Edit: Tiểu Màn Thầu
Địa điểm chụp ảnh cho tạp chí là một toà cao ốc, sau khi Kiều Tịnh và Thời Trần dùng bữa xong, buổi chiều liền đi đến đó, đã có một nhóm nhân viên chờ sẵn.
Nhiếp ảnh gia còn chưa đến, một người trợ lý liền giải thích: “Xin Kiều tiểu thư chờ một lúc, nhiếp ảnh gia sẽ lập tức đến ngay.”
Trợ lý mở cửa văn phòng, mời Kiều Tịnh và người đại diện vào trong ngồi chờ. Thời Trần dặn dò cô những việc cần chú ý khi chụp ảnh, sau đó ngồi yên lặng xem tài liệu.
Hôm qua Thời Trần đã hỏi qua Kiều Tịnh, hỏi cô có mục tiêu gì không.
Kiều Tịnh suy nghĩ, thẳng thắn nói: “Muốn trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng…. được không?”
Khi cô trả lời, đôi con ngươi đen nhánh bình tĩnh, tràn ngập tin tưởng nhìn anh ta.
Ngữ khí có chút không xác định, bộ dạng ngốc manh, đáng yêu muốn chết.
Dường như trong lòng Thời Trần có gì đó chạm vào, nội tâm như sắp tan thành nước, khuôn mắt tuấn tú biểu lộ ý cười: “Chỉ đợi em nói những lời này mà thôi, chỉ cần em có lòng tin là được, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Sau đó, Thời Trần giúp Kiều Tịnh phân tích rõ ràng, liệt kê cho cô một số bước để phát triển con đường tương lai của mình.
Kiều Tịnh nghiêm túc lắng nghe, quyết định nghe theo ý Thời Trần, hơn nữa còn thể hiện dáng vẻ tín nhiệm, càng tăng thêm sự khích lệ để Thời Trần nhiệt huyết với công việc này hơn.
Chỉ cần cô chụp ảnh cho tạp chí, đã sắp đuổi kịp đám nghệ sĩ mới trong công ty giải trí Hạ Hoa. Hơn nữa, cô còn được làm gương mặt đại diện cho tạp chí ALEON quý này.
Gần đây Hạ Hoa bị người trên mạng mắng chửi thê thảm, vì vậy các lãnh đạo của công ty bắt đầu lo lắng, suy xét cho ra mắt một số nghệ sĩ mới, vì muốn phát triển con đường tương lai cho bọn họ, công ty đã bỏ tiền mua một trang quảng cáo trong tạp chí [ALEON].
Trong đám nghệ sĩ mới đó, có một gương mặt Kiều Tịnh khá quen thuộc. Ở trong đám nghệ sĩ mới, chỉ có mình Ôn Thư quan tâm đến việc Kiều Tịnh một mình hưởng thụ toàn bộ văn phòng, còn được trợ lý bưng trà rót nước, trong lòng cô ta cảm thấy chua xót.
Ôn Thư khá hiểu Thẩm Luân, càng biết rõ quyền lực của người này, Kiều Tịnh có đãi ngộ cùng tài nguyên tốt như vậy, đều do Thẩm Luân ban cho.
Vẻ mặt Ôn Thư lạnh nhạt đạm nhiên, không thể hiện biểu tình gì, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận, còn cảm thấy không cam lòng.
Lúc trước cô ta tự dối lòng, chọn cách rời xa Thẩm Luân, nhưng vì sao khi cô ta trở lại, Thẩm Luân đã có người mới?
Còn tìm một người có gương mặt giống như mình, chẳng phải là đang giấu đầu lòi đuôi à.
Sau đó trợ lý của tạp chí dẫn đám nghệ sĩ mới của Hạ Hoa vào phòng chờ, Ôn Thư không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Tịnh, sẽ cảm thấy thật khó xử.
Hơn nữa cô ta cũng không muốn để Kiều Tịnh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Ôn Thư đứng bên ngoài phòng chờ, nghiêm túc xem điện thoại. Có hai nhân viên đi ngang qua khẽ nói nhỏ.
“Vừa rồi nhìn thấy bọn họ rất giống nhau, lần này sắp có trò hay để xem rồi.”
Trong văn phòng, nghệ sĩ mới của Hạ Hoa cũng mang theo đoàn đội của mình, bọn họ đều biết Ôn Thư là người của Đường tổng, không giống như bọn họ, cho nên bọn họ luôn tìm cách nịnh bợ Ôn Thư, nhưng bọn họ thực sự không thích cô ta chút nào.
Tính tình Ôn Thư lạnh nhạt, cao ngạo, không hoà đồng. Dường như ai cũng đều khinh thường bộ dạng này.
“Kiều Tịnh?”
Có một nghệ sĩ mới của Hạ Hoa với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Kiều Tịnh, kinh ngạc hô một tiếng.
Kiều Tịnh nghiêng đầu, cười nói: “Xin chào.”
A a a a!!!
Thần tượng của mình đang nhìn mình!
Cô nghệ sĩ mới kia kích động đến gương mặt đỏ bừng, gắt gao nắm chặt đôi tay, bộ dạng không thể tin được.
Thời Trần mỉm cười liếc mắt nhìn về phía Kiều Tịnh. Đúng vậy, anh muốn đem cô nhóc thân thiện này đi về phía mặt trời, cô đã cho mình cơ hội, bản thân anh sẽ dùng mọi thứ để báo đáp lại cho cô.
Thời Trần thu hồi tầm mắt, còn lạnh lùng nhìn về phía Ôn Thư đang đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên sự sắc bén.
Thời Trần sớm đã phát hiện ra Ôn Thư, bởi vì quá giống với Kiều Tịnh. Ôn Thư lạnh nhạt đứng ngoài cửa, nhân viên công tác của tạp chí đi ngang qua nhìn, thậm chí cũng có ít phóng viên truyền thông chú ý đến Ôn Thư.
Sống trong vòng tròn này, với nhiều năm kinh nghiệm làm trợ lý cho nghệ sĩ nổi tiếng, Thời Trần hiểu rất rõ. Truyền thông thích nhất lấy những tin bát quái, rêu rao khắp nơi, lẫn lộn trắng đen.
Hôm nay nghệ sĩ mới của Hạ Hoa và Kiều Tịnh đối mặt với nhau, sẽ giúp đám nghệ sĩ mới kia được xuất hiện trên bảng tin, còn tăng thêm lưu lượng, quả thực rất biết chiếm tiện nghi.
Trong giới giải trí, chỉ cần người mới hoặc nghệ sĩ không có danh tiếng, chạm mặt với đại minh tinh, nhẹ nhàng gọi một tiếng tiền bối. Kỳ thật nói thẳng ra đa số bọn họ đều muốn tìm đề tài để cọ nhiệt và tăng nhân khí, một khi trên người nghệ sĩ có chút vết nhơ, khó tránh khỏi làm người xem liên tưởng đến chuyện khác.
Sự nghiệp của Kiều Tịnh vừa mới bắt đầu, Thời Trần không muốn vì một nghệ sĩ mới mà khiến cô bị ảnh hưởng.
“Em ngồi chờ ở đây, anh ra ngoài một chút.”
“Vâng.”
Thời Trần đi về phía cửa, lúc đi ngang qua cánh cửa, cố ý dừng lại một lúc, kinh ngạc nói: “Vị tiểu thư này, vì sao không vào trong?”
Gương mặt tuấn tú mang theo ý cười ôn hoà, chỉ là nơi đáy mắt ẩn chứa sự khinh thường và lạnh lẽo, nhìn qua Thời Trần chính là một soái ca cao lớn.
Ôn Thư nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn đi vào trong.”
“Thì ra là vậy, cô là nghệ sĩ mới của Hạ Hoa?” Thời Trần thấp giọng cười.
“Các nghệ sĩ mới của công ty cô đều ở bên trong nói chuyện phiếm, cô bất hoà với bọn họ sao?” Ánh mắt Thời Trần hiện lên chút vi diệu.
Ôn Thư cảm thấy người này thật bất lịch sự.
“Anh có bị bệnh không?”
Thời Trần nghiêm túc nói: “Xung quanh đây đều là phóng viên, cũng không biết paparazzi đang lẩn trốn ở góc nào, bọn họ chuyên môn ngồi hóng chuyện bát quái. Nếu tin tức cô bất hoà với nghệ sĩ cùng công ty truyền ra ngoài, cô còn chưa kịp nổi tiếng, thì đã bị bôi đen rồi. Muốn nhắc nhở cô vài lời mà thôi, tôi thấy cô vẫn còn trẻ tuổi, cái gì cũng không hiểu, cho nên mới nói như vậy. Đừng không biết tốt xấu.”
Đây chính là một lời uy hiếp!
Ôn Thư đứng thẳng người, đôi mắt thanh lãnh hiện lên sự tức giận. Nhân viên công tác và truyền thông mắt điếc tai ngơ đi ngang qua, không dám nhìn nhiều.
Cấp trên đã ra lệnh, hôm nay Kiều tiểu thư đến chụp ảnh bìa, bọn họ không thể đắc tội với Kiều tiểu thư, những người này không muốn tự mình chuốc lấy phiền toái, cho dù là đám truyền thông với chuyên môn đi lấy tin tức, cũng sẽ tìm con đường khác để moi tin, không ai nguyện ý đi vào con đường nguy hiểm.
Ôn Thư cố nuốt ủy khuất xuống, quay người đi vào trong phòng. Chỉ là lúc đi ngang qua Kiều Tịnh, trong mắt cô ta mang theo vài tia ác ý.
Không hổ danh là người bên cạnh Thẩm Luân bao lâu nay, cũng đã bị lây nhiễm tính xấu của anh, đều ngang ngược vô lý giống như nhau!
Vẻ mặt Ôn Thư thể hiện sự khinh thường. Kiều Tịnh lại thở dài, Thời Trần đúng là một người đại diện tốt, mang đến cho cô một làn sóng thù hận.
Đương nhiên, Kiều Tịnh cũng không có ý trách cứ Thời Trần. Anh ta là người đại diện của cô, tất nhiên cũng nghiêng về phía vai ác.
Ở trong loại truyện tổng tài này, phàm là những ai chống đối lại nam nữ chính, đều là đóng vai ác. Kiều Tịnh nhớ rõ cốt truyện, sau khi nữ chính tiến vào giới giải trí, quả thực vì diện mạo của nguyên thân và nữ chính có điểm giống nhau đã gây được sự chú ý.
Sau đó sự nghiệp của nguyên thân ngày càng thăng tiến, nữ chính sau khi trải qua một thời gian giấu mình, đã bắt đầu đạp lên nguyên thân để tiến thân.
Hơn nữa nam chính Thẩm Luân lại bắt đầu công kích, làm cho nguyên thân hoàn toàn bại trận, bị nữ chính cùng Điền Manh đuổi ra khỏi giới giải trí.
Nguyên thân thành bại đều do nam chính, bởi vì nguyên thân chỉ là công cụ để nam chính nâng ánh trăng sáng của mình lên thôi.
Nháy mắt, nhiếp ảnh gia đã xuất hiện, Kiều Tịnh đi đến phòng hóa trang, nhân viên tổ hoá trang bắt đầu trang điểm cho cô.
Sớm đã quyết định tạo hình thiên về phụ nữ mạnh mẽ, nhưng dưới bàn tay của chuyên viên trang điểm, Kiều Tịnh càng trở nên xinh đẹp, đơn thuần, đặc biệt trên người là một cái áo sơ mi nữ tính phối cùng váy dài.
“Thời Trần, sao lại như vậy?” Kiều Tịnh mơ hồ nhìn Thời Trần.
Thời Trần cũng cảm thấy khó hiểu, vừa muốn tìm người hỏi thăm, đã bị người khác cắt ngang. Nhân viên công tác khẩn trương nói: “Không thể chụp, hiện giờ không thể chụp ảnh, cấp trên vừa thông báo, Kiều tiểu thư phải đi đến gặp mặt Thẩm thiếu, nếu không lần chụp ảnh này không cần chụp nữa.”
“……”
Con ngươi long lanh của Kiều Tịnh kinh ngạc mở to, hận không thể lật cái bàn.
Bên ngoài studio, một đám nghệ sĩ mới của Hạ Hoa vô cùng hâm mộ Kiều Tịnh. Từ sau khi Kiều Tịnh rời khỏi Hạ Hoa, liền đầu quân cho một công ty giải trí lớn mạnh hơn Hạ Hoa rất nhiều, còn có thể làm gương mặt đại diện cho tạp chí [ALEON] quý này, quả thực địa vị hơn hẳn người khác!
Ôn Thư gắt gao cắn môi, ra sức bấu bàn tay vào trong vách tường.
Địa điểm chụp ảnh cho tạp chí là một toà cao ốc, sau khi Kiều Tịnh và Thời Trần dùng bữa xong, buổi chiều liền đi đến đó, đã có một nhóm nhân viên chờ sẵn.
Nhiếp ảnh gia còn chưa đến, một người trợ lý liền giải thích: “Xin Kiều tiểu thư chờ một lúc, nhiếp ảnh gia sẽ lập tức đến ngay.”
Trợ lý mở cửa văn phòng, mời Kiều Tịnh và người đại diện vào trong ngồi chờ. Thời Trần dặn dò cô những việc cần chú ý khi chụp ảnh, sau đó ngồi yên lặng xem tài liệu.
Hôm qua Thời Trần đã hỏi qua Kiều Tịnh, hỏi cô có mục tiêu gì không.
Kiều Tịnh suy nghĩ, thẳng thắn nói: “Muốn trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng…. được không?”
Khi cô trả lời, đôi con ngươi đen nhánh bình tĩnh, tràn ngập tin tưởng nhìn anh ta.
Ngữ khí có chút không xác định, bộ dạng ngốc manh, đáng yêu muốn chết.
Dường như trong lòng Thời Trần có gì đó chạm vào, nội tâm như sắp tan thành nước, khuôn mắt tuấn tú biểu lộ ý cười: “Chỉ đợi em nói những lời này mà thôi, chỉ cần em có lòng tin là được, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Sau đó, Thời Trần giúp Kiều Tịnh phân tích rõ ràng, liệt kê cho cô một số bước để phát triển con đường tương lai của mình.
Kiều Tịnh nghiêm túc lắng nghe, quyết định nghe theo ý Thời Trần, hơn nữa còn thể hiện dáng vẻ tín nhiệm, càng tăng thêm sự khích lệ để Thời Trần nhiệt huyết với công việc này hơn.
Chỉ cần cô chụp ảnh cho tạp chí, đã sắp đuổi kịp đám nghệ sĩ mới trong công ty giải trí Hạ Hoa. Hơn nữa, cô còn được làm gương mặt đại diện cho tạp chí ALEON quý này.
Gần đây Hạ Hoa bị người trên mạng mắng chửi thê thảm, vì vậy các lãnh đạo của công ty bắt đầu lo lắng, suy xét cho ra mắt một số nghệ sĩ mới, vì muốn phát triển con đường tương lai cho bọn họ, công ty đã bỏ tiền mua một trang quảng cáo trong tạp chí [ALEON].
Trong đám nghệ sĩ mới đó, có một gương mặt Kiều Tịnh khá quen thuộc. Ở trong đám nghệ sĩ mới, chỉ có mình Ôn Thư quan tâm đến việc Kiều Tịnh một mình hưởng thụ toàn bộ văn phòng, còn được trợ lý bưng trà rót nước, trong lòng cô ta cảm thấy chua xót.
Ôn Thư khá hiểu Thẩm Luân, càng biết rõ quyền lực của người này, Kiều Tịnh có đãi ngộ cùng tài nguyên tốt như vậy, đều do Thẩm Luân ban cho.
Vẻ mặt Ôn Thư lạnh nhạt đạm nhiên, không thể hiện biểu tình gì, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận, còn cảm thấy không cam lòng.
Lúc trước cô ta tự dối lòng, chọn cách rời xa Thẩm Luân, nhưng vì sao khi cô ta trở lại, Thẩm Luân đã có người mới?
Còn tìm một người có gương mặt giống như mình, chẳng phải là đang giấu đầu lòi đuôi à.
Sau đó trợ lý của tạp chí dẫn đám nghệ sĩ mới của Hạ Hoa vào phòng chờ, Ôn Thư không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Tịnh, sẽ cảm thấy thật khó xử.
Hơn nữa cô ta cũng không muốn để Kiều Tịnh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Ôn Thư đứng bên ngoài phòng chờ, nghiêm túc xem điện thoại. Có hai nhân viên đi ngang qua khẽ nói nhỏ.
“Vừa rồi nhìn thấy bọn họ rất giống nhau, lần này sắp có trò hay để xem rồi.”
Trong văn phòng, nghệ sĩ mới của Hạ Hoa cũng mang theo đoàn đội của mình, bọn họ đều biết Ôn Thư là người của Đường tổng, không giống như bọn họ, cho nên bọn họ luôn tìm cách nịnh bợ Ôn Thư, nhưng bọn họ thực sự không thích cô ta chút nào.
Tính tình Ôn Thư lạnh nhạt, cao ngạo, không hoà đồng. Dường như ai cũng đều khinh thường bộ dạng này.
“Kiều Tịnh?”
Có một nghệ sĩ mới của Hạ Hoa với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Kiều Tịnh, kinh ngạc hô một tiếng.
Kiều Tịnh nghiêng đầu, cười nói: “Xin chào.”
A a a a!!!
Thần tượng của mình đang nhìn mình!
Cô nghệ sĩ mới kia kích động đến gương mặt đỏ bừng, gắt gao nắm chặt đôi tay, bộ dạng không thể tin được.
Thời Trần mỉm cười liếc mắt nhìn về phía Kiều Tịnh. Đúng vậy, anh muốn đem cô nhóc thân thiện này đi về phía mặt trời, cô đã cho mình cơ hội, bản thân anh sẽ dùng mọi thứ để báo đáp lại cho cô.
Thời Trần thu hồi tầm mắt, còn lạnh lùng nhìn về phía Ôn Thư đang đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên sự sắc bén.
Thời Trần sớm đã phát hiện ra Ôn Thư, bởi vì quá giống với Kiều Tịnh. Ôn Thư lạnh nhạt đứng ngoài cửa, nhân viên công tác của tạp chí đi ngang qua nhìn, thậm chí cũng có ít phóng viên truyền thông chú ý đến Ôn Thư.
Sống trong vòng tròn này, với nhiều năm kinh nghiệm làm trợ lý cho nghệ sĩ nổi tiếng, Thời Trần hiểu rất rõ. Truyền thông thích nhất lấy những tin bát quái, rêu rao khắp nơi, lẫn lộn trắng đen.
Hôm nay nghệ sĩ mới của Hạ Hoa và Kiều Tịnh đối mặt với nhau, sẽ giúp đám nghệ sĩ mới kia được xuất hiện trên bảng tin, còn tăng thêm lưu lượng, quả thực rất biết chiếm tiện nghi.
Trong giới giải trí, chỉ cần người mới hoặc nghệ sĩ không có danh tiếng, chạm mặt với đại minh tinh, nhẹ nhàng gọi một tiếng tiền bối. Kỳ thật nói thẳng ra đa số bọn họ đều muốn tìm đề tài để cọ nhiệt và tăng nhân khí, một khi trên người nghệ sĩ có chút vết nhơ, khó tránh khỏi làm người xem liên tưởng đến chuyện khác.
Sự nghiệp của Kiều Tịnh vừa mới bắt đầu, Thời Trần không muốn vì một nghệ sĩ mới mà khiến cô bị ảnh hưởng.
“Em ngồi chờ ở đây, anh ra ngoài một chút.”
“Vâng.”
Thời Trần đi về phía cửa, lúc đi ngang qua cánh cửa, cố ý dừng lại một lúc, kinh ngạc nói: “Vị tiểu thư này, vì sao không vào trong?”
Gương mặt tuấn tú mang theo ý cười ôn hoà, chỉ là nơi đáy mắt ẩn chứa sự khinh thường và lạnh lẽo, nhìn qua Thời Trần chính là một soái ca cao lớn.
Ôn Thư nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn đi vào trong.”
“Thì ra là vậy, cô là nghệ sĩ mới của Hạ Hoa?” Thời Trần thấp giọng cười.
“Các nghệ sĩ mới của công ty cô đều ở bên trong nói chuyện phiếm, cô bất hoà với bọn họ sao?” Ánh mắt Thời Trần hiện lên chút vi diệu.
Ôn Thư cảm thấy người này thật bất lịch sự.
“Anh có bị bệnh không?”
Thời Trần nghiêm túc nói: “Xung quanh đây đều là phóng viên, cũng không biết paparazzi đang lẩn trốn ở góc nào, bọn họ chuyên môn ngồi hóng chuyện bát quái. Nếu tin tức cô bất hoà với nghệ sĩ cùng công ty truyền ra ngoài, cô còn chưa kịp nổi tiếng, thì đã bị bôi đen rồi. Muốn nhắc nhở cô vài lời mà thôi, tôi thấy cô vẫn còn trẻ tuổi, cái gì cũng không hiểu, cho nên mới nói như vậy. Đừng không biết tốt xấu.”
Đây chính là một lời uy hiếp!
Ôn Thư đứng thẳng người, đôi mắt thanh lãnh hiện lên sự tức giận. Nhân viên công tác và truyền thông mắt điếc tai ngơ đi ngang qua, không dám nhìn nhiều.
Cấp trên đã ra lệnh, hôm nay Kiều tiểu thư đến chụp ảnh bìa, bọn họ không thể đắc tội với Kiều tiểu thư, những người này không muốn tự mình chuốc lấy phiền toái, cho dù là đám truyền thông với chuyên môn đi lấy tin tức, cũng sẽ tìm con đường khác để moi tin, không ai nguyện ý đi vào con đường nguy hiểm.
Ôn Thư cố nuốt ủy khuất xuống, quay người đi vào trong phòng. Chỉ là lúc đi ngang qua Kiều Tịnh, trong mắt cô ta mang theo vài tia ác ý.
Không hổ danh là người bên cạnh Thẩm Luân bao lâu nay, cũng đã bị lây nhiễm tính xấu của anh, đều ngang ngược vô lý giống như nhau!
Vẻ mặt Ôn Thư thể hiện sự khinh thường. Kiều Tịnh lại thở dài, Thời Trần đúng là một người đại diện tốt, mang đến cho cô một làn sóng thù hận.
Đương nhiên, Kiều Tịnh cũng không có ý trách cứ Thời Trần. Anh ta là người đại diện của cô, tất nhiên cũng nghiêng về phía vai ác.
Ở trong loại truyện tổng tài này, phàm là những ai chống đối lại nam nữ chính, đều là đóng vai ác. Kiều Tịnh nhớ rõ cốt truyện, sau khi nữ chính tiến vào giới giải trí, quả thực vì diện mạo của nguyên thân và nữ chính có điểm giống nhau đã gây được sự chú ý.
Sau đó sự nghiệp của nguyên thân ngày càng thăng tiến, nữ chính sau khi trải qua một thời gian giấu mình, đã bắt đầu đạp lên nguyên thân để tiến thân.
Hơn nữa nam chính Thẩm Luân lại bắt đầu công kích, làm cho nguyên thân hoàn toàn bại trận, bị nữ chính cùng Điền Manh đuổi ra khỏi giới giải trí.
Nguyên thân thành bại đều do nam chính, bởi vì nguyên thân chỉ là công cụ để nam chính nâng ánh trăng sáng của mình lên thôi.
Nháy mắt, nhiếp ảnh gia đã xuất hiện, Kiều Tịnh đi đến phòng hóa trang, nhân viên tổ hoá trang bắt đầu trang điểm cho cô.
Sớm đã quyết định tạo hình thiên về phụ nữ mạnh mẽ, nhưng dưới bàn tay của chuyên viên trang điểm, Kiều Tịnh càng trở nên xinh đẹp, đơn thuần, đặc biệt trên người là một cái áo sơ mi nữ tính phối cùng váy dài.
“Thời Trần, sao lại như vậy?” Kiều Tịnh mơ hồ nhìn Thời Trần.
Thời Trần cũng cảm thấy khó hiểu, vừa muốn tìm người hỏi thăm, đã bị người khác cắt ngang. Nhân viên công tác khẩn trương nói: “Không thể chụp, hiện giờ không thể chụp ảnh, cấp trên vừa thông báo, Kiều tiểu thư phải đi đến gặp mặt Thẩm thiếu, nếu không lần chụp ảnh này không cần chụp nữa.”
“……”
Con ngươi long lanh của Kiều Tịnh kinh ngạc mở to, hận không thể lật cái bàn.
Bên ngoài studio, một đám nghệ sĩ mới của Hạ Hoa vô cùng hâm mộ Kiều Tịnh. Từ sau khi Kiều Tịnh rời khỏi Hạ Hoa, liền đầu quân cho một công ty giải trí lớn mạnh hơn Hạ Hoa rất nhiều, còn có thể làm gương mặt đại diện cho tạp chí [ALEON] quý này, quả thực địa vị hơn hẳn người khác!
Ôn Thư gắt gao cắn môi, ra sức bấu bàn tay vào trong vách tường.