Ánh Sáng Thành Phố

Chương 07 - Phần 04

Thình lình, Phương Mộc cảm thấy phía sau lưng mình bị Mễ Nam đẩy mạnh một cái, ngay sau đó, cô từ bên người Phương Mộc xoẹt một cái xông ra ngoài, cây dù trong tay phụt một tiếng mở ra!
Phương Mộc không kịp nghĩ nhiều, nghiêng người lao ra khỏi giữa cầu thang, vừa mới vung đèn pin cường quang trong tay, liền cảm thấy dưới chân trượt một cái, cả người nặng nề té lăn trên mặt đất, đèn pin cũng rời tay bay ra ngoài.
Đối phương cũng đã bị kinh hãi, lấy đèn pin che trên trán cuống quít lui ra phía sau, cơ hồ là cùng lúc, Phương Mộc nghe được một trận thanh âm kim loại va chạm quen thuộc.
Đó là tiếng nạp đạn!
Mẹ nó, hắn cư nhiên có súng! Tâm Phương Mộc đóng băng —— Thế này thì phiền toái rồi!
Mễ Nam hiển nhiên cũng nghe thấy thanh âm nạp đạn, cô không suy nghĩ nhiều đem tán dù quẳng về hướng đối phương, xoay người lại che trên người Phương Mộc.
Phương Mộc vừa vội vừa tức, giãy giụa muốn đứng lên, muốn đem Mễ Nam che chở sau người. Nhưng Mễ Nam mở rộng tứ chi, gắt gao ôm lấy Phương Mộc, trong lúc nhất thời khóa cứng không cho anh động đậy.
Đối phương hiển nhiên đã chiếm thế thượng phong, sau khi né tránh cây dù, ánh sáng lập tức bao phủ sang. Kỳ quái chính là, hắn không nổ súng. Vài giây sau, một thanh âm khiến người ta càng thêm kinh ngạc vang lên:
"Phương Mộc?"
Nửa giờ sau, Phương Mộc và Mễ Nam ngồi trong một quán thức ăn nhanh, đối diện là Dương Học Vũ vẻ mặt âm trầm.
Đèn pin từ trong tay Phương Mộc bay ra cũng không phụ lòng sứ mạng của nó, mặc dù không phải cố ý, nó vẫn cứng rắn nện trên trán Dương Học Vũ. Giờ phút này, Dương Học Vũ đang dùng chai bia ướp lạnh xoa trên cục u màu tím bầm kia, tay còn lại đùa nghịch bao súng bên hông.
Nơi đó là một khẩu súng ngắn kiểu 49, nửa giờ trước, Dương Học Vũ thiếu chút nữa dùng nó bắn trúng Mễ Nam.
Mễ Nam xem xét một đống thạch cao vỡ vụn, chúng nó đã không cách nào hợp lại thành một khối nữa, có chút bộ phận đã bể thành bột. Sắc mặt Mễ Nam càng khó coi hơn, cuối cùng đem chúng nó quét vào trong một túi nhựa, nặng nề rơi vào trong hộp dấu chân.
Phương Mộc nhìn Mễ Nam, suy nghĩ một chút, hỏi dò: "Bằng không. . . . . .Lại trở về làm lại một phần khác?"
Mễ Nam không nói chuyện, ngụm lớn ăn khoai tây chiên, nhìn qua đói bụng lắm. Sau một hồi, cô lạnh lùng phun một câu:
"Dấu vết nguyên thủy đã bị anh ta giẫm lên phá hủy, có làm lại vài lần cũng chẳng nghĩa lý gì."
Mặt Dương Học Vũ mang theo vẻ tức giận, lớn tiếng biện hộ: "Tôi cũng đâu cố ý! Hơn nữa, ai có thể ngờ muộn thế rồi các người còn ra đó lấy dấu chân hả?"
Phương Mộc vội hòa giải. Anh nhìn cục u trên trán Dương Học Vũ, cảm thấy rất áy náy.
"Cậu không sao chứ?"
Dương Học Vũ hừ một tiếng, cũng không cảm kích: "Anh tự quan tâm đến mình đi."



Bộ dáng Phương Mộc hiện tại đích xác vô cùng chật vật, đầy người tro bụi bùn đất không nói, trên gò má trái cũng có một vết xước thật to, khuỷu tay và xương hông đều đau rát, phỏng chừng ngã trầy rồi.
Bia và thức ăn được mang lên, Mễ Nam xới một chén cơm, cũng không ngẩng đầu lên mà im lặng ăn. Hai nam nhân cũng không nói lời nào. Phương Mộc giằng co đến nửa đêm, cũng đói bụng, nhưng không có lòng dạ nào ăn uống. Dấu chân thật vất vả lấy được bị hủy hoại trong chốc lát, điều này khiến anh cảm thấy buồn bực. Ăn vài ngụm, Phương Mộc lấy thuốc ra rầu rĩ hút.
Dương Học Vũ ngược lại không hề nhàn rỗi, một ly lại một ly rót bia, thỉnh thoảng nhìn quét qua mặc Phương Mộc và Mễ Nam. Ngồi một lúc lâu, anh ta đột nhiên hỏi: "Hai người các bạn sao lại đi cùng nhau?"
"Ngẫu nhiên đụng phải." Phương Mộc suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao cậu đến hiện trường?"
Dương Học Vũ không nói lời nào, chỉ đứng dậy rót đầy bia trong ly thủy tinh trước mặt Phương Mộc, sau đó nâng ly ra hiệu.
"Tôi còn lái xe," Phương Mộc vội vàng khoát tay, "Không thể uống."
Dương Học Vũ đem ly bia ừng ực xử lý, nói năng thô lỗ: "Anh có phải là đàn ông không đây?"
Phương Mộc vừa tức giận vừa buồn cười: "Việc này cùng việc có phải là đàn ông hay không chẳng liên quan! Hơn nữa, chúng ta là cảnh sát, không thể biết luật mà phạm luật."
"Không hề gì." Dương Học Vũ lại nâng ly lên, "Đã làm nhiều năm như vậy, mọi mặt tôi đều có người quen —— Ai cũng chẳng quản được chúng ta."
"Vẫn không nên." Phương Mộc đẩy ly ra, "Có cơ hội rồi nói tiếp."
Dương Học Vũ trừng mắt: "Con mẹ nó anh đập tôi thành như vậy, mời anh ly bia còn lý lý sự sự?"
Lời này khiến cho Phương Mộc khó mà chối từ tiếp, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận lấy ly bia. Vừa mới nâng lên, Mễ Nam bên cạnh đã đoạt đi.
"Tôi thay anh ấy uống." Mễ Nam mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Dương Học Vũ, ngửa thẳng cổ, đem bia trong ly một hơi uống cạn. Phương Mộc muốn đạt lại ly, đã không kịp rồi.
Mặt Dương Học Vũ đỏ lên, gân xanh trên cổ cũng nhảy nhảy.
"Cô dựa vào cái gì thay anh ta uống hả?"
"Tập kích anh là tôi bố trí đó." Mễ Nam đặt ly bia xuống, hai gò má ửng đỏ, "Tôi hướng anh bồi tội."
Mặt Dương Học Vũ càng đỏ hơn, nói chuyện cũng trở nên không đầu không đuôi: "Không cần. . . . . .Tôi không phải nghĩ như thế. . . . . .Tôi biết. . . . . ." Thật sự nói không rõ nữa rồi, dứt khoát cũng ngửa cổ lên trời uống sạch bia trong ly.
Phương Mộc có chút cáu kỉnh, chuyện này là thế nào đây!
Mễ Nam uống bia xong, xách hộp dấu chân lên, ra hiệu cho Phương Mộc đi cùng cô.
"Phương Mộc, đưa em về."

Phương Mộc vừa muốn đứng dậy, Dương Học Vũ cách bàn túm lấy anh.
"Cô đi đi, Phương Mộc không thể đi."
Phương Mộc bị túm một cái lảo đảo, bất đắc dĩ hỏi han: "Cậu lại muốn gì đây?"
"Nói chuyện với anh."
"Nói chuyện gì?"
"Nói về vụ án!"
Phương Mộc không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, tận lực nhẫn nại nói: "Học Vũ, cậu uống nhiều rồi, hôm nào bàn lại được chứ?"
Dương Học Vũ không trả lời anh, chỉ hướng Mễ Nam lúc lắc đầu: "Cô đi trước đi."
Mễ Nam nhìn Dương Học Vũ, lại nhìn Phương Mộc, xoay người rời đi.
Phương Mộc vội vàng nói câu chú ý an toàn, về đến nhà nhắn tin cho anh, cũng không biết Mễ Nam có nghe được không, chỉ thấy cô đẩy cửa ra, biến mất trong bóng đêm.
Phương Mộc bỏ tay Dương Học Vũ ra, châm một điếu thuốc, nhìn Dương Học Vũ đang đỏ mặt tía tai, không nhịn được nói: "Nói đi, cậu có ý kiến gì không?"
Dương Học Vũ đã an tĩnh lại, cũng chầm chậm châm một điếu thuốc, sương khói phun ra nuốt vào, cách bàn ăn, thâm ý sâu xa nhìn Phương Mộc.
Một lúc lâu, anh ta phun ra một câu: "Ông anh giỏi nha."
Phương Mộc ngẩn ra: "Có ý tứ gì?"
Dương Học Vũ cười cười, đưa tay gạt tàn thuốc, lúc ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt lại lộ ra rất nhiều oán hận.
"Đêm hôm khuya khoắc, anh có bản lãnh túm Mễ Nam ra giúp anh điều tra vụ án. . . . . ." Dương Học Vũ dừng một chút, "Anh không biết cô ấy đang bị bệnh sao?"
Phương Mộc nhịn xuống tức giận: "Tôi đã nói với cậu, chúng tôi tình cờ gặp nhau."
"Thay anh đỡ đạn, thay anh uống rượu, đó cũng là trùng hợp?"
"Cậu đừng nói bậy!" Phương Mộc đề cao thanh âm.

"Cậu không phải muốn nó về vụ án sao? Tới cùng có nói hay không? Không nói tôi đi."
Dương Học Vũ thoáng cái lại tiu nghỉu xuống, sau khi nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh ta phất tay gọi phục vụ viên tới, lại thêm hai chai bia.
Phương Mộc lẳng lặng nhìn anh ta tự rót tự uống một mình, mở miệng hỏi: "Tại sao cậu quay về hiện trường?"
"Hôm nay sau khi cuộc họp kết thúc, tôi vẫn ở lại trong cục." Dương Học Vũ ợ một cái, "Trước mắt là vụ án này, trong đầu cũng là vụ án trung học số 47 nọ, luôn bất giác đem hai vụ án này đặt cùng nhau."
Tâm trạng Phương Mộc có chút thư thái, xem ra cảm giác đúng về Dương Học Vũ.
"Cậu cũng cảm thấy hai vụ này có chỗ tương tự?"
"Ừ." Dương Học Vũ gật gật đầu, "Bất quá, chỉ là cảm giác. Dù sao thủ pháp của hai vụ, nơi chốn, đặc thù nạn nhân đều có khác biệt rất lớn. Cho nên, tôi muốn đến hiện trường nhìn lại một chút, có lẽ có đầu mối nào đó mà chúng ta bỏ sót."
"Đã phát hiện được gì?"
"Cái này." Dương Học Vũ chỉa chỉa cục bầm tím trên đầu, tức giận nói.
Phương Mộc nhịn không được nở nụ cười, rút ra một điếu thuốc vứt cho Dương Học Vũ.
Sắc mặt Dương Học Vũ tốt hơn một chút, châm điếu thuốc lá, lại hỏi: "Hai người hình như đã có phát hiện?"
"Cũng không tính là phát hiện gì, mấy dấu chân mơ hồ thôi." Phương Mộc có chút hậm hực, "Vốn dự định lấy về kiểm tra một chút, kết quả còn bị cậu giẫm lên phá hủy."
Nhìn thần sắc khó xử của Dương Học Vũ, Phương Mộc liền an ủi, "Bất quá, cũng chưa chắc là đầu mối gì có giá trị, có lẽ là một ít dấu chân không liên quan không chừng."
Dương Học Vũ ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Cách hồi lâu, anh ta nhìn Phương Mộc, lại thử dò hỏi: "Anh và Mễ Nam rất thân sao?"
Phương Mộc thoáng trầm ngâm, gật gật đầu: "Có thể coi là vậy."
"Làm sao hai người biết nhau?"
"Cậu có cần phải tám chuyện vậy không chứ?" Sắc mặt Phương Mộc trầm xuống, "Việc đó không liên quan đến cậu."
"Đương nhiên có liên quan." Dương Học Vũ thoáng đề cao giọng, "Mễ Nam là người trong cục chúng ta, cũng là. . . . . .em gái nhỏ của tôi. Anh một người sắp kết hôn, chú ý ngôn hành cử chỉ một chút được không?"
"Cậu uống nhiều quá rồi hả?" Phương Mộc hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, phất tay gọi phục vụ viên, "Tính tiền."
Dương Học Vũ sống chết không chịu để cho Phương Mộc trả tiền, hai người sau vài câu tranh chấp, Dương Học Vũ đem hai tờ tiền trăm tệ xanh vỗ lên bàn bỏ đi. Phương Mộc nhìn anh ta bộ dáng bước chân tập tễnh, đưa ra đề nghị muốn đưa anh ta về. Dương Học Vũ lại cự tuyệt, Phương Mộc không còn cách nào, lại không thể tùy ý để anh ta lái xe về nhà, không thể làm gì khác hơn là nhét anh ta vào trong một chiếc taxi cho yên chuyện.
Về đến nhà, đã là rạng sáng hơn 1h. Phương Mộc chợt nghĩ đến một việc, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, nhưng không có tin nhắn Mễ Nam gửi tới. Anh suy nghĩ một chút, liên tục soạn mấy tin, nhưng đều xóa sạch toàn bộ, cuối cùng chỉ gửi đi vài chữ: Về đến nhà chưa?
Tín hiệu gửi hoàn tất, Mễ Nam không lập tức trả lời. Có lẽ đã ngủ. Phương Mộc nghĩ như vậy, nhưng lại không thể thuyết phục mình an tâm đi ngủ.
Liêu Á Phàm không có ở nhà, không có tiếng chương trình TV ồn ào lúc về đến nhà hay tiếng chuông di động thỉnh thoảng vang lên, lúc này trong căn hộ một phòng an tĩnh vô cùng. Phương Mộc tựa trên sofa, đột nhiên cảm thấy toàn thân cao thấp đều đau nhức lợi hại. Anh lẳng lặng ngồi một hồi, nhấm nháp cảm giác mệt mỏi từ trong xương cốt từng chút lan tràn.



Nửa giờ sau, điện thoại di động của Phương Mộc vẫn không hề có động tĩnh gì, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng, vẫn là ảo não đem điện thoại vứt trên sofa, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh không có gì ăn, Phương Mộc lấy ra một lon bia, đi tới ban công.
Đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt phả vào mặt, theo sát sau đó, chính là cảm giác mát lạnh càng phát tán càng nặng nề. Mưa đã tạnh, thành thị sau khi được tẩy rửa lại không có cảm giác tươi mát được bao nhiêu. Khói bụi trôi nổi bị nước mưa pha trộn thành cáu bẩn, dai dẳng bám vào tất cả đối tượng, nhìn ra rất dính dớp, khiến cho kẻ khác tâm sinh chán ghét.
Phương Mộc chậm rãi uống bia, cảm thụ chất lỏng lạnh lẽo nọ xuyên qua cổ họng, tiến vào dạ dày, sau đó trong lỗ chân lông lan ra một chút nhiệt lượng.
Tri giác của thân thể dần dần khôi phục, da bị xây xát bắt đầu đau rát. Anh nhếch nhếch miệng, ngửa cổ uống cạn bia. Sau đó trở về phòng khách, cởi bỏ từng lớp quần áo toàn thân.
Vị trí bị thương tập trung nửa người bên trái, da khuỷu tay và hông đều trầy xước, có nhiều chỗ còn đang rớm máu. Sau khi xử lý xong vết thương ngoài da, trên trán Phương Mộc đã thấm ra một lớp mồ hôi tinh mịn. Anh gian nan đứng lên, thử hoạt động khớp xương toàn thân, không phát hiện nội thương nghiêm trọng, nhưng ngực và phía sau lưng đều phát hiện một khối máu bầm.
Phương Mộc suy nghĩ một chút, lập tức ý thức được đây là Mễ Nam lưu lại trên người anh.
Trong nháy mắt vừa nghe được tiếng nạp đạn, Mễ Nam phản ứng theo bản năng là bảo vệ Phương Mộc. Điều này làm cho anh cảm thấy một tia ấm áp, còn có khó xử và tội lỗi thật sâu.
Thời khắc mấu chốt, thân thủ của mình cư nhiên không bằng một nữ nhân. Chật vật ngã sấp xuống không nói, trái lại còn phải để cho cô gái này bảo vệ mình. Nếu phản ứng của Dương Học Vũ chậm chút nữa, sợ rằng nửa đời sau của Phương Mộc đều phải trải qua trong thống khổ và tự trách.
Lúc Dương Học Vũ hỏi mình có phải là một người đàn ông hay không, Phương Mộc có chút chột dạ. (╮(╯▽╰)╭)
Anh chợt ý thức được, địch ý của Dương Học Vũ đối với mình, càng nhiều hơn chính là xuất phát từ sự ghen ghét đối với việc anh và Mễ Nam cùng một chỗ.
Xem ra, anh chàng này thích Mễ Nam.
Phương Mộc tựa trên sofa, đột nhiên cười cười.
Dương Học Vũ là một anh chàng rất được, chí ít từ biểu hiện của buổi tối hôm nay đến xem, anh ta cùng Mễ Nam thật đúng một đôi rất thích hợp.
Nhưng mà. . . . . .
Sau cái "nhưng mà" đó, Phương Mộc không muốn nghĩ nữa. Anh chỉ nhớ rõ, tình hình khi anh luống cuống tay chân cố gắng đứng lên che chở Mễ Nam phía sau người, Mễ Nam gắt gao ôm lấy mình. Tại một khắc kia, Phương Mộc mạnh cỡ nào cũng không làm sao lay chuyển hai tay cô.
Một loại tự ti mãnh liệt chợt nảy lên trong lòng.
Một người mang đầy sẹo đời như tôi, một người rối loạn thần kinh như tôi, một người yếu ớt như tôi, một người lưng gánh trách nhiệm nặng nề như tôi. . . . . .
Đáng giá để cô làm như vậy sao?
Thình lình, điện thoại di động "Đinh" một tiếng vang lên, màn hình cũng phát sáng.
Phương Mộc ngây ra một lúc, vội vàng nắm lấy di động.
Người gửi là Mễ Nam, nội dung chỉ có một chữ: Ừ.
Ủ rũ như thủy triều, quét thẳng vào mặt.

back top