Ảnh Đế Thị Phi

Chương 148: Hạ Thiên

Chương 148 : Hạ Thiên
Lúc Lăng Hàm tới nơi, cả ê kíp làm phim đều đang khí thế ngất trời, trong các ngõ hẻm người tới người lui, còn có rất nhiều người bản địa vây xem, ghé tai nhau rủ rỉ thì thầm tìm kiếm điều gì đó mới mẻ hay ho.
Lăng Hàm thấy nhiều người như vậy thở phào một hơi, cậu sợ phải ở riêng với Lục Tư Nguyên, tuy cậu có niềm tin sẽ không thất thố như trước đây, nhưng cậu không thể đảm bảo được sẽ khống chế tâm trạng của mình đúng mực.
Nếu đã là kẻ thất bại trong tình yêu, cậu cũng không muốn trở nên quá chật vật.
Lúc vào trường quay, Lục Nham rất thân thiện với cậu, từ việc trò chuyện với anh ta, Lăng Hàm biết chắc anh ta không biết chuyện giữa cậu và Lục Tư Nguyên.
Nghĩ thôi cũng rõ, Lục Tư Nguyên không thể nào đem chuyện cá nhân vào trong công việc được.
Sau một hồi trò chuyện, Lục Nham gọi cậu vào một căn phòng, bên trong có một cái bàn rất lớn, xung quanh đầy ắp người, Lăng Hàm vừa bước bào, người bên trong đã đồng loạt ngẩng lên nhìn cậu.
Lăng Hàm nhìn xung quanh, vừa nhìn một cái liền thấy ngay Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên cũng đang dùng vẻ mặt giống những người khác để nhìn cậu, như thể không có quan hệ sâu xa gì với cậu. Trên gương mặt trắng nõn, vẻ mặt đạm bạc, đôi mắt đen sâu hút, không nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
Trong đoàn làm phim có rất nhiều diễn viên, đẹp có, lạ có, nhưng Lục Tư Nguyên vẫn luôn là người chói mắt nhất, thu hút ánh nhìn nhất, bất kể là ai nhìn vào, giữa một tốp người thì người đầu tiên được chú ý tới cũng sẽ luôn là anh.
Lăng Hàm rũ mắt, dời tầm nhìn đi chỗ khác.
Lục Nham bảo cậu ngồi xuống, mọi người bắt đầu phân công công việc. Lúc chính thức quay phim, công việc sẽ rất khô khan, lộn xộn, Lăng Hàm dốc hết tâm trạng cùng sức lực vào công việc, tập trung triệt để, cố gắng để mình không bị phân tâm.
Sự chuyên tâm của cậu khiến Lục Nham rất mừng, cũng có được sự khẳng định của mọi người.
Một lát sau, Lăng Hàm được gọi đi hóa trang, tạo hình phim hiện đại khá đơn giản, chỉ mất một lát, stylist cũng không mất nhiều thời gian với cậu. Vì anh ta cảm thấy dáng vẻ của Lăng Hàm lúc này vừa sa sút vừa yếu ớt, rất phù hợp với hình tượng một kẻ ngốc.
Lăng Hàm thấy anh ta nhận xét như vậy, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Mấy ngày nay cậu gầy đi một ít, trông cũng tiều tụy hơn, giờ thêm cái vẻ mặt ngốc nghếch vào là đúng chuẩn vai luôn.
Sau khi tạo hình xong, cảnh quay cũng được chuẩn bị xong, bắt đầu diễn.
Bầu trời u ám, tầng mây đè xuống, thấp gần đỉnh nhà, con đường cũ nát, hàng người quê mùa... nhìn vậy thôi cũng đủ biết bộ phim này sẽ u ám thế nào.
Người anh cõng mẹ bước từng bước về phía trước, cậu em ngốc của anh theo sau ê a như một đứa trẻ con.
Không lâu sau đó, họ tới một bệnh viện đơn sơ, một bác sĩ và một ý tá đi ra, đẩy người mẹ vào phòng bệnh.
Người anh sốt ruột theo sau y tá, không ngừng hỏi cô: “Mẹ tôi sao rồi? Rốt cuộc mẹ tôi bị làm sao thế? Đang yên đang lành sao tự dưng lại bị ngất!”
Cô y tá bị anh quấn lấy, hết cách đành trừng mắt, hung hăng nói: “Đừng có cản đường tôi!”
Người anh bị quát liền rụt lại, lẳng lặng đứng sang một bên.
Còn người em vẫn ê a nghịch ngợm bên cạnh, một lát sau nhặt được một món đồ chơi mà đứa bé nào đó đã vứt xuống đất, vui sướng chạy tới bên cạnh anh trai, lắc lắc cánh tay anh: “Xe... xe...”
Người anh bỗng nổi giận, đẩy cậu ngã xuống đất, quát lên: “Tránh ra!”
Người em sững sờ, òa khóc, một người hơn hai mươi tuổi lại ngồi dưới đất khóc lóc ầm ĩ như một đứa trẻ khiến vô số người phải đưa mắt nhìn qua. Người anh khó xử không thôi, vội kéo cậu lên.
“Cắt!” Giọng Lục Nham cất lên cắt ngang cảnh quay tiếp theo, anh ta đi tới, hưng phấn cực độ: “Các cậu thật tuyệt vời!”
Phó đạo diễn cũng đi tới khen ngợi, không biết thật lòng hay chỉ là lời nịnh hot: “Tiếng địa phương nói tốt quá!”
Lục Tư Nguyên ra khỏi vai rất nhanh, anh lạnh nhạt gật đầu.
Lăng Hàm phủi phủi bụi trên người mình, mặt lạnh tanh đứng dậy.
Lúc quay phim thì anh em tình thâm, nhưng một khi hoàn thành cảnh quay, hai người lại như hai người xa lạ. Rất nhiều lần, Lục Tư Nguyên đã định nói gì đó nhưng Lăng Hàm lại tuyệt đối không cho anh cơ hội nói. Cậu nghĩ rằng tốt nhất vẫn nên tránh xa ra thì hơn, chỉ cần không tiếp xúc với người này, không nói chuyện với anh, qua một thời gian nữa rồi cậu sẽ dần quên được thôi.
Nhưng cậu trốn tránh đủ kiểu, tới lúc về khách sạn vẫn không tránh nổi.
Không ngờ đạo diễn Lục lại phân cho cậu với Lục Tư Nguyên ở chung một phòng!
Thật ra chuyện này cũng không thể trách đạo diễn được, trong giới làm phim có một quy tắc ngầm, diễn viên chính luôn là người nhận được đãi ngộ tốt nhất. Trong thị trấn này, khách sạn cao cấp nhất cũng chỉ được như khách sạn ba sao ở thành phố, trong khách sạn này có một phòng được gọi là phòng tốt nhất, thế nên đạo diễn sinh hoạt đã phân Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm vào căn phòng đó.
Lúc biết cậu sắp ở chung phòng với Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm đã tới tìm đạo diễn phụ trách sinh hoạt để xin đổi phòng.
“Đổi phòng?” Đạo diễn sinh hoạt vô cùng nghi ngại: “Tại sao phải đổi phòng?”
Lăng Hàm không tìm được lý do, kiếm đại một lý do lấy lệ: “Thói quen của tôi không tốt, ngủ hay nghiến răng với ngáy, nặng lắm, tôi sợ làm phiền tới anh Lục.”
Lăng Hàm càng nói càng khoa trương, còn tả hẳn cả tiếng ngáy của mình ra, đến mức suýt khiến bản thân cậu tưởng thế thật.
Đạo diễn nghe thấy cậu nói thế xong không khỏi trợn mắt há miệng.
“Tôi không để ý đâu.” Đằng sau vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
Lăng Hàm quay đầu lại, Lục Tư Nguyên đang đứng sau lưng cậu không xa, trong ánh mắt đen sâu thẳm thoáng hiện lên vẻ u ám. Lăng Hàm vẫn cho rằng mình biểu hiện rất tốt, lúc quay phim có thể làm như không có gì xảy ra, nhưng khi hai người thật sự ở cạnh nhau, tim cậu vẫn không thể khống chế nổi mà đập loạn.
Đạo diễn thấy bầu không khí giữa hai người không ổn lắm, vội tìm lý do chuồn thẳng.
Lục Tư Nguyên hất cằm bảo Lăng Hàm đi theo anh, Lăng Hàm đứng yên tại chỗ một lúc lâu, hít sâu một hơi, bình ổn lại tinh thần rồi mới đi theo anh vào căn phòng hai người được gọi là “sang trọng” nhất kia.
Cậu nhớ lại lúc thoát ra khỏi trạng thái sa sút tinh thần kia, tâm trạng dần bình ổn lại, nghĩ kĩ, giờ sự nghiệp của cậu đang trên đà đi lên, có rất nhiều người thích cậu, tương lai sẽ có nhiều người hơn nữa thích cậu. Mà cậu tin chắc rằng nhất định sẽ có người không để ý tới quá khứ của cậu xuất hiện. Người ấy sẽ bao dung cậu, yêu thương cậu, bảo vệ che chở cậu, đó mới là người yêu trọn đời thật sự.
Đời người dài như thế, kiểu gì chẳng có vài mối tình, mới đầu để tìm được người vừa yêu thương lại vừa ăn ý với mình thì tỉ lệ khá thấp, phải là người cực may mắn thì mới được như vậy.
Yêu người không yêu mình, chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường?
Nếu yêu đối phương mà đối phương nhất định phải yêu mình, suy nghĩ đó mới gọi là vô lý. Nghĩ theo hướng khác, nếu có một người mình không thích cứ mặt dày bám riết lấy mình không buông, mình cũng không vui nổi.
Nghĩ tới đây, trong đầu Lăng Hàm lại hiện lên gương mặt của Chu Thành, cậu chợt phát hiện thái độ của Chu Thành dành cho cậu không phải chính là thái độ của cậu với Lục Tư Nguyên đấy sao?
Cho nên đây gọi là báo ứng hả?

back top