Chương 104 : Giải thích
Lăng Hàm khoát khoát tay: “Không phải tôi sẽ làm như vậy đâu.”
Chuyện khiến cậu ưu sầu nhất lúc này là phải đối mặt với Lục Tư Nguyên như thế nào, mặc dù cậu với Lục Tư Nguyên không phải là người yêu nhưng ban ngày ban mặt vẫn nói có kẻ thù chung là Chu Bắc Hiền cặn bã, tối đến lại cười nói ăn uống với Chu Bắc Hiền, lại còn bị Lục Tư Nguyên bắt tại trận.
Lăng Hàm cảm giác mình chết đi cho xong.
Nói thật cậu cảm thấy mình quá mất mặt, phỏng chừng không thoát khỏi cái danh tình nhân gian trá! Không nói thật thì lại không thoát nổi cái danh kẻ tiểu nhân sống hai mặt, cách nào cũng sai hết.
Lăng Hàm cảm thấy sau chuyện ngày hôm này, Lục Tư Nguyên chắc chắn không có khả năng tiếp tục cho cậu ở nhờ nữa, mà kể cả anh vẫn cho cậu tiếp tục ở lại thì cậu cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà ở nhà của anh.
“Chuyện kia… mất bao lâu mới có thể xin được chung cư?” Lăng Hàm hỏi.
“Chung cư? Ừm, để xem tình huống thế nào đã, chắc cần mấy ngày.”
Lăng Hàm quyết định ngày mai vẫn đi xin, nhưng đó là chuyện ngày mai còn đêm nay thì phải làm sao bây giờ? Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đêm nay phải về đối mặt với Lục Tư Nguyên là Lăng Hàm đã cảm thấy tê hết cả da đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Hàm đột nhiên bám vào vai của Tưởng Nghị, âm trầm nói: “Người anh em, em gái cậu đã đi chưa?”
Lúc về đến chung cư của Lục Tư Nguyên đã là tám rưỡi, Lăng Hàm đứng ngoài cửa lưỡng lự một lát, cảm thấy đưa đầu vào hay rút đầu ra vẫn phải ăn một dao liền quyết tâm mở cửa bước vào. Lúc vào nhà, Lăng Hàm còn ôm hy vọng Lục Tư Nguyên còn chưa trở về, thế nhưng khi nhìn thấy đèn đuốc sáng choang trong phòng khách thì cậu biết hy vọng của cậu tan vỡ rồi.
Lục Tư Nguyên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hướng thẳng mặt ra chỗ cửa, chỉ cần Lăng Hàm xuất hiện là chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt của anh, thế nên Lăng Hàm bước vào đã đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lục Tư Nguyên, hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
“Lục... Lục Tư Nguyên!” Lăng Hàm càng hoảng sợ.
“Vẫn còn biết đường về à?!” Lục Tư Nguyên cười lạnh một tiếng, từ từ đứng lên khỏi sô pha.
“... Đương nhiên là biết.” Lăng Hàm toát hết mồ hôi: “Tôi với anh vừa tạm biệt nhau xong thì tôi liền bắt xe về ngay, không ngờ anh còn về sớm hơn cả tôi, ha ha ha...”
Gương mặt lạnh lùng kia của Lục Tư Nguyên thực sự làm cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể cười gượng. Tình huống này quả thực quá xấu hổ, tuy rằng cậu có thể bịa ra cả vạn lý do cho việc cậu ăn cơm với Chu Bắc Hiền nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy chột dạ, không có cách nào để hùng hổ lên được.
“Tôi không biết quan hệ của cậu với Chu Bắc Hiền tốt như vậy từ lúc nào đấy?” Trên gương mặt đẹp trai của Lục Tư Nguyên phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt hoàn toàn không hề có chút thiện ý nào.
Lăng Hàm vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm! Tôi với tên đó hoàn toàn không có gì cả! Ngày hôm nay... ôi... chỉ là cùng ăn một bữa cơm cực kì bình thường! Anh phải biết tên đó là cấp trên của tôi, gần đây tôi lại gặp vấn đề với người quản lý nên chắc là tên đó muốn biết suy nghĩ của tôi thôi.”
Lăng Hàm đã sớm nghĩ xong lý do để thoái thác rồi, để tìm được một lý do này cậu phải vắt cạn óc mới nghĩ ra được, thật quá mệt mỏi.
Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực, nhíu lông mày: “Thật sự?”
Lăng Hàm gật đầu, không dám nhìn vào mắt của anh.
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”
Lời nói của Lục Tư Nguyên làm cho Lăng Hàm ngẩng phắt đầu lên, đối diện với cậu là một gương mặt đẹp trai đang bị phủ lên một lớp sương lạnh, đôi mắt cực kì sắc bén. Trái tim của Lăng Hàm đập thịch một tiếng, trực giác mách bảo cậu việc này toi rồi, chốt lại cậu vẫn quá xem thường Lục Tư Nguyên, thực ra cậu cũng đã xác định được rằng không lừa được anh, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng.
Nói tóm lại cậu chẳng qua chỉ ăn với Chu Bắc Hiền một bữa cơm thôi mà, phản ứng của Lục Tư Nguyên thế này lại có chút hơi quá.
Lăng Hàm giật mình, cúi đầu không hé răng.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt Lục Tư Nguyên càng lạnh thêm, ban ngày người này thổ lộ với anh, cho anh thấy rằng cậu với Chu Bắc Hiền ở hai bên đối lập, vậy mà đến tối lại lừa gạt anh đi ăn tối với Chu Bắc Hiền, lại còn chỉ có riêng hai người! Thậm chí bây giờ cậu còn định lừa gạt anh!
Lục Tư Nguyên cũng biết phản ứng của mình như vậy hơi quá, nhưng anh không thể khống chế được, cảm giác tức giận vì bị phản bội cùng cảm giác thất bại khi đồ của mình bị người khác cướp mất như đang đốt cháy mạch máu của anh, làm anh không nhịn được muốn bóp cổ cậu thanh niên trước mặt, cảnh cáo cậu, uy hiếp cậu, để cậu không bao giờ được phép lừa gạt anh đi ăn cùng với Chu Bắc Hiền nữa!
Lục Tư Nguyên bất giác tiến lên một bước, vươn tay, thật muốn bóp chặt lấy, nhưng đến lúc gần như đã chạm vào thì anh đã tỉnh táo thu tay lại, anh khẽ nhíu mày vì cảm giác khó kiềm chế này.
Lăng Hàm thấy Lục Tư Nguyên thật sự nổi giận lại càng lo sợ, bất an nói: “Xin lỗi... tôi...”
Lăng Hàm biết cách làm của mình chẳng có tí đạo nghĩa nào nhưng vẫn có xúc động muốn nói ra kế hoạch của mình, như vậy Lục Tư Nguyên sẽ không cho rằng cậu với Chu Bắc Hiền có quan hệ mật thiết nữa, nhưng may mắn cậu vẫn còn giữ lại được ý chí, ngăn cậu nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Lỡ nói ra kế hoạch đê hèn như thế, Lục Tư Nguyên sẽ nghĩ cậu như thế nào? Hình tượng của cậu trong lòng Lục Tư Nguyên sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Nhưng lời xin lỗi của cậu vào tai Lục Tư Nguyên lại khiến anh cho rằng cậu đang thừa nhận giữa cậu và Chu Bắc Hiền có mối quan hệ không thể cho người khác biết, cảm giác tức giận cùng với ngọn lửa ghen tuông bùng nổ. Anh nhớ tới trước đó người này nói có cùng chung mối thù và muốn trừng phạt Chu Bắc Hiền, vừa quay đầu đã thấy cậu nói cười vui vẻ với kẻ địch, đột nhiên Lục Tư Nguyên cảm thấy Lăng Hàm là một kẻ tiểu nhân hai mặt!
Cảm giác thất vọng khiến vẻ lạnh lùng trên người anh càng thêm lạnh.
“Cậu đi đi.” Lục Tư Nguyên đanh giọng nói.
Xương cốt toàn thân Lăng Hàm như bị nhúng nước lạnh, cậu ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lục Tư Nguyên bảo cậu đi một cách thẳng thừng như thế. Tuy rằng cậu đã chuẩn bị tinh thần rời đi bất cứ lúc nào nhưng trong lòng vẫn ôm một chút kỳ vọng hão huyền, hiển nhiên, sự hão huyền này cũng phải tỉnh lại rồi.
Không ngờ cảm giác khó chịu trong lòng cậu lại còn khó chịu hơn dự tính, Lăng Hàm lặng lẽ siết chặt tay, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi...”
Quá trình thu dọn đồ đạc rất nhanh, lúc tới đây cậu cũng chỉ mang theo một ít đồ nên thu dọn tất nhiên sẽ nhanh. Lúc cậu dọn đồ, Đại Bạch cũng bước vào rồi ngoắc cái đuôi quay xung quanh cậu, chắc là nó tưởng cậu đang chơi cái gì thú vị.
Lăng Hàm cầm món đồ cuối cùng nhét vào ba lô, sau đó ngồi xổm xuống sờ đầu Đại Bạch, cười nói: “Đại Bạch, chú đi đây, từ giờ không chơi với con được nữa thì có nhớ chú không?”
Đại Bạch nghiêng cái đầu chó, đôi mắt long lanh vô tội nhìn theo cậu.
Lăng Hàm đột nhiên có cảm giác đau lòng lại có chút ước ao, cậu xoa xoa cái đầu của nó: “Ngưỡng mộ con thật, chẳng cần phải nghĩ điều gì cả.”
Sau đó Lăng Hàm đeo ba lô lên lưng, tay khéo theo va li đi khỏi chung cư. Lúc quay đầu nhìn cánh cửa kia, Lăng Hàm lại không nhịn được phải thở dài, đây là lần thứ hai bị đuổi ra ngoài rồi nhỉ?!
Lồng ngực có chút nặng nề như thể đang bị chặn ngang.
Lăng Hàm hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, không sợ, đằng nào cũng có người chịu cho cậu ở nhờ.
Chỉ là... chỉ là cậu hy vọng có một ngày cậu sẽ có chỗ ở cố định, không bị đuổi ra ngoài nữa...
Chờ Lăng Hàm đi rồi, Lục Tư Nguyên vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt lại nhíu mày, không biết cảm giác đè nén trong lồng ngực là từ đâu ra.
Xét ở khía cạnh nguyên tắc thì anh tuyệt đối không nhường dù chỉ một bước, Lăng Hàm đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, anh nhất định phải phạt cậu thật nặng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lẻ loi kéo va li đi của cậu thì anh lại cảm thấy phiền não.
Lục Tư Nguyên không biết mình bị làm sao.
Nói một cách lý trí thì chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có gì mà không được, biết đâu Lăng Hàm với Chu Bắc Hiền ăn cơm với nhau là vì chuyện công việc thật.
Nhưng vì sao cậu lại phải lừa anh? Nói thật không được sao?
Lục Tư Nguyên không cảm thấy mình sai, nhưng lại cũng có cảm giác mình đã sai, anh bực bội buồn phiền đi tới đi lui trong phòng.
Lăng Hàm khoát khoát tay: “Không phải tôi sẽ làm như vậy đâu.”
Chuyện khiến cậu ưu sầu nhất lúc này là phải đối mặt với Lục Tư Nguyên như thế nào, mặc dù cậu với Lục Tư Nguyên không phải là người yêu nhưng ban ngày ban mặt vẫn nói có kẻ thù chung là Chu Bắc Hiền cặn bã, tối đến lại cười nói ăn uống với Chu Bắc Hiền, lại còn bị Lục Tư Nguyên bắt tại trận.
Lăng Hàm cảm giác mình chết đi cho xong.
Nói thật cậu cảm thấy mình quá mất mặt, phỏng chừng không thoát khỏi cái danh tình nhân gian trá! Không nói thật thì lại không thoát nổi cái danh kẻ tiểu nhân sống hai mặt, cách nào cũng sai hết.
Lăng Hàm cảm thấy sau chuyện ngày hôm này, Lục Tư Nguyên chắc chắn không có khả năng tiếp tục cho cậu ở nhờ nữa, mà kể cả anh vẫn cho cậu tiếp tục ở lại thì cậu cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà ở nhà của anh.
“Chuyện kia… mất bao lâu mới có thể xin được chung cư?” Lăng Hàm hỏi.
“Chung cư? Ừm, để xem tình huống thế nào đã, chắc cần mấy ngày.”
Lăng Hàm quyết định ngày mai vẫn đi xin, nhưng đó là chuyện ngày mai còn đêm nay thì phải làm sao bây giờ? Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đêm nay phải về đối mặt với Lục Tư Nguyên là Lăng Hàm đã cảm thấy tê hết cả da đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Hàm đột nhiên bám vào vai của Tưởng Nghị, âm trầm nói: “Người anh em, em gái cậu đã đi chưa?”
Lúc về đến chung cư của Lục Tư Nguyên đã là tám rưỡi, Lăng Hàm đứng ngoài cửa lưỡng lự một lát, cảm thấy đưa đầu vào hay rút đầu ra vẫn phải ăn một dao liền quyết tâm mở cửa bước vào. Lúc vào nhà, Lăng Hàm còn ôm hy vọng Lục Tư Nguyên còn chưa trở về, thế nhưng khi nhìn thấy đèn đuốc sáng choang trong phòng khách thì cậu biết hy vọng của cậu tan vỡ rồi.
Lục Tư Nguyên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hướng thẳng mặt ra chỗ cửa, chỉ cần Lăng Hàm xuất hiện là chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt của anh, thế nên Lăng Hàm bước vào đã đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lục Tư Nguyên, hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
“Lục... Lục Tư Nguyên!” Lăng Hàm càng hoảng sợ.
“Vẫn còn biết đường về à?!” Lục Tư Nguyên cười lạnh một tiếng, từ từ đứng lên khỏi sô pha.
“... Đương nhiên là biết.” Lăng Hàm toát hết mồ hôi: “Tôi với anh vừa tạm biệt nhau xong thì tôi liền bắt xe về ngay, không ngờ anh còn về sớm hơn cả tôi, ha ha ha...”
Gương mặt lạnh lùng kia của Lục Tư Nguyên thực sự làm cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể cười gượng. Tình huống này quả thực quá xấu hổ, tuy rằng cậu có thể bịa ra cả vạn lý do cho việc cậu ăn cơm với Chu Bắc Hiền nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy chột dạ, không có cách nào để hùng hổ lên được.
“Tôi không biết quan hệ của cậu với Chu Bắc Hiền tốt như vậy từ lúc nào đấy?” Trên gương mặt đẹp trai của Lục Tư Nguyên phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt hoàn toàn không hề có chút thiện ý nào.
Lăng Hàm vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm! Tôi với tên đó hoàn toàn không có gì cả! Ngày hôm nay... ôi... chỉ là cùng ăn một bữa cơm cực kì bình thường! Anh phải biết tên đó là cấp trên của tôi, gần đây tôi lại gặp vấn đề với người quản lý nên chắc là tên đó muốn biết suy nghĩ của tôi thôi.”
Lăng Hàm đã sớm nghĩ xong lý do để thoái thác rồi, để tìm được một lý do này cậu phải vắt cạn óc mới nghĩ ra được, thật quá mệt mỏi.
Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực, nhíu lông mày: “Thật sự?”
Lăng Hàm gật đầu, không dám nhìn vào mắt của anh.
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”
Lời nói của Lục Tư Nguyên làm cho Lăng Hàm ngẩng phắt đầu lên, đối diện với cậu là một gương mặt đẹp trai đang bị phủ lên một lớp sương lạnh, đôi mắt cực kì sắc bén. Trái tim của Lăng Hàm đập thịch một tiếng, trực giác mách bảo cậu việc này toi rồi, chốt lại cậu vẫn quá xem thường Lục Tư Nguyên, thực ra cậu cũng đã xác định được rằng không lừa được anh, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng.
Nói tóm lại cậu chẳng qua chỉ ăn với Chu Bắc Hiền một bữa cơm thôi mà, phản ứng của Lục Tư Nguyên thế này lại có chút hơi quá.
Lăng Hàm giật mình, cúi đầu không hé răng.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt Lục Tư Nguyên càng lạnh thêm, ban ngày người này thổ lộ với anh, cho anh thấy rằng cậu với Chu Bắc Hiền ở hai bên đối lập, vậy mà đến tối lại lừa gạt anh đi ăn tối với Chu Bắc Hiền, lại còn chỉ có riêng hai người! Thậm chí bây giờ cậu còn định lừa gạt anh!
Lục Tư Nguyên cũng biết phản ứng của mình như vậy hơi quá, nhưng anh không thể khống chế được, cảm giác tức giận vì bị phản bội cùng cảm giác thất bại khi đồ của mình bị người khác cướp mất như đang đốt cháy mạch máu của anh, làm anh không nhịn được muốn bóp cổ cậu thanh niên trước mặt, cảnh cáo cậu, uy hiếp cậu, để cậu không bao giờ được phép lừa gạt anh đi ăn cùng với Chu Bắc Hiền nữa!
Lục Tư Nguyên bất giác tiến lên một bước, vươn tay, thật muốn bóp chặt lấy, nhưng đến lúc gần như đã chạm vào thì anh đã tỉnh táo thu tay lại, anh khẽ nhíu mày vì cảm giác khó kiềm chế này.
Lăng Hàm thấy Lục Tư Nguyên thật sự nổi giận lại càng lo sợ, bất an nói: “Xin lỗi... tôi...”
Lăng Hàm biết cách làm của mình chẳng có tí đạo nghĩa nào nhưng vẫn có xúc động muốn nói ra kế hoạch của mình, như vậy Lục Tư Nguyên sẽ không cho rằng cậu với Chu Bắc Hiền có quan hệ mật thiết nữa, nhưng may mắn cậu vẫn còn giữ lại được ý chí, ngăn cậu nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Lỡ nói ra kế hoạch đê hèn như thế, Lục Tư Nguyên sẽ nghĩ cậu như thế nào? Hình tượng của cậu trong lòng Lục Tư Nguyên sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Nhưng lời xin lỗi của cậu vào tai Lục Tư Nguyên lại khiến anh cho rằng cậu đang thừa nhận giữa cậu và Chu Bắc Hiền có mối quan hệ không thể cho người khác biết, cảm giác tức giận cùng với ngọn lửa ghen tuông bùng nổ. Anh nhớ tới trước đó người này nói có cùng chung mối thù và muốn trừng phạt Chu Bắc Hiền, vừa quay đầu đã thấy cậu nói cười vui vẻ với kẻ địch, đột nhiên Lục Tư Nguyên cảm thấy Lăng Hàm là một kẻ tiểu nhân hai mặt!
Cảm giác thất vọng khiến vẻ lạnh lùng trên người anh càng thêm lạnh.
“Cậu đi đi.” Lục Tư Nguyên đanh giọng nói.
Xương cốt toàn thân Lăng Hàm như bị nhúng nước lạnh, cậu ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lục Tư Nguyên bảo cậu đi một cách thẳng thừng như thế. Tuy rằng cậu đã chuẩn bị tinh thần rời đi bất cứ lúc nào nhưng trong lòng vẫn ôm một chút kỳ vọng hão huyền, hiển nhiên, sự hão huyền này cũng phải tỉnh lại rồi.
Không ngờ cảm giác khó chịu trong lòng cậu lại còn khó chịu hơn dự tính, Lăng Hàm lặng lẽ siết chặt tay, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi...”
Quá trình thu dọn đồ đạc rất nhanh, lúc tới đây cậu cũng chỉ mang theo một ít đồ nên thu dọn tất nhiên sẽ nhanh. Lúc cậu dọn đồ, Đại Bạch cũng bước vào rồi ngoắc cái đuôi quay xung quanh cậu, chắc là nó tưởng cậu đang chơi cái gì thú vị.
Lăng Hàm cầm món đồ cuối cùng nhét vào ba lô, sau đó ngồi xổm xuống sờ đầu Đại Bạch, cười nói: “Đại Bạch, chú đi đây, từ giờ không chơi với con được nữa thì có nhớ chú không?”
Đại Bạch nghiêng cái đầu chó, đôi mắt long lanh vô tội nhìn theo cậu.
Lăng Hàm đột nhiên có cảm giác đau lòng lại có chút ước ao, cậu xoa xoa cái đầu của nó: “Ngưỡng mộ con thật, chẳng cần phải nghĩ điều gì cả.”
Sau đó Lăng Hàm đeo ba lô lên lưng, tay khéo theo va li đi khỏi chung cư. Lúc quay đầu nhìn cánh cửa kia, Lăng Hàm lại không nhịn được phải thở dài, đây là lần thứ hai bị đuổi ra ngoài rồi nhỉ?!
Lồng ngực có chút nặng nề như thể đang bị chặn ngang.
Lăng Hàm hít một hơi thật sâu, vực dậy tinh thần, không sợ, đằng nào cũng có người chịu cho cậu ở nhờ.
Chỉ là... chỉ là cậu hy vọng có một ngày cậu sẽ có chỗ ở cố định, không bị đuổi ra ngoài nữa...
Chờ Lăng Hàm đi rồi, Lục Tư Nguyên vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt lại nhíu mày, không biết cảm giác đè nén trong lồng ngực là từ đâu ra.
Xét ở khía cạnh nguyên tắc thì anh tuyệt đối không nhường dù chỉ một bước, Lăng Hàm đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, anh nhất định phải phạt cậu thật nặng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lẻ loi kéo va li đi của cậu thì anh lại cảm thấy phiền não.
Lục Tư Nguyên không biết mình bị làm sao.
Nói một cách lý trí thì chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có gì mà không được, biết đâu Lăng Hàm với Chu Bắc Hiền ăn cơm với nhau là vì chuyện công việc thật.
Nhưng vì sao cậu lại phải lừa anh? Nói thật không được sao?
Lục Tư Nguyên không cảm thấy mình sai, nhưng lại cũng có cảm giác mình đã sai, anh bực bội buồn phiền đi tới đi lui trong phòng.