Sắc mặt Thương Tịnh lập tức thay đổi, cô biết rằng chắc chắn đã có chuyện xảy ra, cô lập tức gọi qua nhà hàng xóm, cũng là bạn tốt của cha cô, đối phương tựa hồ không biết gì hết, cười haha hỏi: "Tiểu Tịnh à, khi nào về chơi đây?"
Thương Tịnh lập tức hỏi thắng, "Chú Trần, chú biết ba con đi đâu không?"
"Ba con? Ba con không ở nhà sao?" Trần Đông Sinh ấp a ấp úng nói.
"Chú đừng gạt con nữa, ông ấy dùng một số điện thoại ngoại tỉnh gọi cho con, nói là họ lấy điện thoại của ông ấy rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hả, con nói cái gì?" Trần Đông Sinh cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Sao ba con lai đi đến tỉnh khác vậy?" Việc này cô chưa từng nghe ba nói đến, "Rốt cuộc ông ấy đang làm gì chứ?"
Trần Đông Sinh cảm thấy có điểm không đúng, liền kể thẳng hết với cô
Thì ra dạo trước anh họ của Thương Tịnh là Thương Minh có gọi điện thoại cho cha Thương, nói rằng ở huyện C có một trường trung học đang tuyển thầu căn tin, hắn ta muốn làm nhưng vì không đủ tiền, nên muốn cha Thương cùng nhau góp vốn. Hắn ta nói ra một đống lợi ích, quả thật chính là không có khó khăn mà tiền lời lại nhiều, chính là lúc bắt đầu làm thì sec hơi cực, sau này chỉ cần thu tiền mà thôi.
Trong tay cha Thương không có bao nhiêu tiền, hơn nữa nơi đó cũng xa xôi, nên ông cảm thấy do dự, nhưng nghe đến việc sẽ hồi vốn rất nhanh, nên ông đã động lòng, nói với Trần Đông Sinh rằng muốn đến đó xem thế nào, có được không rồi tính tiếp.
Trần Đông Sinh vốn dĩ không đồng ý, nghĩ rằng tuổi cha Thương không còn trẻ nữa, còn cực khổ như vậy làm gì, cứ sống ngay thẳng buôn bán chút ít tự nuôi bản thân không gây khổ cho con cái là được rồi. Ông đã mấy lần khuyên ngăn, ai ngờ cha Thương ngày càng quyết tâm muốn đi, còn dặn dò ông đừng kể cho Thương Tịnh nghe, sợ cô đau lòng không cho ông đi.
Thương Tịnh càng nghe càng cảm thấy rối rắm, tại sao đi thầu căng tin lại trở thành như vậy chứ? Chẳng lẽ đã đắc tội với người khác sao? Cô lại gọi điện thoại cho Thương Minh, điện thoại thì gọi được, nhưng chuông reo lúc lâu vẫn không ai bắt, cô chau mày, gọi cho Cố Thùy Vũ.
Cố Thùy Vũ vừa tan họp, nghe được Thương Tịnh kể lại thì thay đổi sắc mặt, huyện C sao... Anh im lặng một lát, từ từ nói: "Tịnh Tịnh à, chú Thương có thể bị kéo vào nhóm bán hàng đa cấp rồi." Mấy năm nay việc bắt giữ nhóm người bán hàng đa cấp phi pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng có một số nơi vẫn hoạt động.
Thương Tịnh hoài nghi bản thân mình nghe sai, "Anh đừng giỡn nữa, anh Minh rất thật thà, bình thường còn không mấy nói chuyện, sao có thể vào những tổ chức này được?"
"Em cứ gọi điện thoại cho người nhà Thương Minh đã, xác định tình hình trước."
"Vậy cũng được." Thương Tịnh lo lắng cúp điện thoại.
Cô kiếm được số điện thoại em trai Thương Minh là Thương Thanh, liền gọi đến, cô hỏi thẳng: "Anh Minh bây giờ đang làm nghề gì vậy?"
Đầu dây bên kia trả lời với vẻ do dự, "Em không rõ nữa..."
"Có phải anh ấy đang bán hàng đa cấp không?"
Thương Thanh hoảng sợ, "Sao chị biết?" Lời vừa nói ra cậu ta liền tiếp tục nói: "Anh ấy đến tìm chị rồi sao? Chị cứ mặc kệ anh ta, anh ta bây giờ cứ như tên điên vậy..."
Thương Tịnh được sự chứng thực từ cậu ta, vừa tức vừa giận, "Anh ấy đâu có kiếm chị, anh ấy gạt cha chị đi rồi!"
"Cái gì? Tên điên này!" Thương Thanh hoảng sợ. Từ lúc biết được Thương Minh bị kéo vào nhóm bán hàng đa cấp, cậu đã bỏ ra biết bao tâm tư khuyên can anh, nhưng không ngờ anh ta bị tẩy não nghiêm trọng, không những mặc kệ những lời cậu nói, còn muốn để cho cả nhà đều làm nghề này, cậu mắng cũng mắng rồi, khuyên cũng khuyên rồi, đến bây giờ lòng đều nguội, xem như không có người anh này nữa.
"Cụ thể bây giờ anh ta đang ở đâu?"
"Em không biết nữa, em thực sự không biết, anh ấy không bao giờ nói gì cả, chúng em cũng từng đi huyện C tìm anh ấy, anh ấy đều không muốn ra gặp mặt, tụi em cũng báo cảnh sát rồi, nhưng mà cảnh sát nơi đó dường như đã quen với những việc như vậy, nên đều mặc kệ."
"Vậy sao chưa bao giờ nghe em kể đến?"
"Việc xấu trong nhà sao nhà em dám kể ra đây, nói ra thì người thân bạn bè sẽ xem nhà em như thế nào chứ!" Thương Thanh bất lực nói, sau đó cậu nói tiếp, "Chị đừng gấp, em gọi điện thoại cho Thương Minh, nhất định phải bắt anh ấy thả chú ra."
"Cậu đưa số của anh ta cho chị, tự mình chị sẽ nói với anh ta."
Thương Thanh chỉ đành đồng ý.
Thương Tịnh cảm thấy lo lắng, chưa ăn hết bữa cơm, liền từ căng tin xông ra ngoài chạy về tòa thị chính, trên đường đi cô nhận được tin nhắn của Cố Thùy Vũ, cô trừng mắt nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình.
Cố Thùy Vũ đang ở dưới tòa nhà đợi cô, anh dẫn cô đến phòng bao của một tiệm ăn nhỏ, Thương Tịnh liền thấp giọng nói rõ tình hình với anh.
"Trước hết em gọi điện cho hắn ta trước, đừng nóng giận, trước hết xem hắn ta nói thế nào, anh sẽ liên hệ phía bên kia xem sao." Cố Thùy Vũ tùy ý gọi hai món ăn, sau đó quay người lại ôm cô ngồi xuống, hôn lên trán cô, "Yên tâm đi, chú Thương sẽ không có việc gì đâu."
"Nghe chú Trần nói mấy người trước ba đã đến đó rồi, nhưng cho đến bây giờ mới gọi điện cho em, em sợ ông bị người ta tra tấn."
"Không sao đâu, không sao đâu, em nên bình tĩnh lại trước, được không?"
Thương Tịnh cau mày gật đầu, tinh thần căng thẳng gọi điện thoại. Nhưng điện thoại mãi cứ reo đến khi tự động ngắt, vẫn là không ai bắt máy.
"Hắn ta không bắt máy!" Thương Tịnh ngày càng gấp gáp.
"Đừng gấp, việc này để anh xử lý." Cố Thùy Vũ mở danh bạ tìm người liên hệ, anh đang nghĩ xem nên tìm từ đâu là nhanh nhất.
Thương Tịnh nhường chỗ cho Cố Thùy Vũ gọi điện, bản thân liền nghiêng qua một bên gọi cho Thương Thanh, nói với cậu ta rằng Thương minh không bắt điện thoại, Thương Thanh than một tiếng, "Vừa rồi em có gọi cho anh ấy, cũng chưa nói được hai câu anh ấy liền gấp gáp cúp máy rồi. Lát nữa em sẽ gọi tiếp, nhất định phải để anh ấy thả chú ra."
Thương Tịnh nói: " Thương Thanh, mẹ chị mất chưa đến một năm, chị chỉ có ba là người thân duy nhất, em cũng biết bình thường chị rất phụ thuộc vào ông ấy, nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì... chị sẽ điên mất."
Thương Thanh càng cảm thấy áy náy hơn, "Xin lỗi chị, em hiểu mà, em sẽ cố gắng hết sức. Là Thương Minh tên khốn đó, nếu gặp anh ta em nhất định phải đánh chết anh ta !"
Cố Thùy Vũ trong khoảng thời gian ngắn đã gọi được mấy cuộc điện thoại, anh nhất mực đảm bảo với Thương Tịnh đã để người bên kia đi xử lý rồi, bây giờ chỉ có thể ngồi đợi thôi.
Bây giờ mỗi phút trôi qua với Thương Tịnh đều thật khó khăn, cô cũng không biết bản thân mình làm sao qua hết ngày hôm đó, cô cứ vật vờ mở mắt đến trời sáng. Việc duy nhất cô có thể làm, chính là không ngừng gọi điện thoại cho Thương Minh, gọi cho Thương Thanh, gọi cho cha mẹ của Thương Minh. Cô thậm chí nói với Thương Thanh rằng, để cậu ta chuyển lời cho Thương Minh rằng bản thân cô bị xe tông phải, thương tích vô cùng nghiêm trọng, muốn cha cô bên cạnh, hy vọng anh ta còn nể tình anh em, để cha cô về chăm sóc cho cô.
Cố Thùy Vũ thấy cô gấp gáp như vậy, nhưng những mối quan hệ của anh đều là những người cấp cao, muốn truyền đạt chỉ thị xuống một huyện xa xôi như vậy, cũng phải thông qua nhiều tầng quan hệ, hơn nữa muốn biết cha Thương ở đâu cũng cần một thời gian nhất định.. Chỉ là càng kéo dài, Thương Tịnh sẽ càng đau khổ.
Thực ra người chịu khổ bây giờ còn có một người là Thương Minh. Hắn ta bây giờ đang khó xử vô cùng, lúc đầu hắn ta vô cùng đắc ý khi gạt được cha Thương đến đây, cho rằng năng lực làm việc của hắn ta đã được nâng cao, nhờ vậy còn được thăng chức, ai ngờ ông chú lại giáng cho hắn ta một bạt tai, đánh đến hắn ta sưng nửa mặt, mấy ngày liền không dám ra ngoài gặp người khác, hơn nữa tướng tá của chú hai lại cao to, hoàn toàn không sợ bọn họ đông người, chú gặp ai cũng không cho sắc mặt tốt, ai cũng mắng cả, ngay cả vị sếp nữ của anh ta cũng bị chú mắng, cũng không ai dám ra tay với chú, nhưng vị sếp nữ đang gây áp lực cho anh ta, nói rằng người là do anh ta giới thiệu đến thì anh ta phải chịu trách nhiệm, nhất định phải trong thời gian ngắn để ông hiểu được lợi ích của bọn họ, nhưng anh vừa nghĩ tới chú hai, nửa bên má phải liền đau rát vô cùng. Đồng thời trong nhà cũng nhiều lần gọi điện đến, chửi hắn đến tơi bời hoa lá, còn ép hắn phải dẫn cha Thương về, Thương Thanh nói vì việc này mà Thương Tịnh đã gặp tai nạn xe cộ, nếu hắn ta còn không đưa cha Thương về, hắn ta chính là tên súc sinh.
Vốn rằng tâm tư yếu đuối của Thương Minh đã động lòng, chỉ là khi hắn ta chưa bắt đầu hành động, nơi ẩn áu của tổ chức liền bị cảnh sát ập đến, đang lúc đồng bọn ngu ngơ chưa hiểu gì cả, liền bị áp lên xe cảnh sát rồi.
Hắn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra việc gì, sao ngay cả chút manh mối cũng không có, không phải sếp nói đã nối được quan hệ với bên cảnh sát rồi sao, đảm bảo sẽ không ai phá rối việc làm ăn của họ cơ mà? Hơn nữa những người đó không phải thuộc lực lượng vũ trang sao? Vì phá ổ của họ, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng xuất đông đến sao?
Vị sếp nữ từ cửa sau trốn không kịp liền bị cảnh sát còng tay lại, bà ta còn không chết tâm đòi gặp Vương đội trưởng này Vương đội trưởng kia, hai người cảnh sát kia đều mặc kệ bà ta.
Hắn ta biết thời thế đã qua rồi, hắn chật vật dựa bên cửa sổ xe, bất giác nhìn về phía cha Thương. Hắn cảm thấy bất ngờ, lại phát hiện cha Thương không giống những người khác bị áp giải lên xe, hơn nữa mấy người cảnh sát còn mỉm cười với anh, còn đưa cho ông một cái điện thoại di động.
Đây là việc gì thế này? Thương Minh không dám tin mà dụi mắt mình, khuôn mặt hắn cơ hồ dán chặt lên cửa sổ, hắn chính là muốn nghe rõ họ đang nói gì, nhưng không ai cho hắn cơ hội này, chiếc xe cảnh sát từ từ khởi động, hắn chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh ngày càng nhỏ, chỉ là hắn vào đến ngục rồi cũng không hiểu được vì sao lại trở nên như vậy.
Thương Tịnh cuối cùng cũng biết được tin tức cha Thương bình an vô sự, trái tim cuối cùng cũng an tâm trở lại, cô ôm lấy Cố Thùy Vũ vừa khóc vừa cười, không ngừng nói cám ơn anh. Cố Thùy Vũ nói cô là nha đầu ngốc.
Cha Thương trong thời gian chờ đến trạm trung chuyển thì gặp được con gái và con rể của mình, tinh thần đang căng thẳng liền phút chốc thả lỏng, cả khuôn mặt đều trở nên tiều tụy mệt mỏi.
Thương Tịnh thấy cha mình mệt mỏi như vậy, liền xông lên ôm lấy ông, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cha Thương thở dài một tiếng, ông xoa đầu con gái không ngừng dỗ giành "Con gái ngoan, con gái ngoan."
Cố Thùy Vũ đợi cha con họ đoàn tụ một lát rồi mới bước đến, nhẹ nhàng kéo Thương Tịnh về phía mình, "Được rồi, Tịnh Tịnh, chú Thương không có gì là chuyện tốt mà, đừng khóc nữa." Anh khuyên cô xong, mới ngẩng đầu nói với cha Thương: "Chú Thương, để chú chịu khổ rồi."
Cha Thương bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với anh: "Thùy Vũ à, nghe nói lần này nhờ có con, cám ơn con nhé."
"Chú Thương, chú nói vậy là khách sáo với con quá."
Cuối cùng ba người cũng về đến thành phố Z, Thương Tịnh đã trải sẵn nệm từ sớm để cha Thương có thể an ổn ngủ một giấc ngon, cuối cùng cô cũng có thể ngủ yên lành trong lòng Cố Thùy Vũ rồi.
Qua mấy ngày sau, đợi tinh thần cha Thương khôi phục chút ít, Thương Tịnh mới cẩn thận hỏi ông những chuyện đã xảy ra ở huyện C, cha Thương hiển nhiên không muốn nói nhiều, chỉ nói bọn họ là "một lũ điên", còn nói người phụ nữ cầm đầu còn là một cử nhân đại học, không biết đã quăng kiến thức đi học đi đâu cả rồi.
Tuy rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng mà Thương Tịnh có thể cảm thấy cha Thương đã chịu khổ rất nhiều, mũi cô chua xót, không nhịn được liền hỏi: "Rốt cuộc ba chạy đến nơi đó làm gì cơ chứ?"
Cha Thương thở dài một tiếng, vốn không muốn trả lời, nhưng thấy ánh mắt cô phiếm đỏ, không biết như thế nào lại nói ra: "Ba chẳng phải muốn con có thể gả đi một cách phong quang sao?"
Thương Tịnh bất ngờ, sà vào lòng cha mình, nước mắt chảy ra như suối.
Thương Tịnh lập tức hỏi thắng, "Chú Trần, chú biết ba con đi đâu không?"
"Ba con? Ba con không ở nhà sao?" Trần Đông Sinh ấp a ấp úng nói.
"Chú đừng gạt con nữa, ông ấy dùng một số điện thoại ngoại tỉnh gọi cho con, nói là họ lấy điện thoại của ông ấy rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hả, con nói cái gì?" Trần Đông Sinh cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Sao ba con lai đi đến tỉnh khác vậy?" Việc này cô chưa từng nghe ba nói đến, "Rốt cuộc ông ấy đang làm gì chứ?"
Trần Đông Sinh cảm thấy có điểm không đúng, liền kể thẳng hết với cô
Thì ra dạo trước anh họ của Thương Tịnh là Thương Minh có gọi điện thoại cho cha Thương, nói rằng ở huyện C có một trường trung học đang tuyển thầu căn tin, hắn ta muốn làm nhưng vì không đủ tiền, nên muốn cha Thương cùng nhau góp vốn. Hắn ta nói ra một đống lợi ích, quả thật chính là không có khó khăn mà tiền lời lại nhiều, chính là lúc bắt đầu làm thì sec hơi cực, sau này chỉ cần thu tiền mà thôi.
Trong tay cha Thương không có bao nhiêu tiền, hơn nữa nơi đó cũng xa xôi, nên ông cảm thấy do dự, nhưng nghe đến việc sẽ hồi vốn rất nhanh, nên ông đã động lòng, nói với Trần Đông Sinh rằng muốn đến đó xem thế nào, có được không rồi tính tiếp.
Trần Đông Sinh vốn dĩ không đồng ý, nghĩ rằng tuổi cha Thương không còn trẻ nữa, còn cực khổ như vậy làm gì, cứ sống ngay thẳng buôn bán chút ít tự nuôi bản thân không gây khổ cho con cái là được rồi. Ông đã mấy lần khuyên ngăn, ai ngờ cha Thương ngày càng quyết tâm muốn đi, còn dặn dò ông đừng kể cho Thương Tịnh nghe, sợ cô đau lòng không cho ông đi.
Thương Tịnh càng nghe càng cảm thấy rối rắm, tại sao đi thầu căng tin lại trở thành như vậy chứ? Chẳng lẽ đã đắc tội với người khác sao? Cô lại gọi điện thoại cho Thương Minh, điện thoại thì gọi được, nhưng chuông reo lúc lâu vẫn không ai bắt, cô chau mày, gọi cho Cố Thùy Vũ.
Cố Thùy Vũ vừa tan họp, nghe được Thương Tịnh kể lại thì thay đổi sắc mặt, huyện C sao... Anh im lặng một lát, từ từ nói: "Tịnh Tịnh à, chú Thương có thể bị kéo vào nhóm bán hàng đa cấp rồi." Mấy năm nay việc bắt giữ nhóm người bán hàng đa cấp phi pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng có một số nơi vẫn hoạt động.
Thương Tịnh hoài nghi bản thân mình nghe sai, "Anh đừng giỡn nữa, anh Minh rất thật thà, bình thường còn không mấy nói chuyện, sao có thể vào những tổ chức này được?"
"Em cứ gọi điện thoại cho người nhà Thương Minh đã, xác định tình hình trước."
"Vậy cũng được." Thương Tịnh lo lắng cúp điện thoại.
Cô kiếm được số điện thoại em trai Thương Minh là Thương Thanh, liền gọi đến, cô hỏi thẳng: "Anh Minh bây giờ đang làm nghề gì vậy?"
Đầu dây bên kia trả lời với vẻ do dự, "Em không rõ nữa..."
"Có phải anh ấy đang bán hàng đa cấp không?"
Thương Thanh hoảng sợ, "Sao chị biết?" Lời vừa nói ra cậu ta liền tiếp tục nói: "Anh ấy đến tìm chị rồi sao? Chị cứ mặc kệ anh ta, anh ta bây giờ cứ như tên điên vậy..."
Thương Tịnh được sự chứng thực từ cậu ta, vừa tức vừa giận, "Anh ấy đâu có kiếm chị, anh ấy gạt cha chị đi rồi!"
"Cái gì? Tên điên này!" Thương Thanh hoảng sợ. Từ lúc biết được Thương Minh bị kéo vào nhóm bán hàng đa cấp, cậu đã bỏ ra biết bao tâm tư khuyên can anh, nhưng không ngờ anh ta bị tẩy não nghiêm trọng, không những mặc kệ những lời cậu nói, còn muốn để cho cả nhà đều làm nghề này, cậu mắng cũng mắng rồi, khuyên cũng khuyên rồi, đến bây giờ lòng đều nguội, xem như không có người anh này nữa.
"Cụ thể bây giờ anh ta đang ở đâu?"
"Em không biết nữa, em thực sự không biết, anh ấy không bao giờ nói gì cả, chúng em cũng từng đi huyện C tìm anh ấy, anh ấy đều không muốn ra gặp mặt, tụi em cũng báo cảnh sát rồi, nhưng mà cảnh sát nơi đó dường như đã quen với những việc như vậy, nên đều mặc kệ."
"Vậy sao chưa bao giờ nghe em kể đến?"
"Việc xấu trong nhà sao nhà em dám kể ra đây, nói ra thì người thân bạn bè sẽ xem nhà em như thế nào chứ!" Thương Thanh bất lực nói, sau đó cậu nói tiếp, "Chị đừng gấp, em gọi điện thoại cho Thương Minh, nhất định phải bắt anh ấy thả chú ra."
"Cậu đưa số của anh ta cho chị, tự mình chị sẽ nói với anh ta."
Thương Thanh chỉ đành đồng ý.
Thương Tịnh cảm thấy lo lắng, chưa ăn hết bữa cơm, liền từ căng tin xông ra ngoài chạy về tòa thị chính, trên đường đi cô nhận được tin nhắn của Cố Thùy Vũ, cô trừng mắt nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình.
Cố Thùy Vũ đang ở dưới tòa nhà đợi cô, anh dẫn cô đến phòng bao của một tiệm ăn nhỏ, Thương Tịnh liền thấp giọng nói rõ tình hình với anh.
"Trước hết em gọi điện cho hắn ta trước, đừng nóng giận, trước hết xem hắn ta nói thế nào, anh sẽ liên hệ phía bên kia xem sao." Cố Thùy Vũ tùy ý gọi hai món ăn, sau đó quay người lại ôm cô ngồi xuống, hôn lên trán cô, "Yên tâm đi, chú Thương sẽ không có việc gì đâu."
"Nghe chú Trần nói mấy người trước ba đã đến đó rồi, nhưng cho đến bây giờ mới gọi điện cho em, em sợ ông bị người ta tra tấn."
"Không sao đâu, không sao đâu, em nên bình tĩnh lại trước, được không?"
Thương Tịnh cau mày gật đầu, tinh thần căng thẳng gọi điện thoại. Nhưng điện thoại mãi cứ reo đến khi tự động ngắt, vẫn là không ai bắt máy.
"Hắn ta không bắt máy!" Thương Tịnh ngày càng gấp gáp.
"Đừng gấp, việc này để anh xử lý." Cố Thùy Vũ mở danh bạ tìm người liên hệ, anh đang nghĩ xem nên tìm từ đâu là nhanh nhất.
Thương Tịnh nhường chỗ cho Cố Thùy Vũ gọi điện, bản thân liền nghiêng qua một bên gọi cho Thương Thanh, nói với cậu ta rằng Thương minh không bắt điện thoại, Thương Thanh than một tiếng, "Vừa rồi em có gọi cho anh ấy, cũng chưa nói được hai câu anh ấy liền gấp gáp cúp máy rồi. Lát nữa em sẽ gọi tiếp, nhất định phải để anh ấy thả chú ra."
Thương Tịnh nói: " Thương Thanh, mẹ chị mất chưa đến một năm, chị chỉ có ba là người thân duy nhất, em cũng biết bình thường chị rất phụ thuộc vào ông ấy, nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì... chị sẽ điên mất."
Thương Thanh càng cảm thấy áy náy hơn, "Xin lỗi chị, em hiểu mà, em sẽ cố gắng hết sức. Là Thương Minh tên khốn đó, nếu gặp anh ta em nhất định phải đánh chết anh ta !"
Cố Thùy Vũ trong khoảng thời gian ngắn đã gọi được mấy cuộc điện thoại, anh nhất mực đảm bảo với Thương Tịnh đã để người bên kia đi xử lý rồi, bây giờ chỉ có thể ngồi đợi thôi.
Bây giờ mỗi phút trôi qua với Thương Tịnh đều thật khó khăn, cô cũng không biết bản thân mình làm sao qua hết ngày hôm đó, cô cứ vật vờ mở mắt đến trời sáng. Việc duy nhất cô có thể làm, chính là không ngừng gọi điện thoại cho Thương Minh, gọi cho Thương Thanh, gọi cho cha mẹ của Thương Minh. Cô thậm chí nói với Thương Thanh rằng, để cậu ta chuyển lời cho Thương Minh rằng bản thân cô bị xe tông phải, thương tích vô cùng nghiêm trọng, muốn cha cô bên cạnh, hy vọng anh ta còn nể tình anh em, để cha cô về chăm sóc cho cô.
Cố Thùy Vũ thấy cô gấp gáp như vậy, nhưng những mối quan hệ của anh đều là những người cấp cao, muốn truyền đạt chỉ thị xuống một huyện xa xôi như vậy, cũng phải thông qua nhiều tầng quan hệ, hơn nữa muốn biết cha Thương ở đâu cũng cần một thời gian nhất định.. Chỉ là càng kéo dài, Thương Tịnh sẽ càng đau khổ.
Thực ra người chịu khổ bây giờ còn có một người là Thương Minh. Hắn ta bây giờ đang khó xử vô cùng, lúc đầu hắn ta vô cùng đắc ý khi gạt được cha Thương đến đây, cho rằng năng lực làm việc của hắn ta đã được nâng cao, nhờ vậy còn được thăng chức, ai ngờ ông chú lại giáng cho hắn ta một bạt tai, đánh đến hắn ta sưng nửa mặt, mấy ngày liền không dám ra ngoài gặp người khác, hơn nữa tướng tá của chú hai lại cao to, hoàn toàn không sợ bọn họ đông người, chú gặp ai cũng không cho sắc mặt tốt, ai cũng mắng cả, ngay cả vị sếp nữ của anh ta cũng bị chú mắng, cũng không ai dám ra tay với chú, nhưng vị sếp nữ đang gây áp lực cho anh ta, nói rằng người là do anh ta giới thiệu đến thì anh ta phải chịu trách nhiệm, nhất định phải trong thời gian ngắn để ông hiểu được lợi ích của bọn họ, nhưng anh vừa nghĩ tới chú hai, nửa bên má phải liền đau rát vô cùng. Đồng thời trong nhà cũng nhiều lần gọi điện đến, chửi hắn đến tơi bời hoa lá, còn ép hắn phải dẫn cha Thương về, Thương Thanh nói vì việc này mà Thương Tịnh đã gặp tai nạn xe cộ, nếu hắn ta còn không đưa cha Thương về, hắn ta chính là tên súc sinh.
Vốn rằng tâm tư yếu đuối của Thương Minh đã động lòng, chỉ là khi hắn ta chưa bắt đầu hành động, nơi ẩn áu của tổ chức liền bị cảnh sát ập đến, đang lúc đồng bọn ngu ngơ chưa hiểu gì cả, liền bị áp lên xe cảnh sát rồi.
Hắn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra việc gì, sao ngay cả chút manh mối cũng không có, không phải sếp nói đã nối được quan hệ với bên cảnh sát rồi sao, đảm bảo sẽ không ai phá rối việc làm ăn của họ cơ mà? Hơn nữa những người đó không phải thuộc lực lượng vũ trang sao? Vì phá ổ của họ, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng xuất đông đến sao?
Vị sếp nữ từ cửa sau trốn không kịp liền bị cảnh sát còng tay lại, bà ta còn không chết tâm đòi gặp Vương đội trưởng này Vương đội trưởng kia, hai người cảnh sát kia đều mặc kệ bà ta.
Hắn ta biết thời thế đã qua rồi, hắn chật vật dựa bên cửa sổ xe, bất giác nhìn về phía cha Thương. Hắn cảm thấy bất ngờ, lại phát hiện cha Thương không giống những người khác bị áp giải lên xe, hơn nữa mấy người cảnh sát còn mỉm cười với anh, còn đưa cho ông một cái điện thoại di động.
Đây là việc gì thế này? Thương Minh không dám tin mà dụi mắt mình, khuôn mặt hắn cơ hồ dán chặt lên cửa sổ, hắn chính là muốn nghe rõ họ đang nói gì, nhưng không ai cho hắn cơ hội này, chiếc xe cảnh sát từ từ khởi động, hắn chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh ngày càng nhỏ, chỉ là hắn vào đến ngục rồi cũng không hiểu được vì sao lại trở nên như vậy.
Thương Tịnh cuối cùng cũng biết được tin tức cha Thương bình an vô sự, trái tim cuối cùng cũng an tâm trở lại, cô ôm lấy Cố Thùy Vũ vừa khóc vừa cười, không ngừng nói cám ơn anh. Cố Thùy Vũ nói cô là nha đầu ngốc.
Cha Thương trong thời gian chờ đến trạm trung chuyển thì gặp được con gái và con rể của mình, tinh thần đang căng thẳng liền phút chốc thả lỏng, cả khuôn mặt đều trở nên tiều tụy mệt mỏi.
Thương Tịnh thấy cha mình mệt mỏi như vậy, liền xông lên ôm lấy ông, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cha Thương thở dài một tiếng, ông xoa đầu con gái không ngừng dỗ giành "Con gái ngoan, con gái ngoan."
Cố Thùy Vũ đợi cha con họ đoàn tụ một lát rồi mới bước đến, nhẹ nhàng kéo Thương Tịnh về phía mình, "Được rồi, Tịnh Tịnh, chú Thương không có gì là chuyện tốt mà, đừng khóc nữa." Anh khuyên cô xong, mới ngẩng đầu nói với cha Thương: "Chú Thương, để chú chịu khổ rồi."
Cha Thương bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với anh: "Thùy Vũ à, nghe nói lần này nhờ có con, cám ơn con nhé."
"Chú Thương, chú nói vậy là khách sáo với con quá."
Cuối cùng ba người cũng về đến thành phố Z, Thương Tịnh đã trải sẵn nệm từ sớm để cha Thương có thể an ổn ngủ một giấc ngon, cuối cùng cô cũng có thể ngủ yên lành trong lòng Cố Thùy Vũ rồi.
Qua mấy ngày sau, đợi tinh thần cha Thương khôi phục chút ít, Thương Tịnh mới cẩn thận hỏi ông những chuyện đã xảy ra ở huyện C, cha Thương hiển nhiên không muốn nói nhiều, chỉ nói bọn họ là "một lũ điên", còn nói người phụ nữ cầm đầu còn là một cử nhân đại học, không biết đã quăng kiến thức đi học đi đâu cả rồi.
Tuy rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng mà Thương Tịnh có thể cảm thấy cha Thương đã chịu khổ rất nhiều, mũi cô chua xót, không nhịn được liền hỏi: "Rốt cuộc ba chạy đến nơi đó làm gì cơ chứ?"
Cha Thương thở dài một tiếng, vốn không muốn trả lời, nhưng thấy ánh mắt cô phiếm đỏ, không biết như thế nào lại nói ra: "Ba chẳng phải muốn con có thể gả đi một cách phong quang sao?"
Thương Tịnh bất ngờ, sà vào lòng cha mình, nước mắt chảy ra như suối.