Chương 129: Hoàn chính văn
Trẻ sơ sinh rất mềm mại, rất nhiều ông bố bà mẹ mới không dám động, cần nhờ người lớn trong nhà, dựa vào y tá. Nhưng là Thanh Vi biết mình không có người trông cậy vào, phải tự lựa cánh sinh. Cô từng theo y tá học nên bế trẻ con thế nào, đều là lý luận suông, lúc bắt đầu mới biết khó cỡ nào.
Thanh Vi pha nước ấm, để máy sưởi giữ ấm rồi dè dặt cẩn trọng tắm rửa cho đứa nhỏ, đối với đầu có yêu cầu rất cao, cần chặn lỗ tai không cho nước lọt vào. Tắm rửa xong dùng khăn lông hút khô bọt nước, một lần nữa bọc lại, chỉ lộ cái đầu nho nhỏ.
Tuy rằng đứa nhỏ hơi nhăn, giống rất nhiều trẻ sơ sinh khác, trên mông có thanh khối, trên người trên mặt có hồng ấn, nhưng ở trong mắt Thanh Vi thật đáng yêu. Nhìn đỉnh đầu nó một mảnh tóc máu, da thịt mềm mại, trái tim Thanh Vi mềm như nước.
Thập Tam hơi trở lại bình thường, hỏi:“Là con gái phải không ?”
“Con trai, rất đáng yêu đó.” Thanh Vi Hân Hân nói.
Thập Tam chấn động, môi run run: “Con trai ?”
“Ừ, anh nhìn nè, mắt phượng thật xinh đẹp, giống như anh vậy.” Thanh Vi ôm đứa nhỏ qua cho anh xem như hiến vật quý, kết quả nhìn thấy mắt Thập Tam nhắm chặt, biểu cảm nghiệp chướng nặng nề.
“A Ngự ? Rất đau hả ?” Thanh Vi dọa.
“Là anh sai rồi, anh sinh một đứa con trai. Thực xin lỗi.” Sắc mặt Thập Tam chuyển từ trắng bệch sang xanh xao, tự trách hận không thể lập tức quỳ xuống, thậm chí có xu thế muốn lăn xuống giường.
Thanh Vi không nghĩ tới anh phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng ôm người lại, đặt con lên giường :“Anh không thích con trai hả?”
“Con gái nối dõi tông đường, em đã nói thích con gái.”
“A Ngự! Em đều thích. Lúc trước anh bắt em chọn một, em sợ nếu con trai di truyền năng lực sinh đứa nhỏ thì quá kinh thế hãi tục, cho nên nói con gái. Sau đó suy nghĩ, nếu thể chất của anh đã thay đổi, lần này sinh dục có lẽ là lần cuối cùng, thể chất đứa nhỏ cũng không biết được.”
Thập Tam nghe xong, cuối cùng không kích động nữa.
“Nói đến nối dõi tông đường, đây tư tưởng cổ hủ, huống chi nơi này nối dõi tông đường là con trai. Thực ra em đánh giá, người càng già càng yêu cháu. Cho nên điều anh phải lo lắng là con bị cha mẹ em chiều hư, chứ không phải bị ghét bỏ.”
Cuối cùng Thập Tam thoải mái.
Thanh Vi hầu hạ Thập Tam “Ở cữ.” Cô phát huy trù nghệ đến công suất lớn nhất, tận sức bổ máu cho Thập Tam. Canh gà canh cá canh xương, chân giò hầm, thịt dê, cháo lạc cháo đậu đỏ cháo long nhãn......
Tiềm lực con người thật là to lớn, ép đến cuối cùng thì sẽ bùng nổ. Vì Thập Tam, Thanh Vi nhanh chóng trở nên “Tâm ngoan thủ lạt”, trước kia bóp chết con sâu đều phải ghê tởm nửa ngày, giờ đã có thể mặt không đổi sắc giết gà nhổ lông. Mỗi ngày sớm chiều đổi thuốc cho miệng vết thương của Thập Tam, dù sao Thập Tam không cần bú sữa, còn uống thuốc hạ sót vài ngày để ngừa vạn nhất.
Hơn nữa còn đút cục cưng, đổi tã giấy, giặt đệm nhỏ gì đó, Thanh Vi chưa từng mệt như vậy, buổi tối khi pha sữa bột cứ muốn nhắm mắt lại. Thập Tam năng động nên chủ động tiếp nhận việc trông nom cục cưng, tận lực chia sẻ, để cô bớt vất vả một chút.
Cũng may công phu không uổng phí, thân thể Thập Tam tốt lại thể hiện ra, miệng vết thương khép lại rất nhanh, thân thể khôi phục cũng tốt. Chỉ đáng thương cục cưng, sinh ra không có sữa mẹ không có phụ nhũ, nơi đó người ta đều là dùng quả nhũ, cho nên chỉ có thể uống sữa bột. Thanh Vi kiêu ngạo tỏ vẻ, cô có dự kiến trước chuẩn bị rất nhiều sữa bột.
Một tuần sau, đội Trương gọi điện tới, nói đã bắt được Lương Lực. Anh nói thực ra nửa tháng trước đã bắt được, nhưng muốn cho cô được nghỉ nhiều vài ngày, nên không nói.
Thanh Vi vui vẻ mà nói cho anh, cô sinh con trai, thực ra một tuần trước đã sinh, nhưng nghĩ dù sao cũng nghỉ phụ sản, nên không nói.
Đội Trương không nói gì, tiếp nhận nhiệm vụ giúp Thanh Vi điền đơn xin nghỉ.
Thanh Vi cũng gọi điện thoại cho cha mẹ, mẹ Yến muốn nhảy dựng lên, ở đầu kia điện thoại giận dữ mắng Thanh Vi không hiểu chuyện, cứ sinh con như vậy, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ......
Thanh Vi yếu ớt nói âm thanh lớn làm cô đau đầu, bị quở trách cả người đều đau, mẹ Yến mới miễn cưỡng áp chế lửa giận, xoay người bắt đầu đóng gói đồ đạc, chuẩn bị đi đón con gái.
Một tuần sau trên người Thập Tam lại có tơ hồng, nhưng là đỏ sậm. Anh nói một tháng sau, tơ hồng sẽ biến mất, đến lúc đó thì không ngại, giờ chỉ cần không làm vận động kịch liệt sẽ không sao.
Đây cũng là nguyên nhân Thanh Vi không dám báo cho cha mẹ. Cô thật sự không dám tưởng tượng nếu lão mẹ vào cửa, nhìn thấy trên trán Thập Tam đặt một mảnh vải, nằm trên giường dưỡng thương sẽ là biểu cảm gì.
Sản phụ sinh sản tự nhiên, một tuần sau là hoạt động tự nhiên được, Thanh Vi đi đường hơi chậm chút, cũng được rồi. Cô được cha mẹ đón về nhà, đứa nhỏ đưa đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh, báo cáo kiểm tra sức khoẻ là loại ưu, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Khi báo tạm trú, Thập Tam kiên trì để đứa nhỏ họ Yến, ánh mắt kia có ý khẩn cầu Thanh Vi đừng ghét bỏ con trai. Sau khi ba Yến biết được, cao hứng quên hết tất cả, cười đến không thấy mắt đâu.
Thập Tam mời ba Yến đặt tên, lão nhân biết đó là trách nhiệm trọng đại, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đặt tên cho đứa nhỏ là “Yến Cảnh”, ý là con của cảnh sát. Thanh Vi đối với cái này có chút bất đắc dĩ, tổng cảm thấy nghe qua giống một loại nhãn hiệu, nhưng cô là người không có khả năng đặt tên, cũng chỉ có thể nhận.
Trẻ sơ sinh rất mềm mại, rất nhiều ông bố bà mẹ mới không dám động, cần nhờ người lớn trong nhà, dựa vào y tá. Nhưng là Thanh Vi biết mình không có người trông cậy vào, phải tự lựa cánh sinh. Cô từng theo y tá học nên bế trẻ con thế nào, đều là lý luận suông, lúc bắt đầu mới biết khó cỡ nào.
Thanh Vi pha nước ấm, để máy sưởi giữ ấm rồi dè dặt cẩn trọng tắm rửa cho đứa nhỏ, đối với đầu có yêu cầu rất cao, cần chặn lỗ tai không cho nước lọt vào. Tắm rửa xong dùng khăn lông hút khô bọt nước, một lần nữa bọc lại, chỉ lộ cái đầu nho nhỏ.
Tuy rằng đứa nhỏ hơi nhăn, giống rất nhiều trẻ sơ sinh khác, trên mông có thanh khối, trên người trên mặt có hồng ấn, nhưng ở trong mắt Thanh Vi thật đáng yêu. Nhìn đỉnh đầu nó một mảnh tóc máu, da thịt mềm mại, trái tim Thanh Vi mềm như nước.
Thập Tam hơi trở lại bình thường, hỏi:“Là con gái phải không ?”
“Con trai, rất đáng yêu đó.” Thanh Vi Hân Hân nói.
Thập Tam chấn động, môi run run: “Con trai ?”
“Ừ, anh nhìn nè, mắt phượng thật xinh đẹp, giống như anh vậy.” Thanh Vi ôm đứa nhỏ qua cho anh xem như hiến vật quý, kết quả nhìn thấy mắt Thập Tam nhắm chặt, biểu cảm nghiệp chướng nặng nề.
“A Ngự ? Rất đau hả ?” Thanh Vi dọa.
“Là anh sai rồi, anh sinh một đứa con trai. Thực xin lỗi.” Sắc mặt Thập Tam chuyển từ trắng bệch sang xanh xao, tự trách hận không thể lập tức quỳ xuống, thậm chí có xu thế muốn lăn xuống giường.
Thanh Vi không nghĩ tới anh phản ứng lớn như vậy, nhanh chóng ôm người lại, đặt con lên giường :“Anh không thích con trai hả?”
“Con gái nối dõi tông đường, em đã nói thích con gái.”
“A Ngự! Em đều thích. Lúc trước anh bắt em chọn một, em sợ nếu con trai di truyền năng lực sinh đứa nhỏ thì quá kinh thế hãi tục, cho nên nói con gái. Sau đó suy nghĩ, nếu thể chất của anh đã thay đổi, lần này sinh dục có lẽ là lần cuối cùng, thể chất đứa nhỏ cũng không biết được.”
Thập Tam nghe xong, cuối cùng không kích động nữa.
“Nói đến nối dõi tông đường, đây tư tưởng cổ hủ, huống chi nơi này nối dõi tông đường là con trai. Thực ra em đánh giá, người càng già càng yêu cháu. Cho nên điều anh phải lo lắng là con bị cha mẹ em chiều hư, chứ không phải bị ghét bỏ.”
Cuối cùng Thập Tam thoải mái.
Thanh Vi hầu hạ Thập Tam “Ở cữ.” Cô phát huy trù nghệ đến công suất lớn nhất, tận sức bổ máu cho Thập Tam. Canh gà canh cá canh xương, chân giò hầm, thịt dê, cháo lạc cháo đậu đỏ cháo long nhãn......
Tiềm lực con người thật là to lớn, ép đến cuối cùng thì sẽ bùng nổ. Vì Thập Tam, Thanh Vi nhanh chóng trở nên “Tâm ngoan thủ lạt”, trước kia bóp chết con sâu đều phải ghê tởm nửa ngày, giờ đã có thể mặt không đổi sắc giết gà nhổ lông. Mỗi ngày sớm chiều đổi thuốc cho miệng vết thương của Thập Tam, dù sao Thập Tam không cần bú sữa, còn uống thuốc hạ sót vài ngày để ngừa vạn nhất.
Hơn nữa còn đút cục cưng, đổi tã giấy, giặt đệm nhỏ gì đó, Thanh Vi chưa từng mệt như vậy, buổi tối khi pha sữa bột cứ muốn nhắm mắt lại. Thập Tam năng động nên chủ động tiếp nhận việc trông nom cục cưng, tận lực chia sẻ, để cô bớt vất vả một chút.
Cũng may công phu không uổng phí, thân thể Thập Tam tốt lại thể hiện ra, miệng vết thương khép lại rất nhanh, thân thể khôi phục cũng tốt. Chỉ đáng thương cục cưng, sinh ra không có sữa mẹ không có phụ nhũ, nơi đó người ta đều là dùng quả nhũ, cho nên chỉ có thể uống sữa bột. Thanh Vi kiêu ngạo tỏ vẻ, cô có dự kiến trước chuẩn bị rất nhiều sữa bột.
Một tuần sau, đội Trương gọi điện tới, nói đã bắt được Lương Lực. Anh nói thực ra nửa tháng trước đã bắt được, nhưng muốn cho cô được nghỉ nhiều vài ngày, nên không nói.
Thanh Vi vui vẻ mà nói cho anh, cô sinh con trai, thực ra một tuần trước đã sinh, nhưng nghĩ dù sao cũng nghỉ phụ sản, nên không nói.
Đội Trương không nói gì, tiếp nhận nhiệm vụ giúp Thanh Vi điền đơn xin nghỉ.
Thanh Vi cũng gọi điện thoại cho cha mẹ, mẹ Yến muốn nhảy dựng lên, ở đầu kia điện thoại giận dữ mắng Thanh Vi không hiểu chuyện, cứ sinh con như vậy, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ......
Thanh Vi yếu ớt nói âm thanh lớn làm cô đau đầu, bị quở trách cả người đều đau, mẹ Yến mới miễn cưỡng áp chế lửa giận, xoay người bắt đầu đóng gói đồ đạc, chuẩn bị đi đón con gái.
Một tuần sau trên người Thập Tam lại có tơ hồng, nhưng là đỏ sậm. Anh nói một tháng sau, tơ hồng sẽ biến mất, đến lúc đó thì không ngại, giờ chỉ cần không làm vận động kịch liệt sẽ không sao.
Đây cũng là nguyên nhân Thanh Vi không dám báo cho cha mẹ. Cô thật sự không dám tưởng tượng nếu lão mẹ vào cửa, nhìn thấy trên trán Thập Tam đặt một mảnh vải, nằm trên giường dưỡng thương sẽ là biểu cảm gì.
Sản phụ sinh sản tự nhiên, một tuần sau là hoạt động tự nhiên được, Thanh Vi đi đường hơi chậm chút, cũng được rồi. Cô được cha mẹ đón về nhà, đứa nhỏ đưa đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh, báo cáo kiểm tra sức khoẻ là loại ưu, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Khi báo tạm trú, Thập Tam kiên trì để đứa nhỏ họ Yến, ánh mắt kia có ý khẩn cầu Thanh Vi đừng ghét bỏ con trai. Sau khi ba Yến biết được, cao hứng quên hết tất cả, cười đến không thấy mắt đâu.
Thập Tam mời ba Yến đặt tên, lão nhân biết đó là trách nhiệm trọng đại, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đặt tên cho đứa nhỏ là “Yến Cảnh”, ý là con của cảnh sát. Thanh Vi đối với cái này có chút bất đắc dĩ, tổng cảm thấy nghe qua giống một loại nhãn hiệu, nhưng cô là người không có khả năng đặt tên, cũng chỉ có thể nhận.