Chương 93: Ban đêm ở hoa viên Shary
Hoàng Dật cũng rời khỏi sân rộng, bước đi vô mục đích, trời đã khuya như vậy, phần lớn cư dân của Kinh Cức thành đã ngủ, trên đường phố vắng tanh, rất nhiều cửa hàng cũng đều đóng.
Đi tới đi tới, Hoàng Dật đi tới một hoa viên. Hoa viên này tên là hoa viên Shary, bên trong mùi hoa bốn phía, yên tĩnh vắng lặng, không có bất luận kẻ nào, chỉ có đèn đường mờ nhạt cô độc soi sáng. Vài căn hộ cư dân còn chưa tắt đèn cách đó không xa, ngọn đèn ấm áp bên trong xuyên qua cửa sổ rọi ra.
Phía trước của Hoàng Dật có một hồ nước nhỏ, có ghế dài khắc hoa, hắn đi qua nhẹ nhàng ngồi xuống. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên người hắn, kéo ra một cái bóng dài mông lung trên mặt đất. Thời gian dường như ngừng lại, dừng lại trong đêm tối của hoa viên này.
Hoàng Dật quay đầu nhìn bốn phía một chút, đập vào mắt là các loại hoa cỏ dưới bóng đêm, bỗng nhiên, ánh mắt hắn hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm một cửa sổ giấy trên một căn hộ. Nguồn tại http://
Bên trong cửa sổ, là bóng của một người thiếu nữ, cô ấy buột tóc đuôi ngựa, cúi đầu đứng ở bên cửa sổ, chỉ để lại một cái bóng bên song cửa.
Trong nháy mắt ấy, Hoàng Dật có một cảm giác thất thần, cái bóng của thiếu nữ kia, cái tư thế ấy, cái góc độ ấy, thoáng cái in vào trong tâm của hắn. Tựa hồ là một loại cảm giác tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn mãi không tìm được, loại cảm giác này rất ngây ngô, giống như một thiếu niên không dám mở miệng nói ra bí mật, giấu ở đáy lòng, không thể nói ra được.
Hắn cứ nhìn chằm chằm cái bóng của thiếu nữ như vậy, nhìn chằm chằm hồi lâu, không nhúc nhích, dường như một pho tượng trong hoa viên. Thiếu nữ phía sau song cửa rốt cục là bộ dáng gì? Cô ấy bao nhiêu tuổi tác? Cô ấy tên gọi là gì?
Hoàng Dật bỗng nhiên muốn đi tìm kiếm thiếu nữ sau song cửa ấy, lý giải tất cả của cô ấy. Nhưng lúc này, ánh sáng sau song cửa sổ biến mất, thiếu nữ kia đã tắt đèn đi ngủ.
Hoàng Dật nhìn chằm chằm cửa sổ trong bóng đêm, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Chút thời gian ngắn ngủi vừa rồi, lại dài như một thế kỷ vậy. Hắn dĩ nhiên xuất hiện một loại cảm giác trước nay chưa có, lần đầu tiên sản sinh tò mò với một cô gái.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có xuất hiện qua loại cảm giác này, cũng chưa từng có người nào dạy cho hắn loại cảm giác này, không ai huấn luyện hắn.
Hoàng Dật ngửa đầu nhìn bầu trời sao. Trên trăng sáng sáng tỏ, một vòng tinh vân hình vòng cung có thể thấy được rõ ràng, màu sắc rực rỡ quay chung quanh, tương khảm trong bầu trời đêm, dường như đưa tay là có thể đụng. Hắn nhớ tới mèo trắng nhỏ, cách nhau đã vài tuần, không biết em gái ở Bạch Long hồ có tốt hay không, có bướng bỉnh hay không, có không vui hay không.
"Meo meo~" đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng mèo kêu rất nhỏ, có vài phần tương tự với tiếng kêu của mèo trắng nhỏ.
Hoàng Dật quay đầu nhìn, chỉ thấy ở đầu bên kia của cái ghế, một con mèo nhỏ màu trắng ngửa đầu, khiếp đảm nhìn hắn, đuôi nhẹ nhàng phe phẩy. Bộ lông cả người bẩn vô cùng, tựa hồ là một con mèo lưu lạc, làm người thương tiếc.
"Mày cũng không có nhà sao? Chúng ta cùng nhau làm bạn đi!" Hoàng Dật mỉm cười với nó, cúi người đem nó ôm lên.
Mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn để Hoàng Dật ôm, rất yên tĩnh, không ồn ào không ầm ĩ, móng vuốt còn chăm chú ôm cánh tay của Hoàng Dật, dường như cần một chổ dựa.
Hoàng Dật vuốt bộ lông của nó, giống như vuốt mèo trắng nhỏ trước đây vậy, mềm nhẹ thoải mái. Vuốt vuốt, hắn dần dần buồn ngủ, ngồi trên ghế dài nặng nề thiếp đi, con mèo nhỏ cũng cuộn mình trong lòng của hắn, cùng nhau ngủ.
Ánh trăng yên tĩnh, chảy xuôi xuống hoa viên yên tĩnh, trong hoa viên yên tĩnh, chảy xuôi hồi ức của rất nhiều năm sau.
...
Khi Hoàng Dật mở mắt ra, bầu trời đã trắng sáng, bóng đêm gần lui, ánh bình minh đang đến. Kinh Cức thành gần nghênh đón một ngày mới, những người bán hàng vất vả cần cù đã rời giường, bắt đầu chuẩn bị công việc của một ngày mới.
"Meo meo~" Con mèo nhỏ bỗng nhiên kêu một tiếng, nó ngửa đầu nhìn Hoàng Dật, lắc lắc đuôi, tựa như rất cảm ơn hắn đã cùng mình vượt qua một đêm lạnh. Sau đó nó liền nhảy xuống khỏi cái ôm ấp của Hoàng Dật, đi vào chỗ sâu trong hoa viên, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Một người một mèo bình thủy tương phùng, vượt qua một đêm quạnh quẽ, cứ như thế mà rời đi. Hoàng Dật cũng đứng dậy, duỗi lưng một cái, đóa hoa trong hoa viên thấm ra giọt sương, trong không khí tràn ngập mùi hoa tươi mát, hít sâu một hơi, cả người tinh thần thoải mái.
Hoàng Dật đi ra hoa viên, hắn cũng muốn bắt đầu phấn đấu của một ngày mới.
Hắn đi tới quảng trường truyền tống của Kinh Cức thành, lúc này ở đây vẫn náo nhiệt, một vài người suốt đêm đánh Chúng Thần chi tháp tất cả đều tụ ở chỗ này, thảo luận thu hoạch của một ngày. Có vài người đánh ra một trang bị xanh dương, vô cùng cao hứng mời bạn bè đi quán uống rượu, thần tình vui vẻ; có vài người nhíu mày oán giận tỷ lệ rơi đồ quá thấp, ngay cả trang bị xanh lá đều không thấy đâu. Khuôn mặt của chúng sinh đều có thể thấy ở chỗ này, tràn ngập khí tức phố phường.
Lần này, Hoàng Dật lựa chọn tầng 21. Hắn hiện tại đã cấp 28, nếu đánh tầng 20, tỷ lệ rơi đồ sẽ giảm nhỏ đi rất nhiều, hơn nữa cũng không có độ khó, có thể tùy tiện qua cửa, là lúc nên đi tầng cao hơn.
Mà tầng 21, là một tràng cảnh hoàn toàn mới, BOSS hoàn toàn mới, trang bị hoàn toàn mới, độ khó hoàn toàn mới.
Truyền tống lực sau khi biến mất, Hoàng Dật đi tới tầng 21, ở đây một đại điện rực rỡ màu sắc, cho dù là mặt đất giẫm dưới chân, đều chảy xuôi khí tức cao quý, dường như đang ở cung điện hoàng thất.
Trong đại điện, một ít sĩ binh kim giáp đang cầm trường thương tuần tra qua lại, trường thương san sát, đi lại chỉnh tề, hành động nhất trí, mỗi một lần đặt chân đạp trên mặt đất, đều có một tiếng vang rung trời, ngay cả mặt đất đều tựa như khẽ run lên, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác sắc bén.
Hoàng Dật từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Man Chuy, trực tiếp vọt tới, hung hăng nện xuống hướng một sĩ binh kim giáp, lần này, hắn đánh ra một bạo kích, sĩ binh kim giáp nhất thời chết, biến thành một đống thịt nát, ngay cả thi thể đều không tìm được đầy đủ.
Thấy quái nơi này cũng không mạnh, thấp hơn thực lực hiện tại của mình, trong lòng Hoàng Dật cũng bớt lo, bắt đầu lao vào chém giết.
Lúc này Hoàng Dật cầm trong tay vũ khí tím cấp 30, ngoại trừ đồ trang sức, trang bị toàn thân đều là trang bị tím, thuộc tính cực cao, vượt xa người chơi ngang cấp. Tầng 21 này tuy rằng là tràng cảnh hoàn toàn mới, thực lực NPC mạnh hơn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản hắn.
Nửa giờ sau, Hoàng Dật qua tầng này, so với thời gian tốn ở tầng 10 còn ít hơn.
Tràng cảnh của tầng 21 rất trống trải, không giống hoa viên và mê cung, trên cơ bản có thể chạy tới trước mặt BOSS công kích, giảm bớt rất nhiều thời gian chạy bộ, cho nên đánh ngược lại nhanh hơn.
Kế tiếp, Hoàng Dật trực tiếp truyền tống đến tầng 23, độ khó của NPC ở đây đã gần thích hợp hắn, tỷ lệ rơi đồ cũng rất cao. Hắn quyết định chọn ở đây, bắt đầu một lần rồi lại một lần đánh quái.
Hoàng Dật cũng rời khỏi sân rộng, bước đi vô mục đích, trời đã khuya như vậy, phần lớn cư dân của Kinh Cức thành đã ngủ, trên đường phố vắng tanh, rất nhiều cửa hàng cũng đều đóng.
Đi tới đi tới, Hoàng Dật đi tới một hoa viên. Hoa viên này tên là hoa viên Shary, bên trong mùi hoa bốn phía, yên tĩnh vắng lặng, không có bất luận kẻ nào, chỉ có đèn đường mờ nhạt cô độc soi sáng. Vài căn hộ cư dân còn chưa tắt đèn cách đó không xa, ngọn đèn ấm áp bên trong xuyên qua cửa sổ rọi ra.
Phía trước của Hoàng Dật có một hồ nước nhỏ, có ghế dài khắc hoa, hắn đi qua nhẹ nhàng ngồi xuống. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên người hắn, kéo ra một cái bóng dài mông lung trên mặt đất. Thời gian dường như ngừng lại, dừng lại trong đêm tối của hoa viên này.
Hoàng Dật quay đầu nhìn bốn phía một chút, đập vào mắt là các loại hoa cỏ dưới bóng đêm, bỗng nhiên, ánh mắt hắn hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm một cửa sổ giấy trên một căn hộ. Nguồn tại http://
Bên trong cửa sổ, là bóng của một người thiếu nữ, cô ấy buột tóc đuôi ngựa, cúi đầu đứng ở bên cửa sổ, chỉ để lại một cái bóng bên song cửa.
Trong nháy mắt ấy, Hoàng Dật có một cảm giác thất thần, cái bóng của thiếu nữ kia, cái tư thế ấy, cái góc độ ấy, thoáng cái in vào trong tâm của hắn. Tựa hồ là một loại cảm giác tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn mãi không tìm được, loại cảm giác này rất ngây ngô, giống như một thiếu niên không dám mở miệng nói ra bí mật, giấu ở đáy lòng, không thể nói ra được.
Hắn cứ nhìn chằm chằm cái bóng của thiếu nữ như vậy, nhìn chằm chằm hồi lâu, không nhúc nhích, dường như một pho tượng trong hoa viên. Thiếu nữ phía sau song cửa rốt cục là bộ dáng gì? Cô ấy bao nhiêu tuổi tác? Cô ấy tên gọi là gì?
Hoàng Dật bỗng nhiên muốn đi tìm kiếm thiếu nữ sau song cửa ấy, lý giải tất cả của cô ấy. Nhưng lúc này, ánh sáng sau song cửa sổ biến mất, thiếu nữ kia đã tắt đèn đi ngủ.
Hoàng Dật nhìn chằm chằm cửa sổ trong bóng đêm, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Chút thời gian ngắn ngủi vừa rồi, lại dài như một thế kỷ vậy. Hắn dĩ nhiên xuất hiện một loại cảm giác trước nay chưa có, lần đầu tiên sản sinh tò mò với một cô gái.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có xuất hiện qua loại cảm giác này, cũng chưa từng có người nào dạy cho hắn loại cảm giác này, không ai huấn luyện hắn.
Hoàng Dật ngửa đầu nhìn bầu trời sao. Trên trăng sáng sáng tỏ, một vòng tinh vân hình vòng cung có thể thấy được rõ ràng, màu sắc rực rỡ quay chung quanh, tương khảm trong bầu trời đêm, dường như đưa tay là có thể đụng. Hắn nhớ tới mèo trắng nhỏ, cách nhau đã vài tuần, không biết em gái ở Bạch Long hồ có tốt hay không, có bướng bỉnh hay không, có không vui hay không.
"Meo meo~" đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng mèo kêu rất nhỏ, có vài phần tương tự với tiếng kêu của mèo trắng nhỏ.
Hoàng Dật quay đầu nhìn, chỉ thấy ở đầu bên kia của cái ghế, một con mèo nhỏ màu trắng ngửa đầu, khiếp đảm nhìn hắn, đuôi nhẹ nhàng phe phẩy. Bộ lông cả người bẩn vô cùng, tựa hồ là một con mèo lưu lạc, làm người thương tiếc.
"Mày cũng không có nhà sao? Chúng ta cùng nhau làm bạn đi!" Hoàng Dật mỉm cười với nó, cúi người đem nó ôm lên.
Mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn để Hoàng Dật ôm, rất yên tĩnh, không ồn ào không ầm ĩ, móng vuốt còn chăm chú ôm cánh tay của Hoàng Dật, dường như cần một chổ dựa.
Hoàng Dật vuốt bộ lông của nó, giống như vuốt mèo trắng nhỏ trước đây vậy, mềm nhẹ thoải mái. Vuốt vuốt, hắn dần dần buồn ngủ, ngồi trên ghế dài nặng nề thiếp đi, con mèo nhỏ cũng cuộn mình trong lòng của hắn, cùng nhau ngủ.
Ánh trăng yên tĩnh, chảy xuôi xuống hoa viên yên tĩnh, trong hoa viên yên tĩnh, chảy xuôi hồi ức của rất nhiều năm sau.
...
Khi Hoàng Dật mở mắt ra, bầu trời đã trắng sáng, bóng đêm gần lui, ánh bình minh đang đến. Kinh Cức thành gần nghênh đón một ngày mới, những người bán hàng vất vả cần cù đã rời giường, bắt đầu chuẩn bị công việc của một ngày mới.
"Meo meo~" Con mèo nhỏ bỗng nhiên kêu một tiếng, nó ngửa đầu nhìn Hoàng Dật, lắc lắc đuôi, tựa như rất cảm ơn hắn đã cùng mình vượt qua một đêm lạnh. Sau đó nó liền nhảy xuống khỏi cái ôm ấp của Hoàng Dật, đi vào chỗ sâu trong hoa viên, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Một người một mèo bình thủy tương phùng, vượt qua một đêm quạnh quẽ, cứ như thế mà rời đi. Hoàng Dật cũng đứng dậy, duỗi lưng một cái, đóa hoa trong hoa viên thấm ra giọt sương, trong không khí tràn ngập mùi hoa tươi mát, hít sâu một hơi, cả người tinh thần thoải mái.
Hoàng Dật đi ra hoa viên, hắn cũng muốn bắt đầu phấn đấu của một ngày mới.
Hắn đi tới quảng trường truyền tống của Kinh Cức thành, lúc này ở đây vẫn náo nhiệt, một vài người suốt đêm đánh Chúng Thần chi tháp tất cả đều tụ ở chỗ này, thảo luận thu hoạch của một ngày. Có vài người đánh ra một trang bị xanh dương, vô cùng cao hứng mời bạn bè đi quán uống rượu, thần tình vui vẻ; có vài người nhíu mày oán giận tỷ lệ rơi đồ quá thấp, ngay cả trang bị xanh lá đều không thấy đâu. Khuôn mặt của chúng sinh đều có thể thấy ở chỗ này, tràn ngập khí tức phố phường.
Lần này, Hoàng Dật lựa chọn tầng 21. Hắn hiện tại đã cấp 28, nếu đánh tầng 20, tỷ lệ rơi đồ sẽ giảm nhỏ đi rất nhiều, hơn nữa cũng không có độ khó, có thể tùy tiện qua cửa, là lúc nên đi tầng cao hơn.
Mà tầng 21, là một tràng cảnh hoàn toàn mới, BOSS hoàn toàn mới, trang bị hoàn toàn mới, độ khó hoàn toàn mới.
Truyền tống lực sau khi biến mất, Hoàng Dật đi tới tầng 21, ở đây một đại điện rực rỡ màu sắc, cho dù là mặt đất giẫm dưới chân, đều chảy xuôi khí tức cao quý, dường như đang ở cung điện hoàng thất.
Trong đại điện, một ít sĩ binh kim giáp đang cầm trường thương tuần tra qua lại, trường thương san sát, đi lại chỉnh tề, hành động nhất trí, mỗi một lần đặt chân đạp trên mặt đất, đều có một tiếng vang rung trời, ngay cả mặt đất đều tựa như khẽ run lên, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác sắc bén.
Hoàng Dật từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Man Chuy, trực tiếp vọt tới, hung hăng nện xuống hướng một sĩ binh kim giáp, lần này, hắn đánh ra một bạo kích, sĩ binh kim giáp nhất thời chết, biến thành một đống thịt nát, ngay cả thi thể đều không tìm được đầy đủ.
Thấy quái nơi này cũng không mạnh, thấp hơn thực lực hiện tại của mình, trong lòng Hoàng Dật cũng bớt lo, bắt đầu lao vào chém giết.
Lúc này Hoàng Dật cầm trong tay vũ khí tím cấp 30, ngoại trừ đồ trang sức, trang bị toàn thân đều là trang bị tím, thuộc tính cực cao, vượt xa người chơi ngang cấp. Tầng 21 này tuy rằng là tràng cảnh hoàn toàn mới, thực lực NPC mạnh hơn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản hắn.
Nửa giờ sau, Hoàng Dật qua tầng này, so với thời gian tốn ở tầng 10 còn ít hơn.
Tràng cảnh của tầng 21 rất trống trải, không giống hoa viên và mê cung, trên cơ bản có thể chạy tới trước mặt BOSS công kích, giảm bớt rất nhiều thời gian chạy bộ, cho nên đánh ngược lại nhanh hơn.
Kế tiếp, Hoàng Dật trực tiếp truyền tống đến tầng 23, độ khó của NPC ở đây đã gần thích hợp hắn, tỷ lệ rơi đồ cũng rất cao. Hắn quyết định chọn ở đây, bắt đầu một lần rồi lại một lần đánh quái.