Chương 196: Luyện thi
"Đại ca ca, anh phải đi sao?" Hoàng Dật nhảy xuống đất, Teemo cưỡi một con ban lộc, đi tới bên cạnh hắn, mở to mắt nhìn hắn.
Hoàng Dật sờ sờ đầu của Teemo, nói: "Ừm, anh lúc đầu cũng là đi ngang qua đây, bạn của anh còn đang ở phương xa chờ anh. Anh chờ mong các em có thể trở thành anh hùng vĩ đại. Biết đâu một ngày nào đó của nhiều năm sau, khi anh đi qua một quán rượu ven đường, anh có thể nghe được người ngâm thơ rong đang kể lại sự tích sử thi của các em." Hoàng Dật gật đầu cười với hai đứa trẻ, sau đó lập tức xoay người, đi nhanh về phía trước.
...
Những ngày kế tiếp, Hoàng Dật vẫn gian khổ đi, trèo đèo lội suối, vượt qua vô số dòng suối nhỏ, bước qua từng giọt sương lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, đi thẳng đến hướng nam.
Buổi tối hôm nay, Hoàng Dật đốt lửa trại trong một khu rừng thưa thớt, nướng một con dã lộc, mùi thịt nướng thơm lừng bay ra bốn phương.
Hoàng Dật thêm vài cây củi lửa, sau đó nhìn phía nam, hiện tại cây cối trong rừng bắt đầu trở nên thưa thớt lên, thực vật cũng dần dần thành một ít thực vật khô hạn của sa mạc, hẳn là rất nhanh sẽ đến sa mạc biên thuỳ của Long Đô.
Hắn thu hồi ánh mắt, thấy lộc đã chín, không khỏi lấy xuống một chân, bắt đầu há miệng lớn mà ăn, mùi thịt tỏa bốn phía, bổ khuyết thân thể mệt nhọc cả ngày của hắn.
Ăn no thịt quay, Hoàng Dật nghỉ ngơi một hồi, sau đó lấy ra 《 Anh Hùng chi thư 》, triệu hồi ra tới anh lối vào của Anh Hùng ngục Giam, cất bước đi đi vào.
Hiện tại, hắn đã học xong luyện thi thuật, đồng thời đem các bước luyện thi ghi chép trong trang giấy vững vàng nhớ kỹ, là thời gian bắt đầu luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân.
Hoàng Dật dựa theo bản đồ trong《 Anh Hùng chi thư 》, đi tới chỗ sâu trong Anh Hùng ngục giam, phía trước là một cửa gỗ cũ, trong ngục giam âm u, có vẻ quỷ dị không gì sánh được.
Giây phút ấy, Hoàng Dật nhẹ nhàng vươn tay, chạm đến đường văn trên cửa, giống như chạm đến vòng tuổi cuối cùng, sau đó cánh tay hắn hơi đẩy, cánh cửa nhẹ mà mở ra.
Một cổ khí tức lạnh lẽo nhất thời đập vào mặt mà đến, Hoàng Dật giống như là đẩy ra cánh cửa của một thế giới khác. Đập vào mắt, là một không gian hắc ám vô tận, bên trong chất đầy những thi thể khổng lồdường như một ngọn núi đứng sừng sững trong bóng tối, liếc mắt nhìn không thấy được đầu, hình thành một thi sơn.
Anh Hùng ngục giam là một không gian vô hạn, vô luận bao nhiêu đồ đều có thể chứa được, thời đại dài trôi qua, không biết có bao nhiêu thi thể chồng chất ở chỗ này, hơn nữa trong một khu vực đặc thù như vậy, những thi thể này cũng không có hư thối, bảo tồn rất hoàn hảo. Trước đó, Hoàng Dật vẫn chưa tới động qua những thi thể này, mà trưởng ngục giam tiền nhiệm đem những thi thể này để ở đây, mà không ném ra bên ngoài, khẳng định là có nguyên nhân, Hoàng Dật cũng không dám vượt quá quy củ này.
Hiện tại, Hoàng Dật đã có hai chân và máu của Lucifer, trái tim của Sa Đạo Vương, tài liệu còn lại đều có thể tìm được từ nơi này. Hắn cũng không có tận lực theo đuổi những tài liệu này nhất định phải có năng lực gì, hắn chỉ hy vọng luyện chế trước một Thân Ngoại Hóa Thân có thể sử dụng là được.
Những thi thể này tuy rằng đã chết, nhưng trên người vẫn có ý chí do chủ nhân cũ lưu lại, Hoàng Dật hiện tại học xong luyện thi thuật, cũng có thể giải trừ một ít ý chí yếu kém trên thi thể. Hắn chọn một hồi lâu trong vô số thi thể, cuối cùng tìm được thi thể của một con ma thú viên hầu cấp 101, đây là một loại tồn tại yếu kém nhất trong Anh Hùng ngục giam, là do một ít thủ hạ của Tử Thần điện bắt vào, cũng không có quan hệ trực tiếp gì với bản thân Tử Thần.
Địa phương đặc biệt nhất trên thi thể của ma thú viên hầu, là trên đầu mọc ba con mắt, Hoàng Dật phỏng chừng con mắt thứ ba hẳn là có năng lực kỳ lạ nào đó, hắn chỉ cần luyện chế xong cái thi thể này, là có thể sử dụng năng lực của con mắt thứ ba. Bất quá lúc này, trong con mắt lại lờ mờ không ánh sáng, không có bất luận sinh cơ gì. So với cường độ thân thể mà nói, con ma thú viên hầu này không mạnh như hai chân của Lucifer và trái tim Sa Đạo Vương. Hoàng Dật dự định đem thi thể này sau khi luyện chế, sẽ đem trái tim của nó đổi thành trái tim của Sa Đạo Vương, đem hai chân của nó đổi thành hai chân của Lucifer, rồi rót vào máu của Lucifer, có thể khiến con viên hầu đồng thời có năng lực của Sa Đạo Vương và Lucifer hai đại cường giả.
Sau một khắc, Hoàng Dật đưa tay đặt trên thi thể, sau đó dựa theo chú ngữ ghi chép trong《 thi điển. Luyện thi thuật 》, yếu ớt ngâm xướng-- "Tử vong cũng không phải kết thúc, thể xác mất đi linh hồn, ngươi đã từng hướng về thế giới xinh đẹp, hiện tại tôi đem ý chí của ta ghi lại, kiểm soát tử vong của xác này, viết ra sinh mệnh cho xác này..."
Những chú ngữ của Hoàng Dật cũng không máu tanh, ngược lại giống như quan tâm của thần đối với chúng sinh, giữa nhà xác chất đống này, vang bốn phương tám hướng, có chút cảm giác ớn lạnh cả người. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Ngâm xướng xong đoạn chú ngữ này, Hoàng Dật sử dụng luyện thi thuật, trong bàn tay lập tức truyền ra một năng lượng luyện thi thuật, nhập vào thi thể. Năng lượng luyện thi thuật chậm rãi di chuyển trong thi thể của ma thú viên hầu, khắc lại ý chí của Hoàng Dật, sau khi đi xong bước này, là có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bất quá thời gian luyện chế sẽ căn cứ độ mạnh yếu của thi thể mà định ra, thi thể càng mạnh, thời gian luyện chế cũng càng dài, đẳng cấp của ma thú viên hầu cao gấp đôi so với Hoàng Dật, không phải trong thời gian ngắn có thể luyện chế được.
Kế tiếp, Hoàng Dật rời khỏi phòng xác, rời khỏi Anh Hùng ngục giam, chờ sau này đến xem tình huống luyện chế.
Trở lại rừng rậm bên ngoài, vừa hít được không khí mới mẻ, Hoàng Dật dường như đi tới một thế giới xinh đẹp khác.
"Meo meo~" lúc này, một tiếng mèo kêu có vẻ e dè đột nhiên vang lên.
Hoàng Dật quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bụi cỏ cách đó không xa, một con linh miêu tuyết trắng đang ở xa xa nhìn thịt quay còn thừa trên lửa trại, có chút thèm thuồng, nhưng lại không dám đến gần. Lúc này, bụng của nó đang phình ra, tựa như đang mang thai, hành động có chút bất tiện.
"Mày đang mang thai sao? Tới ăn đi, không cần sợ tao, tao đi." Hoàng Dật nhìn con mèo mẹ đang mang thai, không khỏi nổi lên một cảm giác thân thiết. Trong đầu lại hiện ra những ngày tháng mèo mẹ mang theo hắn kiếm ăn trong rừng rậm, khi đó hắn không thể bảo hộ được mèo mẹ, để mèo mẹ phải đi thiên giới. Mà hiện tại, hắn đã hoàn toàn trưởng thành, cần đi đến Long Đô bảo hộ một người khác.
Kế tiếp, Hoàng Dật dập tắt lửa trại, đem thịt quay gở xuống, đặt trên mặt đất, sau đó hắn xoay người, tiếp tục chạy về phía nam.
Còn con mèo mẹ đang mang thai, nhìn bóng lưng đi xa của Hoàng Dật một chút, bắt đầu cẩn thận đến gần, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc này, bụng của nó giật giật, một sinh mạng nhỏ đang hình thành ở bên trong.
...
Lúc này, trong thành tường Long Đô, trong một phòng không bật đèn, hai bóng người cao lớn lẳng lặng đứng trước cửa sổ trong bóng đêm, nhìn khô lâu đại quân ngoài thành.
"Phong Chí, trong 100 vạn người ở Long Đô, có 20 vạn là Bán Thú Nhân chúng ta, Long Đô thất thủ, tổn thất lớn nhất vẫn là tộc của chúng ta, ngươi phải nghĩ biện pháp dẫn dắt bọn họ đi ra!" Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi nói, người trung niên này mặc hắc bào, trên đầu phủ cái mũ liền thân, đem khuôn mặt che khuất hơn phân nửa, thoạt nhìn tràn ngập khí tức thần bí. Da của gã có màu vàng kim, giữa ống tay áo là một cây búa cùng màu vàng.
"Hắc Man trưởng lão, việc này tôi cũng rõ ràng. Tôi cũng không ngờ rằng, chúng ta dẫn dắt 20 vạn đồng bào viễn chinh Tuyệt Vọng bình nguyên, lại bị nhốt tại Thê Lương Sa Địa, hiện tại chỉ dựa vào 20 vạn Bán Thú Nhân chúng ta, khẳng định không cách nào phá tan khô lâu đại quân của Sa Đạo Vương, chỉ có tập hợp mọi người ở Long Đô, mới có lực liều mạng. Nhưng mà Tần Thời Vũ lại không chịu giao quyền, không có quyền chỉ huy, chúng ta không cách nào chân chính chỉ huy mọi người ở Long Đô." Người nói, là một gã nam tử thân thể cao to, hắn đứng thẳng trước cửa sổ, trên người mặc trọng giáp màu đen, khoác một cái áo choàng đỏ như máu, dường như một gã tướng quân.
Gã nam tử này tên là Phong Chí, là quan chỉ huy số 2của một trăm vạn người chơi ở Long Đô, cũng là thủ lĩnh của 20 vạn Bán Thú Nhân bên trong Long Đô, hắn vốn dĩ là suất lĩnh 20 vạn Bán Thú Nhân đi đến Tuyệt Vọng bình nguyên, nhưng khi đi qua Thê Lương Sa Địa, lại gặp phải khô lâu đại quân của Sa Đạo Vương, đành phải suất quân vào Long Đô, kết quả vẫn bị nhốt đến bây giờ.
"Sách lược của Tần Thời Vũ quá bảo thủ, ả ta tử thủ Long Đô rốt cuộc là vì cái gì?" Lông mày của Hắc Man trưởng lão nhíu lại thật sâu, dưới mũ ẩn dấu có vẻ có chút âm trầm.
"Ai biết được! Trong mắt bọn họ, tôi làm sao không phải một người ham thích công lao. Cho dù chúng ta là chính xác, trong mắt bọn họ cũng là sai lầm. Trên đời không có phân đúng sai, chỉ có lợi ích khác biệt. Chúng ta suất lĩnh 20 vạn Bán Thú Nhân viễn chinh Tuyệt Vọng bình nguyên cũng là như vậy, trong mắt của những người đó, chúng ta cũng là quân xâm lược."
"Nếu như Tần Thời Vũ thật sự không chịu giao quyền, chúng ta chỉ có thể... Hừ!" Hắc Man trưởng lão nói xong, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi sẽ xem tình huống mà hành động! Nếu như mấy ngày nay ả tiếp tục cố chấp, chúng ta chỉ có thể ra hạ sách. 20 vạn đồng bào của chúng ta không có thời gian tiêu hao ở chỗ này, viễn chinh Tuyệt Vọng bình nguyên mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của bộ tộc chúng ta."
"Ừm! Phong Chí, hai năm nay, ngươi lập không ít công lao cho bộ tộc chúng ta, chờ chúng ta viễn chinh chiến thắng trở về, ta sẽ tiến cử ngươi với tộc trưởng bộ tộc, khiến cho ngài ấy đứng ra đem ngươi đưa đến Trung Ương đại lục. Trung Ương đại lục, là thánh địa hội tụ một trăm chủng tộc của thế giới này, thánh địa của Bán Thú Nhân chủng tộc ta cũng ở đây. Trong thánh địa chủng tộc, ngươi nhìn thấy cường giả của các đại lục, của các bộ tộc Bán Thú Nhân khác, tiến hành giao lưu cùng bọn chúng, thậm chí được người mạnh nhất của chủng tộc Bán Thú Nhân tài bồi. Nếu như ngươi có thể tiến thêm một bước, ngồi lên vị trí tộc trưởng của toàn bộ chủng tộc Bán Thú Nhân, vậy ngươi sẽ trực tiếp thống lĩnh các bộ tộc Bán Thú Nhân của các đại lục, đến lúc đó, bộ tộc của chúng ta, cũng sẽ là vương tộc tôn quý nhất."
"Đa tạ Hắc Man trưởng lão coi trọng, tôi nhất định tận tâm tận lực làm ra cống hiến cho bộ tộc chúng ta." Phong Chí thân thể khẽ run lên, kích động nói.
"Bất quá muốn làm tộc trưởng của toàn bộ chủng tộc quá khó khăn, trong những thiên tứ chi nhân các ngươi, cũng cũng chỉ có Dương Vũ Hành làm được, cũng không biết hắn rốt cuộc dùng phương pháp gì, mới lên làm tộc trưởng của chủng tộc Delaney." Nói xong, Hắc Man trưởng lão quay đầu nhìn Phong Chí một chút, nói: "Được rồi! Ta tiếp tục đi nghiên cứu Linh Hồn Tự Khúc, chỉ cần nghiên cứu ra huyền bí của Linh Hồn Tự Khúc, là có thể phấn chấn chiến ý của 20 vạn Bán Thú Nhân, thức tỉnh huyết mạch tổ tiên. Đến lúc đó, Tuyệt Vọng bình nguyên đã nghênh tuyệt vọng đón chân chính. Mà khô lâu đại quân ngoài thành cũng không đủ gây sợ hãi, chúng ta có thể đơn giản mở một khe hở lao ra." Nói xong, khóe miệng của Hắc Man trưởng lão lộ ra một nụ cười quỷ dị, xoay người bước nhanh rời đi.
"Đại ca ca, anh phải đi sao?" Hoàng Dật nhảy xuống đất, Teemo cưỡi một con ban lộc, đi tới bên cạnh hắn, mở to mắt nhìn hắn.
Hoàng Dật sờ sờ đầu của Teemo, nói: "Ừm, anh lúc đầu cũng là đi ngang qua đây, bạn của anh còn đang ở phương xa chờ anh. Anh chờ mong các em có thể trở thành anh hùng vĩ đại. Biết đâu một ngày nào đó của nhiều năm sau, khi anh đi qua một quán rượu ven đường, anh có thể nghe được người ngâm thơ rong đang kể lại sự tích sử thi của các em." Hoàng Dật gật đầu cười với hai đứa trẻ, sau đó lập tức xoay người, đi nhanh về phía trước.
...
Những ngày kế tiếp, Hoàng Dật vẫn gian khổ đi, trèo đèo lội suối, vượt qua vô số dòng suối nhỏ, bước qua từng giọt sương lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, đi thẳng đến hướng nam.
Buổi tối hôm nay, Hoàng Dật đốt lửa trại trong một khu rừng thưa thớt, nướng một con dã lộc, mùi thịt nướng thơm lừng bay ra bốn phương.
Hoàng Dật thêm vài cây củi lửa, sau đó nhìn phía nam, hiện tại cây cối trong rừng bắt đầu trở nên thưa thớt lên, thực vật cũng dần dần thành một ít thực vật khô hạn của sa mạc, hẳn là rất nhanh sẽ đến sa mạc biên thuỳ của Long Đô.
Hắn thu hồi ánh mắt, thấy lộc đã chín, không khỏi lấy xuống một chân, bắt đầu há miệng lớn mà ăn, mùi thịt tỏa bốn phía, bổ khuyết thân thể mệt nhọc cả ngày của hắn.
Ăn no thịt quay, Hoàng Dật nghỉ ngơi một hồi, sau đó lấy ra 《 Anh Hùng chi thư 》, triệu hồi ra tới anh lối vào của Anh Hùng ngục Giam, cất bước đi đi vào.
Hiện tại, hắn đã học xong luyện thi thuật, đồng thời đem các bước luyện thi ghi chép trong trang giấy vững vàng nhớ kỹ, là thời gian bắt đầu luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân.
Hoàng Dật dựa theo bản đồ trong《 Anh Hùng chi thư 》, đi tới chỗ sâu trong Anh Hùng ngục giam, phía trước là một cửa gỗ cũ, trong ngục giam âm u, có vẻ quỷ dị không gì sánh được.
Giây phút ấy, Hoàng Dật nhẹ nhàng vươn tay, chạm đến đường văn trên cửa, giống như chạm đến vòng tuổi cuối cùng, sau đó cánh tay hắn hơi đẩy, cánh cửa nhẹ mà mở ra.
Một cổ khí tức lạnh lẽo nhất thời đập vào mặt mà đến, Hoàng Dật giống như là đẩy ra cánh cửa của một thế giới khác. Đập vào mắt, là một không gian hắc ám vô tận, bên trong chất đầy những thi thể khổng lồdường như một ngọn núi đứng sừng sững trong bóng tối, liếc mắt nhìn không thấy được đầu, hình thành một thi sơn.
Anh Hùng ngục giam là một không gian vô hạn, vô luận bao nhiêu đồ đều có thể chứa được, thời đại dài trôi qua, không biết có bao nhiêu thi thể chồng chất ở chỗ này, hơn nữa trong một khu vực đặc thù như vậy, những thi thể này cũng không có hư thối, bảo tồn rất hoàn hảo. Trước đó, Hoàng Dật vẫn chưa tới động qua những thi thể này, mà trưởng ngục giam tiền nhiệm đem những thi thể này để ở đây, mà không ném ra bên ngoài, khẳng định là có nguyên nhân, Hoàng Dật cũng không dám vượt quá quy củ này.
Hiện tại, Hoàng Dật đã có hai chân và máu của Lucifer, trái tim của Sa Đạo Vương, tài liệu còn lại đều có thể tìm được từ nơi này. Hắn cũng không có tận lực theo đuổi những tài liệu này nhất định phải có năng lực gì, hắn chỉ hy vọng luyện chế trước một Thân Ngoại Hóa Thân có thể sử dụng là được.
Những thi thể này tuy rằng đã chết, nhưng trên người vẫn có ý chí do chủ nhân cũ lưu lại, Hoàng Dật hiện tại học xong luyện thi thuật, cũng có thể giải trừ một ít ý chí yếu kém trên thi thể. Hắn chọn một hồi lâu trong vô số thi thể, cuối cùng tìm được thi thể của một con ma thú viên hầu cấp 101, đây là một loại tồn tại yếu kém nhất trong Anh Hùng ngục giam, là do một ít thủ hạ của Tử Thần điện bắt vào, cũng không có quan hệ trực tiếp gì với bản thân Tử Thần.
Địa phương đặc biệt nhất trên thi thể của ma thú viên hầu, là trên đầu mọc ba con mắt, Hoàng Dật phỏng chừng con mắt thứ ba hẳn là có năng lực kỳ lạ nào đó, hắn chỉ cần luyện chế xong cái thi thể này, là có thể sử dụng năng lực của con mắt thứ ba. Bất quá lúc này, trong con mắt lại lờ mờ không ánh sáng, không có bất luận sinh cơ gì. So với cường độ thân thể mà nói, con ma thú viên hầu này không mạnh như hai chân của Lucifer và trái tim Sa Đạo Vương. Hoàng Dật dự định đem thi thể này sau khi luyện chế, sẽ đem trái tim của nó đổi thành trái tim của Sa Đạo Vương, đem hai chân của nó đổi thành hai chân của Lucifer, rồi rót vào máu của Lucifer, có thể khiến con viên hầu đồng thời có năng lực của Sa Đạo Vương và Lucifer hai đại cường giả.
Sau một khắc, Hoàng Dật đưa tay đặt trên thi thể, sau đó dựa theo chú ngữ ghi chép trong《 thi điển. Luyện thi thuật 》, yếu ớt ngâm xướng-- "Tử vong cũng không phải kết thúc, thể xác mất đi linh hồn, ngươi đã từng hướng về thế giới xinh đẹp, hiện tại tôi đem ý chí của ta ghi lại, kiểm soát tử vong của xác này, viết ra sinh mệnh cho xác này..."
Những chú ngữ của Hoàng Dật cũng không máu tanh, ngược lại giống như quan tâm của thần đối với chúng sinh, giữa nhà xác chất đống này, vang bốn phương tám hướng, có chút cảm giác ớn lạnh cả người. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Ngâm xướng xong đoạn chú ngữ này, Hoàng Dật sử dụng luyện thi thuật, trong bàn tay lập tức truyền ra một năng lượng luyện thi thuật, nhập vào thi thể. Năng lượng luyện thi thuật chậm rãi di chuyển trong thi thể của ma thú viên hầu, khắc lại ý chí của Hoàng Dật, sau khi đi xong bước này, là có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bất quá thời gian luyện chế sẽ căn cứ độ mạnh yếu của thi thể mà định ra, thi thể càng mạnh, thời gian luyện chế cũng càng dài, đẳng cấp của ma thú viên hầu cao gấp đôi so với Hoàng Dật, không phải trong thời gian ngắn có thể luyện chế được.
Kế tiếp, Hoàng Dật rời khỏi phòng xác, rời khỏi Anh Hùng ngục giam, chờ sau này đến xem tình huống luyện chế.
Trở lại rừng rậm bên ngoài, vừa hít được không khí mới mẻ, Hoàng Dật dường như đi tới một thế giới xinh đẹp khác.
"Meo meo~" lúc này, một tiếng mèo kêu có vẻ e dè đột nhiên vang lên.
Hoàng Dật quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bụi cỏ cách đó không xa, một con linh miêu tuyết trắng đang ở xa xa nhìn thịt quay còn thừa trên lửa trại, có chút thèm thuồng, nhưng lại không dám đến gần. Lúc này, bụng của nó đang phình ra, tựa như đang mang thai, hành động có chút bất tiện.
"Mày đang mang thai sao? Tới ăn đi, không cần sợ tao, tao đi." Hoàng Dật nhìn con mèo mẹ đang mang thai, không khỏi nổi lên một cảm giác thân thiết. Trong đầu lại hiện ra những ngày tháng mèo mẹ mang theo hắn kiếm ăn trong rừng rậm, khi đó hắn không thể bảo hộ được mèo mẹ, để mèo mẹ phải đi thiên giới. Mà hiện tại, hắn đã hoàn toàn trưởng thành, cần đi đến Long Đô bảo hộ một người khác.
Kế tiếp, Hoàng Dật dập tắt lửa trại, đem thịt quay gở xuống, đặt trên mặt đất, sau đó hắn xoay người, tiếp tục chạy về phía nam.
Còn con mèo mẹ đang mang thai, nhìn bóng lưng đi xa của Hoàng Dật một chút, bắt đầu cẩn thận đến gần, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc này, bụng của nó giật giật, một sinh mạng nhỏ đang hình thành ở bên trong.
...
Lúc này, trong thành tường Long Đô, trong một phòng không bật đèn, hai bóng người cao lớn lẳng lặng đứng trước cửa sổ trong bóng đêm, nhìn khô lâu đại quân ngoài thành.
"Phong Chí, trong 100 vạn người ở Long Đô, có 20 vạn là Bán Thú Nhân chúng ta, Long Đô thất thủ, tổn thất lớn nhất vẫn là tộc của chúng ta, ngươi phải nghĩ biện pháp dẫn dắt bọn họ đi ra!" Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi nói, người trung niên này mặc hắc bào, trên đầu phủ cái mũ liền thân, đem khuôn mặt che khuất hơn phân nửa, thoạt nhìn tràn ngập khí tức thần bí. Da của gã có màu vàng kim, giữa ống tay áo là một cây búa cùng màu vàng.
"Hắc Man trưởng lão, việc này tôi cũng rõ ràng. Tôi cũng không ngờ rằng, chúng ta dẫn dắt 20 vạn đồng bào viễn chinh Tuyệt Vọng bình nguyên, lại bị nhốt tại Thê Lương Sa Địa, hiện tại chỉ dựa vào 20 vạn Bán Thú Nhân chúng ta, khẳng định không cách nào phá tan khô lâu đại quân của Sa Đạo Vương, chỉ có tập hợp mọi người ở Long Đô, mới có lực liều mạng. Nhưng mà Tần Thời Vũ lại không chịu giao quyền, không có quyền chỉ huy, chúng ta không cách nào chân chính chỉ huy mọi người ở Long Đô." Người nói, là một gã nam tử thân thể cao to, hắn đứng thẳng trước cửa sổ, trên người mặc trọng giáp màu đen, khoác một cái áo choàng đỏ như máu, dường như một gã tướng quân.
Gã nam tử này tên là Phong Chí, là quan chỉ huy số 2của một trăm vạn người chơi ở Long Đô, cũng là thủ lĩnh của 20 vạn Bán Thú Nhân bên trong Long Đô, hắn vốn dĩ là suất lĩnh 20 vạn Bán Thú Nhân đi đến Tuyệt Vọng bình nguyên, nhưng khi đi qua Thê Lương Sa Địa, lại gặp phải khô lâu đại quân của Sa Đạo Vương, đành phải suất quân vào Long Đô, kết quả vẫn bị nhốt đến bây giờ.
"Sách lược của Tần Thời Vũ quá bảo thủ, ả ta tử thủ Long Đô rốt cuộc là vì cái gì?" Lông mày của Hắc Man trưởng lão nhíu lại thật sâu, dưới mũ ẩn dấu có vẻ có chút âm trầm.
"Ai biết được! Trong mắt bọn họ, tôi làm sao không phải một người ham thích công lao. Cho dù chúng ta là chính xác, trong mắt bọn họ cũng là sai lầm. Trên đời không có phân đúng sai, chỉ có lợi ích khác biệt. Chúng ta suất lĩnh 20 vạn Bán Thú Nhân viễn chinh Tuyệt Vọng bình nguyên cũng là như vậy, trong mắt của những người đó, chúng ta cũng là quân xâm lược."
"Nếu như Tần Thời Vũ thật sự không chịu giao quyền, chúng ta chỉ có thể... Hừ!" Hắc Man trưởng lão nói xong, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi sẽ xem tình huống mà hành động! Nếu như mấy ngày nay ả tiếp tục cố chấp, chúng ta chỉ có thể ra hạ sách. 20 vạn đồng bào của chúng ta không có thời gian tiêu hao ở chỗ này, viễn chinh Tuyệt Vọng bình nguyên mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của bộ tộc chúng ta."
"Ừm! Phong Chí, hai năm nay, ngươi lập không ít công lao cho bộ tộc chúng ta, chờ chúng ta viễn chinh chiến thắng trở về, ta sẽ tiến cử ngươi với tộc trưởng bộ tộc, khiến cho ngài ấy đứng ra đem ngươi đưa đến Trung Ương đại lục. Trung Ương đại lục, là thánh địa hội tụ một trăm chủng tộc của thế giới này, thánh địa của Bán Thú Nhân chủng tộc ta cũng ở đây. Trong thánh địa chủng tộc, ngươi nhìn thấy cường giả của các đại lục, của các bộ tộc Bán Thú Nhân khác, tiến hành giao lưu cùng bọn chúng, thậm chí được người mạnh nhất của chủng tộc Bán Thú Nhân tài bồi. Nếu như ngươi có thể tiến thêm một bước, ngồi lên vị trí tộc trưởng của toàn bộ chủng tộc Bán Thú Nhân, vậy ngươi sẽ trực tiếp thống lĩnh các bộ tộc Bán Thú Nhân của các đại lục, đến lúc đó, bộ tộc của chúng ta, cũng sẽ là vương tộc tôn quý nhất."
"Đa tạ Hắc Man trưởng lão coi trọng, tôi nhất định tận tâm tận lực làm ra cống hiến cho bộ tộc chúng ta." Phong Chí thân thể khẽ run lên, kích động nói.
"Bất quá muốn làm tộc trưởng của toàn bộ chủng tộc quá khó khăn, trong những thiên tứ chi nhân các ngươi, cũng cũng chỉ có Dương Vũ Hành làm được, cũng không biết hắn rốt cuộc dùng phương pháp gì, mới lên làm tộc trưởng của chủng tộc Delaney." Nói xong, Hắc Man trưởng lão quay đầu nhìn Phong Chí một chút, nói: "Được rồi! Ta tiếp tục đi nghiên cứu Linh Hồn Tự Khúc, chỉ cần nghiên cứu ra huyền bí của Linh Hồn Tự Khúc, là có thể phấn chấn chiến ý của 20 vạn Bán Thú Nhân, thức tỉnh huyết mạch tổ tiên. Đến lúc đó, Tuyệt Vọng bình nguyên đã nghênh tuyệt vọng đón chân chính. Mà khô lâu đại quân ngoài thành cũng không đủ gây sợ hãi, chúng ta có thể đơn giản mở một khe hở lao ra." Nói xong, khóe miệng của Hắc Man trưởng lão lộ ra một nụ cười quỷ dị, xoay người bước nhanh rời đi.