Cuối cùng Trình Thanh Lam vẫn đi vào quán bar “2012” cùng với Diệp Diễm.
Trình Thanh Lam từng là người có quy củ, thực tế nghiêm túc mà hơi nhạy cảm. Những năm 2000, bên cạnh nơi ở của Trình Thanh Lam có một chung cư tên là thành phố ánh trăng. Là một chung cư cực kỳ bình thường, tòa nhà cao tầng đơn giản. Nhưng đến tối, bốn chữ “Thành phố ánh trăng” màu xanh nhẹ nhàng êm dịu trên tầng cao nhất lại thêm phần mềm mại. Mỗi tối làm thêm giờ bắt xe đi ngang qua thấy bốn chữ này, Trình Thanh Lam lại cảm thấy trong lòng trào dâng sự ấm áp.
Vì vậy nên ở con phố đầy những quán bar hỗn loạn này, thấy quán bar lấy tên 2012, Trình Thanh Lam lại không thể nhấc chân đi tiếp. 2012 từng là năm tận thế mà mọi người suy đoán hoặc đùa giỡn. Nhưng ở thời đại này lại là con số duy nhất có liên hệ với cô.
Quán bar này rất yên tĩnh, không có mấy cô nàng múa cột, không có thiết bị quang điện, chỉ có hơn mười chiếc ghế sô pha màu đỏ mềm mại lẳng lặng đặt dưới ánh đèn màu trắng bạc. Những đôi nam nữ áo mũ chỉnh tề vùi mình trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bồi bàn vóc người cao gầy, vẻ mặt tuấn mỹ lặng lẽ đi qua lối đi giữa ghế sô pha. Đôi mắt trên khuôn mặt tựa pho tượng có ánh xanh le lói, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn của người máy sản xuất số lượng lớn.
Khung cảnh này khiến Trình Thanh Lam an tâm. Hai người ngồi vào một chiếc sô pha sát tường, ánh đèn ảm đạm, bồi bàn bưng tới hai ly, bên trong là chất lỏng màu trắng sữa.
Hương vị ngọt ngào, Diệp Diễm không thích uống, gọi một ly rượu trắng từ từ thưởng thức.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười khẽ của nam nữ bàn bên cạnh, Trình Thanh Lam rất có đạo đức không nghe nội dung trò chuyện của họ, ngẩng đầu liền thấy trong ánh đèn màu sáng là khuôn mặt điển trai vô cùng của Diệp Diễm. Hai ngày nay vì chuyện chuẩn bị tới Nam Thành mà mặt anh đã lởm chởm râu ria, tăng thêm vẻ nam tính cho những đường nét màu đồng.
“Thích nơi này à?” Diệp Diễm cầm ly lên, nhấp ngụm rượu.
“Ừ!” Trình Thanh Lam gật đầu, “Anh thì sao? Trước kia anh có đến bar không?” Trong đầu chợt hiện dáng vẻ mỉm cười trong sáng của thiếu niên anh tuấn trong quán bar mờ ảo.
Diệp Diễm lắc đầu: “Không.”
“Em cũng mới chỉ đến hai ba lần.” Trình Thanh Lam mỉm cười, “Sao anh lại ngoan vậy? Em còn tưởng thanh niên nhà giàu ở Nam Thành sẽ là khách quen ở nơi xa hoa truỵ lạc chứ!”
Diệp Diễm cười nhạt: “Nói bậy.” Mới nói mấy câu, ly rượu nhỏ trước mặt anh cũng đã thấy đáy, anh vẫy tay, bồi bàn máy lanh lợi đưa lên một ly đầy.
“Trước kia cũng không thấy anh uống rượu?” Trình Thanh Lam thấy anh uống thảnh thơi như vậy, không kiềm chế được mà hỏi tới.
Diệp Diễm đặt ly rượu xuống, ngước mắt thấy cô đang cầm cái ly trắng sữa, đôi mắt tròn trịa còn động lòng người hơn chất lỏng trong suốt đó. Anh khoanh tay dựa vào lưng ghế sô pha êm ái, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn cô, nói chậm rãi: “Uống chút rượu, thỏa mãn hơn.”
Lúc đầu Trình Thanh Lam sửng sốt, sau đó hiểu anh nói gì thì thân thể cứng đờ, nóng mặt tim đập thình thịch. Hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt bình tĩnh nhưng tràn đầy vẻ xâm lược của anh, cô đành liếc trái liếc phải rồi lại nhìn ngó xung quanh, không để mình lộ vẻ e sợ chút nào. Nhưng mà thức uống lạnh lẽo trên tay sao lại nóng lên vậy?
Được rồi, nhất định là cô nghĩ nhầm. Diệp lão đại chỉ nói chuyến đi đến Nam Thành hôm nay rất thỏa mãn, không phải nói chuyện gì đó sẽ càng thêm thỏa mãn. . . . . .
“Tiên sinh, tiểu thư!” Khuôn mặt của bồi bàn điển trai mà cứng đờ, giọng nói dịu dàng phá vỡ yên tĩnh, “Đây là Đổng tiên sinh và phu nhân tặng!”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam nhìn sang, tay của bồi bàn đang nâng một chai rượu đầy ụ. Chai rượu trong suốt hình bán nguyệt, chất lỏng màu vàng sóng sánh. Trên chai in chữ viết xa lạ.
“Đây là rượu ủ từ năm mươi năm trước ở Tây Đại Lục.” Giọng nam trầm thấp vang lên, mang vẻ ngạo mạn. Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi, vóc người không cao, mặc áo vest thời trang, áo sơ mi màu đen, dựa vào thành ghế sô pha bên cạnh. Gã có gương mặt góc cạnh, lông mày rất rậm, mũi cao môi dày, không anh tuấn nhưng cực kỳ cường tráng.
Thấy hai người nhìn sang, gã cầm ly chậm rãi đi tới, chống tay lên thành ghế sô pha của hai người, cản lại phân nửa ánh sáng.
“Lời mời của tôi, hai vị có tiếp nhận không?” Giọng nói của gã trầm thấp, còn mang vẻ đùa giỡn, đôi mắt đen sẫm lướt qua Trình Thanh Lam rồi dừng trên mặt Diệp Diễm, dò xét cẩn thận.
“Lời mời gì?” Trình Thanh Lam ngạc nhiên nói. Diệp Diễm ngồi đối diện lại đứng lên, kéo tay Trình Thanh Lam qua bàn, nói với người đàn ông xa lạ kia: “Tránh ra.”
Gã nhíu mày, nhìn chằm chằm vào sắc mặt âm trầm của Diệp Diễm, cười: “Đi gì chứ? Không có ý xấu gì đâu.”
Trình Thanh Lam thấy khó hiểu, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì? Bắt chuyện ư? Với Diệp Diễm à? Gã muốn mời mọc gì?
Nhưng Diệp Diễm lạnh mặt, cũng không hỏi không giải thích, có lẽ cũng không muốn gây chuyện. Vì vậy Trình Thanh Lam cũng nói: “Tiên sinh, xin nhường bước. Chúng tôi muốn đi.”
Gã buông tay ra, cực kỳ hào sảng lùi lại một bước: “OK!” Lại quay đầu nói: “Bà xã, người hợp ý em muốn đi kìa.”
“Đi cái gì chứ!” Giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, một người phụ nữ cao gầy mặc áo vest quần Âu màu trắng chợt xuất hiện, đứng bên cạnh người đàn ông. Khuôn mặt trang điểm đậm không nhận rõ tuổi, đôi mắt đẹp như ánh lửa nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam: “Các người thật nghịch ngợm!”
Trình Thanh Lam cảm thấy mình gặp phải người thần kinh!
Bồi bàn máy vẫn lặng lẽ đứng bên chợt cất giọng hèn mọn: “Tiên sinh, phu nhân, chúc mừng hai vị! Đổng tiên sinh cùng phu nhân muốn giao hợp với hai vị.”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam đều sững sờ trong chốc lát.
Biến, biến thái ư? Trình Thanh Lam chợt bị Diệp Diễm kéo vào trong ngực. Dựa vào lồng ngực vững vàng của anh, Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy chuyện gặp phải lúc này đúng là sấm sét!
Đổng phu nhân chú ý tới vẻ mặt sửng sốt của Trình Thanh Lam thì hiểu ra, cô ta cười ha ha: “Trai xinh gái đẹp à, ai ai cũng biết 2012 là quầy bar trao đổi, biết con đường này là địa bàn của Đổng gia. Nếu hai người tiến vào rồi sao còn để ý? Yên tâm đi, kỹ thuật của chồng tôi và tôi đều rất tốt, hai người chắc chắn sẽ vui sướng!” Nói xong, ánh mắt nhìn chăm chằm vào mặt Trình Thanh Lam: “Cưng à, có biết trong thành phố có bao nhiêu thiếu nữ thích chị không?”
Da đầu Trình Thanh Lam tê rần, Đổng tiên sinh và phu nhân này là ai? Biến thái như vậy sao? Khó nhọc nói: “Hai vị nhầm rồi, chúng tôi không phải. . . . . .”
Đổng tiên sinh vỗ vai Đổng phu nhân: “Em đừng hù dọa họ.” Gã nhìn Diệp Diễm, rõ ràng Diệp Diễm mới là mục tiêu của gã, gã cười từ tốn: “Nhóc à, có muốn nếm thử rượu ủ hai trăm năm của Tây Đại Lục không?”
Ánh mắt gã nhìn Diệp Diễm như thể nhìn con mồi nhất định phải có được! Trình Thanh Lam rất khó chịu, khẽ xoay người theo bản năng, chắn trước mặt Diệp Diễm.
“Cút ngay.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Diệp Diễm sa sầm mặt, có vẻ người thống trị của vùng đất chết bị trêu chọc nên đã nổi giận rồi.
Nụ cười của Đổng tiên sinh và phu nhân đọng trên mặt.
“Ha ha!!!!” Đổng tiên sinh cười nhưng mặt lại trầm xuống, dịu dàng nói với Đổng phu nhân, “Đứng sang bên đi.” Đổng phu nhân cười quyến rũ, sóng mắt dò xét trên người Trình Thanh Lam một lượt rồi mới thỏa mãn bỏ đi. Trình Thanh Lam không biết nói gì cho sự khốn nạn này.
Ánh đèn trong quán bar chợt lóe sáng, đám khách tụ tập hoặc thụt lùi vào trong sô pha, hoặc là vội vã chuồn đi. Những bồi bàn máy rải rác khắp nơi trong quán bar chợt đứng thẳng, lặng lẽ đi tới sau lưng Đổng tiên sinh, cặp mắt yên lặng lóe lên màu xanh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Diệp Diễm.
“Bắt bọn chúng lại.” Đổng tiên sinh lùi lại hai bước để người máy bao vây Diệp Diễm và Trình Thanh Lam, “Đưa lên lầu. À, đừng quên dùng thuốc, càng hưng phấn càng tốt.”
Có lẽ đây là trận đánh thảm hại nhất của Diệp Diễm và Trình Thanh Lam.
Vốn là năm sáu người máy bình thường, cho dù cũng khá khẩm nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Diễm và Trình Thanh Lam. Nhưng diện tích quán bar quá nhỏ, không thể thi triển quyền cước. Mà người máy lại vô cùng ngoan cố, mặc dù bị Diệp Diễm đánh cho lăn lộn dưới đất cũng không buông không tha mà ôm lấy đùi hai người. Trong cơn giận dữ, Diệp Diễm đạp gãy cánh tay của mấy người máy, chúng lại không hề cảm thấy đau, dùng răng cắn ống quần Diệp Diễm. Diệp Diễm giận dữ, nắm lấy một thân thể người máy, quăng mạnh đi. Đổng tiên sinh vốn đang hút thuốc lá ở góc hoảng hốt hét lên một tiếng, bị nện trúng, ngã xuống đất không thể nhúc nhích.
Trình Thanh Lam cũng không khá hơn chút nào. Quần dài bị người máy ngoan cố kéo thành vết rách dài ngoằng, để lộ bắp chân cân đối trắng như tuyết nổi bật trên đôi ủng quân nhân màu đen, ngay cả Diệp Diễm cũng phải dừng lại nhìn một lát. Khó khăn lắm mới thoát khỏi người máy, lại bị Đổng phu nhân bất chợt nhào ra ôm trọn vào lòng, Trình Thanh Lam cảm thấy toàn thân tê dại. “Soạt!!!” một tiếng, Đổng phu nhân đã hưng phấn cởi áo khoác của Trình Thanh Lam ra, để lộ bả vai và cánh tay mảnh khảnh trắng nõn. Trình Thanh Lam cảm thấy hai tay mảnh khảnh trước ngực thật sự làm người ta giận sôi, không để ý đối thủ là phụ nữ mà đấm mạnh lên mặt Đổng phu nhân!
Đổng phu nhân bị cô đấm mạnh mà ngã văng ra, đụng lên tường, kêu đau oai oái.
Diệp Diễm dắt tay Trình Thanh Lam: “Đi!”
Hai người chạy như bay trên đường, bởi vì tiếng đánh nhau vang quá lớn mà có không ít người từ quán bar khác lao đến quán bar 2012. Họ lại không dám chạy trốn quá nhanh, cuối cùng đã tới khúc quẹo ở đầu phố, đến đại lộ.
Vội vã đi trên quãng đường dài phía trước, Diệp Diễm đã mất mũ trong lúc đánh nhau, hai người cúi thấp đầu. Sau lưng vang lên tiếng kêu gào. Diệp Diễm khẽ ngẩng đầu lên thấy hai chiếc xe của của đội người máy canh gác ven đường, ba người máy nhìn về phía hai người, ánh mắt hờ hững.
Nếu như bị phát hiện thì sao? E rằng sẽ bị đội canh gác bắt đi vì gây gổ, không ổn chút nào! Lòng Trình Thanh Lam chùng xuống.
Mặt cô chợt bị ngón tay thô ráp bắt lấy, mặt Diệp Diễm áp tới tức thì, hôn cô nồn thiệt. Trình Thanh Lam hé mắt, nhìn sang từ gò má Diệp Diễm, đội người máy canh gác đã thôi không nhìn chăm chú vào hai người.
Tiếng kêu gào sau lưng vẫn không ngừng, môi Diệp Diễm rời đi, anh dùng áo khoác ôm lấy thân thể Trình Thanh Lam, che kín làn da trắng ngần làm người khác chú ý. Hai người đi tiếp về phía trước, quẹo vào một ngõ nhỏ, nhà thứ hai mang bảng hiệu “Hotel”, hai người tiến vào.
Cạnh cửa là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo bình thường, ngẩng đầu quan sát hai người: “100 đồng một đêm!” Diệp Diễm cởi đồng hồ trên tay trái đưa cho cậu ta.
Trình Thanh Lam đau lòng nhìn thiếu niên vui mừng nhận lấy chiếc đồng hồ có chức năng siêu khủng, có thể thực hiện video call, phát sóng điện từ gây nhiễu. Cô vẫn hi vọng còn chiếc đồng hồ giống cái của Diệp Diễm! Lại lập tức bị Diệp Diễm kéo vào thang máy lên tầng ba, đi vào một phòng, sau đó khóa trái cửa lại.
Tiếng kêu gào đeo đẳng hai người xa dần, ngoài phòng yên tĩnh trở lại.
Từ lúc vào phòng Trình Thanh Lam vẫn lo lắng dán lên nghe nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới yên tâm xoay người: “May quá, họ đi xa rồi.”
Đèn phòng chợt sáng. Đây là nhà nghỉ bình thường ở Nam Thành. Chiếc giường trắng noãn khổng lồ, ánh đèn sáng trưng xuyên thấu từ bốn bức tường, màn hình LCD khổng lồ màu lam nhạt giữa không trung. Trang thiết bị cũng không quá kém. Sau giường còn có ban công, có thể thấy ánh sáng lượn quanh những cái cây ngoài cửa sổ.
Diệp Diễm ngồi trên giường, nhìn Trình Thanh Lam. Bởi vì mới vừa đánh nhau, mái tóc ngắn màu đen của anh hơi rối, tăng thêm vẻ bất kham. Gương mặt kiên nghị lạnh lùng không lộ vẻ gì, đôi mắt như màn đêm, nhìn xoáy vào Trình Thanh Lam. Có lẽ là bởi vì thói quen của quân nhân mà lưng của anh thẳng tắp, hai tay đặt trên bắp đùi thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt anh lướt qua mái tóc đen dài mượt cũng rối tung của Trình Thanh Lam. Mặt cô hơi đỏ, nhiều chỗ quần áo bị xé rách, thân thể trắng noãn như ẩn như hiện.
Trình Thanh Lam thấy hầu kết của Diệp Diễm giật giật, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của anh hình như có gì đó không ổn, về phần cái gì không ổn, dù sao cũng khiến cô hoảng loạn. . . . . .
Trình Thanh Lam vội vàng cười ha ha xuất chiêu đổi chủ đề quen thuộc: “Hai người kia thật sự kỳ quái, đúng là thần kinh! Lại còn đặt tên quán bar là 2012, ra vẻ huyền bí, phải không? Ừm, cũng mười giờ rồi đấy, chúng ta phải về chưa?”
Lần này, Diệp Diễm không tiếp lời.
Ánh mắt anh dọc theo bắp chân bóng loáng trắng noãn đi lên dần, không thể khống chế mà hơi dừng lại, cuối cùng rời về khuôn mặt tinh khiết trắng bóc của cô. Đôi mắt thâm trầm, bình tĩnh mà kiên định nhìn thẳng vào cô.
“Lại đây.” Anh nói, giọng hơi khàn.
Trình Thanh Lam từng là người có quy củ, thực tế nghiêm túc mà hơi nhạy cảm. Những năm 2000, bên cạnh nơi ở của Trình Thanh Lam có một chung cư tên là thành phố ánh trăng. Là một chung cư cực kỳ bình thường, tòa nhà cao tầng đơn giản. Nhưng đến tối, bốn chữ “Thành phố ánh trăng” màu xanh nhẹ nhàng êm dịu trên tầng cao nhất lại thêm phần mềm mại. Mỗi tối làm thêm giờ bắt xe đi ngang qua thấy bốn chữ này, Trình Thanh Lam lại cảm thấy trong lòng trào dâng sự ấm áp.
Vì vậy nên ở con phố đầy những quán bar hỗn loạn này, thấy quán bar lấy tên 2012, Trình Thanh Lam lại không thể nhấc chân đi tiếp. 2012 từng là năm tận thế mà mọi người suy đoán hoặc đùa giỡn. Nhưng ở thời đại này lại là con số duy nhất có liên hệ với cô.
Quán bar này rất yên tĩnh, không có mấy cô nàng múa cột, không có thiết bị quang điện, chỉ có hơn mười chiếc ghế sô pha màu đỏ mềm mại lẳng lặng đặt dưới ánh đèn màu trắng bạc. Những đôi nam nữ áo mũ chỉnh tề vùi mình trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bồi bàn vóc người cao gầy, vẻ mặt tuấn mỹ lặng lẽ đi qua lối đi giữa ghế sô pha. Đôi mắt trên khuôn mặt tựa pho tượng có ánh xanh le lói, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn của người máy sản xuất số lượng lớn.
Khung cảnh này khiến Trình Thanh Lam an tâm. Hai người ngồi vào một chiếc sô pha sát tường, ánh đèn ảm đạm, bồi bàn bưng tới hai ly, bên trong là chất lỏng màu trắng sữa.
Hương vị ngọt ngào, Diệp Diễm không thích uống, gọi một ly rượu trắng từ từ thưởng thức.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười khẽ của nam nữ bàn bên cạnh, Trình Thanh Lam rất có đạo đức không nghe nội dung trò chuyện của họ, ngẩng đầu liền thấy trong ánh đèn màu sáng là khuôn mặt điển trai vô cùng của Diệp Diễm. Hai ngày nay vì chuyện chuẩn bị tới Nam Thành mà mặt anh đã lởm chởm râu ria, tăng thêm vẻ nam tính cho những đường nét màu đồng.
“Thích nơi này à?” Diệp Diễm cầm ly lên, nhấp ngụm rượu.
“Ừ!” Trình Thanh Lam gật đầu, “Anh thì sao? Trước kia anh có đến bar không?” Trong đầu chợt hiện dáng vẻ mỉm cười trong sáng của thiếu niên anh tuấn trong quán bar mờ ảo.
Diệp Diễm lắc đầu: “Không.”
“Em cũng mới chỉ đến hai ba lần.” Trình Thanh Lam mỉm cười, “Sao anh lại ngoan vậy? Em còn tưởng thanh niên nhà giàu ở Nam Thành sẽ là khách quen ở nơi xa hoa truỵ lạc chứ!”
Diệp Diễm cười nhạt: “Nói bậy.” Mới nói mấy câu, ly rượu nhỏ trước mặt anh cũng đã thấy đáy, anh vẫy tay, bồi bàn máy lanh lợi đưa lên một ly đầy.
“Trước kia cũng không thấy anh uống rượu?” Trình Thanh Lam thấy anh uống thảnh thơi như vậy, không kiềm chế được mà hỏi tới.
Diệp Diễm đặt ly rượu xuống, ngước mắt thấy cô đang cầm cái ly trắng sữa, đôi mắt tròn trịa còn động lòng người hơn chất lỏng trong suốt đó. Anh khoanh tay dựa vào lưng ghế sô pha êm ái, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn cô, nói chậm rãi: “Uống chút rượu, thỏa mãn hơn.”
Lúc đầu Trình Thanh Lam sửng sốt, sau đó hiểu anh nói gì thì thân thể cứng đờ, nóng mặt tim đập thình thịch. Hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt bình tĩnh nhưng tràn đầy vẻ xâm lược của anh, cô đành liếc trái liếc phải rồi lại nhìn ngó xung quanh, không để mình lộ vẻ e sợ chút nào. Nhưng mà thức uống lạnh lẽo trên tay sao lại nóng lên vậy?
Được rồi, nhất định là cô nghĩ nhầm. Diệp lão đại chỉ nói chuyến đi đến Nam Thành hôm nay rất thỏa mãn, không phải nói chuyện gì đó sẽ càng thêm thỏa mãn. . . . . .
“Tiên sinh, tiểu thư!” Khuôn mặt của bồi bàn điển trai mà cứng đờ, giọng nói dịu dàng phá vỡ yên tĩnh, “Đây là Đổng tiên sinh và phu nhân tặng!”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam nhìn sang, tay của bồi bàn đang nâng một chai rượu đầy ụ. Chai rượu trong suốt hình bán nguyệt, chất lỏng màu vàng sóng sánh. Trên chai in chữ viết xa lạ.
“Đây là rượu ủ từ năm mươi năm trước ở Tây Đại Lục.” Giọng nam trầm thấp vang lên, mang vẻ ngạo mạn. Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi, vóc người không cao, mặc áo vest thời trang, áo sơ mi màu đen, dựa vào thành ghế sô pha bên cạnh. Gã có gương mặt góc cạnh, lông mày rất rậm, mũi cao môi dày, không anh tuấn nhưng cực kỳ cường tráng.
Thấy hai người nhìn sang, gã cầm ly chậm rãi đi tới, chống tay lên thành ghế sô pha của hai người, cản lại phân nửa ánh sáng.
“Lời mời của tôi, hai vị có tiếp nhận không?” Giọng nói của gã trầm thấp, còn mang vẻ đùa giỡn, đôi mắt đen sẫm lướt qua Trình Thanh Lam rồi dừng trên mặt Diệp Diễm, dò xét cẩn thận.
“Lời mời gì?” Trình Thanh Lam ngạc nhiên nói. Diệp Diễm ngồi đối diện lại đứng lên, kéo tay Trình Thanh Lam qua bàn, nói với người đàn ông xa lạ kia: “Tránh ra.”
Gã nhíu mày, nhìn chằm chằm vào sắc mặt âm trầm của Diệp Diễm, cười: “Đi gì chứ? Không có ý xấu gì đâu.”
Trình Thanh Lam thấy khó hiểu, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì? Bắt chuyện ư? Với Diệp Diễm à? Gã muốn mời mọc gì?
Nhưng Diệp Diễm lạnh mặt, cũng không hỏi không giải thích, có lẽ cũng không muốn gây chuyện. Vì vậy Trình Thanh Lam cũng nói: “Tiên sinh, xin nhường bước. Chúng tôi muốn đi.”
Gã buông tay ra, cực kỳ hào sảng lùi lại một bước: “OK!” Lại quay đầu nói: “Bà xã, người hợp ý em muốn đi kìa.”
“Đi cái gì chứ!” Giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, một người phụ nữ cao gầy mặc áo vest quần Âu màu trắng chợt xuất hiện, đứng bên cạnh người đàn ông. Khuôn mặt trang điểm đậm không nhận rõ tuổi, đôi mắt đẹp như ánh lửa nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam: “Các người thật nghịch ngợm!”
Trình Thanh Lam cảm thấy mình gặp phải người thần kinh!
Bồi bàn máy vẫn lặng lẽ đứng bên chợt cất giọng hèn mọn: “Tiên sinh, phu nhân, chúc mừng hai vị! Đổng tiên sinh cùng phu nhân muốn giao hợp với hai vị.”
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam đều sững sờ trong chốc lát.
Biến, biến thái ư? Trình Thanh Lam chợt bị Diệp Diễm kéo vào trong ngực. Dựa vào lồng ngực vững vàng của anh, Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy chuyện gặp phải lúc này đúng là sấm sét!
Đổng phu nhân chú ý tới vẻ mặt sửng sốt của Trình Thanh Lam thì hiểu ra, cô ta cười ha ha: “Trai xinh gái đẹp à, ai ai cũng biết 2012 là quầy bar trao đổi, biết con đường này là địa bàn của Đổng gia. Nếu hai người tiến vào rồi sao còn để ý? Yên tâm đi, kỹ thuật của chồng tôi và tôi đều rất tốt, hai người chắc chắn sẽ vui sướng!” Nói xong, ánh mắt nhìn chăm chằm vào mặt Trình Thanh Lam: “Cưng à, có biết trong thành phố có bao nhiêu thiếu nữ thích chị không?”
Da đầu Trình Thanh Lam tê rần, Đổng tiên sinh và phu nhân này là ai? Biến thái như vậy sao? Khó nhọc nói: “Hai vị nhầm rồi, chúng tôi không phải. . . . . .”
Đổng tiên sinh vỗ vai Đổng phu nhân: “Em đừng hù dọa họ.” Gã nhìn Diệp Diễm, rõ ràng Diệp Diễm mới là mục tiêu của gã, gã cười từ tốn: “Nhóc à, có muốn nếm thử rượu ủ hai trăm năm của Tây Đại Lục không?”
Ánh mắt gã nhìn Diệp Diễm như thể nhìn con mồi nhất định phải có được! Trình Thanh Lam rất khó chịu, khẽ xoay người theo bản năng, chắn trước mặt Diệp Diễm.
“Cút ngay.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Diệp Diễm sa sầm mặt, có vẻ người thống trị của vùng đất chết bị trêu chọc nên đã nổi giận rồi.
Nụ cười của Đổng tiên sinh và phu nhân đọng trên mặt.
“Ha ha!!!!” Đổng tiên sinh cười nhưng mặt lại trầm xuống, dịu dàng nói với Đổng phu nhân, “Đứng sang bên đi.” Đổng phu nhân cười quyến rũ, sóng mắt dò xét trên người Trình Thanh Lam một lượt rồi mới thỏa mãn bỏ đi. Trình Thanh Lam không biết nói gì cho sự khốn nạn này.
Ánh đèn trong quán bar chợt lóe sáng, đám khách tụ tập hoặc thụt lùi vào trong sô pha, hoặc là vội vã chuồn đi. Những bồi bàn máy rải rác khắp nơi trong quán bar chợt đứng thẳng, lặng lẽ đi tới sau lưng Đổng tiên sinh, cặp mắt yên lặng lóe lên màu xanh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Diệp Diễm.
“Bắt bọn chúng lại.” Đổng tiên sinh lùi lại hai bước để người máy bao vây Diệp Diễm và Trình Thanh Lam, “Đưa lên lầu. À, đừng quên dùng thuốc, càng hưng phấn càng tốt.”
Có lẽ đây là trận đánh thảm hại nhất của Diệp Diễm và Trình Thanh Lam.
Vốn là năm sáu người máy bình thường, cho dù cũng khá khẩm nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Diễm và Trình Thanh Lam. Nhưng diện tích quán bar quá nhỏ, không thể thi triển quyền cước. Mà người máy lại vô cùng ngoan cố, mặc dù bị Diệp Diễm đánh cho lăn lộn dưới đất cũng không buông không tha mà ôm lấy đùi hai người. Trong cơn giận dữ, Diệp Diễm đạp gãy cánh tay của mấy người máy, chúng lại không hề cảm thấy đau, dùng răng cắn ống quần Diệp Diễm. Diệp Diễm giận dữ, nắm lấy một thân thể người máy, quăng mạnh đi. Đổng tiên sinh vốn đang hút thuốc lá ở góc hoảng hốt hét lên một tiếng, bị nện trúng, ngã xuống đất không thể nhúc nhích.
Trình Thanh Lam cũng không khá hơn chút nào. Quần dài bị người máy ngoan cố kéo thành vết rách dài ngoằng, để lộ bắp chân cân đối trắng như tuyết nổi bật trên đôi ủng quân nhân màu đen, ngay cả Diệp Diễm cũng phải dừng lại nhìn một lát. Khó khăn lắm mới thoát khỏi người máy, lại bị Đổng phu nhân bất chợt nhào ra ôm trọn vào lòng, Trình Thanh Lam cảm thấy toàn thân tê dại. “Soạt!!!” một tiếng, Đổng phu nhân đã hưng phấn cởi áo khoác của Trình Thanh Lam ra, để lộ bả vai và cánh tay mảnh khảnh trắng nõn. Trình Thanh Lam cảm thấy hai tay mảnh khảnh trước ngực thật sự làm người ta giận sôi, không để ý đối thủ là phụ nữ mà đấm mạnh lên mặt Đổng phu nhân!
Đổng phu nhân bị cô đấm mạnh mà ngã văng ra, đụng lên tường, kêu đau oai oái.
Diệp Diễm dắt tay Trình Thanh Lam: “Đi!”
Hai người chạy như bay trên đường, bởi vì tiếng đánh nhau vang quá lớn mà có không ít người từ quán bar khác lao đến quán bar 2012. Họ lại không dám chạy trốn quá nhanh, cuối cùng đã tới khúc quẹo ở đầu phố, đến đại lộ.
Vội vã đi trên quãng đường dài phía trước, Diệp Diễm đã mất mũ trong lúc đánh nhau, hai người cúi thấp đầu. Sau lưng vang lên tiếng kêu gào. Diệp Diễm khẽ ngẩng đầu lên thấy hai chiếc xe của của đội người máy canh gác ven đường, ba người máy nhìn về phía hai người, ánh mắt hờ hững.
Nếu như bị phát hiện thì sao? E rằng sẽ bị đội canh gác bắt đi vì gây gổ, không ổn chút nào! Lòng Trình Thanh Lam chùng xuống.
Mặt cô chợt bị ngón tay thô ráp bắt lấy, mặt Diệp Diễm áp tới tức thì, hôn cô nồn thiệt. Trình Thanh Lam hé mắt, nhìn sang từ gò má Diệp Diễm, đội người máy canh gác đã thôi không nhìn chăm chú vào hai người.
Tiếng kêu gào sau lưng vẫn không ngừng, môi Diệp Diễm rời đi, anh dùng áo khoác ôm lấy thân thể Trình Thanh Lam, che kín làn da trắng ngần làm người khác chú ý. Hai người đi tiếp về phía trước, quẹo vào một ngõ nhỏ, nhà thứ hai mang bảng hiệu “Hotel”, hai người tiến vào.
Cạnh cửa là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo bình thường, ngẩng đầu quan sát hai người: “100 đồng một đêm!” Diệp Diễm cởi đồng hồ trên tay trái đưa cho cậu ta.
Trình Thanh Lam đau lòng nhìn thiếu niên vui mừng nhận lấy chiếc đồng hồ có chức năng siêu khủng, có thể thực hiện video call, phát sóng điện từ gây nhiễu. Cô vẫn hi vọng còn chiếc đồng hồ giống cái của Diệp Diễm! Lại lập tức bị Diệp Diễm kéo vào thang máy lên tầng ba, đi vào một phòng, sau đó khóa trái cửa lại.
Tiếng kêu gào đeo đẳng hai người xa dần, ngoài phòng yên tĩnh trở lại.
Từ lúc vào phòng Trình Thanh Lam vẫn lo lắng dán lên nghe nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới yên tâm xoay người: “May quá, họ đi xa rồi.”
Đèn phòng chợt sáng. Đây là nhà nghỉ bình thường ở Nam Thành. Chiếc giường trắng noãn khổng lồ, ánh đèn sáng trưng xuyên thấu từ bốn bức tường, màn hình LCD khổng lồ màu lam nhạt giữa không trung. Trang thiết bị cũng không quá kém. Sau giường còn có ban công, có thể thấy ánh sáng lượn quanh những cái cây ngoài cửa sổ.
Diệp Diễm ngồi trên giường, nhìn Trình Thanh Lam. Bởi vì mới vừa đánh nhau, mái tóc ngắn màu đen của anh hơi rối, tăng thêm vẻ bất kham. Gương mặt kiên nghị lạnh lùng không lộ vẻ gì, đôi mắt như màn đêm, nhìn xoáy vào Trình Thanh Lam. Có lẽ là bởi vì thói quen của quân nhân mà lưng của anh thẳng tắp, hai tay đặt trên bắp đùi thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt anh lướt qua mái tóc đen dài mượt cũng rối tung của Trình Thanh Lam. Mặt cô hơi đỏ, nhiều chỗ quần áo bị xé rách, thân thể trắng noãn như ẩn như hiện.
Trình Thanh Lam thấy hầu kết của Diệp Diễm giật giật, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của anh hình như có gì đó không ổn, về phần cái gì không ổn, dù sao cũng khiến cô hoảng loạn. . . . . .
Trình Thanh Lam vội vàng cười ha ha xuất chiêu đổi chủ đề quen thuộc: “Hai người kia thật sự kỳ quái, đúng là thần kinh! Lại còn đặt tên quán bar là 2012, ra vẻ huyền bí, phải không? Ừm, cũng mười giờ rồi đấy, chúng ta phải về chưa?”
Lần này, Diệp Diễm không tiếp lời.
Ánh mắt anh dọc theo bắp chân bóng loáng trắng noãn đi lên dần, không thể khống chế mà hơi dừng lại, cuối cùng rời về khuôn mặt tinh khiết trắng bóc của cô. Đôi mắt thâm trầm, bình tĩnh mà kiên định nhìn thẳng vào cô.
“Lại đây.” Anh nói, giọng hơi khàn.