Ảnh Đế Thị Phi

Chương 100: Chụp Ảnh

Chương 100 : Chụp ảnh
Hai người nói chuyện rất lâu về chủ đề Bạch Tử Sách, đồng lòng mắng xối xả những điểm không ra gì của Chu Bắc Hiền. Trước kia Lục Tư Nguyên không mấy khi bộc bạch nỗi lòng, nhưng lần này anh lại chủ động nói về suy nghĩ của mình. Lăng Hàm cảm thấy mối quan hệ của hai người đã gần thêm một bước, nhưng với đề tài Bạch Tử Sách, hai người không thể nào đạt đến sự ăn ý được, có lúc bình luận của Lục Tư Nguyên khiến Lăng Hàm giận sôi gan.
Hai người vừa nói chuyện vừa xem phim, bầu không khí càng lúc càng tùy ý, càng lúc càng thoải mái, Lăng Hàm cũng buông lỏng, không còn câu nệ như trước đây nữa. Cậu cảm thấy Lục Tư Nguyên dường như không phải kiểu ở tít trên cao, cũng không quá lạnh nhạt khó hầu hạ như trong tưởng tượng. Khi cậu đang nghĩ có khi mình đã hiểu lầm anh thì đột nhiên nghe thấy Lục Tư Nguyên hỏi: “Cậu và Chu Thành quen nhau từ hồi nào vậy?”
Lăng Hàm bỗng chốc kinh ngạc đến mức suýt nữa nhảy dựng lên khỏi sô pha, may mà khả năng ứng biến của cậu không quá tệ, tuy rằng trong lòng đã nổi giông nổi gió, nhưng biểu hiện trông vẫn bình tĩnh.
“Chu Thành... Chu Thành... à tôi nhớ ra rồi, anh đang nói đến Chu tổng lớn hả?” Lăng Hàm giả bộ nghĩ ngợi trong chốc lát rồi ra vẻ bừng tỉnh.
Lục Tư Nguyên nhướn mày: “Cậu với anh ta...”
“Tôi với anh ta thân thiết gì đâu.” Lăng Hàm nói.
“Nhưng anh ta cố tình đòi cậu trước mặt chủ tịch hội đồng quản trị.” Lục Tư Nguyên nhíu mày.
“Thật vậy á?” Tuy rằng lòng đã điên cuồng mắng Chu Thành là thằng thần kinh rung rinh, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn tỏ ra rất kinh ngạc: “Tôi cũng không biết anh ta đòi tôi, lẽ nào anh ta nhìn ra được tiềm lực của tôi nên muốn nâng đỡ?”
Lục Tư Nguyên tặng cho cậu một ánh mắt khinh thường của kẻ bề trên.
Lăng Hàm cười hề hề, dùng mấy câu nói hài hước mà lấp liếm cho qua. Tên dở hơi Chu Thành này, rõ ràng đã bảo sau này nước sông đừng phạm nước giếng, đừng ai tỏ vẻ quen biết người kia, không ngờ anh ta lại đột nhiên đòi xin mình về, chẳng trách mọi người đều đồn quan hệ của hai người không trong sáng.
Lăng Hàm thực sự sợ mối quan hệ của mình với Chu Thành lúc trước bị bại lộ, trong lòng đã muốn đạp Chu Thành hộc tiết rồi.
Có vẻ Lục Tư Nguyên không nghĩ quá nhiều, không truy hỏi thêm, Lăng Hàm vội vàng chuyển đề tài: “Xem phim đi, đừng quan tâm mấy chuyện không đâu nữa... Hầy, phim này diễn tốt thật...”
Lục Tư Nguyên hờ hững liếc cậu một cái, không nói năng gì.
Lăng Hàm bị anh nhìn đến mức chột dạ, nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ra vẻ đang chăm chú xem phim.
Cho đến khi điện thoại của cậu bất ngờ đổ chuông.
Lăng Hàm cầm điện thoại lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình run bắn cả người.
“Hửm?” Phản ứng của cậu quá rõ, Lục Tư Nguyên tò mò hửm một tiếng.
Lăng Hàm biết phản ứng của mình hơi quá đà, cậu cười gượng một tiếng rồi vội vàng cúp máy.
Thế mà đối phương vẫn cần mẫn gọi tới lần nữa, Lăng Hàm hoảng hồn cầm lấy điện thoại chạy vào phòng của Đại Bạch, khóa cửa lại rồi vọt lên giường trùm chăn, đảm bảo người bên ngoài không nghe thấy âm thanh trong phòng mới bắt máy.
“Đang làm gì vậy? Tại sao không nhận cuộc gọi của tôi?” Giọng nói trầm trầm của Chu Bắc Hiền vọng lại từ đầu dây bên kia.
Tuy rằng đang rúc trong chăn như đi ăn trộm, nhưng giọng nói của Lăng Hàm không hề giảm bớt khí thế, vẫn đường hoàng như đang diễn thuyết trước hội đồng lớn: “Anh gọi tới làm gì?”
“Không phải đã đồng ý ăn cơm cùng tôi à?”
Lăng Hàm sững người, đột nhiên nhớ tới việc hôm qua hình như đã đồng ý đi ăn cơm cùng Chu Bắc Hiền, cậu ồ một tiếng: “Sớm thế à?”
“Sớm sủa gì, đã sáu giờ rồi, cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu.”
Đã sáu giờ rồi? Lăng Hàm thấy không dám tin, sao thời gian trôi nhanh thế, cậu đã làm ổ trong nhà cùng Lục Tư Nguyên suốt cả ngày rồi sao?
“Anh không cần đến, anh nói thời gian và địa điểm đi, tôi lập tức chuẩn bị ra ngoài ngay.”
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ: “Đến cả chỗ ở mà cậu cũng không muốn nói với tôi, xem ra rất đề phòng tôi nhỉ.”
Đùa chắc, nếu như tôi nói cho anh biết tôi sống ở nhà Lục Tư Nguyên, chắc lại là một trận đại chiến thế giới mất.
Cậu lạnh lùng đáp: “Đúng vậy.”
Sau đó cậu quả quyết và dứt khoát cúp máy luôn.
Ở trong phòng thêm một lúc, Lăng Hàm quyết định thôi thì đành đến chỗ hẹn trước. Cậu tự nhủ, đây là chuyện đã hẹn từ trước rồi.
Cậu ở trong phòng cho tâm trạng bình tĩnh lại mới ra khỏi đó.
Lục Tư Nguyên ngồi trên ghế sô pha nhìn cậu chằm chằm, biểu cảm viết rõ đầy nghi vấn. Lăng Hàm nhớ tới lời bình luận mà anh dành cho Chu Bắc Hiền, có phần chột dạ.
“Một người bạn.” Cậu lấy hết hai trăm phần trăm diễn xuất của mình ra để nói.
Lục Tư Nguyên vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Lòng bàn tay của Lăng Hàm đã rịn mồ hôi, cảm giác thật áp lực.
Qua một chốc, Lục Tư Nguyên quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào màn hình chiếu phim.
Lăng Hàm nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Bạn tôi mời tôi ăn cơm.”
Lục Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên: “Cậu ra ngoài ăn cơm liên quan gì đến tôi? Không cần phải báo cáo.”
Lăng Hàm: “...”
Ôi chao, tại sao cậu phải báo cáo với Lục Tư Nguyên nhỉ? Nhưng cảm giác chột dạ này là sao đây? Giống như cảm giác chột dạ mà mấy ông chồng hay có khi bị tình nhân “gọi ngõ” phải lừa vợ trốn đi... cái quái quỷ gì thế!
Vả lại cậu có thể cảm nhận được, dường như Lục Tư Nguyên không vui lắm, nhưng nhìn ngắm kĩ biểu cảm của anh lại cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, có lẽ anh căn bản chẳng để tâm đâu.
Dường như nhìn ra điều gì đó, biểu cảm của Lục Tư Nguyên hòa hoãn hơn một chút: “Vừa hay tối nay tôi cũng hẹn người ta ăn cơm, không cần để ý đâu.”
Lăng Hàm cuối cùng cũng thở phào, Lục Tư Nguyên có hẹn thật đúng lúc, cậu không cần cảm thấy áy náy vì bỏ Lục Tư Nguyên ở nhà một mình nữa.
“Tôi đi trước nhé.” Lăng Hàm ném lại một câu rồi chạy vào phòng thu dọn đồ đạc, chưa được bao lâu sau đã thấy tin nhắn báo thời gian và địa điểm được gửi tới điện thoại, Lăng Hàm vội vàng tìm quần áo, chải chuốt một hồi rồi ra ngoài.
Ra khỏi cửa rồi Lăng Hàm mới thở phào một hơi, cảm giác như được phóng sinh vậy. Cậu cố gắng đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, gọi điện thoại cho Tưởng Nghị.
“Tưởng Nghị, hôm nay rảnh không?”
“Từ hôm qua đã hỏi tôi hôm nay rảnh không, rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng nói của Tưởng Nghị lộ vẻ tò mò.
“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện, nhưng chuyện này có vẻ hơi thất đức...”
“Thất đức?” Giọng nói của Tưởng Nghị càng lúc càng kinh ngạc: “Cậu nói tôi nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện này cậu đừng nói với bất kì ai, được không?” Sau khi có được sự đảm bảo từ Tưởng Nghị, Lăng Hàm mới nói: “Tôi muốn cậu đi chụp một bộ ảnh.”
“Chụp ảnh?” Tưởng Nghị rất kinh ngạc.
“Chuyện này rất bí mật, cho nên tôi mới tìm cậu, bởi vì cậu là bạn thân nhất của tôi, tuyệt đối có thể tin tưởng được.”
Chắc vì những lời đánh giá này mà Tưởng Nghị thấy hơi ngại: “Cậu đừng nói như vậy, chỉ là chụp ảnh thôi mà, có gì ghê gớm chứ? À mà... rốt cuộc chụp ảnh ai vậy?”
“Ảnh tôi.”
“Ảnh cậu?” Giọng nói từ đầu dây bên kia cao hơn vài phần, có vẻ rất kinh ngạc.
“Đúng vậy, là ảnh tôi có hẹn với người khác.” Bất kể đối phương kinh ngạc thế nào, Lăng Hàm vẫn tiếp tục ném vài quả bom hạng nặng xuống.
Đầu dây bên kia có lẽ thực sự đã nổ tung, hồi lâu vẫn chưa có phản ứng gì, mãi về sau mới nghe thấy giọng điệu chần chừ của Tưởng Nghị: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Cậu yên tâm, tôi chụp ảnh tuyệt đối không phải vì phạm pháp hay phạm tội gì, tôi chỉ muốn trả thù thôi, cậu có thể giúp tôi không?”
Qua một lúc lâu sau, khi Lăng Hàm tưởng rằng cậu ta sẽ từ chối, đầu dây bên kia mới vang lên một chữ “được”.

back top