Ánh Sáng Thành Phố

Chương 09 - Phần 02

Trong cục trải qua nghiên cứu, lại cho ra hai phương án. Thứ nhất, yêu cầu tất cả xí nghiệp sản xuất, buôn bán túi nước trong thành phố cung cấp danh sách khách hàng từng mua túi nước cùng loại trong hai tháng qua, sắp xếp điều tra từng cái; Thứ hai, mở rộng phạm vi điều tra nguồn gốc túi nước ra toàn quốc, đồng thời đệ trình cảnh sát địa phương hợp tác điều tra.
Đây chắc chắn là công trình phí thời gian phí sức nhất không thể nghi ngờ, nhưng mà, dưới tình hình vật chứng có hạn, cũng chỉ đành làm thế.
Về phần số liệu trên túi nước này, sau khi chuyển đến phòng lấy vật chứng được hoàn nguyên trạng thái cũ. Phương Mộc nhìn thấy nguyên trạng tổ số liệu nọ lập tức loại bỏ khả năng thứ nhất, tức số điện thoại của khách hàng. Bởi vì trước tổ số liệu nọ còn có vài mẫu chữ, nối liền là XCXJ02828661, cùng số di động và số điện thoại bàn trong nước hoàn toàn bất đồng.
Suy đoán không có ý nghĩa gì, bởi vì khó có thể xác nhận người viết tổ mã hóa này. Chỉ đành chờ tin tức phía Dương Học Vũ trước, nếu như có thể loại trừ khả năng người sản xuất và người bán hàng viết, vậy kết luận cũng chỉ có một —— Hung thủ trên túi nước viết xuống tổ mã hóa này.
Chờ đợi, là chuyện khiến người ta lo âu mà bất đắc dĩ.
Song, cảnh sát cũng không phải là không có chuyện để làm.
Từ nửa cuối năm 2011 đến nay, ngoại trừ án mạng trung học số 47 và án mạng tiểu khu Phú Dân ra, tỉ suất án kiện hình sự vốn vẫn tiếp tục tăng cao. Trong đó vụ án ác tính xảy ra đều điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn, còn lại, đều là một vài vụ trộm cướp cùng gây rối trật tự xã hội. Những vụ án này, vô luận lớn nhỏ, đều phân tán lực lượng điều tra của cảnh sát ở một mức độ nào đó.
Xét từ tình hình hiện nay, án mạng trung học số 47 trên thực tế bị rơi vào trạng thái tạm ngừng, tất cả đầu mối đều đã gián đoạn. Án mạng tiểu khu Phú Dân phát sinh gần đây cũng chưa đi được tới đâu, ngoại trừ dùng phương thức mò kim đáy bể sắp xếp điều tra nguồn gốc của túi nước ra, cũng không có tiến triển rõ ràng. Người nhà của Ngụy Minh Quân và mẹ Khương Duy Lợi cứ cách vài ngày lại đến cục nghe tiến độ điều tra phá án của vụ án. Chủ sự hai vụ án này là Dương Học Vũ bị hỏi đến chịu không nổi phiền, cuối cùng dứt khoát trốn mất dạng. Nghe nói mẹ của Khương Duy Lợi lại chạy đến văn phòng phân cục trưởng quỳ xuống, phân cục trưởng và ủy viên chính trị liên tục khuyên nhủ, thật vất vả mới đem bà lão dụ đi được.
Sau một lần ở trong phòng hội nghị trốn hồi lâu nữa, Dương Học Vũ vốn thần kinh đang căng thẳng rốt cuộc không khống chế được, trước mặt mọi người đập bể ly nước.
"Biến mẹ đi, điều tôi đến đội trị an đi! Tốt xấu còn có thể đổi lại được một tiếng khen của nhân dân! Khương Duy Lợi loại súc sinh này chết một mạng đỡ một gánh nặng cho xã hội! Vì hắn, bố đây nửa tháng chưa ngủ được một giấc đàng hoàng rồi!"



Trái với Dương Học Vũ sứt đầu mẻ trán, Phương Mộc lại nhàn rỗi hơn nhiều. Vốn dĩ, phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm sở cảnh sát phái anh đến phân cục, chính là tác dụng hỗ trợ điều tra. Hiện tại vụ án kẹt ở đây, mỗi ngày ngâm mình ở phân cục cũng không có ý nghĩa gì.
Bất quá, Phương Mộc cũng không nhàn rỗi lắm. Từ sau khi Liêu Á Phàm đưa ra yêu cầu tìm việc làm, anh liền cho ra đủ loại tưởng tượng cho sự kiện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Mộc quyết định an bài cho Liêu Á Phàm đến viện phúc lợi Nhà Thiên Sứ trước, thứ nhất hoàn cảnh quen thuộc, cũng có thể làm bạn với chị Triệu, thứ hai có thể rãnh rỗi học chút kỹ năng, tính toán một chút cho tương lai.
Ngoài dự liệu của Phương Mộc, Liêu Á Phàm kiên quyết không đến viện phúc lợi Nhà Thiên Sứ, mà đưa ra ý muốn đến sở cảnh sát. Phương Mộc lại càng hoảng sợ. Sở cảnh sát? Đây không phải nơi muốn là có thể đến. Vả lại, với điều kiện hiện giờ của Liêu Á Phàm, ngay cả nhân viên đánh chữ cũng đảm nhiệm không được.
"Quét dọn? Phòng thu phát?" Liêu Á Phàm cũng không kén chọn nghề, "Cọ nhà xí cũng được."
Phương Mộc dở khóc dở cười, nhẫn nại giải thích với Liêu Á Phàm: Sở cảnh sát thuộc về cơ quan nhà nước cấp cao, bất luận nhân viên công tác nào đều phải bố trí cực kỳ thận trọng, không phải người như Phương Mộc có thể quyết định được.
"Vậy đến bệnh viện đi, con nghe nói mẹ nuôi của Hình Lộ công tác ngay trong bệnh viện."
Cô bé cư nhiên còn biết cả việc này! Phương Mộc suy nghĩ một chút, có lẽ chị Triệu tiết lộ cho cô biết hoàn cảnh gia đình của Hình Lộ rồi. Thật giật mình, Phương Mộc ý thức được Liêu Á Phàm đối với việc tìm việc làm đã lo lắng rất lâu rồi, hơn nữa đã có ý kiến của mình.
Nhưng mà, cô đưa ra ý nghĩ này có lẽ khả thi. Dương Mẫn một năm trước điều đến làm chủ nhiệm khoa nhi bệnh viện nhân dân thành phố, với chức vụ của chị cùng mối quan hệ, an bài một công việc hẳn không phải việc gì khó.
Đối với thỉnh cầu của Phương Mộc, Dương Mẫn rất thoải mái đáp ứng. Hai ngày sau, chị liền thông báo Phương Mộc mang Liêu Á Phàm đến làm việc.

Lão Hình khi còn sống, từng cung cấp trợ giúp cho cuộc sống Liêu Á Phàm. Dương Mẫn cũng biết ngọn nguồn sâu xa giữa Liêu Á Phàm và Phương Mộc. Khi gặp lại, cũng không có cảm giác quá xa lạ với nhau. Nhưng mà, Dương Mẫn vẫn nhìn mái tóc nhuộm màu lam của Liêu Á Phàm vài lần.
Ngoại trừ màu tóc đáng chú ý, biểu hiện của Liêu Á Phàm hôm nay coi như khuôn mẫu. Không chỉ cố ý mặc y phục Mễ Nam mua cho cô, trên mặt cũng chỉ trang điểm sơ, gói thuốc lá bình thường không rời người cũng vứt ở nhà.
Dương Mẫn hơi áy náy nói cho Phương Mộc, với tình hình trước mắt của Liêu Á Phàm, chỉ có thể làm một ít chuyện lao động chân tay đơn giản. Cho nên chị dựa vào quan hệ đưa Liêu Á Phàm sắp xếp đến ban hộ công, phụ trách giúp đỡ y tá chăm sóc những người mắc bệnh nặng. Tiền lương không cao, song tự nuôi sống bản thân hẳn không thành vấn đề.
"Cô bé hiện tại. . . . . ." Thừa dịp Liêu Á Phàm đi nhận đồng phục, Dương Mẫn lén lút hỏi Phương Mộc, "Có bằng cấp gì?"
Phương Mộc suy nghĩ một chút, lúc Liêu Á Phàm trốn đi chưa tốt nghiệp phổ thông, cho nền nhiều nhất xem như một bằng cấp hai.
"Không thành vấn đề." Dương Mẫn trái lại rất tự tin, "Việc hộ công không nhiều lắm, thời gian rảnh có thể dùng ôn tập thi tốt nghiệp gì gì đó. Sau khi lấy được văn bằng thì thi một bằng chứng nhận y tá nữa, nửa đời sau xem như có một vật bảo đảm rồi."
Dương Mẫn nói khiến Phương Mộc cảm thấy vui mừng, tâm tình cũng sáng tỏ thông suốt.
Đang khi nói chuyện, Liêu Á Phàm đã thay đồng phục xong, bước ra. Đồng phục hộ công màu lam nhạt hơi rộng, mặc trên người cô có vẻ thùng thình. Cô bé có chút bức rức bất an, không ngừng nhìn Phương Mộc, lại nhìn Dương Mẫn, hai tay xoắn tới xoắn lui vạt áo.
Dương Mẫn nhìn Liêu Á Phàm từ trên xuống dưới, cười nói: "Thế này không phải quá tốt rồi sao." Dứt lời, chị mang theo Liêu Á Phàm đến phòng nghỉ hộ công.

Phương Mộc cũng yên lòng, có Dương Mẫn chăm sóc, tin tưởng Liêu Á Phàm sẽ làm việc thật vui vẻ. Mắt thấy thời gian không còn sớm, anh cũng cùng Dương Mẫn tạm biệt.
Gần nửa tháng không tới sở làm việc. Phương Mộc đến chỗ Biên Bình chào hỏi trước, đem hai tình hình điều tra phá án của hai vụ án mạng báo cáo sơ lược. Biên Bình suy nghĩ một chút, nói với Phương Mộc: "Tạm thời cậu cũng không giúp được gì nữa, vừa vặn phía trên có chuyện này, cậu giúp trước việc này nhé."
Sở nghiên cứu tâm lý đại học sư phạm thành phố C và phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội sở cảnh sát tỉnh liên hợp muốn làm một hạng mục tổng hợp án lệ, nội dung chủ yếu là những vụ án kẻ giết người tâm lý dị thường trong phạm vi toàn bộ tỉnh.
Biên Bình nói: "Thằng nhóc cậu, vài năm nay xem như kiến thức rộng rãi rồi, đem án lệ hiện có sửa sang lại một chút, thêm vào tổng hợp." Thấy mặt Phương Mộc lộ vẻ khó xử, Biên Bình dựa về phía sau, xòe hai tay.
"Cậu cũng đừng trông cậy vào anh à, anh là ông già rồi, so ra kém với những đồng chí thanh niên các cậu đây."
Phương Mộc bị chọc nở nụ cười, nghĩ thầm sư huynh này cũng thích chọc ghẹo quá đi, không thể để anh ấy tiện nghi được. Ngoài miệng đáp ứng, từ trên bàn Biên Bình thuận tay lấy đi nửa hộp thuốc lá Trung Hoa. Mới vừa đi tới cửa, Biên Bình lại bảo cậu.
"Cậu cầm này, hôm qua từ phân cục Khoan Bình chuyển tới đó." Biên Bình đưa qua tấm vé, nụ cười trên mặt thoáng thu lại, "Chu Chí Siêu đã xuất viện."
Phương Mộc nhất thời chưa kịp phản ứng: "A?"
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Phương Mộc liền trừng lớn.
Năm 2008 đối với người Trung Quốc mà nói, là một năm đặc biệt. Một đại hội thể dục thể thao toàn thế giới đều theo dõi, trở thành mục tiêu phóng thích nội tâm cuồng nhiệt của mỗi người dân trong nước.
Song, trong trí nhớ của vài người, năm 2008 gây cho bọn họ, không phải là vinh quang cả nước vui mừng, mà là sự thảm thiết thấm đẫm máu tươi.



Từ lúc vào hạ tới nay, khu Khoan Bình thành phố C liên tiếp phát sinh hai vụ đột nhập vào nhà cưỡng hiếp giết người.
Vụ án mạng đầu tiên phát sinh ở căn hộ 301 lầu 3 tòa nhà số 4 tiểu khu Tân Trúc. Người chết Trương mỗ, 27 tuổi. Chưa lập gia đình, thất nghiệp. Khi còn sống sau khi bị dùng vũ lực cưỡng hiếp, bị dây điện thoại bàn siết cổ dẫn đến ngạt thở tính cơ giới gây tử vong. Hung thủ là bình thản vào nhà. Từ một chậu cá hố đã chuẩn bị xong xuôi và thùng rác trống rỗng trong phòng bếp suy đoán, nạn nhân khi xuống lầu vứt rác, bị hung thủ theo đuôi vào nhà thực hiện cưỡng hiếp giết người. Điểm này, từ trong một túi rác đầy đầu đuôi cá ở điểm tập trung đổ rác dưới lầu có thể cho ra được nghiệm chứng. Bởi vậy có thể suy đoán, hung thủ mặc dù bình thản vào nhà, nhưng cũng không phải là người quen của nạn nhân.
Hiện trường có lượng nhỏ dấu vết vật lộn, áo ngủ chất liệu bông vải nạn nhân mặc trên người cơ hồ bị xé nát. Kết hợp với dấu chân ở hiện trường thu được, bước đầu suy đoán hung thủ thân cao hơn 1m75, thân thể cường tráng, khả năng làm lao động chân tay. Hung thủ ở hiện trường để lại lượng lớn dấu vết vật chứng, kể cả dấu tay, dấu chân và bằng chứng sinh học như tinh dịch lưu lại trong âm đạo nạn nhân. Xem ra, hung thủ không quan tâm, cũng không che giấu hành vi phạm tội.
Vụ án mạng thứ hai phát sinh ở nhà số 202 hộ 4 phòng tòa nhà số 22 ký túc xá công nhân viên xưởng kỹ thuật thành phố C, nạn nhân Lịch mỗ, 39 tuổi, đã kết hôn, khi còn sống là nhân viên thu ngân của hệ thống siêu thị nào đó. Nạn nhân sao khi bị dùng vũ lực cưỡng hiếp, bị khí cụ bén chém dẫn đến tử vong do sốc vì mất máu, hiện trường vô cùng thê thảm. Hung khí là một con dao phay phát hiện ở hiện trường, thuộc sở hữu của Lịch mỗ. Hung thủ bình thản vào nhà. Từ vị trí thi thể (phòng khách), xung quanh tản mát túi mua hàng, mảnh quần áo nạn nhân mặc và giày cao gót để phán đoán, nạn nhân khi đi mua sắm về, sau khi gặp phải hung thủ, bị theo đuôi từ hành lang vào, thừa dịp khi nạn nhân mở cửa thì chen vào trong, tiếp đó thực hiện hành vi cưỡng hiếp giết người.
Ở hiện trường thu được lượng lớn dấu vết vật chứng. Qua so sánh, dấu tay và dấu chân hung thủ lưu lại ở hiện trường cùng án mạng tiểu khu Tân Trúc có cùng nhận định. Tinh dịch từ âm đạo nạn nhân, qua kiểm tra DNA, cũng cùng vật chứng sinh học lấy từ vụ án mạng tiểu khu Tân Trúc tương xứng. Đến tận đây, phân cục Khoan Bình quyết định nhập hai vụ án cùng xử lý, thành lập tổ chuyên án, cũng hướng phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội sở cảnh sát tỉnh cầu trợ.
Phương Mộc được sở cảnh sát phái tới tổ chuyên án, cũng tham dự phân tích chỉnh hợp hai vụ án. Trong đó, không ít chỗ ý vị sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ.
Thứ nhất, địa điểm phát sinh của hai vụ án cách nhau không xa, khoảng cách thẳng tắp không quá một km;
Thứ hai, thời gian của hai vụ án cách nhau tám ngày, thời gian xảy ra án cùng là buổi chiều trong khoảng hơn 2h30. Nhiều lần gây án như thế, vả lại địa điểm tương đối tập trung, cũng lựa chọn xuống tay vào ban ngày, đây chứng tỏ hung thủ hoặc hoàn toàn không có đầy đủ năng lực phản điều tra, hoặc là do càn rỡ đến cực điểm;
Thứ ba, hung thủ gây án tỏ ra vô kế hoạch, có đặc điểm quy luật. Hai người bị hại đều là bị theo đuôi vào nhà, sau khi cưỡng hiếp, hung thủ đều dùng vật phẩm lấy được ở hiện trường xem như hung khí, thực hiện hành vi giết người. Sau khi gây án, hung khí đều bị tùy tiện vứt sang một bên ở hiện trường phạm tội, hơn nữa không có hành vi phản điều tra tẩy sạch dấu vết;
Thứ tư, trên thân thể nạn nhân, trên áo quần cùng với dây điện thoại và cán dao phay dùng làm hung khí, đều phát hiện vật chất dạng dầu mỡ màu vàng. Qua kiểm tra đo lường, thành phần chủ yếu của dầu mỡ màu vàng là mỡ động vật, còn chứa mè cay, thành phần từ hoa tiêu, nói đơn giản chính là nguyên liệu thực phẩm tục xưng là dầu mè. Song, khiến người ta kinh ngạc chính là, giữa chút dầu mè này, cảnh sát lại kiểm nghiệm ra một loạt các alkaloid như narceine (là alkaloid của thuốc phiện dạng tinh thể, là thuốc ngủ và gây tê), morphine, nicotin, cocaine. Theo đó, cảnh sát hoài nghi trong dầu mè này trộn lẫn vào vỏ cây thuốc phiện.
(Tiêu: alkaloid: alkali: kiềm, oid: nhóm chất. Vậy alkaloid là những hợp chất hữu cơ có chứ dị vòng nitơ, có tính bazơ thường gặp trong nhiều loài thực vật và đôi khi là động vật. Đặc biệt, alkaloid có hoạt tính sinh lý cao đối với cơ thể người và động vật nhất là đối với hệ thần kinh)

back top