Chương 52: Đại phôi đản
Đêm tối buồn chán rốt cục trôi qua, ánh sáng mặt trời ấm áp mọc lên, tia nắng ban mai tà tà xuyên qua lá cây chiếu vào rừng, hình thành từng tia sáng kim sắc. Trong rừng rậm mọc lên một tia thần vụ, cây cỏ giòn nộn tiêm thấm ra từng giọt sương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lòe lòe chiếu sáng, một vài chú chim đập cánh bay trong rừng, khắp rừng rậm đầy cảnh sắc sinh cơ bừng bừng.
Hoàng Dật mang theo mèo trắng nhỏ đã đi một đêm, có chút đói bụng, ngay cả chó hoang phía trước hăng hái bừng bừng, lúc này cũng lộ ra một tia mệt mỏi rã rời, đuôi chó rủ xuống, trên người dính đầy bùn, dường như mới vừa từ vũng bùn ra.
Đúng lúc này, trong rừng phía trước mơ hồ hiện ra một tia khói bếp, bay lên không trung, mang đến một chút khí tức khói lửa nhân gian.
Hoàng Dật đi qua nhìn một chút, chỉ thấy trong rừng rậm phía trước, có một tường rào bằng gỗ. Tường rào này rất nhỏ, không có công trình như điểm phục sinh, chỉ là một hàng rào nhỏ tầm thường, không cách nào so sánh với doanh địa chủng tộc như Phong Lâm trại.
"Em gái, chúng ta hiện tại phải đi vào tìm một quán trọ nghỉ ngơi một chút, em quá đẹp quá chói mắt, anh giúp em hóa trang một chút có được hay không?" Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ trong lòng, dỗ dành nói.
"Meo meo~" mèo trắng nhỏ chớp chớp mắt to, lắc đầu, sau đó nó vươn móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng chạm một chút trên người Hoàng Dật!
Ngay sau đó, Hoàng Dật bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình biến đổi, biến thành một nhân loại!
Từ sau khi hắn sinh ra, thì vẫn là hình thái dã thú, hiện tại đột nhiên biến thành hình người, nhất thời có chút không thích ứng.
Con chó hoang phía trước thấy cảnh này, thân thể nhất thời co rụt lại, cũng là bị tình cảnh này dọa.
Đúng lúc này, thân thể của mèo trắng nhỏ cũng hơi nhoáng lên, biến thành một con mèo mun, nhìn bề ngoài rất giống một con mèo mun, rất bình thường, không có chỗ gì đặc biệt.
"Em gái thật lợi hại, dĩ nhiên có loại bản lĩnh này!" Hoàng Dật ca ngợi một tiếng, ôm lấy mèo trắng nhỏ, tiếp tục đi đến phía trước.
Hiện tại, tổ hợp bọn họ thoạt nhìn rất bình thường, một nhân loại, mang theo một con mèo và một con cho hai sủng vật. Hơn nữa Hoàng Dật lúc này trải qua quá trình giết quái đem giá trị tội ác tẩy đi, tầng huyết khí vờn quanh trên người đã tiêu tán sạch sẽ, nhìn không ra một chút sát ý nào.
Kế tiếp, Hoàng Dật đi về phía tường rào.
"Ngươi là ai?" Hai người vệ binh trước lối vào của tường rào ngăn cản Hoàng Dật, đề phòng nhìn hắn.
"Tôi đi ngang qua đây, muốn đi vào tìm một quán trọ nghỉ chân một chút." Hoàng Dật bình thản nói.
Hai gã vệ binh cẩn thận quan sát Hoàng Dật một phen, sau đó gật đầu, nói: "Nơi này là một thôn trại rất hòa bình, xin không nên vận dụng vũ lực bên trong, nếu không chúng ta sẽ trục xuất ngươi đi, thậm chí là đánh chết."
Hoàng Dật gật đầu, ôm mèo trắng nhỏ, mang theo chó hoang đi vào tường rào.
Trong tường rào đại khái chỉ có khoảng chừng mười tòa kiến trúc bằng gỗ, hầu như liếc mắt là có thể thấy toàn bộ. Lúc này, cư dân trong tường rào đều đã bắt đầu sinh hoạt của một ngày mới, các nhà các hộ đều nhóm lửa làm cơm, trong không khí tản ra hương vị cơm tẻ. Mấy đứa nhỏ thì đang chạy đuổi đùa giỡn với nhau, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Tận cùng bên trong tường rào, là một căn nhà gỗ ba tầng, trên tấm bảng trước cửa, dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục viết bốn chữ cong vẹo -- Quán trọ Mộc Tê. Hoàng Dật trực tiếp đi qua.
"Miểu Sát sau khi biến thân, lớn lên vô cùng dữ tợn, răng nanh thô dày như cánh tay, ngay cả dã thú nhìn thấy sẽ sợ đến không ngủ được..." Còn chưa đi vào, Hoàng Dật đã nghe thấy bên trong truyền ra một âm thanh, cũng là đang nói về chuyện của hắn.
Hoàng Dật hơi ngẩn ra, sau đó lẳng lặng đi vào.
Bên trong là một sảnh lớn, có ba cái bàn cũ và một quầy hàng, có vài cái ghế thậm chí đã gãy một chân, hiện ra vết tích của năm tháng. Lúc này, trước quầy hàng không một bóng người, chỉ có một đám nhỏ đang ngồi vây quanh cái bàn ở giữa, bọn trẻ mở to, tay nhỏ chống cằm, ngồi nghe một người trẻ tuổi ở chính giữa kể chuyện, thần sắc tràn ngập khẩn trương, tựa hồ nghe tới chổ then chốt của câu chuyện.
Người trẻ tuổi ngồi ở chính giữa, tuổi tác chừng hai mươi, thân thể rất gầy, dáng dấp như thư sinh văn nhược, lúc này hắn đang lưu loát kể chuyện: "... Cuối cùng, móng vuốt bén nhọn của Miểu Sát đâm về hướng Man Chuy, đâm xuyên qua thân thể cứng rắn của hắn ta, tàn nhẫn giết chết đối phương!"
"A! Miểu Sát thật tàn nhẫn! Quả thật là một đại phôi đản (người xấu)!" Một cô bé vỗ vỗ ngực, ra vẻ bị dọa hết hồn, "Chỉ mong cả đời em cũng không gặp phải đại phôi đản hắn mới tốt!" Nói xong, bé gái ấy trong lúc quay đầu vô ý thấy được Hoàng Dật, thần sắc nhất thời vui vẻ, lập tức đứng dậy, đi tới, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, nói: " Lữ khách đến từ phương xa, hoan nghênh đi tới quán trọ Mộc Tê! Xin hỏi ngài là muốn ở trọ hay là ăn cái gì?"
"Trước ăn một chút gì đi! Cho hai phần thịt bò, một chén nóng cháo." Hoàng Dật nhìn cô bé này, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười, bé gái này một giây trước còn mắng hắn là đại phôi đản, không muốn thấy hắn, kết quả vừa mới dứt lời thì thấy được hắn, còn nói hoan nghênh, thế sự thật đúng là khó liệu.
Lúc này, Hoàng Dật quay đầu nhìn người trẻ tuổi đang kể chuyện kia một chút, thấy trước bàn hắn có một ly rượu trái cây, không khỏi nói thêm một câu: "Cho thêm một bình rượu trái cây."
"Tốt! Mời tới bên này ngồi!" Cô bé kia vui vẻ gật đầu, mang theo Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ đi tới một bàn trống. Con chó hoang cũng chạy theo, hai mắt nó tỏa sáng, phun ra đầu lưỡi, khóe miệng chảy ra vài giọt nước dãi, tựa như biết có thứ tốt ăn.
Ngay sau đó, cô bé đi vào một hầm bên cạnh quầy hàng, cầm một bình rượu trái cây đi ra, đặt ở trên bàn Hoàng Dật, sau đó chạy tới phòng bếp, chốc lát sau bên trong liền truyền đến âm thanh nấu nướng. xem tại
"Thi Nhân ca ca, kể cho chúng em nghe một chút về chuyện của Đao Phong đi!" Lúc này, một đứa bé trai quay sang người trẻ tuổi kia nói.
"Được! Bất quá ly rượu của anh hình như không còn bao nhiêu rượu nữa!" Người trẻ tuổi kia nhìn ly rượu trước bàn của mình một chút, sắc mặt buồn bã, tựa như có chút thất lạc, bất quá trong lời nói của hắn lại mơ hồ mang theo một ý nằm ngoài.
"Ừm, như vậy đi, mọi người gôm tiền một chút, như vậy thì có thể nghe Thi Nhân ca ca kể chuyện." Đứa bé trai kia nhếch miệng, quay sang đám bạn bốn phía nói.
Ngay sau đó, đám nhỏ đều chu miệng ra, trên nét mặt không muốn, đều tự lấy ra một đồng tiền, dĩ nhiên thật sự muốn gôm tiền cho người trẻ tuổi kia mua rượu uống.
Người tuổi trẻ này vì uống rượu, dĩ nhiên dùng phương thức kể chuyện, mê hoặc đám nhỏ này mua rượu cho hắn uống!
"Uống của tôi đi!" Đúng lúc này, Hoàng Dật đem bình rượu trái cây đưa tới bàn của người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi và đám nhỏ đều sửng sốt, sau đó đều lộ ra nụ cười hài lòng. Đám nhỏ vui mừng đem tiền cất vào trong túi tiền, còn người trẻ tuổi thì vui vẻ tiếp nhận bầu rượu, nhanh chóng rót một ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt hưởng thụ.
"Xin chào, tôi là Thi Nhân, là một người ngâm thơ rong du lịch đại lục, xin hỏi anh xưng hô như thế nào?" Người trẻ tuổi tự giới thiệu một phen, sau đó nhìn về phía Hoàng Dật.
"Tôi là đại phôi đản." Hoàng Dật mỉm cười với hắn.
Đêm tối buồn chán rốt cục trôi qua, ánh sáng mặt trời ấm áp mọc lên, tia nắng ban mai tà tà xuyên qua lá cây chiếu vào rừng, hình thành từng tia sáng kim sắc. Trong rừng rậm mọc lên một tia thần vụ, cây cỏ giòn nộn tiêm thấm ra từng giọt sương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lòe lòe chiếu sáng, một vài chú chim đập cánh bay trong rừng, khắp rừng rậm đầy cảnh sắc sinh cơ bừng bừng.
Hoàng Dật mang theo mèo trắng nhỏ đã đi một đêm, có chút đói bụng, ngay cả chó hoang phía trước hăng hái bừng bừng, lúc này cũng lộ ra một tia mệt mỏi rã rời, đuôi chó rủ xuống, trên người dính đầy bùn, dường như mới vừa từ vũng bùn ra.
Đúng lúc này, trong rừng phía trước mơ hồ hiện ra một tia khói bếp, bay lên không trung, mang đến một chút khí tức khói lửa nhân gian.
Hoàng Dật đi qua nhìn một chút, chỉ thấy trong rừng rậm phía trước, có một tường rào bằng gỗ. Tường rào này rất nhỏ, không có công trình như điểm phục sinh, chỉ là một hàng rào nhỏ tầm thường, không cách nào so sánh với doanh địa chủng tộc như Phong Lâm trại.
"Em gái, chúng ta hiện tại phải đi vào tìm một quán trọ nghỉ ngơi một chút, em quá đẹp quá chói mắt, anh giúp em hóa trang một chút có được hay không?" Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ trong lòng, dỗ dành nói.
"Meo meo~" mèo trắng nhỏ chớp chớp mắt to, lắc đầu, sau đó nó vươn móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng chạm một chút trên người Hoàng Dật!
Ngay sau đó, Hoàng Dật bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình biến đổi, biến thành một nhân loại!
Từ sau khi hắn sinh ra, thì vẫn là hình thái dã thú, hiện tại đột nhiên biến thành hình người, nhất thời có chút không thích ứng.
Con chó hoang phía trước thấy cảnh này, thân thể nhất thời co rụt lại, cũng là bị tình cảnh này dọa.
Đúng lúc này, thân thể của mèo trắng nhỏ cũng hơi nhoáng lên, biến thành một con mèo mun, nhìn bề ngoài rất giống một con mèo mun, rất bình thường, không có chỗ gì đặc biệt.
"Em gái thật lợi hại, dĩ nhiên có loại bản lĩnh này!" Hoàng Dật ca ngợi một tiếng, ôm lấy mèo trắng nhỏ, tiếp tục đi đến phía trước.
Hiện tại, tổ hợp bọn họ thoạt nhìn rất bình thường, một nhân loại, mang theo một con mèo và một con cho hai sủng vật. Hơn nữa Hoàng Dật lúc này trải qua quá trình giết quái đem giá trị tội ác tẩy đi, tầng huyết khí vờn quanh trên người đã tiêu tán sạch sẽ, nhìn không ra một chút sát ý nào.
Kế tiếp, Hoàng Dật đi về phía tường rào.
"Ngươi là ai?" Hai người vệ binh trước lối vào của tường rào ngăn cản Hoàng Dật, đề phòng nhìn hắn.
"Tôi đi ngang qua đây, muốn đi vào tìm một quán trọ nghỉ chân một chút." Hoàng Dật bình thản nói.
Hai gã vệ binh cẩn thận quan sát Hoàng Dật một phen, sau đó gật đầu, nói: "Nơi này là một thôn trại rất hòa bình, xin không nên vận dụng vũ lực bên trong, nếu không chúng ta sẽ trục xuất ngươi đi, thậm chí là đánh chết."
Hoàng Dật gật đầu, ôm mèo trắng nhỏ, mang theo chó hoang đi vào tường rào.
Trong tường rào đại khái chỉ có khoảng chừng mười tòa kiến trúc bằng gỗ, hầu như liếc mắt là có thể thấy toàn bộ. Lúc này, cư dân trong tường rào đều đã bắt đầu sinh hoạt của một ngày mới, các nhà các hộ đều nhóm lửa làm cơm, trong không khí tản ra hương vị cơm tẻ. Mấy đứa nhỏ thì đang chạy đuổi đùa giỡn với nhau, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Tận cùng bên trong tường rào, là một căn nhà gỗ ba tầng, trên tấm bảng trước cửa, dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục viết bốn chữ cong vẹo -- Quán trọ Mộc Tê. Hoàng Dật trực tiếp đi qua.
"Miểu Sát sau khi biến thân, lớn lên vô cùng dữ tợn, răng nanh thô dày như cánh tay, ngay cả dã thú nhìn thấy sẽ sợ đến không ngủ được..." Còn chưa đi vào, Hoàng Dật đã nghe thấy bên trong truyền ra một âm thanh, cũng là đang nói về chuyện của hắn.
Hoàng Dật hơi ngẩn ra, sau đó lẳng lặng đi vào.
Bên trong là một sảnh lớn, có ba cái bàn cũ và một quầy hàng, có vài cái ghế thậm chí đã gãy một chân, hiện ra vết tích của năm tháng. Lúc này, trước quầy hàng không một bóng người, chỉ có một đám nhỏ đang ngồi vây quanh cái bàn ở giữa, bọn trẻ mở to, tay nhỏ chống cằm, ngồi nghe một người trẻ tuổi ở chính giữa kể chuyện, thần sắc tràn ngập khẩn trương, tựa hồ nghe tới chổ then chốt của câu chuyện.
Người trẻ tuổi ngồi ở chính giữa, tuổi tác chừng hai mươi, thân thể rất gầy, dáng dấp như thư sinh văn nhược, lúc này hắn đang lưu loát kể chuyện: "... Cuối cùng, móng vuốt bén nhọn của Miểu Sát đâm về hướng Man Chuy, đâm xuyên qua thân thể cứng rắn của hắn ta, tàn nhẫn giết chết đối phương!"
"A! Miểu Sát thật tàn nhẫn! Quả thật là một đại phôi đản (người xấu)!" Một cô bé vỗ vỗ ngực, ra vẻ bị dọa hết hồn, "Chỉ mong cả đời em cũng không gặp phải đại phôi đản hắn mới tốt!" Nói xong, bé gái ấy trong lúc quay đầu vô ý thấy được Hoàng Dật, thần sắc nhất thời vui vẻ, lập tức đứng dậy, đi tới, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, nói: " Lữ khách đến từ phương xa, hoan nghênh đi tới quán trọ Mộc Tê! Xin hỏi ngài là muốn ở trọ hay là ăn cái gì?"
"Trước ăn một chút gì đi! Cho hai phần thịt bò, một chén nóng cháo." Hoàng Dật nhìn cô bé này, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười, bé gái này một giây trước còn mắng hắn là đại phôi đản, không muốn thấy hắn, kết quả vừa mới dứt lời thì thấy được hắn, còn nói hoan nghênh, thế sự thật đúng là khó liệu.
Lúc này, Hoàng Dật quay đầu nhìn người trẻ tuổi đang kể chuyện kia một chút, thấy trước bàn hắn có một ly rượu trái cây, không khỏi nói thêm một câu: "Cho thêm một bình rượu trái cây."
"Tốt! Mời tới bên này ngồi!" Cô bé kia vui vẻ gật đầu, mang theo Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ đi tới một bàn trống. Con chó hoang cũng chạy theo, hai mắt nó tỏa sáng, phun ra đầu lưỡi, khóe miệng chảy ra vài giọt nước dãi, tựa như biết có thứ tốt ăn.
Ngay sau đó, cô bé đi vào một hầm bên cạnh quầy hàng, cầm một bình rượu trái cây đi ra, đặt ở trên bàn Hoàng Dật, sau đó chạy tới phòng bếp, chốc lát sau bên trong liền truyền đến âm thanh nấu nướng. xem tại
"Thi Nhân ca ca, kể cho chúng em nghe một chút về chuyện của Đao Phong đi!" Lúc này, một đứa bé trai quay sang người trẻ tuổi kia nói.
"Được! Bất quá ly rượu của anh hình như không còn bao nhiêu rượu nữa!" Người trẻ tuổi kia nhìn ly rượu trước bàn của mình một chút, sắc mặt buồn bã, tựa như có chút thất lạc, bất quá trong lời nói của hắn lại mơ hồ mang theo một ý nằm ngoài.
"Ừm, như vậy đi, mọi người gôm tiền một chút, như vậy thì có thể nghe Thi Nhân ca ca kể chuyện." Đứa bé trai kia nhếch miệng, quay sang đám bạn bốn phía nói.
Ngay sau đó, đám nhỏ đều chu miệng ra, trên nét mặt không muốn, đều tự lấy ra một đồng tiền, dĩ nhiên thật sự muốn gôm tiền cho người trẻ tuổi kia mua rượu uống.
Người tuổi trẻ này vì uống rượu, dĩ nhiên dùng phương thức kể chuyện, mê hoặc đám nhỏ này mua rượu cho hắn uống!
"Uống của tôi đi!" Đúng lúc này, Hoàng Dật đem bình rượu trái cây đưa tới bàn của người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi và đám nhỏ đều sửng sốt, sau đó đều lộ ra nụ cười hài lòng. Đám nhỏ vui mừng đem tiền cất vào trong túi tiền, còn người trẻ tuổi thì vui vẻ tiếp nhận bầu rượu, nhanh chóng rót một ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt hưởng thụ.
"Xin chào, tôi là Thi Nhân, là một người ngâm thơ rong du lịch đại lục, xin hỏi anh xưng hô như thế nào?" Người trẻ tuổi tự giới thiệu một phen, sau đó nhìn về phía Hoàng Dật.
"Tôi là đại phôi đản." Hoàng Dật mỉm cười với hắn.