Vùng đất chết, ánh nắng rực rỡ.
Nước biển gợn sóng, tiếng súng ngất trời!
Những luồng đạn dày đặc như thể tấm lưới khổng lồ ào ạt tiến tới chỗ Diệp Diễm, Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân. Phía bắc, phía tây, không nơi nào để trốn. Cuộc tấn công thực sự ép họ vào chỗ chết!
Song, phản ứng của Diệp Diễm lại nhanh hơn bất kỳ ai!
Ngay khi binh lính Nam Thành - rõ ràng đã giao ước liên minh - đột nhiên lại nhắm họng súng vào ba người họ, súng lục trên tay trái Diệp Diễm đột ngột chuyển hướng, bắn liền ba phát với tốc độ khó tin. Ba binh sĩ mặc đồ bảo vệ màu đen ngã ngửa, chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống vách đá.
Mà Diệp Diễm hoàn toàn không nhìn bên phải phía trước, súng lục trên tay phải đã đồng thời xả đạn, người đàn ông bên cạnh Hoàng Địch Linh lảo đảo lùi về sau mấy bước!
Ngay lúc đó, thân thể Diệp Diễm cũng chấn động mạnh. Trần Giai Tân và Trình Thanh Lam phản ứng lại; súng máy của Trình Thanh Lam, súng lục của Trần Giai Tân đồng thời quét về phía tây và phía bắc!
Nhưng cùng lúc, đạn của kẻ địch cũng xẹt qua! Hai người Trình Trần một trước một sau rên lên một tiếng! Trình Thanh Lam bị binh lính Nam Thành bắn hai phát vào ngực, nhưng bởi vì có áo chống đạn nên cũng không đau đớn. Nhưng bụng Trần Giai Tân bị trúng một viên đạn của Hoàng Địch Linh. Mặc dù như thế, hai người Trình Trần không hẹn mà cùng vươn tay, túm lấy bả vai Diệp Diễm, kéo anh nấp ra sau tường!
Trình Thanh Lam thật sự không thể tin vào những gì trước mắt mình! Cô giang hai tay muốn kéo Diệp Diễm ra sau bảo vệ! Vậy mà thân thể Diệp Diễm vô cùng vững vàng, anh cố chấp đứng thẳng chắn trước mặt cô, hai khẩu súng trên tay vẫn nhả đạn dữ dội, khiến đối phương không dám ló đầu ra!
Nhưng cảnh tưởng có thể nói là anh dũng lẫy lừng này, trong mắt Trình Thanh Lam lại tuyệt vọng không gì tả xiết! Đầu óc cô trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Lòng cô như có tiếng kêu xé lòng, nhưng dù cô há miệng vẫn không thể phát ra âm thanh. Đôi tay run rẩy của cô giơ súng bắn loạn xạ, binh lính áo đen lại ngã thêm hai người! Nhưng có ích lợi gì? Có ích lợi gì chứ?
Trong tình cảnh rối ren loạn lạc, chỉ có tấm lưng rộng của Diệp Diễm vẫn vững vàng như núi. Hai vết đạn bắn trên lưng chảy máu đầm đìa.
Trong nháy mắt đó, anh giết chết ba người bên đối phương, đồng thời cũng thành công tránh thoát được đạn của bảy binh lính khác, nhưng anh không thể tránh khỏi luồng đạn có thể xuyên qua mọi loại áo chống đạn của ba người hội Hoàng Địch Linh.
“ĐI!!!!!” Diệp Diễm gầm lên, như thể hoàn toàn không hề cảm thấy đau đớn do bị đạn bắn, bộc phát sức chiến đấu đáng kinh ngạc như kẻ dũng mãnh không thể gục ngã! Anh chỉ dựa vào hai khẩu súng mà đứng trước dệt lưới phòng ngự bảo vệ hai người Trình Thanh Lam!
Nhưng Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân sao có thể đi được chứ?!
Sự dũng mãnh của Diệp Diễm vượt quá tưởng tượng của đối phương, hai bên nhất thời rối loạn. Một binh lính áo đen bắn xối xả, một binh lính khác nhào về phía Diệp Diễm. Diệp Diễm vươn một tay ra đoạt lấy dao trên tay binh lính đó, lật tay cứa lên cổ hắn. Binh sĩ bỏ mạng đổ máu như giếng phun, bắn khắp mặt Diệp Diễm!
Mà Diệp Diễm máu me khắp mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt như bốc lửa, căm tức nhìn bốn binh lính ở ven biển đồng thời đánh úp về phía anh!
Trình Thanh Lam không kiềm chế được mà run rẩy, rốt cuộc thét lên một tiếng khàn khàn, vươn bộ trảo sắc nhọn bên tay phải xé nát mặt tên lính đang ôm ghì lấy thắt lưng Diệp Diễm!
Vậy mà đã muộn! Chỉ chậm một bước thôi mà ba binh lính cùng Diệp Diễm đều lăn xuống vách đá!
Trình Thanh Lam trơ mắt nhìn Diệp Diễm toàn thân đầy máu rơi xuống biển, lập tức bị sóng biển nuốt trọn! Ba người hội Hoàng Địch Linh ở một bên giơ súng bắn càn quét về phía biển! Mặt biển nhuộm màu máu đỏ rực! Trình Thanh Lam đột nhiên quay đầu lại, lao về phía ba người kia như cơn bão. Cô đấm vào bụng Hoàng Địch Linh, Hoàng Địch Linh không thể tránh được, đau đớn ngã xuống đất. Cô không đợi hai người kia phản ứng đã nghiêng người vọt tới một tên, trong lúc đó nâng nòng súng tay trái lên bắn mũ bảo hiểm của tên còn lại!
Hai người đàn ông cũng ngã xuống.
Chỉ còn một mình Trình Thanh Lam vẫn đứng thẳng. Ở đằng xa, Trần Giai Tân bị thương nặng cũng ngã lăn dưới đất, người đầy máu, ruột đã rớt ra khỏi bụng, nhưng vẫn mang vẻ mặt phẫn nộ, vùng vẫy muốn bò dậy.
Trình Thanh Lam không quan tâm kẻ địch trên mặt đất, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mặt biển lặng thinh. Cô không hề chần chừ, chạy hai ba bước lấy đà, phi người nhảy xuống biển.
Bỗng có một sức lực khổng lồ níu cô lại trước khi cô phi người ra cứu Diệp Diễm. Khi người cô tung lên cách vách núi khoảng nửa mét, bỗng nhiên bị một sức lực mãnh liệt túm lại, bổ nhào về phía vách núi!
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc này khiến trái tim cô run rẩy!
Bên hông bị một bài tay mãnh mẽ quen thuộc mà xa lạ ôm chặt, Trình Thanh Lam bực tức không thèm quay đầu lại, cùi chỏ huých mạnh ra sau! Người nọ né sang một bên; vậy mà khuỷu tay còn lại của Trình Thanh Lam lại tiếp tục tấn công. Anh bị huých mạnh, đau đớn kêu lên một tiếng rồi buông tay. Trình Thanh Lam tránh thoát được, tức giận quay đầu lại!
Đinh Nhất đứng sau lưng cô, một tay ôm ngực phải, trầm mặt nhìn cô.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, sáng quắc mà trầm tĩnh như nước.
“Anh làm gì vậy?” Trình Thanh Lam tức giận quát lên, liếc thấy Trần Giai Tân đã nhắm nghiền hai mắt từ lúc nào, giờ đang nằm ngửa trong vũng máu.
Đinh Nhất không trả lời, đấm mạnh lên vai Trình Thanh Lam! Trình Thanh Lam né qua, chân Đinh Nhất đột nhiên quặp lấy đùi Trình Thanh Lam. Trình Thanh Lam không thể tránh nổi, nòng súng trên tay trái nâng lên nhanh như chớp.
Động tác của Đinh Nhất dừng lại, họng súng màu xám lạnh lẽo chĩa lên trán anh. Mà ngón tay trắng nõn của Trình Thanh Lam giữ chặt nơi cò súng. Cô thở hổn hển, hoàn toàn đối lặp với hơi thở khẽ khàng của anh.
“Tôi sẽ nổ súng!” Trình Thanh Lam cắn chặt răng, “Anh cứ thử nhúc nhích xem!”
Đinh Nhất yên lặng một lát rồi lên tiếng: “Anh ta đã chết rồi.”
“Cút!” Trình Thanh Lam gào lên một tiếng vang vọng khiến lồng ngực mình tê dại, tai phải cũng ong ong. Súng cô chĩa về phía Đinh Nhất: “Tại sao anh lại ở đây? Tại sao?”
Đinh Nhất không đáp lời, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, đôi mắt đen vô cùng sắc bén, nhưng trán anh vẫn kề sát họng súng: “Đi theo tôi!”
“Không!” Ngón tay Trình Thanh Lam vẫn giữ chặt cò súng, sốt ruột nhìn về phía biển. Tuy vậy, màu đỏ rực trên mặt biển xanh sẫm ngày càng lan ra, nhưng không có một ai nổi lên mặt nước. Lòng cô cũng chìm dần, chìm dần, chìm đến cùng cực theo mặt biển gợn sóng này.
“Đi theo tôi!” Đinh Nhất chợt gầm lên một tiếng, trán nổi gân xanh!
Trình Thanh Lam không thể trì hoãn thêm giây phút nào nữa! Cô hít sâu một hơi, họng súng bỗng dịch xuống. Pằng!!!!! Đinh Nhất kêu đau một tiếng, lùi lại nửa bước, nhìn cô với vẻ không thể tin nổi.
Máu tươi ồ ạt chảy ra từ vai Đinh Nhất. Trình Thanh Lam dứt khoát xoay người định lao ra biển, lại bất chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
“Muốn giết tôi sao?” Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, nhưng cũng lạnh lẽo mà vô cùng tàn nhẫn.
Trình Thanh Lam nghiêng đầu nhìn anh lần cuối theo phản xạ có điều kiện. Song, cô lại nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất, khó tin nhất!!!
Đó không phải là Đinh Nhất. Anh ta không còn là Đinh Nhất nữa!
Người đàn ông trước mắt vẫn mặc quân phục rằn ri của Đinh Nhất, thậm chí vẫn mang khuôn mặt của Đinh Nhất. Nhưng người này hoàn toàn không phải là Đinh Nhất!
Từ cổ anh trở xuống được bao trong quân trang, cánh tay, cổ, và gương mặt lộ bên ngoài đã biến thành màu trắng bạc! Khuôn mặt vẫn anh tuấn như vậy, nhưng cô lại có thể thấy rõ mạch máu màu tím ẩn hiện dưới da!
Khuôn mặt anh vẫn thon dài tuấn tú như cũ, nhưng đôi mắt đã tím đậm sâu không thấy đáy. Một chiếc râu trong suốt màu bạc trắng dài chừng một mét đã lẳng lặng mọc trên đỉnh đầu anh từ lúc nào. Mà cánh tay buông thõng của anh cũng đã biến đổi. Trình Thanh Lam chưa từng thấy bàn tay nào to lớn mà dài như vậy, ngón tay của anh ta tối thiểu cũng phải hai mươi centimet!
Trên vai máu vẫn chảy đầm đìa, nhưng chẳng biết đã biến thành màu tím tinh khiết từ khi nào. Máu màu tím!
Mà Trình Thanh Lam nghe thấy tiếng xương thịt anh tách ra! Tập trung nhìn lại, anh ta đã mọc cánh! Một đôi cánh màu bạc trắng chậm rãi xòe rộng sau lưng. Đó là một đôi cánh khổng lồ, chậm rãi vươn mình đón gió.
Mà phía sau anh, ba người Hoàng Địch Linh bị Trình Thanh Lam đánh giờ đang chao đảo đứng dậy. Họ cung kính đứng sau lưng anh, với dáng điệu kẻ tùy tùng, giơ súng lên nhắm vào Trình Thanh Lam.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Trình Thanh Lam không thể tin vào mắt mình nữa. Cô đã từng thấy sinh vật có hình dáng như vậy ở thư viện Đế Quốc ở Nam Thành.
Giọng nói run rẩy, nói lên câu trả lời cho hết thảy mọi việc: “Người. . . . . . Hack. . . . . . ley!”
Người Hackley, đến từ Siêu Tân Tinh thuộc chòm sao Volans β. Hai năm trước đã bị Cố tướng quân tàn sát.
Mà người Hackley có thể thay đổi vẻ ngoài của mình, chính là hoàng tộc với số lượng cực kỳ ít ỏi trên hành tinh xa lạ đó.
Thì ra là vậy, thảo nào Đinh Nhất lại xuất hiện ở nơi đây; thảo nào đám người Hoàng Địch Linh lại phục tùng anh ta. Thì ra anh ta đứng sau hết thảy, nhìn họ u mê chịu chết!
Đinh Nhất, hoặc là sinh vật giống đực không thể xưng là Đinh Nhất kia, người Hackley toàn thân màu trắng bạc đột nhiên nhào về phía Trình Thanh Lam! Trình Thanh Lam giơ súng bắn vào đùi anh ta, vậy mà bàn tay phải khổng lồ vung lên, viên đạo lao nhanh bỗng biến mất như không khí!
Viên đạn rơi xuống đất từ tay anh, nhưng tốc độ không hề thuyên giảm. Chốc lát đã tới trước mặt Trình Thanh Lam, chuôi dao đột nhiên đập lên gáy cô.
Trình Thanh Lam chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt màu trắng bạc yêu dị chợt tiến tới gần, gáy đau đớn, mọi thứ trước mặt bỗng tối sầm.
Hình ảnh biển rộng, mặt trời và vách đá bỗng chốc vỡ vụn ngay trước mắt!
Bàn tay run rẩy nâng về phía Diệp Diễm biến mất, đây là cố gắng cuối cùng của Trình Thanh Lam trước khi hoàn toàn bất tỉnh.
------------------
Tại dinh thự tối cao của thống soái, Nam Thành.
Vòng phòng hộ ngoài cánh cửa phòng chỉ huy quân đội chợt mở ra, một người đàn ông mặc quân trang xông tới với tốc độ gần như chạy.
“A Đồng!” Người đàn ông mặc quân trang nói với giọng gấp rút, “Diệp Diễm chết rồi!”
Có lẽ quá gấp rút mà anh ta quên mất phải gọi “Tướng quân”.
Tướng quân trẻ tuổi đứng thẳng trước hàng loạt màn hình treo lơ lửng chậm rãi xoay người lại, không hề gợn sóng: “Diệp Diễm? Người đứng đầu quân đội lưu vong?”
Người tới - Thư Bình Nam gật đầu: “Vừa nhận được tin của Hà Khâm Du, Diệp Diễm mưu đồ dẫn quân Zombie tấn công Nam Thành! Cuối cùng khi Diệp Diễm xuất hiện ở phòng tuyến thì bị quân canh phòng may mắn đánh gục!”
Cố Đồng yên lặng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Không đúng.”
Thư Bình Nam nhướng mày: “Ngài nghi ngờ Khâm Du?”
Cố Đồng không trả lời.
Thư Bình Nam nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Không phải nửa tháng trước chúng ta đã theo dõi được vùng đất chết bộc phát cuộc chiến quy mô lớn sao? Có lý do để tin tưởng rằng quy mô lớn như vậy nhất định là cuộc chiến giữa Zombie và quân lưu vong. Nên tôi cho rằng Diệp Diễm không có lý do gì để phản bội. Nhưng Khâm Du canh giữ biên phòng, anh ta cũng không cần thiết phải nói dối!”
“Đã điều tra được tại sao Zombie lại đột nhiên bị thuần hóa thành quân đội chưa?” Cố Đồng nói.
Thư Bình Nam lắc đầu: “Cự ly quá xa, vệ tinh của chúng ta lại chưa được sửa chữa, không thể nào quan sát được. Các chuyên gia cho rằng đã áp dụng kỹ thuật khống chế sóng điện não của sinh vật. Nhưng có lẽ quân biên phòng Nam Thành đã quan sát được chuyện gì đó.”
Cố Đồng không bày tỏ ý kiến, khuôn mặt lành lạnh có vẻ hơi mỏi mệt: “Mặc kệ đi. Không có bất kỳ kỹ thuật nào có thể vượt qua thuốc khống chế Zombie của chúng ta.”
“Tướng quân. . . . . . Nhất định phải thử loại thuốc nguy hiểm như vậy sao?” Thư Bình Nam nói.
Đã có vô số tướng lĩnh, chính khách khuyên Cố tướng quân, cứ dùng tên lửa oanh tạc, san bằng vùng đất Zombie và vùng đất chết, còn có thể dọn sạch đại lục.
Vậy mà Cố tướng quân vẫn không đồng ý. Còn kiên trì hơn một năm trời, bắt các nhà khoa học nghiên cứu chế tạo thuốc khống chế Zombie.
Lần này, anh cũng kiên trì như vậy.
Anh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Thư Bình Nam. Cho dù Thư Bình Nam đã nhìn quen gương mặt này, nhưng vẫn bị sắc mặt lạnh lẽo của anh làm cho kinh ngạc.
Anh ta nói: “Bình Nam, họ cũng từng là con người.”
Ánh mắt của anh nhìn về phương Bắc xa xôi: “Tổ tiên của chúng ta từng nói: ‘Biết là không thể nhưng vẫn cố hết sức'. Trước tiên dùng thuốc cải tạo thuần phục, rồi tìm cách khôi phục họ trở thành con người. Tôi sẽ không từ bỏ.”
Thư Bình Nam yên lặng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, không nói nên lời.
“Về phần Diệp Diễm.” Cố Đồng nói, “Cậu bí mật đi thăm dò. Tôi không nghi ngờ sự trung thành của Hà Khâm Du. Nhưng tùy tiện giết chết Diệp Diễm không phải là hành động anh ta nên có. Có lúc, sự trung thành sẽ khiến một người lý trí làm chuyện ngu xuẩn.”
Ngay tại lúc đó, ở vùng đất Zombie cách xa mấy ngàn dặm.
Tại căn phòng rộng rãi ở nơi cao nhất trên tòa thành đá tro xám cổ xưa.
Hoàng hôn, trên chiếc giường lớn nằm chính giữa phòng.
Thân thể trắng nõn bị dây hợp kim dẻo buộc chặt, cố định trên giường. Áo sơ mi quân đội màu trắng mỏng tang khó có thể che lại những nơi kín đáo.
Trình Thanh Lam hoảng sợ bừng tỉnh.
Nước biển gợn sóng, tiếng súng ngất trời!
Những luồng đạn dày đặc như thể tấm lưới khổng lồ ào ạt tiến tới chỗ Diệp Diễm, Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân. Phía bắc, phía tây, không nơi nào để trốn. Cuộc tấn công thực sự ép họ vào chỗ chết!
Song, phản ứng của Diệp Diễm lại nhanh hơn bất kỳ ai!
Ngay khi binh lính Nam Thành - rõ ràng đã giao ước liên minh - đột nhiên lại nhắm họng súng vào ba người họ, súng lục trên tay trái Diệp Diễm đột ngột chuyển hướng, bắn liền ba phát với tốc độ khó tin. Ba binh sĩ mặc đồ bảo vệ màu đen ngã ngửa, chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống vách đá.
Mà Diệp Diễm hoàn toàn không nhìn bên phải phía trước, súng lục trên tay phải đã đồng thời xả đạn, người đàn ông bên cạnh Hoàng Địch Linh lảo đảo lùi về sau mấy bước!
Ngay lúc đó, thân thể Diệp Diễm cũng chấn động mạnh. Trần Giai Tân và Trình Thanh Lam phản ứng lại; súng máy của Trình Thanh Lam, súng lục của Trần Giai Tân đồng thời quét về phía tây và phía bắc!
Nhưng cùng lúc, đạn của kẻ địch cũng xẹt qua! Hai người Trình Trần một trước một sau rên lên một tiếng! Trình Thanh Lam bị binh lính Nam Thành bắn hai phát vào ngực, nhưng bởi vì có áo chống đạn nên cũng không đau đớn. Nhưng bụng Trần Giai Tân bị trúng một viên đạn của Hoàng Địch Linh. Mặc dù như thế, hai người Trình Trần không hẹn mà cùng vươn tay, túm lấy bả vai Diệp Diễm, kéo anh nấp ra sau tường!
Trình Thanh Lam thật sự không thể tin vào những gì trước mắt mình! Cô giang hai tay muốn kéo Diệp Diễm ra sau bảo vệ! Vậy mà thân thể Diệp Diễm vô cùng vững vàng, anh cố chấp đứng thẳng chắn trước mặt cô, hai khẩu súng trên tay vẫn nhả đạn dữ dội, khiến đối phương không dám ló đầu ra!
Nhưng cảnh tưởng có thể nói là anh dũng lẫy lừng này, trong mắt Trình Thanh Lam lại tuyệt vọng không gì tả xiết! Đầu óc cô trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Lòng cô như có tiếng kêu xé lòng, nhưng dù cô há miệng vẫn không thể phát ra âm thanh. Đôi tay run rẩy của cô giơ súng bắn loạn xạ, binh lính áo đen lại ngã thêm hai người! Nhưng có ích lợi gì? Có ích lợi gì chứ?
Trong tình cảnh rối ren loạn lạc, chỉ có tấm lưng rộng của Diệp Diễm vẫn vững vàng như núi. Hai vết đạn bắn trên lưng chảy máu đầm đìa.
Trong nháy mắt đó, anh giết chết ba người bên đối phương, đồng thời cũng thành công tránh thoát được đạn của bảy binh lính khác, nhưng anh không thể tránh khỏi luồng đạn có thể xuyên qua mọi loại áo chống đạn của ba người hội Hoàng Địch Linh.
“ĐI!!!!!” Diệp Diễm gầm lên, như thể hoàn toàn không hề cảm thấy đau đớn do bị đạn bắn, bộc phát sức chiến đấu đáng kinh ngạc như kẻ dũng mãnh không thể gục ngã! Anh chỉ dựa vào hai khẩu súng mà đứng trước dệt lưới phòng ngự bảo vệ hai người Trình Thanh Lam!
Nhưng Trình Thanh Lam và Trần Giai Tân sao có thể đi được chứ?!
Sự dũng mãnh của Diệp Diễm vượt quá tưởng tượng của đối phương, hai bên nhất thời rối loạn. Một binh lính áo đen bắn xối xả, một binh lính khác nhào về phía Diệp Diễm. Diệp Diễm vươn một tay ra đoạt lấy dao trên tay binh lính đó, lật tay cứa lên cổ hắn. Binh sĩ bỏ mạng đổ máu như giếng phun, bắn khắp mặt Diệp Diễm!
Mà Diệp Diễm máu me khắp mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt như bốc lửa, căm tức nhìn bốn binh lính ở ven biển đồng thời đánh úp về phía anh!
Trình Thanh Lam không kiềm chế được mà run rẩy, rốt cuộc thét lên một tiếng khàn khàn, vươn bộ trảo sắc nhọn bên tay phải xé nát mặt tên lính đang ôm ghì lấy thắt lưng Diệp Diễm!
Vậy mà đã muộn! Chỉ chậm một bước thôi mà ba binh lính cùng Diệp Diễm đều lăn xuống vách đá!
Trình Thanh Lam trơ mắt nhìn Diệp Diễm toàn thân đầy máu rơi xuống biển, lập tức bị sóng biển nuốt trọn! Ba người hội Hoàng Địch Linh ở một bên giơ súng bắn càn quét về phía biển! Mặt biển nhuộm màu máu đỏ rực! Trình Thanh Lam đột nhiên quay đầu lại, lao về phía ba người kia như cơn bão. Cô đấm vào bụng Hoàng Địch Linh, Hoàng Địch Linh không thể tránh được, đau đớn ngã xuống đất. Cô không đợi hai người kia phản ứng đã nghiêng người vọt tới một tên, trong lúc đó nâng nòng súng tay trái lên bắn mũ bảo hiểm của tên còn lại!
Hai người đàn ông cũng ngã xuống.
Chỉ còn một mình Trình Thanh Lam vẫn đứng thẳng. Ở đằng xa, Trần Giai Tân bị thương nặng cũng ngã lăn dưới đất, người đầy máu, ruột đã rớt ra khỏi bụng, nhưng vẫn mang vẻ mặt phẫn nộ, vùng vẫy muốn bò dậy.
Trình Thanh Lam không quan tâm kẻ địch trên mặt đất, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mặt biển lặng thinh. Cô không hề chần chừ, chạy hai ba bước lấy đà, phi người nhảy xuống biển.
Bỗng có một sức lực khổng lồ níu cô lại trước khi cô phi người ra cứu Diệp Diễm. Khi người cô tung lên cách vách núi khoảng nửa mét, bỗng nhiên bị một sức lực mãnh liệt túm lại, bổ nhào về phía vách núi!
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc này khiến trái tim cô run rẩy!
Bên hông bị một bài tay mãnh mẽ quen thuộc mà xa lạ ôm chặt, Trình Thanh Lam bực tức không thèm quay đầu lại, cùi chỏ huých mạnh ra sau! Người nọ né sang một bên; vậy mà khuỷu tay còn lại của Trình Thanh Lam lại tiếp tục tấn công. Anh bị huých mạnh, đau đớn kêu lên một tiếng rồi buông tay. Trình Thanh Lam tránh thoát được, tức giận quay đầu lại!
Đinh Nhất đứng sau lưng cô, một tay ôm ngực phải, trầm mặt nhìn cô.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, sáng quắc mà trầm tĩnh như nước.
“Anh làm gì vậy?” Trình Thanh Lam tức giận quát lên, liếc thấy Trần Giai Tân đã nhắm nghiền hai mắt từ lúc nào, giờ đang nằm ngửa trong vũng máu.
Đinh Nhất không trả lời, đấm mạnh lên vai Trình Thanh Lam! Trình Thanh Lam né qua, chân Đinh Nhất đột nhiên quặp lấy đùi Trình Thanh Lam. Trình Thanh Lam không thể tránh nổi, nòng súng trên tay trái nâng lên nhanh như chớp.
Động tác của Đinh Nhất dừng lại, họng súng màu xám lạnh lẽo chĩa lên trán anh. Mà ngón tay trắng nõn của Trình Thanh Lam giữ chặt nơi cò súng. Cô thở hổn hển, hoàn toàn đối lặp với hơi thở khẽ khàng của anh.
“Tôi sẽ nổ súng!” Trình Thanh Lam cắn chặt răng, “Anh cứ thử nhúc nhích xem!”
Đinh Nhất yên lặng một lát rồi lên tiếng: “Anh ta đã chết rồi.”
“Cút!” Trình Thanh Lam gào lên một tiếng vang vọng khiến lồng ngực mình tê dại, tai phải cũng ong ong. Súng cô chĩa về phía Đinh Nhất: “Tại sao anh lại ở đây? Tại sao?”
Đinh Nhất không đáp lời, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, đôi mắt đen vô cùng sắc bén, nhưng trán anh vẫn kề sát họng súng: “Đi theo tôi!”
“Không!” Ngón tay Trình Thanh Lam vẫn giữ chặt cò súng, sốt ruột nhìn về phía biển. Tuy vậy, màu đỏ rực trên mặt biển xanh sẫm ngày càng lan ra, nhưng không có một ai nổi lên mặt nước. Lòng cô cũng chìm dần, chìm dần, chìm đến cùng cực theo mặt biển gợn sóng này.
“Đi theo tôi!” Đinh Nhất chợt gầm lên một tiếng, trán nổi gân xanh!
Trình Thanh Lam không thể trì hoãn thêm giây phút nào nữa! Cô hít sâu một hơi, họng súng bỗng dịch xuống. Pằng!!!!! Đinh Nhất kêu đau một tiếng, lùi lại nửa bước, nhìn cô với vẻ không thể tin nổi.
Máu tươi ồ ạt chảy ra từ vai Đinh Nhất. Trình Thanh Lam dứt khoát xoay người định lao ra biển, lại bất chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
“Muốn giết tôi sao?” Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, nhưng cũng lạnh lẽo mà vô cùng tàn nhẫn.
Trình Thanh Lam nghiêng đầu nhìn anh lần cuối theo phản xạ có điều kiện. Song, cô lại nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất, khó tin nhất!!!
Đó không phải là Đinh Nhất. Anh ta không còn là Đinh Nhất nữa!
Người đàn ông trước mắt vẫn mặc quân phục rằn ri của Đinh Nhất, thậm chí vẫn mang khuôn mặt của Đinh Nhất. Nhưng người này hoàn toàn không phải là Đinh Nhất!
Từ cổ anh trở xuống được bao trong quân trang, cánh tay, cổ, và gương mặt lộ bên ngoài đã biến thành màu trắng bạc! Khuôn mặt vẫn anh tuấn như vậy, nhưng cô lại có thể thấy rõ mạch máu màu tím ẩn hiện dưới da!
Khuôn mặt anh vẫn thon dài tuấn tú như cũ, nhưng đôi mắt đã tím đậm sâu không thấy đáy. Một chiếc râu trong suốt màu bạc trắng dài chừng một mét đã lẳng lặng mọc trên đỉnh đầu anh từ lúc nào. Mà cánh tay buông thõng của anh cũng đã biến đổi. Trình Thanh Lam chưa từng thấy bàn tay nào to lớn mà dài như vậy, ngón tay của anh ta tối thiểu cũng phải hai mươi centimet!
Trên vai máu vẫn chảy đầm đìa, nhưng chẳng biết đã biến thành màu tím tinh khiết từ khi nào. Máu màu tím!
Mà Trình Thanh Lam nghe thấy tiếng xương thịt anh tách ra! Tập trung nhìn lại, anh ta đã mọc cánh! Một đôi cánh màu bạc trắng chậm rãi xòe rộng sau lưng. Đó là một đôi cánh khổng lồ, chậm rãi vươn mình đón gió.
Mà phía sau anh, ba người Hoàng Địch Linh bị Trình Thanh Lam đánh giờ đang chao đảo đứng dậy. Họ cung kính đứng sau lưng anh, với dáng điệu kẻ tùy tùng, giơ súng lên nhắm vào Trình Thanh Lam.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Trình Thanh Lam không thể tin vào mắt mình nữa. Cô đã từng thấy sinh vật có hình dáng như vậy ở thư viện Đế Quốc ở Nam Thành.
Giọng nói run rẩy, nói lên câu trả lời cho hết thảy mọi việc: “Người. . . . . . Hack. . . . . . ley!”
Người Hackley, đến từ Siêu Tân Tinh thuộc chòm sao Volans β. Hai năm trước đã bị Cố tướng quân tàn sát.
Mà người Hackley có thể thay đổi vẻ ngoài của mình, chính là hoàng tộc với số lượng cực kỳ ít ỏi trên hành tinh xa lạ đó.
Thì ra là vậy, thảo nào Đinh Nhất lại xuất hiện ở nơi đây; thảo nào đám người Hoàng Địch Linh lại phục tùng anh ta. Thì ra anh ta đứng sau hết thảy, nhìn họ u mê chịu chết!
Đinh Nhất, hoặc là sinh vật giống đực không thể xưng là Đinh Nhất kia, người Hackley toàn thân màu trắng bạc đột nhiên nhào về phía Trình Thanh Lam! Trình Thanh Lam giơ súng bắn vào đùi anh ta, vậy mà bàn tay phải khổng lồ vung lên, viên đạo lao nhanh bỗng biến mất như không khí!
Viên đạn rơi xuống đất từ tay anh, nhưng tốc độ không hề thuyên giảm. Chốc lát đã tới trước mặt Trình Thanh Lam, chuôi dao đột nhiên đập lên gáy cô.
Trình Thanh Lam chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt màu trắng bạc yêu dị chợt tiến tới gần, gáy đau đớn, mọi thứ trước mặt bỗng tối sầm.
Hình ảnh biển rộng, mặt trời và vách đá bỗng chốc vỡ vụn ngay trước mắt!
Bàn tay run rẩy nâng về phía Diệp Diễm biến mất, đây là cố gắng cuối cùng của Trình Thanh Lam trước khi hoàn toàn bất tỉnh.
------------------
Tại dinh thự tối cao của thống soái, Nam Thành.
Vòng phòng hộ ngoài cánh cửa phòng chỉ huy quân đội chợt mở ra, một người đàn ông mặc quân trang xông tới với tốc độ gần như chạy.
“A Đồng!” Người đàn ông mặc quân trang nói với giọng gấp rút, “Diệp Diễm chết rồi!”
Có lẽ quá gấp rút mà anh ta quên mất phải gọi “Tướng quân”.
Tướng quân trẻ tuổi đứng thẳng trước hàng loạt màn hình treo lơ lửng chậm rãi xoay người lại, không hề gợn sóng: “Diệp Diễm? Người đứng đầu quân đội lưu vong?”
Người tới - Thư Bình Nam gật đầu: “Vừa nhận được tin của Hà Khâm Du, Diệp Diễm mưu đồ dẫn quân Zombie tấn công Nam Thành! Cuối cùng khi Diệp Diễm xuất hiện ở phòng tuyến thì bị quân canh phòng may mắn đánh gục!”
Cố Đồng yên lặng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Không đúng.”
Thư Bình Nam nhướng mày: “Ngài nghi ngờ Khâm Du?”
Cố Đồng không trả lời.
Thư Bình Nam nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Không phải nửa tháng trước chúng ta đã theo dõi được vùng đất chết bộc phát cuộc chiến quy mô lớn sao? Có lý do để tin tưởng rằng quy mô lớn như vậy nhất định là cuộc chiến giữa Zombie và quân lưu vong. Nên tôi cho rằng Diệp Diễm không có lý do gì để phản bội. Nhưng Khâm Du canh giữ biên phòng, anh ta cũng không cần thiết phải nói dối!”
“Đã điều tra được tại sao Zombie lại đột nhiên bị thuần hóa thành quân đội chưa?” Cố Đồng nói.
Thư Bình Nam lắc đầu: “Cự ly quá xa, vệ tinh của chúng ta lại chưa được sửa chữa, không thể nào quan sát được. Các chuyên gia cho rằng đã áp dụng kỹ thuật khống chế sóng điện não của sinh vật. Nhưng có lẽ quân biên phòng Nam Thành đã quan sát được chuyện gì đó.”
Cố Đồng không bày tỏ ý kiến, khuôn mặt lành lạnh có vẻ hơi mỏi mệt: “Mặc kệ đi. Không có bất kỳ kỹ thuật nào có thể vượt qua thuốc khống chế Zombie của chúng ta.”
“Tướng quân. . . . . . Nhất định phải thử loại thuốc nguy hiểm như vậy sao?” Thư Bình Nam nói.
Đã có vô số tướng lĩnh, chính khách khuyên Cố tướng quân, cứ dùng tên lửa oanh tạc, san bằng vùng đất Zombie và vùng đất chết, còn có thể dọn sạch đại lục.
Vậy mà Cố tướng quân vẫn không đồng ý. Còn kiên trì hơn một năm trời, bắt các nhà khoa học nghiên cứu chế tạo thuốc khống chế Zombie.
Lần này, anh cũng kiên trì như vậy.
Anh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Thư Bình Nam. Cho dù Thư Bình Nam đã nhìn quen gương mặt này, nhưng vẫn bị sắc mặt lạnh lẽo của anh làm cho kinh ngạc.
Anh ta nói: “Bình Nam, họ cũng từng là con người.”
Ánh mắt của anh nhìn về phương Bắc xa xôi: “Tổ tiên của chúng ta từng nói: ‘Biết là không thể nhưng vẫn cố hết sức'. Trước tiên dùng thuốc cải tạo thuần phục, rồi tìm cách khôi phục họ trở thành con người. Tôi sẽ không từ bỏ.”
Thư Bình Nam yên lặng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, không nói nên lời.
“Về phần Diệp Diễm.” Cố Đồng nói, “Cậu bí mật đi thăm dò. Tôi không nghi ngờ sự trung thành của Hà Khâm Du. Nhưng tùy tiện giết chết Diệp Diễm không phải là hành động anh ta nên có. Có lúc, sự trung thành sẽ khiến một người lý trí làm chuyện ngu xuẩn.”
Ngay tại lúc đó, ở vùng đất Zombie cách xa mấy ngàn dặm.
Tại căn phòng rộng rãi ở nơi cao nhất trên tòa thành đá tro xám cổ xưa.
Hoàng hôn, trên chiếc giường lớn nằm chính giữa phòng.
Thân thể trắng nõn bị dây hợp kim dẻo buộc chặt, cố định trên giường. Áo sơ mi quân đội màu trắng mỏng tang khó có thể che lại những nơi kín đáo.
Trình Thanh Lam hoảng sợ bừng tỉnh.