Chương 252 : Dụ dỗ
Toàn trường xôn xao.
Giai điệu của “Thánh ca hôn lễ” ngừng lại.
Lăng Hàm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Tập đang đứng trên sân khấu, giữa những âm thanh huyên náo cùng ánh mắt ngạc nhiên của mấy ngàn con người, tầm mắt của họ nhìn thẳng vào nhau.
Đường Tập nói: “Sau này tôi sẽ không bao giờ thích người ấy nữa.”
Sau đó cậu ta cười, đưa micro cho người dẫn chương trình rồi cầm giấy chứng nhận lui về đám người lên nhận giải.
Người dẫn chương trình nhanh nhạy cười nói: “Buổi lễ năm nay có nhiều điều bất ngờ ghê.”
Chu Thành cũng kịp thời phản ứng nói một câu: “Tuổi trẻ thật là tốt.”
Anh ta nói mấy câu rồi định đi xuống nhưng bị người dẫn chương trình cản lại.
“Xin anh Chu chờ một lát, tiếp theo chính là tiết mục truyền thống của lễ tốt nghiệp trường chúng tôi.”
Vừa dứt lời, trong hội trường đã có người đứng lên quơ tay múa chân huýt sáo hò hét chói tai như muốn phá thủng nóc nhà.
Lăng Hàm ngơ ngác đứng dậy theo.
Người dẫn chương trình: “Mọi người điều biết truyền thống của học viện điện ảnh trung ương của chúng ta! Tiết mục cuối cùng trong lễ tốt nghiệp chính là nhảy! Đừng ngồi yên nữa, quẩy lên nào!”
Đám người rần rần những tiếng hô vang trời, không một ai còn ngồi.
Lăng Hàm không biết tiết mục truyền thống của học viện điện ảnh và truyền hình hàng năm chính là nhảy múa một trong những ca khúc nổi tiếng nhất trong năm, thậm chí có khi còn nhảy flashmob. Ví dụ như năm trước trước nữa là bài “Gangnam Style”, năm trước nữa là “Ngọn gió dân tộc”, năm trước là “Quả Táo Nhỏ”... Bài nào càng xấu hổ càng nhảy, không có xấu hổ nhất, chỉ cầu xấu hổ hơn!
“Mời khách quý của chúng ta lên sân khấu nào!” Người dẫn chương trình gào khản giọng, đọc từng người một.
Mỗi một cái tên vang lên là một tràng hét vang tời.
Người dẫn chương trình nói: “... Xin mời anh Lăng Hàm!”
“Á á á á á á á á...” Mọi người hét chói tai.
Lăng Hàm ngơ ngác một chút rồi đi lên sân khấu.
Chu Thành không ngờ cậu lại tới cho nên ngạc nhiên nhìn cậu.
Hai người vừa chạm mắt nhau liền lập tức dời đi.
Lúc này, Trương Nghệ Tuyền đứng trước nhảy đầu tiên, Chu Thành, Lăng Hàm, Đường Tập vốn đứng phía trước lại bị đẩy ra phía sau Trương Nghệ Tuyền, các giáo viên và sinh viên được giải đứng phía sau hai hàng.
Sau đó người dẫn chương trình hét chói tai: “Mọi người đếm ngược nào!”
Trên màn hình lớn hiện lên số mười, kèm theo tiếng đồng hồ tích tắc, mọi người đồng thanh hô: “9!”
“8!”
...
“3!”
“2!”
“1!”
“Oành” một tiếng, dàn loa bốn phía hội trường đột nhiên vang lên một tràng tiếng chó sủa: “Gâu!”
Ngay sau đó là giai điệu mà Lăng Hàm quen đến không thể quen hơn, đó là ca khúc “Bài hát của cha” do cậu với Lục Tư Nguyên sáng tác ra lúc đùa giỡn với nhau. Giai điệu kỳ quái đã được đổi thành nhạc điện tử, tốc độ đẩy nhanh hơn mấy lần, rất có cảm giác của một ca khúc phong cách disco.
Lăng Hàm: “...”
Trương Nghệ Tuyền bắt đầu nhảy, những người khác bắt đầu nhao nhao nhảy theo, trong nháy mắt cả hội trường đều nhảy múa ầm ĩ.
Ba người đứng sau Trương Nghệ Tuyền là Đường Tập, Lăng Hàm, Chu Thành đều có những suy nghĩ phức tạp của riêng mình, vẻ mặt cũng rất kỳ quái.
Máy quay phim ghi lại cảnh tượng này một cách chân thật.
Rất nhiều năm sau, sau khi mọi người biết được mối quan hệ giữa ba người thì đoạn video nhảy nhót đó trở thành đoạn video nổi tiếng nhất trong lịch sử giới giải trí.
Điệu nhảy kết thúc, Lăng Hàm lập tức chạy nhanh như được bôi mỡ dưới chân, đương nhiên trước khi rời đi cậu đã kịp chạy tới túm lấy Vu Hạo.
“Anh... anh Lăng?”
“Đi theo tôi.”
Vu Hạo lập lòe hai mắt: “Cái này... tôi phải đợi người khác...”
Lăng Hàm hạ giọng: “Bớt nói nhảm đi, người nghe được bí mật giữa tôi với Đường Tập mà còn muốn đi sao, không có cửa đâu!”
Vu Hạo lập tức nói: “Không, không, tôi không nghe thấy cái gì hết!”
Nói xong cậu ta xoay người muốn chạy nhưng Lăng Hàm đã kịp túm lấy vạt áo phía sau của cậu ta: “Không cho chạy!”
Vu Hạo rơi lệ đầy mặt: “Tôi thực sự không nghe được gì mà!”
“Nói dối!”
Vu Hạo ngồi ngay bên cạnh, hơn nữa cậu ta làm vai chính thì sao có thể tập trung chăm chú vào bộ phim như những người khác, chắc chắn cậu ta nghe được. Nhất là nhìn phản ứng của cậu ta lúc này, Lăng Hàm khẳng định đoán không lầm.
“Tôi quyết định để cậu vào ê kíp của tôi, không cho phép cậu đi tìm Chu Thành.” Lăng Hàm biết Vu Hạo cũng muốn vào GMG giống như những người khác.
Vu Hạo khóc ròng ròng giống như gái nhà lành vừa mới bị cưỡng bức: “Tôi không nói mà, tôi thề, tôi nhất định sẽ không nói ra...”
“Thôi đi!” Lăng Hàm không tin một chữ nào, chỉ túm chặt cậu ta đi về phía cửa, nhưng mới đi được hai bước thì vạt áo phía sau bị túm lại.
Lăng Hàm quay đầu nhìn thấy Đường Tập liền tê dại cả da đầu.
Cậu sợ tên oắt này lắm rồi.
“Muốn đi sao?” Thanh âm của Đường Tập vang lên.
Lăng Hàm liếc mắt thấy Chu Thành đang đi tới đây liền cảm thấy tức giận. Cậu không muốn ở cùng với Chu Thành là vì trong buổi họp của “Kế hoạch nhền nhện” lần trước, nói theo một cách nào đó thì cậu đã làm anh ta mất mặt, hơn nữa trước kia hai người còn dây dưa không rõ ràng, cậu không muốn gặp mặt anh ta.
Vu Hạo giãy giụa: “Thả tôi ra!”
Lăng Hàm quay đầu nói với Đường Tập: “Thả ra!”
Đường Tập: “Không thả!”
Vu Hạo: “Tôi thật sự không nghe được gì mà! Đường Tập, cậu mau bảo anh Lăng buông tôi ra!”
Đường Tập: “Cậu nghe được còn muốn đi? Không có cửa đâu!”
Vu Hạo: “...”
Liên quan quái gì tới tôi chứ!
Ba người không ai nhường ai.
“Thật náo nhiệt.” Cuối cùng Chu Thành cũng đi tới, anh ta thấy tình huống này liền hơi nhíu mày.
Ba người nghe tiếng của Chu Thành rốt cuộc cũng chịu thả nhau ra.
Vu Hạo cung kính nói: “Chu tổng.”
Lăng Hàm cười trừ: “Chu tổng.”
Đường Tập nhàn nhạt gật đầu: “Chu tổng.”
Chu Thành quay sang nói với Lăng Hàm: “Không ngờ em lại có mặt ở đây.”
Lăng Hàm: “Tôi tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cậu em tôi, Đường Tập.”
Đường Tập lạnh lùng nói: “Ai là em của anh?”
Lăng Hàm bị vả mặt ngay trước đám đông như vậy làm nụ cười hơi cứng lại, chỉ có thể cười trừ cho qua. Cái thằng nhóc Đường Tập này bị từ chối xong liền trở mặt, trước đây đáng yêu biết bao, giờ rõ là một thằng nhãi đáng ghét.
Chu Thành nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt của cậu cùng với Đường Tập rồi đột nhiên nhếch môi cười: “Thì ra là vậy.”
Lăng Hàm không biết câu “Thì ra là vậy” này của anh ta là chỉ cái gì.
Lăng Hàm: “Tôi và Vu Hạo có chút việc, đi trước đây.”
Vu Hạo: “Không phải...”
Lời còn chưa kịp nói ra đã bị Lăng Hàm bịt mồm kéo đi.
Chu Thành cười khẽ, không ngăn cản.
Vu Hạo với tay, hoàn toàn biểu thị sự lưu luyến của mình với Chu Thành.
Vất vả chạy thoát được vòng vây của Đường Tập cùng Chu Thành, sau khi ra khỏi hội trường, Lăng Hàm túm Vu Hạo tìm một góc yên tĩnh rồi lập tức dồn cậu ta vào tường.
Vu Hạo nhìn bộ dạng của cậu, đáng thương nói: “Anh Lăng...”
“Cậu muốn vào GMG?” Lăng Hàm bắt đầu dụ dỗ... không đúng, phải là khuyên bảo tiểu thịt tươi: “Tôi chính là người của GMG, chẳng lẽ cậu không muốn biết tình hình các nghệ sĩ trong GMG?”
Vu Hạo chớp mắt mấy cái, không chống cự nữa.
Toàn trường xôn xao.
Giai điệu của “Thánh ca hôn lễ” ngừng lại.
Lăng Hàm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Tập đang đứng trên sân khấu, giữa những âm thanh huyên náo cùng ánh mắt ngạc nhiên của mấy ngàn con người, tầm mắt của họ nhìn thẳng vào nhau.
Đường Tập nói: “Sau này tôi sẽ không bao giờ thích người ấy nữa.”
Sau đó cậu ta cười, đưa micro cho người dẫn chương trình rồi cầm giấy chứng nhận lui về đám người lên nhận giải.
Người dẫn chương trình nhanh nhạy cười nói: “Buổi lễ năm nay có nhiều điều bất ngờ ghê.”
Chu Thành cũng kịp thời phản ứng nói một câu: “Tuổi trẻ thật là tốt.”
Anh ta nói mấy câu rồi định đi xuống nhưng bị người dẫn chương trình cản lại.
“Xin anh Chu chờ một lát, tiếp theo chính là tiết mục truyền thống của lễ tốt nghiệp trường chúng tôi.”
Vừa dứt lời, trong hội trường đã có người đứng lên quơ tay múa chân huýt sáo hò hét chói tai như muốn phá thủng nóc nhà.
Lăng Hàm ngơ ngác đứng dậy theo.
Người dẫn chương trình: “Mọi người điều biết truyền thống của học viện điện ảnh trung ương của chúng ta! Tiết mục cuối cùng trong lễ tốt nghiệp chính là nhảy! Đừng ngồi yên nữa, quẩy lên nào!”
Đám người rần rần những tiếng hô vang trời, không một ai còn ngồi.
Lăng Hàm không biết tiết mục truyền thống của học viện điện ảnh và truyền hình hàng năm chính là nhảy múa một trong những ca khúc nổi tiếng nhất trong năm, thậm chí có khi còn nhảy flashmob. Ví dụ như năm trước trước nữa là bài “Gangnam Style”, năm trước nữa là “Ngọn gió dân tộc”, năm trước là “Quả Táo Nhỏ”... Bài nào càng xấu hổ càng nhảy, không có xấu hổ nhất, chỉ cầu xấu hổ hơn!
“Mời khách quý của chúng ta lên sân khấu nào!” Người dẫn chương trình gào khản giọng, đọc từng người một.
Mỗi một cái tên vang lên là một tràng hét vang tời.
Người dẫn chương trình nói: “... Xin mời anh Lăng Hàm!”
“Á á á á á á á á...” Mọi người hét chói tai.
Lăng Hàm ngơ ngác một chút rồi đi lên sân khấu.
Chu Thành không ngờ cậu lại tới cho nên ngạc nhiên nhìn cậu.
Hai người vừa chạm mắt nhau liền lập tức dời đi.
Lúc này, Trương Nghệ Tuyền đứng trước nhảy đầu tiên, Chu Thành, Lăng Hàm, Đường Tập vốn đứng phía trước lại bị đẩy ra phía sau Trương Nghệ Tuyền, các giáo viên và sinh viên được giải đứng phía sau hai hàng.
Sau đó người dẫn chương trình hét chói tai: “Mọi người đếm ngược nào!”
Trên màn hình lớn hiện lên số mười, kèm theo tiếng đồng hồ tích tắc, mọi người đồng thanh hô: “9!”
“8!”
...
“3!”
“2!”
“1!”
“Oành” một tiếng, dàn loa bốn phía hội trường đột nhiên vang lên một tràng tiếng chó sủa: “Gâu!”
Ngay sau đó là giai điệu mà Lăng Hàm quen đến không thể quen hơn, đó là ca khúc “Bài hát của cha” do cậu với Lục Tư Nguyên sáng tác ra lúc đùa giỡn với nhau. Giai điệu kỳ quái đã được đổi thành nhạc điện tử, tốc độ đẩy nhanh hơn mấy lần, rất có cảm giác của một ca khúc phong cách disco.
Lăng Hàm: “...”
Trương Nghệ Tuyền bắt đầu nhảy, những người khác bắt đầu nhao nhao nhảy theo, trong nháy mắt cả hội trường đều nhảy múa ầm ĩ.
Ba người đứng sau Trương Nghệ Tuyền là Đường Tập, Lăng Hàm, Chu Thành đều có những suy nghĩ phức tạp của riêng mình, vẻ mặt cũng rất kỳ quái.
Máy quay phim ghi lại cảnh tượng này một cách chân thật.
Rất nhiều năm sau, sau khi mọi người biết được mối quan hệ giữa ba người thì đoạn video nhảy nhót đó trở thành đoạn video nổi tiếng nhất trong lịch sử giới giải trí.
Điệu nhảy kết thúc, Lăng Hàm lập tức chạy nhanh như được bôi mỡ dưới chân, đương nhiên trước khi rời đi cậu đã kịp chạy tới túm lấy Vu Hạo.
“Anh... anh Lăng?”
“Đi theo tôi.”
Vu Hạo lập lòe hai mắt: “Cái này... tôi phải đợi người khác...”
Lăng Hàm hạ giọng: “Bớt nói nhảm đi, người nghe được bí mật giữa tôi với Đường Tập mà còn muốn đi sao, không có cửa đâu!”
Vu Hạo lập tức nói: “Không, không, tôi không nghe thấy cái gì hết!”
Nói xong cậu ta xoay người muốn chạy nhưng Lăng Hàm đã kịp túm lấy vạt áo phía sau của cậu ta: “Không cho chạy!”
Vu Hạo rơi lệ đầy mặt: “Tôi thực sự không nghe được gì mà!”
“Nói dối!”
Vu Hạo ngồi ngay bên cạnh, hơn nữa cậu ta làm vai chính thì sao có thể tập trung chăm chú vào bộ phim như những người khác, chắc chắn cậu ta nghe được. Nhất là nhìn phản ứng của cậu ta lúc này, Lăng Hàm khẳng định đoán không lầm.
“Tôi quyết định để cậu vào ê kíp của tôi, không cho phép cậu đi tìm Chu Thành.” Lăng Hàm biết Vu Hạo cũng muốn vào GMG giống như những người khác.
Vu Hạo khóc ròng ròng giống như gái nhà lành vừa mới bị cưỡng bức: “Tôi không nói mà, tôi thề, tôi nhất định sẽ không nói ra...”
“Thôi đi!” Lăng Hàm không tin một chữ nào, chỉ túm chặt cậu ta đi về phía cửa, nhưng mới đi được hai bước thì vạt áo phía sau bị túm lại.
Lăng Hàm quay đầu nhìn thấy Đường Tập liền tê dại cả da đầu.
Cậu sợ tên oắt này lắm rồi.
“Muốn đi sao?” Thanh âm của Đường Tập vang lên.
Lăng Hàm liếc mắt thấy Chu Thành đang đi tới đây liền cảm thấy tức giận. Cậu không muốn ở cùng với Chu Thành là vì trong buổi họp của “Kế hoạch nhền nhện” lần trước, nói theo một cách nào đó thì cậu đã làm anh ta mất mặt, hơn nữa trước kia hai người còn dây dưa không rõ ràng, cậu không muốn gặp mặt anh ta.
Vu Hạo giãy giụa: “Thả tôi ra!”
Lăng Hàm quay đầu nói với Đường Tập: “Thả ra!”
Đường Tập: “Không thả!”
Vu Hạo: “Tôi thật sự không nghe được gì mà! Đường Tập, cậu mau bảo anh Lăng buông tôi ra!”
Đường Tập: “Cậu nghe được còn muốn đi? Không có cửa đâu!”
Vu Hạo: “...”
Liên quan quái gì tới tôi chứ!
Ba người không ai nhường ai.
“Thật náo nhiệt.” Cuối cùng Chu Thành cũng đi tới, anh ta thấy tình huống này liền hơi nhíu mày.
Ba người nghe tiếng của Chu Thành rốt cuộc cũng chịu thả nhau ra.
Vu Hạo cung kính nói: “Chu tổng.”
Lăng Hàm cười trừ: “Chu tổng.”
Đường Tập nhàn nhạt gật đầu: “Chu tổng.”
Chu Thành quay sang nói với Lăng Hàm: “Không ngờ em lại có mặt ở đây.”
Lăng Hàm: “Tôi tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cậu em tôi, Đường Tập.”
Đường Tập lạnh lùng nói: “Ai là em của anh?”
Lăng Hàm bị vả mặt ngay trước đám đông như vậy làm nụ cười hơi cứng lại, chỉ có thể cười trừ cho qua. Cái thằng nhóc Đường Tập này bị từ chối xong liền trở mặt, trước đây đáng yêu biết bao, giờ rõ là một thằng nhãi đáng ghét.
Chu Thành nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt của cậu cùng với Đường Tập rồi đột nhiên nhếch môi cười: “Thì ra là vậy.”
Lăng Hàm không biết câu “Thì ra là vậy” này của anh ta là chỉ cái gì.
Lăng Hàm: “Tôi và Vu Hạo có chút việc, đi trước đây.”
Vu Hạo: “Không phải...”
Lời còn chưa kịp nói ra đã bị Lăng Hàm bịt mồm kéo đi.
Chu Thành cười khẽ, không ngăn cản.
Vu Hạo với tay, hoàn toàn biểu thị sự lưu luyến của mình với Chu Thành.
Vất vả chạy thoát được vòng vây của Đường Tập cùng Chu Thành, sau khi ra khỏi hội trường, Lăng Hàm túm Vu Hạo tìm một góc yên tĩnh rồi lập tức dồn cậu ta vào tường.
Vu Hạo nhìn bộ dạng của cậu, đáng thương nói: “Anh Lăng...”
“Cậu muốn vào GMG?” Lăng Hàm bắt đầu dụ dỗ... không đúng, phải là khuyên bảo tiểu thịt tươi: “Tôi chính là người của GMG, chẳng lẽ cậu không muốn biết tình hình các nghệ sĩ trong GMG?”
Vu Hạo chớp mắt mấy cái, không chống cự nữa.