Chương 236 : Nghi hoặc
“Ngày kia, ‘Kế hoạch nhền nhện’ tổ chức cuộc họp trù bị lần thứ hai tại GMG, em có thời gian không?”
Lăng Hàm vừa nghe thấy chuyện công việc vội đáp: “Được, tôi sẽ đến.”
Chu Thành cười, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu, anh ta gật đầu với Âu Dĩnh rồi quay người rời đi. Vừa bước được hai bước, đám trai xinh gái đẹp chờ ở phía xa từ lâu, vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này liền xáp tới, vây lấp anh ta giữa đám người.
“… Chu Thành được yêu thích thật đấy.” Âu Dĩnh nhìn về phía Chu Thành đang được đám trai xinh gái đẹp vây quanh, khẽ nói: “Dạo này thấy có tin đồn, chủ tịch tiếp theo của GMG chính là anh ta, không biết có phải là thật không.”
“Không biết nữa.” Lăng Hàm không tập trung lắm.
Âu Dĩnh bỗng trưng ra vẻ mặt mê trai: “Chu tổng lớn có lẽ là người đẹp trai nhất trong đám người mở công ty ấy nhỉ, người kiếm tiền giỏi nhất trong đám người đẹp trai nhất, chẳng trách anh ta lăng nhăng như vậy mà vẫn có người theo đuổi, đã thế còn không theo đuổi được. Không biết anh ta thích kiểu người thế nào, rốt cuộc thích nam hay thích nữ? Lăng Hàm, cậu thân với anh ta, cậu có biết không?”
Lăng Hàm: “…”
Lăng Hàm lắc đầu: “Không biết.”
Âu Dĩnh: “Không biết thật à?”
Lăng Hàm: “Không biết thật.”
Âu Dĩnh chu mỏ: “Đáng ghét!”
Lăng Hàm bị câu “đáng ghét” này của cô làm cho nổi hết da gà, vội hỏi: “Cô thích anh ta à?”
Âu Dĩnh xấu hổ gật đầu: “Tôi thích gương mặt của anh ta.”
Lăng Hàm: “…”
Người ta thường nói đàn ông nhìn mặt, thì ra phụ nữ cũng rất thích nhìn mặt.
Hơn nữa không biết có phải giờ Âu Dĩnh không còn coi cậu là người ngoài nữa không mà càng ngày càng không biết giữ ý trước mặt cậu.
“Đừng nhìn tôi như thế mà.” Chắc nhận ra ánh mắt khác thường của Lăng Hàm, Âu Dĩnh nghiêm túc nói: “Tôi rất chung tình đó.”
“Chung tình?”
“Đúng vậy, tôi chỉ thích người nào mặt đẹp thôi.”
Lăng Hàm: “…”
Thì ra đây cũng gọi là chung tình.
Âu Dĩnh cây ngay không sợ chết đứng: “Chẳng lẽ chỉ cho đám đàn ông các người được thích con gái đẹp, không cho phụ nữ chúng tôi thích người đẹp trai sao?”
Lăng Hàm sợ cô rồi, vội tán thành: “Cho, cho chứ, cho chắc luôn.”
Âu Dĩnh lại nói: “Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn thích Bạch Tử Sách, chưa từng thay đổi đâu.”
Lăng Hàm: “…”
Thì ra bên cạnh vẫn còn ẩn náu một fan của mình.
Có vẻ như diễn đạt quá phức tạp, Âu Dĩnh nói: “Ánh mắt cậu như thế là sao hả? Cậu tưởng tôi chỉ thích mặt của Bạch Tử Sách thôi sao? Tôi phù phiếm thế à?”
Lăng Hàm im lặng một hồi, hỏi: “Vậy cô thích gì ở anh ấy?”
Âu Dĩnh trưng ra vẻ mặt si mê: “Tất nhiên là con người anh ấy rồi, có cá tính, có sức hút, không có ai tốt hơn anh ấy cả.”
Lăng Hàm được khen đỏ cả mặt, muốn nói “không dám nhận”, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành: “Cô thích tôi à?”
Âu Dĩnh ngẩn ra, vội nhướn mày tỏ ý ghét bỏ: “Thích cậu á? Đừng chọc cười nữa!”
“Lẽ nào cô không thấy con người tôi tốt, có cá tính, có sức hút, không có ai tốt hơn tôi?”
Âu Dĩnh lại sững ra, qua một lúc sau cười bò suýt rơi cả nước mắt: “Cậu? Có cần tự dát vàng lên mặt mình thế không?”
Lăng Hàm: “…”
Cậu hiểu rồi, Âu Dĩnh nói gì mà thích tính cách với con người đều là giả hết, chỉ có đoạn thích gương mặt là thật thôi.
“Cậu không phải là kiểu tôi thích.” Âu Dĩnh không có hứng thú lắm với cậu, tiếp tục quay ra nhìn về phía Chu Thành để ngắm mặt: “Đẹp trai quá, cậu nói xem có đúng không?”
Lăng Hàm “ừm” một tiếng: “Đúng là đẹp trai thật.”
“Anh ta đẹp trai lắm à?” Một giọng nói tao nhã bỗng truyền tới từ phía sau hai người, Lăng Hàm cứng đờ người, chột dạ quay lại: “… Anh Lục, anh tới à?”
Âu Dĩnh cũng nghe thấy giọng Lục Tư Nguyên, cô quay lại cười xán lạn, đáp: “Anh cũng đẹp trai, anh đẹp trai nhất!”
Hôm nay Lục Tư Nguyên mặc bộ vest cùng với bộ sưu tập anh mặc hôm đi dự lễ trao giải Liên hoan phim Monthermé, nếu nhìn lướt qua thì không nhận ra, người nào tinh mắt một chút thì có thể nhìn ra được. Nghĩ cũng phải, Lục Tư Nguyên là một con khổng tước, trong những trường hợp thế này sao có thể qua loa được? Một người có tính cách kiêu ngạo như anh, nghĩ thôi cũng biết chẳng khiêm tốn được rồi.
Âu Dĩnh bị bắt quả tang, thè lưỡi, ném lại một câu “tôi đi trước đây” rồi đi luôn.
“Chu Thành vừa nói gì với em thế?” Lục Tư Nguyên bình tĩnh hỏi.
Lăng Hàm: “…”
Nếu đã vờ như không quan tâm thì đừng có mà hỏi, hỏi rồi cũng có khác nào giấu đầu lòi đuôi đâu.
“Chuyện công việc.”
“Công việc gì? Anh ta có chuyện công việc gì mà phải nói riêng với em?” Trong mắt Lục Tư Nguyên tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Lăng Hàm: “… Anh ta muốn ngày kia em tới tham dự cuộc họp trù bị ‘Kế hoạch nhền nhện’.”
Lục Tư Nguyên nhíu mày: “Chỉ nói cái này thôi á?”
Lăng Hàm cũng cạn lời với cái vẻ nghi ngờ của anh: “Lúc đó, Âu Dĩnh cũng đang ở bên cạnh.”
Lục Tư Nguyên nghe vậy có vẻ yên tâm hơn, khẽ nói: “Lăng ngốc, lúc nào em cũng phải nhớ em là người đã có chồng, chú ý ảnh hưởng, đừng có ở gần mấy kẻ không đứng đắn đấy.”
Lăng Hàm: “…”
Còn lên mặt nữa.
Cậu hắng giọng, cười lạnh: “Em nhớ là anh với Chu Thành có liên lạc riêng với nhau mấy lần sau lưng em mà nhỉ, em còn muốn hỏi xem có phải hai người có quan hệ mập mờ gì với nhau không đấy?”
Lục Tư Nguyên như bị sét đánh, trợn tròn mắt, không tin nổi: “Anh với Chu Thành? Em mà lại đi nghi ngờ anh với anh ta?”
Lăng Hàm gần như thấy lông mao của anh dựng ngược hết cả lên, cậu thản nhiên đáp: “Lúc anh nghi ngờ người khác có từng nghĩ đến việc cũng sẽ bị người ta nghi ngờ không? Làm đàn ông thì lòng dạ phải thoáng vào, đừng cứ lúc nào cũng hẹp hòi nghi ngờ chồng mình cặp kè với người khác.”
Lăng ngốc hóa thân thành một thế ngoại cao nhân, ung dung thêm một câu: “Đời vốn vô sự, toàn lo chuyện không đâu.”
Sau đó cậu phóng khoáng rời đi
Bỏ lại Lục Tư Nguyên hóa đá tại chỗ.
Chớp mắt một cái đã tới ngày GMG mở cuộc họp trù bị, Lăng Hàm đến công ty từ sớm. “Kế hoạch nhền nhện” là bộ phim trọng điểm của GMG cho nên tất cả mọi người đều rất coi trọng.
Cuộc họp được tổ chức lúc mười giờ, chín giờ Lăng Hàm đã đến, sau đó trò chuyện vài câu với cô gái lễ tân đã lâu không gặp rồi tới phòng làm việc của Tưởng Nghị. Tưởng Nghị có phòng làm việc nhỏ riêng biệt, nghệ sĩ của GMG được đặt ra yêu cầu rất nghiêm, những thứ như trợ lý như thế nào, văn phòng rồi xe cộ này nọ đều có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, lúc nào cũng nhắc nhở các nghệ sĩ rằng mình đang ở mức độ nào.
Lăng Hàm cũng giống với hầu hết nghệ sĩ khác đều không có phòng làm việc riêng, trước đây cậu đi theo A Khôn và Đậu Dương, sau này lại theo Lục Tư Nguyên, sắp tách ra khỏi GMG rồi. Tưởng Nghị có chỗ trong tòa nhà lớn GMG này thật sự là rất khá. Tuy mới ba mươi nhưng cậu ta ra mắt sớm, vẫn luôn chăm chỉ làm việc ở GMG, hơn nữa cũng không xảy ra sai sót gì lớn, trở thành người có địa vị ở đây.
Lăng Hàm gõ cửa, không có ai đáp lại.
Cậu gọi điện thoại nhưng không có ai nghe máy.
Lăng Hàm nghi ngờ gõ cửa lại lần nữa, đang nghĩ chẳng lẽ cậu ta đi hoạt động rồi?
Nhưng sắp tới giờ họp, giờ này vẫn còn phải chạy việc sao?
Ở tòa nhà GMG có mấy khu vực công tác, Lăng Hàm chần chừ một lát liền đi về phía phòng chụp, giữa đường cậu gặp vài nhân viên. Dạo gần đây Lăng Hàm nổi tiếng, những người này đều biết cậu, gặp cậu đều tay bắt mặt mừng.
“Xin hỏi… mọi người có biết Tưởng Nghị đang ở đâu không?” Khó khăn lắm Lăng Hàm mới gặp được người, vội hỏi.
“Ngày kia, ‘Kế hoạch nhền nhện’ tổ chức cuộc họp trù bị lần thứ hai tại GMG, em có thời gian không?”
Lăng Hàm vừa nghe thấy chuyện công việc vội đáp: “Được, tôi sẽ đến.”
Chu Thành cười, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu, anh ta gật đầu với Âu Dĩnh rồi quay người rời đi. Vừa bước được hai bước, đám trai xinh gái đẹp chờ ở phía xa từ lâu, vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này liền xáp tới, vây lấp anh ta giữa đám người.
“… Chu Thành được yêu thích thật đấy.” Âu Dĩnh nhìn về phía Chu Thành đang được đám trai xinh gái đẹp vây quanh, khẽ nói: “Dạo này thấy có tin đồn, chủ tịch tiếp theo của GMG chính là anh ta, không biết có phải là thật không.”
“Không biết nữa.” Lăng Hàm không tập trung lắm.
Âu Dĩnh bỗng trưng ra vẻ mặt mê trai: “Chu tổng lớn có lẽ là người đẹp trai nhất trong đám người mở công ty ấy nhỉ, người kiếm tiền giỏi nhất trong đám người đẹp trai nhất, chẳng trách anh ta lăng nhăng như vậy mà vẫn có người theo đuổi, đã thế còn không theo đuổi được. Không biết anh ta thích kiểu người thế nào, rốt cuộc thích nam hay thích nữ? Lăng Hàm, cậu thân với anh ta, cậu có biết không?”
Lăng Hàm: “…”
Lăng Hàm lắc đầu: “Không biết.”
Âu Dĩnh: “Không biết thật à?”
Lăng Hàm: “Không biết thật.”
Âu Dĩnh chu mỏ: “Đáng ghét!”
Lăng Hàm bị câu “đáng ghét” này của cô làm cho nổi hết da gà, vội hỏi: “Cô thích anh ta à?”
Âu Dĩnh xấu hổ gật đầu: “Tôi thích gương mặt của anh ta.”
Lăng Hàm: “…”
Người ta thường nói đàn ông nhìn mặt, thì ra phụ nữ cũng rất thích nhìn mặt.
Hơn nữa không biết có phải giờ Âu Dĩnh không còn coi cậu là người ngoài nữa không mà càng ngày càng không biết giữ ý trước mặt cậu.
“Đừng nhìn tôi như thế mà.” Chắc nhận ra ánh mắt khác thường của Lăng Hàm, Âu Dĩnh nghiêm túc nói: “Tôi rất chung tình đó.”
“Chung tình?”
“Đúng vậy, tôi chỉ thích người nào mặt đẹp thôi.”
Lăng Hàm: “…”
Thì ra đây cũng gọi là chung tình.
Âu Dĩnh cây ngay không sợ chết đứng: “Chẳng lẽ chỉ cho đám đàn ông các người được thích con gái đẹp, không cho phụ nữ chúng tôi thích người đẹp trai sao?”
Lăng Hàm sợ cô rồi, vội tán thành: “Cho, cho chứ, cho chắc luôn.”
Âu Dĩnh lại nói: “Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn thích Bạch Tử Sách, chưa từng thay đổi đâu.”
Lăng Hàm: “…”
Thì ra bên cạnh vẫn còn ẩn náu một fan của mình.
Có vẻ như diễn đạt quá phức tạp, Âu Dĩnh nói: “Ánh mắt cậu như thế là sao hả? Cậu tưởng tôi chỉ thích mặt của Bạch Tử Sách thôi sao? Tôi phù phiếm thế à?”
Lăng Hàm im lặng một hồi, hỏi: “Vậy cô thích gì ở anh ấy?”
Âu Dĩnh trưng ra vẻ mặt si mê: “Tất nhiên là con người anh ấy rồi, có cá tính, có sức hút, không có ai tốt hơn anh ấy cả.”
Lăng Hàm được khen đỏ cả mặt, muốn nói “không dám nhận”, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành: “Cô thích tôi à?”
Âu Dĩnh ngẩn ra, vội nhướn mày tỏ ý ghét bỏ: “Thích cậu á? Đừng chọc cười nữa!”
“Lẽ nào cô không thấy con người tôi tốt, có cá tính, có sức hút, không có ai tốt hơn tôi?”
Âu Dĩnh lại sững ra, qua một lúc sau cười bò suýt rơi cả nước mắt: “Cậu? Có cần tự dát vàng lên mặt mình thế không?”
Lăng Hàm: “…”
Cậu hiểu rồi, Âu Dĩnh nói gì mà thích tính cách với con người đều là giả hết, chỉ có đoạn thích gương mặt là thật thôi.
“Cậu không phải là kiểu tôi thích.” Âu Dĩnh không có hứng thú lắm với cậu, tiếp tục quay ra nhìn về phía Chu Thành để ngắm mặt: “Đẹp trai quá, cậu nói xem có đúng không?”
Lăng Hàm “ừm” một tiếng: “Đúng là đẹp trai thật.”
“Anh ta đẹp trai lắm à?” Một giọng nói tao nhã bỗng truyền tới từ phía sau hai người, Lăng Hàm cứng đờ người, chột dạ quay lại: “… Anh Lục, anh tới à?”
Âu Dĩnh cũng nghe thấy giọng Lục Tư Nguyên, cô quay lại cười xán lạn, đáp: “Anh cũng đẹp trai, anh đẹp trai nhất!”
Hôm nay Lục Tư Nguyên mặc bộ vest cùng với bộ sưu tập anh mặc hôm đi dự lễ trao giải Liên hoan phim Monthermé, nếu nhìn lướt qua thì không nhận ra, người nào tinh mắt một chút thì có thể nhìn ra được. Nghĩ cũng phải, Lục Tư Nguyên là một con khổng tước, trong những trường hợp thế này sao có thể qua loa được? Một người có tính cách kiêu ngạo như anh, nghĩ thôi cũng biết chẳng khiêm tốn được rồi.
Âu Dĩnh bị bắt quả tang, thè lưỡi, ném lại một câu “tôi đi trước đây” rồi đi luôn.
“Chu Thành vừa nói gì với em thế?” Lục Tư Nguyên bình tĩnh hỏi.
Lăng Hàm: “…”
Nếu đã vờ như không quan tâm thì đừng có mà hỏi, hỏi rồi cũng có khác nào giấu đầu lòi đuôi đâu.
“Chuyện công việc.”
“Công việc gì? Anh ta có chuyện công việc gì mà phải nói riêng với em?” Trong mắt Lục Tư Nguyên tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Lăng Hàm: “… Anh ta muốn ngày kia em tới tham dự cuộc họp trù bị ‘Kế hoạch nhền nhện’.”
Lục Tư Nguyên nhíu mày: “Chỉ nói cái này thôi á?”
Lăng Hàm cũng cạn lời với cái vẻ nghi ngờ của anh: “Lúc đó, Âu Dĩnh cũng đang ở bên cạnh.”
Lục Tư Nguyên nghe vậy có vẻ yên tâm hơn, khẽ nói: “Lăng ngốc, lúc nào em cũng phải nhớ em là người đã có chồng, chú ý ảnh hưởng, đừng có ở gần mấy kẻ không đứng đắn đấy.”
Lăng Hàm: “…”
Còn lên mặt nữa.
Cậu hắng giọng, cười lạnh: “Em nhớ là anh với Chu Thành có liên lạc riêng với nhau mấy lần sau lưng em mà nhỉ, em còn muốn hỏi xem có phải hai người có quan hệ mập mờ gì với nhau không đấy?”
Lục Tư Nguyên như bị sét đánh, trợn tròn mắt, không tin nổi: “Anh với Chu Thành? Em mà lại đi nghi ngờ anh với anh ta?”
Lăng Hàm gần như thấy lông mao của anh dựng ngược hết cả lên, cậu thản nhiên đáp: “Lúc anh nghi ngờ người khác có từng nghĩ đến việc cũng sẽ bị người ta nghi ngờ không? Làm đàn ông thì lòng dạ phải thoáng vào, đừng cứ lúc nào cũng hẹp hòi nghi ngờ chồng mình cặp kè với người khác.”
Lăng ngốc hóa thân thành một thế ngoại cao nhân, ung dung thêm một câu: “Đời vốn vô sự, toàn lo chuyện không đâu.”
Sau đó cậu phóng khoáng rời đi
Bỏ lại Lục Tư Nguyên hóa đá tại chỗ.
Chớp mắt một cái đã tới ngày GMG mở cuộc họp trù bị, Lăng Hàm đến công ty từ sớm. “Kế hoạch nhền nhện” là bộ phim trọng điểm của GMG cho nên tất cả mọi người đều rất coi trọng.
Cuộc họp được tổ chức lúc mười giờ, chín giờ Lăng Hàm đã đến, sau đó trò chuyện vài câu với cô gái lễ tân đã lâu không gặp rồi tới phòng làm việc của Tưởng Nghị. Tưởng Nghị có phòng làm việc nhỏ riêng biệt, nghệ sĩ của GMG được đặt ra yêu cầu rất nghiêm, những thứ như trợ lý như thế nào, văn phòng rồi xe cộ này nọ đều có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, lúc nào cũng nhắc nhở các nghệ sĩ rằng mình đang ở mức độ nào.
Lăng Hàm cũng giống với hầu hết nghệ sĩ khác đều không có phòng làm việc riêng, trước đây cậu đi theo A Khôn và Đậu Dương, sau này lại theo Lục Tư Nguyên, sắp tách ra khỏi GMG rồi. Tưởng Nghị có chỗ trong tòa nhà lớn GMG này thật sự là rất khá. Tuy mới ba mươi nhưng cậu ta ra mắt sớm, vẫn luôn chăm chỉ làm việc ở GMG, hơn nữa cũng không xảy ra sai sót gì lớn, trở thành người có địa vị ở đây.
Lăng Hàm gõ cửa, không có ai đáp lại.
Cậu gọi điện thoại nhưng không có ai nghe máy.
Lăng Hàm nghi ngờ gõ cửa lại lần nữa, đang nghĩ chẳng lẽ cậu ta đi hoạt động rồi?
Nhưng sắp tới giờ họp, giờ này vẫn còn phải chạy việc sao?
Ở tòa nhà GMG có mấy khu vực công tác, Lăng Hàm chần chừ một lát liền đi về phía phòng chụp, giữa đường cậu gặp vài nhân viên. Dạo gần đây Lăng Hàm nổi tiếng, những người này đều biết cậu, gặp cậu đều tay bắt mặt mừng.
“Xin hỏi… mọi người có biết Tưởng Nghị đang ở đâu không?” Khó khăn lắm Lăng Hàm mới gặp được người, vội hỏi.