Ảnh Đế Thị Phi

Chương 207: Về Nhà

Chương 207 : Về nhà
“Vì sao lại cúp máy, cứ tiếp tục an ủi cậu ta đi chứ, em trai đáng yêu biết bao, sao lại nỡ dập máy như vậy?”
Chữ “nỡ” anh nói rất nặng, kèm theo đó một trận tấn công mạnh mẽ.
Cả người Lăng Hàm như nhũn ra, hầu như không thể nào chống đỡ thân thể của chính mình.
Kẻ ngốc cũng biết Lục Tư Nguyên đang ghen, cái tên biến thái này cứ ghen là lại nổi điên, mỗi lần nổi điên là lại thích hành hạ cậu.
Lăng Hàm liên tục cầu xin tha thứ: “Thật sự chỉ là em trai mà... a... em với cậu ấy không có... không có quan hệ gì... thật sự không có quan hệ gì cả...”
Nhưng mà có cầu xin tha thứ cũng chẳng có tác dụng.
Người phía sau nắm lấy cậu, đòi hỏi không biết mệt mỏi.
Sau khi xong xuôi, mọi thứ dần trở lại yên tĩnh.
Hai người nằm trên sàn gỗ thở dốc.
Lăng Hàm ôm lấy đầu Lục Tư Nguyên mắng: “Anh phát điên cái gì hả?! Em đã bảo chỉ là em trai thôi mà vẫn không tha! Còn nữa, đã bảo tách ra một thời gian vì sao lại còn chạy tới đây? Không sợ lớn chuyện à?!”
“Em trai?” Lục Tư Nguyên nheo mắt lại, mặc kệ cậu kéo tóc mình, một cánh tay của anh duỗi ra ôm chặt cậu vào lòng, sau đó dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của cậu.
Lăng Hàm rất thích thân mật với anh như thế này, cậu nheo mắt lại giống như một con mèo nhỏ, trong mũi còn phát ra âm thanh thoải mái.
“Chúng ta kết hôn đi!” Lục Tư Nguyên nói.
Lăng Hàm vốn đang hưởng thụ cảm giác thân mật thuần khiết vừa nghe vậy lập tức bừng tỉnh, dùng dằng đứng lên: “Chẳng phải đã nói là để một thời gian nữa rồi sao?”
Lục Tư Nguyên cũng ngồi dậy, nheo mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Anh hỏi em, em thành thật trả lời cho anh.”
Kèm theo đó là khí thế nghiêm nghị trên người Lục Tư Nguyên, biểu cảm cũng đổi thành nghiêm túc.
Lăng Hàm trở nên căng thẳng một cách khó hiểu: “Chuyện gì mà nghiêm túc thế, anh nói đi.”
Trong đôi mắt hẹp dài lóe sáng, giọng nói khàn khàn: “Có phải em không muốn kết hôn với anh không?”
“Không phải!” Lăng Hàm lập tức phủ nhận, chẳng biết tại sao cậu lại có vài phần chột dạ. Bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ quái với sự chột dạ này, rõ ràng cậu đang nói thật thì vì sao lại phải chột dạ?
“Nhìn anh đi!”
Đột nhiên Lục Tư Nguyên quát lớn dọa Lăng Hàm giật mình, cậu ngẩng đầu lên liền thấy hai mắt như đang phun lửa của Lục Tư Nguyên, cả người xù lên giống như một con sư tử bị chọc giận.
“Nói thật!” Lục Tư Nguyên nắm lấy bả vai của cậu, đôi mắt nhìn thẳng: “Ngày đó em cầu hôn anh trên thuyền là suy nghĩ thật sự của em hay chỉ là suy nghĩ chốc lát?”
... Nếu như cậu trả lời là cả hai thì có bị đánh chết không?
Lăng Hàm cười gượng, nói: “Tư Nguyên, anh bình tĩnh một chút đi, em cầu hôn anh là thật, em thật sự rất thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau mãi mãi nhưng chỉ là hiện giờ không phải thời cơ thích hợp.”
“Em đang lưu luyến em trai tốt của em! Có Chu Thành còn chưa đủ, bây giờ còn thêm một cậu em nữa! Có phải lúc anh không biết em còn có thêm vài người anh trai nữa hay không? Anh biết ngay không thể để em một mình mà, chỉ cần không để ý một chút là em lập tức chạy đi quyến rũ người khác!” Lục Tư Nguyên càng nói càng giận: “Lăng ngốc, anh cho em biết, nếu như em còn dụ dỗ người khác anh sẽ cắt đứt chân của em! Đời này em đừng hòng rời khỏi anh, em là của anh, đừng có nghĩ đến chuyện lăng nhăng với người khác!”
Lăng Hàm nghẹn họng nhìn anh trân trối, Lục Tư Nguyên đang nổi máu ghen với Chu Thành sao?
Thì ra anh quản lý cậu chặt như vậy là vì sợ mình bị người ta câu đi mất?
... Nói ra không ai tin nổi!!!
Lục Tư Nguyên vừa đẹp trai vừa có gia thế tốt, bản thân cũng rất tài giỏi, là viên kim cương lấp lánh nhất mà hiện tại cũng sợ người yêu bị câu mất?
Người nên lo lắng phải là cậu mới đúng, hiện giờ cậu chỉ có hai bàn tay trắng, dù xét trên điểm nào cũng không thể so sánh với Lục Tư Nguyên, đáng lẽ cậu phải lo lắng Lục Tư Nguyên bị câu đi mất mới đúng, tại sao lại đảo ngược thế này?
Sau khi hiểu rõ suy nghĩ của Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm chỉ biết dở khóc dở cười.
“Này, Lục Tư Nguyên, anh suy nghĩ như vậy thật buồn cười! Em thích anh, em sẽ không thích người khác lại càng không lăng nhăng với người khác, có phải thần kinh của anh nhạy cảm quá rồi không! Em sẽ kết hôn với anh, chỉ là không phải lúc này thôi.”
Nói ra chắc chắn không có ai tin, Lục Tư Nguyên lại quấn lấy cậu đòi kết hôn mà cậu lại không biết xấu hổ đi từ chối.
Cậu nhớ tới lúc cậu thích Lục Tư Nguyên khi vừa mới sống lại, coi Lục Tư Nguyên là nam thần, lo được lo mất, theo đuổi anh... bây giờ chỉ thấy như một giấc mộng.
Chuông điện thoại đột nhiên kêu lên, hai chữ Chu Thành hiện ra vô cùng to và rõ ràng trên màn hình.
Lăng Hàm: “...”
Tuy rằng cậu với Chu Thành chẳng hề có một chút quan hệ mập mờ nào nhưng vẫn có cảm giác mặt mình hơi ran rát.
Ánh mắt Lục Tư Nguyên đang nhìn cậu chẳng khác nào ánh mắt đang nhìn một tên đàn ông cặn bã chuyên nói dối.
Dưới tình thế này, Lăng Hàm lanh tay lẹ mắt, lấy tốc độ sét đánh tắt ngay điện thoại di động: “Ha ha, em với anh ta trong sạch, em còn không nhận điện thoại của anh ta này!”
Lục Tư Nguyên nheo mắt: “Vì sao không nhận? Nếu như thật sự trong sạch thì nhận đi, trốn trốn tránh tránh làm cái gì?”
Lăng Hàm muốn nhào tới ôm tường gào khóc, đờ mờ, cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Vừa rồi cậu nên gọi điện cho Chu Thành trước khi gọi điện cho Đường Tập mới phải... Không đúng, phải là trước khi gọi điện cho hai người đó thì phải gọi cho Lục Tư Nguyên trước mới đúng, nói không chừng Lục Tư Nguyên sẽ không chạy tới đây, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Tình hình lúc này nếu chốt lại một câu thì chính là “Gọi điện sai trình tự dẫn tới án mạng”.
Ánh mắt Lục Tư Nguyên nhìn cậu ngày càng trở nên u ám. Phảng phất như con mãnh thú tìm được bảo bối, đang nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm, lo sợ nếu không để ý thì bảo bối sẽ bị tha đi mất.
Trong đầu Lăng Hàm bỗng xẹt qua một cảnh tượng trong một bộ phim truyền hình, cậu vội vàng ôm lấy cổ Lục Tư Nguyên rồi hôn lên mặt anh một cái: “Honey đừng lo lắng, em chỉ thích một mình anh thôi, đám người kia đều là mây bay! Anh yên tâm đi, em sẽ không nuốt lời, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh mà.”
Lục Tư Nguyên: “...”
Sao mấy câu này nghe lại quái dị như vậy?
Lăng Hàm vẫn tỏ vẻ thâm tình: “Trong mắt em, anh là tốt nhất, không phải em không muốn kết hôn với anh, chỉ là do điều kiện khách quan không cho phép, anh chờ em, nhất định em sẽ không phụ bạc anh đâu! Chờ sau khi mọi chuyện xử lý xong xuôi, em nhất định sẽ cho anh một hôn lễ long trọng...”
Lục Tư Nguyên không chút biến sắc: “Mấy gã đàn ông nói mấy câu kiểu này trong tivi đến cuối cùng đều phụ bạc người tình của họ, kết hôn với người khác.”
Lăng Hàm hơi khựng lại.
Cái này có được coi là tự mang đá đập chân mình không?
Lăng Hàm cứng họng một lúc, nói: “Cái này... anh biết là em không biết nói mấy câu sến súa mà, nói chung là anh tin tưởng em đi, em sẽ kết hôn với anh, em thề đấy!”
Nói một hồi, Lăng Hàm cảm giác mình như mấy tên đàn ông khốn nạn đang dụ dỗ con gái nhà lành lên giường trong tivi, cô gái đàng hoàng kia khóc lóc muốn kết hôn mà tên khốn nạn luôn tìm đủ mọi cách để từ chối...
Cậu bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Cậu không biết phải làm thế nào để diễn tả tình cảm của mình, mà có nói cũng vô ích, Lục Tư Nguyên sẽ không tin.
Lăng Hàm thật sự muốn ngửa mặt lên trời thét dài, trời ơi, liệu có thể nào làm cho Lục Tư Nguyên bình thường một chút không? Gần đây anh ấy thật sự quá chặt chẽ!
“Thế này đi, chờ sau một thời gian nữa đi gặp mặt người lớn, chúng ta sẽ kết hôn.” Lăng Hàm hết cách, đành nhắm mắt nói.
Cuối cùng sắc mặt của Lục Tư Nguyên cũng dễ chịu hơn một chút.
“Lúc nào?”
Lăng Hàm bó tay toàn tập: “Anh nói xem?”
“Tháng sau!”
“Tháng sau?!” Lăng Hàm kêu lên: “Như vậy quá nhanh rồi!!!”
Thật ra cậu cũng thấy bản thân mình kỳ quái, rõ ràng rất muốn kết hôn với Lục Tư Nguyên, thật sự rất rất muốn kết hôn nhưng lại có cảm giác áp lực... chẳng lẽ nào đây chính là chứng sợ hãi hôn nhân trong truyền thuyết?
“Lăng ngốc, chính em là người cầu hôn anh đấy! Chắc em không bị mất trí nhớ chứ?!”
Một câu nói khiến Lăng Hàm á khẩu không nói được lời nào, lệ rơi đầy mặt.
Đều do sao trời quá đẹp khiến cậu vứt hết cả mặt mũi, bây giờ bị người ta bắt được nhược điểm rồi, ngay cả từ chối cũng không nói nên hồn.
“Được... được rồi.” Lăng Hàm chỉ có thể gật đầu.
Cuối cùng Lục Tư Nguyên cũng cười rộ lên, sờ đầu của cậu: “Cứ quyết định như vậy đi.”

back top