Chương 189 : Bơi
Lăng Hàm đi tới bốt canh cửa, mặt dày nói: “Anh giai này, trời lạnh quá, có thể cho tôi vào được không?”
Người gác cửa lịch sự đáp: “Nếu anh Lăng đây thấy lạnh vậy mời anh về đi được không?”
Lăng Hàm vẫn không từ bỏ mà xáp tới, hoàn toàn không để ý tới việc đối phương chỉ là một người gác cửa nhỏ bé còn mình là một ngôi sao đang nổi, nhưng vẫn bị người gác cửa kiên quyết từ chối.
“Anh Lăng, thật xin lỗi, chúng tôi có chức trách của mình, không thể cho anh vào được.” Anh giai kia bị cậu quấn lấy mà đau cả đầu.
Thấy không có hy vọng có thể vào được, Lăng Hàm đành phải lẳng lặng tránh ra. Cậu chỉ còn cách gọi cho Chu Thành, nhưng bên kia mãi chẳng thấy ai bắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Càng ngày Lăng Hàm càng thấy sốt ruột.
Cậu đứng ngẩn ra trước cửa, cảm thấy cứ đứng thế này thì ngốc quá, liền đi men theo bờ tường phía đông, không biết đi được bao lâu, trước mặt liền xuất hiện một cái hồ mát lạnh.
Sân nhà họ Chu rất rộng, trước mặt là một cái hồ nhân tạo vô cùng lớn, chỉ cần băng qua được hồ là có thể vào được nhà.
Lăng Hàm nhìn mặt hồ bình lặng trước mặt, trong đầu cậu chợt lóe lên, mắt sáng rực.
Cũng không phải không có cách vào…
Lăng Hàm đi băng qua hàng cây được trồng ven hồ, tới bờ xi măng cạnh hồ.
Suy nghĩ của “chày gỗ” rất đơn giản, lại thô bạo. Nếu đã không vào được từ cửa chính, vậy thì bơi qua hồ mà vào.
Lăng Hàm có chứng sợ nước, nỗi sợ này có liên quan đến tình cảnh lúc cậu sống lại. Khi ấy cậu bị nhét trong một cái hòm bị khóa kín, rồi bị vứt xuống sông, suýt nữa thì chết ngạt, sau một hồi vùng vẫy kịch liệt cậu mới bơi được vào bờ và sống sót. Quá trình này đã để lại bóng ma tâm lý khá lớn với Lăng Hàm, khiến cậu từ đó về sau có nỗi sợ với nước, đặc biệt có nỗi sợ với những vùng nước rộng kiểu như sông hồ, nó khiến cậu nhớ lại cảm giác suýt chết ấy.
Hơn nữa giờ đang là mùa đông, không tính người bị ám ảnh tâm lý, kể cả người bình thường cũng sẽ không nhảy xuống nước làm gì, thế không phải bị động kinh tự hành mình à?
Lăng Hàm cố cổ vũ bản thân đứng bên hồ một lúc lâu, tuy biết cậu nên nhảy xuống nhưng mãi vẫn không dám.
Suy cho cùng thì vẫn sợ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lăng Hàm nghĩ không thể cứ rề rà mãi được, kiểu gì cũng phải giải quyết chuyện này.
Hơn nữa, cậu chỉ nhảy một lần, đời người hiếm lắm được một lần, chưa biết chừng sẽ để lại được ký ức hiếm có.
Đã quyết thì phải làm tới cùng, Lăng Hàm khởi động gân cốt, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai liền nhanh chóng cởi áo khoác và giày, chỉ mặc mỗi T-shirt và quần, hít sâu một hơi nhảy ùm vào hồ nước.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, trong lòng Lăng Hàm chỉ có một câu: Đờ mờ, lạnh quá!
Nước lạnh như băng như con dao dâm vào xương tùy, khiến mặt Lăng Hàm lập tức tái nhợt. Bờ hồ vừa sâu vừa hẹp, Lăng Hàm lạnh đến mức trắng bệch mặt, thấy hơi hối hận không hiểu sao mình lại có cái suy nghĩ điên rồ này. Nhưng giờ có lên bờ thì cũng muộn rồi, quần ào đều đã ướt, lên bờ cũng sẽ bị lạnh, kiểu gì cũng lạnh thì thôi cứ làm đến cùng, tiễn Phật tiễn về tây phương luôn cho rồi. Nghĩ thế, cậu liền bơi qua theo như kế hoạch đã định.
Lăng Hàm thích ứng một lúc trong làn nước lạnh rồi bơi về phía căn nhà ba tầng theo phong cách châu Âu. Mừng một cái là hồ nhân tạo này không sâu, cũng không có nhiều vật cản, Lăng Hàm chỉ cần bơi thẳng là được.
Không biết bơi bao lâu, Lăng Hàm liền tới được bờ hồ, thấy thắng lợi trước mặt, lúc này, có hai người mặc vest ở cách đó không xa đi tới, trông cách ăn bận có vẻ là vệ sĩ của gia đình này, mấu chỗ nằm ở chỗ bọn họ còn đang dắt một con chó Ngao Tây Tạng. Có vẻ hai người kia không chú ý tới động tĩnh trong hồ, nhưng con chó kia thì có, nó liền xông về phía Lăng Hàm sủa loạn lên.
Lăng Hàm thấy suy sụp kinh khủng.
Cậu nhanh chóng lặn xuống, nhưng nước trong hồ nhân tạo không sâu, dù có lặn xuống cũng không thể che lấp cơ thể, bên trên rất dễ nhìn thấy một đống dưới hồ.
Giây phút này, Lăng Hàm rất mong có kỳ tích xuất hiện, để hai người kia không chú ý tới mình, nhưng tiếc là chẳng có kỳ tích nào xảy ra cả. Hai vệ sĩ chú ý thấy sự bất thường của con chó Ngao, nhìn về phía nó sủa, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ với Lăng Hàm đang ở dưới nước.
Lăng Hàm: “…”
Cậu bình tĩnh đứng dậy, nước trút từ trên người xuống, cậu nói với hai vệ sĩ: “Hi, tôi là Lăng Hàm, tôi tới để thăm chủ tịch Chu.”
Người trên bờ trợn mắt há mồm, chó Ngao sủa điên cuồng, tiếng sủa vang vọng trời mây.
Lăng Hàm lạnh sắp chết rồi, nhưng đối diện với con chó lớn hung dữ, cậu không dám lên bờ, chỉ có thể tiếp tục ở trong hồ nước lạnh buốt xương.
Thế mới nói lời của A Cam thật đúng đắn, cuộc sống như một hộp sô cô la, kết quả không biết sô cô la được lấy ra có vị gì. Lúc này, Lăng Hàm còn muốn thêm một câu đằng sau, không chỉ không biết có vị gì mà vẫn phải ăn, dù có là vị shit.
Chuyện buộc phải ăn sô cô la shit chó này không phải lần đầu xảy ra, ví dụ như gặp Chu Bắc Hiền, hay như những trắc trở mà cậu gặp phải.
Lăng Hàm đứng trong hồ nước lạnh, sắp bị tất cả mọi người trong nhà họ Chu vây xem, nếu có “chó săn” ở đây, cậu còn nghĩ sẵn tiêu đề tin tức mới cho bọn họ luôn rồi: Ngôi sao đang hot lén bơi vào nhà của chủ tịch tập đoàn Chu thị, hành động lén lút này là sao?
Tốt lắm, tôi thu hút sự chú ý của mọi người thế đấy!
Lăng Hàm xấu hổ đến mức hận không thể khiến thời gian trôi ngược trở lại, đánh cho cái đứa nghĩ ra tối kiến kia một trận sưng như đầu heo.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chắc vì nghe thấy động tĩnh nên tất cả mọi người trong nhà đều lũ lượt đi ra, chạy nhanh tới bên hồ xem tình hình.
Lăng Hàm bình tĩnh (xấu hổ) nói với hai vệ sĩ: “Có thể giữ chắc con chó không, tôi muốn lên.”
Hai vệ sĩ nhìn nhau.
Lăng Hàm: “Tôi lạnh.”
Lúc này, người của nhà họ Chu đã đồng loạt vây quanh hai vệ sĩ, người đầu tiên chính là Chu Chấn Nam, Chu Thành đang đứng bên phải ông ta trợn mắt há mồm, bên trái là Chu Bắc Hiền cũng đang khiếp sợ, chắc đều bị cách xuất hiện của Lăng Hàm làm cho sốc.
Chu Chấn Nam mặc áo Tang (một kiểu áo thời Đường) màu xanh, mặt đầy nếp nhăn, tóc tai bạc phơ, là kiểu người ăn trên ngồi trước, khó gần… Đây là ấn tượng đầu tiên của Lăng Hàm về Chu Chấn Nam.
“Cậu đây là…” Ông ta từ tốn nói.
“Tôi đến để hỏi thăm ông, ông không cho tôi vào, tôi đành phải dùng hạ sách này.” Lăng Hàm nói tới đây lại nhìn con chó đang gầm ghè với mình, cậu nói với Chu Chấn Nam: “Có thể để tôi lên trước đã được không?”
Chu Thành quay về phía hai vệ sĩ đăng giữ con chó, trầm giọng nói: “Dắt chó đi đi.”
Chu Chấn Nam liếc Chu Thành một cái nhưng cũng không ngăn cản.
Hai vệ sĩ vội kéo chó lui lại.
Chu Thành bước nhanh tới bên hồ, đưa tay ra với Lăng Hàm: “Mau lên đi, dưới nước lạnh lắm.”
Lăng Hàm để ý thấy sắc mặt của Chu Chấn Nam không tốt, khóe miệng Chu Bắc Hiền lại cong lên.
Cậu nhìn Chu Thành đang lo lắng, tim đập “thịch” một nhịp, gay rồi, Chu Thành tỏ ra lo lắng thế này e là Chu Chấn Nam sẽ càng hiểu lầm hơn mất.
Trong đầu cậu lướt qua vài suy nghĩ, Lăng Hàm bơi tới bờ hồ, tránh tay Chu Thành ra, nhanh chóng trèo lên.
Chu Thành thấy vậy không khỏi sững sờ.
Lăng Hàm đi tới bốt canh cửa, mặt dày nói: “Anh giai này, trời lạnh quá, có thể cho tôi vào được không?”
Người gác cửa lịch sự đáp: “Nếu anh Lăng đây thấy lạnh vậy mời anh về đi được không?”
Lăng Hàm vẫn không từ bỏ mà xáp tới, hoàn toàn không để ý tới việc đối phương chỉ là một người gác cửa nhỏ bé còn mình là một ngôi sao đang nổi, nhưng vẫn bị người gác cửa kiên quyết từ chối.
“Anh Lăng, thật xin lỗi, chúng tôi có chức trách của mình, không thể cho anh vào được.” Anh giai kia bị cậu quấn lấy mà đau cả đầu.
Thấy không có hy vọng có thể vào được, Lăng Hàm đành phải lẳng lặng tránh ra. Cậu chỉ còn cách gọi cho Chu Thành, nhưng bên kia mãi chẳng thấy ai bắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Càng ngày Lăng Hàm càng thấy sốt ruột.
Cậu đứng ngẩn ra trước cửa, cảm thấy cứ đứng thế này thì ngốc quá, liền đi men theo bờ tường phía đông, không biết đi được bao lâu, trước mặt liền xuất hiện một cái hồ mát lạnh.
Sân nhà họ Chu rất rộng, trước mặt là một cái hồ nhân tạo vô cùng lớn, chỉ cần băng qua được hồ là có thể vào được nhà.
Lăng Hàm nhìn mặt hồ bình lặng trước mặt, trong đầu cậu chợt lóe lên, mắt sáng rực.
Cũng không phải không có cách vào…
Lăng Hàm đi băng qua hàng cây được trồng ven hồ, tới bờ xi măng cạnh hồ.
Suy nghĩ của “chày gỗ” rất đơn giản, lại thô bạo. Nếu đã không vào được từ cửa chính, vậy thì bơi qua hồ mà vào.
Lăng Hàm có chứng sợ nước, nỗi sợ này có liên quan đến tình cảnh lúc cậu sống lại. Khi ấy cậu bị nhét trong một cái hòm bị khóa kín, rồi bị vứt xuống sông, suýt nữa thì chết ngạt, sau một hồi vùng vẫy kịch liệt cậu mới bơi được vào bờ và sống sót. Quá trình này đã để lại bóng ma tâm lý khá lớn với Lăng Hàm, khiến cậu từ đó về sau có nỗi sợ với nước, đặc biệt có nỗi sợ với những vùng nước rộng kiểu như sông hồ, nó khiến cậu nhớ lại cảm giác suýt chết ấy.
Hơn nữa giờ đang là mùa đông, không tính người bị ám ảnh tâm lý, kể cả người bình thường cũng sẽ không nhảy xuống nước làm gì, thế không phải bị động kinh tự hành mình à?
Lăng Hàm cố cổ vũ bản thân đứng bên hồ một lúc lâu, tuy biết cậu nên nhảy xuống nhưng mãi vẫn không dám.
Suy cho cùng thì vẫn sợ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lăng Hàm nghĩ không thể cứ rề rà mãi được, kiểu gì cũng phải giải quyết chuyện này.
Hơn nữa, cậu chỉ nhảy một lần, đời người hiếm lắm được một lần, chưa biết chừng sẽ để lại được ký ức hiếm có.
Đã quyết thì phải làm tới cùng, Lăng Hàm khởi động gân cốt, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai liền nhanh chóng cởi áo khoác và giày, chỉ mặc mỗi T-shirt và quần, hít sâu một hơi nhảy ùm vào hồ nước.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, trong lòng Lăng Hàm chỉ có một câu: Đờ mờ, lạnh quá!
Nước lạnh như băng như con dao dâm vào xương tùy, khiến mặt Lăng Hàm lập tức tái nhợt. Bờ hồ vừa sâu vừa hẹp, Lăng Hàm lạnh đến mức trắng bệch mặt, thấy hơi hối hận không hiểu sao mình lại có cái suy nghĩ điên rồ này. Nhưng giờ có lên bờ thì cũng muộn rồi, quần ào đều đã ướt, lên bờ cũng sẽ bị lạnh, kiểu gì cũng lạnh thì thôi cứ làm đến cùng, tiễn Phật tiễn về tây phương luôn cho rồi. Nghĩ thế, cậu liền bơi qua theo như kế hoạch đã định.
Lăng Hàm thích ứng một lúc trong làn nước lạnh rồi bơi về phía căn nhà ba tầng theo phong cách châu Âu. Mừng một cái là hồ nhân tạo này không sâu, cũng không có nhiều vật cản, Lăng Hàm chỉ cần bơi thẳng là được.
Không biết bơi bao lâu, Lăng Hàm liền tới được bờ hồ, thấy thắng lợi trước mặt, lúc này, có hai người mặc vest ở cách đó không xa đi tới, trông cách ăn bận có vẻ là vệ sĩ của gia đình này, mấu chỗ nằm ở chỗ bọn họ còn đang dắt một con chó Ngao Tây Tạng. Có vẻ hai người kia không chú ý tới động tĩnh trong hồ, nhưng con chó kia thì có, nó liền xông về phía Lăng Hàm sủa loạn lên.
Lăng Hàm thấy suy sụp kinh khủng.
Cậu nhanh chóng lặn xuống, nhưng nước trong hồ nhân tạo không sâu, dù có lặn xuống cũng không thể che lấp cơ thể, bên trên rất dễ nhìn thấy một đống dưới hồ.
Giây phút này, Lăng Hàm rất mong có kỳ tích xuất hiện, để hai người kia không chú ý tới mình, nhưng tiếc là chẳng có kỳ tích nào xảy ra cả. Hai vệ sĩ chú ý thấy sự bất thường của con chó Ngao, nhìn về phía nó sủa, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ với Lăng Hàm đang ở dưới nước.
Lăng Hàm: “…”
Cậu bình tĩnh đứng dậy, nước trút từ trên người xuống, cậu nói với hai vệ sĩ: “Hi, tôi là Lăng Hàm, tôi tới để thăm chủ tịch Chu.”
Người trên bờ trợn mắt há mồm, chó Ngao sủa điên cuồng, tiếng sủa vang vọng trời mây.
Lăng Hàm lạnh sắp chết rồi, nhưng đối diện với con chó lớn hung dữ, cậu không dám lên bờ, chỉ có thể tiếp tục ở trong hồ nước lạnh buốt xương.
Thế mới nói lời của A Cam thật đúng đắn, cuộc sống như một hộp sô cô la, kết quả không biết sô cô la được lấy ra có vị gì. Lúc này, Lăng Hàm còn muốn thêm một câu đằng sau, không chỉ không biết có vị gì mà vẫn phải ăn, dù có là vị shit.
Chuyện buộc phải ăn sô cô la shit chó này không phải lần đầu xảy ra, ví dụ như gặp Chu Bắc Hiền, hay như những trắc trở mà cậu gặp phải.
Lăng Hàm đứng trong hồ nước lạnh, sắp bị tất cả mọi người trong nhà họ Chu vây xem, nếu có “chó săn” ở đây, cậu còn nghĩ sẵn tiêu đề tin tức mới cho bọn họ luôn rồi: Ngôi sao đang hot lén bơi vào nhà của chủ tịch tập đoàn Chu thị, hành động lén lút này là sao?
Tốt lắm, tôi thu hút sự chú ý của mọi người thế đấy!
Lăng Hàm xấu hổ đến mức hận không thể khiến thời gian trôi ngược trở lại, đánh cho cái đứa nghĩ ra tối kiến kia một trận sưng như đầu heo.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chắc vì nghe thấy động tĩnh nên tất cả mọi người trong nhà đều lũ lượt đi ra, chạy nhanh tới bên hồ xem tình hình.
Lăng Hàm bình tĩnh (xấu hổ) nói với hai vệ sĩ: “Có thể giữ chắc con chó không, tôi muốn lên.”
Hai vệ sĩ nhìn nhau.
Lăng Hàm: “Tôi lạnh.”
Lúc này, người của nhà họ Chu đã đồng loạt vây quanh hai vệ sĩ, người đầu tiên chính là Chu Chấn Nam, Chu Thành đang đứng bên phải ông ta trợn mắt há mồm, bên trái là Chu Bắc Hiền cũng đang khiếp sợ, chắc đều bị cách xuất hiện của Lăng Hàm làm cho sốc.
Chu Chấn Nam mặc áo Tang (một kiểu áo thời Đường) màu xanh, mặt đầy nếp nhăn, tóc tai bạc phơ, là kiểu người ăn trên ngồi trước, khó gần… Đây là ấn tượng đầu tiên của Lăng Hàm về Chu Chấn Nam.
“Cậu đây là…” Ông ta từ tốn nói.
“Tôi đến để hỏi thăm ông, ông không cho tôi vào, tôi đành phải dùng hạ sách này.” Lăng Hàm nói tới đây lại nhìn con chó đang gầm ghè với mình, cậu nói với Chu Chấn Nam: “Có thể để tôi lên trước đã được không?”
Chu Thành quay về phía hai vệ sĩ đăng giữ con chó, trầm giọng nói: “Dắt chó đi đi.”
Chu Chấn Nam liếc Chu Thành một cái nhưng cũng không ngăn cản.
Hai vệ sĩ vội kéo chó lui lại.
Chu Thành bước nhanh tới bên hồ, đưa tay ra với Lăng Hàm: “Mau lên đi, dưới nước lạnh lắm.”
Lăng Hàm để ý thấy sắc mặt của Chu Chấn Nam không tốt, khóe miệng Chu Bắc Hiền lại cong lên.
Cậu nhìn Chu Thành đang lo lắng, tim đập “thịch” một nhịp, gay rồi, Chu Thành tỏ ra lo lắng thế này e là Chu Chấn Nam sẽ càng hiểu lầm hơn mất.
Trong đầu cậu lướt qua vài suy nghĩ, Lăng Hàm bơi tới bờ hồ, tránh tay Chu Thành ra, nhanh chóng trèo lên.
Chu Thành thấy vậy không khỏi sững sờ.