Chương 32 : Weibo
Khi Lăng Hàm đọc kịch bản, Đường Tập ở bên cạnh giải thích, chủ đề của phim ngắn là “Mặt”, kịch bản chỉ có hai trang ngắn ngủi. Cảnh đầu tiên là một đôi bạn thân thích leo núi đến bên vách núi để luyện tập cho cuộc thi leo núi, giữa chừng sợi dây thừng xảy ra vấn đề, cả A và B chỉ có thể dùng chung một sợi dây thừng, thế nhưng trọng lượng của cả hai khiến cho sợi dây thừng vô cùng nguy hiểm, nếu như muốn được cứu, cần có người dùng tay không trèo lên trên vách đá để cố định sợi dây thừng còn lại, nhưng quá trình này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng sẽ ngã khỏi vách đá mà chết. Vì thế A đề nghị chơi trò kéo-búa-bao để quyết định ai sẽ đi, B đồng ý.
Sau đó chuyển sang cảnh hai, trong tang lễ của B, mẹ của B gào khóc thảm thiết, những nhân vật khác lầm rầm bàn tán rằng A bạc bẽo, không đến tham gia tang lễ của B.
Cảnh thứ ba, một tháng sau đó, A cuối cùng cũng xuất hiện, sinh hoạt bình thường, cười cũng vui vẻ, dường như hoàn toàn không để tâm đến cái chết của B, tất cả mọi người âm thầm bàn tán A vô tình, nhưng A không để ý, chỉ tích cực chuẩn bị cho cuộc thi leo núi.
Cảnh thứ tư, qua bao nhiêu cố gắng gian khổ, A cuối cùng giành được giải nhất của cuộc thi leo núi.
Cảnh thứ năm, A một lần nữa trèo lên vách núi mà lúc trước B gặp nạn, đặt chiếc cúp lên trên đỉnh núi, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra lúc ấy.
Cảnh thứ sáu, sau khi B đồng ý, hai người bắt đầu chơi kéo búa bao, B ra búa, A chậm rãi ra kéo, sau đó trong vẻ kinh ngạc của B, A quyết đoán buông tay ra khỏi sợi dây thừng mà trèo lên trên, sau cùng bị rơi xuống vách đá mà chết. Trên thực tế, người chết là A, người sống sót là B, B nghĩ tới tất cả những lúc hai người bên nhau trong quá khứ, nhớ tới nguyện vọng mà A từng nói, vì thế sau khi được cứu, B đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, sửa mặt mũi cho giống A, giúp A thực hiện nguyện vọng.
Lăng Hàm đọc kịch bản mà gật đầu lia lịa, chủ đề “Mặt” này có thể khai thác rất nhiều thứ, kịch bản của Đường Tập viết rất xuất sắc, đề tài chính là tình bạn, đoạn bước ngoặt và kết thúc ở cuối cùng rất ổn, chỉ cần diễn xuất có độ “tới” thì không phải không có hi vọng đạt giải.
Hai người tiến hành trao đổi sâu thêm về kịch bản, nhân vật lẫn bố trí trường quay, không biết trời đã tối lúc nào.
“Không ngờ đã sáu giờ rồi.” Đường Tập nhìn điện thoại, có vẻ vẫn chưa thảo luận đủ.
“Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.” Lăng Hàm biết Đường Tập có khả năng sẽ là đạo diễn lớn trong tương lai, có ý thể hiện mình.
Lúc này Đường Tập đã rất hài lòng với Lăng Hàm, có phần lo lắng Lăng Hàm sẽ không đồng ý tham gia bộ phim ngắn có vốn đầu tư eo hẹp của mình, vội vàng đồng ý: “Được, tôi biết có một nhà hàng ăn rất vừa miệng.”
“Vậy được, tôi đi lấy xe.” Lăng Hàm đứng dậy.
Lăng Hàm muốn lôi kéo quan hệ với cậu ta nên vô cùng khách sáo, hai người ăn nhịp với nhau, trò chuyện rất hợp ý, chưa đến nhà hàng đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ, người này gọi anh, người kia gọi em.
Hai người vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau, quyết định chuyện tham gia vào bộ phim, sau cùng, đến khi thanh toán, Đường Tập muốn thể hiện tí chút, lại phát hiện ra mình quên mang ví, đành ủ rũ để Lăng Hàm trả tiền.
Đã bị gọi là em, còn được người ta mời cơm, trong lòng Đường Tập có vài phần ấm ức.
Nói thế nào nhỉ, cứ như thể vai vế của mình đột nhiên thấp xuống một bậc, rõ ràng Lăng Hàm chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi, đáng ra họ phải bình đẳng với nhau mới đúng.
Đối diện với gương mặt yêu thương em trai của Lăng Hàm, Đường Tập nhẫn nhịn câu nói đã buột ra tới khóe miệng - lần sau nhất định phải giành trả tiền, phải lấy lại thể diện!
Lăng Hàm không biết đối phương đã âm thầm so đo với mình, chỉ biết rằng khi quan hệ của cậu với Đường Tập đã ổn định, tảng đá đè nặng trong lòng mới chịu rơi xuống.
“Vậy ngày mai tôi qua nhé?” Cậu thử dò hỏi.
Đường Tập nói: “Được được, chỉ thiếu mỗi anh thôi.”
Vốn dĩ cậu ta định nói bây giờ nguồn vốn của mình có phần eo hẹp, nhưng lời nói trôi đến miệng rồi mà không thốt ra được. Không biết tại sao, trước mặt Lăng Hàm, cậu ta luôn muốn giành lại vài phần thể diện cho mình, sợ bị Lăng Hàm coi thường.
Lăng Hàm xác định rằng ngày mai bắt đầu làm việc, trong lòng rất vui.
Sau khi tạm biệt Đường Tập, tảng đá lớn trong lòng Lăng Hàm cũng bỏ được xuống, cậu vui vẻ ra khỏi nhà hàng, đang định gọi điện cho A Khôn để thông báo kết quả thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, mà trùng hợp làm sao người gọi đến chính là A Khôn.
“Anh Khôn?”
“Cậu lên hot search rồi.” Giọng điệu của A Khôn ngập tràn phấn khởi: “Làm tốt lắm!”
“Hả?” Lăng Hàm không hiểu chuyện gì.
“Cậu không biết à?”
“Em với mới bàn bạc công chuyện với Đường Tập xong.”
“Thế này nhé, cậu lên Weibo xem đi, nói ra thì Weibo của cậu cũng lâu lắm rồi không có cập nhật gì mới, cơ hội tốt như thế này, nên tuyên truyền nhiều hơn mới phải.”
“Được rồi, để em xem xem có chuyện gì trước đã.” Lăng Hàm không trả lời ngay, không phải vì cậu không muốn cập nhật, mà là cậu căn bản không biết tên Weibo của Lăng Hàm là gì, mật mã ra sao. Khi cậu sống lại đã lập một tài khoản phụ, ngày thường dùng để xem tin tức hay hóng, cậu vẫn chưa nói rõ với A Khôn.
Ngồi trong xe, mở Weibo, mấy dòng hot search đều chẳng liên quan gì đến cậu, tại sao A Khôn lại nói cậu đã lên hot search? Do dự trong chốc lát, mở dòng nổi bật nhất liên quan đến Lục Tư Nguyên, tìm thấy bài báo Lục Tư Nguyên phủ nhận chuyện yêu đương với Vu Ninh ở ngay đầu phần thảo luận, trong bài viết nhắc tới chuyện Lục Tư Nguyên tức giận ôm lấy mình. Người viết bài báo này rõ ràng ghét Vu Ninh, viết đoạn Lục Tư Nguyên tức giận vô cùng chi tiết, còn đính kèm thêm hình ảnh Lục Tư Nguyên ôm cậu, dùng để chứng minh câu nói “Ôm không tính là gì” của Lục Tư Nguyên, bình luận bên dưới cũng toàn là những câu mắng Vu Ninh.
Nếu đã như thế, Lăng Hàm cũng biết Vu Ninh và ê kíp đứng sau cô ta đã đạt được mục đích, tuy rằng chỗ nào cũng toàn mắng chửi, nhưng mọi người đã biết đến cái tên Vu Ninh, nhớ được người này. Trong thời đại hiện nay, bất kể là tiếng lành đồn xa hay tiếng xấu vang danh, chỉ cần được người ta nhớ mặt đặt tên, danh lợi sẽ ùn ùn kéo tới. Cô người mẫu không chuyên tên Vu Ninh này và ê kíp của cô ta đúng là liều lĩnh, vì muốn nổi tiếng mà không tiếc việc đắc tội với Lục Tư Nguyên, e rằng họ đã sớm có ý định cứ nổi tiếng trước đã rồi thay đổi hình tượng sau. Nhưng cho dù đã nổi tiếng rồi, con đường về sau của cô ta cũng sẽ không dễ dàng.
Cậu load lại trang web, ở phần ngay trên đầu nhảy ra một dòng bình luận: Chàng trai mà Viên Tử nhà chúng ta ôm là ai vậy? Trông đẹp trai thế.
Lăng Hàm khựng lại.
Load thêm lần nữa, đề tài thảo luận về cậu trong mục bình luận nhiều thêm, dù sao bức ảnh to như thế lù lù ở đó, ai không mù thì đều thấy cả, vì thế bình luận xuất hiện nhiều câu “gei quá”, “mặt mũi thụ lòi” rất không hòa nhã, Lăng Hàm nhìn xong mà cạn lời.
Cậu thụ chỗ nào?
Ngón tay đang trượt xuống dưới thì màn hình đột nhiên nhảy ra, A Khôn gọi điện tới.
“Anh Khôn?”
“Ban nãy anh tìm Chu tổng để bàn về việc giới thiệu cậu, vốn định dựa vào chủ đề đang lên của Lục Tư Nguyên và Vu Ninh để đẩy cậu ra mắt công chúng, bây giờ đề tài và sức ảnh hưởng cậu đã có rồi, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió. Nhưng cậu đoán thử xem, anh ta lại bảo bây giờ không phải thời điểm thích hợp, cậu nói thật cho anh biết đi, có phải cậu đã đắc tội với người ta không?” Giọng nói của A Khôn rất nghiêm túc.
“Chu tổng?” Lăng Hàm vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đúng vậy, Chu tổng, lúc trước hai người có xảy ra chuyện gì không?”
Lăng Hàm đột nhiên nhớ ra Chu tổng là ai, trong khoảnh khắc như sấm rền điện giật, khuôn mặt dịu dàng và nho nhã của Chu Bắc Hiền lại hiện ra trong đầu, khiến cậu thấy nghẹt thở.
Thời gian này cậu đã cố gắng ngó lơ những chuyện liên quan đến Chu Bắc Hiền, cố gắng dồn hết thời gian và sức lực vào công việc, dùng nó để phân tán cơn đau và phẫn nộ loáng thoáng trong nội tâm mình, bây giờ nghe đến cái tên này mà chưa kịp đề phòng, trái tim vốn bình lặng như hồ nước của cậu một lần nữa gợn sóng lăn tăn.
Đầu ngón tay siết lại, Lăng Hàm cố gắng để mình bình tĩnh hơn: “Không có mà.”
“Đừng tưởng anh đây ngốc.” Hiển nhiên A Khôn không tin: “Không đắc tội thì tại sao anh ta phải chèn ép cậu như vậy? Có phải ăn no rửng mỡ đâu.”
Lăng Hàm cười lạnh, từ khi sống lại đến nay, ngoài một lần gặp hắn ở văn phòng và nói những lời có vẻ phẫn nộ kia ra, cậu cũng không làm gì nữa, sau này lúc đóng phim cùng Y Tự cũng không làm chuyện gì quá đáng, kết quả Chu Bắc Hiền và Y Tự không hề do dự mà đuổi cậu ra khỏi đoàn phim của Fujii Toru, bây giờ lại muốn bóp chẹt chuyện tuyên truyền của cậu. Thứ người hẹp hòi và ích kỷ như vậy đúng là hiếm có trên đời.
Lăng Hàm thấy buồn nôn như nuốt nhầm phải ruồi nhặng.
Thấy Lăng Hàm qua một hồi lâu vẫn không nói gì, A Khôn thở dài: “Tóm lại, bây giờ anh cứ đăng ảnh của cậu lên Weibo đã, câu kéo được ít fan rồi nói tiếp.”
A Khôn có mật khẩu Weibo của cậu!
Lăng Hàm hoàn hồn lại, cậu nói: “Anh Khôn, có chuyện này muốn nói với anh.”
“Nói đi.”
“Em quên mất Weibo của mình rồi, có thể đưa lại tài khoản với mật mã cho em không?”
“Bảo sao anh thấy cậu không chịu đăng thêm cập nhật, hóa ra là quên tài khoản với mật khẩu... Cậu tưởng anh ngu hả?” Hiển nhiên A Khôn không tin lời cậu.
Lăng Hàm nhún vai, cậu biết ngay người khác sẽ không tin mà.
“Quên thật ấy, gửi lại cho em đi.”
“Được rồi, lười đôi co với cậu.” A Khôn không để tâm lắm đến chuyện này, dù sao bây giờ Lăng Hàm cũng không có hoạt động tuyên truyền gì, quay một bộ phim ngắn cũng được.
Sau khi cúp máy, A Khôn nhanh chóng gửi tài khoản và mật mã cho cậu.
Khi Lăng Hàm đọc kịch bản, Đường Tập ở bên cạnh giải thích, chủ đề của phim ngắn là “Mặt”, kịch bản chỉ có hai trang ngắn ngủi. Cảnh đầu tiên là một đôi bạn thân thích leo núi đến bên vách núi để luyện tập cho cuộc thi leo núi, giữa chừng sợi dây thừng xảy ra vấn đề, cả A và B chỉ có thể dùng chung một sợi dây thừng, thế nhưng trọng lượng của cả hai khiến cho sợi dây thừng vô cùng nguy hiểm, nếu như muốn được cứu, cần có người dùng tay không trèo lên trên vách đá để cố định sợi dây thừng còn lại, nhưng quá trình này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng sẽ ngã khỏi vách đá mà chết. Vì thế A đề nghị chơi trò kéo-búa-bao để quyết định ai sẽ đi, B đồng ý.
Sau đó chuyển sang cảnh hai, trong tang lễ của B, mẹ của B gào khóc thảm thiết, những nhân vật khác lầm rầm bàn tán rằng A bạc bẽo, không đến tham gia tang lễ của B.
Cảnh thứ ba, một tháng sau đó, A cuối cùng cũng xuất hiện, sinh hoạt bình thường, cười cũng vui vẻ, dường như hoàn toàn không để tâm đến cái chết của B, tất cả mọi người âm thầm bàn tán A vô tình, nhưng A không để ý, chỉ tích cực chuẩn bị cho cuộc thi leo núi.
Cảnh thứ tư, qua bao nhiêu cố gắng gian khổ, A cuối cùng giành được giải nhất của cuộc thi leo núi.
Cảnh thứ năm, A một lần nữa trèo lên vách núi mà lúc trước B gặp nạn, đặt chiếc cúp lên trên đỉnh núi, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra lúc ấy.
Cảnh thứ sáu, sau khi B đồng ý, hai người bắt đầu chơi kéo búa bao, B ra búa, A chậm rãi ra kéo, sau đó trong vẻ kinh ngạc của B, A quyết đoán buông tay ra khỏi sợi dây thừng mà trèo lên trên, sau cùng bị rơi xuống vách đá mà chết. Trên thực tế, người chết là A, người sống sót là B, B nghĩ tới tất cả những lúc hai người bên nhau trong quá khứ, nhớ tới nguyện vọng mà A từng nói, vì thế sau khi được cứu, B đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, sửa mặt mũi cho giống A, giúp A thực hiện nguyện vọng.
Lăng Hàm đọc kịch bản mà gật đầu lia lịa, chủ đề “Mặt” này có thể khai thác rất nhiều thứ, kịch bản của Đường Tập viết rất xuất sắc, đề tài chính là tình bạn, đoạn bước ngoặt và kết thúc ở cuối cùng rất ổn, chỉ cần diễn xuất có độ “tới” thì không phải không có hi vọng đạt giải.
Hai người tiến hành trao đổi sâu thêm về kịch bản, nhân vật lẫn bố trí trường quay, không biết trời đã tối lúc nào.
“Không ngờ đã sáu giờ rồi.” Đường Tập nhìn điện thoại, có vẻ vẫn chưa thảo luận đủ.
“Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.” Lăng Hàm biết Đường Tập có khả năng sẽ là đạo diễn lớn trong tương lai, có ý thể hiện mình.
Lúc này Đường Tập đã rất hài lòng với Lăng Hàm, có phần lo lắng Lăng Hàm sẽ không đồng ý tham gia bộ phim ngắn có vốn đầu tư eo hẹp của mình, vội vàng đồng ý: “Được, tôi biết có một nhà hàng ăn rất vừa miệng.”
“Vậy được, tôi đi lấy xe.” Lăng Hàm đứng dậy.
Lăng Hàm muốn lôi kéo quan hệ với cậu ta nên vô cùng khách sáo, hai người ăn nhịp với nhau, trò chuyện rất hợp ý, chưa đến nhà hàng đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ, người này gọi anh, người kia gọi em.
Hai người vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau, quyết định chuyện tham gia vào bộ phim, sau cùng, đến khi thanh toán, Đường Tập muốn thể hiện tí chút, lại phát hiện ra mình quên mang ví, đành ủ rũ để Lăng Hàm trả tiền.
Đã bị gọi là em, còn được người ta mời cơm, trong lòng Đường Tập có vài phần ấm ức.
Nói thế nào nhỉ, cứ như thể vai vế của mình đột nhiên thấp xuống một bậc, rõ ràng Lăng Hàm chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi, đáng ra họ phải bình đẳng với nhau mới đúng.
Đối diện với gương mặt yêu thương em trai của Lăng Hàm, Đường Tập nhẫn nhịn câu nói đã buột ra tới khóe miệng - lần sau nhất định phải giành trả tiền, phải lấy lại thể diện!
Lăng Hàm không biết đối phương đã âm thầm so đo với mình, chỉ biết rằng khi quan hệ của cậu với Đường Tập đã ổn định, tảng đá đè nặng trong lòng mới chịu rơi xuống.
“Vậy ngày mai tôi qua nhé?” Cậu thử dò hỏi.
Đường Tập nói: “Được được, chỉ thiếu mỗi anh thôi.”
Vốn dĩ cậu ta định nói bây giờ nguồn vốn của mình có phần eo hẹp, nhưng lời nói trôi đến miệng rồi mà không thốt ra được. Không biết tại sao, trước mặt Lăng Hàm, cậu ta luôn muốn giành lại vài phần thể diện cho mình, sợ bị Lăng Hàm coi thường.
Lăng Hàm xác định rằng ngày mai bắt đầu làm việc, trong lòng rất vui.
Sau khi tạm biệt Đường Tập, tảng đá lớn trong lòng Lăng Hàm cũng bỏ được xuống, cậu vui vẻ ra khỏi nhà hàng, đang định gọi điện cho A Khôn để thông báo kết quả thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, mà trùng hợp làm sao người gọi đến chính là A Khôn.
“Anh Khôn?”
“Cậu lên hot search rồi.” Giọng điệu của A Khôn ngập tràn phấn khởi: “Làm tốt lắm!”
“Hả?” Lăng Hàm không hiểu chuyện gì.
“Cậu không biết à?”
“Em với mới bàn bạc công chuyện với Đường Tập xong.”
“Thế này nhé, cậu lên Weibo xem đi, nói ra thì Weibo của cậu cũng lâu lắm rồi không có cập nhật gì mới, cơ hội tốt như thế này, nên tuyên truyền nhiều hơn mới phải.”
“Được rồi, để em xem xem có chuyện gì trước đã.” Lăng Hàm không trả lời ngay, không phải vì cậu không muốn cập nhật, mà là cậu căn bản không biết tên Weibo của Lăng Hàm là gì, mật mã ra sao. Khi cậu sống lại đã lập một tài khoản phụ, ngày thường dùng để xem tin tức hay hóng, cậu vẫn chưa nói rõ với A Khôn.
Ngồi trong xe, mở Weibo, mấy dòng hot search đều chẳng liên quan gì đến cậu, tại sao A Khôn lại nói cậu đã lên hot search? Do dự trong chốc lát, mở dòng nổi bật nhất liên quan đến Lục Tư Nguyên, tìm thấy bài báo Lục Tư Nguyên phủ nhận chuyện yêu đương với Vu Ninh ở ngay đầu phần thảo luận, trong bài viết nhắc tới chuyện Lục Tư Nguyên tức giận ôm lấy mình. Người viết bài báo này rõ ràng ghét Vu Ninh, viết đoạn Lục Tư Nguyên tức giận vô cùng chi tiết, còn đính kèm thêm hình ảnh Lục Tư Nguyên ôm cậu, dùng để chứng minh câu nói “Ôm không tính là gì” của Lục Tư Nguyên, bình luận bên dưới cũng toàn là những câu mắng Vu Ninh.
Nếu đã như thế, Lăng Hàm cũng biết Vu Ninh và ê kíp đứng sau cô ta đã đạt được mục đích, tuy rằng chỗ nào cũng toàn mắng chửi, nhưng mọi người đã biết đến cái tên Vu Ninh, nhớ được người này. Trong thời đại hiện nay, bất kể là tiếng lành đồn xa hay tiếng xấu vang danh, chỉ cần được người ta nhớ mặt đặt tên, danh lợi sẽ ùn ùn kéo tới. Cô người mẫu không chuyên tên Vu Ninh này và ê kíp của cô ta đúng là liều lĩnh, vì muốn nổi tiếng mà không tiếc việc đắc tội với Lục Tư Nguyên, e rằng họ đã sớm có ý định cứ nổi tiếng trước đã rồi thay đổi hình tượng sau. Nhưng cho dù đã nổi tiếng rồi, con đường về sau của cô ta cũng sẽ không dễ dàng.
Cậu load lại trang web, ở phần ngay trên đầu nhảy ra một dòng bình luận: Chàng trai mà Viên Tử nhà chúng ta ôm là ai vậy? Trông đẹp trai thế.
Lăng Hàm khựng lại.
Load thêm lần nữa, đề tài thảo luận về cậu trong mục bình luận nhiều thêm, dù sao bức ảnh to như thế lù lù ở đó, ai không mù thì đều thấy cả, vì thế bình luận xuất hiện nhiều câu “gei quá”, “mặt mũi thụ lòi” rất không hòa nhã, Lăng Hàm nhìn xong mà cạn lời.
Cậu thụ chỗ nào?
Ngón tay đang trượt xuống dưới thì màn hình đột nhiên nhảy ra, A Khôn gọi điện tới.
“Anh Khôn?”
“Ban nãy anh tìm Chu tổng để bàn về việc giới thiệu cậu, vốn định dựa vào chủ đề đang lên của Lục Tư Nguyên và Vu Ninh để đẩy cậu ra mắt công chúng, bây giờ đề tài và sức ảnh hưởng cậu đã có rồi, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió. Nhưng cậu đoán thử xem, anh ta lại bảo bây giờ không phải thời điểm thích hợp, cậu nói thật cho anh biết đi, có phải cậu đã đắc tội với người ta không?” Giọng nói của A Khôn rất nghiêm túc.
“Chu tổng?” Lăng Hàm vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đúng vậy, Chu tổng, lúc trước hai người có xảy ra chuyện gì không?”
Lăng Hàm đột nhiên nhớ ra Chu tổng là ai, trong khoảnh khắc như sấm rền điện giật, khuôn mặt dịu dàng và nho nhã của Chu Bắc Hiền lại hiện ra trong đầu, khiến cậu thấy nghẹt thở.
Thời gian này cậu đã cố gắng ngó lơ những chuyện liên quan đến Chu Bắc Hiền, cố gắng dồn hết thời gian và sức lực vào công việc, dùng nó để phân tán cơn đau và phẫn nộ loáng thoáng trong nội tâm mình, bây giờ nghe đến cái tên này mà chưa kịp đề phòng, trái tim vốn bình lặng như hồ nước của cậu một lần nữa gợn sóng lăn tăn.
Đầu ngón tay siết lại, Lăng Hàm cố gắng để mình bình tĩnh hơn: “Không có mà.”
“Đừng tưởng anh đây ngốc.” Hiển nhiên A Khôn không tin: “Không đắc tội thì tại sao anh ta phải chèn ép cậu như vậy? Có phải ăn no rửng mỡ đâu.”
Lăng Hàm cười lạnh, từ khi sống lại đến nay, ngoài một lần gặp hắn ở văn phòng và nói những lời có vẻ phẫn nộ kia ra, cậu cũng không làm gì nữa, sau này lúc đóng phim cùng Y Tự cũng không làm chuyện gì quá đáng, kết quả Chu Bắc Hiền và Y Tự không hề do dự mà đuổi cậu ra khỏi đoàn phim của Fujii Toru, bây giờ lại muốn bóp chẹt chuyện tuyên truyền của cậu. Thứ người hẹp hòi và ích kỷ như vậy đúng là hiếm có trên đời.
Lăng Hàm thấy buồn nôn như nuốt nhầm phải ruồi nhặng.
Thấy Lăng Hàm qua một hồi lâu vẫn không nói gì, A Khôn thở dài: “Tóm lại, bây giờ anh cứ đăng ảnh của cậu lên Weibo đã, câu kéo được ít fan rồi nói tiếp.”
A Khôn có mật khẩu Weibo của cậu!
Lăng Hàm hoàn hồn lại, cậu nói: “Anh Khôn, có chuyện này muốn nói với anh.”
“Nói đi.”
“Em quên mất Weibo của mình rồi, có thể đưa lại tài khoản với mật mã cho em không?”
“Bảo sao anh thấy cậu không chịu đăng thêm cập nhật, hóa ra là quên tài khoản với mật khẩu... Cậu tưởng anh ngu hả?” Hiển nhiên A Khôn không tin lời cậu.
Lăng Hàm nhún vai, cậu biết ngay người khác sẽ không tin mà.
“Quên thật ấy, gửi lại cho em đi.”
“Được rồi, lười đôi co với cậu.” A Khôn không để tâm lắm đến chuyện này, dù sao bây giờ Lăng Hàm cũng không có hoạt động tuyên truyền gì, quay một bộ phim ngắn cũng được.
Sau khi cúp máy, A Khôn nhanh chóng gửi tài khoản và mật mã cho cậu.