Edit: Tiểu Màn Thầu
Quả thực cô rất to gan, còn dám cắn mạnh như vậy, miệng vết thương cũng đã chảy máu. Trong mắt Thẩm Luân xuất hiện sự hung tợn, cố kìm nén cơn giận chờ đến khi xe ngừng lại, sau đó túm cánh tay cô kéo vào bên trong biệt thự.
Đây là biệt thự của Thẩm Luân ở Ma Đô, nhìn bên ngoài giống như một toà lâu đài, bên trong vô cùng nguy nga tráng lệ.
Kiều Tịnh kinh ngạc đến há hốc miệng, cô cắn anh tàn nhẫn như vậy, nam chính không đuổi cô đi, ngược lại còn mang cô về biệt thự, e rằng nam chính đúng là bị bệnh thần kinh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Tịnh đến nơi ở của Thẩm Luân, trong trí nhớ nguyên thân chưa bao giờ đi đến đây. Cổng biệt thự mở ra, sau đó Vương Hiểu lái xe trở về nhà mình.
Căn biệt thự to lớn như vậy chỉ có mỗi Kiều Tịnh và Thẩm Luân, không nhìn thấy ai nữa. Thẩm Luân trực tiếp kéo cô lên phòng ngủ lầu hai, làn váy trải dài trên mặt đất, sợ giẫm vào sẽ té ngã, cô đành phải cởi đôi giày cao gót ra, một cánh tay bị nam chính nắm lấy, tay còn lại cầm tà váy, hoảng loạn bước lên lầu.
Mặt cô đỏ bừng, vừa tức lại vừa sợ hãi. Thẩm Luân đi lấy hộp thuốc, đặt trước mặt cô, nhướng mắt nhìn cô.
“…..”
Kiều Tịnh rụt người lại. Sau khi dũng cảm qua đi, cô có chút sợ hãi. Cô sợ chết, còn sợ nam chính đột nhiên nổi điên chưa kịp đi hết cốt truyện mà hệ thống giao phó thì đã bị nam chính giết chết, nói cách khác chính là thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một cánh cửa.
Kiều Tịnh nhấp môi, tiến đến mở hộp thuốc ra, rửa sạch miệng vết thương cho nam chính. Nhưng mà vẫn cảm thấy không cam lòng.
Cô khẽ nâng mắt, trên mắt còn đọng lại nước mắt, uỷ khuất lên tiếng: “Thẩm Luân, anh thích cô ấy hay là em.”
Lộp bộp một tiếng động vang lên, Thẩm Luân đẩy mạnh cái bàn thấp đặt bên cạnh. Hộp thuốc bị rơi xuống đổ đầy trên mặt đất, Kiều Tịnh bị anh dọa sợ đến bật khóc.
Bởi vì quá sợ hãi lần này cô đã khóc thật. Cô đỏ mặt, khóc lóc đến mức gương mặt sưng như cái bánh bao.
Bất quá trong lòng lại vui sướng, anh giận dữ đi, rồi mau đuổi tôi đi!
Thẩm Luân giống như một tên ác bá, nắm cằm xoay mặt cô lại, giọng nói lạnh lùng: “Em là bạn gái của anh, nhớ kỹ thân phận của mình. Những chuyện khác, không cần hỏi đến.”
Anh cúi người, ôn nhu vén sợi tóc xoã dài trên mặt cô, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy. Anh còn vô sỉ đến mức liếm lên môi cô, liếm đi vết máu còn đọng lại trên môi cô.
Thiếu chút nữa Kiều Tịnh đã ngất xỉu, nam chính đúng là một người không biết xấu hổ, không ngờ nam chính lại chiếm tiện nghi của mình như vậy, cô cảm thấy rất ghê tởm.
Từ trước đến nay cô đều tuân thủ đúng như cốt truyện, trở thành một cô bạn gái ngây thơ, chờ đến khi gặp lại nữ chính sẽ thoát vai.
Nhưng trong cốt truyện không có tình tiết nam chủ làm những hành động thân mật thế này, cô càng ngày càng cảm thấy mình đã leo lên thuyền giặc, tuy cô không thể phản kháng, nhưng cô cảm thấy rất ghê tởm, trong lòng đầy bài xích, muốn phân rõ khoảng cách với Thẩm Luân.
Chỉ là hệ thống lại không cho phép, ít nhất là không phải bây giờ, cô chỉ có thể nhẫn nhịn để nam chủ chiếm tiện nghi.
Kiều Tịnh xem như đã hiểu rõ, mọi chuyện đã bày ra ngay trước mắt mà Thẩm Luân vẫn còn làm bộ làm tịch, hẳn là anh đơn giản chỉ xem cô như một món đồ chơi vô tri vô giác, để mặc anh lừa gạt và lợi dụng.
Nguyên thân có lẽ vì điều này mới trở nên ác độc, nam chính không bao giờ muốn chạm vào thân thể của nguyên thân, cho nên nguyên thân từ kiểu bạn gái ngây thơ dần dần trở nên kiểu người đầy tâm cơ.
Kiều Tịnh sẽ không tàn nhẫn giống như nguyên thân, trong lòng trở nên u ám bị sự đố kị nuốt chửng. Cô không có tình cảm với nam chính, cho nên không cảm thấy bị tổn thương, cô chỉ cảm thấy ghê tởm khi nam chính chạm vào mình, nhưng cô lại không thể phản kháng được.
Cô muốn khiến cho nam chính tán gia bại sản, làm cho nam chính hiểu được, nếu thứ gì cũng muốn nắm lấy trong tay, đến một lúc nào đó sẽ mất hết tất cả.
Cô không khóc nữa, cũng không nháo nữa, chỉ thút tha thút thít ngồi ngoan ngoãn như một con búp bê, để Thẩm Luân tuỳ ý ôm vào lòng, dùng đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Buông tay em, anh không đành lòng, cho nên hãy suy nghĩ cẩn thận về lời nói vừa rồi trên xe của anh.” Thẩm Luân buông cô ra, liếc mắt quan sát cô một phen, lười phải quản cô, tháo cà vạt đi vào phòng tắm.
Kiều Tịnh chợt thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn bộ váy áo trên người mình, may mắn thay váy dài vẫn che khuất được đôi chân.
Vừa rồi trong mắt Thẩm Luân đầy dục vọng khiến cô sợ hãi, chỉ xém chút nữa cô đã bị ném vào đống lửa.
Trước sau Kiều Tịnh vẫn không tài nào quên được, mấy tháng trước cái tên Thẩm Luân biến thái này đã vuốt ve đôi chân cô như thế nào.
Nghĩ đến đã cảm thấy rùng mình, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ của Thẩm Luân.
Theo như ý của anh, bề ngoài cô vẫn là chính cung, còn việc anh muốn làm cái gì thì cô không có quyền quản, tuỳ vào thời điểm anh sẽ đá cô đi, đưa ánh trăng sáng kia trở về.
Kiều Tịnh hận không thể đá Thẩm Luân một cái, cô còn muốn đá chết anh.
Trước kia cô luôn giả vờ dịu dàng ngốc nghếch chẳng hay biết gì, cô không có tình cảm với nam chính, cho nên không cảm thấy bị tổn thương, còn có thể lợi dụng nam chính giúp đỡ cho mình. Trước mắt vẫn còn ổn, cô phải tiếp tục ra sức lấy lòng nam chính.
Cũng may cốt truyện đã tiến triển nhanh hơn, vậy cô sẽ từ từ chờ đợi, một ngày nào đó trước khi rời đi, cô nhất định phải hung hăng xả giận một trận.
Tuy rằng nam chính là tên vô liêm sỉ, nhưng rất biết giữ lời, luôn cho cô tài nguyên tốt kiếm được rất nhiều tiền, hai ngày trước cô đã nhờ Thời Trần tìm cho mình một căn chung cư, chờ đi hết cốt truyện, kiếm đủ tiền rồi, cô nên viết di chúc thôi.
Kiều Tịnh khẳng định bản thân mình sẽ không chết vì ma tuý, đến lúc đó cô sẽ tìm cách để tự kết liễu đời mình, sau đó là thuận lợi hạ màn đi tìm hệ thống báo tin tốt.
Thẩm Luân tắm xong, tuỳ tiện tìm cho cô một căn phòng ngủ dành cho khách ở lầu hai, sau đó anh trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Anh có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Đương nhiên Kiều Tịnh không phát hiện ra điểm bất thường này, cô yên lặng nhìn Thẩm Luân quay về phòng ngủ.
Đây là một căn phòng dành cho khách, bên trong còn có phòng tắm cùng nhà vệ sinh, đồ vật trong phòng đều mới tinh, cả ngày ầm ĩ cũng khiến cô có chút mệt mỏi, vội đánh răng rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Tịnh bước xuống lầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên gần 40 tuổi đang bận rộn trong phòng bếp.
Người phụ nữ đó ăn bận đơn giản, nhưng sạch sẽ ngăn nắp.
Khi nhìn thấy Kiều Tịnh, thím Trần có chút bất ngờ, ngay sau đó nhíu mày hỏi: “Vị tiểu thư này, cô là ai, sao lại ở trong biệt thự của Thẩm gia?”
Kiều Tịnh nhận ra bà ta. Trong căn biệt thự này Thẩm Luân chỉ có một người giúp việc, đó là thím Trần người giúp việc lâu năm của Thẩm gia tại Đế Đô, bà ta được đưa đến đây, lại còn quen biết với nữ chính, cũng rất yêu thích nữ chính.
“Cháu là bạn gái của Thẩm Luân.” Kiều Tịnh ngồi trên ghế sô pha, tự rót cho mình ly nước ấm.
Trong mắt thím Trần hiện lên sự kinh ngạc, nhưng ánh mắt Kiều Tịnh khi nhìn thím Trần chỉ lạnh nhạt không quá thân thiện.
Người thiếu gia yêu nhất chính là Ôn Thư, thím Trần chỉ chấp nhận Ôn Thư mà thôi.
Thím Trần trở về phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng, Kiều Tịnh dậy sớm nhưng thím Trần không có ý định mời cô ăn sáng, cũng không có ý định giữ cô lại.
Lúc này thím Trần vội vàng từ trên lầu đi xuống, bảo Kiều Tịnh đứng lại: “Cô đứng lại, thiếu gia phát sốt cô không biết sao? Tối hôm qua cô chăm sóc thiếu gia như thế nào vậy?”
Hả?!!
Kiều Tịnh đứng im tại chỗ, mím môi. Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn tốt mà, vì sao lại phát sốt.
Thực sự cô rất muốn quay đầu bỏ đi, đã có thím Trần ở đây, cô ở lại cũng dư thừa.
Nhưng mà….
“Để cháu lên xem sao?” Kiều Tịnh nói lời này có chút chần chừ, còn tỏ vẻ không tình nguyện. Thím Trần liếc xéo cô một cái.
Mới sáng sớm đã ăn mặc loè loẹt. Trước ánh mắt bất hảo của thím Trần, Kiều Tịnh xách làn váy căng da đầu đi lên lầu, cô không có quần áo để thay, trong biệt thự lại không có quần áo của phụ nữ, chẳng lẽ bắt cô không mặc gì mà đi ra ngoài sao.
Bên trong phòng ngủ, Thẩm Luân nằm trên giường nhắm ghìm hai mắt, sắc mặt ửng đỏ.
Thím Trần lải nhải nói: “Thiếu gia phát sốt như vậy, cô thân là bạn gái của thiếu gia, mà không phát hiện ra thân thể thiếu gia không được khoẻ sao.”
Kiều Tịnh đỏ mặt, những lời nói này của thím Trần làm cô sửng sốt.
Tuy rằng ngay từ đầu thím Trần đã hoài nghi thân phận của Kiều Tịnh, bởi vì từ trước đến nay Thẩm Luân không bao giờ mang phụ nữ về nhà, nhưng Kiều Tịnh là người đầu tiên. Hơn nữa bên ngoài có nhiều vệ sĩ bảo vệ ngày đêm, cho nên bà ta cũng phần nào tin vào lời cô nói.
Ấn tượng đầu tiên mà Kiều Tịnh để lại cho thím Trần chính là nhìn cực kỳ giống Ôn Thư. Nhưng nhìn cách ăn mặc của Kiều Tịnh, dường như giống một minh tinh nổi tiếng, thím Trần có chút không hiểu, chẳng lẽ người phụ nữ này tiếp cận thiếu gia vì mục đích riêng.
Kiều Tịnh sờ trán Thẩm Luân, quả thực rất nóng.
Thím Trần lại cố ý đuổi cô đi: “Đủ rồi, chỉ biết làm vướng tay vướng chân, cô xuống lầu nấu nước đi.”
Lúc này, thím Trần nhìn thấy trên cánh tay của Thẩm Luân có dấu răng, sau một đêm càng sưng đỏ lên.
“Cô…. cô!”
Thím Trần vô cùng ghét bỏ, hận không thể xông lên tán Kiều Tịnh một cái.
Kiều Tịnh lạnh nhạt đứng ngoài cửa, xoay ngưới bước xuống lầu nấu nước.
Lúc đi lên lầu, ngay chỗ ngã rẽ Kiều Tịnh nghe thấy thím Trần đang nói chuyện điện thoại.
“Ôn Thư, cháu mau đến đây, thiếu gia phát sốt cả đêm, bên cạnh không có ai chăm sóc, chỉ có một cái đầu gỗ mà thôi.”
Nói cô là đầu gỗ à. Trong lòng cô thầm cười, quả thực thím Trần cũng có chút đáng yêu, không hổ danh là trợ thủ tốt của nữ chính.
“Nước ấm đây ạ.” Kiều Tịnh cố tình chờ thím Trần nói chuyện điện thoại xong, mới đem nước vào.
Thím Trần nhìn thấy váy cô dính nước, lại mang giày cao gót khó đi, cũng không tiếp tục nói lời khó nghe nữa, nhận lấy thau nước cho khăn lông vào trong nước, bà ta gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Thẩm gia, còn gọi Ôn Thư đến, nơi này đã không cần đến cô nữa.
Hơn mười phút sau, bác sĩ đã đến. Nửa tiếng sau, Ôn Thư cũng tới. Người mở cửa cho Ôn Thư chính là thím Trần, nhiều năm không gặp Ôn Thư nghẹn ngào ôm lấy thím Trần. Lúc này Ôn Thư mới để ý đến Kiều Tịnh đang ngồi trên sô pha uống trà, Kiều Tịnh còn mỉm cười với Ôn Thư.
Ôn Thư không để tâm, vội đi lên lầu: “Thím Trần, Thẩm Luân sao rồi?”
Hai người đi lên lầu. Một lúc sau, bác sĩ đi xuống lầu, nhìn thấy có người ngồi ở phòng khách, vội nói: “Một lúc nữa Thẩm thiếu tỉnh dậy sẽ khát nước, cô nhớ đem nước lên cho cậu ấy uống.”
Kiều Tịnh gật đầu. Trên phòng ngủ lầu hai, Ôn Thư và thím Trần bận rộn chăm sóc Thẩm Luân, Kiều Tịnh chợt có cảm giác bản thân mình thật dư thừa, bất quá cô cũng không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn vui vẻ. Phải như vậy chứ, không bao lâu nữa Thẩm Luân sẽ đuổi cô đi thôi.
Trên giường, Thẩm Luân khẽ nâng mí mắt. Anh mơ mơ màng màng, vô thức hô lên: “Nước.”
Ôn Thư quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tịnh đang đứng trước cửa. Cô ta đi đến lấy ly nước trong tay Kiều Tịnh, ôn nhu nói: “Em mang nước đến cho anh ngay đây.”
Kiều Tịnh thật rất muốn đưa ly nước cho Ôn Thư. Lúc này hệ thống lại phát ra cảnh báo, nháy mắt toàn thân cứng đờ, cô nắm chặt ly nước không buông.
Nữ chính mau cướp đi! Mau cướp đi!
Ôn Thư giằng co với Kiều Tịnh, nắm lấy cái ly, ánh mắt mang theo sự tức giận, không chịu thua.
Thím Trần sốt ruột nói: “Cô mau đưa nước cho Ôn Thư đi!”
Kiều Tinh nhúng nhường, buông lỏng tay, đáy mắt Ôn Thư mang theo ý cười, quay người đem ly nước đến bên miệng của Thẩm Luân.
Cô rất muốn bỏ chạy nha. Nhưng theo thiết lập của nguyên thân, thời khắc mấu chốt như thế này không thể đưa cơ hội chăm sóc Thẩm Luân cho nữ chính, tất nhiên cô không tình nguyện, nhưng cũng không thể rời đi. Trừ khi…
Ánh mắt Thẩm Luân nhìn về phía cửa phòng nơi Kiều Tịnh đang đứng, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng nói khàn khàn: “Cô còn ở đây làm gì, biến đi.”
Ánh mắt Ôn Thư sáng lên, cố ý quay đầu tỏ vẻ đắc ý nhìn về phía Kiều Tịnh.
“……”
Kiều Tịnh giả vờ đau lòng quay đầu bỏ chạy. Vệ sĩ đứng bên ngoài ngăn cô lại, cô giận dữ nói: “Thẩm thiếu bảo tôi biến đi, các người còn dám ngăn cản không?”
Vệ sĩ chần chừ thu hồi cánh tay, sau một phút mới cho cô đi.
Đạt được mục đích, Kiều Tịnh vui vẻ chạy đến cổng biệt thự.
Quả thực cô rất to gan, còn dám cắn mạnh như vậy, miệng vết thương cũng đã chảy máu. Trong mắt Thẩm Luân xuất hiện sự hung tợn, cố kìm nén cơn giận chờ đến khi xe ngừng lại, sau đó túm cánh tay cô kéo vào bên trong biệt thự.
Đây là biệt thự của Thẩm Luân ở Ma Đô, nhìn bên ngoài giống như một toà lâu đài, bên trong vô cùng nguy nga tráng lệ.
Kiều Tịnh kinh ngạc đến há hốc miệng, cô cắn anh tàn nhẫn như vậy, nam chính không đuổi cô đi, ngược lại còn mang cô về biệt thự, e rằng nam chính đúng là bị bệnh thần kinh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Tịnh đến nơi ở của Thẩm Luân, trong trí nhớ nguyên thân chưa bao giờ đi đến đây. Cổng biệt thự mở ra, sau đó Vương Hiểu lái xe trở về nhà mình.
Căn biệt thự to lớn như vậy chỉ có mỗi Kiều Tịnh và Thẩm Luân, không nhìn thấy ai nữa. Thẩm Luân trực tiếp kéo cô lên phòng ngủ lầu hai, làn váy trải dài trên mặt đất, sợ giẫm vào sẽ té ngã, cô đành phải cởi đôi giày cao gót ra, một cánh tay bị nam chính nắm lấy, tay còn lại cầm tà váy, hoảng loạn bước lên lầu.
Mặt cô đỏ bừng, vừa tức lại vừa sợ hãi. Thẩm Luân đi lấy hộp thuốc, đặt trước mặt cô, nhướng mắt nhìn cô.
“…..”
Kiều Tịnh rụt người lại. Sau khi dũng cảm qua đi, cô có chút sợ hãi. Cô sợ chết, còn sợ nam chính đột nhiên nổi điên chưa kịp đi hết cốt truyện mà hệ thống giao phó thì đã bị nam chính giết chết, nói cách khác chính là thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một cánh cửa.
Kiều Tịnh nhấp môi, tiến đến mở hộp thuốc ra, rửa sạch miệng vết thương cho nam chính. Nhưng mà vẫn cảm thấy không cam lòng.
Cô khẽ nâng mắt, trên mắt còn đọng lại nước mắt, uỷ khuất lên tiếng: “Thẩm Luân, anh thích cô ấy hay là em.”
Lộp bộp một tiếng động vang lên, Thẩm Luân đẩy mạnh cái bàn thấp đặt bên cạnh. Hộp thuốc bị rơi xuống đổ đầy trên mặt đất, Kiều Tịnh bị anh dọa sợ đến bật khóc.
Bởi vì quá sợ hãi lần này cô đã khóc thật. Cô đỏ mặt, khóc lóc đến mức gương mặt sưng như cái bánh bao.
Bất quá trong lòng lại vui sướng, anh giận dữ đi, rồi mau đuổi tôi đi!
Thẩm Luân giống như một tên ác bá, nắm cằm xoay mặt cô lại, giọng nói lạnh lùng: “Em là bạn gái của anh, nhớ kỹ thân phận của mình. Những chuyện khác, không cần hỏi đến.”
Anh cúi người, ôn nhu vén sợi tóc xoã dài trên mặt cô, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy. Anh còn vô sỉ đến mức liếm lên môi cô, liếm đi vết máu còn đọng lại trên môi cô.
Thiếu chút nữa Kiều Tịnh đã ngất xỉu, nam chính đúng là một người không biết xấu hổ, không ngờ nam chính lại chiếm tiện nghi của mình như vậy, cô cảm thấy rất ghê tởm.
Từ trước đến nay cô đều tuân thủ đúng như cốt truyện, trở thành một cô bạn gái ngây thơ, chờ đến khi gặp lại nữ chính sẽ thoát vai.
Nhưng trong cốt truyện không có tình tiết nam chủ làm những hành động thân mật thế này, cô càng ngày càng cảm thấy mình đã leo lên thuyền giặc, tuy cô không thể phản kháng, nhưng cô cảm thấy rất ghê tởm, trong lòng đầy bài xích, muốn phân rõ khoảng cách với Thẩm Luân.
Chỉ là hệ thống lại không cho phép, ít nhất là không phải bây giờ, cô chỉ có thể nhẫn nhịn để nam chủ chiếm tiện nghi.
Kiều Tịnh xem như đã hiểu rõ, mọi chuyện đã bày ra ngay trước mắt mà Thẩm Luân vẫn còn làm bộ làm tịch, hẳn là anh đơn giản chỉ xem cô như một món đồ chơi vô tri vô giác, để mặc anh lừa gạt và lợi dụng.
Nguyên thân có lẽ vì điều này mới trở nên ác độc, nam chính không bao giờ muốn chạm vào thân thể của nguyên thân, cho nên nguyên thân từ kiểu bạn gái ngây thơ dần dần trở nên kiểu người đầy tâm cơ.
Kiều Tịnh sẽ không tàn nhẫn giống như nguyên thân, trong lòng trở nên u ám bị sự đố kị nuốt chửng. Cô không có tình cảm với nam chính, cho nên không cảm thấy bị tổn thương, cô chỉ cảm thấy ghê tởm khi nam chính chạm vào mình, nhưng cô lại không thể phản kháng được.
Cô muốn khiến cho nam chính tán gia bại sản, làm cho nam chính hiểu được, nếu thứ gì cũng muốn nắm lấy trong tay, đến một lúc nào đó sẽ mất hết tất cả.
Cô không khóc nữa, cũng không nháo nữa, chỉ thút tha thút thít ngồi ngoan ngoãn như một con búp bê, để Thẩm Luân tuỳ ý ôm vào lòng, dùng đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Buông tay em, anh không đành lòng, cho nên hãy suy nghĩ cẩn thận về lời nói vừa rồi trên xe của anh.” Thẩm Luân buông cô ra, liếc mắt quan sát cô một phen, lười phải quản cô, tháo cà vạt đi vào phòng tắm.
Kiều Tịnh chợt thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn bộ váy áo trên người mình, may mắn thay váy dài vẫn che khuất được đôi chân.
Vừa rồi trong mắt Thẩm Luân đầy dục vọng khiến cô sợ hãi, chỉ xém chút nữa cô đã bị ném vào đống lửa.
Trước sau Kiều Tịnh vẫn không tài nào quên được, mấy tháng trước cái tên Thẩm Luân biến thái này đã vuốt ve đôi chân cô như thế nào.
Nghĩ đến đã cảm thấy rùng mình, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ của Thẩm Luân.
Theo như ý của anh, bề ngoài cô vẫn là chính cung, còn việc anh muốn làm cái gì thì cô không có quyền quản, tuỳ vào thời điểm anh sẽ đá cô đi, đưa ánh trăng sáng kia trở về.
Kiều Tịnh hận không thể đá Thẩm Luân một cái, cô còn muốn đá chết anh.
Trước kia cô luôn giả vờ dịu dàng ngốc nghếch chẳng hay biết gì, cô không có tình cảm với nam chính, cho nên không cảm thấy bị tổn thương, còn có thể lợi dụng nam chính giúp đỡ cho mình. Trước mắt vẫn còn ổn, cô phải tiếp tục ra sức lấy lòng nam chính.
Cũng may cốt truyện đã tiến triển nhanh hơn, vậy cô sẽ từ từ chờ đợi, một ngày nào đó trước khi rời đi, cô nhất định phải hung hăng xả giận một trận.
Tuy rằng nam chính là tên vô liêm sỉ, nhưng rất biết giữ lời, luôn cho cô tài nguyên tốt kiếm được rất nhiều tiền, hai ngày trước cô đã nhờ Thời Trần tìm cho mình một căn chung cư, chờ đi hết cốt truyện, kiếm đủ tiền rồi, cô nên viết di chúc thôi.
Kiều Tịnh khẳng định bản thân mình sẽ không chết vì ma tuý, đến lúc đó cô sẽ tìm cách để tự kết liễu đời mình, sau đó là thuận lợi hạ màn đi tìm hệ thống báo tin tốt.
Thẩm Luân tắm xong, tuỳ tiện tìm cho cô một căn phòng ngủ dành cho khách ở lầu hai, sau đó anh trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Anh có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Đương nhiên Kiều Tịnh không phát hiện ra điểm bất thường này, cô yên lặng nhìn Thẩm Luân quay về phòng ngủ.
Đây là một căn phòng dành cho khách, bên trong còn có phòng tắm cùng nhà vệ sinh, đồ vật trong phòng đều mới tinh, cả ngày ầm ĩ cũng khiến cô có chút mệt mỏi, vội đánh răng rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Tịnh bước xuống lầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên gần 40 tuổi đang bận rộn trong phòng bếp.
Người phụ nữ đó ăn bận đơn giản, nhưng sạch sẽ ngăn nắp.
Khi nhìn thấy Kiều Tịnh, thím Trần có chút bất ngờ, ngay sau đó nhíu mày hỏi: “Vị tiểu thư này, cô là ai, sao lại ở trong biệt thự của Thẩm gia?”
Kiều Tịnh nhận ra bà ta. Trong căn biệt thự này Thẩm Luân chỉ có một người giúp việc, đó là thím Trần người giúp việc lâu năm của Thẩm gia tại Đế Đô, bà ta được đưa đến đây, lại còn quen biết với nữ chính, cũng rất yêu thích nữ chính.
“Cháu là bạn gái của Thẩm Luân.” Kiều Tịnh ngồi trên ghế sô pha, tự rót cho mình ly nước ấm.
Trong mắt thím Trần hiện lên sự kinh ngạc, nhưng ánh mắt Kiều Tịnh khi nhìn thím Trần chỉ lạnh nhạt không quá thân thiện.
Người thiếu gia yêu nhất chính là Ôn Thư, thím Trần chỉ chấp nhận Ôn Thư mà thôi.
Thím Trần trở về phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng, Kiều Tịnh dậy sớm nhưng thím Trần không có ý định mời cô ăn sáng, cũng không có ý định giữ cô lại.
Lúc này thím Trần vội vàng từ trên lầu đi xuống, bảo Kiều Tịnh đứng lại: “Cô đứng lại, thiếu gia phát sốt cô không biết sao? Tối hôm qua cô chăm sóc thiếu gia như thế nào vậy?”
Hả?!!
Kiều Tịnh đứng im tại chỗ, mím môi. Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn tốt mà, vì sao lại phát sốt.
Thực sự cô rất muốn quay đầu bỏ đi, đã có thím Trần ở đây, cô ở lại cũng dư thừa.
Nhưng mà….
“Để cháu lên xem sao?” Kiều Tịnh nói lời này có chút chần chừ, còn tỏ vẻ không tình nguyện. Thím Trần liếc xéo cô một cái.
Mới sáng sớm đã ăn mặc loè loẹt. Trước ánh mắt bất hảo của thím Trần, Kiều Tịnh xách làn váy căng da đầu đi lên lầu, cô không có quần áo để thay, trong biệt thự lại không có quần áo của phụ nữ, chẳng lẽ bắt cô không mặc gì mà đi ra ngoài sao.
Bên trong phòng ngủ, Thẩm Luân nằm trên giường nhắm ghìm hai mắt, sắc mặt ửng đỏ.
Thím Trần lải nhải nói: “Thiếu gia phát sốt như vậy, cô thân là bạn gái của thiếu gia, mà không phát hiện ra thân thể thiếu gia không được khoẻ sao.”
Kiều Tịnh đỏ mặt, những lời nói này của thím Trần làm cô sửng sốt.
Tuy rằng ngay từ đầu thím Trần đã hoài nghi thân phận của Kiều Tịnh, bởi vì từ trước đến nay Thẩm Luân không bao giờ mang phụ nữ về nhà, nhưng Kiều Tịnh là người đầu tiên. Hơn nữa bên ngoài có nhiều vệ sĩ bảo vệ ngày đêm, cho nên bà ta cũng phần nào tin vào lời cô nói.
Ấn tượng đầu tiên mà Kiều Tịnh để lại cho thím Trần chính là nhìn cực kỳ giống Ôn Thư. Nhưng nhìn cách ăn mặc của Kiều Tịnh, dường như giống một minh tinh nổi tiếng, thím Trần có chút không hiểu, chẳng lẽ người phụ nữ này tiếp cận thiếu gia vì mục đích riêng.
Kiều Tịnh sờ trán Thẩm Luân, quả thực rất nóng.
Thím Trần lại cố ý đuổi cô đi: “Đủ rồi, chỉ biết làm vướng tay vướng chân, cô xuống lầu nấu nước đi.”
Lúc này, thím Trần nhìn thấy trên cánh tay của Thẩm Luân có dấu răng, sau một đêm càng sưng đỏ lên.
“Cô…. cô!”
Thím Trần vô cùng ghét bỏ, hận không thể xông lên tán Kiều Tịnh một cái.
Kiều Tịnh lạnh nhạt đứng ngoài cửa, xoay ngưới bước xuống lầu nấu nước.
Lúc đi lên lầu, ngay chỗ ngã rẽ Kiều Tịnh nghe thấy thím Trần đang nói chuyện điện thoại.
“Ôn Thư, cháu mau đến đây, thiếu gia phát sốt cả đêm, bên cạnh không có ai chăm sóc, chỉ có một cái đầu gỗ mà thôi.”
Nói cô là đầu gỗ à. Trong lòng cô thầm cười, quả thực thím Trần cũng có chút đáng yêu, không hổ danh là trợ thủ tốt của nữ chính.
“Nước ấm đây ạ.” Kiều Tịnh cố tình chờ thím Trần nói chuyện điện thoại xong, mới đem nước vào.
Thím Trần nhìn thấy váy cô dính nước, lại mang giày cao gót khó đi, cũng không tiếp tục nói lời khó nghe nữa, nhận lấy thau nước cho khăn lông vào trong nước, bà ta gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Thẩm gia, còn gọi Ôn Thư đến, nơi này đã không cần đến cô nữa.
Hơn mười phút sau, bác sĩ đã đến. Nửa tiếng sau, Ôn Thư cũng tới. Người mở cửa cho Ôn Thư chính là thím Trần, nhiều năm không gặp Ôn Thư nghẹn ngào ôm lấy thím Trần. Lúc này Ôn Thư mới để ý đến Kiều Tịnh đang ngồi trên sô pha uống trà, Kiều Tịnh còn mỉm cười với Ôn Thư.
Ôn Thư không để tâm, vội đi lên lầu: “Thím Trần, Thẩm Luân sao rồi?”
Hai người đi lên lầu. Một lúc sau, bác sĩ đi xuống lầu, nhìn thấy có người ngồi ở phòng khách, vội nói: “Một lúc nữa Thẩm thiếu tỉnh dậy sẽ khát nước, cô nhớ đem nước lên cho cậu ấy uống.”
Kiều Tịnh gật đầu. Trên phòng ngủ lầu hai, Ôn Thư và thím Trần bận rộn chăm sóc Thẩm Luân, Kiều Tịnh chợt có cảm giác bản thân mình thật dư thừa, bất quá cô cũng không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn vui vẻ. Phải như vậy chứ, không bao lâu nữa Thẩm Luân sẽ đuổi cô đi thôi.
Trên giường, Thẩm Luân khẽ nâng mí mắt. Anh mơ mơ màng màng, vô thức hô lên: “Nước.”
Ôn Thư quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tịnh đang đứng trước cửa. Cô ta đi đến lấy ly nước trong tay Kiều Tịnh, ôn nhu nói: “Em mang nước đến cho anh ngay đây.”
Kiều Tịnh thật rất muốn đưa ly nước cho Ôn Thư. Lúc này hệ thống lại phát ra cảnh báo, nháy mắt toàn thân cứng đờ, cô nắm chặt ly nước không buông.
Nữ chính mau cướp đi! Mau cướp đi!
Ôn Thư giằng co với Kiều Tịnh, nắm lấy cái ly, ánh mắt mang theo sự tức giận, không chịu thua.
Thím Trần sốt ruột nói: “Cô mau đưa nước cho Ôn Thư đi!”
Kiều Tinh nhúng nhường, buông lỏng tay, đáy mắt Ôn Thư mang theo ý cười, quay người đem ly nước đến bên miệng của Thẩm Luân.
Cô rất muốn bỏ chạy nha. Nhưng theo thiết lập của nguyên thân, thời khắc mấu chốt như thế này không thể đưa cơ hội chăm sóc Thẩm Luân cho nữ chính, tất nhiên cô không tình nguyện, nhưng cũng không thể rời đi. Trừ khi…
Ánh mắt Thẩm Luân nhìn về phía cửa phòng nơi Kiều Tịnh đang đứng, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng nói khàn khàn: “Cô còn ở đây làm gì, biến đi.”
Ánh mắt Ôn Thư sáng lên, cố ý quay đầu tỏ vẻ đắc ý nhìn về phía Kiều Tịnh.
“……”
Kiều Tịnh giả vờ đau lòng quay đầu bỏ chạy. Vệ sĩ đứng bên ngoài ngăn cô lại, cô giận dữ nói: “Thẩm thiếu bảo tôi biến đi, các người còn dám ngăn cản không?”
Vệ sĩ chần chừ thu hồi cánh tay, sau một phút mới cho cô đi.
Đạt được mục đích, Kiều Tịnh vui vẻ chạy đến cổng biệt thự.