Ảnh Đế Thị Phi

Chương 137: Manh Mối

Chương 137 : Manh mối
Thấy Chu Thành đã nể mặt đến như vậy, quả nhiên mấy vị lão tổng kia lập tức vén tay áo lên đi mời rượu, thậm chí còn mời cả Lăng Hàm.
Vừa rồi Lăng Hàm còn cảm khái vì Chu Thành nhưng đến giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không biết mình có nên uống hay không. Đúng lúc cậu còn đang do dự thì đột nhiên có một cánh tay vươn ra cầm lấy chén rượu của cậu đi.
“Lăng Hàm không uống được rượu, tôi uống giúp cậu ấy!” Chu Thành nói xong liền uống cạn ly rượu của Lăng Hàm.
Lăng Hàm chấn kinh, mấy vị lão tổng kia cũng kinh ngạc nhưng chẳng ai là đèn cạn dầu, mặc dù trong lòng kinh hãi nhưng biểu cảm trên mặt cũng chỉ thay đổi trong nháy mắt. Một chiêu này của Chu Thành khiến không một ai dám mời rượu Lăng Hàm nữa.
Cuối cùng Lăng Hàm cũng có thể yên lặng ở một bên làm vách tường chờ đợi.
Chờ sau khi Chu Thành uống với mỗi người một ly xong liền từ chối khéo: “Tôi với bạn có việc, các vị cứ tự nhiên, chơi vui vẻ.”
Sau đó anh ta đứng dậy dẫn Lăng Hàm rời đi.
Mấy vị lão tổng kia nhiệt tình giữ người lại nhưng cũng biết dừng đúng lúc.
Sau khi ra khỏi lô ghế kia, cuối cùng Lăng Hàm có cái nhìn khác về vị công tử phong lưu trong truyền thuyết này. Anh ta trên bàn rượu rất cởi mở, nâng được buông được lại sảng khoái, khó tránh vì sao Chu Thành lại có thể đứng vững dưới sức ép của Chu Bắc Hiền. Nếu đổi lại là cậu, sợ rằng không đối phó được trong trường hợp này.
Cũng không biết Lục Tư Nguyên có thể ứng phó được hay không?
Lăng Hàm thử tưởng tượng phản ứng của Lục Tư Nguyên trong tình huống này, thế nhưng vẫn không thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh băng kia có thể có bao nhiêu phần nhiệt tình, sau đó lại thôi.
Nghĩ đến chuyện mình lại vô thức nghĩ đến Lục Tư Nguyên khiến Lăng Hàm vội vàng lắc đầu, quăng suy nghĩ đó đi.
Mọi thứ đã được bố trí sẵn sàng trong phòng riêng, Chu Thành cởi áo khoác xuống rồi treo lên giá áo, sắc mặt của anh ta vẫn như bình thường nhưng mùi rượu nhàn nhạt trên người vẫn chứng minh chuyện anh ta vừa uống rượu là thật.
Lăng Hàm không nhịn được liền hỏi: “Anh không sao đấy chứ?”
Chu Thành ngồi vào ghế, nhướn mày: “Cậu đang quan tâm tôi sao?”
Lăng Hàm: “... Tôi chỉ không muốn lại phải đưa anh vào viện thôi.”
Chu Thành nhún nhún vai, trên mặt thoáng qua vẻ cô đơn: “Tôi không nên hy vọng mới phải.”
Lăng Hàm không biết nên trả lời anh ta thế nào nên đánh trống lảng qua chuyện khác: “Tấm ảnh kia...”
“Ăn cơm xong rồi nói.” Chu Thành lên tiếng, sau đó bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Trong lòng Lăng Hàm có hơi tức giận: “Tôi tới đây để nói chuyện nghiêm túc.”
Chu Thành bất đắc dĩ: “Vậy có thể vừa ăn vừa nói không?”
Lúc này Lăng Hàm mới ngồi xuống.
Chốc lát sau những nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bưng vào rất nhiều món ăn, sắc hương đều đủ, hơn nữa còn cực kì đặc sắc.
“Nếm thử món cá ở đây đi, rất ngon.” Chu Thành gắp một miếng cá vào bát của Lăng Hàm, động tác cực kì tự nhiên đến mức khiến Lăng Hàm cảm thấy ngạc nhiên.
Chắc không phải người này còn chưa từ bỏ ý định đó chứ?!
Lăng Hàm âm thầm bất đắc dĩ trong lòng, cậu chẳng biết tại sao mình lại thành miếng bánh thơm ngon, một người như Chu Thành muốn loại người gì chẳng được cớ sao cứ phải nhắm vào cậu. Dù ngoại hình của cậu quả thật không tồi nhưng trong giới giải trí đâu thiếu nam thanh nữ tú, vì sao hết lần này đến lần khác Chu Thành vẫn khăng khăng với một người mà anh ta đã từng vứt bỏ là cậu.
Trong bữa cơm, Chu Thành liên tục giới thiệu các món ăn, thi thoảng Lăng Hàm đáp lại hai tiếng còn lại không phản ứng gì nhiều. Một lúc sau, Chu Thành không tìm được đề tài gì để nói tiếp thì Lăng Hàm mới chậm rãi nói: “Chu tổng, đồ ăn đã giới thiệu xong, tôi cũng ăn thử tất cả các món rồi, bây giờ nói chuyện chính được chưa?!'
Chu Thành khẽ nhíu mày, thoáng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cậu muốn biết cái gì, tôi biết sẽ nói hết.”
Lăng Hàm mừng rỡ: “Người này hiện đang ở đâu?”
“Thâm Quyến.” Chu Thành trả lời rất sảng khoái khiến Lăng Hàm cứ đinh ninh anh ta sẽ vòng vo một hồi lấy làm sửng sốt, cậu hỏi tiếp: “Chỗ nào Thâm Quyến?”
“Cái này thì không rõ lắm, tấm ảnh này cũng chỉ do vô tình mà chụp được thôi.” Chu Thành nói: “Tôi đã cho người đến quán bar của người này làm việc để tìm ảnh, có ảnh rồi tôi tiếp tục cho người đi tìm kiếm trên cả nước, cuối cùng tìm được ở Thâm Quyến.”
Chu Thành nói nhẹ tênh nhưng Lăng Hàm lại nghe đến trợn mắt há mồm. Cậu không nghe nhầm đó chứ, Chu Thành cho người “tìm kiếm trên cả nước”? Thật là chấn động.
Chẳng lẽ anh ta vì câu nói của cậu mà làm đến vậy sao?
Không đúng, có lẽ là vì anh ta muốn đánh bại Chu Bắc Hiền, quá khao khát nắm được nhược điểm của Chu Bắc Hiền thôi.
Lăng Hàm nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nếu đã thấy ở Thâm Quyến vậy thì phạm vi phải thu hẹp lại mới có thể tìm được người! Chỉ cần tìm được người này là có thể đào ra được sự thật trong việc Bạch Tử Sách gọi trai bao, làm cho Chu Bắc Hiền chịu quả báo!”
Chu Thành không hề phụ họa theo như Lăng Hàm nghĩ, biểu cảm của anh ta rất bình tĩnh. Thành thật mà nói thì lúc Chu Thành không cười cũng có vài phần nghiêm túc, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác rằng người này rất đáng tin. Nếu như không biết anh ta là một công tử phong lưu, không biết những hành vi của anh ta thì chưa biết chừng sẽ bị vẻ mặt này lừa gạt.
Nhưng Chu Thành lại cười, lúc anh ta cười không khỏi mang theo vài phần bỉ ổi, xấu xa, rất có phong thái của một tên sở khanh.
Lăng Hàm ngẫm nghĩ rồi giật mình nhận ra vừa rồi cậu cho rằng anh ta tin cậu thật quá ngốc.
“Hoàn toàn chính xác, nếu như có thể tìm ra nhược điểm để đả kích Chu Bắc Hiền tôi rất vui lòng làm như vậy.” Chu Thành nói.
Thật bất ngờ vì anh ta lại không nói rằng “Tôi vì cậu nên mới làm như vậy.”, phương pháp nhất quán nhất của mấy công tử phong lưu này chính là để đối tượng biết mình đã vì con mồi mà phải trả giá những gì, chỉ hận không thể khiến đối phương cảm động đến rơi nước mắt, yêu thương nhớ nhung.
Lăng Hàm vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với chiêu nũng nịu, không ngờ Chu Thành lại không nói như vậy, thậm chí còn nói là vì để đả kích Chu Bắc Hiền.
Sau đó Lăng Hàm lại nghĩ có lẽ cậu đã nghĩ quá rồi, vốn dĩ Chu Thành hoàn toàn không có ý gì với mình cả, lần trước cậu nói nặng như thế thì những người đàn ông có lòng tự trọng đều không tiếp tục mất mặt nữa, huống hồ còn là đại thiếu gia như Chu Thành. Lần này anh ta tìm cậu ăn cơm có lẽ thật sự chỉ là đơn thuần muốn nâng cao tình cảm, làm sâu sắc tình đồng minh.
Nếu nói Lăng Hàm không thất vọng thì là nói dối, cậu cho rằng Chu Thành đã tìm được nhân chứng quan trọng nhất nhưng ai ngờ vẫn là giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Nhưng cậu lấy lại tinh thần rất nhanh, nói chung có đầu mối vẫn tốt hơn là không có gì, chỉ cần biết người nọ đang ở Thẩm Quyến thì sẽ có cách tìm được người.
Đã biết được thứ muốn biết, Lăng Hàm không còn lòng dạ nào ăn cơm vớ Chu Thành nữa nên dù Chu Thành nói câu chuyện quan trọng cỡ nào cậu cũng chỉ đáp lời một cách miễn cưỡng. Đại khái Chu Thành cũng nhìn ra được cậu không hứng thú lắm nên thở dài: “Ngồi cùng với tôi khiến cậu cảm thấy không thoải mái sao?”
Lăng Hàm nhếch khóe miệng cười khẽ: “Không đâu, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Trong mắt Chu Thành hiện lên một chút ảm đạm, anh ta đặt đũa xuống: “Nếu như cậu đã không muốn ăn vậy chúng ta đi thôi.”
Lăng Hàm ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên.
Chu Thành nói: “Đi thôi.”
Sau đó anh ta đẩy ghế ra, đi tới giá áo bên cạnh rồi cầm lấy áo khoác choàng lên người.
Lăng Hàm cũng đứng lên, một trước một sau đi ra khỏi phòng.
Khoảng cách từ căn phòng này đến đại sảnh cũng không xa, hai người chẳng ai nói với ai câu nào, bàn chân bước đi trên thảm lông dê không một tiếng động. Lăng Hàm nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Thành, cậu cảm thấy bóng lưng cao lớn của anh ta có chút cô đơn.
Ánh sáng ấm áp phát ra từ những ngọn đèn hai bên phủ lên mái tóc ngắn ngủn cứng cỏi của anh ta, sáng bóng như một thứ kim loại sắc bén. Mái tóc của Chu Thành rất đen lại dày, thẳng tắp cứng cỏi, không cần sờ lên cũng biết đâm vào sẽ rất đau.
Lăng Hàm không nhớ cậu đã đọc được ở đâu một cách nói là, những người có mái tóc vừa thô vừa cứng đều là những người kiêu ngạo, không dễ dàng chịu thua.
Không biết Chu Thành có phải là người như thế hay không...

back top