Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 94

Đọc đến đây, hai bên lông mày của Hình Khải nhíu chặt, trước kia nếu nói là hiểu lầm anh nên cô tự nhận mình xui xẻo, nhưng sau này thì sao? Mấy năm gần đây anh đâu có trêu hoa ghẹo nguyệt, Hình Dục tại sao vẫn không thể chấp nhận anh? Nhưng không nghi ngờ gì cả, những hàng chữ này chứng minh một điều Hình Dục yêu anh.

 

Thế là anh lật thẳng sang mấy trang cuối cùng, đọc tiếp.

 

Thực ra khi đọc những dòng này Hình Khải rất bức bối, có điều thương xót nhiều hơn, anh không hề biết là nhân sinh quan của Hình Dục lại tiêu cực như thế.

 

Anh nặng nề thở hắt ra, lật trang cuối cùng ướt đẫm máu.

 

Tay Hình Khải run run, anh đứng dậy, đi ra đứng trước cửa sổ, đọc kĩ từng chữ từng từ một.

 

Bởi vì toàn bộ tâm sự của cô, đều tập trung ở đây.

 

Ngày 26 tháng 7 năm 2008

 

Tôi bị kẹt trong một hang núi ở vùng xảy ra động đất, cơ thể tôi bị một phiến đá đè vào, nhưng còn một tay có thể hoạt động, vì vậy, có lẽ đây là những dòng nhật ký cuối cùng mà tôi viết.

 

Trong thời khắc phải đối mặt với cái chết, đầu tiên tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn có thể viết Nhật ký trong đêm tối. Thứ nữa, tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì những hành động tuyệt tình mà trước đó mình đã làm.

 

Hình Khải, em vẫn luôn muốn nói với anh rằng, con người thật nhỏ bé, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, em sợ em sẽ giống bố mẹ mình vĩnh viễn lìa khỏi cõi đời này, càng sợ hơn anh sẽ giống em phải sống trong quá nhiều nuối tiếc, quá nhiều nước mắt, muốn khóc cũng không biết ôm ai để khóc.

 

Càng sợ hơn cả là, anh vì em, hi sinh tính mạng quý báu của mình.

 

Trước khi chết em phải thẳng thắn một lần.

 

Hình Khải, em yêu anh, em yêu anh.

 

Thực ra chỉ một từ “yêu” không đủ để thể hiện tình cảm mà em dành cho anh, em có thể khẳng định với anh rằng, anh chính là sinh mạng của em, mỗi phút mỗi giây, em đều sống vì anh.

 

Mặc dù bây giờ mọi thứ đã được định đoạt, em cũng không từ bỏ, vì một tia hi vọng, em vẫn cố gắng thở, cố gắng giành giật lại sự sống cho mình, uống máu tươi của chính mình để duy trì sự sống…

 

Nhưng anh xem, không vì em yêu anh, mà cái chết không tìm đến em nữa. Không vì em yêu anh, mà tảng đá trên người em sẽ mọc cánh bay đi; càng không phải vì em yêu anh, mà anh sẽ xuất hiện trước mặt em…

 

Rõ ràng, tình yêu chẳng thể ngăn cản được bất cứ việc gì, tình yêu càng không phải kỳ tích.

 

Trải qua những thăng trầm của mấy năm nay, thời gian chẳng khiến em kiên cường hơn, ngược lại khiến em ngày càng sợ hãi cái chết.

 

Đời người có họa có phúc, nếu em chết rồi, anh làm thế nào? Nói thật là…

 

Càng yêu anh, càng không có dũng khí để bỏ đi thế này.

 

Hình Khải, em sắp ba mươi rồi, đã qua cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái, em cũng lo đến ngày mắt mờ chân chậm.

 

Còn anh đang ở trong giai đoạn huy hoàng nhất cả trong độ tuổi lẫn sự nghiệp, em luôn nghĩ, hôm nay anh nói yêu em, nhưng ngày mai anh sẽ yêu ai?

 

Thôi được, em thừa nhận mình vừa tự ti lại thiếu lòng tin, lúc nào cũng so đo sự chân thành của anh, em xin lỗi, chần chừ mãi bao nhiêu năm, phụ sự kỳ vọng anh dành cho em, em xin lỗi.

 

Nhưng, chỉ cần em còn sống, em mãi mãi vẫn đứng ở một góc nào đó trong cuộc đời anh, cho dù anh gặp phải bất kỳ sự tổn thương nào, bất kỳ tai họa nào, chỉ cần quay người ít nhất vẫn còn có em mỉm cười với anh.

 

Em có thể dành cho anh cái ôm yêu thương của người thân hoặc nụ hôn của người tình. Ít nhất trong cuộc đời này của anh có một người con gái như em, lặng lẽ yêu anh, anh không cần phải có trách nhiệm với người con gái này, nhưng người con gái này, nguyện mãi mãi ở bên anh. Người con gái này, có thể lắng nghe tâm sự của lòng anh, giải tỏa tâm tư cho anh, quan tâm đến anh. Còn anh, không cần lo lắng cân nhắc cái gì nên nói cái gì không nên. Đúng không?

 

Thậm chí, người con gái này vì anh, có thể làm tổn thương bất kỳ ai, đương nhiên bao gồm cả bản thân cô ấy.

 

 

Đọc đến đây, xuất hiện vài trang giấy trắng, nói chính xác thì là, trạng thái khi đó của Hình Dục, gần như không còn sức để lật sang trang tiếp theo, vết máu dây lên mặt giấy, vì đau khổ, nên đã để lại những vết cào.

 

Hình Khải giữ chặt ngực, một tay tì vào bệ cửa, cố gắng chống đỡ cơ thể sắp khuỵu xuống của mình, anh run run lật đọc tiếp, cho tới tờ cuối cùng, chỉ còn vài hàng chữ…

back top