Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 7: Lai lịch không rõ

Edit: Hồng Y Nữ Tử

Beta: Nhã vy

Yến Thanh Vi cảm thấy có chút hỗn loạn.

Nhìn bộ dáng của Thập Tam: ngoại trừ bề ngoài thích chịu ngược đãi ra thì hắn nói chuyện rõ ràng, phản ứng nhanh nhẹn, mỗi câu đều nghe hiểu,rõ ràng không giống bình thường thật khiến người khác hồ đồ. Chẳng lẽ hắn bị chứng vọng tưởng?

Nghĩ đến đây, Yến Thanh Vi hơi hơi suy tư, xuất ra hỏi người làm ghi chép logic tính, quyết định để Thập Tam đem lai lịch, sinh hoạt hoàn cảnh hoàn chỉnh kể lại một lần, sau đó dấn dắt hỏi một chút.

Thập Tam đương nhiên nghe lệnh, nói thực ngắn gọn.

Hắn nói, hắn là người nước Yên, vốn là con trai trưởng của ông chủ tiệm bánh ngọt. Lúc hắn 6 tuổi, vì phụ thân cần tiền chữa bệnh nên hắn bán tử khế cho chủ nhân, sau này bị huấn luyện thành một gã ảnh vệ.


Hắn nói, chủ nhân Yến Thanh Vi là nữ hoàng, sát phạt quyết đoán, thâm mưu mơ hồ, ngự hạ có độ.

Hắn nói, lần này hắn phụng mệnh ám sát đối thủ của chủ nhân, không biết kết quả có đâm chết đối phương không nhưng thủ hạ của đối phương truy sát khiến hắn bị trọng thương chạy tới dã ngoại chuẩn bị chờ chết. Kết quả gặp được chủ nhân.

Yến Thanh Vi bắt lấy trọng điểm, thứ nhất: chủ nhân của hắn sao đều là nữ? Thứ hai: vì sao nhận định cô là chủ nhân, thứ 3: hắn có bằng chứng nào chứng minh?

Thập Tam trả lời rất nhanh: nước Yên, thậm chí các quốc gia khác đều là nữ tử cầm quyền, nữ tôn, nam ti là chuyện thiên kinh địa nghĩ. Mà Yến Thanh Vi cô cùng chủ nhân của hắn có hơi thở giống nhau. Người có thể dịch dung nhưng hơi thở thì chắc chắn không thể thay đổi. Là ảnh vệ như hắn thì chắc chắn không thể nhận sai hơi thở của chủ nhân được.

Cuối cùng, Thập Tam lấy ra một khối thiết bài. Kích thước lớn bằng lòng bàn tay, trên mặt có khắc chữ mang theo hơi thở cổ xưa khá bóng loáng.

Thiết bài bên trên có dất vết bị khắc, bề ngoài cũng không tính là tinh xảo, nếu so với công nghệ đúc hiện đại mà nói thì còn kém xa, nhưng chạm vào người ta có thể cảm nhận được khí lạnh, cảm nhận được cảm giác huyết tinh lạnh lẽo như băng.

Thiết bài như vậy chắc chắn không thể tạo nên trong một thời gian ngắn, cũng không phải chỉ là một món đồ chơi đơn giản được.

Vì thế, Yến Thanh Vi càng thêm hỗn loạn.

Trường hợp này: hoặc là cô nhặt được phiền toái lớn – kẻ có tinh thần bị thác loạn, hoặc là trường hợp thứ hai không chỗ nào là không có trong truyền thuyết, không người nhìn thấy – nhân sĩ xuyên không.

Thập Tam kính cẩn, huấn luyện có lễ tiết, trả lời trôi chảy làm cho cảm giác trường hợp sau lớn hơn.

Chẳng lẽ, cô một cước đá ra được 1 người xuyên không?

Hơn nữa còn đến từ thế giới nữ tôn, còn có võ công. Khóe miệng Yến Thanh Vi giật giật.


Hơn nữa cái hơi thở của cô còn giống chủ nhân hắn, thậm chí tên cũng giống. Chẳng lẽ cô cùng Yến nữ hoàng gì đó có mối liên hệ? Khóe miệng Yến Thanh Vi lại giật giật lợi hại hơn nữa.

Hơn nữa nghe Thập Tam kể, người kia hình như rất vô tình, rất nghiêm khắc, chắc là vì thế mà Thập Tam sợ cô.

Yến Thanh Vi đè khóe miệng, còn giật nữa sẽ khó bảo đảm khuôn mặt sẽ có nếp nhăn.

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là xác nhận thân phận của Thập Tam. Nếu không tra ra thân phận của hắn thì chỉ có thể chấp nhận những gì hắn nói là sự thật. Phải chứng thực điều này mới tính bước tiếp theo được.

Nghĩ đến đây, Yến Thanh Vi ngước nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi làm. Cô nhảy dựng, vội vàng chạy vào phòng lấy hộp mực lấy dấu vân tay của Thập Tam. Sau đó lại dùng máy ảnh kĩ thuật số để chụp hình từ các góc đô.

Tay Thập Tam bị Yến Thanh Vi lau lau, ấn ấn, xoay xoay. Hắn không biết chủ nhân đang làm gì, chỉ có thể phục tùng tong lòng có chút bồn chồn: Hắn là ảnh vệ của chủ nhân, vì sao còn muốn ấn dấu tay? Còn dùng mực đen? Dấu tay, mặc kệ là khế bán mình vẫn là sinh ý khế không phải đều là màu đỏ sao?

Sau đó, lại thấy chủ nhân giơ vật thể gì đó nhắm mặt mình, bản năng trừng lớn mắt phòng bị, kết quả đột nhiên vài cái tách khiến hắn chói mắt.

Cuối cùng, Yến Thanh Vi lấy dụng cụ chuyên dụng dành cho những người say rượu hoặc tâm thần để trói Thập Tam một lần nữa. Dụng cụ này ở tình huống bình thường có thể hạn chế hoạt động để phòng ngừa tổn thương người khác.


Yến Thanh Vi đến muộn, cô chân chó giải thích liên tục cho đội trưởng vừa từ phòng họp giao ban đi ra. Sau đó cô vào văn phòng, lấm la lấm lét khép cửa nhẹ nhàng, đem tất cả thông tin của Thập Tam tra xét một lượt nhưng chẳng có thông tin hay dấu vân tay nào trùng khớp cả.

Danh sách những người mất tích, đã chết,… cũng không có.

Đang bận rộn, cửa văn phòng bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra. Pháp y Đại Hải với mái tóc bừa bộn lắc lư tiến vào nói:“Yến nhi, đóng cửa làm gì? có ăn không? Tôi buổi tối tăng ca, buổi sáng ngủ nhiều một chút nên không xuống căn tin……”

Khi nói chuyện Đại Hải sáng bóng sáng bóng ánh mắt gian tà, đã thấy được Yến Thanh Vi trên máy tính Thập Tam ảnh chụp, hú lên quái dị:“Ai đây? Đẹp trai vậy nè?”

Đại Hải tuy rằng là pháp y nhưng nhìn qua lại giống thú y hơn. Nam nhi ba mươi tuổi, giọng nói to rõ, tính tình hào sảng, có thể ăn thịt sau khi vừa xuống bàn phẫu thuật. Phương châm của anh ta là: “không phải lo, nếu cứ so đo còn lâu mới sống được.”

Đại Hải kêu lên một tiếng khiến mọi người chú ý. Lưu Húc Dương, Tiểu Vị ngồi cạnh đó vọt vào:“Thanh Vi có bạn trai rồi hả?” “Soái ca ở đâu?”

Yến Thanh Vi hận không thể đem Đại Hải bóp chết, trực tiếp đóng cửa sổ trình duyệt.

back top