.
Đường phố vẫn đông đúc, có lẽ đường phố đông quá nên hạnh phúc bị tắc đường nên đến muộn với Thiên Anh đó thôi. Chắc chắn sau này cô sẽ hạnh phúc hơn thế nữa.
Đi được nửa chặng đường, Vy mới lên tiếng hỏi anh
- Anh gọi em ra đây chắc có việc?
- Ừ. Anh muốn hỏi chuyện của Thiên Anh với Khánh Anh. Hình như chúng nó có chuyện gì thì phải – Anh nói đều đều, hai tay đút túi quần bước đi chậm rãi
- Không có chuyện gì đâu anh ạ! – Cô nhẹ nói. Đến bây giờ mà anh chưa biết thì chắc chắn Thiên Anh giấu anh rồi, nghĩ vậy nên cô cũng chẳng dám nói với anh làm gì. Sợ Thiên Anh trách
Một phần cũng là câu chuyện rất dài, không biết nên bắt đầu từ đâu ra nó còn chưa có kết thúc !
- Thật vậy sao? Thế tại sao dạo này không thấy Khánh Anh với nó đi với nhau. Tưởng chúng nó thân lắm mà? – Anh nghi vấn hỏi
- Chuyện đó thì…- Cô không biết nói như nào. Cô đành cười trừ và gãi gãi đầu – Hi…không biết nói sao nữa.!
- Nếu em không nói sự thật thì đừng nhìn mặt anh nữa.! – Anh nghiêm giọng nói, ngoảnh mặt đi chỗ khác rồi lại nhìn lên bầu trời nhưng không nhìn cô. Cô giật mình vì sợ anh nói thật. Cô cười cười, vẫn cố giấu sự thật
- Tại không có chuyện gì nên em biết nói sao bây giờ.
- Ok, để anh đi gặp Khánh Anh vậy, lâu lắm không gặp – Anh cười ẩn ý. Định bước đi nhưng bị Vy kéo tay lại
- Được rồi, em nói mà, gớm quá…- Cô đem bộ mặt ỉu xìu nhìn anh. Anh cười cười xoa đầu cô chờ nghe chuyện
Hồi lâu, Vy cũng kể xong, mặt anh cứ thế thay đổi sắc thái liên tục, vừa buồn vừa tức giận.
- Anh có cách nào giữ nó ở lại không? Ở lại sẽ có cách giải quyết khác, đừng để nó đi mà.! – Lúc này, mắt Vy ươn ướt, cô cố không để nước mắt rơi, cứ thế sụt sịt nói
- Chuyện đã như vậy thì tùy vào quyết định của nó thôi. Không còn cách khác, anh không muốn để nó khổ thêm, có lẽ nó sẽ đi cả đời chứ không phải 4 năm – Anh mỉm cười chua xót, xoa xoa đầu Vy
- Hic hic, sao có thể thế được, anh cố khuyên nó đi, giữ nó ở lại, thêm được ngày nào hay ngày ấy, chứ mai nó đi rồi, chẳng lẽ bỏ lại tất cả chắc, hạnh phúc đó là của nó cơ mà – Cô víu lấy vạt áo anh, lắc lắc tay anh.
- Mai nó đi sớm rồi, giờ nó cũng ngủ rồi, khuyên sao nổi. – Anh lắc đầu ngán ngẩm.
- Thế phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ để nó đi như vậy sao? – Cô buồn bã cúi gằm mặt xuống đất, sức đâu để ngẩng mặt lên bây giờ. – Hay là…đến tìm anh Khánh, bảo anh ấy ra mặt vậy nhỉ? – Cô đưa ra ý kiến, mặc dù biết ý kiến đó hết sức nực cười nhưng cô vẫn nói để xem ý Thiên Kỳ ra sao
- Khánh Anh biết mai Thiên Anh sẽ đi Pháp rồi không?
- Chắc có, tại em nói với anh chị bên đấy rồi.
- Thế sao cậu ta không tự chủ động giữ nó lại mà cần người khác lên tiếng mới giữ, cậu ta muốn giữ thì sẽ giữ, không cần em lên tiếng đâu – Anh giận dữ nhưng không tỏ thái độ ra ngoài
- Vâng – Cô buồn buồn gật đầu, anh nói cũng phải.
- Nếu có thể nhất định anh sẽ khuyên nó, nhưng mà nó khổ thì anh sẽ để nó đi – Anh vỗ vỗ vai cô, thay lời an ủi. Anh cũng không nỡ để Thiên Anh đi đâu, vì hơn hết nếu cô đi cô phải sống một mình nơi đất khách quê người rất đơn độc, cô phải tự chăm sóc bản thân mình khi ốm đau, bệnh tật, sợ cô có chịu nổi không??
Nghĩ vậy lòng anh càng quặn thắt, anh thương cô không thể nói được thành lời. Anh đau...nhưng anh không khóc được, bởi anh quá “chai sạn” với thứ gọi là “nước mắt” rồi. Cho nên anh chỉ lặng im chịu đau đớn mà không để người khác cảm nhận được thôi.
Bầu trời về đêm càng thêm cô quạnh. Anh hít thở thật sâu nhìn lên bầu trời. Nhìn vào vũ trụ trên đầu mình. Nơi đó có mẹ anh đang dõi theo anh và cô.
Anh thầm hỏi mẹ
“Tại sao đứa em của con lại không thể hạnh phúc lâu dài, tại sao nó cứ mãi đau khổ, dằn dặt bởi tình yêu vậy…mẹ ơi”
Bà không biết phải trả lời ra sao để cho con trai mình thỏa mãn, bà chỉ lặng im xoa xoa đầu con trai của mình và mỉm cười đôn hậu
“Mẹ trả lời con đi” Anh giục
“Con gái của mẹ sẽ hạnh phúc thôi mà, nhưng chưa đến lúc”
“Mẹ sẽ luôn phù hộ cho em con chứ?”
“Tất nhiên, và cả con nữa con cũng phải sống tốt, nghe chưa?”
“Dạ…vâng..”
Hình bóng mẹ dần tan vào mây, để lại làn khói trắng mờ ảo. Anh nhẹ mỉm cười và lắc đầu. Chợt nhớ đến vẫn còn Vy ngồi bên cạnh. Mãi theo đuổi suy nghĩ của mình mà anh quên luôn cả Vy.
- Anh nghĩ gì vậy? – Cô hỏi
- Anh nghĩ cũng muộn rồi, chúng ta nên về.! - Anh xoa đầu cô, đứng dậy và kéo theo cô dậy. Cô ngoan ngoãn bước theo anh. Không nói thêm câu gì.
Về đến nhà, cô mệt nhoài bước lên phòng sau khi Thiên Kỳ chúc cô ngủ ngon. Thiên Anh vẫn nằm ngủ, không có động tĩnh gì. Nhưng chăn đã xô gần xuống đất. Vy lại gần kéo chăn lên đắp lại cho Thiên Anh rồi leo lên giường ngủ cùng. Cảm nhận cái lạnh dần dần len lỏi vào khắp da thịt. Vy nhổm người dậy. À thì ra ngoài trời có mưa. Sợ Thiên Anh không đủ ấm, cô lại đi lấy thêm chăn về đắp. Đủ ấm, cô mới có thể chợp mắt vì hàng mi nặng trĩu…
…
Ở căn biệt thự đó.
Ngoài trời mưa lớt phớt bay, mưa rả rich kéo theo nỗi buồn vô tận. Căn phòng trống trải đến hiu quạnh. Mặt bàn vắng lạnh phủ một lớp bụi mỏng
Ly café đã vơi dần và nguội lạnh, anh ngủ quên trong phòng sách lúc nào không hay.
Không gian lạnh buốt mà anh không cảm nhận được gì, chỉ là con tim anh cũng lạnh sẵn, con người anh cũng buốt sẵn rồi nên cái lạnh đó chả là vấn đề gì đối với anh.
Nhưng…
Người con gái anh yêu giờ đang ra sao? Đủ ấm để ngủ ngon không? Vẫn mỉm cười như ngày hôm đó chứ?
Đang mơ màng trong giấc ngủ. Bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai anh. Anh sờ tay lên vai thấy một cái áo dạ đè lên mình. Thảm nào ấm hơn. Trong vô thức anh gọi tên người con gái anh yêu : Thiên Anh
- Vâng. Là em – Yun khẽ cười vì nghe thấy anh gọi tên mình. Nhưng nhỏ đâu hay anh gọi người con gái kia.
Nghe thấy giọng nói, anh khẽ cựa mình dậy. Đôi mắt vô hồn nhìn nhỏ. Anh đã cố tìm trong nhỏ hình bóng của cô gái kia, nhưng tìm hoài không thấy. Tâm trí anh như điên loạn khi trong tim anh, trong lí trí của anh ngập tràn hình ảnh Thiên Anh, lúc ngủ anh cũng thấy nụ cười đó, lúc thức anh cũng thấy nụ cười đó, nó thật hồn nhiên khiến anh xao động đến phát điên chứ không như nụ cười của Yun có phần gượng gạo và thật giả tạo.
Từ ánh mắt vô hồn, anh trở lại với ánh mắt sâu đầy lạnh lùng. Anh lạnh lùng nhìn vào đồng hồ đeo tay.
- Muộn rồi. Sao cô ở đây? – Anh hỏi với giọng lạnh tanh, buồn bực.
- Anh vào đây từ chiều, em nghĩ chắc anh ngủ quên, trời đang lạnh nên em vào xem sao? Em mang cho anh ly nước này – Nhỏ mỉm cười
- Đây đâu phải chỗ cô muốn vào thì vào, làm ơn ra ngoài đi – Anh lạnh lùng “cầu xin”
- Anh vẫn như thế, buông thả và bất cần – Cô nhếch mép cười chua xót
- Liên quan đến cô? – Anh trừng mắt. Đôi mắt như tỏa ra âm khí ngàn năm, lạnh đến thấu xương. Yun khẽ giật mình, gượng cười
- Anh uống nước đi đã – Cô cười
- Ừ - Anh đưa ly nước lên uống một ngụm, anh cũng đang rất khát nên không thèm đề phòng
- Thôi, em không làm phiền anh nữa, nhưng anh phải về phòng ngủ hãng
- Cô đi ra trước đi, rồi tôi ra – Anh nói
Nghe vậy, nhỏ cũng lủi thủi đi ra. Bàn tay khẽ nắm lại. Thật chặt!
Khi bóng nhỏ khuất sau cánh cửa, anh nở nụ cười buồn xen chút khinh bỉ. Anh tự nhủ, không biết kiếp trước anh mắc nợ gì nhỏ mà kiếp này anh lại vướng phải nhỏ như một cái nợ thế này.
Trong màn đêm, anh càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn. Anh ngồi dậy túm lấy cái áo dạ đang khoác trên vai và ném xuống nền nhà một cách không thương tiếc, cái áo cô độc bị vứt bỏ, màu đen của cái áo càng thêm u ám lạ thường.
Kể từ ngày hôm đó, Yun tự ý chuyển về biệt thự của anh sống mặc cho nhóm của Tuyết phản đối kịch liệt. Thế nhưng nhỏ vẫn không chịu thua mà nói “Chỉ là muốn tốt cho đứa con trong bụng thôi, nỡ xảy ra chuyện gì em sao xoay sở kịp”
Đúng là không biết xấu hổ mà.
Những ngày qua, Hoàng tiều tụy đi rất nhiều, anh cảm thấy đau đớn vô cùng và xấu hổ vô cực khi có đứa em như Yun. Anh không biết phải đối diện với sự thật như nào nữa. Anh thà không có đứa em như vậy còn thanh thản hơn là anh bị người ta hại chết.
…
Sáng sớm hôm sau. Khi mặt trời chưa lên hẳn, vẫn còn đang e lệ giấu mình sau những đám mây trắng bồng bềnh, nắng chưa lên, chỉ có một vài cơn gió thoáng thổi qua rồi lại đi mất.
Thiên Anh đã dậy từ rất lâu. Nhìn Vy ngủ say quá nên cô cũng không muốn đánh thức Vy dậy. Một mình cô chuẩn bị và kiểm tra lại đồ đạc và giấy tờ.
Vừa bước xuống nhà, tiếng Thiên Kỳ khẽ vọng ra
- Thiên Anh, anh có chuyện muốn nói với em
- Vâng…
-….-
Anh khuyên cô nên ở lại. Cô chỉ cười và lắc đầu. Anh khuyên cô nên nghĩ lại. Cô chỉ cười và gật đầu…
Cô xin phép anh ra ngoài hít thở không khí trong lành nơi đây lần cuối vì cô không biết bao giờ mới trở lại nơi này nữa
Cô đã mặc sẵn quần áo, bộ quần áo trẻ trung và năng động, áo sơ mi kẻ đỏ đen kiểu dáng đuôi tôm dài gần đến đầu gối, quần jean đen hơi rách có khóa ôm sát đôi chân thon nhỏ kết hợp với giày bánh mì trắng trơn và chiếc tai nghe đưa hồn cô cuốn vào dòng người trên đường.
Thiên Anh đi được một lúc. Vy mới tỉnh dậy, đầu tiên là vào vscn. Lũ ra ngoài, cô mới ngơ ngác nhìn xung quanh không thấy Thiên Anh đâu, chiếc vali cạnh cửa sổ cũng mất tăm không dấu vết. Cô hoảng hốt chạy xuống dưới, réo ầm tên Thiên Anh lên. Đáp lại là sự im lặng thờ ơ đến đau khổ.
Nghe thấy tiếng hét của Vy, Thiên Kỳ đi từ phòng anh ra, nhíu mày hỏi
- Có chuyện gì vậy em?
- Thiên Anh, nó đâu rồi anh, nó đi rồi hả anh? Huhu – Cô khóc như trẻ con
- Sao em nghĩ vậy, nó xin phép anh ra ngoài một lát xong về rồi, chuyến bay của nó hơn 8h cơ – Anh mỉm cười
- Thế…thế…vali của nó…đúng rồi sao em không thấy? – Cô vội hỏi
- Nó mang sẵn ra ngoài xe của anh rồi. – Anh cười buồn đáp
- Thế là nó vẫn quyết định đi thật hả anh?
- Ừ. Sáng nay anh có khuyên chút nhưng nó không chịu nghe, nó quyết tâm đi rồi, với lại anh thấy nó rất thích du học Pháp, đang tầm tuổi này là cơ hội tốt nhất cho nó, nó nên thực hiện ước mơ của nó chứ nhỉ? – Anh mỉm cười
…
Bài hát đúng tâm trạng cứ lôi cuốn cô. Khi bài hát kết thúc, cô mới tỉnh ra cô đã đi bộ được một đoạn khá xa, bây giờ mới hơn 7h một tẹo, cô ngồi xuống ghế đá ven đường nghỉ chân một lúc.
Cô mở mạng đọc status mà cô cho là hợp với tâm trạng với cô nhất. Dòng status hiện lên trước mắt cô, cô lướt xuống và đọc…
“..Một khi đã nắm chặt tay thì sẽ không bao giờ buông…
..Một khi đã yêu thương hết lòng thì sẽ không bao giờ từ bỏ
..Bởi vì…
---Tìm được một hạnh phúc là quá khó!
---Giữ chặt nó đi đừng buông tay
---Nó phải trả giá bằng niềm đau
---Đem lại cho nhau hàng ngàn giọt nước mắt
---Gieo giắt vào tim hàng vạn nỗi cô liêu.
Nhớ nhé em người con gái anh yêu …
Đừng buông tay nhau vì cảm xúc nhất thời
Vì nỗi đau còn lại là cả đời đấy em…”
Đang đọc đến status tiếp theo, tiếng chuông điện thoại cô vang lên cắt ngang
- Em nghe – Cô bắt máy và lên tiếng ngay sau đó
- Về đi em, chuẩn bị đi thôi – Thiên Kỳ nhẹ giọng
- Vâng, em về đây – Cô cười
Cô thở dài, nhìn xung quanh nốt lần nữa rồi bắt taxi về cho nhanh.
Phi trường 7h30’
Cô quá quen với cảnh tấp nập nơi đây, cô, Vy, Thiên Kỳ ngồi đợi đến chuyến bay.
Để cho cô không luyến tiếc nhớ nhung gì thêm, Thiên Kỳ đã ra lệnh cho cô tắt nguồn điện thoại trước và cất nó đi. Vy sốt ruột nhìn lên đồng hồ đeo tay và ngước nhìn ra bên ngoài thẩm nghĩ “Muộn rồi sao không đến”
Chỉ còn 10 phút nữa đến giờ cất cánh, Thiên Anh không muốn đợi lâu nên đi vào trong trước.
- Thiên Anh/Em – Tiếng gọi ấy kèm theo tiếng thở phát ra từ phía sau cô, cô quay đầu lại. Là nhóm Tuyết. Nhưng thiếu duy nhất một người. Cô cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
- Sao mọi người biết mà đến đây – Cô nói rồi nhìn Vy, Vy cười hì hì để né cái nhìn sắc lạnh của con bạn
- Em định đi mà không nói gì với bọn anh hả? – Hoàng gắt
- Mọi người có giữ em lại không? – Cô hỏi buồn
- Tất nhiên là có – Đồng thanh
- Đấy, thế em dại gì mà nói, để mọi người phá hỏng kế hoạch của em à? – Cô cười tươi, nụ cười giả tạo nhất từ trước đến nay mà mọi người từng thấy.
- Thiên Anh/Em – Tuyết và Nam đồng thanh, nhíu mày nhìn cô
- Em xin lỗi mọi người, đến giờ em phải đi rồi, mọi người ở lại bảo trọng, em yêu tất cả mọi người – Cô cười tươi rồi bật khóc nức nở. Từng người ôm cô một, ôm rất chặt như không muốn buông.
Vừa ôm họ, cô vừa nhìn ra ngoài, như tìm kiếm một hình bóng ai đó, đến tiễn cô đi, nhưng rất tiếc là…hình bóng ấy sẽ không đến.
Cô kéo theo vali, quay mặt vào trong và đi. Tiếng loa thông báo vang lên như xé tim mọi người ở lại…
“Đã đến giờ máy bay cất cánh, đề nghị hành khách thắt dây an toàn tuyệt đối…”
Mọi người nhanh chóng thu xếp rồi ra về khi Thiên Anh bước vào trong, hình như niềm tiếc nuối của ai cũng hằn lên trên mặt một cách rõ rệt. Máy bay vừa cất cánh thì Khánh Anh chạy đến. Nhưng đã quá muộn rồi, cô đã đi, đi xa anh, 4 năm…à không…cả đời mất.
Anh không biết vì gì mà sáng nay anh từ buồn ngủ không thôi, không thể nào tỉnh giấc được, cũng may anh còn nhớ đến chuyến bay của cô nên anh đã cố gắng tỉnh, lúc tỉnh dậy đã là 8h kém. Anh không biết ly nước tối qua có thuốc ngủ, Yun thấy anh mất ngủ nhiều nên đã cho thuốc ngủ vào nước để anh ngủ tốt hơn chứ thấy anh tiều tụy đi nhiều nhỏ cũng xót lắm.
Phi trường đông đúc mà mình anh lạc lõng. Những lời bàn tán xung quanh được dội đến tai anh nhưng anh chẳng màng.
Khen anh đẹp. Anh không quan tâm.
Các cô gái cứ bâu lấy anh. Anh coi như không khí.
Anh ngửa cổ lên trời, nơi máy bay đã xa tít, chỉ còn nhìn thấy chấm xanh nhỏ trên trời cùng vệt khói dài vô tận…
Cô đi rồi, bỏ lại anh rồi…
Anh ôm mặt, lạnh lùng ném mình vào trong xe, đạp thắng hết cỡ, phóng như bay trên con đường dài quen thuộc.
Anh vô tâm, anh lạnh lùng với cô nhưng trong lòng anh đâu muốn thế.! Anh chỉ muốn gặp mặt cô lần cuối, dù là nép sau một vật cản nào đó, anh vẫn muốn nhìn thấy cô, thế nhưng anh lại không làm được, anh trách mình và cứ thế anh đấm liên tục vào vô-lăng khiến bàn tay anh trầy xước. Chiếc nhẫn hình bọ cạp lóe sáng yếu ớt vì vết máu từ tay anh bắn lên.
"Em đi rồi...em bỏ lại cả anh"
Anh nhếch mép chua xót.
Anh đau lắm.!
Cũng tại anh mà thôi, tất cả lỗi là do anh...