Ánh Sáng Thành Phố

Chương 09 - Phần 04

Trung tâm giám định tư pháp nửa tháng sau hoàn thành công tác giám định, đưa ra báo cáo giám định đã chuẩn bị. Báo cáo cho thấy, Chu Chí Siêu mắc bệnh tâm thần có tính ngắt quãng, hơn nữa khi phát sinh án bị vây trong trạng thái phát bệnh, thuộc loại người không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự.
Báo cáo dẫn đến bất mãn mãnh liệt từ phía gia đình nạn nhân, cũng đưa ra khiếu nại. Cảnh sát lại ủy thác đơn vị uy tính tiến hành giám định tinh thần Chu Chí Siêu, cùng kết luận trước đó không khác bao nhiêu.
Xét thấy Chu Chí Siêu khi gây án thuộc về người không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự, do đó, cảnh sát ra quyết định hủy bỏ vụ án, cũng khấu trừ biện pháp cưỡng chế hình sự với Chu Chí Siêu. Đồng thời, bởi vì Chu Chí Siêu không có người giám hộ pháp định, thông qua quyết định của cục cảnh sát thành phố C, đưa Chu Chí Siêu đến bệnh viện An Khang thành phố C cưỡng chế trị liệu.
Qua 3 năm, Chu Chí Siêu cư nhiên đã xuất viện?
Phương Mộc lật xem xấp tài liệu trong tay, đó là một phần công văn phê chuẩn của thị cục, đồng ý cho Chu Chí Siêu xuất viện, cũng phát cho phân cục Khoan Bình và sở cảnh sát nơi Chu Chí Siêu đăng ký hộ tịch.
Phương Mộc suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi: "Chu Chí Siêu nhanh như vậy đã khỏi hẳn rồi?"
"Khỏi hẳn cái rắm!" Biên Bình mắng, "Chu Chí Siêu không có người giám hộ pháp định, bất động sản duy nhất chính là của đơn vị phân phối, không qua cải cách nhà ở, không thể tự mình bán. Cho nên, phí điều trị cho gã đều là tiền chính phủ —— Cậu rõ chưa?"
Phương Mộc gật đầu. Đối với loại bệnh nhân tâm thần sinh sự gây họa cưỡng chế chữa trị bình thường do bệnh viện An Khang của vùng này phụ trách. Nhưng mà, các nơi xây dựng và bỏ vốn cho bệnh viện An Khang đều thiếu nghiêm trọng. Vốn bệnh viện An Khang chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong phạm vi cả nước cũng không vượt quá 30 viện. Giường ngủ và kinh phí điều trị vẫn là nan đề số một quấy nhiễu việc điều trị cưỡng chế. Thêm vào đó chính phủ cấp thiếu mà lại trễ nải, rất nhiều bệnh nhân tâm thần nhận điều trị cưỡng chế đã có chút chuyển biến tốt đẹp rồi liền coi như "Được chữa khỏi", qua loa đuổi ra viện cho xong việc.
Người như Chu Chí Siêu, một khi quay về xã hội, không thể nghi ngờ chính là một quả bom tùy thời có thể phát nổ.
"Thằng nhóc này, bình thường nên cẩn thận một chút." Biên Bình chỉa chỉa văn kiện photo trong tay Phương Mộc, "Tốt nhất mang theo cảnh côn tùy thân. Vạn nhất Chu Chí Siêu tìm cậu trả thù, cậu cũng có thể chống cự một trận."
"Dạ, yên tâm đi." Phương Mộc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xoay người đi.
Trở lại phòng làm việc, Phương Mộc ngồi trước bàn ngẩn người. Ngồi lần này, chính là hơn một tiếng đồng hồ.



Đối với sự tình Chu Chí Siêu xuất viện này, Phương Mộc trái lại không hề lo lắng gã sẽ đến trả thù anh, chỉ là cảm thấy có chút uể oải. Khi điều tra vụ án này, Phương Mộc đối với kết luận của hai lần giám định duy trì thái độ hoài nghi. Nhưng chương trình giám định hợp pháp, cơ cấu giám định cũng đầy quyền uy. Phương Mộc cũng chỉ có thể tiếp nhận kết quả này. Không phải anh nghĩ cần xử tử Chu Chí Siêu, mà cho rằng cần cách ly gã khỏi xã hội một thời gian, chí ít chờ đến lúc gã không đến nỗi nguy hại người khác mới xuất viện. Hiện thực lúc này đây, khiến Phương Mộc có chút cảm giác thất bại, tựa như bị một đối thủ đã định sẽ bại cuộc đột nhiên trở mình vậy.
Bất luận thế nào, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải nhắc nhở sở cảnh sát tại hộ tịch Chu Chí Siêu phải chú ý nhiều hơn đến gã, nếu gã manh nha sinh sự gây họa nữa, cũng có thể ngăn chặn được ngay. Nghĩ tới đây, Phương Mộc tra tìm số điện thoại của sở cảnh sát địa phương, bấm liền vài lần, đều là đường dây bận. Nói vậy công việc nơi đó cũng bộn bề.
Kỳ thật, cho dù có nhắc nhở, dưới tình huống nhiệm vụ công tác trị an cực kỳ nặng nhọc, nhóm dân cảnh cũng rất khó phân chia tinh lực đi chú ý một bệnh nhân tâm thần. Bên cạnh đó, bản thân lấy thân phận của phòng nghiên cứu tâm lý phạm tội, cũng khó mà yêu cầu sở cảnh sát tăng mạnh theo dõi Chu Chí Siêu. Nghĩ tới đây, Phương Mộc âm thầm nhắc nhở chính mình, lần sau nhìn thấy Dương Chưởng Vũ, phải nhờ anh ta đánh tiếng với phân cục Khoan Bình, có lẽ lực độ có thể lớn hơn chút.
Chủ ý đã quyết, Phương Mộc bắt đầu xử lý nhiệm vụ Biên Bình giao cho. Anh mở máy tính lên, thu được mấy vụ án đã xử lý những năm qua, từ đó chọn lựa ra những vụ có tính tiêu biểu, dựa theo trình tự thời gian xem xét từng cái.
Từ khi vào ngành cảnh sát tới nay, nếu theo tình huống tâm lý và trạng thái tinh thần của đối tượng tình nghi đến xem, vụ án giáo hóa trường và vụ án sông ngầm không thể nghi ngờ là những vụ án có ý nghĩa điển hình nhất. Đã qua nhiều năm, ánh mắt bất lực của nhóm người bệnh PTSD (hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương) cùng quần thể thú tính của thôn dân Lục gia thôn vẫn còn nguyên trong ký ức anh. Theo độ trượt của con chuột, một loạt những cái tên quen thuộc lần lượt hiện ra trên màn hình. . . . . .
La Gia Hải, Đàm Kỷ, Khương Đức Tiên, Khúc Nhị, Lục Thiên Trường, Lương Tứ Hải, Tiếu Vọng. . . . . .
Cuối cùng hình thành trong tổng hợp án lệ, bọn họ sẽ bị gọi là mỗ nào đó, sau đó trên giấy trắng mực in, đem hành vi phạm tội khiến người ta sợ hãi này nhất nhất tái hiện lại. Trên ý nghĩa nào đó, lịch sử phạm tội của bọn họ sẽ ghi lại suốt đời. Mà trong trí nhớ của những người bị thương tổn này, liệu có thế hay không?
Những năm gần đây, bọn họ vẫn chưa từng rời đi, vững vàng trú đóng trong một góc hồi ức nào đó, chờ đợi người đưa bọn họ vào địa ngục một lần nữa mở ra cánh cửa kia.
Người đó, chính là Phương Mộc.
Song, án lệ chiếm cứ không gian tương đối trên ổ cứng này, không khiến Phương Mộc cảm thấy tự hào chút nào. Trái lại, một lần nữa xem lại cuộc sống thấm đẫm máu tươi này, khiến cho tâm tình anh càng thêm trầm trọng. Bởi vì, anh không cách nào làm ình không quan tâm đến được. Anh không phải người đứng nhìn, mà là người đích thân trải qua; Anh không phải trọng tài, mà là người tham dự. Những cái tên này cùng hồi ức trước kia đã trở thành một phần của anh, tựa như một đồng tiền xu hai mặt, hoặc rể của một thân cây.
Kể cả bộ phận cả đời anh không muốn chạm vào nữa này.
Phương Mộc giựt ngăn kéo dưới cùng ra, phía dưới sách vở và hồ sơ, một USB màu đen lẳng lặng nằm ở đó.

Trong USB chỉ có mấy văn kiện đính kèm. Ánh mắt Phương Mộc theo thứ tự đảo qua "Án độc giả thứ bảy", "Án Mã Khải", cuối cùng, mũi tên chuột dừng ở một tài liệu mang tên "Án Tôn Phổ" thật lâu.
Anh hít sâu một hơi, nhấp hai cái.
Hình ảnh hiện ra dày đặc trên màn hình, có tranh ảnh, có bảng biểu, cũng có văn bản tài liệu. Cùng những án lệ xem trước đó bất đồng, những thứ này không đánh số theo quy tắc.
Bởi vì, đây là hồi ức thuộc về chính Phương Mộc.
Phương Mộc châm một điếu thuốc, nắm tay nâng má, mở ra một mục đặt tên là "1 (Richard Ramirez)" (*)
Vừa nhìn mục này, nhìn thẳng suốt một ngày. Khi ngẩng đầu lần nữa, ngoài cửa sổ đã là cảnh chiều hôm thâm trầm. Ngọn đèn trong cao ốc sở cảnh sát lần lượt vụt tắt. Phương Mộc ngồi trong phòng làm việc càng ngày càng tối, không muốn nhúc nhích.
Trong mông lung, những người đó ngồi vây xung quanh, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phương Mộc, tựa hồ muốn ở trên mặt anh tìm kiếm đáp án mà khi còn sống vẫn chưa được biết.
Muốn hỏi một chút "Tại sao", cũng không phải muốn biết kết quả chân chính, chẳng qua chỉ vì không cam lòng.
Phương Mộc đồng dạng nhìn lại bọn họ, tâm trạng một mảnh bình tĩnh.
Cái gọi là tốt, hỏng, đẹp, xấu, thiện, ác, đều chỉ tồn tại trong cùng một trái tim. Tử vong hay sinh tồn, đều đủ để cho tâm chúng ta tồn tại cảm kích. Trên chuyến xe lửa nhân sinh, chúng ta chỉ là bạn đồng hành với nhau mà thôi. Tôi muốn làm, chính là lưu giữ lại cuống vé của các bạn, sau đó nói cho những người khác, làm thế nào học được cách sống thật tốt, tránh điều tồi tệ nhất là cái chết.
Vì vậy, bọn họ đứng dậy rời đi, từng người biến mất trong bóng tối dày đặc. Đi cuối cùng, chính là ông ta.

Ông ta có lẽ không phải là đối thủ cường hãn nhất mà Phương Mộc gặp được trong cuộc đời này, nhưng tuyệt đối là một người điên cuồng nhất.
Ông ta vẫn như cũ mang theo vết đạn trên trán, hãm sâu, trống rỗng. Dáng đi lơ lửng, tựa hồ vừa chạm tay là có thể đụng. Mà ngay cả trên mặt hắn nụ cười nọ vẫn tràn ngập trào phúng và khiêu khích, đều rõ ràng có thể phân rõ được.
Phương Mộc lẳng lặng nhìn ông ta, tựa như trong địa lao đó nhìn thẳng nhau, mãi đến khi ông ta và nụ cười trên mặt ông ta đều tiêu tán vào không khí.
Lúc này, một tiếng "Đinh linh" khiến Phương Mộc phục hồi lại tinh thần. Trên màn hình điện thoại di động cho thấy một tin nhắn mới: Con tan tầm rồi.
Là Liêu Á Phàm gửi tới.
Phương Mộc hoạt động một chút tay chân đã tê dại, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Lúc gần đi, anh lại trở lại trước bàn làm việc, ở trên sổ ghi chép viết xuống: Hướng cục cảnh sát thành phố J lấy toàn bộ tư liệu hồ sơ án Tôn Phổ về. Sợ không đủ rõ ràng, Phương Mộc ở dưới đoạn này vẽ vài đường.
Án Tôn Phổ nhất định phải thu vào tổng hợp án lệ, không vì cái gì khác, chỉ vì đoạn ký ức này không cho phép lảng tránh.
Lái xe đến trước cửa bệnh viện thành phố, Phương Mộc từ xa xa nhìn thấy Liêu Á Phàm đứng ở ven đường. Xe còn chưa dừng ổn, cô đã giựt cửa nhảy lên xe.
"Chết cóng rồi chết cóng rồi." Cô đưa tay đặt ra đầu gió, "Sao chú giờ mới tan tầm?"
"Có công việc phải làm." Phương Mộc chỉnh nhiệt độ lên cao, "Ngày làm việc đầu tiên thế nào?"
"Hoàn hảo." Liêu Á Phàm có chút hưng phấn, bắt đầu nói luyên thuyên đủ loại kinh nghiệm ngày hôm nay.
Nhiệt độ trong xe dần dần tăng cao, mùi sát trùng trên người Liêu Á Phàm cũng phát ra càng rõ ràng. Phương Mộc hít hít mũi, đột nhiên cảm giác nó so với những thứ nước hoa rẻ tiền kia tốt hơn rất nhiều.
"Sao vậy?" Liêu Á Phàm chú ý tới động tác của Phương Mộc, vội vàng kéo quần áo sang ngửi tới ngửi lui, "Trên người con có mùi gì kỳ quái hả?"



"Không có." Phương Mộc cười cười, "Chút mùi của thiên sứ áo trắng."
Liêu Á Phàm thở phào nhẹ nhỏm, mặt lại đỏ lên.
"Con còn tưởng rằng dính thứ gì bẩn chứ, hôm nay giúp một cô gái mát xa thân thể. Đáng tiếc lắm, bộ dạng rất đẹp, lại là một người thực vật."
Về đến nhà, làm thức ăn đơn giản. Trong lúc ăn cơm, Liêu Á Phàm không ngừng nói chuyện trong bệnh viện. Phương Mộc ậm ừ nghe, trong đầu lại nghĩ chuyện khác. Thỉnh thoảng hồi phục lại tinh thần, anh chợt ý thức được, ngày hôm nay, rốt cuộc có chút hình dáng của cuộc sống đời thường.
Ăn cơm xong, Liêu Á Phàm xung phong đảm nhận rửa chén. Kế tiếp, cô đứng trước tủ quần áo chọn lựa quần áo ngày mai phải mặc. Chọn hồi lâu, lại cúi đầu nhét trở về.
"Ôi, chọn cũng vô ích, dù sao cũng phải mặc đồng phục."
Chỉ an tĩnh một hồi, Liêu Á Phàm lại bận rộn. Cô đem ba lô lấy ra hết, sau đó cẩn thận lựa vật dụng cần cho công việc. Từ ví tiền, chìa khóa, son dưỡng môi nhỏ, bao tay phân loại xong. Cuối cùng, thừa dịp Phương Mộc "không chú ý", len lén nhét vào một bao thuốc lá.
Lăn qua lăn lại đến 10h, Liêu Á Phàm rốt cuộc trở về phòng ngủ. Phương Mộc thở dài nhẹ nhõm, cũng nằm trên sofa ngủ. Trải qua đoạn thời gian khẩn trương và bận rộn trước đó, đột nhiên trầm tĩnh lại, anh nhất thời chưa thể quen lắm, trạng thái nửa tỉnh nửa mê duy trì thật lâu.
Trong mông lung, Phương Mộc chợt ý thức được, chính mình một mực nghĩ đến chuyện tổng hợp án lệ.
Anh thoáng cái tỉnh táo lại, lập tức, một cái tên vô cùng rõ ràng trong đầu:
Tôn Phổ.
_____________________________________
(*) Richard Ramirez: Lịch sử các vụ án hình sự nước Mỹ đã ghi nhận hung thủ của một loạt vụ án giết người khủng khiếp tại Los Angeles trong hai năm 1984-1985 vào nhóm những kẻ điên loạn. Hắn được báo chí mệnh danh là Sát nhân của bóng đêm, kẻ thực hiện những cuộc giết người tàn bạo mà trong cơn ác mộng cũng không thể thấy được.

back top