Ảnh Đế Thị Phi

Chương 154: Cây Cầu Nhỏ

Chương 154 : Cây cầu nhỏ
Tuy rằng là chiêu trò, nhưng đã gọi là kinh điển, ắt sẽ tồn tại mãi mãi, rất nhiều người dính chưởng. Nếu như Lăng Hàm hơi quê mùa một chút, hiểu biết ít một chút, đơn thuần một chút, hám tiền một chút, chưa biết chừng đã rung động rồi. Cho dù cậu không thích Chu Thành, ban nãy cũng có vài phần áy náy với anh ta.
Nghĩ đến đây, Lăng Hàm dở khóc dở cười, bầu không khí tốt đẹp đến mấy cũng bay biến sạch. Cậu bình tĩnh lại và nói: “Ôi, tôi với anh ra ngoài là để nói chính sự mà, rốt cuộc đã có manh mối gì về người kia?”
Thời gian trước, sau khi Chu Thành gửi ảnh của tên trai bao đó cho cậu, cậu lập tức gửi email cho trung tâm thám tử, đồng thời gửi một số tiền hỗ trợ đến Thâm Quyến điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức nào hữu dụng, chỉ nói rằng đang điều tra. Nếu không phải kiếp trước từng nghe đến danh tiếng của trung tâm thám tử này thì chắc cậu đã nghi ngờ rằng mình bị lừa.
Tất nhiên, thủ đoạn của Chu Thành chắc chắn không giống với người thường, anh ta lắm tiền nhiều của, có rất nhiều người muốn “bán sức” cho anh ta, chuyện điều tra cũng dễ như trở bàn tay.
Chắc Chu Thành cũng biết mình không thể đánh động được cậu, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng không hẳn là chịu nhiều đả kích. Tuy Chu Thành phong lưu đa tình, cái mặt trông không đáng tin, nhưng có thể ngóc đầu dậy dưới sự chèn ép của Chu Bắc Hiền, thậm chí chèn ép ngược cậu em đang lên phơi phới của mình là đủ thấy anh ta không phải nhân vật tầm thường. Đối mặt với đấu đá trên thương trường và trong nội bộ các danh gia vọng tộc, người không chống chọi nổi sẽ không thể sống ra hồn, vừa bị người ta từ chối đã đòi sống đòi chết là chuyện không thể nào xảy ra với anh ta, hành động mà anh ta có thể làm là tiếp tục quấy rầy bám rịt không tha… Nghĩ thôi Lăng Hàm đã thấy đau đầu rồi.
Bất kể có đau đầu hay không, vẫn phải làm chuyện nên làm.
Mặt mũi Chu Thành cuối cùng cũng nghiêm túc hơn, anh ta nói: “Cậu ta quay về thành phố A rồi.”
Nghe thấy tin này, Lăng Hàm mở to mắt, có vẻ không dám tin những gì mình nghe được, người tìm mãi không thấy hóa ra đã về thành phố A?
“Lần trước em hỏi tôi cậu ta đang ở chỗ nào của Thâm Quyến, tôi cho người tìm mãi mà không tìm thấy, sau này thuộc hạ của tôi vô tình phát hiện ra cậu ta ở thành phố A, mới biết cậu ta đã quay về thành phố A.”
Chu Thành nói rất nhẹ nhàng, chỉ vài câu đơn giản, nhưng Lăng Hàm biết được sự gian khổ trong đó, chắc hẳn Chu Thành đã tốn không ít công sức.
Lăng Hàm ép mình không được suy nghĩ sâu xa thêm, cậu tiếp tục hỏi: “Bây giờ cậu ta đang ở chỗ nào của thành phố A?”
Bây giờ cậu nên nghĩ cách làm sao tìm được người làm chứng quan trọng nhất, bảo cậu ta nói ra chân tướng năm ấy, sửa lại oan sai cho mình. Việc này đã trở thành một trong những chấp niệm lớn nhất của cậu sau khi sống lại, cậu không thể chấp nhận được con người mình trong kiếp trước ôm thanh danh bị sỉ nhục như thế mà chết đi. Người ta hay nói người chết hết chuyện, không liên quan gì nữa, không nhất thiết phải tự giày vò bởi chuyện trong quá khứ, nhưng cậu nghĩ khác, mình được sống lại là ý của ông trời, ông trời muốn bù đắp cho mình, tại sao mình lại không làm thế?
“Đang làm việc ở một quán bar.” Chu Thành cười khẽ, ý tứ khinh miệt trong nụ cười của Chu Thành khiến Lăng Hàm ý thức được điều gì đó, cậu hỏi: “Cậu ta ngựa quen đường cũ à?”
Chu Thành gật đầu: “Năm đó thằng em ‘tốt’ của tôi cho cậu ta một món tiền kha khá, nhưng trong hai năm ngắn ngủi đã đốt hết sạch rồi.”
Lăng Hàm nghĩ, cảm tạ trời đất, nếu cậu mà là tên trai bao kia, chắc chắn đã ôm đống tiền ấy mà rửa tay chậu vàng, mai danh ẩn tích, từ đó trở đi sống cuộc sống của một người bình thường, không bao giờ quay lại cắm đầu vào hố phân cũ để mình bẩn thỉu chật vật nữa, như thế ai muốn tìm người cũng khó khăn.
Nhưng mỗi người mỗi chí hướng, nói đúng hơn là mỗi người một cách nghĩ, chơi một vố lớn, kiếm một khoản hậu hĩnh, kết quả sau cùng nhanh chóng tiêu sạch sẽ, quay về nghề cũ, quả thực không thể để người ta đánh giá tốt được.
Chu Thành không đợi cậu tiếp tục truy hỏi đã nói: “Không phải quán bar cũ lúc trước đâu, nếu như em về thành phố A, tôi sẽ dẫn em đi gặp cậu ta.”
Câu nói này khiến Lăng Hàm vui sướng âm ỉ. Chu Thành tốt hơn Lục Tư Nguyên nhiều lắm, thấy cậu buồn ngủ là tặng chiếu manh, cần thứ gì không đợi nói ra đã ngoan ngoãn dâng lên. Lăng Hàm không kìm được suy nghĩ, nếu như ban đầu cậu gặp được Chu Thành, chưa biết chừng đã thích anh ta, thích anh ta cũng dễ dàng hơn một chút.
Có được câu đảm bảo của Chu Thành, Lăng Hàm vừa mừng rỡ vừa lo lắng.
Lúc này cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng người nhốn nháo từ bên đầu cầu vọng tới, Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy nơi đầu cầu không xa bóng người lay động, dường như rất nhiều người đang vây tới.
Khi cậu đang đoán xem chuyện gì xảy ra thì một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen vội vàng từ bên đầu cầu chạy tới, cung kính báo với Chu Thành: “Chu tổng.”
Chu Thành hỏi: “Sao bên kia nhiều người thế?”
Người đàn ông trả lời: “Lục Tư Nguyên tới đây. Gần đây rất nhiều người nghe nói Lục Tư Nguyên đang quay phim ở khu này nên tới vì danh tiếng của cậu ấy, đợi được gặp cậu ấy một lần. Nghe bảo vốn dĩ Lục Tư Nguyên đã quay về khách sạn rồi, sau đó lại tới đây, tôi nghĩ cậu ấy đã cải trang chắc không thành vấn đề gì, không ngờ vẫn bị người ta phát hiện ra.”
Lăng Hàm nghe xong mới đột nhiên ý thức được điều gì đó, ban nãy cậu cứ thấy sai sai mà không rõ sai ở chỗ nào, bây giờ cuối cùng hiểu ra, cây cầu nhỏ này không phải trường quay mà là nơi công cộng, nhưng ban nãy không có một ai hết! Dù gì cậu cũng là một minh tinh có chút danh tiếng, cứ ngang nhiên xuất hiện ở nơi công cộng, làm sao có thể không có động tĩnh gì được?
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen kia, cậu bừng tỉnh, chắc hẳn Chu Thành đã cho người xua dân đi, phái người canh giữ ở hai đầu cầu không cho ai tới mới giữ được một khu này yên tĩnh như vậy, nếu không chắc đã sớm chật kín người rồi.
Khi ý thức được Chu Thành âm thầm tốn công tốn sức thế nào, Lăng Hàm cảm thấy lòng dạ mình phức tạp, không biết nên đánh giá anh ta điều động binh lực tốt hay là quá có tâm.
Âm thanh bên phía đầu cầu càng lúc càng to, Lăng Hàm lập tức chuyển hướng tập trung từ Chu Thành sang Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên rất ít khi ra ngoài dạo chơi khi đang quay phim, với thân phận và địa vị của anh, ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, căn bản không thể chơi cho đã đời được. Mà bản thân anh cũng thích ru rú ở nhà... Câu này không phải Lăng Hàm cố tình “dìm hàng” anh, Lục Tư Nguyên thực sự rất thích ru rú ở nhà, lại còn im lặng ít nói, nếu như thả anh vào thời cổ đại chắc sẽ là một nam thần lạnh lùng ẩn cư nơi thiên sơn. Người như vậy không hoạt bát, không hướng ngoại, lúc tiếp xúc sẽ thấy áp lực vì người này không có hơi thở nhân gian, thế mà Lăng Hàm thích mới chết chứ... Rốt cuộc vì thích người mới thích lây hình tượng ấy hay vì thích hình tượng ấy mới thích người này, Lăng Hàm đã không thể phân biệt được nữa rồi.
Tóm lại, cậu và Lục Tư Nguyên tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, ngoài những lúc làm việc, rất ít khi xuất hiện cùng nhau ở nơi công cộng, hai người đa phần ở nhà nấu nướng và chơi với Đại Bạch. Lúc quay phim cũng không ngoại lệ, hoàn thành công việc là ru rú ở khách sạn, cùng lắm chỉ ăn cơm với đoàn phim. Cho nên Lục Tư Nguyên đột nhiên nghênh ngang xuất hiện ở đầu cầu thực sự khiến Lăng Hàm khá bất ngờ.
Người tụ lại càng lúc càng nhiều, Lăng Hàm nghe thấy tiếng hét chói tai của các cô gái. Âm thanh tục tằn bỗng chốc phá vỡ sự yên bình của cảnh sắc sông nước, ý thơ vốn có bỗng chốc tan biến, không để lại dấu tích gì.
Mặt mũi Chu Thành tái xanh.
Ngược lại, Lăng Hàm thở phào một hơi, tiếp tục như thế này mãi, cậu thực sự không biết phải thoát thân thế nào, dù gì Chu Thành cũng giúp cậu nhiều, cậu không thể nhận ân tình của anh ta mà giả dối với anh ta được, như thế thiếu tình người quá.

back top