Anh Hùng Ngục Giam

Chương 301: Quyết định quan trọng của Đao Phong​

Chương 301: Quyết định quan trọng của Đao Phong​
Lúc này, mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời sao, ánh trăng sáng rọi xuống, trên không trung tĩnh lặng, không một chút âm thanh, mặt đất phía dưới trở nên nhỏ bé không gì sánh được, cả tòa Long Đô nhìn không xót gì, vạn ngọn đèn dường như vạn ngôi sao, chợt lóe chợt tắt.
Rất nhanh, Hoàng Dật bay đến tầng cao nhất của hoa viên không trung, từ xa đã thấy một bóng người cao ngạo đang đứng cạnh hoa viên, quan sát mặt đất, trăng sáng giống như đang làm nền, làm cho người này nổi bật ra một hình ảnh phong hoa tuyệt đại.
Người này, cũng là đệ nhất thế giới - Đao Phong.
Hoàng Dật trực tiếp bay đến bên cạnh Đao Phong, sau đó đáp xuống, biến trở về hình người.
"Miểu Sát, thành phố của cậu thật xinh đẹp!" Đao Phong nhìn Long Đô phía dưới, cảm khái một tiếng.
"Chỉ là một thành phố nhặt được mà thôi, không phải tôi xây dựng." Hoàng Dật đứng sóng vai, sau đó quay đầu nhìn Đao Phong một chút, nói: "Anh tìm đến tôi để làm gì?"
" Khen thưởng và huy chương vàng của giải thưởng người mới tốt nhất còn đang trong tay tôi, cậu chừng nào tới lấy? Tôi ở Yến Kinh." Đao Phong hỏi.
"Bỏ đi, anh giữ lại làm kỷ niệm đi!" Hoàng Dật lắc đầu nói, hắn đều thiếu chút nữa quên chuyện này.
"Đó chính là khen thưởng của giải thưởng người mới tốt nhất, là duy nhất trên thế giới, cậu không muốn sao?" Đao Phong hỏi ngược lại một tiếng.
Hoàng Dật lắc đầu: "Tôi tranh đoạt giải thưởng người mới tốt nhất, chỉ là vì giải thưởng đó có thể khiến cho tôi đưa ra một yêu cầu với tổng giám đốc của công ty Thời Đại Hoàng Sa tiên sinh, không phải vì bản thân giải thưởng. Nếu như giải thưởng này không quan hệ với Hoàng Sa tiên sinh, vậy tôi cũng không có hứng thú đi tranh đoạt, nó không đại biểu được cái gì."
Đao Phong cứ như vậy nhìn Hoàng Dật, không nhúc nhích, một cơn gió đêm thổi tới, thổi cho áo choàng của hai người bọn họ lay động.
"Tâm tính của cậu tốt hơn tôi, trước đây tôi rất hâm mộ cậu, bởi vì cậu có thể là tự mình mà sống. Bất quá hiện tại, tôi rốt cục có thể không cần hâm mộ cậu rồi." Đao Phong quay đầu đi, một lần nữa nhìn Long Đô phía dưới, yếu ớt nói.
"Sao vậy?" Hoàng Dật từ giọng điệu của Đao Phong nghe ra một tia dị dạng, tựa như hắn ta cất dấu một tin tức quan trọng.
"Cậu biết không? Tôi hiện tại thật ra đang nằm ở trên giường bệnh nói chuyện với cậu." Đao Phong quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, cười khổ một tiếng, "Tôi vì giữ vị trí đệ nhất thế giới, đã liên tục chiến đấu hai năm, hầu như không có thả lỏng. Tháng trước, tôi bắt đầu cảm thấy thân thể không khỏe, sau đó đi bệnh viện kiểm tra một phen, phát hiện ung thư gan, hơn nữa đã đến thời kỳ cuối, cái này nếu ở một trăm năm trước cũng là bệnh nan y." Đao Phong lắc đầu cười.
"Đương nhiên, hiện tại y học phát triển, bệnh ung thư thời kì cuối không tính cái gì, ngày hôm trước tôi đã đi bệnh viện làm phẫu thuật, cơ bản đã không có vấn đề gì lớn, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là tốt rồi. Bất quá trải qua một việc như thế, tôi bắt đầu nhìn lại những gì tôi làm trong hai năm nay, tôi bỗng nhiên phát hiện, hai năm tôi thật ra đều là vì người khác mà sống, tôi chiến đấu không biết ngày đêm, chỉ là vì giữ cái đệ nhất kia, không để cho người khác đuổi theo tôi, không cho người hâm mộ của tôi thất vọng. Thế nhưng tôi dần dần phát hiện, cái vị trí đệ nhất này đã càng ngày càng khó, trong đại lễ thường niên vừa qua, tôi không lấy được giải thưởng cá nhân tốt nhất, ngược lại là khiến cho Lợi Kiếm một người hầu như không ai nghe qua giành được, cũng may cuối cùng tôi lấy được giải thưởng công hội tốt nhất, miễn cưỡng bảo vệ một chút mặt mũi."
"Mặt khác, cậu và Lôi Thần hai ngôi sao mới xuất hiện, cũng cho tôi cảm thấy áp lực lớn, tôi càng nỗ lực đi chiến đấu, tôi càng phát hiện bản thân càng ngày càng yếu, thời gian nỗ lực của tôi nhiều hơn so với các người, nhưng vẫn có thể bị các người đuổi theo, đây là chuyện làm cho người ta rất thống khổ. Hai năm, cơ thể của tôi đã tiêu hao quá nhiều, có đôi khi, tôi đang giết quái luyện cấp, bỗng nhiên sẽ đầu váng mắt hoa, bình thường xuất hiện ảo giác, có mấy lần thậm chí là bởi vì thân thể vô cùng suy yếu, mà bị mạnh mẽ logout."
"Không ngờ rằng anh đã mệt đến loại tình trạng này, như vậy đệ nhất có ý nghĩa gì nữa?" Hoàng Dật quay đầu nhìn hắn, lắc đầu cảm khái một tiếng.
"Đúng vậy! Tôi gần đây đã suy nghĩ vấn đề này. Thân thể xuất hiện bệnh có thể chữa, nhưng nếu như tâm linh xuất hiện bệnh, vậy có thể chữa khỏi được sao? Tân của tôi đã mệt mỏi quá lâu, tôi muốn tự mình sống một lần, không đi lưu ý ánh mắt của người khác, cũng không đi lưu áp lực của ý dư luận, không đi lưu ý tiếng chất vấn của những người ủng hộ tôi, cho nên tôi làm ra một quyết định quan trọng."
"Quyết định gì?" Hoàng Dật nhìn chằm chằm Đao Phong không chuyển mắt, những lời kế tiếp hắn nghe được, có thể sẽ là một tin tức khiếp sợ toàn bộ thế giới.
"Tôi quyết định ẩn lui!" Đao Phong hít sâu một hơi, tựa như nói ra những lời này làm hao hết tất cả khí lực của hắn, "Tôi không muốn cứ tiếp tục như vậy, tôi không muốn làm đệ nhất thế giới thấy, tôi muốn chân chính hưởng thụ cuộc sống của tôi. Mặt khác, tôi cũng từ chức hội trưởng của Hiên Viên thị, giao cho Vân Tứ Hải, từ nay về sau tôi làm một người vô danh tiểu tốt, đi các nơi trong đại lục, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp, mệt mỏi thì nằm ở trên cỏ ngủ một giấc, khát nước thì uống sương sớm trên ngọn cỏ, đói bụng thì ăn quả dâu rừng, tôi không muốn luyện cấp ngày đêm, cũng không muốn đi tham dự bất luận cái tranh đấu gì, điển lễ trao giải của đại lễ thường niên tôi cũng không đi tham gia."
"Anh làm như vậy, sẽ đại biểu tất cả sẽ hóa thành bọt nước, vinh dự của anh sẽ trở thành quá khứ, anh sẽ từ thần đàn đi xuống, biến thành một phàm nhân, anh thật sự bỏ được sao?" Hoàng Dật nhìn chằm chằm Đao Phong. Hắn không ngờ rằng Đao Phong dĩ nhiên làm ra một quyết định như thế, từ vị trí đệ nhất thế giới tự mình đi xuống, loại quyết đoán này người bình thường không thể có. Người hướng đến chổ cao, nước chảy xuống chổ thấp, đây là một loại quy luật tự nhiên, rất ít người thật sự có thể nhìn thấu hồng trần, vứt bỏ danh lợi.
"Tôi đã sớm nghĩ qua tất cả cái này, tôi cũng đã nói với Vân Tứ Hải, Lâm Dật Khâm, Long Hành Thiên Hạ, Đông Hoàng mấy người bọn họ, bọn họ cũng đều lý giải tôi. Tôi nghĩ cái này có thể là quyết định tốt nhất cả đời này tôi làm ra, tôi phải khiến cho tâm của tôi nghỉ ngơi." Đao Phong gật đầu nói.
"Một ngày nào đó anh sẽ trở về." Hoàng Dật nhìn bầu trời phương xa mênh mông, buồn bã nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì anh thuộc về nơi này." Hoàng Dật quan sát trời đất mênh mông phía dưới, "Anh đã từng đứng ở chỗ này, quan sát thế giới này, quan sát qua chúng sinh phía dưới này, loại ngạo khí ấy sẽ không tiêu vong, nó sẽ không tình nguyện tịch mịch. Anh chỉ là tạm thời mất đi phương hướng, khi anh đã tìm được bản ngã, anh sẽ trở lại, ngươi căn bản không thể quên được địa phương này."Hoàng Dật nói xong, vỗ vỗ vai của Đao Phong, " Tâm của anh tại phương xa, hành trình của thân thể, chỉ là vì tìm được bản thân. Chờ anh tìm được bản thân, anh mới biết được rốt cục mình cần đi đâu."
"Tôi cũng không biết."Đao Phong lắc đầu, có chút mờ mịt. Lúc này "đệ nhất nhân" tựa như chỉ là một người đi đường lạc mất phương hướng, không còn là đệ nhất thế giới bễ nghễ thiên hạ, người đứng trên đỉnh thần đàn, lộ ra ra vẻ mềm yếu của con người bình thường.
"Tôi tin tưởng khi anh trở về, sẽ càng đáng sợ hơn so với hiện tại."
"Vì sao?"
"Đao giấu trong vỏ, ngược lại càng nguy hiểm hơn. Bởi vì không ai biết, trong khoảng thời gian anh biến mất, rốt cục sẽ trải qua chuyện gì, xảy ra thay đổi như thế nào, thanh đao của anh tương đương với ẩn dấu, không giống như như bây giờ, rút ra lóe sáng."
Đao Phong im lặng, lẳng lặng nhìn mặt đất dưới ánh trăng, nhìn vạn ngọn đèn dầu, trong không khí chỉ còn lại âm thanh gió đêm thổi bay áo choàng, phần phật phần phật.
"Có thể cậu nói, cũng là loại người như Lợi Kiếm!"
Hồi lâu sau đó, Đao Phong quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, "Miểu Sát, cậu phải cẩn thận Lợi Kiếm người này."
"Tại sao vậy?"Hoàng Dật từ trong miệng Đao Phong nghe được chuyện của Lợi Kiếm, không khỏi có chút ngoài ý muốn, "Lẽ nào anh đã đánh qua với hắn?"
Đao Phong gật đầu, "Ngay tại ngày hôm qua, tôi và hắn đánh qua một lần."
"Kết quả ra sao?"
"Hòa. Chúng tôi chỉ là đánh thử một lần, hai người đều không dùng toàn lực, hơn nữa cũng chỉ đánh một chút, nhưng trên thực tế, là tôi thua." Đao Phong nói xong, sắc mặt tràn đầy ngưng trọng, "Lúc đó, tôi dùng năm kỹ năng, mà hắn chỉ dùng bốn kỹ năng. Cậu cũng biết, tới trình tự như chúng ta, khác biệt của một kỹ năng là vô cùng lớn, tôi vẫn đều truy cầu dùng ít kỹ năng nhất để đạt được thắng lợi, thế nhưng hắn dùng kỹ năng còn ít hơn tôi. Tôi ngày hôm nay sở dĩ tới tìm cậu, quan trọng nhất cũng là đem lý giải của tôi đối với hắn nói cho cậu, tôi sẽ ẩn lui, sau này tự nhiên sẽ không gặp phải hắn, nhưng cậu khác biệt, hắn một ngày nào đó sẽ tìm đến cậu."
"Vì sao muốn tìm tôi? Tôi và hắn tựa như không có ân oán gì." Hoàng Dật nói xong, trong đầu hiện lên tình cảnh khi hoàn thành nhiệm vụ hi hữu, tại một nơi tên là Chúng Thần đình viện nhìn thấy dấu chân thần bí, dấu chân ấy đã khắc vào trong đầu hắn, từ đầu đến cuối không thể quên được, cái đó đại biểu cho một loại uy hiếp, nhưng Hoàng Dật chưa bao giờ gặp qua đối phương, loại uy hiếp này trở nên nhỏ đi rất nhiều, giống như hai người xa lạ.
"Tôi cũng không biết, có thể hắn chỉ là muốn tìm cậu luận bàn!" Đao Phong lắc đầu, "Thật ra kẻ địch của hắn hẳn là tôi, bởi vì chuôi đao sứt mẻ của tôi, cũng là vũ khí của Đao Hoàng năm đó, tôi rất lý giải Đao Hoàng, đồng thời đối với kẻ địch của Đao Hoàng là Kiếm Hoàng cũng rất lý giải. Tôi mơ hồ cảm giác được, Lợi Kiếm tựa như chiếm được truyền thừa của Kiếm Hoàng, có vài kỹ năng mơ hồ có cái bóng của Kiếm Hoàng năm đó."
"Kiếm Hoàng truyền thừa sao?" Hoàng Dật thì thào một tiếng, cảm thụ được một áp lực vô hình. Lợi Kiếm người như thế từ trình độ nào đó mà nói, còn muốn đáng sợ hơn so với Đao Phong, người ngoài không biết hắn ta có năng lực gì. Những lời Đao Phong nói, chỉ sợ cũng là tư liệu trực tiếp về Lợi Kiếm cho đến bây giờ.
"Được rồi, Miểu Sát, tôi phải đi, không biết sau này còn có ngày gặp lại hay không, bất quá sự tích của cậu nhất định sẽ truyền bá khắp nơi trên đại lục, tôi khẳng định có thể nghe được, tôi sẽ ở một nơi nào đó trên đại lục, vỗ tay cho anh!" Đao Phong nói xong, vỗ vỗ vai của Hoàng Dật, sau đó trực tiếp nhảy xuống không khí phía trước, phía sau bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh, bay về phía trăng sáng phương xa, bóng hình càng ngày càng nhỏ, giống như muốn bay đến mặt trăng. (Batman truyền thừa chăng?) Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Anh sẽ trở về." Hoàng Dật nhìn bóng lưng của Đao Phong, tự nói một tiếng trong gió.

back top