Ánh Sáng Thành Phố

Chương 25 - Phần 01

Chương 25 - Cướp đoạt
Một đêm không chợp mắt.
Khi hắn loạng choạng bước xuống lầu, cũng chẳng biết đã giờ nào phút nào. Thời gian, tựa hồ là một chuyện có thể có cũng có thể không.
Trong sảnh quán cafe "Lost in Paradise" một mảnh đen nghịt, cánh cửa cuốn và màn vải nhung thật dày che chắn ánh mặt trời và tiếng người huyên náo bên ngoài. Cùng con phố náo nhiệt cách vách tường so sánh, nơi này càng giống như một không gian u bế ngăn cách với thế giới.
Yên Tĩnh. Hắc ám. Có cả sự tuyệt vọng và chờ đợi xoay vần.
Hắn lê dép, chậm rãi tới lui trong sảnh quán. Thị lực dần dần thích ứng với ánh sáng tối mờ ở đây, hết thảy trong sảnh ăn từ trong bóng tối hiện ra, phảng phất như những sự vật cổ quái giãy giụa ra từ trong lọ mực, còn mang theo chất lỏng đầm đìa kéo xé không ngừng.
Hắn không muốn nói chuyện, cũng không muốn suy nghĩ. Trong lòng phảng phất như sảnh ăn bình thường, trống rỗng này ngoại trừ hắc ám, chỉ còn lại một ít đồ vật không hề có sức sống.
Nữ nhân viên phục vụ sau khi lưu lại một lá thư xin nghỉ việc liền rời đi, ngay cả tiền lương tháng này cũng chưa lấy. Có lẽ, cô ta thật sự đã phát hiện ra đầu của tên bác sĩ kia. Bất quá không hề gì, đầu lâu đáng ghét kia đã bị hắn thiêu hủy tóc, nấu chín, lộ tất cả da và thịt, đập vỡ xương sọ, ném vào sông Ly Thông rồi.
Duy nhất khiến hắn cảm thấy tiếc nuối, là hắn không còn một món đồ chơi để phát tiết lửa giận nữa.
Thế nhưng, hắn thật sự còn cần phải phát tiết sao?
Hết thảy đều là âm mưu. Cái gọi là tình yêu, bất quá chỉ là ảo giác hắn tự mình đa tình mà thôi. Hắn chỉ là một con cờ để người chế ngự, cho dù hôm nay "Ánh sáng thành phố" đã trở thành một vị thần bảo hộ cho thành phố này!
Hắn cũng không hận cô, thậm chí ngay cả dục vọng tìm kiếm cô cũng không có, đừng nói chi là đuổi theo hỏi vấn đề buồn cười kia.
Em tới cùng, có yêu anh không?
Hắn mất đi cô, nhưng chiếm được danh hào vạn người chú mục ----- Ánh Sáng Thành Phố.
Danh hào biết bao vang dội, nóng cháy, mãnh liệt, chứa khí thế cường đại và tinh thần trọng nghĩa không thể phủ nhận.
Cô nếu không hôn mê, nhất định đã từng nghe đến "Ánh sáng thành phố".



Nếu có một ngày có thể gặp lại, hắn sẽ bình tĩnh đối diện với cô, cảm tạ cô từng trong cuộc sống của mình sắm vai một nhân vật vô cùng quan trọng. Hết thảy dâng tặng hết cho cô, nhưng hắn không hề hối hận. Cô đã kích thích một mặt nội tâm mạnh mẽ của hắn, cho hắn biết mình không những được đặt chân tại thành thị này, mà còn có thể thay đổi nó.
Có lẽ cô sẽ thất vọng, bởi vì cô biết rõ, hắn đã vượt xa khỏi hình tượng cô cố gắng đắp nặn thành.
Đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa cuốn. Hắn ngẩn ra, lập tức từ trong ảo tưởng đắm chìm tỉnh táo lại.
Sẽ là ai đây? Cảnh sát kia?
Hắn lần đầu tiên đối với việc giết người cảm thấy một tia hối hận. Cô cũng không phải người thực vật, có lẽ lần ngã sấp xuống đó, là cô cố ý gây ra. Dẫn dắt khiến hắn giết chết cô gái vô tội kia, cũng là một trong những kế hoạch của cô.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, thuận tay nhấc lên một giá nến bằng đồng trên bàn, giấu ở phía sau, đi tới bên cạnh cánh cửa cuốn. Sau lớp cửa thủy tinh dày, một cậu thiếu niên dáng vẻ học sinh, ôm vài cuốn sách, hiếu kỳ đánh giá quán ăn phía sau hắn.
"Ông chủ, hôm nay có kinh doanh không?"
Hắn sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười.
"Kinh doanh."
Tại sao lại không chứ? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, luồng sáng nọ còn phải tiếp tục chiếu sáng thành phố này.
Hắn mở cửa tiệm, để khách tiến vào. Nhanh chóng lên lầu rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, sau đó bưng lên cho khách chén cafe đầu tiên của ngày hôm nay. Sau khi nở nụ cười thân thiết, hắn nhìn cái bàn ở góc đông bắc đã phủ bụi từ lâu nọ, đưa tay cầm lấy bảng "Đặt chỗ" ném ở trên quầy.
Khách trong quán dần dần đông lên, chủ yếu là học sinh đến đây ôn tập thi cuối kỳ, thỉnh thoảng có người đứng dậy đến giá sách tra tìm sách tham khảo. Mùi cafe và điểm tâm ngọt tràn ngập trong phòng ăn, kèm theo thanh âm lật giấy cùng vài tiếng thầm thì khe khẽ của các đôi tình lữ, một bầu không khí yên tĩnh an lành.
Hắn ngồi sau quầy bar, nhìn cái bàn góc đông bắc nọ, một người đàn ông trung niên đầu hói một nửa đặt trước mặt một quyển tác phẩm tâm lý học thật dày vắt óc suy nghĩ.
Hắn cười cười, quay đầu mở trang mạng, bắt đầu cẩn thận xem.
Đối tượng kế tiếp sẽ bị "Ánh sáng thành phố" thiêu rụi, sẽ là ai đây?

***
Di thể của Liêu Á Phàm sau khi hoàn tất kiểm nghiệm, loại bỏ các loại khả năng tử vong khác. Ngày thứ năm sau khi phát sinh án, di thể được hỏa táng. Thai Vĩ từng muốn giúp Phương Mộc thu xếp một tang lễ, các thành viên sở cảnh sát, thị cục và tổ chuyên án cũng rất ủng hộ. Phản ứng của Phương Mộc lại rất lãnh đạm. Người cũng đã chết, kẻ còn sống có bi thống, có hoài niệm thế nào đi nữa cô bé nào có thể cảm nhận được nữa đâu?
Phương Mộc muốn nhận tro cốt của Liêu Á Phàm, nhưng lại bị chị Triệu kịch liệt phản đối. Ngày hỏa táng đó, chị Triệu cơ hồ khóc đến hôn mê. Hủ tro cốt nóng hổi mới vừa đến tay, chị đã sống chết ôm vào trong ngực, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào nó.
"Cậu đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa." Chị Triệu nhìn Phương Mộc vẻ mặt cầu xin, hung hăng lại kiên quyết, "Á Phàm không có bất cứ quan hệ nào với cậu. Con bé là con của tôi, vĩnh viễn là của tôi!"
Cậu chưa từng yêu cô bé, thì hãy để người yêu cô bé cùng một chỗ với cô bé.
Từng yêu, hay chưa từng yêu, đó cũng là vấn đề Phương Mộc vẫn luôn vướng mắc mấy ngày qua. Anh cố gắng tìm tòi trong trí nhớ một vài nét gì đó có thể giảm bớt áy náy của anh, song, vẫn chỉ là phí công.
Anh không khiến cho Liêu Á Phàm cảm nhận được cảm giác tình vợ chồng dù chỉ là mảy may, đối thoại lần cuối cùng của hai người, cũng chấm dứt bằng sự chỉ trích của Phương Mộc.
Liêu Á Phàm đến chết cũng không thể nhận được tình yêu của Phương Mộc, cho dù là sự tín nhiệm tối thiểu.
Loại rối rắm này khiến cho Phương Mộc trước sau bị vây trong một loại trạng thái hoảng hốt. Anh giống như một cái xác không hồn, ngây ngây ngơ ngơ sống trong căn hộ nhỏ một phòng kia. Chân không bước ra khỏi cửa. Mỗi ngày ngoại trừ vắt óc tìm tòi trong ký ức, thì chỉ có ngủ. Ít khi ăn gì. Mỗi lần từ trong mơ tỉnh dậy, anh đều có vài phút tưởng rằng Liêu Á Phàm còn đang trong căn nhà này ---- Đang trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, hoặc đang trong phòng ngủ tinh tế trang điểm. Thậm chí lúc anh đang đầu óc mơ màng đến phòng vệ snh, còn theo thói quen mà gõ cửa, chờ đợi giọng nữ bực mình kia: "Có người! Đợi lát nữa đi!"
Song, đáp lại anh chỉ có một mảnh tịch mịch, thẳng đến khi anh thỏng tay đứng ở cửa, tỉnh táo lại một chút.
Có lẽ mỗi lần ngủ, đều là một quá trình sinh tử luân hồi. Khi mở mắt, hết thảy tựa như sơ sinh. Sau đó, người sống phải chậm rãi tìm tòi từng mảnh nhỏ ký ức, không tình nguyện mà ghép lại. Hít sâu một hơi, ra vẻ kiên cường mà đối diện với hiện tại đột ngột ảm đạm.
Biên Bình cho Phương Mộc được nghỉ dài hạn, mỗi ngày còn gọi điện ân cần thăm hỏi, song, bất kể anh ta hỏi thế nào, câu trả lời của Phương Mộc vĩnh viễn chỉ là "Ừ", "À". Song đơn giản đáp lại như vậy vẫn làm cho Biên Bình cảm thấy an tâm một chút. Anh ta vô cùng hiểu rõ người kia, chỉ cần anh không đi giết người, hoặc không bị người giết chết, đó chính là vô cùng may mắn rồi.
Người cũng không ngừng lo lắng như Biên Bình, còn có Thai Vĩ. Sau tan tầm lại đến nhìn xem Phương Mộc, cơ hồ thành việc mỗi ngày y nhất định phải làm. Mặc dù mỗi lần nhìn thấy Phương Mộc, anh đều cùng một bộ dáng ----- Dựa vào trên ghế sofa ngồi ngơ ngẩn, hoặc chậm rãi dạo bước trong phòng, trong tay mang theo một điếu thuốc lá cơ hồ đã cháy trụi. Song, Thai Vĩ vẫn cho rằng việc mình đến thăm là vô cùng cần thiết: Nếu không phải y mang thức ăn sang đây, hơn nữa còn nhìn anh ăn một ít, Phương Mộc sẽ để mình chết đói trong nhà.
Tối hôm nay, Thai Vĩ lại đúng giờ tới. Y gõ cửa hồi lâu, Phương Mộc mới ra mở cửa. Để y vào nhà rồi, Phương Mộc mặt không chút thay đổi xoay người trở lại bên sofa ngồi xuống, bước chân phù phiếm, cả người tựa hồ đang bay bổng.

Thai Vĩ vừa vào cửa, đã ngửi được một cỗ mùi thiu gay mũi. Y cau mày, nhìn thấy trên bàn còn bày bánh sủi cảo và thịt bò trộn hôm qua y mang tới. Y nhìn Phương Mộc, trang phục người nọ giống ngày hôm qua như đúc, vừa nhìn liền biết chưa hề thay quần áo, cũng chưa ăn gì.
"Anh nói này," Thai Vĩ trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng nói, "Cậu phải ra ngoài một chút đi."
Phương Mộc không chút phản ứng, như cũ ngơ ngác nhìn phía trước, không chút nhúc nhích.
"Cậu còn tiếp tục như vậy, chỉ có hai loại kết quả." Thai Vĩ cầm áo khoác Phương Mộc lên ném trên người anh, "Cậu sẽ tự bức mình phát điên, cậu sẽ đem cả chúng tôi bức đến phát điên."
Từ "chúng tôi" này, vừa có Thai Vĩ, vừa có Mễ Nam.
Sau đêm hôm đó, Mễ Nam ngay cả một cú điện thoại cũng chưa từng gọi cho Phương Mộc, nhưng mỗi ngày lại gọi điện cho Thai Vĩ, hỏi tình hình của Phương Mộc.
Cô đã biết, nếu không phải Phương Mộc nghĩ lầm Giang Á sẽ xuống tay với mình, Liêu Á Phàm có lẽ sẽ không chết.
Sau thời gian dài suy đoán và rối rắm tới nay, Mễ Nam rốt cuộc đã biết địa vị của mình trong cảm nhận của người đàn ông này. Song, cô chưa kịp hiểu rõ loại hạnh phúc và hoan hỉ này. Bởi vì, đáp án này chính là dùng sinh mệnh của cô gái kia để đổi lấy.
Mễ Nam không hướng Phương Mộc xin lỗi, càng không trách cứ anh. Mà cơ hồ cố chấp một lần lại một lần kiểm nghiệm tất cả dấu vết lấy được từ phòng tiện ích của bệnh viện. Mấy ngày mấy đêm, không ngừng không nghỉ.
"Đừng cô phụ chúng tôi." Thai Vĩ nhẹ nhàng nói, "Đặc biệt là Mễ Nam, cô ấy đã sắp phát điên rồi."
Cái tên này khiến vẻ mặt Phương Mộc hơi có biến hóa, sắc mặt hiện ra thần sắc hối hận và bi thống đan xen. Song, vài giây sau, anh vẫn gật đầu.
Ngồi trong quán ăn nhỏ dưới lầu, Thai Vĩ liên tiếp gọi mấy món thịt rau. Sau đó, trong lúc đợi mang thức ăn lên, y lấy ra một tập văn kiện đưa cho Phương Mộc.
"Kết quả kiểm tra DNA đã có, thi thể không đầu nọ quả thật là bác sĩ kia." Thai Vĩ thấp giọng nói, "Người nhà nạn nhân cũng đã xác nhận điểm này."
Phương Mộc tiếp nhận xấp văn kiện, ngẩng đầu nhìn Thai Vĩ.
Thai Vĩ biết ý tứ của anh, bất đắc dĩ lắc đầu: "Có động cơ, nhưng không có chứng cứ."
Một chút ánh sáng vừa mới dấy lên trong mắt Phương Mộc lại ảm đạm xuống, anh không mở xấp văn kiện ra, trực tiếp ném trên mặt bàn.
"Cậu yên tâm, anh sẽ không bỏ qua chuyện này đâu." Thai Vĩ nhìn thấy bộ dáng Phương Mộc, tâm trạng không đành lòng, "Anh đây nửa đời sau cái gì cũng không làm nữa, phải giúp cậu báo thù này."



"Không đơn giản vậy đâu." Một lúc lâu sau, Phương Mộc lắc đầu, "Anh không hiểu được hắn đâu."
"Anh không cần hiểu hắn. Anh chỉ muốn cạy miệng hắn là được." Trên mặt Thai Vĩ hiện ra biểu tình cay nghiệt hiếm có, "Cậu đừng xem thường thủ đoạn của anh."
Phương Mộc nhìn chằm chằm vào Thai Vĩ, bỗng dưng mở miệng nói: "Từ ngày đầu tiên em bắt đầu làm cảnh sát, anh đã nói với em, em không thích hợp làm cảnh sát."
Phương Mộc đột nhiên nhắc tới việc này, khiến Thai Vĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Y trợn mắt nhìn Phương Mộc, một lúc lâu sau mới đáp: "Đúng."
"Tại sao?" Phương Mộc lập tức chất vấn, "Tại sao anh nghĩ em không thích hợp làm cảnh sát?"
"Chính trong lòng cậu rất rõ ràng." Thai Vĩ nhìn quanh bốn phía, đè thấp thanh âm, "Nếu cậu nghĩ khó có thể giải quyết vấn đề này bằng pháp luật, cậu sẽ chọn dùng phương thức của chính mình."
"Cho nên anh lo lắng em sẽ đi giết Giang Á." Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Cho nên anh mỗi ngày đều theo em?"
"Đúng!" Thai Vĩ có chút bực, "Tôn Phổ, Kim Vĩnh Dụ, cha con Lương Tứ Hải ------ Còn cần anh kể tiếp không?"
Phương Mộc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Thai Vĩ.
"Anh không muốn nói việc này." Thai Vĩ phất tay để phục vụ viên bưng đĩa đi tới lui về, "Thế nhưng, cậu là anh em của anh. Cậu sẽ không vĩnh viễn may mắn mãi như vậy, anh không thể để cho cậu tự đem mình mắc vào. . . . . ."
"Vậy còn anh?" Phương Mộc đột nhiên hỏi ngược lại, "Đối với cảnh sát mà nói, tra tấn bức cung và giết người có gì khác nhau sao?"
Thai Vĩ nhất thời nghẹn giọng. Đích xác, vô luận là tra tấn bức cung hay giết người, đều là hành vi làm trái với phẩm đức chức nghiệp của cảnh sát.
"Nhưng mà. . . . . ." Thai Vĩ có chút không phục, vội vàng giải thích, "Việc này sao có thể nói nhập làm một được. . . . . ."
"Đây đều là một chuyện." Phương Mộc bình tĩnh nói, "Em vô cùng cảm tạ anh, em đồng dạng cũng không thể đem anh mắc vào."
Anh đột nhiên bắt lấy tay của Thai Vĩ, khí lực cực lớn, cơ hồ túm Thai Vĩ một cái lảo đảo.
"Mặc kệ anh có nhận hay không, em hiện tại cũng đã là cảnh sát. Anh nhớ kỹ ---------"

back top