Ảnh Đế Thị Phi

Chương 126: Cùng Sân Khấu

Chương 126 : Cùng sân khấu
“Biết chứ, ông chủ đặc biệt căn dặn trước, tôi chờ anh từ lâu rồi.” Cô gái kia vui vẻ nói: “Lão tổng đã nói với tôi rồi cho nên tôi đặc biệt tới đây trước, chỉ để gặp được cậu thôi đấy!”
Lăng Hàm không biết nên nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là cười, nói: “Cảm ơn.”
Cô gái kia cười hì hì rồi dẫn cậu tới một phòng làm việc cách đó không xa, cô nói: “Là ở đây.”
Lăng Hàm nói lời cảm ơn lần nữa, cô gái kia mỉm cười gật đầu rồi đột nhiên lấy một quyển sổ ra, sau đó chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nói: “Anh có thể ký tên cho tôi không?”
Lăng Hàm đương nhiên không thể chối từ.
Xoèn xoẹt ký tên xong xuôi, cô gái kia cầm lấy chữ ký rồi sung sướng rời đi.
Chờ cô gái kia đi rồi, Lăng Hàm gõ cửa, người bên trong nói vọng ra: “Vào đi.”
Lăng Hàm bước vào, nhìn trang trí bên trong căn phòng cậu thầm nghĩ Quất Tử Ảnh Thị đúng là một công ty trẻ và rất hiện đại, quy mô tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ. Phòng làm việc không rộng rãi sáng sủa, đồ trang trí cũng không tinh tế như GMG, khắp nơi chất đống đủ loại tài liệu, thoạt nhìn lộn xộn nhưng lại đem đến cảm giác phấn chấn.
Bên trong có hai người đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
“Hi!” Lăng Hàm đi vào, một trong hai người đó ngẩng đầu lên chào hỏi cậu, người đàn ông kia để tóc dài tới ngang vai, trên môi có một hàng ria mép ngắn ngủn, cười lên có cảm giác rất phóng khoáng.
Lăng Hàm cũng vội vàng nói xin chào.
Một người còn lại là người quen của Lăng Hàm - Lục Tư Nguyên.
Thấy Lục Tư Nguyên ở đây khiến Lăng Hàm có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao anh lại có mặt ở chỗ này, Lục Tư Nguyên gật đầu với cậu, Lăng Hàm cũng vội trả lễ.
“Chỗ này nhỏ, cứ ngồi tự nhiên.” Người đàn ông xa lạ kia nói: “Tôi tên là Lục Nham, cậu cứ gọi anh Nham là được rồi.”
Lục Nham?
Lăng Hàm trợn tròn hai mắt, đây chính là vị đạo diễn rất nổi tiếng dạo gần đây? Là Lục Nham quay tác phẩm đầu tiên đã trở thành ngựa đen phòng vé, cả danh tiếng lẫn doanh thu đều không tầm thường sao?
Lục Tư Nguyên nói: “Đạo diễn lần này là Lục Nham, sắp tới anh ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim, hôm nay cậu tới đây để chọn vai nam thứ.”
Lăng Hàm kinh hãi, Tần Vĩnh không hề nói cho cậu biết rằng cậu sẽ quay phim điện ảnh, hơn nữa lại còn là vai nam thứ, tin tức này cứ như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến cậu ngất xỉu.
“Tôi là nam chính.” Lục Tư Nguyên tiếp tục thả bom hạng nặng.
Lăng Hàm sửng sốt, cậu với Lục Tư Nguyên hợp tác quay phim sao?
Nếu như là sự thật thì đây chính là cơ hội hợp tác thứ hai từ sau MV lần trước.
Lăng Hàm ôm tâm tình kích động một cách khó hiểu ấy ngồi xuống ghế băng cạnh bàn trà, ba người họ bắt đầu thảo luận như ba người bạn, bầu không khí cực kì ung dung thoải mái, không hề giống một buổi thử vai mà giống một buổi tiệc trà.
Không lâu sau, Lục Nham đưa kịch bản đã được in ra cho Lăng Hàm, cậu lật qua thì thấy trên bìa có hai chữ “Hạ Thiên”.
Lăng Hàm nhanh chóng đọc qua kịch bản để biết được nội dung chính. Bộ phim lần này là một bộ phim nghệ thuật, kể về một câu chuyện của hai anh em. Hai anh em có xuất thân bần hàn, người anh nỗ lực tiến lên trong cuộc sống còn em trai lại là một đứa ngốc, cha mẹ bệnh nặng. Vì gia đình, người anh phải bỏ học đi làm công từ sớm, một mình nuôi bốn miệng ăn nên áp lực rất lớn, ba mươi ba tuổi vẫn không dám quen bạn gái. Sau đó cha mẹ lần lượt qua đời, trước khi mất người mẹ có dặn người anh nhất định phải chăm sóc em trai, đừng vứt bỏ người em ấy. Người anh đứng trước giường nghiêm túc thề thốt, người mẹ già mới yên tâm nhắm mắt qua đời.
Người anh tiếp tục dẫn theo em trai đi làm công, sau đó anh ta yêu một nữ công nhân, cô gái kia cũng đồng ý gả cho người anh, thế nhưng cha mẹ đằng gái nhất quyết không đồng ý, họ cho rằng gánh nặng của gia đình đằng trai quá lớn, sẽ liên lụy đến con gái mình. Cuối cùng dưới sự nỗ lực của cả hai người, nhà gái cũng đồng ý với điều kiện… bỏ cậu em trai đi.
Vốn dĩ người anh cũng không cam tâm tình nguyện chăm sóc cho em trai của mình lại thêm việc người yêu đau khổ cầu xin, cuối cùng người anh dao động, bắt đầu tìm cách bỏ rơi em trai mình.
Nhưng dù bỏ rơi biết bao nhiêu lần thì người em trai vẫn có thể tìm được đường trở về.
Đến cuối phim, người anh quyết tâm chăm sóc người em trai, từ bỏ cơ hội kết hôn cùng với cô gái kia.
Kịch bản này được cải biên từ một câu chuyện có thật, Lăng Hàm cảm thấy tâm trạng của cậu lúc này rất nặng nề, cậu những tưởng rằng chuyện của mình đã đủ thảm lắm rồi, nhưng câu chuyện của nhân vật này còn bi thảm hơn, trên đời còn rất nhiều người đang sống trong những hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
“Đọc xong rồi sao?” Lục Nham hỏi.
Lăng Hàm gật đầu, thật ra cậu khá tò mò về quan hệ của Lục Nham với Lục Tư Nguyên, cả hai người này đều họ Lục, liệu có phải là trùng hợp hay không?
Nhưng trong trường hợp này mà hỏi như vậy thì cũng không thích hợp lắm.
Lục Tư Nguyên nói: “Tôi đóng vai người anh, cậu là em trai.”
Lăng Hàm vực dậy tinh thần: “Tôi đóng vai em trai á?”
“Đúng vậy.” Lục Nham nói: “Tư Nguyên nói cậu có rất có năng lực, nhưng tôi vẫn muốn xem xét khả năng của cậu.”
Diễn vai một nhân vật ngốc nghếch không hề dễ, khán giả chưa từng thấy kẻ ngốc thật sự thì diễn thế nào cũng được, thế nhưng người đã gặp kẻ ngốc thật thì sẽ nhìn ra được sự thiếu chân thực trong đó.
Trước đây Lăng Hàm từng diễn vai một kẻ ngốc cho nên cậu có chút lòng tin với lần này.
Cậu nói: “Có cần tôi diễn một đoạn ngay bây giờ không?”
Lục Tư Nguyên nói: “Đương nhiên, cậu đến đây để đạo diễn xem xét diễn xuất của cậu mà, hy vọng cậu không khiến chúng tôi thất vọng.”
Lăng Hàm bị lời nói của Lục Tư Nguyên khơi lên lòng háo thắng: “Tôi sẽ diễn thật tốt.”
Sau đó cậu đứng lên đi lại trong phòng: “Hai người muốn tôi diễn cái gì?”
Trong đôi mắt đẹp của Lục Tư Nguyên lộ ra ý cười, anh trầm giọng nói: “Cậu là một kẻ ngốc, tôi là anh trai của cậu, bây giờ cậu cứ diễn một đoạn bất kì thể hiện kẻ ngốc không muốn xa rời người anh trai của mình đi.”
Nghe xong yêu cầu, Lăng Hàm nhắm mắt lại suy tư một hồi sau đó nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình. Khi cậu mở mắt ra, cơ mặt xuất hiện sự thay đổi nhỏ bé đến mức mắt thường không thể thấy, trông vô cùng ngờ nghệch, chuyển động của đôi mắt cũng dần dần trở nên cứng ngắc.
“Anh ơi... anh ơi...” Lăng Hàm chậm chạp di chuyển tới bên cạnh Lục Tư Nguyên.
Tư thế đi lại của Lăng Hàm lúc này giống như một đứa nhỏ đáng yêu nhưng có chút chậm chạp, đi được nửa đường dường như cậu vấp phải cái gì đó mà hơi lảo đảo, sau đó ngã nện mông xuống đất, bắt đầu gào khóc, khóc một hồi cậu lau lau nước mắt, tự đứng lên.
“Anh ơi... anh...”
Không chỉ Lục Nham mà ngay cả Lục Tư Nguyên cũng lộ vẻ giật mình.
Quá giống!
Thật sự quá giống!
Bộ dạng của Lăng Hàm như thế này mà đi ra ngoài nói cậu không bị thiểu năng sợ rằng không ai tin.
Lăng Hàm loạng chà loạng choạng đi tới bên cạnh Lục Tư Nguyên, cậu cười khúc khích nhìn anh rồi gọi: “Anh ơi.”
Chẳng hiểu sao khi Lục Tư Nguyên nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim của anh khẽ run lên, trong khoảng khắc thoáng qua, một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời được sinh ra, đột nhiên anh rất muốn xoa đầu cậu, nói cho cậu biết cậu không cần phải sợ, không cần khổ sở, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.
Lục Tư Nguyên nhanh chóng khống chế cảm giác khác thường này, nói: “Đi ra!”
Người em trai không hề biết trong lòng người anh trai đã cực kì chán ghét mình, vẫn cười ngốc nghếch nhích tới gần: “Anh ơi.”
Bàn tay của cậu chạm vào bả vai của Lục Tư Nguyên, trong lòng Lục Tư Nguyên nổi lên từng cơn sóng lăn tăn.
“Anh ơi, em thích... thích anh.” Lăng Hàm nói lúng búng: “Anh ơi, đừng giận.”
Lục Tư Nguyên thở dài, vươn tay ôm lấy cậu rồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lăng Hàm. Cái ôm đột ngột khiến Lăng Hàm ngẩn ra, lồng ngực của Lục Tư Nguyên rất ấm áp lại vững chãi khiến người ta cảm thấy người này rất đáng tin.
“Cực kì tốt!” Lúc này Lục Nham đột nhiên vỗ tay một cái đầy kích động.

back top