Ánh Sáng Thành Phố

Chương 17 - Phần 02

Ánh sáng thành phố dùng chiêu điệu hổ ly sơn, đích xác phù hợp với đặc điểm tâm tư kín đáo của hắn. Bất quá, hắn đem mục tiêu sát hại từ thẩm phán đại biểu quyền lực tư pháp quốc gia, biến thành bà lão bình thường, vậy sẽ làm hành vi phạm tội gây hiệu ứng chấn động của hắn bị giảm đáng kể. Bên cạnh đó, nếu phân tích tâm lý của Phương Mộc cùng với người đó cơ bản trùng khớp, đó là một người khá cố chấp, nói được thì làm được, hơn nữa cực đoan chú trọng đánh giá của người khác đối với mình. Trước đó ở trên mạng trắng trợn phát ra thông báo giết người, chuyện tới trước mắt lại dùng hư chiêu, trái lại làm hại bà lão tay không tấc sắt. Việc này vô luận thế nào đều trái ngược với danh hiệu tự phong Ánh sáng thành phố của hắn.
Còn nữa, dựa vào phương thức gây án của Ánh sáng thành phố đến xem, hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường. Lần này không chỉ có lưu lại, hơn nữa còn là một sơ hở lớn như thế. Thấy thế nào, đây cũng không giống như việc Ánh sáng thành phố gây nên.
Mắt thấy xe cảnh sát chạy càng lúc càng xa, Phương Mộc rốt cuộc ngồi yên không được nữa, anh nhổm dậy thò người về ghế ngồi sau, trực tiếp nói với phân cục trưởng: "Đội trưởng, em cảm thấy không đúng lắm."
Phân cục trưởng đang cầm điện thoại liên lạc phòng cháy chữa cháy và sắp xếp bộ phận bom mìn, sau khi cúp điện thoại mới hỏi: "Sao lại không đúng?"
Phương Mộc đem lý do của mình đơn giản giải thích một lần, phân cục trưởng nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi nghĩ vấn đề không lớn. Người quỷ kế đa đoan như vậy, muốn làm thủ thuật che mắt cũng hợp tình hợp lý. Mặt khác, hắn chỉ phát ra kỳ hạn giết người, cũng không nói muốn giết ai, nếu giết chết bà cụ Hồ, cũng coi như không làm phụ lòng các fans hâm mộ của Ánh sáng thành phố ---- Không tính là mất mặt."
"Thế nhưng, em nghĩ hắn một mực nhằm vào Nhâm Xuyên đăng bài bỏ phiếu, làm ra tin tức lớn như vậy, lại đi giết người khác, thế này không giống hắn. . . . . ."
"Đó chỉ là cậu nghĩ thôi!" Phân cục trưởng không chút khách khí cắt ngang lời anh, "Một suy đoán, một chuyện xảy ra thật, cậu nói tôi nên tin cái nào?"
Phương Mộc đang muốn phân bua, Dương Học Vũ đang lái xe liền vỗ vỗ anh.
"Phương Mộc, trước đó anh đã suy nghĩ việc này quá phức tạp, cũng quá thần kỳ rồi." Dương Học Vũ bộ dáng trong lòng đã có dự tính, "Sự thật chứng minh, tên khốn này bất quá cũng chỉ đến thế thôi. Lại nói, ngay cả trong trường hợp tệ nhất, cho dù hắn đang gạt chúng ta. Bên cạnh Nhâm Xuyên còn có hai người, hai súng, sợ cái gì?"
Phương Mộc ngẫm lại, không mở miệng nữa, tâm trạng lại trước sau không thể bình tĩnh được.
Hơn 20 phút sau, vài chiếc xe cảnh sát lái vào Khu ký túc xá công nhân viên xưởng chế tạo giấy. Dân cư tòa nhà số 2 đã được sơ tán toàn bộ, cảnh sát chạy tới trước đó đã phong tỏa hiện trường, phần lớn cư dân đang vây quanh vòng cảnh giới xem náo nhiệt, tựa hồ trước mắt không phải nguy hiểm, mà là vở kịch hay.
Phân cục trường nhảy xuống xe đầu tiên, trước hết hỏi tình huống mẹ con bà cụ Hồ, sau khi hai người đã được sắp xếp thỏa đáng, lập tức mang Dương Học Vũ, Phương Mộc và những người liên quan đi thẳng đến căn hộ hai phòng đơn lầu ba.
Chạy tới trung tâm hiện trường, sắp xếp cảnh sát tháo bom đem chất nổ từ trong vại dưa chua cẩn thận lấy ra, lập tức, sáu bình chất lỏng đựng trong chai Coke cũng lần lượt từ trong hủ lấy ra.
Cảnh sát ở đây đều ngừng thở, cứ như sợ bất cứ tiếng động nào cũng làm ngòi nổ đột nhiên phát nổ vậy. Đội cảnh sát phá bom không thể nào khẩn trương hơn được nữa, hai ba cái nhổ sạch kích nổ, đem ngòi nổ ném vào trong hộp kim loại bên người, rồi phất tay ra hiệu: "Lên đây đi, không sao nữa rồi."
Phương Mộc nhìn chất nổ trong rương, đây là một ngòi nổ quấn bằng băng dính màu vàng, tổng cộng bốn cái, chính giữa dùng băng dính màu vàng đồng dạng bọc một vật hình vuông, phỏng chừng là thuốc nổ. Lập tức, anh lại vặn mở một chai coke, để bên mũi ngửi, là xăng.
Anh suy nghĩ một chút, kéo cảnh sát vũ trang đang cởi đồng phục chống cháy, hỏi: "Thứ này uy lực thế nào?"
"Thành thật mà nói, chẳng ra gì." Cảnh sát đội phá bom vẻ mặt ung dung, vỗ vỗ cảnh cửa chống trộm chất liệu sắt phòng 301, "Hơn nữa là xăng, có thể gây ra nổ mạnh mức độ nhất định, bất quá lực trùng kích có hạn, sẽ không trực tiếp gây nguy hiểm cho người trong phòng."



"Nói cách khác. . . . . ."
"Đúng, tôi hoài nghi phần tử phạm tội muốn gây ra hỏa hoạn, chứ không phải nổ mạnh."
"Hỏa hoạn. . . . . ." Mày Phương Mộc nhăn lại, sau khi suy tư trong chốc lát, anh kéo Dương Học Vũ đang chỉ huy vận chuyển xăng.
"Học Vũ, tôi vẫn cảm thấy không đúng."
"Lại làm sao vậy?" Dương Học Vũ vẻ mặt không nhịn được, "Việc này không phải đã rõ rồi sao ---- Ánh sáng thành phố muốn thiêu sống bà cụ Hồ và con của bà ta. Giống với suy đoán của anh, phương pháp nguy hại an toàn cộng đồng."
"Vấn đề là ở chỗ này," Phương Mộc vội vàng nói, "Trong án mạng chung cư cao cấp Phú Đô chính là phóng hỏa, lúc này đây vẫn là phóng hỏa ---- Ánh sáng thành phố theo đuổi chính là một loại cảm giác nghi thức mãnh liệt, hơn nữa phải phản ánh ra chủ đề thiện ác có báo ứng. Cậu nghĩ hắn sẽ cam nguyện lặp lại hành động của mình sao? Nếu mục tiêu là bà cụ Hồ, thủ pháp hắn lựa chọn khẳng định có liên quan đến chuyện người này lừa đảo!"
Dương Học Vũ nghe đến ngây người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Ý của anh là -- Ánh sáng thành phố muốn giết chính là Nhâm Xuyên?"
Phương Mộc kiên định gật đầu: "Đúng!"
"Vậy làm sao đây? Chúng ta đều đang ở đây cả." Dương Học Vũ nhìn dưới lầu, "Bằng không xin chỉ thị của lãnh đạo trước xem?"
Trong lòng Phương Mộc dự cảm không rõ ràng càng ngày càng mãnh liệt, anh lấy điện thoại cầm tay ra, bấm gọi vào điện thoại một cảnh sát bên cạnh Nhâm Xuyên. Điện thoại rất nhanh nối máy.
"Phương Mộc? Các cậu bên kia thế nào?"
"Nhâm Xuyên có nhà không? Hai người các anh lập tức mang theo vũ khí đến phòng của ông ta." Phương Mộc nhìn đồng hồ đã hơn 9h10, "Chúng tôi sẽ lập tức trở lại."
"Được được." Trong ống nghe truyền đến tiếng quần áo ma sát cùng với tiếng mở cửa và tiếng bước chân. Vài giây sau, tiếp đập cửa vang lên.
"Nhâm Xuyên, Nhâm Xuyên, mở cửa, là chúng tôi."
Song, Phương Mộc không nghe được bất luận hồi đáp gì.
Một thanh âm khác vang lên: "Có thể đã ngủ rồi không?"

"Không thể nào." Thanh âm cảnh sát nghe điện thoại do dự, "Vừa rồi khi phân cục trưởng bọn họ rút lui, thằng cha này còn sợ chết sợ sống mà."
Phương Mộc lại không có kiên nhẫn chờ nữa, hét lớn một tiếng: "Đá văng cửa đi, nhanh lên!"
Đối phương cuống quít đáp ứng, sau vài tiếng va chạm nặng nề kèm theo tiếng ván gỗ vỡ vụn, thanh âm của anh ta lập tức trở nên bối rối.
"Chết tiệt! Nhâm Xuyên không thấy đâu nữa!"
Vài phút sau, mấy chiếc xe cảnh sát đã lao vùn vụt trên đường, Dương Học Vũ một tay nắm chắc vô lăng, tay kia cầm điện thoại hướng phân cục trưởng báo cáo.
Lúc đã lái đi rất xa, Dương Học Vũ mới nhớ tới hỏi: "Trực tiếp trở về? Thằng cha đó đã chạy mất, đi đâu tìm gã đây?"
Tâm Phương Mộc đã loạn như ma, trong lòng cuống quít tự bảo mình phải trấn tĩnh, quyết đoán nói: "Về trước đi! Cậu liên lạc với sở cảnh sát phụ cận, phái người tìm trước ở phụ cận một chút."
Dương Học Vũ đáp một tiếng, lập tức gọi điện tìm người. Phương Mộc thì nhấc điện thoại liên lạc với bộ phận kỹ thuật hình sự, yêu cầu lập tức tiến hành định vị điện thoại di động của Nhâm Xuyên. Kết quả định vị rất nhanh đã gửi lại, điện thoại di động của Nhâm Xuyên vẫn còn trong khách sạn, xem ra khi gã rời đi cũng không mang theo di động.
Tại sao Nhâm Xuyên phải đi? Đi như thế nào? Là chủ động hay bị người bắt đi? Người nọ đã được giám thị, tại sao cảnh sát thủ vệ hai bên không hề phát hiện?
Nghi vấn liên tiếp tuôn ra trong đầu Phương Mộc.
Lúc này, đường xá thành phố C đèn đóm sáng trưng, từng trản đèn đường cùng dòng xe cộ như nước chảy chiếu sáng mặt đường tựa như ban ngày. Cách đó không xa, những dãy kiến trúc cao thấp chằng chịt này cũng đã lên đèn, rực rỡ như sao trời.
Xe Jeep lái qua một con phố huyên náo, trong một tiệm mạng sát đường, mơ hồ có thể thấy toàn đầu người lúc nhúc, vô cùng náo nhiệt.
Phương Mộc đột nhiên ý thức được, luồng cường quang nọ, đã đến.
Khi bọn họ chạy tới khách sạn, sở cảnh sát phụ cận đã điều cảnh sát tới đem tòa nhà ba tầng lục soát từ trong ra ngoài một lần. Trong phòng 207, điện thoại di động của Nhâm Xuyên lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường. Trên đường ống sưởi bên cửa sổ thắt một cái khăn trải giường, một đầu khác thả bên ngoài cửa sổ.
Mễ Nam đã ở đó, nhìn thấy Phương Mộc tiến đến, trực tiếp nói: "Bệ cửa sổ có dấu chân đạp lên, ngoài ra trên tường bên ngoài cũng có. Song chỉ có dấu chân của một người -- Nhâm Xuyên là tự mình rời đi."

"Dưới lầu thì sao?"
"Cũng có dấu chân sau khi hạ xuống." Mễ Nam hiển nhiên đã biết Phương Mộc muốn hỏi gì, "Ông ta nhắm hướng đông nam chạy đi, đã sắp xếp người đuổi theo."
Phương Mộc rảo bước đi tới trước cửa sổ, nhìn về hướng đông nam. Nơi này đất rộng người thưa, thị lực có thể nhìn đến đều là một vùng đen nghịt, chỉ có thể ở xa xa nhìn thấy mấy ngọn đèn thưa thớt.
Nhâm Xuyên đã đi đâu?
Dương Học Vũ khép điện thoại lại, đi tới nói: "Đã phái người đến nhà Nhâm Xuyên."
Phương Mộc đi tới đi lui, nghĩ thầm kỳ thật cũng vô ích. Điện thoại di động Nhâm Xuyên cũng nhét trong phòng, ý đồ trốn tránh cảnh sát tìm kiếm đã vô cùng rõ ràng, khẳng định sẽ không về nhà.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi quần đột ngột vang lên, Phương Mộc vừa vội vàng cầm lên nhìn, là Tiểu Mao.
"Alo, Phương cảnh quan sao?" Thanh âm Tiểu Mao lộ ra sự hoảng sợ khó thể che giấu, "Ánh sáng thành phố lên mạng rồi."
"Sao?" Phương Mộc lập tức khẩn trương hẳn lên, "Lại đăng bài?"
"Đúng. Song, không phải bài viết bình thường." Tiểu Mao lắp bắp một chút, "Hắn. . . . . Hắn đang tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường."
"Cái gì?!" Phương Mộc cảm thấy khó có thể tin, "Phát sóng trực tiếp hiện trường?"
"Đúng, Nhâm Xuyên. . . . . .Nhâm Xuyên đang ở trong tay hắn."
Phát sóng trực tiếp hiện trường. Đại não Phương Mộc chuyển động cực nhanh, nói như vậy, thiết bị điện tử Ánh sáng thành phố sử dụng hẳn là vẫn liên tục ở trên mạng.
"Tra ra vị trí hắn lên mạng. Mau, phải nhanh!"
Lời còn chưa dứt, Phương Mộc đã lao xuống lầu.
Xe Jeep hướng phía đông nam khách sạn lao vút đi, ở trên xe, tin tức về Ánh sáng thành phố liên tục truyền đến.
Vài phút trước, Ánh sáng thành phố đột nhiên đăng nhập website Cảng tin tức thành phố C, tuyên bố một bài viết, nội dung là một đoạn văn và một liên kết mạng.
Đoạn văn nọ là: Ngày 29 tháng 11, bạn chính là Ánh Sáng Thành Phố.
Mạng liên kết còn lại là một trang video nổi danh nào đó. Video được truyền dẫn đồng bộ, phương thức dưới hình ảnh là hệ thống máy bỏ phiếu trực tuyến gồm năm con số. Bên cạnh kèm theo bài giải thích, nội dung chủ yếu là đầu đuôi vụ án Tề Viện cùng với phán quyết bất công gây ra một loạt thảm kịch những người già té ngã không ai nâng đỡ. Câu nói sau cùng là: Nếu bạn cho rằng thẩm phán vô lương này đáng chết, bạn chính là trọng tài, bạn chính là ánh sáng chính nghĩa của thành phố này!



Nhân vật chính trong video, chính là Nhâm Xuyên.
Bộ phận giám sát mạng cùng tập trung vị trí lên mạng của Ánh sáng thành phố, hơn nữa, máy tính truyền hình ảnh video chính là thiết bị điện tử Ánh sáng thành phố vẫn sử dụng. Tìm được máy tính này, chẳng khác nào đã tìm được Nhâm Xuyên.
Chỉ có điều vị trí bộ phận giám sát mạng cung cấp chỉ là một phạm vi đại khái, cùng vị trí thực tế vẫn còn tồn tại sai số nhất định. Khi đám người Phương Mộc chạy xe tới, phát hiện nơi này chính là một vùng sáng đèn Phương Mộc nhìn thấy ở cửa sổ, cách khách sạn một đường thẳng tắp chưa tới 2km.
Đây là khu ổ chuột ở vùng ven đô thị, nhà trệt thấp bé trải rộng trong đó, chừng hơn 20 hộ lớn lớn nhỏ nhỏ. Lục soát từng nhà nhất định phải mất không ít thời gian. Phương Mộc là người đầu tiên nhảy xuống xe, đi thẳng đến một hộ dân gần đó.
Cư dân nơi này vẫn như cũ giữ nguyên thói quen mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nhà. Chủ hộ sớm đã đi ngủ bị khí thế ào ạt của cảnh sát dọa sợ không nhẹ. Phương Mộc hỏi liền mấy lần, ông ta mới lắp bắp nói ra vị trí nhà của chủ thôn.
Máy bỏ phiếu trực tuyến năm con số Ánh sáng thành phố trang bị, hẳn là dùng để đạt tới số lượng bỏ phiếu cố định làm thời cơ xuống tay giết người. Phương Mộc suy đoán số lượng này hẳn là một vạn. Về phần thủ đoạn giết người của Ánh sáng thành phố trước mắt còn chưa thể biết được, nhưng nhất định là thủ pháp có lực phá hoại rất lớn, cho nên, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là một tìm người, hai là sơ tán quần chúng.
Không còn cơ hội trì hoãn nữa, Dương Học Vũ dẫn thôn dân từng nhà sơ tán, Phương Mộc thì bảo nông dân nào đó dẫn đường đến nhà trưởng thôn.
Phương Mộc không nhìn thấy đoạn video, nhưng từ miêu tả của Tiểu Mao đến xem, vị trí của Nhâm Xuyên phải là bên trong. Như vậy có nghĩa, Nhâm Xuyên đã bị nhốt trong một gian nhà dân tại đây. Nơi có người ở khẳng định không thích hợp xuống tay gây án. Khả năng lớn nhất có thể là mua hoặc mướn nhà dân nào đó bỏ trống.
Trưởng thôn rất nhanh liền chỉ rõ những nhà dân bỏ trống và cho thuê, sau đó liền vọt chạy thoát thân. Phương Mộc chỉ huy vài đồng sự chia nhau lục soát, cũng cố ý dặn dò một khi phát hiện lập tức báo cáo, không được tự tiện hành động. Nhiệm vụ truyền xuống xong, Phương Mộc tự mình hướng góc tây bắc của thôn chạy đi.
Lúc này đã không còn kịp xin lệnh lục soát nữa. Phương Mộc đi tới căn nhà đầu tiên được cho thuê, chủ nhà sau khi ra mở cửa, Phương Mộc lấy ra thẻ cảnh quan lướt qua một chút, liền nhanh chóng nhảy vào nhà. Trong tiếng hét không ngớt của vợ chủ nhà quần áo không chỉnh tề, nhà dân hai gian chưa tới 40 mét vuông rất nhanh đã lục soát xong. Không có dị thường. Phương Mộc cũng không giải thích gì với chủ nhà đang nổi giận đùng đùng, vội vàng chạy tới nhà tiếp theo.
Nhà tiếp theo là một căn nhà trống, Phương Mộc trực tiếp phá cửa vào, sau khi nhanh chóng xem xét một lượt, lại nhào ra ngoài.
Căn nhà thứ ba chính là nhà cho thuê, là nhà ngói hai gian và một sân. Phương Mộc ở ngoài cửa sắt trước sân hô vài tiếng, trong phòng không ai đáp lại, bất quá, từ trong cửa sổ sườn tây nhà ngói, mơ hồ nhìn thấy một tia sáng, từ hình dạng lớn nhỏ đến xem, dường như là một màn hình.
Tâm Phương Mộc chợt động, vội vàng luống cuống bay qua cửa sắt, nhảy vào trong sân. Trên cửa gỗ sườn tây nhà ngói treo một khóa sắt. Phương Mộc lén tìm kiếm một vòng, nhặt lên một viên gạch ở góc tường, hai ba cái hạ xuống đập rơi khóa sắt.
Giựt ra cửa gỗ, Phương Mộc thoáng ổn định tinh thần, rút súng tiến vào trong, mới vừa đẩy cánh cửa bên trong phòng ra, đã bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người.
Nhâm Xuyên bị trói quặt sau lưng trên ghế, ngoài miệng dán kín băng dính màu vàng, nước mắt nước mũi giàn giụa bị màn hình trước mặt chiếu xạ thành một mảnh trắng bệch.
Ở trên người gã, quấn kín dây điện đủ màu, đầu cuối nối với một bưu kiện bị băng dính màu vàng quấn chặt, đang kề sát trước ngực gã.
Phương Mộc khẽ cắn môi, tiến lên xé ra băng dính ngoài miệng Nhâm Xuyên. Nhâm Xuyên lập tức thở mạnh một hơi, ngay sau đó liền kịch liệt ho khan, vừa ho vừa mơ hồ kêu lên: "Mau. . . . . Mau cứu tôi!"

back top