Ánh Sáng Thành Phố

Chương 13 - Phần 03

Phương Mộc có chút tức giận liếc mắt nhìn Dương Học Vũ, người nọ tỉnh bơ nhấp một ngụm trà, bộ dáng bình tĩnh như thường. Mắt thấy Mễ Nam đã từ một góc khác của nhà hàng đi tới, Phương Mộc vội vàng chuyển chủ đề, hỏi Thai Vĩ có muốn gọi thêm chút bánh thần quy hay không. Thai Vĩ hiển nhiên quan tâm đến hôn nhân đại sự của Phương Mộc hơn, cuống quít truy hỏi: "Cô dâu bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Đẹp không?" Không đợi anh trả lời, Thai Vĩ lại nhìn lịch trên điện thoại di động, "Dự định chừng nào lo liệu hôn sự? Sớm làm đi, anh đây ở bên cạnh còn có thể giúp cậu được nhiều chuyện."
(Tiêu: tại sao gọi là bánh thần quy? Bởi vì nhìn bề ngoài của nó khá giống cái mai rùa :D)
Mễ Nam một lần nữa ngồi xuống, nhìn Thai Vĩ, lại nhìn Phương Mộc, hiển nhiên đã nghe hiểu đề tài vừa rồi, trên mặt lại nhìn không ra biến hóa gì, chỉ cúi đầu thưởng thức chén trà, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phía Phương Mộc, tựa hồ cũng muốn nghe câu trả lời thuyết phục của anh.
Phương Mộc lại không có lòng dạ nào tiếp tục nữa, đưa tay gọi phục vụ tính tiền.
Đoàn người chia tay ở cửa phân cục, Mễ Nam sau khi hướng Thai Vĩ chào tạm biệt, liền cất bước vội vã đi vào văn phòng. Dương Học Vũ và Thai Vĩ làm động tác chào hỏi, cũng theo đuôi vào. Bãi đỗ xe chỉ còn lại Thai Vĩ và Phương Mộc.
Thai Vĩ còn canh cánh chuyện hôn sự của Phương Mộc, không ngừng oán giận: "Cậu con mẹ nó muốn kết hôn cũng không báo cho anh một tiếng, còn xem anh như anh em sao?"
"Được rồi được rồi." Phương Mộc nghe không nổi nữa, đưa tay đẩy anh ấy, "Nhanh chóng biến dùm đi."



Thai Vĩ không cam lòng ngồi vào ghế lái: "Hôm nay không uống rượu, không tính nha, hôm nào cậu phải mời anh ăn cơm, nhớ đem em dâu sang cho anh nhìn đó."
Tâm Phương Mộc nói nhìn cái đầu anh, sau khi đưa mắt nhìn theo xe Thai Vĩ lái khỏi trụ sở, xoay người đi về phía văn phòng. Mới vừa xuyên qua cửa xoay, liền nhìn thấy Dương Học Vũ đứng bên cạnh thang máy, tựa hồ đang đợi anh. "Mới vừa nhận được thông báo." Dương Học Vũ hướng anh dương dương tựa đắc cầm điện thoại trong tay, "Buổi chiều mở hội nghị phân tích tình tiết vụ án."
"Ờ." Phương Mộc nhấn nút thang máy, thuận miệng hỏi, "Mấy giờ?" Dương Học Vũ không trả lời anh, mà yên lặng nhìn Phương Mộc vài giây, đột nhiên nói: "Tôi thích cô ấy."
"Hửm?" Phương Mộc sửng sốt, sau khi ý thức được "cô ấy" là ai, lập tức dời mắt, "Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi?"
"Đương nhiên liên quan tới anh." Dương Học Vũ lập tức nói, "Tôi muốn nói chuyện với anh."
Phương Mộc không muốn để ý đến anh ta nữa, sau khi cửa thang máy mở ra, nhấc chân liền đi vào. Không ngờ, Dương Học Vũ túm lấy anh.
Phương Mộc hất vài cái, cũng hất không ra, không khỏi tức giận trong lòng. "Cậu muốn gì chứ?" Phương Mộc giận tái mặt, "Tôi nhớ kỹ vừa rồi cậu không uống rượu mà."

"Chẳng liên quan gì đến uống rượu hay không." Vẻ mặt Dương Học Vũ kiên quyết, "Tôi hy vọng anh cách xa cô ấy ra một chút!!"
"Cậu nói không biết nghĩ!" Thanh âm Phương Mộc bắt đầu lớn hơn, "Tôi cùng ai tiếp xúc, phải chờ cậu chỉ tay năm ngón sao?"
"Tôi là nói không biết nghĩ, thế nhưng, anh có thể cho cô ấy cái gì?" Dương Học Vũ dừng một chút, "Vừa rồi, Mễ Nam đã khóc."
Phương Mộc sững sờ, vài giây sau mới thì thào nói: "Khóc?"
"Ừ," Dương Học Vũ cắn cắn môi dưới, "Khi cô ấy lên lầu, tôi đã nhìn thấy."
Phương Mộc không nói gì, chỉ đờ dẫn đứng đó, tùy ý Dương Học Vũ gắt gao túm lấy cánh tay mình.

"Tôi thích cô ấy, thế nhưng, thằng ngu cũng có thể nhìn ra, Mễ Nam thích chính là anh." Ngữ khí của Dương Học Vũ khẩn thiết, còn mang theo một tia đau thương, "Anh đã có vị hôn thê, không có khả năng chịu trách nhiệm được cho cô ấy. Cho nên, tôi hy vọng, không tôi khẩn cầu anh cách xa cô ấy chút, đừng để cô ấy có được hy vọng như gần như xa này, sẽ càng làm cho cô ấy thêm thống khổ."
Một lúc lâu sao, Phương Mộc nhẹ nhàng thở dài.
"Hiện tại không phải lúc nói chuyện này. Nhưng mà, cậu yên tâm." Thanh âm Phương Mộc khản đi "Tôi sẽ không tổn thương cô ấy."
Trên hội nghị phân tích tình tiết vụ án buổi chiều, tổ chuyên án đầu tiên tổng kết tình hình tiến triển điều tra gần đây, rồi phân tích những đầu mối mới phát hiện:
Dưới sự trợ giúp của bộ phận quản lý giao thông, cảnh sát trước sau vụ án phát sinh nhiều lần tiến hành sắp xếp điều tra tình hình hoạt động của xe cộ xung quanh hiện trường phạm tội, tổng cộng phát hiện 167 chiếc xe giống nhau hoặc tương tự. Dưới kiến nghị của Phương Mộc, đối với những loại xe gia đình trong đó tiến hành sắp xếp trọng điểm. Bởi vì video theo dõi rõ ràng có độ cao thấp khác biệt, thêm vào đó xét thấy rằng hung thủ có khả năng tạm thời thay đổi biển số xe, tiến thêm một bước thu nhỏ lại phạm vi sắp xếp điều tra vẫn cần thời gian. Bất quá, có xe Jetta Sedan màu đen, xe Jetta Sedan màu trắng, xe Buick có rèm màu xám bạc, xe Chevrolet thông dụng có rèm màu xám bạc và xe có rèm Polaris màu xám sẫm, tổng cộng năm loại 75 chiếc từng xuất hiện ở phụ cận hiện trường ba vụ án. Phỏng chừng xe hung thủ điều khiển ngay trong phạm vi này.
Tình hình bộ phận giám sát mạng cung cấp lại càng không lạc quan. Trong bình luận trên mạng tin tức sự kiện liên quan đến ba vụ án, không phát hiện ngôn luận khả nghi, nhưng kẻ đòi đánh đòi giết, kẻ vỗ tay tỏ ý vui mừng chiếm hơn 90% số người bình luận. Cho dù địa chỉ IP của những người tham luận này đều nằm trong thành phố nhưng ước chừng cũng hơn vạn người. Nhằm vào bọn họ tiến hành kiếm tra từng người căn bản không có khả năng.
Về phần quan hệ với tin tức truyền thông thì lại gặp phải thất bại hoàn toàn, thiếu chút nữa còn gây ra sự kiện tin tức lớn hơn nữa. Cảnh sát ủy thác bộ phận tuyên truyền thành phố, yêu cầu tin tức truyền thông tận lực giảm bớt việc phát những tin tức tiêu cực và thổi phồng, nhất là tin tức sự kiện phát sinh trong vùng. Không ngờ tới, một yêu cầu này lại dẫn tới sự phản đối mãnh liệt của giới truyền thông tin tức. Các nhóm nhân viên công tác truyền thông có vẻ vừa phẫn nộ lại vừa uất ức. Ngày trước, nhằm vào hành vi trái pháp luật của xí nghiệp cỡ lớn, cơ quan nhà nước và nhân viên chính phủ, bộ phận tuyên truyền cũng yêu cầu tin tức truyền thông chớ lên tiếng. Hiện tại ngay cả tin tức xã hội tiêu cực bình thường cũng không cho đăng, chẳng lẽ mỗi ngày hát bài thơ ca tụng mới được? Mấy đơn vị truyền thông thậm chí liên danh viết thư gửi cho Đại biểu quốc dân thành phố, yêu cầu truy xét hành vi trái phép của cục công an thành phố thô bạo can thiệp tự do tin tức. Các ngành liên quan của Đại biểu quốc dân thành phố đối với việc này rất xem trọng, đặc biệt hẹn người phụ trách có liên quan của tổ chuyên án và cục công an thành phố nói chuyện, yêu cầu đưa ra giải thích hợp lý. Sau khi lắng nghe báo cáo, lãnh đạo cấp trên tỏ vẻ có thể thông cảm, nhưng cách làm thiếu thỏa đáng. Sau mấy phen ra sức thực hiện, cảnh sát chỉ có thể thỏa hiệp. Song, tin tức truyền thông chẳng biết từ cửa ngõ nào biết được ý đồ thật sự của cảnh sát. Cũng lấy đó làm điểm nóng tin tức tiến hành phát tin. Mặc dù bản tin này chọn lọc từ ngữ xảo diệu, quan điểm hàm hồ, song, đã hướng công chúng báo bí mật nòng cốt về hoạt động của cảnh sát điều tra: Mục tiêu sát hại của hung thủ là đương sự trong tin tức tiêu cực, đó là ác nhân trong mắt công chúng.
Trong lúc nhất thời, đủ loại suy đoán nhằm vào hung thủ và đủ loại bình luận được lưu truyền ra. Trong đó phản ứng nhiệt liệt nhất là trên internet. Trong cuộc sống bình thản đến gần như buồn chán này, một người xuất thế ngang trời như vậy, chắc chắn như được chích một liều thuốc trợ tim, vượt xa sự kích thích và mới lạ mà những bộ phim điện ảnh hồi hộp gây ra. Đặc biêt người chịu đựng cuộc sống cực khổ và hành hạ này, tựa hồ thoáng cái có thể tìm được người phát ngôn để phát tiết nội tâm phẫn uất. Ảo tưởng và nguyện vọng từ xưa đến nay, phảng phất như đã có thể thực hiện. "Lần sau giết thêm mấy tên quản lý đô thị nữa!" "Bác sĩ vô lương tâm đáng chết nhất!" "Giết đám bán sữa độc này đi!" . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



Những tiếng kêu gào cùng loại ùn ùn kéo đến trên internet.
"Cũng chưa chắc là chuyện xấu." Phân cục trưởng lật xem những văn kiện sao chép từ trang mạng tràn ngập ảo tưởng bạo lực này, có chút trào phúng mà nhếch miệng, "Cái đám người này nên dùng não thương lượng tính toán trước xem tên khốn xui xẻo kế tiếp là ai mới đúng."
Thành viên tổ chuyên án nhìn nhau không nói gì, chỉ có thể cười khổ.
Về phần mã số Phương Mộc phát hiện trên đèn xe, lại khiến tổ chuyên án chú trọng, gộp nó vào một trong những đầu mối cần tiến hành truy xét. Dưới kiến nghị của Phương Mộc, tổ chuyên án sắp xếp vài ảnh viên xem kỹ vật chứng lấy được từ hiện trường án mạng trung học số 47, tìm kiếm mã hóa tương tự có khả năng giấu trong đống giấy nháp tính toán kia, một khi phát hiện, lập tức tiến hành giám định bút tích, cùng với mã hóa lấy ra từ hai hiện trường kia làm nhận định chung.
Đầu mối mới xuất hiện này, khẳng định làm cho tình tiết vụ án vốn đã khó bề phân biệt lại càng thêm phức tạp. Ở một ý nghĩa nào đó mà nói, khó khăn của việc điều tra phá án cũng tăng thêm một bước. Sắc mặt của phân cục trưởng thật sự khó coi, các thành viên tổ chuyên án cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Sự tình đã làm ầm ĩ to, kế tiếp khẳng định sẽ làm cho sở cảnh sát tỉnh thậm chí là bộ công an thành phố chú ý cao độ, mặc dù phương diện khó khăn về kinh phí và điều động cảnh lực có thể giải quyết được, nhưng tổ chuyên án nhất định phải đưa ra một kết quả. Mà kết quả này, tựa hồ vẫn còn rất xa.
Trên hội nghị, Phương Mộc vẫn lưu ý vẻ mặt của Mễ Nam. Trên mặt cô, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đã từng khóc, thủy chung bình tĩnh như thường, cũng không phản ứng lại ánh nhìn chăm chú của Phương Mộc. Vừa tan họp, cô liền xen lẫn trong đám người vội vã rời đi. Dương Học Vũ liếc mắt nhìn Phương Mộc, tựa hồ đang cảnh cáo Phương Mộc đừng sang đây, thấy anh ngồi bất động trên ghế, mới không nói một lời theo sát Mễ Nam rời đi.
Phương Mộc ngồi trong phòng làm việc không một bóng người, chợt cảm thấy tâm tình kém tới cực điểm.

back top