Chương 187 : Trấn an
Sau khi nói ra được câu mấu chốt, vế sau Chu Thành cũng dễ nói hơn nhiều: “Em phải biết, trước đây tôi và ‘em’ đúng là đã từng có mối quan hệ đó, trước kia Chu Bắc Hiền không nói với ông già, vào giây phút cuối cùng mới tung ra, ông già vốn nghi ngờ tôi muốn hại em trai mình để tranh đoạt tài sản, sau khi nghe Chu Bắc Hiền nói xong thì lại càng giận tôi hơn. Bất kể tôi có giải thích thế nào ông ấy cũng không chịu nghe, quyết tâm muốn xử lý tôi.”
Gì cơ?
Lăng Hàm không dám tin vào những gì mình nghe thấy, kết quá này khiến cậu cảm thấy quá bất ngờ, vậy có nghĩa là Chu Chấn Nam công kích “Hạ Thiên” không phải là vì muốn nhằm và Lục Tư Nguyên mà là cậu sao?
Lăng Hàm: “Ý của anh là, người Chủ tịch Chu muốn nhắm vào là tôi?”
Chu Thành nhún vai: “Nên nói là hai người thì đúng hơn. Trong mắt ông già, em là tình nhân của tôi, Lục Tư Nguyên là người giúp đỡ tôi thì cũng trở thành đối tượng ông ấy muốn xử lý. Đúng lúc hai người lại cùng trong ê kíp làm phim ‘Hạ Thiên’, lại vừa hay GMG cũng đã đầu tư vào bộ phim này, cho nên ông già mới nghĩ ra cái chiêu thu hồi vốn.”
“Còn nữa, sau khi chúng ta báo án, Chu Bắc Hiền lập tức về nhà nhận tội với ông già, chủ động từ chức, không quản lý chuyện gì nữa, cho nên người sau đó đấu võ miệng với chúng ta căn bản không phải là Chu Bắc Hiền mà là người của ông già. Nhưng tiếc là khi ấy tôi lại không ý thức được điều đó, hơn nữa tôi nhân danh Bạch Tử Sách đứng ra truy cứu trách nhiệm những người có can thiệp vào chuyện ‘bóc bánh trả tiền’ năm ấy, không ngờ lại có khá nhiều người dính dáng tới vụ này, không biết là ai đã kiện cáo gì với ông già tôi, để ông già gọi tôi về chửi cho một trận, còn bảo tôi phải ‘nghỉ ngơi đàng hoàng’.”
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đưa mắt nhìn nhau, thì ra mấu chốt mọi chuyện nằm ở đây, Chu Thành không nói rõ tại sao anh ta muốn truy cứu trách nghiệm, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, anh ta muốn nhân cơ hội này để thanh trừ phe đối lập, dập Chu Bắc Hiền. Mà GMG đã qua vài đời, quan hệ phức tạp, trong quá trình Chu Thành truy cứu trách nhiệm chắc chắn sẽ dính líu đến những người khác. Những người kia vì lợi ích của bản thân mà không chịu để cho Chu Thành làm như vậy, thế nên liền than trách với Chu Chấn Nam. Đứng ở góc độ của Chu Chấn Nam, hai đứa con trai đấu nhau làm tổn hại tới lợi ích của công ty, cũng khiến cấp dưới bất mãn, phá vỡ cân bằng của tập đoàn, điều quan trọng nhất là chuyện này gây ra ảnh hưởng rất xấu, nhất định Chu Chấn Nam rất tức giận.
Trong lòng những người này, chuyện Chu Bắc Hiền phạm sai lầm đã là chuyện của quá khứ, nếu đã qua rồi thì không nên lật lại làm gì, cho nên ở trong lòng Chu Chấn Nam, sai sót lớn nhất trong vụ “bóc bánh trả tiền” này phải là Chu Thành, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm.
Nghĩ vậy ông ta liền giết gà dọa khỉ, thể hiện quyền uy của mình.
Chẳng trách tình hình của Chu Thành lại không ổn.
Nghe Chu Thành nói xong, ba người đều im lặng.
Lục Tư Nguyên lạnh lùng nói: “Tự dưng trở thành đồng minh của cậu cả nhà họ Chu, còn thành con tốt thí cho nhà họ Chu các người tranh quyền đoạt lợi, tôi vui quá cơ.”
Chu Thành đang định lên tiếng, Lăng Hàm vội giảng hòa: “Nếu đã tìm ra nguyên nhân, vậy chúng ta buộc phải nghĩ cách giải quyết, cãi nhau cũng đâu có tác dụng gì đúng không?”
Chu Thành nuốt những lời đang định phản pháo lại: “Giờ ông già không tin tôi, ông ấy chỉ nghe thằng con ngoan Chu Bắc Hiền của ông ấy thôi, dù tôi có nói gì ông ấy cũng sẽ không tin đâu. Tôi nghĩ chờ chuyện này qua đi, để ông ấy không giận nữa rồi hãy tìm ông ấy mà nói chuyện, có khi lại giải quyết được vấn đề.”
Lăng Hàm nghĩ, chờ chuyện qua đi chắc hoa hiên vàng cũng héo quắt lại rồi.
“Không được.” Lục Tư Nguyên nói thẳng: “Chuyện này buộc phải giải quyết nhanh chóng.”
Chu Thành tức giận đáp: “Nhanh chóng giải quyết, tôi cũng muốn nhanh chứ bộ, nhưng giờ muốn nhanh kiểu gì đây?”
Lăng Hàm: “Hiện tại, điều mấu chốt là Chủ tịch Chu thiếu niềm tin vào ba người chúng ta, chúng ta buộc phải phá vỡ nghi kị của ông ấy, biết đâu có thể khiến ông ấy yên tâm.”
Chốt lại là, Chu Chấn Nam cho rằng hai đứa con trai tranh quyền đoạn lợi nên bị phá vỡ cân bằng, gây ra chuyện quá lớn, hơn nữa Chu Chấn Nam còn cho rằng Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm và Chu Thành là đồng bọn của nhau, muốn dồn Chu Bắc Hiền vào chỗ chết, đã thế ông ta còn yêu thương thiên vị Chu Bắc Hiền hơn, cho nên buộc phải giết chết uy phong của Chu Thành.
Lục Tư Nguyên lên tiếng: “Kẹp cái đuôi của mình cho tử tế, về nhà nhận lỗi đàng hoàng không phải là giải quyết được rồi sao?”
Lăng Hàm liếc anh một cái, nói thì đơn giản lắm, chẳng phải anh cũng đang trong tình trạng bị cắt vốn đầu tư mà vẫn không chịu cúi đầu về nhà đấy à.
Chu Thành mất kiên nhẫn đáp: “Ông già không chịu nghe.”
Lăng Hàm trầm ngâm một lúc, nói với Chu Thành: “Thế này đi, anh đưa tôi về nhà họ Chu, tôi sẽ đích thân nói rõ tình hình cho Chủ tịch Chu hiểu.”
Lục Tư Nguyên và Chu Thành sững sờ.
“Nếu Chu Thành đã không khuyên được ông ấy, để em đi khuyên thử xem.”
Chu Thành chần chừ một hồi, không ngăn cản cũng không tán đồng, chắc anh ta đang nghĩ rằng Chu Chấn Nam sẽ không nghe cậu.
“Anh cũng đi.” Lục Tư Nguyên cất lời: “Lần trước tới thăm chủ tịch không có nhà, anh cũng đang tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với ông ấy.”
“Không được, không thể làm vậy được.” Chu Thành lắc đầu: “Ông già nhà tôi cho rằng chúng ta cùng một giuộc, ba người cùng tới gặp ông ấy, đến lúc đó sẽ lại càng khiến ông ấy chắc chắn rằng chúng ta là đồng bọn, nói gì cũng vô ích.”
Chu Thành nói nghe rất có lý, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên cũng lưỡng lự.
Lăng Hàm: “Thế này vậy, để em với Chu Thành đi, Lục Tư Nguyên anh đừng đi.”
Lục Tư Nguyên không chịu: “Không, anh đi với Chu Thành, em ở lại đi.”
Lăng Hàm nói thầm trong lòng: Em sợ hai người các anh còn chưa ra khỏi cửa nhà đã đánh nhau rồi ấy.
Chu Thành: “Tôi tán thành với ý kiến của Lăng Hàm, Lục Tư Nguyên, cậu không cần đi đâu, đi cũng chẳng được tích sự gì.”
Gương mặt đẹp trai của Lục Tư Nguyên hiện lên vẻ tức giận: “Anh đang mong tôi không đi chứ gì?”
Chu Thành: “Dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mọi việc sẽ đi vào chiều hướng xấu, không ngờ Lục ảnh đế lại suy nghĩ thiển cận như vậy.”
Lục Tư Nguyên: “Suy nghĩ thiển cận cũng vẫn còn tốt hơn kẻ tiểu nhân bụng dạ xấu xa, cậu cả Chu trước thì làm giả thỏa thuận bức ép dụ dỗ người ta, sau lại vờ vịt bệnh tật đáng thương, tôi thật sự không yên tâm để Lăng Hàm đi cùng với anh.”
Chu Thành nhìn Lăng Hàm, cũng thấy hơi tức giận: “Thỏa thuận đó là thật, nhưng là thỏa thuận miệng, tôi không gạt ai cả.”
Lục Tư Nguyên phì cười: “Lời của cậu cả nhà họ Chu ai mà dám tin? Xem đi, anh nói với Lăng Hàm nhà tôi là anh bị bệnh, cũng chỉ có tên ngốc nhà tôi tin thôi, tôi thấy anh Chu trông mặt mũi hồng hào, tinh thần sung mãn thế này, đâu giống người bị bệnh đâu nhỉ?”
Chu Thành: “Lục ảnh đế có phải là bác sĩ đâu, sao có thể nhìn vẻ bề ngoài liền đoán là tôi có bệnh hay không được?”
Lăng Hàm đau cả đầu: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa được không? Giờ là lúc nào rồi mà hai người còn lục đục.”
Khuyên bên này rồi nói bên kia một hồi, cuối cùng cậu cũng dỗ được hai người kia. Lăng Hàm muốn khóc ròng, tuy sớm biết hai tên này khó xử lý nhưng không ngờ lại khó đến vậy. Cậu thật sự rất phục những ai bắt cá nhiều tay, đúng là cao thủ mà!
Cuối cùng, sau khi bàn bạc cả nửa ngày, ba người quyết định để Lăng Hàm và Chu Thành tới gặp Chu Chấn Nam trước, vì so với Lục Tư Nguyên, sức uy hiếp của Lăng Hàm nhỏ hơn rất nhiều, sẽ không khiến Chu Chấn Nam cảnh giác.
Lăng Hàm cảm thấy mình bị coi thường, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong ba người thì cậu là người yếu nhất. Sau khi thương lượng xong xuôi, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên liền rời đi, còn tiếp tục ở lại chắc lại có một trận ác chiến mất.
Về tới chung cư, Lục khổng tước đương nhiên lại nổi điên nổi đóa lên, Lăng Hàm phải mất một lúc lâu mới xoa dịu anh được.
Sau khi nói ra được câu mấu chốt, vế sau Chu Thành cũng dễ nói hơn nhiều: “Em phải biết, trước đây tôi và ‘em’ đúng là đã từng có mối quan hệ đó, trước kia Chu Bắc Hiền không nói với ông già, vào giây phút cuối cùng mới tung ra, ông già vốn nghi ngờ tôi muốn hại em trai mình để tranh đoạt tài sản, sau khi nghe Chu Bắc Hiền nói xong thì lại càng giận tôi hơn. Bất kể tôi có giải thích thế nào ông ấy cũng không chịu nghe, quyết tâm muốn xử lý tôi.”
Gì cơ?
Lăng Hàm không dám tin vào những gì mình nghe thấy, kết quá này khiến cậu cảm thấy quá bất ngờ, vậy có nghĩa là Chu Chấn Nam công kích “Hạ Thiên” không phải là vì muốn nhằm và Lục Tư Nguyên mà là cậu sao?
Lăng Hàm: “Ý của anh là, người Chủ tịch Chu muốn nhắm vào là tôi?”
Chu Thành nhún vai: “Nên nói là hai người thì đúng hơn. Trong mắt ông già, em là tình nhân của tôi, Lục Tư Nguyên là người giúp đỡ tôi thì cũng trở thành đối tượng ông ấy muốn xử lý. Đúng lúc hai người lại cùng trong ê kíp làm phim ‘Hạ Thiên’, lại vừa hay GMG cũng đã đầu tư vào bộ phim này, cho nên ông già mới nghĩ ra cái chiêu thu hồi vốn.”
“Còn nữa, sau khi chúng ta báo án, Chu Bắc Hiền lập tức về nhà nhận tội với ông già, chủ động từ chức, không quản lý chuyện gì nữa, cho nên người sau đó đấu võ miệng với chúng ta căn bản không phải là Chu Bắc Hiền mà là người của ông già. Nhưng tiếc là khi ấy tôi lại không ý thức được điều đó, hơn nữa tôi nhân danh Bạch Tử Sách đứng ra truy cứu trách nhiệm những người có can thiệp vào chuyện ‘bóc bánh trả tiền’ năm ấy, không ngờ lại có khá nhiều người dính dáng tới vụ này, không biết là ai đã kiện cáo gì với ông già tôi, để ông già gọi tôi về chửi cho một trận, còn bảo tôi phải ‘nghỉ ngơi đàng hoàng’.”
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đưa mắt nhìn nhau, thì ra mấu chốt mọi chuyện nằm ở đây, Chu Thành không nói rõ tại sao anh ta muốn truy cứu trách nghiệm, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, anh ta muốn nhân cơ hội này để thanh trừ phe đối lập, dập Chu Bắc Hiền. Mà GMG đã qua vài đời, quan hệ phức tạp, trong quá trình Chu Thành truy cứu trách nhiệm chắc chắn sẽ dính líu đến những người khác. Những người kia vì lợi ích của bản thân mà không chịu để cho Chu Thành làm như vậy, thế nên liền than trách với Chu Chấn Nam. Đứng ở góc độ của Chu Chấn Nam, hai đứa con trai đấu nhau làm tổn hại tới lợi ích của công ty, cũng khiến cấp dưới bất mãn, phá vỡ cân bằng của tập đoàn, điều quan trọng nhất là chuyện này gây ra ảnh hưởng rất xấu, nhất định Chu Chấn Nam rất tức giận.
Trong lòng những người này, chuyện Chu Bắc Hiền phạm sai lầm đã là chuyện của quá khứ, nếu đã qua rồi thì không nên lật lại làm gì, cho nên ở trong lòng Chu Chấn Nam, sai sót lớn nhất trong vụ “bóc bánh trả tiền” này phải là Chu Thành, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm.
Nghĩ vậy ông ta liền giết gà dọa khỉ, thể hiện quyền uy của mình.
Chẳng trách tình hình của Chu Thành lại không ổn.
Nghe Chu Thành nói xong, ba người đều im lặng.
Lục Tư Nguyên lạnh lùng nói: “Tự dưng trở thành đồng minh của cậu cả nhà họ Chu, còn thành con tốt thí cho nhà họ Chu các người tranh quyền đoạt lợi, tôi vui quá cơ.”
Chu Thành đang định lên tiếng, Lăng Hàm vội giảng hòa: “Nếu đã tìm ra nguyên nhân, vậy chúng ta buộc phải nghĩ cách giải quyết, cãi nhau cũng đâu có tác dụng gì đúng không?”
Chu Thành nuốt những lời đang định phản pháo lại: “Giờ ông già không tin tôi, ông ấy chỉ nghe thằng con ngoan Chu Bắc Hiền của ông ấy thôi, dù tôi có nói gì ông ấy cũng sẽ không tin đâu. Tôi nghĩ chờ chuyện này qua đi, để ông ấy không giận nữa rồi hãy tìm ông ấy mà nói chuyện, có khi lại giải quyết được vấn đề.”
Lăng Hàm nghĩ, chờ chuyện qua đi chắc hoa hiên vàng cũng héo quắt lại rồi.
“Không được.” Lục Tư Nguyên nói thẳng: “Chuyện này buộc phải giải quyết nhanh chóng.”
Chu Thành tức giận đáp: “Nhanh chóng giải quyết, tôi cũng muốn nhanh chứ bộ, nhưng giờ muốn nhanh kiểu gì đây?”
Lăng Hàm: “Hiện tại, điều mấu chốt là Chủ tịch Chu thiếu niềm tin vào ba người chúng ta, chúng ta buộc phải phá vỡ nghi kị của ông ấy, biết đâu có thể khiến ông ấy yên tâm.”
Chốt lại là, Chu Chấn Nam cho rằng hai đứa con trai tranh quyền đoạn lợi nên bị phá vỡ cân bằng, gây ra chuyện quá lớn, hơn nữa Chu Chấn Nam còn cho rằng Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm và Chu Thành là đồng bọn của nhau, muốn dồn Chu Bắc Hiền vào chỗ chết, đã thế ông ta còn yêu thương thiên vị Chu Bắc Hiền hơn, cho nên buộc phải giết chết uy phong của Chu Thành.
Lục Tư Nguyên lên tiếng: “Kẹp cái đuôi của mình cho tử tế, về nhà nhận lỗi đàng hoàng không phải là giải quyết được rồi sao?”
Lăng Hàm liếc anh một cái, nói thì đơn giản lắm, chẳng phải anh cũng đang trong tình trạng bị cắt vốn đầu tư mà vẫn không chịu cúi đầu về nhà đấy à.
Chu Thành mất kiên nhẫn đáp: “Ông già không chịu nghe.”
Lăng Hàm trầm ngâm một lúc, nói với Chu Thành: “Thế này đi, anh đưa tôi về nhà họ Chu, tôi sẽ đích thân nói rõ tình hình cho Chủ tịch Chu hiểu.”
Lục Tư Nguyên và Chu Thành sững sờ.
“Nếu Chu Thành đã không khuyên được ông ấy, để em đi khuyên thử xem.”
Chu Thành chần chừ một hồi, không ngăn cản cũng không tán đồng, chắc anh ta đang nghĩ rằng Chu Chấn Nam sẽ không nghe cậu.
“Anh cũng đi.” Lục Tư Nguyên cất lời: “Lần trước tới thăm chủ tịch không có nhà, anh cũng đang tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với ông ấy.”
“Không được, không thể làm vậy được.” Chu Thành lắc đầu: “Ông già nhà tôi cho rằng chúng ta cùng một giuộc, ba người cùng tới gặp ông ấy, đến lúc đó sẽ lại càng khiến ông ấy chắc chắn rằng chúng ta là đồng bọn, nói gì cũng vô ích.”
Chu Thành nói nghe rất có lý, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên cũng lưỡng lự.
Lăng Hàm: “Thế này vậy, để em với Chu Thành đi, Lục Tư Nguyên anh đừng đi.”
Lục Tư Nguyên không chịu: “Không, anh đi với Chu Thành, em ở lại đi.”
Lăng Hàm nói thầm trong lòng: Em sợ hai người các anh còn chưa ra khỏi cửa nhà đã đánh nhau rồi ấy.
Chu Thành: “Tôi tán thành với ý kiến của Lăng Hàm, Lục Tư Nguyên, cậu không cần đi đâu, đi cũng chẳng được tích sự gì.”
Gương mặt đẹp trai của Lục Tư Nguyên hiện lên vẻ tức giận: “Anh đang mong tôi không đi chứ gì?”
Chu Thành: “Dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mọi việc sẽ đi vào chiều hướng xấu, không ngờ Lục ảnh đế lại suy nghĩ thiển cận như vậy.”
Lục Tư Nguyên: “Suy nghĩ thiển cận cũng vẫn còn tốt hơn kẻ tiểu nhân bụng dạ xấu xa, cậu cả Chu trước thì làm giả thỏa thuận bức ép dụ dỗ người ta, sau lại vờ vịt bệnh tật đáng thương, tôi thật sự không yên tâm để Lăng Hàm đi cùng với anh.”
Chu Thành nhìn Lăng Hàm, cũng thấy hơi tức giận: “Thỏa thuận đó là thật, nhưng là thỏa thuận miệng, tôi không gạt ai cả.”
Lục Tư Nguyên phì cười: “Lời của cậu cả nhà họ Chu ai mà dám tin? Xem đi, anh nói với Lăng Hàm nhà tôi là anh bị bệnh, cũng chỉ có tên ngốc nhà tôi tin thôi, tôi thấy anh Chu trông mặt mũi hồng hào, tinh thần sung mãn thế này, đâu giống người bị bệnh đâu nhỉ?”
Chu Thành: “Lục ảnh đế có phải là bác sĩ đâu, sao có thể nhìn vẻ bề ngoài liền đoán là tôi có bệnh hay không được?”
Lăng Hàm đau cả đầu: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa được không? Giờ là lúc nào rồi mà hai người còn lục đục.”
Khuyên bên này rồi nói bên kia một hồi, cuối cùng cậu cũng dỗ được hai người kia. Lăng Hàm muốn khóc ròng, tuy sớm biết hai tên này khó xử lý nhưng không ngờ lại khó đến vậy. Cậu thật sự rất phục những ai bắt cá nhiều tay, đúng là cao thủ mà!
Cuối cùng, sau khi bàn bạc cả nửa ngày, ba người quyết định để Lăng Hàm và Chu Thành tới gặp Chu Chấn Nam trước, vì so với Lục Tư Nguyên, sức uy hiếp của Lăng Hàm nhỏ hơn rất nhiều, sẽ không khiến Chu Chấn Nam cảnh giác.
Lăng Hàm cảm thấy mình bị coi thường, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong ba người thì cậu là người yếu nhất. Sau khi thương lượng xong xuôi, Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên liền rời đi, còn tiếp tục ở lại chắc lại có một trận ác chiến mất.
Về tới chung cư, Lục khổng tước đương nhiên lại nổi điên nổi đóa lên, Lăng Hàm phải mất một lúc lâu mới xoa dịu anh được.