Chương 91: Lần đầu đối lập nhau
Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi đi ra thì lập tức lên đón, đến trước mặt cô lại sợ hãi. Anh lo lắng Thanh Vi bất mãn, chần chờ không dám nói gì.
Thanh Vi nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bảo vệ, đành nói: “Về nhà trước đi.” Trong lòng Thập Tam thoáng buông lỏng. Thanh Vi còn nói “về nhà”, bí mật răn dạy anh, vẫn còn tốt.
Hai người về đến nhà, Thanh Vi ngồi trên sofa im lặng. Cô không muốn nói gì. Loại im lặng này lại khiến cho Thập Tam áp lực lớn hơn. Anh thà rằng Thanh Vi hỏi vì sao anh tới cơ quan tìm cô, anh mới có thể nói ra suy nghĩ của mình, chờ cô giải thích.
Nhưng Thanh Vi lại chẳng nói chẳng rằng, anh nên làm sao bây giờ?
Thập Tam càng hoảng sợ. Vừa rồi bởi vì tâm tình đại loạn nên huyết khí dâng lên, trong lúc liên tục dùng khinh công lại không điều hoà hơi thở, bây giờ lại càng khó chịu.
Nhưng loại khó chịu này đã là gì so với việc bị Thanh Vi không quan tâm và bỏ rơi? Anh đang trước cửa ải đột phá công lực, tối kị nhất chính là tâm tình chấn động, huyết khí hỗn loạn, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng ổn định chúng.
Thanh Vi thấy sắc mặt anh đỏ lên như rất gấp, âm thầm thở dài: bây giờ mới sốt ruột sao, nhưng nguyên nhân sốt ruột là gì?
Thập Tam thấy cô cứ luôn nhàn nhạt, cũng không mắt liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng đã lạnh một nửa, cuối cùng không nhịn được đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Thanh Vi, sao em lại sửa họ của anh?”
Giọng nói của anh không ổn định, chất chứa sợ hãi và kỳ vọng, Thanh Vi ngẩng đầu lên, Thập Tam đang quan sát của biểu cảm của cô, khẩn trương chờ cô trả lời.
Vì sao sửa họ sao? Anh đang chất vấn cô sao?
Đau lòng và thất vọng bị Thanh Vi che giấu nhiều ngày nay, câu chất vấn này như một mồi lửa, một lần nữa làm cháy lên đau buồn phẫn nộ của cô.
Thanh Vi cố gắng khắc chế tâm trạng, bình tĩnh nói: “Sửa lại tiện hơn, họ Yến dễ khiến người ta hiểu lầm, họ Doãn không phải càng thích hợp sao?”
Thập Tam nghe thấy Thanh Vi trả lời thì sửng sốt, sau đó nghĩ tới, câu trả lời của cô lại phù hợp suy đoán của anh. Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Vì sao họ Doãn càng thích hợp hơn? Rõ ràng là Thanh Vi muốn phủ nhận quan hệ với anh.
Quả nhiên là cô muốn bỏ anh…… Hơn nữa còn bình tĩnh như thế, dường như không có một chút lưu luyến nào. Nhìn thái độ của Thanh Vi như thể bọn họ chưa bao giờ thân mật vậy.
Thanh Vi lạnh nhạt như vậy, Thanh Vi lười nói nhiều lời, đây là Thanh Vi cách đây không lâu vẫn còn ôm anh, hôn anh sao?
Vậy ánh mắt thâm tình chuyên chú và lời thì thầm bên gối là gì đây?
Trong lòng anh đắng chát, Thập Tam không biết phải nói gì.
Anh sớm phải biết như vậy, sớm nên hiểu rằng…… Nhưng dưới sự cổ vũ và cho phép của Thanh Vi, anh thực sự tự cho là mình có thể xứng với cô, có thể trở thành bạn lữ của cô.
Nếu là như thế này, lúc trước vì sao cô lại cổ vũ anh? Không ngừng lặp lại, không ngừng cổ vũ, để anh phóng đại vô hạn chút si tâm vọng tưởng sâu dưới đáy lòng, tin là cô thật lòng thương anh.
Doãn sao? Quả thực là thích hợp. Doãn, đại diện cho che giấu, Ảnh Vệ.
Phải, anh đúng là một ảnh vệ. Số mệnh của anh là trung thành với chủ nhân, mặc cho chủ nhân sử dụng, cho dù đi đến thế giới này, Thanh Vi cũng không phải người anh có thể vọng tưởng.
Đau đớn bén nhọn như thế, cắt nhỏ trái tim của Thập Tam. Anh không chịu nổi, không nhịn được tìm một lý do phản đối để ngăn chặn sự thống khổ này.
Anh vọng tưởng là sai, nhưng, nhưng nhiều lần Thanh Vi chính miệng nói thương anh, nói anh tốt, khát khao muốn ở cùng anh trong tương lai. Thanh Vi sẽ không lừa anh!
Nỗi lòng kích động, nội lực của Thập Tam cũng bắt đầu chạy loạn trong kinh mạch của anh, khiến cho thân thể đau đớn, hơn nữa tâm lý bị tổn thương, sắc mặt của anh trắng bạch.
Thanh Vi nhìn thấy thần sắc của anh liền quay đầu đi. Cô nghĩ: anh cần gì phải như thế chứ? Cảm giác bị từ chối tuy không dễ chịu nhưng cũng là bản thân anh gieo gió gặt bão. Lúc này xoay người đi mới là cách tốt nhất.
Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi quay đi thì trong lòng gấp gáp. anh cắn răng ngăn chặn cảm giác khó chịu trong cơ thể, tiến lên một bước ngăn trước mặt Thanh Vi, như vậy có thể cảm nhận Thanh Vi thật rõ ràng, mang đến một chút cảm giác an toàn cho anh.
Nhưng Thanh Vi lại bắt đầu cảnh giác. Bởi vì một bước này mà khoảng cách giữa hai người quá gần, thân hình cao lớn của Thập Tam đứng ở trước mặt cô tạo thành một bóng ma. Loại này tư thế khiến người ta cảm thấy bị áp bách mãnh liệt, đặc biệt do cô ngồi nên càng cảm nhận được áp lực Thập Tam mang đến.
“Em không muốn anh sao? Trước kia…… Trước kia em nói những lời đó, đều là nhất thời xúc động sao?” Thập Tam thấp giọng hỏi.
Thanh Vi hơi nhích người, không biết nên nói thế nào. Cô không muốn nói với anh chuyện cô nhìn thấy và nghĩ đến, việc này không bắt buộc phải nói ra, có thể sẽ mang đến phiền toái. Nhưng Thập Tam giao trách nhiệm giải thích cho cô, cô nên cứng rắn hơn.
Cuối cùng, Thanh Vi nói: “Tôi quyết định chia tay, bây giờ dây dưa ai đúng ai sai không có ý nghĩa. Tôi đã sắp xếp xong đường ra cho anh, anh muốn đến đâu cũng được. Tụ được tan được, cho chúng ta chút thể diện.”
“Vì sao chứ?” Giọng nói Thập Tam trở nên âm trầm: “Vì sao đột nhiên muốn chia tay? Nếu anh không phát hiện ra, thậm chí em sẽ không nói với anh đúng không?” Ánh mắt anh đỏ lên, hình như là bị khổ sở đến sắp chảy máu, lại khô ráp không có chất lỏng.
“Chẳng lẽ em chưa từng thích anh, chỉ là dỗ anh thôi sao? Giống như trêu đùa một con vật nuôi sao?” Thập Tam lại đến gần Thanh Vi hơn, ánh mắt nhìn cô mang theo tia máu, hỏi bằng những lời chua ngoa chưa bao giờ có.
Thanh Vi cả kinh, ánh mắt vốn nhìn chăm chú nơi khác nhìn về phía Thập Tam, bị ánh mắt và khí thế của anh làm cô hơi co người lại.
Cái co người này không dễ thấy, nhưng Thập Tam lại phát hiện. Anh càng thêm phẫn uất: Thanh Vi lại sợ anh. Vì sao cô sợ anh? Bởi vì cô băn khoăn, hay là cho tới bây giờ cô chưa từng tin tưởng anh?
Trước đây sức mạnh của Thập Tam đối với Thanh Vi không hề nghi ngờ là một sự bảo đảm, có Thập Tam ở bên người cô, cô thấy an toàn và an tâm. Tuy rằng cô không nói với Thập Tam, nhưng lại âm thầm kiêu ngạo vì điều này, coi như là tâm hư vinh của cô.
Nhưng bây giờ, sức mạnh của Thập Tam bỗng nhiên thành uy hiếp. Dưới áp bách của anh, Thanh Vi thấy bất an theo bản năng.
Cô từng thấy Thập Tam đánh Phó Hồng, cô từng nghĩ tới Thập Tam có thể động thủ với cô hay không, trái tim nói sẽ không, Thanh Vi muốn tin, nhưng lý trí nói với cô, chuyện này có thể.
Đặc biệt là bây giờ, Thập Tam và cô nói chuyện lại gần như vậy, sớm vượt qua khoảng cách an toàn mà con người ngầm đồng ý, khí thế của Thập Tam quá mạnh, Thanh Vi không khỏi sợ hãi mấy phần.
Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi đi ra thì lập tức lên đón, đến trước mặt cô lại sợ hãi. Anh lo lắng Thanh Vi bất mãn, chần chờ không dám nói gì.
Thanh Vi nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bảo vệ, đành nói: “Về nhà trước đi.” Trong lòng Thập Tam thoáng buông lỏng. Thanh Vi còn nói “về nhà”, bí mật răn dạy anh, vẫn còn tốt.
Hai người về đến nhà, Thanh Vi ngồi trên sofa im lặng. Cô không muốn nói gì. Loại im lặng này lại khiến cho Thập Tam áp lực lớn hơn. Anh thà rằng Thanh Vi hỏi vì sao anh tới cơ quan tìm cô, anh mới có thể nói ra suy nghĩ của mình, chờ cô giải thích.
Nhưng Thanh Vi lại chẳng nói chẳng rằng, anh nên làm sao bây giờ?
Thập Tam càng hoảng sợ. Vừa rồi bởi vì tâm tình đại loạn nên huyết khí dâng lên, trong lúc liên tục dùng khinh công lại không điều hoà hơi thở, bây giờ lại càng khó chịu.
Nhưng loại khó chịu này đã là gì so với việc bị Thanh Vi không quan tâm và bỏ rơi? Anh đang trước cửa ải đột phá công lực, tối kị nhất chính là tâm tình chấn động, huyết khí hỗn loạn, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng ổn định chúng.
Thanh Vi thấy sắc mặt anh đỏ lên như rất gấp, âm thầm thở dài: bây giờ mới sốt ruột sao, nhưng nguyên nhân sốt ruột là gì?
Thập Tam thấy cô cứ luôn nhàn nhạt, cũng không mắt liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng đã lạnh một nửa, cuối cùng không nhịn được đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Thanh Vi, sao em lại sửa họ của anh?”
Giọng nói của anh không ổn định, chất chứa sợ hãi và kỳ vọng, Thanh Vi ngẩng đầu lên, Thập Tam đang quan sát của biểu cảm của cô, khẩn trương chờ cô trả lời.
Vì sao sửa họ sao? Anh đang chất vấn cô sao?
Đau lòng và thất vọng bị Thanh Vi che giấu nhiều ngày nay, câu chất vấn này như một mồi lửa, một lần nữa làm cháy lên đau buồn phẫn nộ của cô.
Thanh Vi cố gắng khắc chế tâm trạng, bình tĩnh nói: “Sửa lại tiện hơn, họ Yến dễ khiến người ta hiểu lầm, họ Doãn không phải càng thích hợp sao?”
Thập Tam nghe thấy Thanh Vi trả lời thì sửng sốt, sau đó nghĩ tới, câu trả lời của cô lại phù hợp suy đoán của anh. Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Vì sao họ Doãn càng thích hợp hơn? Rõ ràng là Thanh Vi muốn phủ nhận quan hệ với anh.
Quả nhiên là cô muốn bỏ anh…… Hơn nữa còn bình tĩnh như thế, dường như không có một chút lưu luyến nào. Nhìn thái độ của Thanh Vi như thể bọn họ chưa bao giờ thân mật vậy.
Thanh Vi lạnh nhạt như vậy, Thanh Vi lười nói nhiều lời, đây là Thanh Vi cách đây không lâu vẫn còn ôm anh, hôn anh sao?
Vậy ánh mắt thâm tình chuyên chú và lời thì thầm bên gối là gì đây?
Trong lòng anh đắng chát, Thập Tam không biết phải nói gì.
Anh sớm phải biết như vậy, sớm nên hiểu rằng…… Nhưng dưới sự cổ vũ và cho phép của Thanh Vi, anh thực sự tự cho là mình có thể xứng với cô, có thể trở thành bạn lữ của cô.
Nếu là như thế này, lúc trước vì sao cô lại cổ vũ anh? Không ngừng lặp lại, không ngừng cổ vũ, để anh phóng đại vô hạn chút si tâm vọng tưởng sâu dưới đáy lòng, tin là cô thật lòng thương anh.
Doãn sao? Quả thực là thích hợp. Doãn, đại diện cho che giấu, Ảnh Vệ.
Phải, anh đúng là một ảnh vệ. Số mệnh của anh là trung thành với chủ nhân, mặc cho chủ nhân sử dụng, cho dù đi đến thế giới này, Thanh Vi cũng không phải người anh có thể vọng tưởng.
Đau đớn bén nhọn như thế, cắt nhỏ trái tim của Thập Tam. Anh không chịu nổi, không nhịn được tìm một lý do phản đối để ngăn chặn sự thống khổ này.
Anh vọng tưởng là sai, nhưng, nhưng nhiều lần Thanh Vi chính miệng nói thương anh, nói anh tốt, khát khao muốn ở cùng anh trong tương lai. Thanh Vi sẽ không lừa anh!
Nỗi lòng kích động, nội lực của Thập Tam cũng bắt đầu chạy loạn trong kinh mạch của anh, khiến cho thân thể đau đớn, hơn nữa tâm lý bị tổn thương, sắc mặt của anh trắng bạch.
Thanh Vi nhìn thấy thần sắc của anh liền quay đầu đi. Cô nghĩ: anh cần gì phải như thế chứ? Cảm giác bị từ chối tuy không dễ chịu nhưng cũng là bản thân anh gieo gió gặt bão. Lúc này xoay người đi mới là cách tốt nhất.
Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi quay đi thì trong lòng gấp gáp. anh cắn răng ngăn chặn cảm giác khó chịu trong cơ thể, tiến lên một bước ngăn trước mặt Thanh Vi, như vậy có thể cảm nhận Thanh Vi thật rõ ràng, mang đến một chút cảm giác an toàn cho anh.
Nhưng Thanh Vi lại bắt đầu cảnh giác. Bởi vì một bước này mà khoảng cách giữa hai người quá gần, thân hình cao lớn của Thập Tam đứng ở trước mặt cô tạo thành một bóng ma. Loại này tư thế khiến người ta cảm thấy bị áp bách mãnh liệt, đặc biệt do cô ngồi nên càng cảm nhận được áp lực Thập Tam mang đến.
“Em không muốn anh sao? Trước kia…… Trước kia em nói những lời đó, đều là nhất thời xúc động sao?” Thập Tam thấp giọng hỏi.
Thanh Vi hơi nhích người, không biết nên nói thế nào. Cô không muốn nói với anh chuyện cô nhìn thấy và nghĩ đến, việc này không bắt buộc phải nói ra, có thể sẽ mang đến phiền toái. Nhưng Thập Tam giao trách nhiệm giải thích cho cô, cô nên cứng rắn hơn.
Cuối cùng, Thanh Vi nói: “Tôi quyết định chia tay, bây giờ dây dưa ai đúng ai sai không có ý nghĩa. Tôi đã sắp xếp xong đường ra cho anh, anh muốn đến đâu cũng được. Tụ được tan được, cho chúng ta chút thể diện.”
“Vì sao chứ?” Giọng nói Thập Tam trở nên âm trầm: “Vì sao đột nhiên muốn chia tay? Nếu anh không phát hiện ra, thậm chí em sẽ không nói với anh đúng không?” Ánh mắt anh đỏ lên, hình như là bị khổ sở đến sắp chảy máu, lại khô ráp không có chất lỏng.
“Chẳng lẽ em chưa từng thích anh, chỉ là dỗ anh thôi sao? Giống như trêu đùa một con vật nuôi sao?” Thập Tam lại đến gần Thanh Vi hơn, ánh mắt nhìn cô mang theo tia máu, hỏi bằng những lời chua ngoa chưa bao giờ có.
Thanh Vi cả kinh, ánh mắt vốn nhìn chăm chú nơi khác nhìn về phía Thập Tam, bị ánh mắt và khí thế của anh làm cô hơi co người lại.
Cái co người này không dễ thấy, nhưng Thập Tam lại phát hiện. Anh càng thêm phẫn uất: Thanh Vi lại sợ anh. Vì sao cô sợ anh? Bởi vì cô băn khoăn, hay là cho tới bây giờ cô chưa từng tin tưởng anh?
Trước đây sức mạnh của Thập Tam đối với Thanh Vi không hề nghi ngờ là một sự bảo đảm, có Thập Tam ở bên người cô, cô thấy an toàn và an tâm. Tuy rằng cô không nói với Thập Tam, nhưng lại âm thầm kiêu ngạo vì điều này, coi như là tâm hư vinh của cô.
Nhưng bây giờ, sức mạnh của Thập Tam bỗng nhiên thành uy hiếp. Dưới áp bách của anh, Thanh Vi thấy bất an theo bản năng.
Cô từng thấy Thập Tam đánh Phó Hồng, cô từng nghĩ tới Thập Tam có thể động thủ với cô hay không, trái tim nói sẽ không, Thanh Vi muốn tin, nhưng lý trí nói với cô, chuyện này có thể.
Đặc biệt là bây giờ, Thập Tam và cô nói chuyện lại gần như vậy, sớm vượt qua khoảng cách an toàn mà con người ngầm đồng ý, khí thế của Thập Tam quá mạnh, Thanh Vi không khỏi sợ hãi mấy phần.