Cơ hồ là cùng lúc, mặt sau lại truyền đến một trận tiếng phanh ma sát chói tai, lại "rầm" một tiếng, một chiếc xe Jeep Toyota khác đụng vào xe Thai Vĩ.
Thai Vĩ phát hỏa, hạ cửa sổ xe, quát với chiếc BMW: "Xe phía trước, tránh ra!"
Chủ xe BMW giựt cửa xe đi xuống, là một gã béo để đầu húi cua, mặc áo vét da chồn. Hắn đầu tiên là xem xét vị trí hai xe chạm nhau một chút, phát hiện cửa trái sau xe BMW đã lõm xuống. Hắn nhất thời phát hỏa, quay đầu mắng Thai Vĩ: "Đệt mẹ mày, mày mù hả?"
"Anh kia mau tránh ra, tôi là cảnh sát." Thai Vĩ không thèm cùng gã nhiều lời, móc ra thẻ cảnh quan vẫy về phía gã, "Tôi đang chấp hành nhiệm vụ. . . . . ."
"Cảnh sát thì giỏi lắm hả?" Gã béo mạnh giật mở cửa xe Thai Vĩ, đưa tay kéo y, "Mày nói xem làm sao đây? Xe đó của tao hơn trăm vạn đấy!"
Thai Vĩ đẩy gã ra, ngẩng đầu nhìn hướng kẻ cướp túi chạy trốn, người nọ đã xuyên qua giao lộ, đang dọc theo vỉa hè một đường chạy như điên. Thai Vĩ nhảy xuống xe, dự định chạy đuổi theo, mới vừa cất bước, áo đã bị gã béo túm lấy, chỉ nghe một tiếng "xoẹt", vải phần cổ áo khoác đã rách một đường.
"Con mẹ nó mày muốn chạy hả?" Gã béo như trước dây dưa không bỏ, "Ít nói nhảm, đền xe cho bố mày trước đã!"
"Bên kia có tên cướp túi anh không thấy sao?" Thai Vĩ vừa vội vừa tức, "Tôi để xe ở đây, trở về sẽ xử lý!"
"Tao đây mặc kệ!" Gã béo như trước gắt gao túm lấy Thai Vĩ, "Mày đụng phải xe tao, phải bồi thường cho tao trước!"
Vài chiếc xe ven đường dừng lại xem náo nhiệt, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.
Thai Vĩ một bên cùng gã giằng co, một bên hướng kẻ cướp túi bên kia nhìn quanh, mắt thấy hắn đã nhảy lên yên sau một chiếc mô tô đậu ven đường, vụt chạy đi.
Thai Vĩ hoàn toàn phát hỏa, quẳng tay gã béo ra rồi hung hăng đẩy gã một cái.
Tên béo bị đẩy một cái lảo đảo, sau kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức rướn họng hô: "Cảnh sát đánh người rồi!" Miệng thì hô, người lại nhào đến, đổ ập về phía Thai Vĩ.
Thai Vĩ cuống quít ngăn chặn, đầu và thân trên vẫn cứng rắn bị đánh trúng vài cái, trong lòng nhất thời nảy lên một cỗ tức khí. Y xem chuẩn cơ hội bắt được cổ áo và cánh tay của gã béo, xoay người nhấc háng, một cú quẳng mạnh qua vai phóng gã béo té trên mặt đất.
Gã béo cơ hồ bị ngã đến không dậy nổi, dứt khoát nằm trên mặt đất chơi xấu, một bên giãy giụa lung tung, một bên hô lớn: "Cảnh sát đánh người rồi, ức hiếp nhân dân rồi, tông xe còn đánh người nữa. . . . . ."
Thai Vĩ thở hổn hển, oán hận chỉ vào gã béo nói: "Con mẹ nó mày câm miệng cho tao. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, trước mắt lại hiện lên vài đường sáng, còn kèm theo tiếng tanh tách. Trong lòng Thai Vĩ cả kinh, vô thức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người vây xem, có mấy người đang cầm điện thoại di động chụp ảnh, trong đó một thanh niên đang dùng điện thoại di động quay về phía y, hiển nhiên là đang quay phim.
"Đừng chụp nữa, có gì hay ho mà chụp" Thai Vĩ càng phát hỏa, "Thu hồi tất cả điện thoại!"
Người thanh niên không phục, cãi lại nói: "Cảnh sát thì có thể tùy tiện đánh người hả?"
"Hắn đang gây trở ngại công vụ!" Thai Vĩ tiến lên đoạt lấy di động của cậu ta, "Cậu làm rõ tình huống trước rồi hãy nói!"
Biểu hiện của thanh niên so với gã béo còn khoa trương hơn, một bên tránh né, một bên hét lên như heo bị thọc tiết: "Người đâu mau tới đây, cảnh sát đánh người rồi, cảnh sát cướp đồ rồi. . . . . ."
"Thật quá vô lý mà!"
"Ai cho anh ức hiếp quyền lợi của nhân dân?!"
"Đụng xe còn đánh người, tật xấu thành quen!"
"Sợ cái gì? Chúng tôi là người đóng thuế, các người đều là chúng tôi nuôi đó hiểu không. . . . . ."
Hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Phương Mộc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong hình ảnh video, Thai Vĩ chỉ tay vào ống kính, cổ áo bị kéo rách khoát trên vai, vẻ mặt hung ác, mắt trừng muốn nứt ra.
Hơn nữa ngày, anh mới khôi phục lại tinh thần, lật xem bình luận dưới video. Đoạn video tên《 Tông xe lại đánh người: trưởng phân cục cảnh sát nào đó của thành phố C quát tháo ngay trên đường 》này vô cùng nóng trên trang mạng video nổi tiếng trong nước, lượt người xem đã đạt đến hơn mười vạn người, là một trong những video đứng đầu mấy ngày qua. Phương Mộc vào xem một trang bình luận, chỉ nhìn hai trang, đã thấy cái tên quen thuộc kia.
"Còn chờ gì nữa? Ánh sáng thành phố hãy ra tay đi, loại cảnh sát bại hoại này chết một mạng bớt một tên!"
Phương Mộc càng tiếp tục tìm về sau, người hô hào "Ánh sáng thành phố" giết chết Thai Vĩ càng nhiều. Ngồi im trong chốc lát, anh châm một điếu thuốc, yên lặng hút hết, sau đó đứng dậy cầm lấy cốc nước, đi tới trước máy nước lọc ở góc tường rót nước nóng.
Lá trà xanh biếc trong túi lọc xoay tròn, từng chút giãn ra, phảng phất như đóa hoa chập chờn theo gió.
Đột nhiên, Phương Mộc nâng cốc nước hung hăng ném về phía vách tường, sau một tiếng xoảng vang giòn, cốc nước biến thành một đống vụn thủy tinh, trên vách tường xuất hiện một mảng nước lớn, lá trà chưa kịp ngâm xong chỉ dừng lại trên tường chốc lát, không cam lòng mà rơi xuống từng mảnh.
Phương Mộc không ngờ tới thời khắc quyết định đến nhanh như vậy, càng không nghĩ tới cư nhiên là y.
Trải qua vài lần phạm tội thành công đã có kinh nghiệm, năng lực phạm tội và tố chất tâm lý của "Ánh sáng thành phố" đã vượt xa tội phạm hình sự bình thường. Đặc biệt vụ nổ thôn Đại Liễu, hắn đã lựa chọn thẩm phán Nhâm Xuyên làm mục tiêu gây hại, cũng chọn dùng phương thước phát sóng trực tiếp hiện trường để công khai quá trình phạm tội của chính mình. Nguyện vọng mãnh liệt của "Ánh sáng thành phố" cố gắng dùng cách phạm tội dẫn phát hiệu ứng chấn động đã vô cùng rõ ràng. Dưới sự thúc đẩy của loại tâm tính này, "Hành vi ác" bình thường đã không đáng lọt vào mắt hắn nữa, càng đừng nói đến hứng thú tiến hành "trừng phạt". Nếu hắn dự định xuống tay lần nữa, mục tiêu nhất định có thân phận đặc thù, có thể thỏa mãn đầy đủ dục vọng khiêu chiến của hắn, mà lại có thể thể hiện năng lực phạm tội cường đại của bản thân.
Tỷ như một cảnh sát.
Phương Mộc lẳng lặng ngồi, một điếu tiếp một điếu hút thuốc, ánh mắt thủy chung rơi vào mảng nước đọng đang dần khô cạn nọ, thẳng đến khi vách tường khôi phục lại diện mạo vốn có.
Anh dụi tắt một điếu cuối cùng, phủ thêm áo khoác, mới vừa cất bước, liền giẫm phải một mẩu lá trà đã khô. Tiếng răng rắc rất nhỏ từ lòng bàn chân truyền ra. Nhấc chân lên, phiến lá xanh biếc đã hoàn toàn nát vụn.
Phương Mộc chợt cười cười.
Một giờ sau, phân cục trưởng ngồi bên cạnh bàn làm việc, kinh ngạc nhìn Phương Mộc.
"Cậu lặp lại một lần nữa xem?"
"Tôi cần một khẩu súng." Sắc mặt Phương Mộc bình tĩnh, nhấn rõ từng chữ.
"Tại sao?" Phân cục trưởng nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, "Thằng nhóc cậu sẽ không làm việc gì ngốc nghếch đó chứ?"
"Sẽ không đâu. Nếu tôi muốn giết Giang Á, không cần súng cũng có thể làm được." Phương Mộc nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi để Giang Á mất đi người phụ nữ hắn yêu nhất, cam đoan hắn sẽ trả thù tôi ---- Cho nên, tôi cần một khẩu súng phòng thân."
"Ừm." Vẻ mặt phân cục trưởng trầm tĩnh lại, "Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi hy vọng cậu cho chúng tôi biết trước tiên, đừng tùy tiện hành động."
"Vâng, yên tâm."
"Cần phái vài người bảo vệ cậu không?"
"Không cần." Phương Mộc cười cười, "Tôi cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ, hắn chưa chắc dám xuống tay với tôi."
Phân cục trưởng gật đầu, cầm lấy bút viết một mẩu giấy nhắn, đưa cho Phương Mộc.
Trong kho súng, nhân viên quản lý kiểm tra mẩu giấy nhắn kia mấy lần, ngẩng đầu hỏi Phương Mộc: "Muốn cái nào? 54, 77 hay 92?"
"Kiểu 92." Phương Mộc lại bổ sung một câu, "Loại ổ xoay."
Súng ngắn đặt trong bao súng dệt kim, còn có hai hộp đạn. Phương Mộc cẩn thận kiểm kê xong, sau khi đăng ký, cảm ơn nhân viên quản lý, đem súng và đạn cẩn thận cất vào trong túi xách. Mới vừa quay người lại, liền nhìn thấy Dương Học Vũ đứng ở phía sau, trầm ngâm nhìn túi xách căng phồng trên người mình.
Phương Mộc hướng anh ta gật đầu một chút, đi vòng qua trước anh ta. Dương Học Vũ lại túm lấy Phương Mộc, nhẹ giọng hỏi: "Có cần hỗ trợ hay không?"
Phương Mộc lắc đầu: "Không cần, đa tạ."
Dương Học Vũ vẫn không có ý định buông tay, như trước nhìn vào mắt Phương Mộc, tựa hồ muốn nói lại thôi.
"Cậu còn có chuyện gì sao?"
"Ừm, không có. . . . . . Không, có việc." Dương Học Vũ nuốt nước miếng một cái, phảng phất như đã hạ quyết tâm thật lớn nói, "Tôi biết tôi bây giờ nói việc này rất không thích hợp, nhưng mà ------- Anh hãy cùng một chỗ với Mễ Nam đi."
Lông mày Phương Mộc hơi nhảy lên, lập tức bình tĩnh hỏi han: "Tại sao?"
"Ngày đó, anh cứ thế vội vàng gọi tôi đi cứu Mễ Nam, tôi liền biết, anh vô cùng yêu cô ấy." Dương Học Vũ nói năng thành khẩn, vẻ mặt lại rất phức tạp, tựa hồ những lời này khiến anh ta rất thống khổ, "Á Phàm là một cô gái tốt, thế nhưng, cô bé đã mất. Anh và Mễ Nam yêu nhau, không có lý do gì mà không ở cùng nhau. Cô ấy. . . . . Bởi vì chuyện Á Phàm. . . . . .Cô ấy rất khổ sở. Nếu anh có thể. . . . . . .Cô ấy sẽ dễ chịu hơn nhiều. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Phương Mộc nhanh chóng cắt ngang lời anh ta, "Thứ Mễ Nam muốn, tôi hiện tại cho không được, tương lai cũng cho không được."
Lập tức, anh giựt tay Dương Học Vũ ra, nhìn chăm chú vào mắt anh ta, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cậu có thể cho cô ấy, chỉ cần cậu kiên nhẫn chút, cậu và cô ấy, đều sẽ có được hạnh phúc."
Dương Học Vũ trợn mắt đứng nhìn Phương Mộc, tựa hồ đối với lời của anh khó có thể tin. Một lúc lâu sau, mới lắp bắp hỏi: "Anh nói. . . . Là lời thật lòng?"
Phương Mộc không trả lời, vỗ vỗ vai anh ta, vòng qua anh ta, đi về hướng thang máy.
Thẳng đến khi anh biến mất sau cửa thang máy chậm rãi khép kín, Dương Học Vũ vẫn kinh ngạc như trước nhìn bóng lưng Phương Mộc, biểu tình trên mặt có khiếp sợ, có vui sướng, cũng có nghi hoặc sâu sắc.
Đột nhiên, phòng trà nước bên cạnh yên lặng mở ra, Mễ Nam chậm rãi bước ra. Cô gắt gao nắm chặt ly trong tay, nước sôi nóng bỏng theo động tác run rẩy kịch liệt của cô vẩy ra, đổ trên tay lập tức lưu lại dấu tích hồng hồng. Mễ Nam phảng phất như không còn cảm giác được gì, chỉ nhìn chằm chằm thang máy, cùng với số liệu không ngừng nhỏ đi trên màn hình.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Phương Mộc sớm đã rửa mặt xong xuôi, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh chậm rãi dạo bước trong nhà. Trong mỗi một góc, anh đều dừng lại, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tựa hồ muốn đem hết thảy trong căn nhà này đều vững vàng ghi nhớ
Liền theo sau đó, anh lấy ra ví tiền, sau khi kiểm kê một chút tiền mặt, đem xấp tiền lương đặt trên bàn. Sau đó, anh ngồi xuống, từ trong bao lấy ra súng ngắn và đạn, bày trên mặt bàn.
Súng ngắn trải qua bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, tản ra hỗn hợp mùi sắt thép, dầu súng và khói thuốc súng. Phương Mộc cầm lấy súng tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại, nhìn súng dưới nắng sớm rạng rỡ phát ra quang mang u lam.
"Trông cậy vào ngươi." Phương Mộc thì thào nói. Sau đó, anh mở ổ đạn, xem xét nhiều lần, sau khi cảm thấy hài lòng, anh mở hộp đạn, cầm từng viên xếp vào ổ đạn. Đẩy ổ đạn về thân súng, anh cầm lấy súng, áng chừng trọng lượng, rồi đeo bao súng ở bên hông, cắm súng vào, cài kỹ móc khóa.
Làm xong hết thảy những việc này, Phương Mộc lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cầm lấy điện thoại di động.
Trong quán cafe Starbucks. Thai Vĩ bỏ quyển tạp chí xuống, không nhịn được nhìn đồng hồ.
Phương Mộc hẹn gặp y, Thai Vĩ cũng không cảm thấy kỳ quái, kỳ quái chính là tại sao lại hẹn ở chỗ này. Bốn phía đều là tình lữ nói chuyện yêu đương cùng những thanh niên mang máy tính xách tay lên mạng một mình. Có chuyện gì không thể thảo luận ở cục sao?
Có vài người không nhịn được nhìn về hướng này, tựa hồ đã nhận ra y chính là trưởng phân cục cảnh sát "Quát tháo ngay giữa đường" kia. Thai Vĩ thầm mắng một tiếng, một lần nữa cầm lấy tạp chí chắn ngang mặt.
Mẹ nó, bố bây giờ là nhân vật tin tức rồi. Thai Vĩ phẫn nộ nghĩ.
Phỏng chừng đây là nguyên nhân Phương Mộc hẹn gặp y. Sau khi nhìn thấy video kia điên cuồng phát tán trên mạng, phản ứng đầu tiên của Thai Vĩ chính là phẫn nộ và ủy khuất, phản ứng thứ hai chính là: Cơ hội đã tới.
Đối với chuyện mình có thể trở thành mục tiêu của "Ánh sáng thành phố", Thai Vĩ không hề cảm thấy sợ hãi, trái ngược lại, còn có chút hưng phấn. Y cũng không giống những người bị hại suy nhược này, mà là một hình cảnh huấn luyện nghiêm chỉnh, kinh nghiệm tác chiến phong phú. Nếu "Ánh sáng thành phố" dám xuống tay với y, y tương đối nắm chắc chế phục được đối phương, mang ra trước công lý.
Ngoài phá án là quan trọng nhất ra, còn có thể giúp bạn tốt báo thù rửa hận.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động đặt trên mặt bàn đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, là một tin nhắn đến. Thai Vĩ cầm lên, sau khi xem xét, trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc khó hiểu.
Lúc này, Phương Mộc bước vào quán cafe. Thai Vĩ rất nhanh đã thấy được anh, hướng anh vẫy tay. Phương Mộc nhìn y một cái, nhưng không vội sang đó, mà ngẩng đầu quét mắt khắp nơi, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Sau khi tìm được thứ anh muốn, Phương Mộc chậm rãi đi tới trước mặt Thai Vĩ, từ trên cao nhìn xuống y.
Vẻ mặt Thai Vĩ hơi có chút kinh ngạc, y hướng chỗ ngồi bên cạnh chỉ chỉ, ý bảo Phương Mộc ngồi xuống.
"Tìm anh có chuyện gì?"
Phương Mộc cũng không trả lời, cũng không di chuyển, chỉ yên lặng theo dõi y.
Thai Vĩ dở khóc dở cười, càng cảm thấy kỳ lạ: "Thằng nhóc này làm gì đó hả, diễn kịch câm với anh sao?"
Phương Mộc vẫn không nói lời nào, ánh mắt lại trở nên càng ngày càng phức tạp.
Nụ cười trên mặt Thai Vĩ dần dần thu liễm, mày cũng nhíu lại. Nhìn nhau ước chừng nửa phút sau, vẻ mặt Thai Vĩ đột nhiên thả lỏng, khó có thể phát hiện mà gật đầu.
Cơ hồ là cùng lúc, Phương Mộc rút súng ra, kéo chốt xuống, nhắm ngay Thai Vĩ bóp cò.
"Đoàng!"
Tiếng súng khiến cho quán cafe trong nháy mắt an tĩnh lại, ngay sau đó, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Thai Vĩ lấy tay che ngực, phảng phất như bị búa tạ đánh trúng, ngửa mặt té xuống. Bàn cafe cũng theo đó lật đi, một tách cafe trên trên mặt đất, trong nháy mắt liền tràn ra một đóa hoa màu nâu.
Phương Mộc ném khẩu súng trên người Thai Vĩ, xoay người, ngẩng đầu nhìn phía góc tường. Nơi đó, một máy quay theo dõi nho nhỏ đang lẳng lặng ghi hình.
Thai Vĩ phát hỏa, hạ cửa sổ xe, quát với chiếc BMW: "Xe phía trước, tránh ra!"
Chủ xe BMW giựt cửa xe đi xuống, là một gã béo để đầu húi cua, mặc áo vét da chồn. Hắn đầu tiên là xem xét vị trí hai xe chạm nhau một chút, phát hiện cửa trái sau xe BMW đã lõm xuống. Hắn nhất thời phát hỏa, quay đầu mắng Thai Vĩ: "Đệt mẹ mày, mày mù hả?"
"Anh kia mau tránh ra, tôi là cảnh sát." Thai Vĩ không thèm cùng gã nhiều lời, móc ra thẻ cảnh quan vẫy về phía gã, "Tôi đang chấp hành nhiệm vụ. . . . . ."
"Cảnh sát thì giỏi lắm hả?" Gã béo mạnh giật mở cửa xe Thai Vĩ, đưa tay kéo y, "Mày nói xem làm sao đây? Xe đó của tao hơn trăm vạn đấy!"
Thai Vĩ đẩy gã ra, ngẩng đầu nhìn hướng kẻ cướp túi chạy trốn, người nọ đã xuyên qua giao lộ, đang dọc theo vỉa hè một đường chạy như điên. Thai Vĩ nhảy xuống xe, dự định chạy đuổi theo, mới vừa cất bước, áo đã bị gã béo túm lấy, chỉ nghe một tiếng "xoẹt", vải phần cổ áo khoác đã rách một đường.
"Con mẹ nó mày muốn chạy hả?" Gã béo như trước dây dưa không bỏ, "Ít nói nhảm, đền xe cho bố mày trước đã!"
"Bên kia có tên cướp túi anh không thấy sao?" Thai Vĩ vừa vội vừa tức, "Tôi để xe ở đây, trở về sẽ xử lý!"
"Tao đây mặc kệ!" Gã béo như trước gắt gao túm lấy Thai Vĩ, "Mày đụng phải xe tao, phải bồi thường cho tao trước!"
Vài chiếc xe ven đường dừng lại xem náo nhiệt, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.
Thai Vĩ một bên cùng gã giằng co, một bên hướng kẻ cướp túi bên kia nhìn quanh, mắt thấy hắn đã nhảy lên yên sau một chiếc mô tô đậu ven đường, vụt chạy đi.
Thai Vĩ hoàn toàn phát hỏa, quẳng tay gã béo ra rồi hung hăng đẩy gã một cái.
Tên béo bị đẩy một cái lảo đảo, sau kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức rướn họng hô: "Cảnh sát đánh người rồi!" Miệng thì hô, người lại nhào đến, đổ ập về phía Thai Vĩ.
Thai Vĩ cuống quít ngăn chặn, đầu và thân trên vẫn cứng rắn bị đánh trúng vài cái, trong lòng nhất thời nảy lên một cỗ tức khí. Y xem chuẩn cơ hội bắt được cổ áo và cánh tay của gã béo, xoay người nhấc háng, một cú quẳng mạnh qua vai phóng gã béo té trên mặt đất.
Gã béo cơ hồ bị ngã đến không dậy nổi, dứt khoát nằm trên mặt đất chơi xấu, một bên giãy giụa lung tung, một bên hô lớn: "Cảnh sát đánh người rồi, ức hiếp nhân dân rồi, tông xe còn đánh người nữa. . . . . ."
Thai Vĩ thở hổn hển, oán hận chỉ vào gã béo nói: "Con mẹ nó mày câm miệng cho tao. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, trước mắt lại hiện lên vài đường sáng, còn kèm theo tiếng tanh tách. Trong lòng Thai Vĩ cả kinh, vô thức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người vây xem, có mấy người đang cầm điện thoại di động chụp ảnh, trong đó một thanh niên đang dùng điện thoại di động quay về phía y, hiển nhiên là đang quay phim.
"Đừng chụp nữa, có gì hay ho mà chụp" Thai Vĩ càng phát hỏa, "Thu hồi tất cả điện thoại!"
Người thanh niên không phục, cãi lại nói: "Cảnh sát thì có thể tùy tiện đánh người hả?"
"Hắn đang gây trở ngại công vụ!" Thai Vĩ tiến lên đoạt lấy di động của cậu ta, "Cậu làm rõ tình huống trước rồi hãy nói!"
Biểu hiện của thanh niên so với gã béo còn khoa trương hơn, một bên tránh né, một bên hét lên như heo bị thọc tiết: "Người đâu mau tới đây, cảnh sát đánh người rồi, cảnh sát cướp đồ rồi. . . . . ."
"Thật quá vô lý mà!"
"Ai cho anh ức hiếp quyền lợi của nhân dân?!"
"Đụng xe còn đánh người, tật xấu thành quen!"
"Sợ cái gì? Chúng tôi là người đóng thuế, các người đều là chúng tôi nuôi đó hiểu không. . . . . ."
Hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Phương Mộc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong hình ảnh video, Thai Vĩ chỉ tay vào ống kính, cổ áo bị kéo rách khoát trên vai, vẻ mặt hung ác, mắt trừng muốn nứt ra.
Hơn nữa ngày, anh mới khôi phục lại tinh thần, lật xem bình luận dưới video. Đoạn video tên《 Tông xe lại đánh người: trưởng phân cục cảnh sát nào đó của thành phố C quát tháo ngay trên đường 》này vô cùng nóng trên trang mạng video nổi tiếng trong nước, lượt người xem đã đạt đến hơn mười vạn người, là một trong những video đứng đầu mấy ngày qua. Phương Mộc vào xem một trang bình luận, chỉ nhìn hai trang, đã thấy cái tên quen thuộc kia.
"Còn chờ gì nữa? Ánh sáng thành phố hãy ra tay đi, loại cảnh sát bại hoại này chết một mạng bớt một tên!"
Phương Mộc càng tiếp tục tìm về sau, người hô hào "Ánh sáng thành phố" giết chết Thai Vĩ càng nhiều. Ngồi im trong chốc lát, anh châm một điếu thuốc, yên lặng hút hết, sau đó đứng dậy cầm lấy cốc nước, đi tới trước máy nước lọc ở góc tường rót nước nóng.
Lá trà xanh biếc trong túi lọc xoay tròn, từng chút giãn ra, phảng phất như đóa hoa chập chờn theo gió.
Đột nhiên, Phương Mộc nâng cốc nước hung hăng ném về phía vách tường, sau một tiếng xoảng vang giòn, cốc nước biến thành một đống vụn thủy tinh, trên vách tường xuất hiện một mảng nước lớn, lá trà chưa kịp ngâm xong chỉ dừng lại trên tường chốc lát, không cam lòng mà rơi xuống từng mảnh.
Phương Mộc không ngờ tới thời khắc quyết định đến nhanh như vậy, càng không nghĩ tới cư nhiên là y.
Trải qua vài lần phạm tội thành công đã có kinh nghiệm, năng lực phạm tội và tố chất tâm lý của "Ánh sáng thành phố" đã vượt xa tội phạm hình sự bình thường. Đặc biệt vụ nổ thôn Đại Liễu, hắn đã lựa chọn thẩm phán Nhâm Xuyên làm mục tiêu gây hại, cũng chọn dùng phương thước phát sóng trực tiếp hiện trường để công khai quá trình phạm tội của chính mình. Nguyện vọng mãnh liệt của "Ánh sáng thành phố" cố gắng dùng cách phạm tội dẫn phát hiệu ứng chấn động đã vô cùng rõ ràng. Dưới sự thúc đẩy của loại tâm tính này, "Hành vi ác" bình thường đã không đáng lọt vào mắt hắn nữa, càng đừng nói đến hứng thú tiến hành "trừng phạt". Nếu hắn dự định xuống tay lần nữa, mục tiêu nhất định có thân phận đặc thù, có thể thỏa mãn đầy đủ dục vọng khiêu chiến của hắn, mà lại có thể thể hiện năng lực phạm tội cường đại của bản thân.
Tỷ như một cảnh sát.
Phương Mộc lẳng lặng ngồi, một điếu tiếp một điếu hút thuốc, ánh mắt thủy chung rơi vào mảng nước đọng đang dần khô cạn nọ, thẳng đến khi vách tường khôi phục lại diện mạo vốn có.
Anh dụi tắt một điếu cuối cùng, phủ thêm áo khoác, mới vừa cất bước, liền giẫm phải một mẩu lá trà đã khô. Tiếng răng rắc rất nhỏ từ lòng bàn chân truyền ra. Nhấc chân lên, phiến lá xanh biếc đã hoàn toàn nát vụn.
Phương Mộc chợt cười cười.
Một giờ sau, phân cục trưởng ngồi bên cạnh bàn làm việc, kinh ngạc nhìn Phương Mộc.
"Cậu lặp lại một lần nữa xem?"
"Tôi cần một khẩu súng." Sắc mặt Phương Mộc bình tĩnh, nhấn rõ từng chữ.
"Tại sao?" Phân cục trưởng nhìn Phương Mộc từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, "Thằng nhóc cậu sẽ không làm việc gì ngốc nghếch đó chứ?"
"Sẽ không đâu. Nếu tôi muốn giết Giang Á, không cần súng cũng có thể làm được." Phương Mộc nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi để Giang Á mất đi người phụ nữ hắn yêu nhất, cam đoan hắn sẽ trả thù tôi ---- Cho nên, tôi cần một khẩu súng phòng thân."
"Ừm." Vẻ mặt phân cục trưởng trầm tĩnh lại, "Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi hy vọng cậu cho chúng tôi biết trước tiên, đừng tùy tiện hành động."
"Vâng, yên tâm."
"Cần phái vài người bảo vệ cậu không?"
"Không cần." Phương Mộc cười cười, "Tôi cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ, hắn chưa chắc dám xuống tay với tôi."
Phân cục trưởng gật đầu, cầm lấy bút viết một mẩu giấy nhắn, đưa cho Phương Mộc.
Trong kho súng, nhân viên quản lý kiểm tra mẩu giấy nhắn kia mấy lần, ngẩng đầu hỏi Phương Mộc: "Muốn cái nào? 54, 77 hay 92?"
"Kiểu 92." Phương Mộc lại bổ sung một câu, "Loại ổ xoay."
Súng ngắn đặt trong bao súng dệt kim, còn có hai hộp đạn. Phương Mộc cẩn thận kiểm kê xong, sau khi đăng ký, cảm ơn nhân viên quản lý, đem súng và đạn cẩn thận cất vào trong túi xách. Mới vừa quay người lại, liền nhìn thấy Dương Học Vũ đứng ở phía sau, trầm ngâm nhìn túi xách căng phồng trên người mình.
Phương Mộc hướng anh ta gật đầu một chút, đi vòng qua trước anh ta. Dương Học Vũ lại túm lấy Phương Mộc, nhẹ giọng hỏi: "Có cần hỗ trợ hay không?"
Phương Mộc lắc đầu: "Không cần, đa tạ."
Dương Học Vũ vẫn không có ý định buông tay, như trước nhìn vào mắt Phương Mộc, tựa hồ muốn nói lại thôi.
"Cậu còn có chuyện gì sao?"
"Ừm, không có. . . . . . Không, có việc." Dương Học Vũ nuốt nước miếng một cái, phảng phất như đã hạ quyết tâm thật lớn nói, "Tôi biết tôi bây giờ nói việc này rất không thích hợp, nhưng mà ------- Anh hãy cùng một chỗ với Mễ Nam đi."
Lông mày Phương Mộc hơi nhảy lên, lập tức bình tĩnh hỏi han: "Tại sao?"
"Ngày đó, anh cứ thế vội vàng gọi tôi đi cứu Mễ Nam, tôi liền biết, anh vô cùng yêu cô ấy." Dương Học Vũ nói năng thành khẩn, vẻ mặt lại rất phức tạp, tựa hồ những lời này khiến anh ta rất thống khổ, "Á Phàm là một cô gái tốt, thế nhưng, cô bé đã mất. Anh và Mễ Nam yêu nhau, không có lý do gì mà không ở cùng nhau. Cô ấy. . . . . Bởi vì chuyện Á Phàm. . . . . .Cô ấy rất khổ sở. Nếu anh có thể. . . . . . .Cô ấy sẽ dễ chịu hơn nhiều. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Phương Mộc nhanh chóng cắt ngang lời anh ta, "Thứ Mễ Nam muốn, tôi hiện tại cho không được, tương lai cũng cho không được."
Lập tức, anh giựt tay Dương Học Vũ ra, nhìn chăm chú vào mắt anh ta, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cậu có thể cho cô ấy, chỉ cần cậu kiên nhẫn chút, cậu và cô ấy, đều sẽ có được hạnh phúc."
Dương Học Vũ trợn mắt đứng nhìn Phương Mộc, tựa hồ đối với lời của anh khó có thể tin. Một lúc lâu sau, mới lắp bắp hỏi: "Anh nói. . . . Là lời thật lòng?"
Phương Mộc không trả lời, vỗ vỗ vai anh ta, vòng qua anh ta, đi về hướng thang máy.
Thẳng đến khi anh biến mất sau cửa thang máy chậm rãi khép kín, Dương Học Vũ vẫn kinh ngạc như trước nhìn bóng lưng Phương Mộc, biểu tình trên mặt có khiếp sợ, có vui sướng, cũng có nghi hoặc sâu sắc.
Đột nhiên, phòng trà nước bên cạnh yên lặng mở ra, Mễ Nam chậm rãi bước ra. Cô gắt gao nắm chặt ly trong tay, nước sôi nóng bỏng theo động tác run rẩy kịch liệt của cô vẩy ra, đổ trên tay lập tức lưu lại dấu tích hồng hồng. Mễ Nam phảng phất như không còn cảm giác được gì, chỉ nhìn chằm chằm thang máy, cùng với số liệu không ngừng nhỏ đi trên màn hình.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Phương Mộc sớm đã rửa mặt xong xuôi, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh chậm rãi dạo bước trong nhà. Trong mỗi một góc, anh đều dừng lại, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tựa hồ muốn đem hết thảy trong căn nhà này đều vững vàng ghi nhớ
Liền theo sau đó, anh lấy ra ví tiền, sau khi kiểm kê một chút tiền mặt, đem xấp tiền lương đặt trên bàn. Sau đó, anh ngồi xuống, từ trong bao lấy ra súng ngắn và đạn, bày trên mặt bàn.
Súng ngắn trải qua bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, tản ra hỗn hợp mùi sắt thép, dầu súng và khói thuốc súng. Phương Mộc cầm lấy súng tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại, nhìn súng dưới nắng sớm rạng rỡ phát ra quang mang u lam.
"Trông cậy vào ngươi." Phương Mộc thì thào nói. Sau đó, anh mở ổ đạn, xem xét nhiều lần, sau khi cảm thấy hài lòng, anh mở hộp đạn, cầm từng viên xếp vào ổ đạn. Đẩy ổ đạn về thân súng, anh cầm lấy súng, áng chừng trọng lượng, rồi đeo bao súng ở bên hông, cắm súng vào, cài kỹ móc khóa.
Làm xong hết thảy những việc này, Phương Mộc lẳng lặng ngồi trong chốc lát, cầm lấy điện thoại di động.
Trong quán cafe Starbucks. Thai Vĩ bỏ quyển tạp chí xuống, không nhịn được nhìn đồng hồ.
Phương Mộc hẹn gặp y, Thai Vĩ cũng không cảm thấy kỳ quái, kỳ quái chính là tại sao lại hẹn ở chỗ này. Bốn phía đều là tình lữ nói chuyện yêu đương cùng những thanh niên mang máy tính xách tay lên mạng một mình. Có chuyện gì không thể thảo luận ở cục sao?
Có vài người không nhịn được nhìn về hướng này, tựa hồ đã nhận ra y chính là trưởng phân cục cảnh sát "Quát tháo ngay giữa đường" kia. Thai Vĩ thầm mắng một tiếng, một lần nữa cầm lấy tạp chí chắn ngang mặt.
Mẹ nó, bố bây giờ là nhân vật tin tức rồi. Thai Vĩ phẫn nộ nghĩ.
Phỏng chừng đây là nguyên nhân Phương Mộc hẹn gặp y. Sau khi nhìn thấy video kia điên cuồng phát tán trên mạng, phản ứng đầu tiên của Thai Vĩ chính là phẫn nộ và ủy khuất, phản ứng thứ hai chính là: Cơ hội đã tới.
Đối với chuyện mình có thể trở thành mục tiêu của "Ánh sáng thành phố", Thai Vĩ không hề cảm thấy sợ hãi, trái ngược lại, còn có chút hưng phấn. Y cũng không giống những người bị hại suy nhược này, mà là một hình cảnh huấn luyện nghiêm chỉnh, kinh nghiệm tác chiến phong phú. Nếu "Ánh sáng thành phố" dám xuống tay với y, y tương đối nắm chắc chế phục được đối phương, mang ra trước công lý.
Ngoài phá án là quan trọng nhất ra, còn có thể giúp bạn tốt báo thù rửa hận.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động đặt trên mặt bàn đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, là một tin nhắn đến. Thai Vĩ cầm lên, sau khi xem xét, trên mặt lộ ra vẻ mê hoặc khó hiểu.
Lúc này, Phương Mộc bước vào quán cafe. Thai Vĩ rất nhanh đã thấy được anh, hướng anh vẫy tay. Phương Mộc nhìn y một cái, nhưng không vội sang đó, mà ngẩng đầu quét mắt khắp nơi, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Sau khi tìm được thứ anh muốn, Phương Mộc chậm rãi đi tới trước mặt Thai Vĩ, từ trên cao nhìn xuống y.
Vẻ mặt Thai Vĩ hơi có chút kinh ngạc, y hướng chỗ ngồi bên cạnh chỉ chỉ, ý bảo Phương Mộc ngồi xuống.
"Tìm anh có chuyện gì?"
Phương Mộc cũng không trả lời, cũng không di chuyển, chỉ yên lặng theo dõi y.
Thai Vĩ dở khóc dở cười, càng cảm thấy kỳ lạ: "Thằng nhóc này làm gì đó hả, diễn kịch câm với anh sao?"
Phương Mộc vẫn không nói lời nào, ánh mắt lại trở nên càng ngày càng phức tạp.
Nụ cười trên mặt Thai Vĩ dần dần thu liễm, mày cũng nhíu lại. Nhìn nhau ước chừng nửa phút sau, vẻ mặt Thai Vĩ đột nhiên thả lỏng, khó có thể phát hiện mà gật đầu.
Cơ hồ là cùng lúc, Phương Mộc rút súng ra, kéo chốt xuống, nhắm ngay Thai Vĩ bóp cò.
"Đoàng!"
Tiếng súng khiến cho quán cafe trong nháy mắt an tĩnh lại, ngay sau đó, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Thai Vĩ lấy tay che ngực, phảng phất như bị búa tạ đánh trúng, ngửa mặt té xuống. Bàn cafe cũng theo đó lật đi, một tách cafe trên trên mặt đất, trong nháy mắt liền tràn ra một đóa hoa màu nâu.
Phương Mộc ném khẩu súng trên người Thai Vĩ, xoay người, ngẩng đầu nhìn phía góc tường. Nơi đó, một máy quay theo dõi nho nhỏ đang lẳng lặng ghi hình.