Chương 218 : Con nhện
Tần Vĩnh lấy cho cậu thêm vài hợp đồng đại diện nhãn hàng, chọn tới chọn lui kỹ càng nên cực kì hợp với đường lối phát triển và hình tượng của cậu. Lăng Hàm vui vẻ nhận lời.
Tần Vĩnh hỏi cậu: “Lại cãi nhau với cậu ấy à?”
“Cậu ấy” ở đây là ai, cả hai đều biết rõ.
Lăng Hàm đáp: “Nào có.”
Tần Vĩnh cười cười: “Tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.”
Lăng Hàm nghĩ, tâm trạng của em cũng có tốt đâu. Chuyện này không tiện nói với Tần Vĩnh, Tần Vĩnh luôn đặt công việc lên đầu, hơn nữa anh ta là người của Lục Tư Nguyên, chắc chắn sẽ đứng về phía Lục Tư Nguyên.
Lăng Hàm nói: “Qua một thời gian nữa là ổn thôi.”
Tâm trạng cả hai đều không tốt, chỉ có một điều khiến tâm trạng cả hai đỡ hơn là đề tài hai người có sống chung đã không được quan tâm nữa, quần chúng chấp nhận lời giải thích của cả hai. Đây chắc là chuyện duy nhất đáng để vui mừng.
Lăng Hàm nói “qua một thời gian nữa” là muốn cho bản thân cậu và Lục Tư Nguyên một thời gian để bình tĩnh, nghĩ kĩ lại về mối quan hệ của cả hai người. Nhưng không ngờ “qua một thời gian” này kéo dài tới cuối năm.
Nhìn thấy đầu đường cuối ngõ dán đầy chữ “chúc mừng năm mới”, nhà nhà bắt đầu không khí náo nhiệt mua sắm Tết, Lăng Hàm đột nhiên nhận ra sắp hết năm rồi.
Tết là ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc, ai nấy đều muốn về nhà đoàn tụ cùng gia đình, nhưng Lăng Hàm có thể coi là thành phần không có người nhà. Cha và mẹ cậu đều đã tái hôn, sinh con, nhiều năm rồi không gặp, gặp lại cũng như người dưng. Hơn nữa, Lăng Hàm bây giờ không phải Lăng Hàm của lúc trước, càng không thể gây phiền phức cho bản thân mình.
Tất cả mọi người trong công ty đang bàn bạc về chuyện Tết đến xuân về, mong ngóng kỳ nghỉ, chỉ riêng Lăng Hàm là không hề dao động.
Ra khỏi GMG, khi đi đến cầu thang, cậu đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau. Lăng Hàm quay đầu lại, nhìn ngay thấy Chu Thành mặc bộ vest đĩnh đạc đứng sau lưng mình.
Lăng Hàm sững sờ: “Chu tổng?”
Trên mặt Chu Thành là nụ cười phơi phới đắc ý, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết chật vật khi thất bại trên tình trường, như thể người say túy lúy hôm ấy không phải anh ta.
Anh ta liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh Lăng Hàm.
Lăng Hàm hiểu ngay anh ta muốn nói chuyện riêng với mình, do dự trong chốc lát nhưng vẫn nói với trợ lý: “Cứ về trước đi.”
Khi làm việc chung với Lục Tư Nguyên, cậu căn bản không cần dẫn theo trợ lý, trợ lý của Lục Tư Nguyên bao thầu hết việc lặt vặt của cả hai người. Nhưng đợt này nghe nói Lục Tư Nguyên đang đến Yên Thành, Lăng Hàm lại phải bảo trợ lý của mình đi làm.
“Chu tổng, hôm đó tôi không nghe điện thoại của anh...” Lăng Hàm xin lỗi trước.
Chu Thành phất tay ra hiệu, anh ta cười: “Chuyện từ bao nhiêu ngày trước rồi, không cần tính toán, tôi nghĩ đợt đó chắc em khá bận.”
Lăng Hàm sững sờ, không ngờ Chu Thành lại chủ động tìm lý do cho mình, cậu ngắc ngứ một hồi, đành ừm một tiếng.
Cậu nhớ tới câu nói của bạn Chu Thành khi ấy: “Nghe nói cậu với Lục Tư Nguyên ở bên nhau, cậu ấy rất buồn.”
Nhưng qua nhiều ngày như vậy, người này không tới quấy rầy cậu, càng không thể hiện ra vẻ chán chường. Bất kể sau lưng anh ta có hy sinh, buồn bã hay đau khổ, anh ta cũng không thể hiện ra nữa.
Chu Thành thay đổi rồi, đây là cảm nhận trực quan nhất của Lăng Hàm. Chu Thành của trước kia làm được một chút chuyện gì cũng mong Lăng Hàm biết hết, lời ngon tiếng ngọt nói không tiếc nước bọt, khí thế tấn công vô cùng rõ ràng, ý muốn yêu cầu báo đáp tình cảm cũng rõ rệt. Nhưng bây giờ anh ta không thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, cũng không tiết lộ mình muốn làm gì, càng không đòi hỏi báo đáp tình cảm nữa.
Nếu như không biết được tình hình của anh ta từ miệng người khác, có lẽ Lăng Hàm sẽ cảm thấy người này đã từ bỏ theo đuổi cậu, quay về trạng thái bình thường.
Nhưng cậu lại vẫn biết, nên trong lòng càng thêm áy náy.
Thế nhưng cậu cũng không thể để Chu Thành biết mình đã biết về tình cảnh của anh ta.
Chu Thành không nhắc đến, cậu cũng không nhắc đến nửa lời.
Mỗi người chỉ có một trái tim, cho người khác rồi, không thể cho thêm một ai nữa. Phương pháp tốt nhất là không đáp lại, để anh ta từ từ tuyệt vọng.
Nói thật lòng, cậu rất kinh ngạc, cậu cứ tưởng một cậu ấm chơi bời như Chu Thành thì làm sao dùng tới chân tình được, dù cho trước kia anh ta tỏ ra thâm tình đến đâu, nơi sâu thẳm trong Lăng Hàm vẫn không tin, nhưng bây giờ cậu không thể không thừa nhận, người đàn ông tuấn tú phóng khoáng trước mặt thật lòng với mình.
Dường như nhìn ra được điều gì đó từ biểu cảm của cậu, Chu Thành cười: “Đừng căng thẳng, hôm nay tìm em vì việc công.”
Lăng Hàm hỏi lại: “Việc công?”
“Trong tay tôi giữ một dự án, một bộ phim đề tài cảnh sát hình sự tên ‘Kế hoạch nhền nhện’, là dự án trọng điểm của GMG trong năm sau, em có hứng thú tham gia không?”
Lăng Hàm mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Tất nhiên cậu đã từng nghe nói về “Kế hoạch nhền nhện”, một bộ phim thương mại điển hình, trong đó rất nhiều minh tinh hội tụ, đầu tư rất nhiều tiền, tuy rằng người ta vẫn bảo không thể đoán trước được khả năng tẩu tán vé của phim điện ảnh, nhưng nhìn từ kịch bản và dàn diễn viên, có thể thấy được tình hình chung của phòng vé.
Bộ phim trọng điểm sản xuất của GMG, gần như chưa có lúc nào thất bại.
Bây giờ trong tất cả nghệ sĩ dưới trướng GMG, ngoại trừ mấy người không thiếu tiền không thiếu danh, không ai không muốn chen chân góp mặt trong đó.
Bây giờ Chu Thành hỏi cậu có muốn tham gia “Kế hoạch nhền nhện” hay không.
Tâm trạng Lăng Hàm rất phức tạp.
“Vai diễn gì thế?”
“Nam thứ ba.”
Lại là nam thứ ba.
Nếu như có thể đóng “Kế hoạch nhền nhện”, tất nhiên Lăng Hàm bằng lòng, vai diễn này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của cậu, nhưng nếu đây là cái gối mà Chu Thành tặng cho để theo đuổi cậu, Lăng Hàm cần phải suy xét thận trọng.
Lăng Hàm cẩn trọng đáp: “Tôi cần thảo luận lại với anh Vĩnh.”
Tuy rằng Chu Thành không nhắc tới chuyện riêng, nhưng Lăng Hàm vẫn giữ khoảng cách nhất định, tốt cho cả hai người.
Chu Thành cười: “Tất nhiên nên nói với anh ta một tiếng, lỡ như anh ta nhận hoạt động khác cho em, khi đó điều chỉnh không được sẽ phiền đấy.”
“Lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy ngay.”
Nói xong chuyện chính, Lăng Hàm nhẫn nhịn mãi nhưng không nhẫn nhịn được, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”
Chu Thành đáp: “Không cần vội vàng cảm ơn tôi, GMG dùng người đều nhìn vào điều kiện, em tưởng tôi xuất phát từ ý đồ riêng à? Không, em nhầm rồi, tôi chỉ cảm thấy em khá hợp với vai diễn đó mà thôi, nếu không hợp tôi cũng không đến tìm em.”
“Không, tôi không nói đến chuyện này.” Lăng Hàm ngừng lại trong chốc lát: “Lần trước nghe nói vì lời đồn của tôi với Lục Tư Nguyên mà anh tích cực chạy vạy, lại xảy ra xung đột với Chu Bắc Hiền?”
Chu Thành sững người: “Em biết rồi?”
Lăng Hàm gật đầu.
Khóe miệng Chu Thành nhếch thành một nụ cười gian xảo quen thuộc, đột nhiên cất tiếng cười to.
Lăng Hàm không hiểu tại sao tự dưng anh ta lại cười.
Chu Thành ngừng cười và hỏi: “Chẳng lẽ em cho rằng tôi làm vậy vì em?”
Lăng Hàm không đáp, đáp rằng “đúng thế” hình như mặt mũi mình quan trọng quá, hơi giống dát vàng lên mặt. Nhưng cậu thực sự rất muốn làm rõ hành động của Chu Thành có phải liên quan đến mình hay không, nếu như Chu Thành vẫn còn thích cậu, vậy thì cậu không tới “Kế hoạch nhền nhện” nữa. Cũng không phải vì cậu có nhiều tiết tháo, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chủ yếu vì cậu không muốn hưởng lợi từ chỗ người khác mà còn giả bộ như không hay biết. Nếu như không thể báo đáp tình cảm của đối phương thì đừng bao giờ cho người ta hy vọng. Huống hồ đợt này cậu với Lục Tư Nguyên đang có xích mích, lỡ xảy ra sai sót gì, chắc chắn Lục Tư Nguyên sẽ rất tức giận.
Chu Thành đưa tay gõ gõ lên trán cậu, Lăng Hàm lùi về sau một bước như giật điện.
Bàn tay của Chu Thành cứng ngắc giữa không trung, nhưng anh ta nhanh chóng thu tay về như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi, sở dĩ tôi làm như vậy là vì bản thân tôi. Chuyện hai anh em tôi đấu đá nhau cả âm thầm lẫn công khai đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, sớm muộn gì cũng đấu đến mức một mất một còn. Chắc em không biết, tôi lấy lý do bên bộ phận truyền thông không ra tay, tố với cha tôi là nó có tham gia trong đó, cha tôi rất tức giận, ông ấy cảm thấy tâm tư của nó quá nặng. Nếu không, tôi cũng không thể thuận lợi lấy được dự án ‘Kế hoạch nhền nhện’ này.”
Lăng Hàm sững sờ.
Tần Vĩnh lấy cho cậu thêm vài hợp đồng đại diện nhãn hàng, chọn tới chọn lui kỹ càng nên cực kì hợp với đường lối phát triển và hình tượng của cậu. Lăng Hàm vui vẻ nhận lời.
Tần Vĩnh hỏi cậu: “Lại cãi nhau với cậu ấy à?”
“Cậu ấy” ở đây là ai, cả hai đều biết rõ.
Lăng Hàm đáp: “Nào có.”
Tần Vĩnh cười cười: “Tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.”
Lăng Hàm nghĩ, tâm trạng của em cũng có tốt đâu. Chuyện này không tiện nói với Tần Vĩnh, Tần Vĩnh luôn đặt công việc lên đầu, hơn nữa anh ta là người của Lục Tư Nguyên, chắc chắn sẽ đứng về phía Lục Tư Nguyên.
Lăng Hàm nói: “Qua một thời gian nữa là ổn thôi.”
Tâm trạng cả hai đều không tốt, chỉ có một điều khiến tâm trạng cả hai đỡ hơn là đề tài hai người có sống chung đã không được quan tâm nữa, quần chúng chấp nhận lời giải thích của cả hai. Đây chắc là chuyện duy nhất đáng để vui mừng.
Lăng Hàm nói “qua một thời gian nữa” là muốn cho bản thân cậu và Lục Tư Nguyên một thời gian để bình tĩnh, nghĩ kĩ lại về mối quan hệ của cả hai người. Nhưng không ngờ “qua một thời gian” này kéo dài tới cuối năm.
Nhìn thấy đầu đường cuối ngõ dán đầy chữ “chúc mừng năm mới”, nhà nhà bắt đầu không khí náo nhiệt mua sắm Tết, Lăng Hàm đột nhiên nhận ra sắp hết năm rồi.
Tết là ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc, ai nấy đều muốn về nhà đoàn tụ cùng gia đình, nhưng Lăng Hàm có thể coi là thành phần không có người nhà. Cha và mẹ cậu đều đã tái hôn, sinh con, nhiều năm rồi không gặp, gặp lại cũng như người dưng. Hơn nữa, Lăng Hàm bây giờ không phải Lăng Hàm của lúc trước, càng không thể gây phiền phức cho bản thân mình.
Tất cả mọi người trong công ty đang bàn bạc về chuyện Tết đến xuân về, mong ngóng kỳ nghỉ, chỉ riêng Lăng Hàm là không hề dao động.
Ra khỏi GMG, khi đi đến cầu thang, cậu đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau. Lăng Hàm quay đầu lại, nhìn ngay thấy Chu Thành mặc bộ vest đĩnh đạc đứng sau lưng mình.
Lăng Hàm sững sờ: “Chu tổng?”
Trên mặt Chu Thành là nụ cười phơi phới đắc ý, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết chật vật khi thất bại trên tình trường, như thể người say túy lúy hôm ấy không phải anh ta.
Anh ta liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh Lăng Hàm.
Lăng Hàm hiểu ngay anh ta muốn nói chuyện riêng với mình, do dự trong chốc lát nhưng vẫn nói với trợ lý: “Cứ về trước đi.”
Khi làm việc chung với Lục Tư Nguyên, cậu căn bản không cần dẫn theo trợ lý, trợ lý của Lục Tư Nguyên bao thầu hết việc lặt vặt của cả hai người. Nhưng đợt này nghe nói Lục Tư Nguyên đang đến Yên Thành, Lăng Hàm lại phải bảo trợ lý của mình đi làm.
“Chu tổng, hôm đó tôi không nghe điện thoại của anh...” Lăng Hàm xin lỗi trước.
Chu Thành phất tay ra hiệu, anh ta cười: “Chuyện từ bao nhiêu ngày trước rồi, không cần tính toán, tôi nghĩ đợt đó chắc em khá bận.”
Lăng Hàm sững sờ, không ngờ Chu Thành lại chủ động tìm lý do cho mình, cậu ngắc ngứ một hồi, đành ừm một tiếng.
Cậu nhớ tới câu nói của bạn Chu Thành khi ấy: “Nghe nói cậu với Lục Tư Nguyên ở bên nhau, cậu ấy rất buồn.”
Nhưng qua nhiều ngày như vậy, người này không tới quấy rầy cậu, càng không thể hiện ra vẻ chán chường. Bất kể sau lưng anh ta có hy sinh, buồn bã hay đau khổ, anh ta cũng không thể hiện ra nữa.
Chu Thành thay đổi rồi, đây là cảm nhận trực quan nhất của Lăng Hàm. Chu Thành của trước kia làm được một chút chuyện gì cũng mong Lăng Hàm biết hết, lời ngon tiếng ngọt nói không tiếc nước bọt, khí thế tấn công vô cùng rõ ràng, ý muốn yêu cầu báo đáp tình cảm cũng rõ rệt. Nhưng bây giờ anh ta không thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, cũng không tiết lộ mình muốn làm gì, càng không đòi hỏi báo đáp tình cảm nữa.
Nếu như không biết được tình hình của anh ta từ miệng người khác, có lẽ Lăng Hàm sẽ cảm thấy người này đã từ bỏ theo đuổi cậu, quay về trạng thái bình thường.
Nhưng cậu lại vẫn biết, nên trong lòng càng thêm áy náy.
Thế nhưng cậu cũng không thể để Chu Thành biết mình đã biết về tình cảnh của anh ta.
Chu Thành không nhắc đến, cậu cũng không nhắc đến nửa lời.
Mỗi người chỉ có một trái tim, cho người khác rồi, không thể cho thêm một ai nữa. Phương pháp tốt nhất là không đáp lại, để anh ta từ từ tuyệt vọng.
Nói thật lòng, cậu rất kinh ngạc, cậu cứ tưởng một cậu ấm chơi bời như Chu Thành thì làm sao dùng tới chân tình được, dù cho trước kia anh ta tỏ ra thâm tình đến đâu, nơi sâu thẳm trong Lăng Hàm vẫn không tin, nhưng bây giờ cậu không thể không thừa nhận, người đàn ông tuấn tú phóng khoáng trước mặt thật lòng với mình.
Dường như nhìn ra được điều gì đó từ biểu cảm của cậu, Chu Thành cười: “Đừng căng thẳng, hôm nay tìm em vì việc công.”
Lăng Hàm hỏi lại: “Việc công?”
“Trong tay tôi giữ một dự án, một bộ phim đề tài cảnh sát hình sự tên ‘Kế hoạch nhền nhện’, là dự án trọng điểm của GMG trong năm sau, em có hứng thú tham gia không?”
Lăng Hàm mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Tất nhiên cậu đã từng nghe nói về “Kế hoạch nhền nhện”, một bộ phim thương mại điển hình, trong đó rất nhiều minh tinh hội tụ, đầu tư rất nhiều tiền, tuy rằng người ta vẫn bảo không thể đoán trước được khả năng tẩu tán vé của phim điện ảnh, nhưng nhìn từ kịch bản và dàn diễn viên, có thể thấy được tình hình chung của phòng vé.
Bộ phim trọng điểm sản xuất của GMG, gần như chưa có lúc nào thất bại.
Bây giờ trong tất cả nghệ sĩ dưới trướng GMG, ngoại trừ mấy người không thiếu tiền không thiếu danh, không ai không muốn chen chân góp mặt trong đó.
Bây giờ Chu Thành hỏi cậu có muốn tham gia “Kế hoạch nhền nhện” hay không.
Tâm trạng Lăng Hàm rất phức tạp.
“Vai diễn gì thế?”
“Nam thứ ba.”
Lại là nam thứ ba.
Nếu như có thể đóng “Kế hoạch nhền nhện”, tất nhiên Lăng Hàm bằng lòng, vai diễn này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của cậu, nhưng nếu đây là cái gối mà Chu Thành tặng cho để theo đuổi cậu, Lăng Hàm cần phải suy xét thận trọng.
Lăng Hàm cẩn trọng đáp: “Tôi cần thảo luận lại với anh Vĩnh.”
Tuy rằng Chu Thành không nhắc tới chuyện riêng, nhưng Lăng Hàm vẫn giữ khoảng cách nhất định, tốt cho cả hai người.
Chu Thành cười: “Tất nhiên nên nói với anh ta một tiếng, lỡ như anh ta nhận hoạt động khác cho em, khi đó điều chỉnh không được sẽ phiền đấy.”
“Lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy ngay.”
Nói xong chuyện chính, Lăng Hàm nhẫn nhịn mãi nhưng không nhẫn nhịn được, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”
Chu Thành đáp: “Không cần vội vàng cảm ơn tôi, GMG dùng người đều nhìn vào điều kiện, em tưởng tôi xuất phát từ ý đồ riêng à? Không, em nhầm rồi, tôi chỉ cảm thấy em khá hợp với vai diễn đó mà thôi, nếu không hợp tôi cũng không đến tìm em.”
“Không, tôi không nói đến chuyện này.” Lăng Hàm ngừng lại trong chốc lát: “Lần trước nghe nói vì lời đồn của tôi với Lục Tư Nguyên mà anh tích cực chạy vạy, lại xảy ra xung đột với Chu Bắc Hiền?”
Chu Thành sững người: “Em biết rồi?”
Lăng Hàm gật đầu.
Khóe miệng Chu Thành nhếch thành một nụ cười gian xảo quen thuộc, đột nhiên cất tiếng cười to.
Lăng Hàm không hiểu tại sao tự dưng anh ta lại cười.
Chu Thành ngừng cười và hỏi: “Chẳng lẽ em cho rằng tôi làm vậy vì em?”
Lăng Hàm không đáp, đáp rằng “đúng thế” hình như mặt mũi mình quan trọng quá, hơi giống dát vàng lên mặt. Nhưng cậu thực sự rất muốn làm rõ hành động của Chu Thành có phải liên quan đến mình hay không, nếu như Chu Thành vẫn còn thích cậu, vậy thì cậu không tới “Kế hoạch nhền nhện” nữa. Cũng không phải vì cậu có nhiều tiết tháo, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chủ yếu vì cậu không muốn hưởng lợi từ chỗ người khác mà còn giả bộ như không hay biết. Nếu như không thể báo đáp tình cảm của đối phương thì đừng bao giờ cho người ta hy vọng. Huống hồ đợt này cậu với Lục Tư Nguyên đang có xích mích, lỡ xảy ra sai sót gì, chắc chắn Lục Tư Nguyên sẽ rất tức giận.
Chu Thành đưa tay gõ gõ lên trán cậu, Lăng Hàm lùi về sau một bước như giật điện.
Bàn tay của Chu Thành cứng ngắc giữa không trung, nhưng anh ta nhanh chóng thu tay về như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi, sở dĩ tôi làm như vậy là vì bản thân tôi. Chuyện hai anh em tôi đấu đá nhau cả âm thầm lẫn công khai đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, sớm muộn gì cũng đấu đến mức một mất một còn. Chắc em không biết, tôi lấy lý do bên bộ phận truyền thông không ra tay, tố với cha tôi là nó có tham gia trong đó, cha tôi rất tức giận, ông ấy cảm thấy tâm tư của nó quá nặng. Nếu không, tôi cũng không thể thuận lợi lấy được dự án ‘Kế hoạch nhền nhện’ này.”
Lăng Hàm sững sờ.