Giữa vùng đất chết có một con đường nối liền hai miền Đông – Tây rất dễ nhận thức phương hướng. Nơi đây từng là một trung tâm thương nghiệp. Các đường nét tròn trĩnh dưới bầu trời ảm đạm hoàn toàn không phù hợp với các định luật về cơ học của kiến trúc, nhưng lại hợp thành những tòa nhà hào hùng, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
Chỉ có điều những tòa nhà này giờ đây đã đổ nát gần hết, yên tĩnh đứng sừng sững nơi vùng đất chết.
Nhưng không ngờ rằng đường sá vẫn được giữ gìn sạch sẽ, trên đường dăm ba tốp chiến sĩ rải rác. Phần lớn là đàn ông, nhưng ngẫu nhiên cũng có một hai phụ nữ, họ đều có cơ bắp cường tráng, khuôn mặt hung dữ. Có đôi khi còn có thể thấy một hoặc hai người thú nửa người trên là thú, nửa người dưới là người, giống hệt như quái thú của Hồng lão đại, chỉ không có sự cao lớn, cường tráng vừa hung hãn như nó mà thôi. Thậm chí có người thú còn tán gẫu với các nữ chiến sĩ, tư thế giống hệt với những người đàn ông. Cũng không phân biệt được bọn chúng là do người và thú tạp giao mà ra hay là kết quả của sự ô nhiễm sinh hóa?
Mọi người tán gẫu, hút thuốc, có kẻ còn lấy đồ ăn, vũ khí các thứ ra để tiến hành trao đổi dọc trên con đường. Người ở nơi này còn trầm tĩnh hơn người ở phía Đông.
Một binh lính trẻ tuổi đứng tựa vào một bức tường. Người đó đội mũ lính dạng dẹt, vành mũ kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ mặt. Trên người mặc một bộ quân phục xám trắng rộng rãi, có vẻ là một kẻ nhỏ gầy. Tuy rằng là một kẻ lạ mặt xuất hiện trên đường, nhưng lại khiến những người qua lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn người đó. Thế nhưng lại không hề có ai tiến lên bắt chuyện.
Bởi vì người đó đang ôm một cây súng máy vô cùng vĩ đại ở trong tay. Dường như lớn hơn nửa người của mình. Trên súng máy còn có những vết máu lớn màu đỏ sậm, cho thấy chủ nhân của cây súng này không phải là người hiền lành gì.
Sau bức tường rào cao không đến mười mét là trái tim của vùng đất chết này: Nơi ở kiêm trung tâm chỉ huy của Diệp Diễm.
Người lính trẻ tuổi cứ đứng đó rất lâu không hề nhúc nhích, tựa như đã ngủ mất.
Được rồi, quả thật là cô đang ngủ. Cả đêm chạy trên đường, rốt cuộc cũng tìm được nơi ở của Diệp Diễm. Cô thật sự mệt đến mức không đi nỗi nữa.
Ngực bị bó chặt, tóc dài quấn trong mũ, trên mặt lấm lem bùn đất và các vệt đủ màu, lại mang một cây súng máy nhuốm máu. Cô chính là chiến sĩ nhỏ gầy lại liều mạng đó.
Đột nhiên sau lưng vang tiếng động cơ ô tô, cô hơi tỉnh táo lại, xem xét xung quanh. Tay kéo thấp vành mũ, nghiêng đầu nhìn qua.
Đó là một chiếc xe bọc thép màu xám bạc. Nhưng lớp kim loại bên ngoài không khiến người ta có cảm giác nặng nề. Ngược lại giống như được phết lên chất lỏng khiến nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Những binh nhì ở tòa nhà cũ kia đều đồng loạt giơ tay lên chào, còn người lính đứng trước xe bọc thép thì hơi cúi người.
Một người đàn ông cao lớn bước ra. Bởi vì bị vệ binh cản tầm mắt, Trình Thanh Lam chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài mạnh mẽ. Người đàn ông hơi nâng tay đáp lại quân lễ của vệ binh. Chiếc mũ lính của anh ta cũng kéo xuống rất thấp. Từ góc độ của Trình Thanh Lam, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy chợt lóe lên. Người đàn ông kia liền cúi người ngồi vào xe. Trong chớp mắt chiếc xe bọc thép đã không thấy bóng dáng.
Người này có phải Diệp Diễm không? Xem ra cũng hơi giống. Anh ta định đi đâu?
Vừa đúng lúc, Trình Thanh Lam nghe thấy rõ hai vệ binh đứng ở cửa khẽ thì thầm: “Nghe nói sáng nay sau khi đi tuần tra toàn bộ đội cảnh vệ, buổi chiều lão đại sẽ ra chợ nhận hàng.”
“Ừ. Nghe nói lão đại mua phụ nữ ở Nam Thành.”
“Tuyệt! Quả thật đàn bà ở đây ít quá! Mà sao chỉ mua một người vậy?”
“Nghe nói biên phòng Nam Thành kiểm soát rất nghiêm….”
Trình Thanh Lam lùi về rồi kéo thấp vành mũ.
Buổi chiều Diệp Diễm sẽ ra chợ? Đó là một cơ hội tốt. Cô khiêng súng lên, men theo vách tường không một bóng người, lẻn vào con hẻm nhỏ rồi rời đi.
Lúc còn ở cùng Đinh Nhất, cô vẫn chưa phát hiện ra thính lực của mình cực tốt. Bởi vì bên cạnh cô chỉ có mỗi mình Đinh Nhất, mà Đinh Nhất ngoài việc nói chuyện với cô ra thì cũng không nói với ai khác. Lúc đó, cô chỉ nghĩ là thị lực của mình dường như đã trở nên tốt bất ngờ. Sáng nay sau khi bước chân vào khu dân cư tương đối phồn thịnh này, cô mới phát hiện được thì ra thính lực của cô cũng trở nên rõ đến lạ thường. Nếu không phải bây giờ đã là hai trăm năm sau, cô còn thật sự sẽ cho rằng mình là một cao thủ võ lâm.
Có lẽ là sự thay đổi của cơ thể do xuyên không mà ra ư? Cô cười cười, cũng không tiếp tục nghiên cứu thêm.
Tối hôm qua khi rời khỏi nơi ở của Đinh Nhất, cô cũng hơi suy xét lại đối sách của bản thân. Trực tiếp đuổi theo Trần Giai Tân ư? Không được! Nếu buông tay chịu trói, ai có thể cam đoan sự an toàn của cô đây? Cách tốt nhất là phải có một cơ hội, một cơ hội để cô có thể ngang hàng ngang vế nói chuyện với Diệp Diễm.
Nhưng vừa rồi khi nghe thấy bọn lính bàn luận chuyện Diệp Diễm lại đến Nam Thành mua phụ nữ, cô chỉ cảm thấy khinh bỉ. Tuy rằng không biết anh ta dùng cách gì vượt qua phòng tuyến để mua phụ nữ, thế nhưng việc mua bán mạng người chắc cũng chỉ để thỏa mãn bản thân thôi. Thật đúng là mặt người dạ thú!
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy bản thân không vội vã xuất hiện là hoàn toàn đúng!
Cô dễ dàng biết được vị trí chợ từ người đi đường. Nhưng người đàn ông bị hỏi kia lại nhìn Trình Thanh Lam chằm chằm, cho đến khi Trình Thanh Lam quơ quơ khẩu súng với anh ta, anh ta mới thu hồi tầm mắt.
Cái gọi là chợ, cũng chỉ là một khu toàn những kho hàng bị bỏ hoang. Ở giữa là một quảng trường rộng, bốn phía đều là các kho hàng lớn. Có nơi chuyên bán lương thực, chuyên bán khoáng thạch; còn bán vũ khí trao tay, thậm chí còn bán chó, sư tử và các loại động vật khác. Sự hủy diệt của chiến tranh đã khiến xã hội nơi đây trở về hình thái nguyên thủy.
Duy chỉ không thấy là nơi buôn bán phụ nữ. Trình Thanh Lam cúi thấp đầu, đi dọc theo mỗi gian của kho hàng. Quả nhiên, có một kho hàng vắng tanh không một bóng người nằm ở phía Đông Nam cách quảng trường xa nhất. Cô thấy có hai người đàn ông đứng trước cửa kho hàng. Họ không mặc quân trang, miệng ngậm điếu thuốc. Một người tự châm còn một người thì xin một tý mồi lửa.
Trình Thanh Lam nép sát vào bên vách tường của kho hàng, ngồi xổm xuống, nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Khi nào lão đại tới?”
“Nhanh thôi.”
“Anh nói xem, chúng ta thuận lợi hộ tống cô ta đến đây có phải lão đại sẽ thưởng không?”
“Ha ha, đừng nghĩ là tôi không nhìn ra, anh thích cô gái đó đúng không?”
“Một cô gái rất tốt, sao lại bị bán đến vùng đất chết này? Ở đây, chẳng phải là trở thành vợ của trăm người sao?” Người đàn ông thở dài.
Hai người yên lặng một lát. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trình Thanh Lam rút ra một cây súng gây tê, nhắm về phía họ.
Hai tiếng “bụp, bụp” nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Hai người đàn ông không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã nhào xuống. Trình Thanh Lam thu hồi trang bị toàn thân, nhanh chóng vọt tới cửa kho hàng. Cô kéo hai người đàn ông đến mặt sau của kho hàng giấu đi, rồi trở lại cửa. Cô thoáng nhìn thấy một công tắc bên phải cánh cửa kim loại, cô ấn vào, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Đó là một kho hàng trống không. Chỉ có một bóng dáng gầy yếu đang núp ở trong góc. Nhìn thấy cửa mở, cô ta đột nhiên ngẩng đầu. Trên gương mặt thanh tú là đôi mắt sáng ngời cảnh giác nhìn Trình Thanh Lam.
“Cô đừng sợ, tôi tới cứu cô ra ngoài.” Trình Thanh Lam đưa tay về phía cô gái. Thấy cô ta vẫn sợ mình, Trình Thanh Lam cười khổ. Nhìn thấy bên cạnh có để một chậu nước sạch và vài miếng bánh quy, cô đi đến lấy nước rửa mặt sạch sẽ.
“Nhìn đi, tôi cũng là con gái. Tôi sẽ không hại cô.” Cô nói.
“Tôi không đi.” Cô gái lắc đầu, “Tôi không trở về được.”
“Ít nhất cũng phải rời khỏi nơi này!” Trình Thanh Lam hơi khó hiểu.
“Đi đâu? Tôi nghe nói đây là vùng đất của Zombie, tôi không muốn chết!” Cô gái rưng rưng nói, “Ba, ông nội và bà nội đều đã chết, tôi tự nguyện bán tới đây để có tiền chữa bệnh cho mẹ.”
Trình Thanh Lam ngây người một chút, lát sau lại nói: “Mau, chúng ta đổi quần áo.”
“Hả?”
“Cô mặc quần áo của tôi, lấy súng của tôi, đi dọc theo đường lớn về phía Đông. Khoảng chừng bốn giờ, cô sẽ nhìn thấy một con chó lớn đang trông coi một chiếc mô tô điện. Cô lái nó đi về phía Đông tìm một người đàn ông tên Đinh Nhất. Anh ấy là người tốt, nhất định sẽ bảo vệ cô. Tôi cũng được anh ấy cứu.” Nhìn thấy đôi mắt của cô gái rõ ràng sáng lên nhưng vẫn cắn môi, Trình Thanh Lam nói tiếp, “Còn tốt hơn là ở đây, trở thành đồ chơi của mấy trăm tên đàn ông!”
“Vậy còn cô thì sao?” Cô gái cảm kích nhìn cô.
“Tôi?” Trình Thanh Lam khoát tay, “Tôi không sao! Tôi chủ yếu tới đây tìm người. Giả thành cô không chừng còn giúp tôi nữa kìa!”
Tuy rằng không hiểu ý của Trình Thanh Lam lắm nhưng cô gái vẫn nghe lời cởi quần áo ra, mặc áo khoác quân đội và giày của Trình Thanh Lam, làm dơ mặt, bó người, biến mất ở ngã rẽ nơi con đường mòn phía sau kho hàng.
Lúc này Trình Thanh Lam đã cởi hết ra, chỉ còn lại chiếc quần ngắn bó sát có quai đeo. Cô sợ Diệp Diễm có thể nhận ra cách ăn mặc đặc trưng của cô là quần ngắn có quai đeo, nên cô phải ngụy trang cho thật giống một cô gái bị bán đến đây. Vì thế, cô không thể không liếc nhìn trang phục của cô gái để lại ở trong góc.
Đó có lẽ là quần áo mà bọn buôn người bắt cô gái kia mặc. Một bộ đồ lót màu đỏ tím. Chúng được nối liền bằng một lớp lụa mỏng màu đen mềm mại đến không ngờ.
Người thời đại này, quả là… có khẩu vị kinh tởm.
Trình Thanh Lam hiểu rõ chắc chắn Diệp Diễm trong truyền thuyết kia nhất định sẽ đích thân kiểm tra món hàng quý giá này. Nếu đến lúc đó Diệp lão đại đến gần cô không hề phòng bị, con dao nhỏ được giấu trong tay cô sẽ kề ngay động mạch cổ của anh ta. Như thế việc nói chuyện chẳng phải sẽ thoải mái hơn rất nhiều sao?
Sức chiến đấu của Trình Thanh Lam đã qua khổ luyện trong thời gian dài, nên cô nóng lòng muốn thử. Được rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Trình Thanh Lam không dám khép lại cửa kho hàng. Vì sợ sẽ không biết được tình huống bên ngoài. Cô ra ngoài thăm dò, thấy hai bên trái phải đều không có ai. Cô yên tâm thoải mái quay trở về. Tránh khỏi nơi có ánh sáng, cô cởi áo hai dây quần soóc, nhét vào ba lô, thay bộ đồ màu đỏ tím kia. Thế mà bộ đồ này lại vô cùng vừa vặn với cô. Thậm chí chiếc áo lót kia cũng bao trùm vừa khít nơi tròn trịa của cô.
Nhưng sau khi thay xong, cô lại hơi hối hận. Lớp voan mỏng màu đen như ẩn như hiện kia quả thật quá mức nổi bật, bản thân cô cũng cảm thấy thật sự…. quá dung tục.
Cô hơi mất tự nhiên kéo kéo phía trên, lại chỉnh sửa phía dưới. Thậm chí cô có thể tưởng tượng được nhìn từ phía sau lưng sẽ như thế nào….
Thôi! Vẫn nên cởi ra đi! Cô vừa thoáng nghĩ, đang định nâng tay, lại bỗng nhiên dừng lại, khóe mắt cô vừa lướt thấy một bóng đen!
Một bóng đen! Vậy mà cô lại không thể nghe thấy chút âm thanh nào?!
Tay phải cô nhanh chóng cầm lấy súng máy tựa vào tường, nhắm ngay vào bóng dáng cao lớn ngay cửa kho hàng. Cô ngẩng đầu, lại không tự chủ mà ngây ngẩn.
Vậy mà…. đó không phải là người.
Ánh mặt trời giữa trưa như xé rách khoảng đất trống kia. Một tên đàn ông cao lớn cương trực trầm mặc đứng ngay cửa ra vào, giống như một bức điêu khắc. Đôi mắt của anh ta sáng ngời xinh đẹp hơn bất cứ người nào mà cô từng thấy. Ánh mắt của anh ta lướt qua người cô, sau khi kinh diễm qua đi chỉ còn vẻ thất thần. Dường như thời gian đã bị đóng băng lại, dường toàn bộ thế giới này chỉ còn lại mình cô….
Người thú này khác hẳn tên quái thú của Hồng lão đại. Quái thú cao lớn, hung mãn và xấu xí. Mà người thú này, thân hình cao lớn nhưng không thô kệch, cơ bắp rắn chắc, tứ chi thon dài. Anh ta mặc áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt và chiếc quần dài, trên cổ là lớp lông rậm thô ráp. Đầu của anh ta có gần giống đầu hổ, điểm khác chính là không có vằn lông trên trán. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn như ẩn như hiện. Đôi mắt anh ta lại thuộc về loài người, đen láy và sáng ngời dị thường.
Đây thậm chí là một người thú vô cùng tinh khiết đẹp mắt. Trong lúc đó Trình Thanh Lam không hề thấy anh ta khó coi. Có lẽ do khí chất thanh thiết trầm ổn của anh. Trình Thanh Lam đã từng bị người đàn ông khác nhìn chăm chú, nhưng lại chưa bao giờ bị một người thú giống đực nhìn không hề kiêng nể như thế. Trong ánh mắt anh ta không có dục vọng làm lòng người hoảng sợ, chỉ đơn giản là sự si mê của giống đực với giống cái. Điểm chết người là, trái tim của Trình Thanh Lam còn đập rộn ràng vì ánh mắt của anh ta, mặt còn hơi hơi nóng lên nữa.
Luống cuống cái gì? Anh ta là người thú, không phải đàn ông! Cô tự nói với mình.
Trình Thanh Lam ghìm súng, chậm rãi tới gần: “Anh là ai? Anh nhìn thấy gì rồi hả?”
Ánh mắt anh ta chợt lóe sáng, có lúc còn có hơi thất thần khiến Trình Thanh Lam giật cả mình: “Anh, vừa rồi anh nhìn lén tôi thay quần áo phải không??”
Người thú yên lặng, lại hơi hoài nghi vì câu hỏi của cô. Ánh mắt vô cùng lo lắng của anh ta hơi dao động tại đường cong trắng trẻo tinh tế sau lớp lụa đen. Đầu Trình Thanh Lam trống rỗng. Thân thể của cô bị tên bán thú này thấy hết rồi!
Cô ghìm súng, tới gần anh ta một chút, lại bỗng nhiên có ảo giác, tai của anh ta vểnh lên, răng nanh cũng hơi vươn ra một chút.
“Rất đẹp.” Người thú bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói không ngờ lại trầm ấm êm tai như dòng chảy róc rách. Ánh mắt của anh ta chợt tắt, vẻ kinh diễm và thất thần vừa rồi đã không còn. Nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô lại vẫn mang theo sự nóng bỏng.
Chỉ có điều những tòa nhà này giờ đây đã đổ nát gần hết, yên tĩnh đứng sừng sững nơi vùng đất chết.
Nhưng không ngờ rằng đường sá vẫn được giữ gìn sạch sẽ, trên đường dăm ba tốp chiến sĩ rải rác. Phần lớn là đàn ông, nhưng ngẫu nhiên cũng có một hai phụ nữ, họ đều có cơ bắp cường tráng, khuôn mặt hung dữ. Có đôi khi còn có thể thấy một hoặc hai người thú nửa người trên là thú, nửa người dưới là người, giống hệt như quái thú của Hồng lão đại, chỉ không có sự cao lớn, cường tráng vừa hung hãn như nó mà thôi. Thậm chí có người thú còn tán gẫu với các nữ chiến sĩ, tư thế giống hệt với những người đàn ông. Cũng không phân biệt được bọn chúng là do người và thú tạp giao mà ra hay là kết quả của sự ô nhiễm sinh hóa?
Mọi người tán gẫu, hút thuốc, có kẻ còn lấy đồ ăn, vũ khí các thứ ra để tiến hành trao đổi dọc trên con đường. Người ở nơi này còn trầm tĩnh hơn người ở phía Đông.
Một binh lính trẻ tuổi đứng tựa vào một bức tường. Người đó đội mũ lính dạng dẹt, vành mũ kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ mặt. Trên người mặc một bộ quân phục xám trắng rộng rãi, có vẻ là một kẻ nhỏ gầy. Tuy rằng là một kẻ lạ mặt xuất hiện trên đường, nhưng lại khiến những người qua lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn người đó. Thế nhưng lại không hề có ai tiến lên bắt chuyện.
Bởi vì người đó đang ôm một cây súng máy vô cùng vĩ đại ở trong tay. Dường như lớn hơn nửa người của mình. Trên súng máy còn có những vết máu lớn màu đỏ sậm, cho thấy chủ nhân của cây súng này không phải là người hiền lành gì.
Sau bức tường rào cao không đến mười mét là trái tim của vùng đất chết này: Nơi ở kiêm trung tâm chỉ huy của Diệp Diễm.
Người lính trẻ tuổi cứ đứng đó rất lâu không hề nhúc nhích, tựa như đã ngủ mất.
Được rồi, quả thật là cô đang ngủ. Cả đêm chạy trên đường, rốt cuộc cũng tìm được nơi ở của Diệp Diễm. Cô thật sự mệt đến mức không đi nỗi nữa.
Ngực bị bó chặt, tóc dài quấn trong mũ, trên mặt lấm lem bùn đất và các vệt đủ màu, lại mang một cây súng máy nhuốm máu. Cô chính là chiến sĩ nhỏ gầy lại liều mạng đó.
Đột nhiên sau lưng vang tiếng động cơ ô tô, cô hơi tỉnh táo lại, xem xét xung quanh. Tay kéo thấp vành mũ, nghiêng đầu nhìn qua.
Đó là một chiếc xe bọc thép màu xám bạc. Nhưng lớp kim loại bên ngoài không khiến người ta có cảm giác nặng nề. Ngược lại giống như được phết lên chất lỏng khiến nó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Những binh nhì ở tòa nhà cũ kia đều đồng loạt giơ tay lên chào, còn người lính đứng trước xe bọc thép thì hơi cúi người.
Một người đàn ông cao lớn bước ra. Bởi vì bị vệ binh cản tầm mắt, Trình Thanh Lam chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài mạnh mẽ. Người đàn ông hơi nâng tay đáp lại quân lễ của vệ binh. Chiếc mũ lính của anh ta cũng kéo xuống rất thấp. Từ góc độ của Trình Thanh Lam, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy chợt lóe lên. Người đàn ông kia liền cúi người ngồi vào xe. Trong chớp mắt chiếc xe bọc thép đã không thấy bóng dáng.
Người này có phải Diệp Diễm không? Xem ra cũng hơi giống. Anh ta định đi đâu?
Vừa đúng lúc, Trình Thanh Lam nghe thấy rõ hai vệ binh đứng ở cửa khẽ thì thầm: “Nghe nói sáng nay sau khi đi tuần tra toàn bộ đội cảnh vệ, buổi chiều lão đại sẽ ra chợ nhận hàng.”
“Ừ. Nghe nói lão đại mua phụ nữ ở Nam Thành.”
“Tuyệt! Quả thật đàn bà ở đây ít quá! Mà sao chỉ mua một người vậy?”
“Nghe nói biên phòng Nam Thành kiểm soát rất nghiêm….”
Trình Thanh Lam lùi về rồi kéo thấp vành mũ.
Buổi chiều Diệp Diễm sẽ ra chợ? Đó là một cơ hội tốt. Cô khiêng súng lên, men theo vách tường không một bóng người, lẻn vào con hẻm nhỏ rồi rời đi.
Lúc còn ở cùng Đinh Nhất, cô vẫn chưa phát hiện ra thính lực của mình cực tốt. Bởi vì bên cạnh cô chỉ có mỗi mình Đinh Nhất, mà Đinh Nhất ngoài việc nói chuyện với cô ra thì cũng không nói với ai khác. Lúc đó, cô chỉ nghĩ là thị lực của mình dường như đã trở nên tốt bất ngờ. Sáng nay sau khi bước chân vào khu dân cư tương đối phồn thịnh này, cô mới phát hiện được thì ra thính lực của cô cũng trở nên rõ đến lạ thường. Nếu không phải bây giờ đã là hai trăm năm sau, cô còn thật sự sẽ cho rằng mình là một cao thủ võ lâm.
Có lẽ là sự thay đổi của cơ thể do xuyên không mà ra ư? Cô cười cười, cũng không tiếp tục nghiên cứu thêm.
Tối hôm qua khi rời khỏi nơi ở của Đinh Nhất, cô cũng hơi suy xét lại đối sách của bản thân. Trực tiếp đuổi theo Trần Giai Tân ư? Không được! Nếu buông tay chịu trói, ai có thể cam đoan sự an toàn của cô đây? Cách tốt nhất là phải có một cơ hội, một cơ hội để cô có thể ngang hàng ngang vế nói chuyện với Diệp Diễm.
Nhưng vừa rồi khi nghe thấy bọn lính bàn luận chuyện Diệp Diễm lại đến Nam Thành mua phụ nữ, cô chỉ cảm thấy khinh bỉ. Tuy rằng không biết anh ta dùng cách gì vượt qua phòng tuyến để mua phụ nữ, thế nhưng việc mua bán mạng người chắc cũng chỉ để thỏa mãn bản thân thôi. Thật đúng là mặt người dạ thú!
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy bản thân không vội vã xuất hiện là hoàn toàn đúng!
Cô dễ dàng biết được vị trí chợ từ người đi đường. Nhưng người đàn ông bị hỏi kia lại nhìn Trình Thanh Lam chằm chằm, cho đến khi Trình Thanh Lam quơ quơ khẩu súng với anh ta, anh ta mới thu hồi tầm mắt.
Cái gọi là chợ, cũng chỉ là một khu toàn những kho hàng bị bỏ hoang. Ở giữa là một quảng trường rộng, bốn phía đều là các kho hàng lớn. Có nơi chuyên bán lương thực, chuyên bán khoáng thạch; còn bán vũ khí trao tay, thậm chí còn bán chó, sư tử và các loại động vật khác. Sự hủy diệt của chiến tranh đã khiến xã hội nơi đây trở về hình thái nguyên thủy.
Duy chỉ không thấy là nơi buôn bán phụ nữ. Trình Thanh Lam cúi thấp đầu, đi dọc theo mỗi gian của kho hàng. Quả nhiên, có một kho hàng vắng tanh không một bóng người nằm ở phía Đông Nam cách quảng trường xa nhất. Cô thấy có hai người đàn ông đứng trước cửa kho hàng. Họ không mặc quân trang, miệng ngậm điếu thuốc. Một người tự châm còn một người thì xin một tý mồi lửa.
Trình Thanh Lam nép sát vào bên vách tường của kho hàng, ngồi xổm xuống, nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Khi nào lão đại tới?”
“Nhanh thôi.”
“Anh nói xem, chúng ta thuận lợi hộ tống cô ta đến đây có phải lão đại sẽ thưởng không?”
“Ha ha, đừng nghĩ là tôi không nhìn ra, anh thích cô gái đó đúng không?”
“Một cô gái rất tốt, sao lại bị bán đến vùng đất chết này? Ở đây, chẳng phải là trở thành vợ của trăm người sao?” Người đàn ông thở dài.
Hai người yên lặng một lát. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trình Thanh Lam rút ra một cây súng gây tê, nhắm về phía họ.
Hai tiếng “bụp, bụp” nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Hai người đàn ông không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã nhào xuống. Trình Thanh Lam thu hồi trang bị toàn thân, nhanh chóng vọt tới cửa kho hàng. Cô kéo hai người đàn ông đến mặt sau của kho hàng giấu đi, rồi trở lại cửa. Cô thoáng nhìn thấy một công tắc bên phải cánh cửa kim loại, cô ấn vào, cánh cửa kim loại từ từ mở ra.
Đó là một kho hàng trống không. Chỉ có một bóng dáng gầy yếu đang núp ở trong góc. Nhìn thấy cửa mở, cô ta đột nhiên ngẩng đầu. Trên gương mặt thanh tú là đôi mắt sáng ngời cảnh giác nhìn Trình Thanh Lam.
“Cô đừng sợ, tôi tới cứu cô ra ngoài.” Trình Thanh Lam đưa tay về phía cô gái. Thấy cô ta vẫn sợ mình, Trình Thanh Lam cười khổ. Nhìn thấy bên cạnh có để một chậu nước sạch và vài miếng bánh quy, cô đi đến lấy nước rửa mặt sạch sẽ.
“Nhìn đi, tôi cũng là con gái. Tôi sẽ không hại cô.” Cô nói.
“Tôi không đi.” Cô gái lắc đầu, “Tôi không trở về được.”
“Ít nhất cũng phải rời khỏi nơi này!” Trình Thanh Lam hơi khó hiểu.
“Đi đâu? Tôi nghe nói đây là vùng đất của Zombie, tôi không muốn chết!” Cô gái rưng rưng nói, “Ba, ông nội và bà nội đều đã chết, tôi tự nguyện bán tới đây để có tiền chữa bệnh cho mẹ.”
Trình Thanh Lam ngây người một chút, lát sau lại nói: “Mau, chúng ta đổi quần áo.”
“Hả?”
“Cô mặc quần áo của tôi, lấy súng của tôi, đi dọc theo đường lớn về phía Đông. Khoảng chừng bốn giờ, cô sẽ nhìn thấy một con chó lớn đang trông coi một chiếc mô tô điện. Cô lái nó đi về phía Đông tìm một người đàn ông tên Đinh Nhất. Anh ấy là người tốt, nhất định sẽ bảo vệ cô. Tôi cũng được anh ấy cứu.” Nhìn thấy đôi mắt của cô gái rõ ràng sáng lên nhưng vẫn cắn môi, Trình Thanh Lam nói tiếp, “Còn tốt hơn là ở đây, trở thành đồ chơi của mấy trăm tên đàn ông!”
“Vậy còn cô thì sao?” Cô gái cảm kích nhìn cô.
“Tôi?” Trình Thanh Lam khoát tay, “Tôi không sao! Tôi chủ yếu tới đây tìm người. Giả thành cô không chừng còn giúp tôi nữa kìa!”
Tuy rằng không hiểu ý của Trình Thanh Lam lắm nhưng cô gái vẫn nghe lời cởi quần áo ra, mặc áo khoác quân đội và giày của Trình Thanh Lam, làm dơ mặt, bó người, biến mất ở ngã rẽ nơi con đường mòn phía sau kho hàng.
Lúc này Trình Thanh Lam đã cởi hết ra, chỉ còn lại chiếc quần ngắn bó sát có quai đeo. Cô sợ Diệp Diễm có thể nhận ra cách ăn mặc đặc trưng của cô là quần ngắn có quai đeo, nên cô phải ngụy trang cho thật giống một cô gái bị bán đến đây. Vì thế, cô không thể không liếc nhìn trang phục của cô gái để lại ở trong góc.
Đó có lẽ là quần áo mà bọn buôn người bắt cô gái kia mặc. Một bộ đồ lót màu đỏ tím. Chúng được nối liền bằng một lớp lụa mỏng màu đen mềm mại đến không ngờ.
Người thời đại này, quả là… có khẩu vị kinh tởm.
Trình Thanh Lam hiểu rõ chắc chắn Diệp Diễm trong truyền thuyết kia nhất định sẽ đích thân kiểm tra món hàng quý giá này. Nếu đến lúc đó Diệp lão đại đến gần cô không hề phòng bị, con dao nhỏ được giấu trong tay cô sẽ kề ngay động mạch cổ của anh ta. Như thế việc nói chuyện chẳng phải sẽ thoải mái hơn rất nhiều sao?
Sức chiến đấu của Trình Thanh Lam đã qua khổ luyện trong thời gian dài, nên cô nóng lòng muốn thử. Được rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Trình Thanh Lam không dám khép lại cửa kho hàng. Vì sợ sẽ không biết được tình huống bên ngoài. Cô ra ngoài thăm dò, thấy hai bên trái phải đều không có ai. Cô yên tâm thoải mái quay trở về. Tránh khỏi nơi có ánh sáng, cô cởi áo hai dây quần soóc, nhét vào ba lô, thay bộ đồ màu đỏ tím kia. Thế mà bộ đồ này lại vô cùng vừa vặn với cô. Thậm chí chiếc áo lót kia cũng bao trùm vừa khít nơi tròn trịa của cô.
Nhưng sau khi thay xong, cô lại hơi hối hận. Lớp voan mỏng màu đen như ẩn như hiện kia quả thật quá mức nổi bật, bản thân cô cũng cảm thấy thật sự…. quá dung tục.
Cô hơi mất tự nhiên kéo kéo phía trên, lại chỉnh sửa phía dưới. Thậm chí cô có thể tưởng tượng được nhìn từ phía sau lưng sẽ như thế nào….
Thôi! Vẫn nên cởi ra đi! Cô vừa thoáng nghĩ, đang định nâng tay, lại bỗng nhiên dừng lại, khóe mắt cô vừa lướt thấy một bóng đen!
Một bóng đen! Vậy mà cô lại không thể nghe thấy chút âm thanh nào?!
Tay phải cô nhanh chóng cầm lấy súng máy tựa vào tường, nhắm ngay vào bóng dáng cao lớn ngay cửa kho hàng. Cô ngẩng đầu, lại không tự chủ mà ngây ngẩn.
Vậy mà…. đó không phải là người.
Ánh mặt trời giữa trưa như xé rách khoảng đất trống kia. Một tên đàn ông cao lớn cương trực trầm mặc đứng ngay cửa ra vào, giống như một bức điêu khắc. Đôi mắt của anh ta sáng ngời xinh đẹp hơn bất cứ người nào mà cô từng thấy. Ánh mắt của anh ta lướt qua người cô, sau khi kinh diễm qua đi chỉ còn vẻ thất thần. Dường như thời gian đã bị đóng băng lại, dường toàn bộ thế giới này chỉ còn lại mình cô….
Người thú này khác hẳn tên quái thú của Hồng lão đại. Quái thú cao lớn, hung mãn và xấu xí. Mà người thú này, thân hình cao lớn nhưng không thô kệch, cơ bắp rắn chắc, tứ chi thon dài. Anh ta mặc áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt và chiếc quần dài, trên cổ là lớp lông rậm thô ráp. Đầu của anh ta có gần giống đầu hổ, điểm khác chính là không có vằn lông trên trán. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn như ẩn như hiện. Đôi mắt anh ta lại thuộc về loài người, đen láy và sáng ngời dị thường.
Đây thậm chí là một người thú vô cùng tinh khiết đẹp mắt. Trong lúc đó Trình Thanh Lam không hề thấy anh ta khó coi. Có lẽ do khí chất thanh thiết trầm ổn của anh. Trình Thanh Lam đã từng bị người đàn ông khác nhìn chăm chú, nhưng lại chưa bao giờ bị một người thú giống đực nhìn không hề kiêng nể như thế. Trong ánh mắt anh ta không có dục vọng làm lòng người hoảng sợ, chỉ đơn giản là sự si mê của giống đực với giống cái. Điểm chết người là, trái tim của Trình Thanh Lam còn đập rộn ràng vì ánh mắt của anh ta, mặt còn hơi hơi nóng lên nữa.
Luống cuống cái gì? Anh ta là người thú, không phải đàn ông! Cô tự nói với mình.
Trình Thanh Lam ghìm súng, chậm rãi tới gần: “Anh là ai? Anh nhìn thấy gì rồi hả?”
Ánh mắt anh ta chợt lóe sáng, có lúc còn có hơi thất thần khiến Trình Thanh Lam giật cả mình: “Anh, vừa rồi anh nhìn lén tôi thay quần áo phải không??”
Người thú yên lặng, lại hơi hoài nghi vì câu hỏi của cô. Ánh mắt vô cùng lo lắng của anh ta hơi dao động tại đường cong trắng trẻo tinh tế sau lớp lụa đen. Đầu Trình Thanh Lam trống rỗng. Thân thể của cô bị tên bán thú này thấy hết rồi!
Cô ghìm súng, tới gần anh ta một chút, lại bỗng nhiên có ảo giác, tai của anh ta vểnh lên, răng nanh cũng hơi vươn ra một chút.
“Rất đẹp.” Người thú bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói không ngờ lại trầm ấm êm tai như dòng chảy róc rách. Ánh mắt của anh ta chợt tắt, vẻ kinh diễm và thất thần vừa rồi đã không còn. Nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô lại vẫn mang theo sự nóng bỏng.