Ảnh Đế Thị Phi

Chương 263: Niềm Vui Bất Ngờ

Chương 263 : Niềm vui bất ngờ
Đây là lần đầu tiên Lăng Hàm không chỉ tham gia với tư cách là một diễn viên mà còn tham gia với tư cách là người chế tác. Trước kia, trong buổi tiệc mừng công cậu chỉ là vai phụ, lần này cậu là vai chính. Tất cả mọi người đều kính rượu chúc mừng cậu.
Cảm giác này rất ảo diệu, như một cánh cửa mới đang dần mở ra trước mắt để lộ ra một thế giới rộng lớn hơn và chưa được biết đến, cậu lại không hề ghét nó.
Vì cậu biết, có người sẽ luôn đồng hành cùng cậu.
Sau khi rót rượu lên tháp, Lăng Hàm và tất cả mọi người đều nâng ly, cậu không nhịn được hướng tầm mắt về phía gương mặt tươi cười của Lục Tư Nguyên, khẽ dùng khẩu hình nói một câu.
Lục Tư Nguyên ngẩn ra, vội nâng ly cùng ngẩng đầu uống cạn rượu với cậu.
Vinh quang và anh cùng tồn tại.
Lần này, Lăng Hàm là đối tượng bị chuốc rượu chính, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc mấy giờ buổi tiệc kết thúc, về nhà thế nào, ấn tượng cuối cùng là Lục Tư Nguyên lén nói với cậu một câu, nói muốn tặng cậu một niềm vui bất ngờ lớn.
Niềm vui bất ngờ gì, cậu chẳng kịp đoán nữa.
Lúc tỉnh dậy cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc, ga giường màu trắng, chăn màn màu trắng, cửa sổ sát đất cực lớn…
Gió len qua cửa sổ đang được hé mở một nửa thổi vào xen lẫn cả tiếng rèm cửa xoàn xoạt.
Lăng Hàm mơ hồ sờ sang bên cạnh nhưng không thấy ai.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lăng Hàm nhìn quanh một lượt, rõ ràng đây là một căn phòng trong khách sạn.
Chẳng lẽ tối qua cậu không về nhà?
Có khả năng, Lục Tư Nguyên cũng là người bị chuốc rượu, chưa biết chừng hai người đều bị chuốc gục cũng nên.
Lăng Hàm xuống giường, vừa ngáp vừa đi kéo rèm lên, cặp mắt mơ màng bỗng trừng lớn. Đây là đâu?
Bên ngoài cửa sổ là một bãi cát mịn, biển xanh thẫm trải trước mắt, cơn gió mang theo mùi tanh của biển khẽ lướt qua má.
Trên bờ biển có người đang quay lưng lại với căn phòng, đứng giữa biển nhìn về phía chân trời.
Nếu không phải bóng lưng đó quá quen thuộc, Lăng Hàm sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng ngủ say như chết cả đêm, tỉnh lại đã ở một bờ biển hoàn toàn xa lạ, nhìn khung cảnh xung quanh thì chắc nơi này là khu du lịch.
Cậu đẩy cửa đi ra, người đang ở dưới biển nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại cười: “Tỉnh rồi à?”
Lăng Hàm ngó đông ngó tây một hồi, xác định đúng là mình được đưa ra biển liền nói: “Đây là niềm vui bất ngờ mà anh chuẩn bị cho em đấy hả?”
“Khó khăn lắm mới kết thúc quay phim, tất nhiên nên ra ngoài chơi rồi.” Lục Tư Nguyên đi chân trần giẫm trên cát.
Giờ đã sắp sang tháng bảy, đang là giữa hè, tiết trời vừa đẹp.
“Đây là đâu?”
“Thành phố Q”
Lăng Hàm: “…”
Chỉ trong một đêm mà cậu bị đưa từ thành phố A tới thành phố Q, đã thế giữa chừng cậu không hề tỉnh lại lần nào.
“Anh cho em uống thuốc ngủ hả?”
Lúc này Lục Tư Nguyên đã đi tới bên cậu, bàn tay phải rộng lớn tóm lấy gáy Lăng Hàm, đón nhận và thưởng thức nụ hôn của cậu.
… Đờ mờ!
Lăng Hàm lập tức ôm lấy eo anh, chủ động hôn sâu.
Quan tâm làm quái gì chuyện đến bằng cách nào, làm đã rồi tính.
Gần đây cậu vẫn luôn bận rộn chuyện trong đoàn làm phim, đã một thời gian không làm với tên yêu tinh này, giờ bản thân cũng rục rịch không yên rồi.
Vậy ra, Lục Tư Nguyên đã sắp xếp mọi thứ từ trước, đến biển có lẽ chính là niềm vui bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cậu.
Hai người thở dốc rời nhau ra.
“Anh không cho em uống thuốc ngủ.” Lục Tư Nguyên buông Lăng Hàm, cười xoa đầu cậu: “Trước đó anh đã sắp xếp xong hết rồi, tài xế vẫn luôn chờ sẵn bên ngoài khách sạn, mình ra một cái là sẽ lái thẳng xe tới thành phố Q luôn. Mới đầu anh tính là ra khỏi khách sạn sẽ nói với em, ai ngờ em mãi không tỉnh.”
“Giờ biết cũng không muộn!” Lăng Hàm cười tí tởn sờ ngực và mông anh đầy ẩn ý.
Không tồi, cậu thích món quà bất ngờ này! Hứng chí lên làm một hiệp ở trên biển, nghĩ thôi cũng thấy kích thích!
Lục Tư Nguyên vỗ đầu cậu, hất cằm chỉ vào phòng rồi quay người đi vào.
Lăng Hàm ngẩn ra, không chơi dã chiến trên biển à? Cũng phải, lỡ có ai tới nhìn thấy thì không hay, trong phòng là hợp nhất.
Chờ tới khi cậu về tới phòng, Lục Tư Nguyên liền chớp mắt với cậu: “Anh đi chuẩn bị, lát nữa sẽ cho em một sự bất ngờ lớn.”
Còn bất ngờ nữa?
Lăng Hàm vắt óc nghĩ, mắt chợt sáng lên: Chẳng lẽ Lục Tư Nguyên chuẩn bị hiến thân?
“OK, em chờ!” Lăng Hàm vội đáp.
Đây là một căn phòng nhìn ra biển, có một phòng khách. Lục Tư Nguyên mở cửa phòng khách đi ra, Lăng Hàm hưng phấn phất tay, mong ngóng.
Thật ra cậu đã không còn để bụng chuyện trên dưới nữa, nhưng nếu Lục Tư Nguyên chủ động muốn ở dưới thì chắc chắn cậu sẽ đồng ý! Dù Lục Tư Nguyên không ở dưới, làm một hiệp vào ban ngày cũng không tồi!
Lăng Hàm nhìn trái nhìn phải, phát hiện bên cạnh sofa có hai cái hòm da, cậu lao tới mở một trong hai cái ra… Oa!
Bên trong có mấy chiếc quần chữ T vô cùng gợi cảm, còn có một chiếc áo ngủ tơ tằm siêu mỏng, đó là thứ trước kia Lục Tư Nguyên mua cho Lăng Hàm.
Chẳng lẽ đây là dự định của anh?
Lăng Hàm sờ cằm, cũng không phải không được. Dạo này cứ luôn lãnh đạm với anh, cũng nên an ủi anh rồi.
Thế là cậu thay chiếc quần và cái áo kia vào người, ngồi trên sofa đợi.
Có người gõ cửa: “Có thể vào không?”
Lăng Hàm vội chạy tới. Cậu đã phải hối hận vì hành động này rất lâu về sau.
“Tất nhiên là được!” Cánh cửa vừa mở ra: “Chờ anh rõ lâu…”
Mọi âm thanh đều ngừng lại.
Bên ngoài là Lục Tư Nguyên và một cô gái đeo kính, dáng người nhỏ nhắn, cô gái kia thấy Lăng Hàm, tròng mắt như muốn rớt ra.
Lăng Hàm: “…”
Lục Tư Nguyên: “…”
Cô gái: “…”
Gió thổi qua cặp chân trần dưới lớp áo ngủ mỏng tanh và cặp mông gần như trần trụi của Lăng Hàm.
“Xin lỗi.” Lăng Hàm đóng sầm cửa lại, nhanh chóng quay lại phòng khách thay đồ.
Đệch mẹ!
Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!
Đây là niềm vui bất ngờ của Lục Tư Nguyên? Mẹ nó, sợ hết hồn rồi đây này!
Cậu ngẫm lại, trước giờ Lục Tư Nguyên vào nhà không bao giờ gõ cửa, cũng không hỏi xem có thể vào được không… Lần này anh vừa gõ vừa hỏi chắc chắn là có đưa theo người khác a a a a a a!
Lúc Lăng Hàm phản ứng lại kịp thì đã hối hận chết được rồi.
Cậu thay nhanh quần áo rồi thô lỗ nhét bộ đồ kia vào hòm, đóng lại, đẩy ra góc tường.
Lăng Hàm đứng giữa căn phòng ho một tiếng, vờ như chưa có gì xảy ra rồi mở cửa: “Mời vào.”
Lục Tư Nguyên và cô gái kia đi vào, cô gái quay lại đánh giá Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm, trông giống như “bừng tỉnh đại ngộ”.
Lục Tư Nguyên chỉ chỉ Lăng Hàm, thản nhiên nói với cô: “Lăng Hàm, người yêu tôi.”
Lăng Hàm hơi xấu hổ, mặt bỗng nóng bừng lên.
“Chẳng trách.” Cô gái che miệng cười, phóng khoáng giơ tay với Lăng Hàm: “Chào cậu, tôi là Tần Yến.”
Cái tên này nghe rất quen nhưng nhất thời cậu không nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu.
Lăng Hàm vừa mải nghĩ xem đã nghe cái tên này ở đâu vừa bắt tay cô.
“Tôi không làm phiền hai người chứ?” Tần Yến xấu xa hỏi.
Lăng Hàm xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.
“Tần Yến là bạn của anh, không cần lo lắng đâu.” Lục Tư Nguyên cũng không nhịn được cười, sau đó xáp tới tai cậu nói: “Lát nữa lại mặc vào nhé.”
Mặt mũi Lăng Hàm đỏ bừng ngồi xuống sofa, trong đầu bỗng lóe lên, cậu buột miệng: “Em biết rồi, biên kịch thiên tài – Tần Yến!”
Tần Yến ngượng ngùng đáp: “Đừng gọi tôi như vậy, không nhận nổi.”
Lục Tư Nguyên: “Xứng đáng mà.”
Rồi anh quay ra nói với Lăng Hàm: “Cô ấy chính là niềm vui bất ngờ mà anh muốn dành tặng em, anh cố tình muốn mời cô ấy tới đây nói chuyện với em, để cô ấy viết cho em một kịch bản.”
Lục Tư Nguyên đặc biệt mời Tần Yến tới viết kịch bản cho mình?!
Lăng Hàm vừa kinh ngạc vừa mừng: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi.”

back top