Chương 116 : Dây dưa
Tần Vĩnh lại mồi thêm lửa: “Đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện giữa cậu và tôi, không liên quan tới ai khác cả. Chẳng lẽ cậu vẫn muốn tiếp tục đi theo Chu Bắc Hiền?”
Câu nói này rõ ràng là muốn đè nát suy nghĩ cuối cùng và cũng chặn đứng đường lui của Lăng Hàm, Lăng Hàm hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh Vĩnh, sau này xin hãy chăm sóc em nhiều hơn.”
Tần Vĩnh dần lộ ra một nụ cười.
Có rất nhiều chuyện trước khi quyết định sẽ rất rối bời, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, con người ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi Lăng Hàm đồng ý với Tần Vĩnh, gánh nặng vô hình trên người như được tháo xuống.
Đúng vậy, thậm chí còn chẳng phải xoắn xuýt lâu la, chỉ cần suy nghĩ từ phương diện sự nghiệp thôi, theo Tần Vĩnh cũng tốt hơn theo Chu Bắc Hiền rất nhiều rồi.
Tần Vĩnh vỗ vai cậu: “Sau này hợp tác vui vẻ.”
Lăng Hàm cũng muốn nói gì đó, Tần Vĩnh lại vỗ vai cậu nói: “Yên tâm, chuyện sau này cứ giao cho tôi, tôi sẽ giải quyết cho.”
Hai người nói thêm vài câu ngoài lề rồi tạm biệt nhau.
Nhưng sau khi Lăng Hàm đi rồi, Tần Vĩnh lại cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại: “Cậu ấy đồng ý rồi.”
Bên kia đáp lại một câu.
Tần Vĩnh cười bảo: “Sao không thấy cậu vui vẻ gì thế? Chỉ ‘ừm’ mỗi một tiếng thế thôi à?”
Bên kia lại nói vài câu.
Tần Vĩnh vừa đi vừa gọi điện thoại: “Cậu không nói cho cậu ấy biết chuyện cậu giới thiệu cho cậu ấy vào ‘Minh Tinh đối đầu’ à? Tôi không hiểu sao cậu lại phải giấu cậu ấy? Nếu cậu thích cậu ấy, không phải vừa hay có thể lấy lòng cậu ấy sao? Không thích á? Không thích mà cậu lại làm bao nhiêu chuyện vì cậu ấy như vậy… Khụ khụ, OK, tôi không rõ các cậu đang nghĩ gì, tóm lại là chuyện tôi hứa với cậu tôi làm được rồi nhé…”
Anh ta vừa đi vừa nói.
Sau khi anh ta rời di, Lăng Hàm mang theo vẻ mặt phức tạp bước ra khỏi góc tối.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng người giới thiệu cậu lên chương trình “Minh Tinh đối đầu” là Đường Tập, giờ mới biết không ngờ lại là Lục Tư Nguyên.
Mà Tần Vĩnh đến tìm cậu cũng là vì Lục Tư Nguyên.
Nhưng, anh không thích cậu.
Từ lúc sống lại đến giờ cũng đã là một khoảng thời gian dài, Lục Tư Nguyên đã làm rất nhiều chuyện cho cậu, bất luận có kể cho ai nghe người ta cũng sẽ có cảm giác anh thích Lăng Hàm. Nhưng Lăng Hàm hiểu rõ, Lục Tư Nguyên chưa từng thích mình, cậu cũng không biết tại sao anh lại phải tốn công tốn sức vất vả vì mình như vậy, khiến cậu cũng thấp thỏm theo.
Tối hôm đó, Chu Bắc Hiền điên cuồng gọi điện cho Lăng Hàm, tâm trạng Lăng Hàm không được tốt nên không muốn để ý tới hắn, nhưng cậu lại không chịu nổi tiếng chuông, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Cậu đồng ý về bên Tần Vĩnh rồi à?” Chu Bắc Hiền hỏi luôn trong điện thoại.
Lăng Hàm nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Cậu thật sự không muốn tới chỗ tôi sao?” Giọng Chu Bắc Hiền đầy vẻ không thể tin nổi, như thể cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước quyết tâm nhanh chóng rời khỏi hắn của Lăng Hàm.
“Ừm.” Ngoài “ừm” ra, Lăng Hàm không muốn nói gì thêm nữa.
Bên kia im lặng.
Lăng Hàm mất kiên nhẫn cúp điện thoại, sau đó lại mở lịch sử ghi âm ra.
“Anh thích tôi không?”
“Tất nhiên.”
“Ngày nào anh cũng ép buộc tôi, đó là cái thích mà anh nói sao? Xin lỗi, tôi không thích anh.”
“Là cậu vẫn luôn trốn tránh thì có.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng hai người nói chuyện, đó là giọng nói của Chu Bắc Hiền và Lăng Hàm.
Trước khi Lăng Hàm bước vào văn phòng của Chu Bắc Hiền cậu đã đoán được việc hắn sẽ nói những gì. Dù cho hắn không nói, cậu cũng sẽ dụ hắn nói ra.
Cuộc thu âm trong điện thoại vẫn chạy không ngừng, cuối cùng kết thúc, trên màn hình xanh phản chiếu gương mặt vô cùng nghiêm túc của cậu.
Do dự hồi lâu, Lăng Hàm chuyển file ghi âm thành một tập tin rồi gửi vào hòm thư Y Tự. Đây là hòm thư cá nhân của Y Tự, kiếp trước lúc chưa chia tay Chu Bắc Hiền, vì lo lắng nên cậu đã từng điều tra hòm thư của Chu Bắc Hiền, phát hiện trong hòm thư của hắn có một tin nhắn ái muội từ hòm thư này gửi tới.
Sau này cậu xác định được hòm thư này chính là hòm thư của Y Tự.
Lăng Hàm cười khẽ rồi ấn nút gửi đi.
Các kẻ thù, cứ hành hạ nhau đi!
***
Vì “Vô Huyền” nổi tiếng rầm rộ, nhà đầu tư của “Vô Huyền” liền tổ chức tiệc mừng công ở khách sạn, tất nhiên ê kíp làm phim “Vô Huyền” đều được mời tới đông đủ.
Bảy giờ tối, Lăng Hàm đến khách sạn đúng giờ, từ sau khi cậu quay “Vô Huyền”, công ty đã bố trí cho cậu một trợ lý, hôm nay là ngày thứ ba trợ lý theo cậu, còn được điều cho một cái xe đi đón cậu, tóm lại, đãi ngộ của cậu đã ở tầm mà một nghệ sĩ nên có rồi.
Trợ lý là một chàng trai mập mạp, không biết ăn nói lắm, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, nghe nói mới tốt nghiệp được hơn một năm.
Lăng Hàm vào hội trường, đèn trong sảnh sáng trưng, nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đang khẽ trò chuyện với nhau. Trong sảnh có một dàn nhạc, tiếng nhạc êm tai bay bổng trong không gian quyện lẫn mùi hương ngọt ngào từ bánh kẹo và mùi son phấn.
Tuy nói là tiệc mừng công của “Vô Huyền” nhưng khách mời phần lớn là người tai to mặt lớn, nói chung vẫn là một buổi tiệc danh lợi.
Lăng Hàm vừa bước vào đã thấy Chu Thành và Chu Bắc Hiền đang bị mọi người bao vây ở cách mình không xa, hai anh em nhà này rất kỳ lạ, không ở cùng chỗ nhưng lại thầm đối đầu nhau dù bị ngăn cách bởi hai đám người.
Cậu quay đầu lại thì thấy Lục Tư Nguyên cũng đang bị mọi người vây lấy. Đúng lúc này Lục Tư Nguyên ngẩng lên, mắt hai người chạm nhau, anh khẽ gật đầu với Lăng Hàm.
Lăng Hàm cũng gật đầu với anh, sau đó quay người đi vào một góc, mọi người xung quanh nhìn thấy cậu, khách sáo chào hỏi cậu, Lăng Hàm cũng không luống cuống, cười nói đáp trả.
Lúc đang nói chuyện, cậu bỗng có cảm giác lạnh gáy, Lăng Hàm quay đầu lại liền thấy Y Tự đang đứng ngay sau lưng mình.
Cậu ta cười nhưng ánh mắt lại u ám, lạnh lẽo như vực sâu.
“Qua bên kia đi.” Cậu ta hất cằm chỉ ra ban công, bảo Lăng Hàm ra đó, sau đó không đợi Lăng Hàm đáp lại đã sải bước đi đến ban công.
Lăng Hàm cau mày, xin lỗi mọi người xung quanh một tiếng rồi đi theo.
Lúc ra ban công, gió bên ngoài thổi vào mặt lành lạnh. Chọn ban công là một góc khuất, mọi người đều không thấy được.
Lăng Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Y Tự cũng không phải kẻ ngốc, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Quả nhiên vừa ra tới nơi, Y Tự đã lập tức quay lại, mắt như phun ra lửa.
“Là mày đúng không!” Không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy nhưng Lăng Hàm lập tức hiểu ra ngay. Có điều cậu vẫn giả ngu.
“Cái gì?”
“File ghi âm kia là mày gửi cho tao đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
Lăng Hàm thoải mái thừa nhận: “Giỏi đấy, là tôi gửi.”
Giây phút đó, cậu thấy gương mặt Y Tự trở nên vặn vẹo, cậu ta giơ tay phải lên như muốn tát cậu.
Lăng Hàm vội lùi lại: “Cậu bình tĩnh lại một chút đi.”
“Thằng khốn!” Y Tự tức giận đùng đùng quát lên.
Tần Vĩnh lại mồi thêm lửa: “Đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện giữa cậu và tôi, không liên quan tới ai khác cả. Chẳng lẽ cậu vẫn muốn tiếp tục đi theo Chu Bắc Hiền?”
Câu nói này rõ ràng là muốn đè nát suy nghĩ cuối cùng và cũng chặn đứng đường lui của Lăng Hàm, Lăng Hàm hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh Vĩnh, sau này xin hãy chăm sóc em nhiều hơn.”
Tần Vĩnh dần lộ ra một nụ cười.
Có rất nhiều chuyện trước khi quyết định sẽ rất rối bời, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, con người ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi Lăng Hàm đồng ý với Tần Vĩnh, gánh nặng vô hình trên người như được tháo xuống.
Đúng vậy, thậm chí còn chẳng phải xoắn xuýt lâu la, chỉ cần suy nghĩ từ phương diện sự nghiệp thôi, theo Tần Vĩnh cũng tốt hơn theo Chu Bắc Hiền rất nhiều rồi.
Tần Vĩnh vỗ vai cậu: “Sau này hợp tác vui vẻ.”
Lăng Hàm cũng muốn nói gì đó, Tần Vĩnh lại vỗ vai cậu nói: “Yên tâm, chuyện sau này cứ giao cho tôi, tôi sẽ giải quyết cho.”
Hai người nói thêm vài câu ngoài lề rồi tạm biệt nhau.
Nhưng sau khi Lăng Hàm đi rồi, Tần Vĩnh lại cầm điện thoại lên gọi vào một số điện thoại: “Cậu ấy đồng ý rồi.”
Bên kia đáp lại một câu.
Tần Vĩnh cười bảo: “Sao không thấy cậu vui vẻ gì thế? Chỉ ‘ừm’ mỗi một tiếng thế thôi à?”
Bên kia lại nói vài câu.
Tần Vĩnh vừa đi vừa gọi điện thoại: “Cậu không nói cho cậu ấy biết chuyện cậu giới thiệu cho cậu ấy vào ‘Minh Tinh đối đầu’ à? Tôi không hiểu sao cậu lại phải giấu cậu ấy? Nếu cậu thích cậu ấy, không phải vừa hay có thể lấy lòng cậu ấy sao? Không thích á? Không thích mà cậu lại làm bao nhiêu chuyện vì cậu ấy như vậy… Khụ khụ, OK, tôi không rõ các cậu đang nghĩ gì, tóm lại là chuyện tôi hứa với cậu tôi làm được rồi nhé…”
Anh ta vừa đi vừa nói.
Sau khi anh ta rời di, Lăng Hàm mang theo vẻ mặt phức tạp bước ra khỏi góc tối.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng người giới thiệu cậu lên chương trình “Minh Tinh đối đầu” là Đường Tập, giờ mới biết không ngờ lại là Lục Tư Nguyên.
Mà Tần Vĩnh đến tìm cậu cũng là vì Lục Tư Nguyên.
Nhưng, anh không thích cậu.
Từ lúc sống lại đến giờ cũng đã là một khoảng thời gian dài, Lục Tư Nguyên đã làm rất nhiều chuyện cho cậu, bất luận có kể cho ai nghe người ta cũng sẽ có cảm giác anh thích Lăng Hàm. Nhưng Lăng Hàm hiểu rõ, Lục Tư Nguyên chưa từng thích mình, cậu cũng không biết tại sao anh lại phải tốn công tốn sức vất vả vì mình như vậy, khiến cậu cũng thấp thỏm theo.
Tối hôm đó, Chu Bắc Hiền điên cuồng gọi điện cho Lăng Hàm, tâm trạng Lăng Hàm không được tốt nên không muốn để ý tới hắn, nhưng cậu lại không chịu nổi tiếng chuông, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Cậu đồng ý về bên Tần Vĩnh rồi à?” Chu Bắc Hiền hỏi luôn trong điện thoại.
Lăng Hàm nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Cậu thật sự không muốn tới chỗ tôi sao?” Giọng Chu Bắc Hiền đầy vẻ không thể tin nổi, như thể cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước quyết tâm nhanh chóng rời khỏi hắn của Lăng Hàm.
“Ừm.” Ngoài “ừm” ra, Lăng Hàm không muốn nói gì thêm nữa.
Bên kia im lặng.
Lăng Hàm mất kiên nhẫn cúp điện thoại, sau đó lại mở lịch sử ghi âm ra.
“Anh thích tôi không?”
“Tất nhiên.”
“Ngày nào anh cũng ép buộc tôi, đó là cái thích mà anh nói sao? Xin lỗi, tôi không thích anh.”
“Là cậu vẫn luôn trốn tránh thì có.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng hai người nói chuyện, đó là giọng nói của Chu Bắc Hiền và Lăng Hàm.
Trước khi Lăng Hàm bước vào văn phòng của Chu Bắc Hiền cậu đã đoán được việc hắn sẽ nói những gì. Dù cho hắn không nói, cậu cũng sẽ dụ hắn nói ra.
Cuộc thu âm trong điện thoại vẫn chạy không ngừng, cuối cùng kết thúc, trên màn hình xanh phản chiếu gương mặt vô cùng nghiêm túc của cậu.
Do dự hồi lâu, Lăng Hàm chuyển file ghi âm thành một tập tin rồi gửi vào hòm thư Y Tự. Đây là hòm thư cá nhân của Y Tự, kiếp trước lúc chưa chia tay Chu Bắc Hiền, vì lo lắng nên cậu đã từng điều tra hòm thư của Chu Bắc Hiền, phát hiện trong hòm thư của hắn có một tin nhắn ái muội từ hòm thư này gửi tới.
Sau này cậu xác định được hòm thư này chính là hòm thư của Y Tự.
Lăng Hàm cười khẽ rồi ấn nút gửi đi.
Các kẻ thù, cứ hành hạ nhau đi!
***
Vì “Vô Huyền” nổi tiếng rầm rộ, nhà đầu tư của “Vô Huyền” liền tổ chức tiệc mừng công ở khách sạn, tất nhiên ê kíp làm phim “Vô Huyền” đều được mời tới đông đủ.
Bảy giờ tối, Lăng Hàm đến khách sạn đúng giờ, từ sau khi cậu quay “Vô Huyền”, công ty đã bố trí cho cậu một trợ lý, hôm nay là ngày thứ ba trợ lý theo cậu, còn được điều cho một cái xe đi đón cậu, tóm lại, đãi ngộ của cậu đã ở tầm mà một nghệ sĩ nên có rồi.
Trợ lý là một chàng trai mập mạp, không biết ăn nói lắm, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, nghe nói mới tốt nghiệp được hơn một năm.
Lăng Hàm vào hội trường, đèn trong sảnh sáng trưng, nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đang khẽ trò chuyện với nhau. Trong sảnh có một dàn nhạc, tiếng nhạc êm tai bay bổng trong không gian quyện lẫn mùi hương ngọt ngào từ bánh kẹo và mùi son phấn.
Tuy nói là tiệc mừng công của “Vô Huyền” nhưng khách mời phần lớn là người tai to mặt lớn, nói chung vẫn là một buổi tiệc danh lợi.
Lăng Hàm vừa bước vào đã thấy Chu Thành và Chu Bắc Hiền đang bị mọi người bao vây ở cách mình không xa, hai anh em nhà này rất kỳ lạ, không ở cùng chỗ nhưng lại thầm đối đầu nhau dù bị ngăn cách bởi hai đám người.
Cậu quay đầu lại thì thấy Lục Tư Nguyên cũng đang bị mọi người vây lấy. Đúng lúc này Lục Tư Nguyên ngẩng lên, mắt hai người chạm nhau, anh khẽ gật đầu với Lăng Hàm.
Lăng Hàm cũng gật đầu với anh, sau đó quay người đi vào một góc, mọi người xung quanh nhìn thấy cậu, khách sáo chào hỏi cậu, Lăng Hàm cũng không luống cuống, cười nói đáp trả.
Lúc đang nói chuyện, cậu bỗng có cảm giác lạnh gáy, Lăng Hàm quay đầu lại liền thấy Y Tự đang đứng ngay sau lưng mình.
Cậu ta cười nhưng ánh mắt lại u ám, lạnh lẽo như vực sâu.
“Qua bên kia đi.” Cậu ta hất cằm chỉ ra ban công, bảo Lăng Hàm ra đó, sau đó không đợi Lăng Hàm đáp lại đã sải bước đi đến ban công.
Lăng Hàm cau mày, xin lỗi mọi người xung quanh một tiếng rồi đi theo.
Lúc ra ban công, gió bên ngoài thổi vào mặt lành lạnh. Chọn ban công là một góc khuất, mọi người đều không thấy được.
Lăng Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Y Tự cũng không phải kẻ ngốc, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Quả nhiên vừa ra tới nơi, Y Tự đã lập tức quay lại, mắt như phun ra lửa.
“Là mày đúng không!” Không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy nhưng Lăng Hàm lập tức hiểu ra ngay. Có điều cậu vẫn giả ngu.
“Cái gì?”
“File ghi âm kia là mày gửi cho tao đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
Lăng Hàm thoải mái thừa nhận: “Giỏi đấy, là tôi gửi.”
Giây phút đó, cậu thấy gương mặt Y Tự trở nên vặn vẹo, cậu ta giơ tay phải lên như muốn tát cậu.
Lăng Hàm vội lùi lại: “Cậu bình tĩnh lại một chút đi.”
“Thằng khốn!” Y Tự tức giận đùng đùng quát lên.