Ánh Sáng Thành Phố

Chương 15 - Phần 04

Chương 15 - Ánh sáng thành thị (2)
Nhóm nhỏ được tổ chuyên án giao nhiệm vụ kiểm nghiệm vật chứng án mạng trung học số 47 từng báo cáo, trong giấy nháp tính toán không phát hiện mã hóa cùng loại, hoài nghi bị hung thủ để trên một vài tờ giấy chất chồng lên nhau. Hơn nữa, cho dù có viết mã hóa, cũng có khả năng bị vết máu che phủ. Do đó, nhóm nhỏ lại tạm thời mượn vài nhân viên khám nghiệm bút tích, trong gần trăm tờ giấy nháp tính toán tiến hành tổ hợp, tra tìm chữ viết không thuộc về nạn nhân Ngụy Minh Quân. Công việc loại này rất tốn thời gian và công sức, bất quá cũng may là đã tìm ra kết quả.
Phương Mộc gật gật đầu, nói câu vất vả cho cậu rồi. Dương Học Vũ khoát khoát tay, xoay người lên xe lái khỏi bãi đỗ xe tòa án.
Phương Mộc thì lên chiếc xe thương vụ màu đen nọ, cùng hai gã cảnh sát còn lại làm động tác chào hỏi, sau khi để bọn họ nhất nhất ký tên lên quyển sổ, bắt đầu công tác giám hộ buồn chán.
Nói nó buồn chán, kỳ thật không khoa trương chút nào. Cách mỗi nửa giờ, đám người Phương Mộc sẽ cùng cảnh sát bảo vệ bên cạnh Nhâm Xuyên tiến hành gọi điện, nhận được câu trả lời cơ hồ nhất trí.
"Nhâm Xuyên đang xem hồ sơ vụ án trong phòng làm việc, không có gì dị thường."
"Nhâm Xuyên cùng thẩm phán khác thảo luận nghiên cứu tình tiết vụ án, không có gì dị thường."
"Nhâm Xuyên chuẩn bị trước khi mở phiên tòa, không có gì dị thường."
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng lười nói tỉ mỉ, trả lời một câu không có gì dị thường rồi ngắt bộ đàm.
Nhàn đến vô vị, Phương Mộc liền cùng hai đồng sự khác trò chuyện. Nói đông kể tây nửa ngày, chủ đề tự nhiên trở về trên người Nhâm Xuyên. Một cảnh sát trẻ tuổi oán giận nói: "Con mẹ nó, lãng phí hết thời gian trên người tên khốn này. Nhân dân nếu biết chúng ta dành tinh lực lớn như vậy, nhiều tiền như vậy, bảo vệ thằng cẩu quan này, không chừng còn mắng chửi chúng ta ấy chứ."
"Đúng thế." Một cảnh sát khác phụ họa nói, "Để cho Ánh sáng thành phố kia làm thịt gã cho rồi, tất cả mọi người bớt lo ------- Đương nhiên, tốt nhất không phải trong lúc chúng ta trực ban."
Tất cả mọi người cười rộ lên. Phương Mộc cũng liên tục cười khổ theo, ánh mắt không khỏi liếc về phía cửa sổ thứ ba hướng tây lầu bốn. Đó chính là phòng làm việc của Nhâm Xuyên. Đang khi gã vùi đầu làm việc, tin rằng lòng cũng tràn đầy thấp thỏm bất an. Lúc này toàn dân đều nói gã đáng giết, nếu Nhâm Xuyên biết ngay cả cảnh sát cũng hận gã không thể chết sớm hơn một chút, không biết sẽ có cảm tưởng gì.



Thật sự không trách được những cảnh sát này, tuy trong người mang chức trách, nhưng mỗi người đều có quan điểm thiện ác của riêng mình. Giận dữ đối với phán quyết bất công, tuyệt đối không chỉ có những dân mạng này. Kỳ thật, đại đa số cảnh sát tham dự điều tra giải quyết vụ án này đều cảm thấy hoang mang thế này: Ánh sáng thành phố thật sự sai rồi sao? Bảo vệ người như vậy, mới là đúng sao?
Đúng hay sai, đối với cảnh sát mà nói kỳ thật không có ý nghĩa gì. Chỉ cần vi phạm hình pháp, mặc kệ là ai, đều phải chịu trách nhiệm hình sự. Tương ứng, chỉ cần sinh mệnh an toàn gặp phải uy hiếp, mặc kệ là ai, đều phải tiến hành bảo vệ.
Chỉ có điều nỗi buồn chán này lại làm cho người ta đặt ra câu hỏi về công việc của họ đang làm có chính đáng hay không, thực là nhàm chán. Khoảng 10h sáng, cảnh sát bảo vệ bên cạnh Nhâm Xuyên chủ động tiến hành gọi điện, nghe thanh âm rất có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Nhâm Xuyên sắp ra tòa thẩm tra xử lý một vụ án dân sự, phía bị cáo biết được quan tòa chủ thẩm là gã, cư nhiên đưa ra đề xuất với tòa án muốn Nhâm Xuyên tránh đi, lý do hoài nghi gã không thể thẩm tra xử lý vụ án này một cách công chính.
"Thằng cha này mặt tái mét cả rồi, ha ha."
Cảnh sát trong xe jeep nghe xong, cũng cười trộm không thôi.
Sắp tới giữa trưa, thời tiết càng thêm âm u, kèm theo từng trận từng trận gió lớn. Sau giờ cơm trưa, trận tuyết đầu tiên của mùa đông chậm rãi rơi xuống trên bầu trời thành phố C.
Tuyết càng rơi càng lớn, cả đất trời nhất thời bày ra một mảnh màu mờ mịt. Phương Mộc tựa vào cửa sổ xe, lẳng lặng nhìn gió lớn cuốn những bông tuyết bay lượn. Người đi trên đường đều bước đi vội vã, tựa hồ đối với trận tuyết lớn thình lình xảy ra này chưa hề chuẩn bị tâm lý. Một cô gái trang phục hợp thời cơ hồ nhảy bước chạy về phía xe taxi bên cạnh, giày da mỏng manh dưới cặp chân kia hiển nhiên đã không cách nào chống đỡ hàn ý rét thấu xương theo lượng tuyết rơi mang đến.
Phương Mộc giật mình.
Anh chợt nhớ đến, Liêu Á Phàm còn mang đôi giày thể thao mặt lưới, dưới thời tiết như vậy, khẳng định sẽ cóng mất. Anh không khỏi cuống quít trách cứ mình sơ ý, liền theo đó lại vì mình giải thích: Gần đây công tác quá bận rộn, mỗi ngày chỉ có thể gặp Liêu Á Phàm sau khi tan tầm, có vài chỗ chểnh mảng với cô bé cũng khó tránh khỏi. Song, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cách nào thoát khỏi cảm giác tội lỗi càng ngày càng lớn.
Phương Mộc nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa tới 12h30, vẫn còn trong thời gian các thẩm phán nghỉ trưa. Anh do dự trong chốc lát, uyển chuyển theo hai đồng sự khác nói phải ra ngoài xử lý chuyện, cũng cam đoan sẽ trở về thật nhanh. Bọn họ đang nhàn đến phát hoảng, rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Phương Mộc.
Phương Mộc lập tức chạy đi khởi động chiếc xe Jeep của mình, chạy đến một cửa hàng gần đó, mua một bộ áo lông màu tím và một đôi giày da cotton. Khi mua giày, anh thật sự không biết hiện tại thịnh hành kiểu dáng thế nào, ý nghĩ đầu tiên cư nhiên là gọi cho Mễ Nam nhờ tư vấn một chút. Mới vừa lấy điện thoại ra, Phương Mộc liền ý thức được tuyệt đối không ổn, cũng bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Tâm tình theo đó buồn bả, Phương Mộc rốt cuộc không lòng dạ nào chọn lựa nữa, tùy tiện mua một đôi rồi ngựa không dừng vó chạy về phía bệnh viện nhân dân thành phố C.
Liêu Á Phàm cũng không ở trong phòng nghỉ của hộ công. Mấy nữ hộ công trung niên hiển nhiên biết Phương Mộc chính là "vị hôn phu" trong miệng Liêu Á Phàm, một bên mang theo ý cười không ngừng đánh giá anh, một bên che miệng khẽ nói nhỏ với nhau. Cuối cùng, vẫn là nữ hộ công lần trước đan len kia nói cho Phương Mộc, Liêu Á Phàm ở trong phòng bệnh số 19 lầu hai.
Phương Mộc sau khi cảm ơn, mang theo túi mua hàng lại đi đến phòng bệnh 219.
Đây là một gian phòng bệnh đơn, Liêu Á Phàm đang lau sàn. Vừa khéo, Giang Á cũng đang trong phòng bệnh, đứng nói chuyện cùng một nữ y tá.
Nhìn thấy Phương Mộc tiến đến, Liêu Á Phàm vô cùng kinh ngạc.
"Sao chú lại tới đây?" Cô vô thức lấy điện thoại di động ra xem thời gian, "Lúc này là mấy giờ rồi?"
Giang Á và nữ y tá cũng đồng loạt đưa mắt hướng về phía Phương Mộc. Dưới ánh nhìn chăm chú này, Phương Mộc có vẻ rất không được tự nhiên, anh nhấc túi mua hàng trong tay, lắp bắp nói: "Tuyết rơi. . . . . .Chú đưa quần áo và giày cho con. . . . . ."
Mặt Liêu Á Phàm đỏ bừng, nhìn qua cũng rất vui sướng. Cô tiếp nhận túi mua hàng trong tay Phương Mộc, có chút ngượng ngùng nói với nữ y tá: "Chị Nam em đi thử một chút, rất nhanh sẽ trở lại." Dứt lời, cô để lại cây lau nhà, một đường chạy chậm ra khỏi phòng bệnh.
Y tá Nam cười đáp ứng, xoay người đánh giá Phương Mộc.
"Anh chính là bạn trai của Tiểu Liêu sao?" Trong ánh mắt y tá Nam lộ ra một tia tán thưởng và hâm mộ, "Anh thật tốt với cô bé."
"Lần trước lúc gặp mặt tôi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà không tiện hỏi." Giang Á cũng nói, "Phương cảnh quan, ánh mắt của anh không tồi, Tiểu Liêu là một cô gái rất tốt."
Phương Mộc không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nặn ra một nụ cười đáp lại.

"Như vậy đi, anh cứ yên tâm." Y tá Nam lại chuyển sang Giang Á, "Sáng ngày mốt sẽ trở lại, đúng không?"
"Đúng." Vẻ mặt Giang Á khẩn thiết, "Đã tạo thêm phiền toái cho cô rồi."
"Đừng khách khí. Đó cũng là việc tôi nên làm." Dứt lời, y tá Nam hướng Phương Mộc vẫy vẫy tay, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Phương Mộc và Giang Á. Bốn mắt nhìn nhau, Giang Á cười cười trước, kéo qua một cái ghế nhỏ ý bảo Phương Mộc ngồi xuống.
"Hôm nay cố ý tặng quần áo và giày cho bạn gái sao?"
Phương Mộc gãi gãi ót: "Cứ cho là vậy đi."
Giang Á nhẹ nhàng cười rộ lên: "Thật là một người đàn ông tốt mà."
"Nào có." Phương Mộc xua xua tay, ánh mắt chuyển hướng cô gái nằm trên giường bệnh, "Cùng anh so sánh, tôi vẫn kém xa."
"Ôi, tôi là không có cách nào." Giang Á ngồi bên giường, kéo bàn tay khô gầy của cô gái chậm rãi vuốt ve, "Cũng không thể bỏ mặc em ấy được."
Nữ nhân mặc dù vẫn ngủ say, sắc mặt lại xem như hồng nhuận. Có lẽ là bản năng cơ thể cảm ứng được động tác của Giang Á, hai gò má đều phớt qua một mảnh ửng hồng, hô hấp cũng thoáng dồn dập.
Giang Á vươn tay, ở trên trán và gương mặt mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tôi tin tưởng, em ấy có thể nghe được tôi nói chuyện." Động tác của Giang Á nhẹ nhàng chậm chạp, tựa hồ cô gái là một món đồ sứ vô cùng trân quý, mỏng manh dễ vỡ, "Một ngày nào đó, em ấy sẽ hồi tỉnh."
Phương Mộc vô thức nhìn tấm thẻ bệnh nhân trước giường bệnh. Ngụy Nguy.
Anh đột nhiên cảm thấy cái tên này dường như đã từng quen biết, bất giác nhẹ giọng đọc ra.



Giang Á đã nhận ra sự khác thường của Phương Mộc, nở nụ cười.
"Đúng rồi, 《 Ai là người đáng yêu nhất 》." Hắn quay đầu mặt hướng cô gái, tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu, hoặc như đang cùng cô gái trò chuyện, "Em chính là người đáng yêu nhất."
(Tiêu: "Ai là người đáng yêu nhất" là tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Trung Quốc Ngụy Nguy)
Chứng kiến một màn này khiến người ta xót xa. Tâm trạng Phương Mộc cũng có chút buồn bã.
"Cô ấy như vậy. . . . . ." Phương Mộc hỏi dò, "Đã bao lâu rồi?"
"Đã hơn nửa năm rồi." Giang Á bình tĩnh nói, "Bác sĩ nói, em ấy đang khôi phục rất tốt."
"Nguyên nhân gì khiến cô ấy hôn mê, bệnh tật, hay tai nạn?"
"Ở nơi này của em ấy có một khối u, cần phẫu thuật." Giang Á chỉ chỉ đầu mình, "Kết quả, sau khi xuống giường mổ thì không tỉnh lại nữa."
"Hả?" Phương Mộc mở to hai mắt nhìn, "Tại sao?"
"Không biết." Giang Á lắc đầu, "Lúc tôi yêu cầu bác sĩ trưởng giải thích, mới phát hiện bệnh án gì gì đó, hết thảy đã bị sửa chữa."
"Nói như vậy, bệnh viện có trách nhiệm?"
"Tôi nghĩ vậy. Nhưng mà bệnh viện không thừa nhận, chỉ đáp ứng lưu lại bệnh viện quan sát, phí dụng miễn phí toàn bộ." Giang Á than nhẹ một tiếng, "Trong tay của tôi không có bằng chứng, cũng chỉ có thể nghe theo bệnh viện sắp xếp."

back top