Chương 87 : Kinh ngạc
“Nếu rảnh… tôi mời anh bữa cơm đền bù được không?”
“Lúc nào?”
Lăng Hàm vốn chỉ định khách sáo một câu, không ngờ Lục khổng tước lại nói thế, cậu đành bảo: “Chờ tôi ở Hoành Điếm về…”
“Lâu thế á?”
Lăng Hàm nằm xuống giường, cợt nhả: “Anh biết mà, tôi ở Hoành Điếm ít nhất phải một tháng, nếu anh muốn tôi sớm mời anh đi ăn, trừ khi anh tới Hoành Điếm.”
Bên kia không nói gì.
Lăng Hàm lật người, cảm thấy rất đắc ý khi trêu được Lục Tư Nguyên một vố như vậy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nửa đêm nửa hôm, ai lại tới giờ này? Không phải Chu Bắc Hiền đấy chứ? Chắc không phải hắn đâu, Chu Bắc Hiền đi rồi mà.
Lăng Hàm bực bội xuống giường, đi ra kéo mạnh cửa, đập vào mắt chính là Lục Tư Nguyên một tay đang kéo hành lý một tay đang cầm điện thoại.
Lăng Hàm trợn tròn mắt.
“Sao, sao lại là anh?”
Lúc này, tay phải cậu cầm điện thoại áp sát vào tai, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc tai rối như tổ quạ vì vừa mới lăn lộn trên giường.
Nói ra câu đó xong, cậu liền nghe thấy giọng mình truyền ra từ chiếc điện thoại màu đen của Lục Tư Nguyên, vô cùng kinh ngạc.
Lục Tư Nguyên mặc một chiếc áo gió cổ đứng màu đen, trông có vẻ bụi bặm nhưng vẫn đẹp trai kinh người, nghe vậy anh khẽ cười nhìn cậu: “Kinh ngạc lắm hả?”
Lăng Hàm thẫn thờ gật đầu.
“Không mời tôi vào à?”
“À…” Lăng Hàm hoàn hồn lại, vội tránh người ra để Lục Tư Nguyên vào phòng.
Đóng cửa lại, cậu chà tay, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi công tác.” Lục Tư Nguyên nhìn lướt qua căn phòng một vòng, chỉ vào chiếc giường trống nói: “Không ai ngủ đúng không?”
Lăng Hàm lắc đầu, do dự một lát mới nói: “Nghe nói có bạn cùng phòng, nhưng không biết bao giờ mới tới.”
“Ờ, mượn một tối trước vậy.” Lục Tư Nguyên mở hành lý, lấy đồ bên trong ra.
Lăng Hàm luống cuống nhìn anh, đến giờ vẫn không tài nào tưởng tượng nổi Lục Tư Nguyên thật sự xuất hiện trước mặt cậu.
Lăng Hàm quay cả một ngày nên rất mệt, Lục Tư Nguyên đi vội tới đây cũng mệt, hai người không nói được gì với nhau nhiều đều đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, Lục Tư Nguyên vẫn đang ngủ trên giường, anh nằm nghiêng, da dẻ sáng láng, mũi cao, khiến Lăng Hàm ngứa ngáy muốn sờ thử, cậu phát hiện mình thích Lục Tư Nguyên thật, sau đó nghĩ tới việc người kia nói đã có người mình thích, cậu lại thất vọng không thôi.
Nếu đã không thích, tại sao lại cố tình chạy tới đây chọc tôi chứ?
Lăng Hàm ỉu xìu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại nghĩ người ta đi công tác, căn bản không phải tới tán tỉnh gì mình, cậu lại càng tổn thương hơn.
Tốt xấu gì cũng từng “đồng sàng cộng chẩm”, vậy mà chẳng buồn tán tỉnh tôi là sao!
Cậu rón rén thu dọn xong xuôi rồi ra ngoài, vừa tới studio, Lăng Hàm lại có cảm giác mọi người xung quanh hình như đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái lạ.
Lăng Hàm không hiểu gì, trực giác cho thấy hình như lại xảy ra chuyện gì mà cậu không biết rồi, lúc cậu đi hóa trang liền tranh thủ thời gian hỏi cô chuyên viên trang điểm Cây Kéo Nhỏ quen thuộc.
“Tại sao mọi người đều nhìn tôi thế?”
Cây Kéo Nhỏ vừa chụp bộ tóc giả dài cho cậu vừa nói: “Chuyện video chắc cậu biết rồi chứ?”
“Biết.” Nói không biết thì giả quá, còn không bằng cứ thẳng thắn thừa nhận.
“Thế cậu đã lên xem Weibo của Âu Dĩnh chưa?”
Weibo của Âu Dĩnh?
Lăng Hàm nghi hoặc ngẩng đầu, lại bị Cây Kéo Nhỏ vỗ lên đầu: “Đừng nhúc nhích!”
“Tôi chưa xem, Âu Dĩnh sao thế?”
“Xem ra cậu không biết thật.” Cây Kéo Nhỏ nhún vai: “Tối qua Âu Dĩnh share lại cái video kia, còn nói Y Tự kiêu căng tự đại, từng dùng thủ đoạn đá cậu ra khỏi MV.”
MV?
Lăng Hàm nhớ tới lúc vừa mới sống lại, Chu Thành có giúp cậu tìm kế mưu sinh – Quay MV của Y Tự.
“À, cái đó à.” Lăng Hàm bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại kinh ngạc: “Âu Dĩnh nói chuyện đó ra á?”
Câu Kéo Nhỏ vốn đang giúp cậu sửa tóc liền dừng lại, hưng phấn tì lên vai cậu, hóng hớt: “Nói như vậy, những điều Âu Dĩnh nói đều là thật à?”
Lăng Hàm nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cặp mắt to tròn của Cây Kéo Nhỏ đảo quanh, cô thẳng người dậy: “Xem ra là thật rồi, không ngờ Y Tự lại là người như vậy… Tôi cũng cảm thấy cậu ta có gì đó đối địch với cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì khiến cậu ta cứ suốt ngày như vậy với cậu thế?”
“Không có, chắc chỉ hiểu lầm gì đó thôi.” Lăng Hàm cũng không biết tại sao Y Tự lại ghét mình như thế, dạo gần đây vì Chu Bắc Hiền có ý tán tỉnh mình khiến cậu ta ghen tức thì hiểu được, nhưng mới gặp mặt, cậu chẳng làm gì cũng bị cậu ta khó chịu mà.
“Sáng hôm nay, tất cả mọi người đều đoán thử xem là ai đăng video kia, cậu đoán là ai?” Ánh mắt của Cây Kéo Nhỏ hóng hớt sáng long lanh.
Cuối cùng Lăng Hàm cũng hiểu tại sao mọi người đều nhìn cậu như vậy rồi, chắc để đoán xem là ai đăng cái video đó, có khi còn nghĩ liều có phải kế để mình hại Y Tự không cũng nên.
Nhưng cậu không ngờ Âu Dĩnh cư nhiên lại nhân cơ hội này để tung lịch sử đen tối của Y Tự ra, cậu biết Âu Dĩnh ghét Y Tự, cô và cậu khi ấy “kết duyên” với nhau cũng vì lý do cả hai người đều ghét cậu ta.
Với địa vị của Âu Dĩnh lúc này, lời chỉ trích của cô tuyệt đối rất có sức mạnh.
Lăng Hàm cảm thấy Âu Dĩnh giúp mình đánh úp Y Tự một phát này quá sung sướng, nhưng cậu không ngờ “chuyện video” lại gây ra ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Một viên đá ném xuống mặt hồ, vén lên bao ngọn sóng, sau chuyện tối qua Âu Dĩnh tung ra, bỗng có rất nhiều “nhân sĩ biết chuyện” lũ lượt chui ra chỉ trích Y Tự những chuyện như “tự đại”, “ngạo mạn”, “ức hiếp người khác”, “cướp vai”… Lăng Hàm bỗng đánh hơi được mùi thủ đoạn của ai đó trong đây, giống trước kia lúc cậu dính scandal, tất cả mọi người bỗng nhao nhao ra phơi bày lịch sử đen tối trước đây của cậu.
Đến khoảng mười giờ sáng, Đường Diệp vẫn chưa tới, Y Tự cũng không tới. Lăng Hàm chờ ở phim trường thấy chán, liền hỏi cô nhân viên hậu cần Tiểu Hồ Ly cũng đang nhàn rỗi như mình: “Sao đạo diễn Đường vẫn chưa tới nhỉ?”
“Đi họp rồi.” Mắt Tiểu Hồ Ly sáng lên, hỏi gì đáp nấy: “Nữ chính và nam thứ hai nảy sinh mâu thuẫn, ông ấy muốn xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Xử lý ổn thỏa kiểu gì?
Lăng Hàm hơi ngờ ngợ.
Có lẽ nhìn ra vẻ nghi hoặc của cậu, cô hậu cần trả lời đơn giản: “Chắc sẽ phải đổi diễn viên đấy.”
Lăng Hàm trầm mặc suy tư, lời của Tiểu Hồ Ly rất sâu xa, chẳng lẽ Đường Diệp có suy nghĩ này thật?
Nhớ lại những ngày tháng từng qua lại với Đường Diệp trước kia, Lăng Hàm cảm thấy nếu Đường Diệp quyết tâm muốn đổi diễn viên, ông cũng có thể làm được. Mấu chốt nằm ở chỗ phải xem thái độ của bên đầu tư là GMG, cũng phải xem thái độ của Chu Bắc Hiền nữa. Y Tự dựa dẫm Chu Bắc Hiền, giờ nếu Chu Bắc Hiền từ bỏ Y Tự, Y Tự rất có khả năng sẽ mất vai diễn này. Nếu Chu Bắc Hiền muốn bảo vệ cậu ta, vậy thì Đường Diệp sẽ giữ cậu ta lại.
Tuy không có nhân vật chính ở đây, mọi người bắt đầu quay các cảnh không quan trọng của các diễn viên khác, nhưng tâm tư của các nhân viên thì vẫn chưa quay về với công việc, rảnh rỗi lại bàn tán nhau, trong vấn đề thảo luận lúc nào cũng xoay quanh Y Tự với Lăng Hàm.
Thân là nguồn cơn của đống tin đồn, Lăng Hàm muốn tránh hiềm nghi nên đứng trong một góc phía xa cúi đầu nghịch điện thoại, cố gắng để mình trông có vẻ say sưa trong thế giới điện thoại, để người ta không bắt chuyện với cậu.
Cậu rất mong Y Tự có thể biến khỏi đây, nếu có thể không ở chung đoàn làm phim với cậu ta thì đúng là tốt đẹp biết mấy!
“Nếu rảnh… tôi mời anh bữa cơm đền bù được không?”
“Lúc nào?”
Lăng Hàm vốn chỉ định khách sáo một câu, không ngờ Lục khổng tước lại nói thế, cậu đành bảo: “Chờ tôi ở Hoành Điếm về…”
“Lâu thế á?”
Lăng Hàm nằm xuống giường, cợt nhả: “Anh biết mà, tôi ở Hoành Điếm ít nhất phải một tháng, nếu anh muốn tôi sớm mời anh đi ăn, trừ khi anh tới Hoành Điếm.”
Bên kia không nói gì.
Lăng Hàm lật người, cảm thấy rất đắc ý khi trêu được Lục Tư Nguyên một vố như vậy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nửa đêm nửa hôm, ai lại tới giờ này? Không phải Chu Bắc Hiền đấy chứ? Chắc không phải hắn đâu, Chu Bắc Hiền đi rồi mà.
Lăng Hàm bực bội xuống giường, đi ra kéo mạnh cửa, đập vào mắt chính là Lục Tư Nguyên một tay đang kéo hành lý một tay đang cầm điện thoại.
Lăng Hàm trợn tròn mắt.
“Sao, sao lại là anh?”
Lúc này, tay phải cậu cầm điện thoại áp sát vào tai, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc tai rối như tổ quạ vì vừa mới lăn lộn trên giường.
Nói ra câu đó xong, cậu liền nghe thấy giọng mình truyền ra từ chiếc điện thoại màu đen của Lục Tư Nguyên, vô cùng kinh ngạc.
Lục Tư Nguyên mặc một chiếc áo gió cổ đứng màu đen, trông có vẻ bụi bặm nhưng vẫn đẹp trai kinh người, nghe vậy anh khẽ cười nhìn cậu: “Kinh ngạc lắm hả?”
Lăng Hàm thẫn thờ gật đầu.
“Không mời tôi vào à?”
“À…” Lăng Hàm hoàn hồn lại, vội tránh người ra để Lục Tư Nguyên vào phòng.
Đóng cửa lại, cậu chà tay, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi công tác.” Lục Tư Nguyên nhìn lướt qua căn phòng một vòng, chỉ vào chiếc giường trống nói: “Không ai ngủ đúng không?”
Lăng Hàm lắc đầu, do dự một lát mới nói: “Nghe nói có bạn cùng phòng, nhưng không biết bao giờ mới tới.”
“Ờ, mượn một tối trước vậy.” Lục Tư Nguyên mở hành lý, lấy đồ bên trong ra.
Lăng Hàm luống cuống nhìn anh, đến giờ vẫn không tài nào tưởng tượng nổi Lục Tư Nguyên thật sự xuất hiện trước mặt cậu.
Lăng Hàm quay cả một ngày nên rất mệt, Lục Tư Nguyên đi vội tới đây cũng mệt, hai người không nói được gì với nhau nhiều đều đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, Lục Tư Nguyên vẫn đang ngủ trên giường, anh nằm nghiêng, da dẻ sáng láng, mũi cao, khiến Lăng Hàm ngứa ngáy muốn sờ thử, cậu phát hiện mình thích Lục Tư Nguyên thật, sau đó nghĩ tới việc người kia nói đã có người mình thích, cậu lại thất vọng không thôi.
Nếu đã không thích, tại sao lại cố tình chạy tới đây chọc tôi chứ?
Lăng Hàm ỉu xìu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại nghĩ người ta đi công tác, căn bản không phải tới tán tỉnh gì mình, cậu lại càng tổn thương hơn.
Tốt xấu gì cũng từng “đồng sàng cộng chẩm”, vậy mà chẳng buồn tán tỉnh tôi là sao!
Cậu rón rén thu dọn xong xuôi rồi ra ngoài, vừa tới studio, Lăng Hàm lại có cảm giác mọi người xung quanh hình như đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái lạ.
Lăng Hàm không hiểu gì, trực giác cho thấy hình như lại xảy ra chuyện gì mà cậu không biết rồi, lúc cậu đi hóa trang liền tranh thủ thời gian hỏi cô chuyên viên trang điểm Cây Kéo Nhỏ quen thuộc.
“Tại sao mọi người đều nhìn tôi thế?”
Cây Kéo Nhỏ vừa chụp bộ tóc giả dài cho cậu vừa nói: “Chuyện video chắc cậu biết rồi chứ?”
“Biết.” Nói không biết thì giả quá, còn không bằng cứ thẳng thắn thừa nhận.
“Thế cậu đã lên xem Weibo của Âu Dĩnh chưa?”
Weibo của Âu Dĩnh?
Lăng Hàm nghi hoặc ngẩng đầu, lại bị Cây Kéo Nhỏ vỗ lên đầu: “Đừng nhúc nhích!”
“Tôi chưa xem, Âu Dĩnh sao thế?”
“Xem ra cậu không biết thật.” Cây Kéo Nhỏ nhún vai: “Tối qua Âu Dĩnh share lại cái video kia, còn nói Y Tự kiêu căng tự đại, từng dùng thủ đoạn đá cậu ra khỏi MV.”
MV?
Lăng Hàm nhớ tới lúc vừa mới sống lại, Chu Thành có giúp cậu tìm kế mưu sinh – Quay MV của Y Tự.
“À, cái đó à.” Lăng Hàm bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại kinh ngạc: “Âu Dĩnh nói chuyện đó ra á?”
Câu Kéo Nhỏ vốn đang giúp cậu sửa tóc liền dừng lại, hưng phấn tì lên vai cậu, hóng hớt: “Nói như vậy, những điều Âu Dĩnh nói đều là thật à?”
Lăng Hàm nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cặp mắt to tròn của Cây Kéo Nhỏ đảo quanh, cô thẳng người dậy: “Xem ra là thật rồi, không ngờ Y Tự lại là người như vậy… Tôi cũng cảm thấy cậu ta có gì đó đối địch với cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì khiến cậu ta cứ suốt ngày như vậy với cậu thế?”
“Không có, chắc chỉ hiểu lầm gì đó thôi.” Lăng Hàm cũng không biết tại sao Y Tự lại ghét mình như thế, dạo gần đây vì Chu Bắc Hiền có ý tán tỉnh mình khiến cậu ta ghen tức thì hiểu được, nhưng mới gặp mặt, cậu chẳng làm gì cũng bị cậu ta khó chịu mà.
“Sáng hôm nay, tất cả mọi người đều đoán thử xem là ai đăng video kia, cậu đoán là ai?” Ánh mắt của Cây Kéo Nhỏ hóng hớt sáng long lanh.
Cuối cùng Lăng Hàm cũng hiểu tại sao mọi người đều nhìn cậu như vậy rồi, chắc để đoán xem là ai đăng cái video đó, có khi còn nghĩ liều có phải kế để mình hại Y Tự không cũng nên.
Nhưng cậu không ngờ Âu Dĩnh cư nhiên lại nhân cơ hội này để tung lịch sử đen tối của Y Tự ra, cậu biết Âu Dĩnh ghét Y Tự, cô và cậu khi ấy “kết duyên” với nhau cũng vì lý do cả hai người đều ghét cậu ta.
Với địa vị của Âu Dĩnh lúc này, lời chỉ trích của cô tuyệt đối rất có sức mạnh.
Lăng Hàm cảm thấy Âu Dĩnh giúp mình đánh úp Y Tự một phát này quá sung sướng, nhưng cậu không ngờ “chuyện video” lại gây ra ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Một viên đá ném xuống mặt hồ, vén lên bao ngọn sóng, sau chuyện tối qua Âu Dĩnh tung ra, bỗng có rất nhiều “nhân sĩ biết chuyện” lũ lượt chui ra chỉ trích Y Tự những chuyện như “tự đại”, “ngạo mạn”, “ức hiếp người khác”, “cướp vai”… Lăng Hàm bỗng đánh hơi được mùi thủ đoạn của ai đó trong đây, giống trước kia lúc cậu dính scandal, tất cả mọi người bỗng nhao nhao ra phơi bày lịch sử đen tối trước đây của cậu.
Đến khoảng mười giờ sáng, Đường Diệp vẫn chưa tới, Y Tự cũng không tới. Lăng Hàm chờ ở phim trường thấy chán, liền hỏi cô nhân viên hậu cần Tiểu Hồ Ly cũng đang nhàn rỗi như mình: “Sao đạo diễn Đường vẫn chưa tới nhỉ?”
“Đi họp rồi.” Mắt Tiểu Hồ Ly sáng lên, hỏi gì đáp nấy: “Nữ chính và nam thứ hai nảy sinh mâu thuẫn, ông ấy muốn xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Xử lý ổn thỏa kiểu gì?
Lăng Hàm hơi ngờ ngợ.
Có lẽ nhìn ra vẻ nghi hoặc của cậu, cô hậu cần trả lời đơn giản: “Chắc sẽ phải đổi diễn viên đấy.”
Lăng Hàm trầm mặc suy tư, lời của Tiểu Hồ Ly rất sâu xa, chẳng lẽ Đường Diệp có suy nghĩ này thật?
Nhớ lại những ngày tháng từng qua lại với Đường Diệp trước kia, Lăng Hàm cảm thấy nếu Đường Diệp quyết tâm muốn đổi diễn viên, ông cũng có thể làm được. Mấu chốt nằm ở chỗ phải xem thái độ của bên đầu tư là GMG, cũng phải xem thái độ của Chu Bắc Hiền nữa. Y Tự dựa dẫm Chu Bắc Hiền, giờ nếu Chu Bắc Hiền từ bỏ Y Tự, Y Tự rất có khả năng sẽ mất vai diễn này. Nếu Chu Bắc Hiền muốn bảo vệ cậu ta, vậy thì Đường Diệp sẽ giữ cậu ta lại.
Tuy không có nhân vật chính ở đây, mọi người bắt đầu quay các cảnh không quan trọng của các diễn viên khác, nhưng tâm tư của các nhân viên thì vẫn chưa quay về với công việc, rảnh rỗi lại bàn tán nhau, trong vấn đề thảo luận lúc nào cũng xoay quanh Y Tự với Lăng Hàm.
Thân là nguồn cơn của đống tin đồn, Lăng Hàm muốn tránh hiềm nghi nên đứng trong một góc phía xa cúi đầu nghịch điện thoại, cố gắng để mình trông có vẻ say sưa trong thế giới điện thoại, để người ta không bắt chuyện với cậu.
Cậu rất mong Y Tự có thể biến khỏi đây, nếu có thể không ở chung đoàn làm phim với cậu ta thì đúng là tốt đẹp biết mấy!