Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 91

Vỏ não của Hình Dục bị tổn thương nghiêm trọng, hiện giờ cô đang ở trạng thái hôn mê sâu, hoàn toàn mất ý thức, nhưng vẫn duy trì được sự vận động của hơi thở và nhịp tim.

 

Không biết bao giờ Hình Dục mới tỉnh lại, có thể, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

 

Song, đấy không phải là tin xấu nhất, bởi vì Hình Dục còn chưa qua được thời kỳ nguy hiểm, có thể qua được cửa ải này hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cô.

 

Hình Khải ngồi trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch với chằng chịt các vết thương trên đó, mái tóc dài không còn nữa, ống thở được cắm vào hai bên mũi, mu bàn tay cắm kim truyền, hai chân và tay trái đang bó bột, các loại máy móc kêu tít tít liên tục bên cạnh… có lẽ cô khó chịu lắm.

 

Anh nhẹ nhàng áp tay mình vào tay Hình Dục, vẫn nóng, những thứ khác không nói nữa, còn sống là tốt rồi.

 

“Chẳng phải em không cho anh đọc nhật ký của em sao?” Hình Khải giơ cao quyển nhật ký, tâm trạng bình tĩnh lại, cố làm ra vẻ đắc ý, phá lên cười: “Đến nằm mơ em cũng không nghĩ là cuốn sổ này lại tự động chạy vào tay anh phải không? Không muốn anh đọc thì tỉnh dậy mà cướp lại… ha ha, có điều vì em chậm chạp nên anh cho em mười phút suy nghĩ, nghe thấy không hả? Bắt đầu đếm ngược…”

 

Nói rồi, anh không cười nữa, nhìn lên đồng hồ treo tường, mười phút chầm chậm trôi qua.

 

Hình Khải buồn bã thở dài, lật cuốn nhật ký rách nát tàn tạ không nguyên vẹn ra, lúc này phải cảm thấy nên mừng vì sự cố chấp của cô, lại có lúc tưởng tượng mình sẽ mù, nên viết nhật ký theo cách viết của người mù, chữ rất to, những nội dung bị mất không nhiều.

 

“Quang minh chính đại đọc lén nhật ký của em, ồ, không phục thì dậy mà giành lấy…” Hình Khải khịt khịt mũi, lật tới trang anh đang tò mò nhất mà chưa đọc hết…

 

Ngày 15 tháng 10 năm 1996

 

Có thể nói, hôm nay là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi, chính vào ngày này, trong lúc mưa bụi bay khắp trời, đã xác định con đường mà sau này tôi phải đi: Hình Khải vứt đôi giày trắng mà tôi yêu quý nhất… tôi buồn tới muốn chết…

 

Nhưng sau đó, chuyển thẳng tới ngày 20 tháng 11…

 

Hình Khải đã làm một việc mà tôi không ngờ tới. Từ sau hôm anh ấy đội mưa ngồi lật tìm đôi giày trắng ở bãi rác mà không có kết quả, chuyện này đã trôi qua hơn một tháng. Hôm nay, anh ấy lại mua một đôi giày màu trắng giống hệt đôi đã mất để an ủi tôi, thậm chí còn cố ý bịa ra một câu chuyện chẳng logic chút nào để làm tôi vui lòng…

 

Từ nhỏ tới giờ, tôi chẳng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào của ai, cho dù là từ bố mẹ, cứ như tôi là vật thể sống dư thừa, dư thừa tới mức giống như cát bụi chẳng cần phải trân trọng, càng chẳng ai quan tâm tới hạt bụi này có tình cảm hay không.

 

Song, trong lúc tôi hoang mang trước giá trị sự tồn tại của mình, một người con trai tên là Hình Khải xuất hiện, cùng với sự biết lỗi chân thành, không những khẩn cầu xin tôi tha thứ, khi sự buồn tủi của tôi khiến anh quay ra tự trách mình, tôi sao có thể tiếp tục oán trách anh nữa?

 

Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã thật sự bị cảm động, chưa bao giờ có ai đối xử với tôi tốt như thế, càng không có người nào bù đắp cho tôi một cách thành khẩn như thế sau khi phạm lỗi lầm. Đương nhiên, anh cũng giống như đại đa số khác, vì một vài việc không cần thiết mà hứa hẹn, vì vậy tôi cũng không coi là thật.

 

Nhưng tôi thật sự không ngờ, anh ấy lại không quên lời hứa của mình, cho dù không tìm được đôi giày trắng, cũng nghĩ cách để tìm một đôi giày khác tương tự trả cho tôi.

 

Lời hứa, là thứ tôi không tin nhất trên đời này.

 

Hành động của anh, có thể chỉ mang ý nghĩa muốn chuộc lỗi, và anh sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng đối với tôi nó lớn tới mức đủ sức chinh phục tôi.

 

Do đó, vì anh ấy, tôi nguyện từ bỏ mọi oán hận, vui vẻ nỗ lực để sống.

 

 

Tóm lại một câu là, cho dù sau này anh ấy có thành người thế nào, bắt đầu từ hôm đó. Hình Khải là người đàn ông duy nhất trên đời này của An Diêu, tôi đã chọn anh.

 

Tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc anh, quan tâm anh bằng cách riêng của mình.

 

Ít nhất thì bây giờ tôi phải làm sao cho anh đừng ghét tôi nữa đã.

 

Ngày 22 tháng 11 năm 1996

 

Hình Khải thích một bạn nữ trong lớp, cô ấy tên là Phùng Xuyến Xuyến. Khi anh nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp đó, trong mắt anh hoàn toàn không có tôi, tôi không ngừng an ủi bản thân rằng, ai chẳng yêu cái đẹp, anh ấy còn trẻ con, tôi không cần phải quá để ý tới chuyện này.

 

Trước khi tôi vào nhà họ Hình, chú Hình không nói với tôi, tôi xuất hiện ở đây với thân phận là vợ chưa cưới của Hình Khải, vì vậy khi chú làm rõ mọi chuyện trước mặt Hình Khải, tôi rất kinh ngạc, nhưng không phản đối, dù sao chú Hình cũng là ân nhân của tôi.

 

Vào giây phút biết tin cha mẹ chết tôi đã không còn muốn sống nữa, tôi căm hận những vị quan chức nhà nước, căm hận họ không coi trọng tính mạng của binh sĩ, vì vậy tôi muốn chết trước đầu xe của một vị quan đó, làm ma cũng không tha cho họ.

 

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chú Hình hoàn toàn không quát nạt mắng mỏ tôi, ngược lại còn dìu tôi lên xe tránh mưa, lại còn giúp tôi lau bùn đất ở chân, thậm chí bỏ dở công việc đang làm, đích thân đưa tôi tới nơi quân trại xa xôi để tôi được nhìn bố mẹ lần cuối.

 

Tôi chỉ là một đứa trẻ quê mùa ốm không ai lo chết không ai thương, ông hoàn toàn có thể mặc kệ tôi, nhưng ông không làm thế. Chú Hình muốn tôi theo chú về nhà, sống cùng đứa con trai mà chú thương yêu nhất đời, tôi đã đồng ý.

 

Ngày 29 tháng 11 năm 1996

 

Hình Khải hẹn Phùng Xuyến Xuyến, anh Dương Minh và tôi cùng đi xem phim, tôi mãi mãi không quên được ngày hôm đó. Trong rạp chiếu phim tối mò Hình Khải đã cầm tay tôi, mặc dù ngồi ngay bên cạnh anh ấy là người bạn gái hiện tại, nhưng tim tôi đập rất mạnh, suýt nữa thì bị anh nhìn thấu.

 

Thực ra tôi muốn dùng hành động thực tế để nói với anh rằng, tôi đang cố gắng, cố gắng tạo ra cho anh một chỗ dựa, khi anh mệt mỏi, có một người con gái, chỉ cần người con gái ấy còn sống, thì sẽ nguyện vì anh gọi mà tới vì anh đuổi mà đi.

 

Ngày 24 tháng 12 năm 1996

back top