Chương 111 : Thi đấu
Thân là đàn ông nhất định phải làm tốt thí trước, Lăng Hàm và hai chàng trai khác lén chuồn xuống bên dưới sân khấu của đội Đỏ, thấy đối phương không chú ý đến mình liền với tay trộm khoai tây.
“Trộm tới kìa!” Trên sân khấu có người lớn tiếng hô lên, ngay sau đó búa nhựa từ trên trời giáng xuống, đập lên đầu Lăng Hàm – Người không lấy gì cả.
Búa nhựa không nặng, Lăng Hàm bị đập cũng chỉ hơi choáng một chút, sau đó nhanh chóng ôm đầu tránh, kết quả lại có nhiều búa điên cuồng đập về phía cậu hơn. Mọi người thấy vậy đều cười nghiêng ngả.
Lăng Hàm thấy không đau lắm liền không bảo vệ đầu nữa, cố với tay moi khoai, nhưng không biết có ai đó liền phi tới đạp thẳng chân mu bàn tay của cậu, người đó đạp mạnh đến nỗi khiến Lăng Hàm đau trắng bệch cả mặt.
Lăng Hàm ngẩng đầu lên, cậu phát hiện ra một gương mặt hung ác khẽ lướt qua giữa đống búa nhựa, trong lòng dâng lên căm giận.
Đây là chương trình, vậy mà cũng sử dụng thủ đoạn bị ổi cho được!
Vì hiệu quả của chương trình, tuy đau nhưng cậu vẫn không thể biểu hiện ra mặt, khoảnh khắc cậu dừng lại, tất cả búa đều đổ ập xuống người cậu, cậu đành phải lui ra.
Cuối cùng, Lăng Hàm chẳng lấy được củ khoai tây nào, nhưng vì cậu đã thu hút được toàn bộ sự chú ý nên các thành viên khác có thể thuận lợi trộm được mười củ khoai.
Vòng tiếp theo đổi sang đội Xanh bảo vệ, đội Đỏ tấn công, Lăng Hàm lén nhìn tay mình trong lúc đứng vào góc mà máy quay phim không thể quay tới, lúc này mu bàn tay của cậu đã bị xanh tím một mảng.
Cậu giận vô cùng.
Y Tự ra tay thật độc ác!
Lăng Hàm cầm búa nhựa đứng trên đài cao, vì giận nên mặt cậu trông nghiêm túc hơn hẳn, nhưng vừa hay lại hợp cảnh, không khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.
Người của đội Đỏ bắt đầu tới trộm khoai, Lăng Hàm thu lại cảm xúc của mình, chơi game một cách chuyên nghiệp, cố gắng bảo vệ đống khoai tây bên cạnh chân mình. Sau một hồi giành giật, Lăng Hàm bỗng phát hiện y Tự đang lén lấy khoai tây ở cạnh mình, cậu lập tức dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để giẫm lại, còn nghiến mạnh một cái.
Mặt Y Tự tái dại lại.
Y Tự vội rụt tay, muốn lùi về, Lăng Hàm giơ búa lên, đập thẳng búa vào mũi cậu ta. Cậu dùng hết sức để đập một búa này, búa nhựa không có lực sát thương mạnh nhưng nếu bị đập vào mũi thì vẫn đau điếng người.
Y Tự lập tức ôm mũi, không khống chế nổi cảm giác muốn rơi cả nước mắt.
Không biết có phải là ảo giác không nhưng Lăng Hàm có cảm giác Âu Dĩnh vẫn luôn che máy quay phim giúp cậu, cho nên không ai quay lại được cảnh này.
Sau trận đấu, đội Xanh lấy được nhiều hơn đội Đỏ hai củ khoai, giành thắng lợi trong cuộc chơi này.
Lăng Hàm liếc mắt nhìn Y Tự, chỉ thấy mặt cậu ta tràn ngập nỗi căm hận, ánh mắt nhìn mình cũng đằng đằng sát khí.
Lăng Hàm hừ lạnh một tiếng, chẳng để tâm mà nhún vai, thậm chí còn quăng cho cậu ta một ánh mắt khiêu khích.
MC cầm micro hưng phấn nói: “Kết quả cuộc thi là 1 – 1, cuộc thi tiếp theo sẽ là trận đấu quyết định thắng lợi, rốt cuộc đội Xanh hay đội Đỏ sẽ thắng đây, mời khán giả cùng bỏ phiếu, ấn like để ủng hộ thần tượng của mình nhé!”
Sau đó, MC đọc một loạt các hãng tài trợ, còn nói chỉ cần khán giả ủng hộ đội thắng, tham gia vào việc vote đều sẽ có cơ hội nhận được sữa do nhà tài trợ cung cấp…
Tất Thâm và Âu Dĩnh là nam nữ chính, tất nhiên được quan tâm nhiều hơn, đồng thời cũng phụ trách nhiệm vụ tuyên truyền nhiều nhất. Đám người Hạ Đồng Tân cũng tập trung giao lưu với Tất Thâm và Âu Dĩnh, hai MC vô cùng chuyên nghiệp, phối hợp rất nhịp nhàng.
Trong lúc quay, Âu Dĩnh có đánh mắt giao lưu với Lăng Hàm mấy lần, nhưng trước máy quay thì hai người không hề nói gì với nhau cả.
Sau màn trò chuyện với nữ thứ Tả Nhu, MC bắt đầu nói chuyện với Lăng Hàm và Y Tự, lúc này chương trình đang muốn quảng bá cho cả Lăng Hàm và Y Tự cùng lúc, chắc đã bàn bạc với nhau ngay từ đầu. Tiến trình của show “Minh Tinh đối đầu” vốn không nói cho các nghệ sĩ biết, tất cả các nghệ sĩ lúc tới trường quay căn bản không biết sẽ làm gì, sẽ bị hỏi những câu hỏi thế nào, đây cũng là nguyên nhân có thể khiến “Minh Tinh đối đầu” nổi như bây giờ.
Có lẽ vì trước đây có khoảng thời gian Lăng Hàm và Y Tự từng có tin đồn không hợp cho nên ê kíp chương trình cho rằng đây sẽ là điểm nóng, thế nên mới quảng bá hai người cùng lúc.
MC cười tươi rói hỏi Y Tự và Lăng Hàm: “Hai người có muốn biết trên mạng mọi người đánh giá về mình thế nào không?”
Hai người cùng ngẩn ra, Y Tự thích chiếm ống kính, lập tức lắc đầu cười nói: “Không biết.”
MC nhìn hai người, nói bằng vẻ không có thiện ý: “Có một từ, nếu đoán đúng, đội của người đoán đúng sẽ thắng luôn.”
“Không phải chứ?!” Mọi người cùng thốt lên, đặc biệt là Hạ Đồng Tân, vẻ mặt và tư thế rất quá đà: “MC, anh nói vậy đã được sự đồng ý của đạo diễn chưa?”
MC lập tức hét về phía máy quay: “Đạo diễn, được không?”
Lăng Hàm nhìn theo tầm mắt của anh ta, không ngờ lại thấy đạo diễn mập mạp gật đầu.
“Không phải chứ? Đạo diễn tùy tiện quá!” Đám Hạ Đồng Tân lập tức tỏ vẻ bất mãn một cách khoa trương, nhưng ngay sau đó lại sửa lời: “Vậy cũng được, không cần phải tham gia vào trò chơi tàn khốc nữa.”
Thế là những người đang phát sợ lên vì bị mấy trò chơi kia hành tỏi cũng hưởng ứng tích cực, kêu ầm lên đòi mau bắt đầu.
MC: “Nếu đã vậy thì bắt đầu thôi, nhớ này, mỗi người chỉ được đoán một lần.”
“Hả? Chỉ có một cơ hội thôi sao?” Hạ Đồng Tân kinh ngạc kêu lên: “Sao không nói sớm!”
MC ung dung đáp: “Giờ nói cũng không muộn.”
Mọi người lại đồng loạt “xì” một tiếng.
“Giờ tôi sẽ tung đồng xu, người nào mặt phải thì nói trước, mặt trái nói sau, hai người chọn đi.” MC móc trong túi ra một đồng một tệ như làm phép thuật.
“Mặt phải.” Y Tự và Lăng Hàm đồng thanh lên tiếng.
Y Tự lườm một cái.
“Mặt trái.” Hai người lại hai miệng một lời.
Lăng Hàm: “…”
Cậu ta quay ra nhìn Lăng Hàm, kết quá đúng lúc bốn mắt chạm nhau, cậu nhìn ra được vẻ chán ghét của cậu ta trong đó. Hay lắm, cậu cũng đang thấy phiền lắm đây.
“Ôi, ăn ý quá đi!” Các nghệ sĩ khác không biết chuyện bắt đầu mù quáng gào thét tạo không khí.
Lăng Hàm nhìn người kia một cái, người kia không hiểu cậu đang muốn nói gì, chỉ cười nói ha hả.
Lăng Hàm bất lực, nếu ăn ý với người khác sẽ khiến người ta có thiện cảm, nhưng chuyện này ứng vào Y Tự và cậu thì tuyệt đối không, họ chỉ cảm thấy rất khó chịu thôi.
“Rốt cuộc thì mặt phải hay trái đây?” MC cười hỏi.
Y Tự: “Mặt phải.”
Lăng Hàm: “Mặt trái.”
“Cuối cùng cũng khác nhau rồi.” MC để lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Lăng Hàm thấy nụ cười này của anh ta thì giật mình, chắc không phải ê kíp chương trình tưởng mình với Y Tự có quan hệ bạn bè rất tốt đấy chứ?
Người trong đoàn làm phim đều biết quan hệ giữa cậu và Y Tự, nhưng người trong chương trình này lại không biết gì cả, rất có khả năng nghĩ cậu và Y Tự là bạn tốt của nhau.
Lăng Hàm thật muốn chửi thề.
“Bắt đầu.” MC tung đồng xu lên trời, trước ánh mắt của mọi người, đồng xu rơi vào lòng bàn tay của MC.
Mặt phải ở trên.
“Ừm, Y Tự nói trước.” MC nói.
Y Tự cười lên trông vô cùng sáng sủa, hồn nhiên, như một chàng trai mới lớn đáng yêu: “Mọi người trong đội ơi, nói xem tôi nên nói gì bây giờ?”
Người trong đội Đỏ lập tức cổ động nghĩ từ, nhốn nháo lên nói các kiểu từ ngữ nào là “tuấn tú”, “đẹp trai” hay “đáng yêu”, “xinh đẹp”, đặc biệt là Hạ Đồng Tân còn hét rất lớn: “Tuấn tú! Chắc chắn là tuấn tú! Tin tôi đi!”
Thân là đàn ông nhất định phải làm tốt thí trước, Lăng Hàm và hai chàng trai khác lén chuồn xuống bên dưới sân khấu của đội Đỏ, thấy đối phương không chú ý đến mình liền với tay trộm khoai tây.
“Trộm tới kìa!” Trên sân khấu có người lớn tiếng hô lên, ngay sau đó búa nhựa từ trên trời giáng xuống, đập lên đầu Lăng Hàm – Người không lấy gì cả.
Búa nhựa không nặng, Lăng Hàm bị đập cũng chỉ hơi choáng một chút, sau đó nhanh chóng ôm đầu tránh, kết quả lại có nhiều búa điên cuồng đập về phía cậu hơn. Mọi người thấy vậy đều cười nghiêng ngả.
Lăng Hàm thấy không đau lắm liền không bảo vệ đầu nữa, cố với tay moi khoai, nhưng không biết có ai đó liền phi tới đạp thẳng chân mu bàn tay của cậu, người đó đạp mạnh đến nỗi khiến Lăng Hàm đau trắng bệch cả mặt.
Lăng Hàm ngẩng đầu lên, cậu phát hiện ra một gương mặt hung ác khẽ lướt qua giữa đống búa nhựa, trong lòng dâng lên căm giận.
Đây là chương trình, vậy mà cũng sử dụng thủ đoạn bị ổi cho được!
Vì hiệu quả của chương trình, tuy đau nhưng cậu vẫn không thể biểu hiện ra mặt, khoảnh khắc cậu dừng lại, tất cả búa đều đổ ập xuống người cậu, cậu đành phải lui ra.
Cuối cùng, Lăng Hàm chẳng lấy được củ khoai tây nào, nhưng vì cậu đã thu hút được toàn bộ sự chú ý nên các thành viên khác có thể thuận lợi trộm được mười củ khoai.
Vòng tiếp theo đổi sang đội Xanh bảo vệ, đội Đỏ tấn công, Lăng Hàm lén nhìn tay mình trong lúc đứng vào góc mà máy quay phim không thể quay tới, lúc này mu bàn tay của cậu đã bị xanh tím một mảng.
Cậu giận vô cùng.
Y Tự ra tay thật độc ác!
Lăng Hàm cầm búa nhựa đứng trên đài cao, vì giận nên mặt cậu trông nghiêm túc hơn hẳn, nhưng vừa hay lại hợp cảnh, không khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.
Người của đội Đỏ bắt đầu tới trộm khoai, Lăng Hàm thu lại cảm xúc của mình, chơi game một cách chuyên nghiệp, cố gắng bảo vệ đống khoai tây bên cạnh chân mình. Sau một hồi giành giật, Lăng Hàm bỗng phát hiện y Tự đang lén lấy khoai tây ở cạnh mình, cậu lập tức dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để giẫm lại, còn nghiến mạnh một cái.
Mặt Y Tự tái dại lại.
Y Tự vội rụt tay, muốn lùi về, Lăng Hàm giơ búa lên, đập thẳng búa vào mũi cậu ta. Cậu dùng hết sức để đập một búa này, búa nhựa không có lực sát thương mạnh nhưng nếu bị đập vào mũi thì vẫn đau điếng người.
Y Tự lập tức ôm mũi, không khống chế nổi cảm giác muốn rơi cả nước mắt.
Không biết có phải là ảo giác không nhưng Lăng Hàm có cảm giác Âu Dĩnh vẫn luôn che máy quay phim giúp cậu, cho nên không ai quay lại được cảnh này.
Sau trận đấu, đội Xanh lấy được nhiều hơn đội Đỏ hai củ khoai, giành thắng lợi trong cuộc chơi này.
Lăng Hàm liếc mắt nhìn Y Tự, chỉ thấy mặt cậu ta tràn ngập nỗi căm hận, ánh mắt nhìn mình cũng đằng đằng sát khí.
Lăng Hàm hừ lạnh một tiếng, chẳng để tâm mà nhún vai, thậm chí còn quăng cho cậu ta một ánh mắt khiêu khích.
MC cầm micro hưng phấn nói: “Kết quả cuộc thi là 1 – 1, cuộc thi tiếp theo sẽ là trận đấu quyết định thắng lợi, rốt cuộc đội Xanh hay đội Đỏ sẽ thắng đây, mời khán giả cùng bỏ phiếu, ấn like để ủng hộ thần tượng của mình nhé!”
Sau đó, MC đọc một loạt các hãng tài trợ, còn nói chỉ cần khán giả ủng hộ đội thắng, tham gia vào việc vote đều sẽ có cơ hội nhận được sữa do nhà tài trợ cung cấp…
Tất Thâm và Âu Dĩnh là nam nữ chính, tất nhiên được quan tâm nhiều hơn, đồng thời cũng phụ trách nhiệm vụ tuyên truyền nhiều nhất. Đám người Hạ Đồng Tân cũng tập trung giao lưu với Tất Thâm và Âu Dĩnh, hai MC vô cùng chuyên nghiệp, phối hợp rất nhịp nhàng.
Trong lúc quay, Âu Dĩnh có đánh mắt giao lưu với Lăng Hàm mấy lần, nhưng trước máy quay thì hai người không hề nói gì với nhau cả.
Sau màn trò chuyện với nữ thứ Tả Nhu, MC bắt đầu nói chuyện với Lăng Hàm và Y Tự, lúc này chương trình đang muốn quảng bá cho cả Lăng Hàm và Y Tự cùng lúc, chắc đã bàn bạc với nhau ngay từ đầu. Tiến trình của show “Minh Tinh đối đầu” vốn không nói cho các nghệ sĩ biết, tất cả các nghệ sĩ lúc tới trường quay căn bản không biết sẽ làm gì, sẽ bị hỏi những câu hỏi thế nào, đây cũng là nguyên nhân có thể khiến “Minh Tinh đối đầu” nổi như bây giờ.
Có lẽ vì trước đây có khoảng thời gian Lăng Hàm và Y Tự từng có tin đồn không hợp cho nên ê kíp chương trình cho rằng đây sẽ là điểm nóng, thế nên mới quảng bá hai người cùng lúc.
MC cười tươi rói hỏi Y Tự và Lăng Hàm: “Hai người có muốn biết trên mạng mọi người đánh giá về mình thế nào không?”
Hai người cùng ngẩn ra, Y Tự thích chiếm ống kính, lập tức lắc đầu cười nói: “Không biết.”
MC nhìn hai người, nói bằng vẻ không có thiện ý: “Có một từ, nếu đoán đúng, đội của người đoán đúng sẽ thắng luôn.”
“Không phải chứ?!” Mọi người cùng thốt lên, đặc biệt là Hạ Đồng Tân, vẻ mặt và tư thế rất quá đà: “MC, anh nói vậy đã được sự đồng ý của đạo diễn chưa?”
MC lập tức hét về phía máy quay: “Đạo diễn, được không?”
Lăng Hàm nhìn theo tầm mắt của anh ta, không ngờ lại thấy đạo diễn mập mạp gật đầu.
“Không phải chứ? Đạo diễn tùy tiện quá!” Đám Hạ Đồng Tân lập tức tỏ vẻ bất mãn một cách khoa trương, nhưng ngay sau đó lại sửa lời: “Vậy cũng được, không cần phải tham gia vào trò chơi tàn khốc nữa.”
Thế là những người đang phát sợ lên vì bị mấy trò chơi kia hành tỏi cũng hưởng ứng tích cực, kêu ầm lên đòi mau bắt đầu.
MC: “Nếu đã vậy thì bắt đầu thôi, nhớ này, mỗi người chỉ được đoán một lần.”
“Hả? Chỉ có một cơ hội thôi sao?” Hạ Đồng Tân kinh ngạc kêu lên: “Sao không nói sớm!”
MC ung dung đáp: “Giờ nói cũng không muộn.”
Mọi người lại đồng loạt “xì” một tiếng.
“Giờ tôi sẽ tung đồng xu, người nào mặt phải thì nói trước, mặt trái nói sau, hai người chọn đi.” MC móc trong túi ra một đồng một tệ như làm phép thuật.
“Mặt phải.” Y Tự và Lăng Hàm đồng thanh lên tiếng.
Y Tự lườm một cái.
“Mặt trái.” Hai người lại hai miệng một lời.
Lăng Hàm: “…”
Cậu ta quay ra nhìn Lăng Hàm, kết quá đúng lúc bốn mắt chạm nhau, cậu nhìn ra được vẻ chán ghét của cậu ta trong đó. Hay lắm, cậu cũng đang thấy phiền lắm đây.
“Ôi, ăn ý quá đi!” Các nghệ sĩ khác không biết chuyện bắt đầu mù quáng gào thét tạo không khí.
Lăng Hàm nhìn người kia một cái, người kia không hiểu cậu đang muốn nói gì, chỉ cười nói ha hả.
Lăng Hàm bất lực, nếu ăn ý với người khác sẽ khiến người ta có thiện cảm, nhưng chuyện này ứng vào Y Tự và cậu thì tuyệt đối không, họ chỉ cảm thấy rất khó chịu thôi.
“Rốt cuộc thì mặt phải hay trái đây?” MC cười hỏi.
Y Tự: “Mặt phải.”
Lăng Hàm: “Mặt trái.”
“Cuối cùng cũng khác nhau rồi.” MC để lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Lăng Hàm thấy nụ cười này của anh ta thì giật mình, chắc không phải ê kíp chương trình tưởng mình với Y Tự có quan hệ bạn bè rất tốt đấy chứ?
Người trong đoàn làm phim đều biết quan hệ giữa cậu và Y Tự, nhưng người trong chương trình này lại không biết gì cả, rất có khả năng nghĩ cậu và Y Tự là bạn tốt của nhau.
Lăng Hàm thật muốn chửi thề.
“Bắt đầu.” MC tung đồng xu lên trời, trước ánh mắt của mọi người, đồng xu rơi vào lòng bàn tay của MC.
Mặt phải ở trên.
“Ừm, Y Tự nói trước.” MC nói.
Y Tự cười lên trông vô cùng sáng sủa, hồn nhiên, như một chàng trai mới lớn đáng yêu: “Mọi người trong đội ơi, nói xem tôi nên nói gì bây giờ?”
Người trong đội Đỏ lập tức cổ động nghĩ từ, nhốn nháo lên nói các kiểu từ ngữ nào là “tuấn tú”, “đẹp trai” hay “đáng yêu”, “xinh đẹp”, đặc biệt là Hạ Đồng Tân còn hét rất lớn: “Tuấn tú! Chắc chắn là tuấn tú! Tin tôi đi!”