Lại một năm mới gần kề,
Hai vợ chồng Cố Thùy Vũ định về Bắc Kinh đón năm mới, đêm 29 Cố Thùy Vũ vừa đi dự tiệc về, thấy Thương Tịnh đã chuẩn bị xong hành lý của hai người, liền không vui: "Không phải dặn em phải đợi anh về sao?"
Thương Tịnh lườm anh một cái, "Anh đừng làm lớn chuyện chứ."
Cố Thùy Vũ từ phía sau ôm cô, sờ vào cái bụng nhỏ của cô: "Cái này đâu phải việc nhỏ hóa lớn, trong bụng em đang mang mầm mống của nhà họ Cố, còn là hai đứa nữa, có thể không quý giá sao?" Từ lúc anh biết tin liền cười đến không ngậm được miệng, là sinh đôi đấy!
"Mới 3 tháng mấy thôi, bụng em chỉ to hơn một chút thôi." Thương Tịnh dựa vào người anh, mỉm cười đặt tay lên tay anh.
"Nó sẽ lớn dần lên từng ngày, sau đó con chúng ta sẽ ra đời thôi." Cố Thùy Vũ nghiêng mặt hôn cô, nắm lấy tay cô, lại vuốt bụng cô.
"Ừm" Thương Tịnh gật đầu, cười lên vô cùng dịu dàng.
"Aizz, trên người anh có mùi rượu, đừng để ảnh hướng đến em bé." Cố Thùy Vũ dường như nhớ đến gì đó, mới nhẹ nhàng tách ra.
Thương Tịnh cười anh, "Đâu cần khoa trương đến vậy."
"Anh đi tắm trước."
"Hôm nay anh ăn gì chưa, em có hầm canh, có muốn uống một chút không?"
Cố Thùy Vũ chau mày, "Em lại không nghe lời, anh đã nói em đừng làm mà."
"Là em kén ăn thôi."
"Để hôm nào anh tìm một người giúp việc đến."
"Đến lúc đó rồi tính" Cả hai nhà đều không có mẹ, mời một bảo mẫu là việc nên làm, không thôi sẽ không chăm sóc nổi bọn trẻ.
Cố Thùy Vũ thay đồ ngủ ra, Thương Tịnh đã múc sẵn canh cho anh, hai người ngồi bên bàn ăn, cùng nhau tán gẫu.
"Anh ba năm nay có về không?"
"Về chứ."
"Vậy anh ấy có dẫn người yêu về không?" Bây giờ cô đã biết người yêu của Cố Triển Vũ là người đồng tính, hơn nữa, còn là một người ngoại quốc vô cùng yêu nghiệt.
"Anh hai không cho, sợ ba biết được thì lại lên huyết áp."
"Aizz, không phải đều biết cả rồi sao? Anh ba đã lâu như vậy không kết hôn, ba cũng đâu phải người hồ đồ."
"Biết là một chuyện, thật sự gặp là chuyện khác."
Thương Tịnh nghiêng đầu than nhẹ, "Vậy bên chú hai thì như thế nào?"
Việc này là một việc mất mặt. Chú hai của Cố Thùy Vũ, gia đình hòa thuận, có đứa con gái đang đi du học, thông minh, lanh lợi, nhưng mà về già thì không nên thân, chú bị một người phụ nữ hai mấy tuổi quyến rũ, còn làm cho người ta có bầu, đi xét nghiệm còn là con trai, liền náo loạn muốn ly dị với vợ cả để rước tiểu tam vào cửa.
Vừa nhắc đến việc này Cố Thùy Vũ liền ho nhẹ, "Còn đang làm loạn đấy."
"Không lẽ chú hai còn muốn ly dị thật sao?"
"Đã li dị rồi, tính tình thím hai cao ngạo, không nuốt trôi cục tức này, nghe nói hôm qua đã chủ động li dị với chú hai."
"Tiểu Hạ cũng 25 tuổi rồi! Cô vợ bé của chú hai chắc cũng trạc tuổi Tiểu Hạ thôi, rốt cuộc chú Hai nghĩ gì chứ!" Thương Tịnh vô cùng phẫn nộ.
"Ai mà biết" Cố Thùy Vũ uống canh xong, trong mắt có chút áy náy, "Anh đi tăm đây." Nói xong liền đứng dậy, tránh khỏi chủ đề này.
Buổi chiều 30, hai vợ chồng về đến nhà họ Cố, Cố Vệ Quân đang đánh cờ với ba Thương, thấy họ về thì rất vui, mỗi người đứng vây một bên của Thương Tịnh, "Về rồi sao? Bên ngoài có lạnh không, cháu trai cháu gái của ba hôm nay có ngoan không?"
"Có quậy không con, quãng đường dài như vậy có cảm thấy mệt không?"
Thương Tịnh hiển nhiên đã quen với loại đãi ngộ này, từ cái ngày phát hiện bản thân mang thai đã được 40 ngày, cô liền trở thành nhân vật quan trọng, đợi phát hiện là long phụng thai thì càng vui mừng hơn, hai người già chỉ trong một ngày liền thông báo tin vui đến tất cả mọi người.
Cố Thùy Vũ để hành lý trong tay xuống, bất đắc dĩ cười cười, "Ở đây còn có hai người khoa trương hơn anh đấy!"
Thương Tịnh dở khóc dở cười.
"Mệt rồi sao, uống chút nước canh nóng rồi thì lên lầu nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng nhất." Thím Lý đem canh gà hầm đến, ba Thương vội nói.
"Con không muốn uống." Thương Tịnh cảm thấy không có khẩu vị. Ba người đàn ông liền giở đủ trò dỗ ngọt, đến khi Thương Tịnh uống sạch chén canh mới thôi.
Thương Tịnh uống canh xong, vì đã ngủ một giấc trên máy bay nên cũng không cảm thấy mệt, liền muốn đi dạo với Cố Thùy Vũ, mua chút quà tết, liền bị hai người cha ngăn cản, "Bây giờ con còn muốn đi đâu! Hôm nay đông người như vạy, lỡ đụng phải con thì làm sao?"
"Không phải còn Cố Thùy Vũ sao?"
"Không được, không được"
Thương Tịnh nắm áo Cố Thùy Vũ, Cố Thùy Vũ dỗ cô, "Ngày mai anh sẽ đi với em, hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, anh cũng mệt rồi, em lên lầu ngủ với anh nhé!"
Nghĩ đến thời gian này anh bận tối tăm mặt mũi, Thương Tịnh lập tức đầu hàng, "Được thôi, vậy chúng ta lên lầu nghỉ đi."
Hai vợ chồng nắm tay lên lầu, ba Thương cười nói: "Vẫn là Cố Thùy Vũ có cách."
"Cả nhà hòa thuận là tốt nhất." Cố Vệ Quân cũng cười.
Đêm giao thừa là lúc họp mặt của cả nhà họ Cố, tất cả có hơn ba mươi mấy người, ngồi hơn hai bàn tiệc, rất náo nhiệt.
Nhưng mà giờ phút này đáng lẽ nên vui, lại bị chú hai của Cố Thùy Vũ là Cố Vệ Binh phá vỡ, ông đợi đến lúc mọi người đông đủ mới đến thì không nói, lại còn dẫn theo cô vợ bé đang có bầu đến, mọi người nhất thời im lặng, con gái Cố Vệ Binh – Cố Hạ suýt nữa chạy đến đánh người.
Thương Tịnh bây giờ mới thấy cô vợ bé kia, liền giật mình, khuôn mặt kia... quả nhiên là Trần Tĩnh!
"Anh đã biết từ trước?" Thương Tịnh lập tức không vui chất vấn Cố Thùy Vũ.
"Anh cũng mới biết hai hôm trước thôi...không biết họ đang làm gì nữa?"
Cố Thùy Vũ chau mày, hiển nhiên là vô cùng không vui với cách làm này của chú hai.
Không chỉ anh giận, Cố Vệ Quân cũng nổi giận, "Cố Vệ Binh! Cậu dẫn cô ta đi ngay cho anh!" Hắn ta không sợ xấu hổ nhưng nhà họ Cố còn phải giữ mặt mũi!
Cố Vệ Binh cũng anh anh họ sẽ giận, ông ta nhìn sang ba mình.
Nhị đại gia là trưởng bối duy nhất của Cố Vệ Quân, bây giờ tuy rằng Cố Vệ Quân là người đứng đầu của nhà họ Cố, nhưng lời nói của ông vẫn được xem trọng, ông thở dài, chống gậy nói, "Vệ Quân à, việc đã đến nước này, chúng ta mặc kệ tên khốn nạn này đi, hơn nữa, cô bé kia còn mang đứa cháu vàng của nhà họ Cố chúng ta có đúng không?" Dưới gối ông không có cháu trai, ba đứa con đều sinh ra con gái, điều này khiến ông vô cùng hối tiếc, cho nên lúc biết được người tình của con trai mình mang thai con trai, ông không phản đối gay gắt như trước nữa.
"Chú, người cũng hồ đồ rồi, cháu vàng cháu bạc là những đứa cháu đang ngồi ở đây này, còn hai đứa bảo bối trong bụng của Tam Vũ nữa, loại phụ nữ này xứng đáng bước vài cửa nhà họ Cố sao?" Cố Vệ Quân vô cùng uy nghiêm nói.
Trần Tĩnh mang chiếc bụng to đứng trước cửa, vừa nhìn liền thấy Cố Thùy Vũ và Thương Tịnh đứng cạnh nhau, bàn tay cô ta vuốt bụng mình, đôi mắt thoáng qua oán hận. Cô ta xoay qua Cố Vệ Binh tội nghiệp nói, "Em đã nói không đến rồi, anh ta làm như vậy, không phải để em khó xử sao?"
Cố Vệ Binh nhìn người tình bé nhỏ của mình đáng thương như vậy, sự bảo hộ của người đàn ông liền trỗi dậy, "Sao lại không đến chứ, anh đã ly dị rồi, em không chỉ mang thai đứa con của anh, em không đến chẳng lẽ anh để em cô đơn ở nhà một mình sao?"
Cố Hạ thấy bộ dạng của bọn họ, liền lấy ly nước tạt lên mặt Trần Tĩnh, "Đồ tiện nhân!"
Em ruột của ông Cố Vệ Tổ liền chạy đến kéo Cố Hạ về sau, "Đang đón tết mà làm gì vậy?"
Thương Tịnh có quan hệ khá tốt với Cố Hạ, thấy cô như vậy cũng định bước đến bên cạnh, liền bị Cố Thùy Vũ kéo lại, "Coi chừng đụng trúng em."
"Trần Tĩnh sao lại đi quyến rũ chú hai, có là liên quan đến anh không?" Thương Tịnh vô cùng tức giận, tuy rằng là việc của trước kia rồi, nhưng vừa nghĩ đến thì vô cùng khó chịu, hơn nữa thêm việc đang mang thai nên tâm trạng không ổn định, ánh mắt cô có chút phiếm hồng.
Cố Thùy Vũ lo sợ, liền ôm cô giải thích, "Không phải anh! Lúc trước chấm dứt với cô ta là không liên lạc nữa, anh thề đấy bảo bối!"
"Chính là có liên quan đến anh!"
Lúc này trong nhà đang ầm ĩ, Trần Tĩnh bị dọa sợ, cô ôm lấy cái bụng đã hơn 8 tháng của mình kêu đâu, Nhị đại gia thấy vậy, liền cho người dìu cô ta ngồi xuống, người đàn bà này bị tạt nước không sao, đừng có làm thương tổn đến đứa cháu của ông là được.
"Nếu thật sự bị gì thì đến bệnh viện, còn đứng ở đây làm gì" Cố Vệ Quân chau mày.
"Anh hai, anh không thể bỏ qua cho em lần này sao? Tiểu Tĩnh đâu có làm gì sai, tất cả đều là lỗi của em, bây giờ việc đã xảy ra rồi, anh đừng để em khó xử có được không?" Cố Vệ Binh cảm thấy mọi việc đều không thuận theo ý ông, trong nhà ông không thể ngẩng mặt lên. Trần Tĩnh thì đang ấm ức khóc, ông liền cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, ông vốn cũng không muốn dẫn Trần Tĩnh đến,, nhưng nhìn cô tội nghiệp vác cái bụng to tiễn ông ra cửa, sao ông có thể an tâm được chứ? Tuy rằng bây giờ có chút hối hận, nhưng cưỡi hổ khó xuống, ông cứng miệng nói, "Việc này tôi đã quyết định rồi, không ai có thể cản được!" Ông dìu Trần Tĩnh ngồi xuống.
Cố Vệ Tổ thật muốn tát cho anh trai mình tỉnh ra, lần này anh ấy thật sự làm mất mặt cả nhà rồi.
Thương Tích Văn thấy khuôn mặt của Trần Tĩnh, liền hận bản thân mình lúc trước không diệt cỏ tận gốc, không chừng sau này còn phải gọi cô ta một tiếng thím hai.
Cố Đình Vũ mở miệng, "Chú hai, tuy rằng cháu là tiểu bối, nhưng cháu nói thật, đứa trẻ này chú có thể giữ, nhưng người phụ nữ này chú không thể cưới cô ta vào nhà, thứ nhất là bản tính cô ta không tốt, rõ ràng biết chú đã có gia đình, còn có đứa con tầm tuổi cô ta mà còn đến quyến rũ chú, thứ hai nếu chú nhất định phải cưới cô ta, chẳng lẽ chúng cháu lớn tuổi hơn mà còn phải gọi cô ta tiếng thím hai sao? Việc này đồn ra ngoài nhà họ Cố còn mặt mũi nào gặp ai nữa!"
Nhị đại gia cảm thấy cũng đúng, thấy Cố Đình Vũ đồng ý giữ đứa trẻ lại, cũng mặc kệ, "Vậy cứ đợi đứa trẻ ra đời rồi đuổi cô ta đi."
Trần Tĩnh thấy bọn họ không coi cô ra gì, chỉ xem như không khí mà bản luận, cảm thấy tủi nhụcvô cùng, nhưng cô ta vẫn không làm lớn chuyện, chỉ ấm ức khóc trong lòng Cố Vệ Binh
"Đang đón tết mà cô khóc cái gì, thật xui xẻo." Cố Vệ Quân mắng
Thương Tịnh nhìn người bạn cấp ba của mình đang mang thai, lại nhìn khuôn mặt tức giận của Tiểu Hạ, tức đến véo Cố Thùy Vũ vài cái.
Cố Thùy Vũ đang cố giữ cho Thương Tịnh vui vẻ, thấy cô hôm nay tức giận như vậy, anh không ngừng nhỏ nhẹ dỗ ngọt, để cô cùng Tiểu Hạ và đám trẻ con trong nhà ra ngoài đi dạo, Thương Tịnh thấy 4,5 đứa trẻ đang nhìn mình, liền gật đầu đồng ý.
Ba Thương ngại xen vào, liền mượn cớ đi ra ngoài.
Đợi đám tiểu bối đi hết, Cố Vệ Quân liền nói thẳng: "Nhanh chóng dẫn cô ta đi, đang tết đến đừng để tôi phải tức giận."
Cố Thùy Vũ cười lạnh, việc này Cố Vệ Binh quả thật xử lí không thỏa đáng. Anh rõ ràng đã nói với ông ta Trần Tĩnh là người tình cũ của anh, ông còn châp nhất nói Trần Tĩnh đã nói rõ mọi chuyện với ông rồi, ai lúc trẻ mà chưa từng sai lầm, theo như ông thấy ai cũng có lúc sẽ lầm lỗi, ông ra còn mang cha mình ra làm chỗ dựa, đây là việc mà một người 50 tuổi đầu nên làm sao? Còn khiến Tịnh Tịnh của anh khó chịu nữa, hôm nay nếu không đưa Trần Tĩnh đi, Tịnh Tịnh có thể không ăn nổi cơm. Nếu ông ta không nghĩ cho anh, vậy anh cũng không cần khách sáo nữa.
"Nhị gia, vậy thì không được, Trần Tĩnh lúc trước là người tình của cháu, vợ cháu đều biết chuyện này, cô ta đến thì vớ cháu giận, bây giờ trong bụng vợ cháu còn đang mang thai hai đứa cháu bảo bối của nhà họ Cố, nếu như có chuyện gì thì phải làm sao đây?"
Cố Thùy Vũ veà nói xong, nhị đại gia liền trừng mắt thật lớn, "Vệ Binh mày...!" Còn đem đôi giày cũ cháu mình vứt đi về làm bảo bối nó còn cần cần mặt mũi hay không?
"Cố Thùy Vũ!" Cố Vệ Binh không ngờ anh lại không nể mặt ông đến như vậy.
Trần Tịnh nhất thời xanh mặt.
Cố Vệ Quân cũng không biết có chuyện này liền lắc đầu với người em họ của mình, "Cố Thùy Vũ lúc trước không nên thân, cậu bây giờ còn hơn nó! Nó ít nhất còn biết sửa sai, còn cậu sàng sống càng sai!" Ông càng nói càng tức, trong lòng nghĩ đừng có làm cho vợ lão tam tức giận, "Một là cô ta đi, hai là hai người các người cùng đi, đừng để cả nhà này ăn không nổi cơm!"
"Anh hai, anh cũng biết tính tình vợ em như thế nào, em nhịn đến hôm nay đã hay lắm rồi, em khó khăn lắm mới kiếm được cô vợ dịu dàng như vậy, anh không thể thông cảm cho em sao?"
"Đừng nói những thứ này, đều vô dụng thôi, cậu muốn sống như thế nào, chúng tôi cũng không cản được cậu, nhưng mà người phụ nữ này nhất định không thể bước chân vào nhà họ Cố, cậu muốn ở bên cô ta, vậy thì rời khỏi nơi nàyđi, nhà họ Cố chúng ta giữ không nổi người này."
Nhị đại gia chỉ cảm thấy mất mặt, người phụ nữ này lúc trước là người tình của Tam Vũ, nghĩ đến đứa con sau này sinh ra thân phận đều thấp hơn người khác. Lòng ông nhất thời cảm thấy phai nhạt, ông xua tay, "Đưa vô ta đi đi, mọi người còn đang đợi dùng cơm đấy."
"Ba!!!" Không ngờ ba mình lại thay đổi ý định như vậy, Cố Vệ Binh la lên.
"Đi đi, đưa cô ta đi rồi anh hãy về đây." Cố Vệ Tổ nói.
"Không về cũng được." em gái Cố Vệ Binh hừ một tiếng. Nếu như lần này dễ dàng bỏ qua cho anh ta, những người đàn ông trong nhà sau này cũng như anh ta thì sao?
Cố Vệ Binh bị người thân quay lưng, nhất thời không tin mọi người có thể đối xử với ông như vậy.
Trần Tĩnh đơn độc cô thế, thấy Cố Vệ Binh cứ ngây ngốc tại đó, chỉ có thế dựa vào chính bản thân mình, cô ta gạt nước mắt nói: "Tôi biết mọi người đều xem thường tôi, nhưng tôi thật sự không có mục đích gì cả, tuy rằng Vệ Binh anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, nhưng anh ấy vẫn luôn chăm sóc tôi, nên tôi ới chấp nhận anh ấy. Sự thạt chính là như vậy, sau này mọi người sẽ hiểu."
Mọi người không ai đáp lời cô ta, ngay cả liếc mắt cũng không muốn. Loại phụ nữ này họ gặp không ít rồi.
Cố Vệ Binh thấy vậy, tức giận kéo Trần Tĩnh đi, "Được, các người cứ tận hưởng không khí năm mới đi, xem như không có tôi."
Trần Tịnh uất ức theo Cố Vệ Binh rời khỏi phòng khác, cô ta nhìn lũ trẻ đang chơi với Thương Tịnh, còn có cả Cố Hạ đang đứng kế bên.
"Em đi nói tiếng xin lỗi với Tiểu Hạ, anh ở đây đợi em một lát." Cô dịu dàng nói.
"Em còn đi đâu, lát nữa nó lại không để yên cho em."
"Hai người dù gì cũng là cha con, em không thể để hai người vì em mà trở thành kẻ thù được, như vậy là do lỗi của em, anh để em thử đi nói chuyện với Tiểu Hạ xem, được không?"
Cố Vệ Binh không hiểu tại sao gia đình lại không chấp nhận cô gái hiểu chuyện như vậy, chỉ vì cô ta nhỏ hơn ông 20 mấy tuổi thì mặc định người ta có mục đích hay sao?
Trần Tĩnh ưỡng bụng bước qua đó, Cố Hạ thấy cô ta liền chau mày không vui, muốn bước lên mắng, Thương Tịnh hiểu rõ tâm cơ của Trần Tĩnh rất sâu, sợ Cố Hạ chịu thiệt, liền kéo cô lại, lạnh lùng nói: "Cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô."
Trần Tĩnh trừng mắt nhìn cô, "Rõ ràng là tôi ở bên cạnh anh ấy trước, vì cái gì cô mới là người được hưởng hết mọi thứ?"
Thương Tịnh đáp: "Là cô tự tạo nghiệp thôi." Bản thân không biết quý trọng mình, còn hy vọng ai giúp đỡ vô ta chứ.
"Tôi vì tình yêu có thể bất chấp mọi thứ, cô lo trước lo sau thì được đàn ông thương tiếc, thủ đoạn của cô cao hơn tôi nhiều."
"Không có ai muốn gì chính là đạt được điểu đó, cho dù lúc đó tôi và Cố Thùy Vũ không thành, tôi sẽ tiếc nuối, nhưng sẽ không hối hận."
"Nói với cô ta nhiều như vậy làm gì!" Cố Hạ tức giận.
Trần Tĩnh chuyển tầm mắt sang cô ta, mỉm cười, "Có lẽ cô còn chưa biết soa, nếu không có cô ta, tôi cũng sẽ không ở bên cạnh ba của cô."
Thương Tịnh lớn tiếng: "Trần Tĩnh!" Cho dù cô vừa nói với Cố hạ việc này, không có nghĩ cô ta được phép ở đâu khích bác.
"Đồ tiện nhận như cô còn muốn khích bác ly gián chúng tôi sao, cô chẳng qua chỉ là người tình cũ của anh tôi thôi, có gì to tát cơ chứ, là ba tôi mù chứ anh tôi không mù, anh ấy chỉ vui chơi qua đường với cô rồi vứt bỏ cô thôi!" Anh Tư lúc trước đâu chỉ 1, 2 người tình, nếu như ai cũng như cô ta chắc nhà họ Cố loạn hết cả rồi? Nói đi nói lại thì cũng do cô ta hạ tiện.
"Cô...!!!" Trần Tĩnh bước lên một bước.
"Cô cái gì!" Cố Hạ vươn tay đẩy một cái.
"A!!!!" Trần Tĩnh kêu một tiếng, Thương Tịnh theo quán tính vươn tay giữ cô ta lại, lại bị cô ta đẩy ra.
Thương Tịnh mất đà, may có Cố Hạ đỡ cô lại.
Cố Thùy Vũ ra ngoài tìm vợ, thấy chuyện này liền giật mình, "Thương Tịnh!"
Anh chạy qua ôm lấy cô, "Em không sao chứ?"
"Em không sao!" Thương Tịnh lắc đầu.
Cố Vệ Binh cũng bước đến, ông xem Trần Tĩnh một lát lại lo lắng nhìn Thương Tịnh, bây giờ cô cháu dâu này chính là bảo bối, nếu như cô ấy có bất trắc gì vậy thì ông cũng không bi ết kết cục mình sẽ ra sao.
Mọi người trong nhà nghe thấy ồn ào, liền chạy ra, vừa thấy chuyện này liền nhao nhao tới hỏi Thương Tịnh có bị thương chỗ nào không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không. Trần Tĩnh vác chiếc bụng to đứng một bên, thiếu điều cắn môi đến bật cả máu.
Cố Vệ Binh lại bị Cố Vệ Quân mắng cho một trận, lúc này mới kéo Trần Tĩnh rời đi.
Thương Tịnh hơn mấy lần đảm bảo bản thân không sao, mọi người mới yên tâm trở lại, mọi người trở về phòng ăn để phục vụ dọn món lên. Cố Thùy Vũ ôm lấy Thương Tịnh dỗ ngọt, Thương Tịnh lúc này mới bắt đầu hạ hỏa, vui vẻ đón giao thừa.
Còn bên này Trần Tĩnh ngồi trong chiếc xe lạnh tanh, cô ta liếc người đàn ông gia nua đang lái xe, nước mắt tí tách rơi xuống.
Đây chính là số mệnh mỗi người không giống nhau.
Hai vợ chồng Cố Thùy Vũ định về Bắc Kinh đón năm mới, đêm 29 Cố Thùy Vũ vừa đi dự tiệc về, thấy Thương Tịnh đã chuẩn bị xong hành lý của hai người, liền không vui: "Không phải dặn em phải đợi anh về sao?"
Thương Tịnh lườm anh một cái, "Anh đừng làm lớn chuyện chứ."
Cố Thùy Vũ từ phía sau ôm cô, sờ vào cái bụng nhỏ của cô: "Cái này đâu phải việc nhỏ hóa lớn, trong bụng em đang mang mầm mống của nhà họ Cố, còn là hai đứa nữa, có thể không quý giá sao?" Từ lúc anh biết tin liền cười đến không ngậm được miệng, là sinh đôi đấy!
"Mới 3 tháng mấy thôi, bụng em chỉ to hơn một chút thôi." Thương Tịnh dựa vào người anh, mỉm cười đặt tay lên tay anh.
"Nó sẽ lớn dần lên từng ngày, sau đó con chúng ta sẽ ra đời thôi." Cố Thùy Vũ nghiêng mặt hôn cô, nắm lấy tay cô, lại vuốt bụng cô.
"Ừm" Thương Tịnh gật đầu, cười lên vô cùng dịu dàng.
"Aizz, trên người anh có mùi rượu, đừng để ảnh hướng đến em bé." Cố Thùy Vũ dường như nhớ đến gì đó, mới nhẹ nhàng tách ra.
Thương Tịnh cười anh, "Đâu cần khoa trương đến vậy."
"Anh đi tắm trước."
"Hôm nay anh ăn gì chưa, em có hầm canh, có muốn uống một chút không?"
Cố Thùy Vũ chau mày, "Em lại không nghe lời, anh đã nói em đừng làm mà."
"Là em kén ăn thôi."
"Để hôm nào anh tìm một người giúp việc đến."
"Đến lúc đó rồi tính" Cả hai nhà đều không có mẹ, mời một bảo mẫu là việc nên làm, không thôi sẽ không chăm sóc nổi bọn trẻ.
Cố Thùy Vũ thay đồ ngủ ra, Thương Tịnh đã múc sẵn canh cho anh, hai người ngồi bên bàn ăn, cùng nhau tán gẫu.
"Anh ba năm nay có về không?"
"Về chứ."
"Vậy anh ấy có dẫn người yêu về không?" Bây giờ cô đã biết người yêu của Cố Triển Vũ là người đồng tính, hơn nữa, còn là một người ngoại quốc vô cùng yêu nghiệt.
"Anh hai không cho, sợ ba biết được thì lại lên huyết áp."
"Aizz, không phải đều biết cả rồi sao? Anh ba đã lâu như vậy không kết hôn, ba cũng đâu phải người hồ đồ."
"Biết là một chuyện, thật sự gặp là chuyện khác."
Thương Tịnh nghiêng đầu than nhẹ, "Vậy bên chú hai thì như thế nào?"
Việc này là một việc mất mặt. Chú hai của Cố Thùy Vũ, gia đình hòa thuận, có đứa con gái đang đi du học, thông minh, lanh lợi, nhưng mà về già thì không nên thân, chú bị một người phụ nữ hai mấy tuổi quyến rũ, còn làm cho người ta có bầu, đi xét nghiệm còn là con trai, liền náo loạn muốn ly dị với vợ cả để rước tiểu tam vào cửa.
Vừa nhắc đến việc này Cố Thùy Vũ liền ho nhẹ, "Còn đang làm loạn đấy."
"Không lẽ chú hai còn muốn ly dị thật sao?"
"Đã li dị rồi, tính tình thím hai cao ngạo, không nuốt trôi cục tức này, nghe nói hôm qua đã chủ động li dị với chú hai."
"Tiểu Hạ cũng 25 tuổi rồi! Cô vợ bé của chú hai chắc cũng trạc tuổi Tiểu Hạ thôi, rốt cuộc chú Hai nghĩ gì chứ!" Thương Tịnh vô cùng phẫn nộ.
"Ai mà biết" Cố Thùy Vũ uống canh xong, trong mắt có chút áy náy, "Anh đi tăm đây." Nói xong liền đứng dậy, tránh khỏi chủ đề này.
Buổi chiều 30, hai vợ chồng về đến nhà họ Cố, Cố Vệ Quân đang đánh cờ với ba Thương, thấy họ về thì rất vui, mỗi người đứng vây một bên của Thương Tịnh, "Về rồi sao? Bên ngoài có lạnh không, cháu trai cháu gái của ba hôm nay có ngoan không?"
"Có quậy không con, quãng đường dài như vậy có cảm thấy mệt không?"
Thương Tịnh hiển nhiên đã quen với loại đãi ngộ này, từ cái ngày phát hiện bản thân mang thai đã được 40 ngày, cô liền trở thành nhân vật quan trọng, đợi phát hiện là long phụng thai thì càng vui mừng hơn, hai người già chỉ trong một ngày liền thông báo tin vui đến tất cả mọi người.
Cố Thùy Vũ để hành lý trong tay xuống, bất đắc dĩ cười cười, "Ở đây còn có hai người khoa trương hơn anh đấy!"
Thương Tịnh dở khóc dở cười.
"Mệt rồi sao, uống chút nước canh nóng rồi thì lên lầu nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng nhất." Thím Lý đem canh gà hầm đến, ba Thương vội nói.
"Con không muốn uống." Thương Tịnh cảm thấy không có khẩu vị. Ba người đàn ông liền giở đủ trò dỗ ngọt, đến khi Thương Tịnh uống sạch chén canh mới thôi.
Thương Tịnh uống canh xong, vì đã ngủ một giấc trên máy bay nên cũng không cảm thấy mệt, liền muốn đi dạo với Cố Thùy Vũ, mua chút quà tết, liền bị hai người cha ngăn cản, "Bây giờ con còn muốn đi đâu! Hôm nay đông người như vạy, lỡ đụng phải con thì làm sao?"
"Không phải còn Cố Thùy Vũ sao?"
"Không được, không được"
Thương Tịnh nắm áo Cố Thùy Vũ, Cố Thùy Vũ dỗ cô, "Ngày mai anh sẽ đi với em, hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, anh cũng mệt rồi, em lên lầu ngủ với anh nhé!"
Nghĩ đến thời gian này anh bận tối tăm mặt mũi, Thương Tịnh lập tức đầu hàng, "Được thôi, vậy chúng ta lên lầu nghỉ đi."
Hai vợ chồng nắm tay lên lầu, ba Thương cười nói: "Vẫn là Cố Thùy Vũ có cách."
"Cả nhà hòa thuận là tốt nhất." Cố Vệ Quân cũng cười.
Đêm giao thừa là lúc họp mặt của cả nhà họ Cố, tất cả có hơn ba mươi mấy người, ngồi hơn hai bàn tiệc, rất náo nhiệt.
Nhưng mà giờ phút này đáng lẽ nên vui, lại bị chú hai của Cố Thùy Vũ là Cố Vệ Binh phá vỡ, ông đợi đến lúc mọi người đông đủ mới đến thì không nói, lại còn dẫn theo cô vợ bé đang có bầu đến, mọi người nhất thời im lặng, con gái Cố Vệ Binh – Cố Hạ suýt nữa chạy đến đánh người.
Thương Tịnh bây giờ mới thấy cô vợ bé kia, liền giật mình, khuôn mặt kia... quả nhiên là Trần Tĩnh!
"Anh đã biết từ trước?" Thương Tịnh lập tức không vui chất vấn Cố Thùy Vũ.
"Anh cũng mới biết hai hôm trước thôi...không biết họ đang làm gì nữa?"
Cố Thùy Vũ chau mày, hiển nhiên là vô cùng không vui với cách làm này của chú hai.
Không chỉ anh giận, Cố Vệ Quân cũng nổi giận, "Cố Vệ Binh! Cậu dẫn cô ta đi ngay cho anh!" Hắn ta không sợ xấu hổ nhưng nhà họ Cố còn phải giữ mặt mũi!
Cố Vệ Binh cũng anh anh họ sẽ giận, ông ta nhìn sang ba mình.
Nhị đại gia là trưởng bối duy nhất của Cố Vệ Quân, bây giờ tuy rằng Cố Vệ Quân là người đứng đầu của nhà họ Cố, nhưng lời nói của ông vẫn được xem trọng, ông thở dài, chống gậy nói, "Vệ Quân à, việc đã đến nước này, chúng ta mặc kệ tên khốn nạn này đi, hơn nữa, cô bé kia còn mang đứa cháu vàng của nhà họ Cố chúng ta có đúng không?" Dưới gối ông không có cháu trai, ba đứa con đều sinh ra con gái, điều này khiến ông vô cùng hối tiếc, cho nên lúc biết được người tình của con trai mình mang thai con trai, ông không phản đối gay gắt như trước nữa.
"Chú, người cũng hồ đồ rồi, cháu vàng cháu bạc là những đứa cháu đang ngồi ở đây này, còn hai đứa bảo bối trong bụng của Tam Vũ nữa, loại phụ nữ này xứng đáng bước vài cửa nhà họ Cố sao?" Cố Vệ Quân vô cùng uy nghiêm nói.
Trần Tĩnh mang chiếc bụng to đứng trước cửa, vừa nhìn liền thấy Cố Thùy Vũ và Thương Tịnh đứng cạnh nhau, bàn tay cô ta vuốt bụng mình, đôi mắt thoáng qua oán hận. Cô ta xoay qua Cố Vệ Binh tội nghiệp nói, "Em đã nói không đến rồi, anh ta làm như vậy, không phải để em khó xử sao?"
Cố Vệ Binh nhìn người tình bé nhỏ của mình đáng thương như vậy, sự bảo hộ của người đàn ông liền trỗi dậy, "Sao lại không đến chứ, anh đã ly dị rồi, em không chỉ mang thai đứa con của anh, em không đến chẳng lẽ anh để em cô đơn ở nhà một mình sao?"
Cố Hạ thấy bộ dạng của bọn họ, liền lấy ly nước tạt lên mặt Trần Tĩnh, "Đồ tiện nhân!"
Em ruột của ông Cố Vệ Tổ liền chạy đến kéo Cố Hạ về sau, "Đang đón tết mà làm gì vậy?"
Thương Tịnh có quan hệ khá tốt với Cố Hạ, thấy cô như vậy cũng định bước đến bên cạnh, liền bị Cố Thùy Vũ kéo lại, "Coi chừng đụng trúng em."
"Trần Tĩnh sao lại đi quyến rũ chú hai, có là liên quan đến anh không?" Thương Tịnh vô cùng tức giận, tuy rằng là việc của trước kia rồi, nhưng vừa nghĩ đến thì vô cùng khó chịu, hơn nữa thêm việc đang mang thai nên tâm trạng không ổn định, ánh mắt cô có chút phiếm hồng.
Cố Thùy Vũ lo sợ, liền ôm cô giải thích, "Không phải anh! Lúc trước chấm dứt với cô ta là không liên lạc nữa, anh thề đấy bảo bối!"
"Chính là có liên quan đến anh!"
Lúc này trong nhà đang ầm ĩ, Trần Tĩnh bị dọa sợ, cô ôm lấy cái bụng đã hơn 8 tháng của mình kêu đâu, Nhị đại gia thấy vậy, liền cho người dìu cô ta ngồi xuống, người đàn bà này bị tạt nước không sao, đừng có làm thương tổn đến đứa cháu của ông là được.
"Nếu thật sự bị gì thì đến bệnh viện, còn đứng ở đây làm gì" Cố Vệ Quân chau mày.
"Anh hai, anh không thể bỏ qua cho em lần này sao? Tiểu Tĩnh đâu có làm gì sai, tất cả đều là lỗi của em, bây giờ việc đã xảy ra rồi, anh đừng để em khó xử có được không?" Cố Vệ Binh cảm thấy mọi việc đều không thuận theo ý ông, trong nhà ông không thể ngẩng mặt lên. Trần Tĩnh thì đang ấm ức khóc, ông liền cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, ông vốn cũng không muốn dẫn Trần Tĩnh đến,, nhưng nhìn cô tội nghiệp vác cái bụng to tiễn ông ra cửa, sao ông có thể an tâm được chứ? Tuy rằng bây giờ có chút hối hận, nhưng cưỡi hổ khó xuống, ông cứng miệng nói, "Việc này tôi đã quyết định rồi, không ai có thể cản được!" Ông dìu Trần Tĩnh ngồi xuống.
Cố Vệ Tổ thật muốn tát cho anh trai mình tỉnh ra, lần này anh ấy thật sự làm mất mặt cả nhà rồi.
Thương Tích Văn thấy khuôn mặt của Trần Tĩnh, liền hận bản thân mình lúc trước không diệt cỏ tận gốc, không chừng sau này còn phải gọi cô ta một tiếng thím hai.
Cố Đình Vũ mở miệng, "Chú hai, tuy rằng cháu là tiểu bối, nhưng cháu nói thật, đứa trẻ này chú có thể giữ, nhưng người phụ nữ này chú không thể cưới cô ta vào nhà, thứ nhất là bản tính cô ta không tốt, rõ ràng biết chú đã có gia đình, còn có đứa con tầm tuổi cô ta mà còn đến quyến rũ chú, thứ hai nếu chú nhất định phải cưới cô ta, chẳng lẽ chúng cháu lớn tuổi hơn mà còn phải gọi cô ta tiếng thím hai sao? Việc này đồn ra ngoài nhà họ Cố còn mặt mũi nào gặp ai nữa!"
Nhị đại gia cảm thấy cũng đúng, thấy Cố Đình Vũ đồng ý giữ đứa trẻ lại, cũng mặc kệ, "Vậy cứ đợi đứa trẻ ra đời rồi đuổi cô ta đi."
Trần Tĩnh thấy bọn họ không coi cô ra gì, chỉ xem như không khí mà bản luận, cảm thấy tủi nhụcvô cùng, nhưng cô ta vẫn không làm lớn chuyện, chỉ ấm ức khóc trong lòng Cố Vệ Binh
"Đang đón tết mà cô khóc cái gì, thật xui xẻo." Cố Vệ Quân mắng
Thương Tịnh nhìn người bạn cấp ba của mình đang mang thai, lại nhìn khuôn mặt tức giận của Tiểu Hạ, tức đến véo Cố Thùy Vũ vài cái.
Cố Thùy Vũ đang cố giữ cho Thương Tịnh vui vẻ, thấy cô hôm nay tức giận như vậy, anh không ngừng nhỏ nhẹ dỗ ngọt, để cô cùng Tiểu Hạ và đám trẻ con trong nhà ra ngoài đi dạo, Thương Tịnh thấy 4,5 đứa trẻ đang nhìn mình, liền gật đầu đồng ý.
Ba Thương ngại xen vào, liền mượn cớ đi ra ngoài.
Đợi đám tiểu bối đi hết, Cố Vệ Quân liền nói thẳng: "Nhanh chóng dẫn cô ta đi, đang tết đến đừng để tôi phải tức giận."
Cố Thùy Vũ cười lạnh, việc này Cố Vệ Binh quả thật xử lí không thỏa đáng. Anh rõ ràng đã nói với ông ta Trần Tĩnh là người tình cũ của anh, ông còn châp nhất nói Trần Tĩnh đã nói rõ mọi chuyện với ông rồi, ai lúc trẻ mà chưa từng sai lầm, theo như ông thấy ai cũng có lúc sẽ lầm lỗi, ông ra còn mang cha mình ra làm chỗ dựa, đây là việc mà một người 50 tuổi đầu nên làm sao? Còn khiến Tịnh Tịnh của anh khó chịu nữa, hôm nay nếu không đưa Trần Tĩnh đi, Tịnh Tịnh có thể không ăn nổi cơm. Nếu ông ta không nghĩ cho anh, vậy anh cũng không cần khách sáo nữa.
"Nhị gia, vậy thì không được, Trần Tĩnh lúc trước là người tình của cháu, vợ cháu đều biết chuyện này, cô ta đến thì vớ cháu giận, bây giờ trong bụng vợ cháu còn đang mang thai hai đứa cháu bảo bối của nhà họ Cố, nếu như có chuyện gì thì phải làm sao đây?"
Cố Thùy Vũ veà nói xong, nhị đại gia liền trừng mắt thật lớn, "Vệ Binh mày...!" Còn đem đôi giày cũ cháu mình vứt đi về làm bảo bối nó còn cần cần mặt mũi hay không?
"Cố Thùy Vũ!" Cố Vệ Binh không ngờ anh lại không nể mặt ông đến như vậy.
Trần Tịnh nhất thời xanh mặt.
Cố Vệ Quân cũng không biết có chuyện này liền lắc đầu với người em họ của mình, "Cố Thùy Vũ lúc trước không nên thân, cậu bây giờ còn hơn nó! Nó ít nhất còn biết sửa sai, còn cậu sàng sống càng sai!" Ông càng nói càng tức, trong lòng nghĩ đừng có làm cho vợ lão tam tức giận, "Một là cô ta đi, hai là hai người các người cùng đi, đừng để cả nhà này ăn không nổi cơm!"
"Anh hai, anh cũng biết tính tình vợ em như thế nào, em nhịn đến hôm nay đã hay lắm rồi, em khó khăn lắm mới kiếm được cô vợ dịu dàng như vậy, anh không thể thông cảm cho em sao?"
"Đừng nói những thứ này, đều vô dụng thôi, cậu muốn sống như thế nào, chúng tôi cũng không cản được cậu, nhưng mà người phụ nữ này nhất định không thể bước chân vào nhà họ Cố, cậu muốn ở bên cô ta, vậy thì rời khỏi nơi nàyđi, nhà họ Cố chúng ta giữ không nổi người này."
Nhị đại gia chỉ cảm thấy mất mặt, người phụ nữ này lúc trước là người tình của Tam Vũ, nghĩ đến đứa con sau này sinh ra thân phận đều thấp hơn người khác. Lòng ông nhất thời cảm thấy phai nhạt, ông xua tay, "Đưa vô ta đi đi, mọi người còn đang đợi dùng cơm đấy."
"Ba!!!" Không ngờ ba mình lại thay đổi ý định như vậy, Cố Vệ Binh la lên.
"Đi đi, đưa cô ta đi rồi anh hãy về đây." Cố Vệ Tổ nói.
"Không về cũng được." em gái Cố Vệ Binh hừ một tiếng. Nếu như lần này dễ dàng bỏ qua cho anh ta, những người đàn ông trong nhà sau này cũng như anh ta thì sao?
Cố Vệ Binh bị người thân quay lưng, nhất thời không tin mọi người có thể đối xử với ông như vậy.
Trần Tĩnh đơn độc cô thế, thấy Cố Vệ Binh cứ ngây ngốc tại đó, chỉ có thế dựa vào chính bản thân mình, cô ta gạt nước mắt nói: "Tôi biết mọi người đều xem thường tôi, nhưng tôi thật sự không có mục đích gì cả, tuy rằng Vệ Binh anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, nhưng anh ấy vẫn luôn chăm sóc tôi, nên tôi ới chấp nhận anh ấy. Sự thạt chính là như vậy, sau này mọi người sẽ hiểu."
Mọi người không ai đáp lời cô ta, ngay cả liếc mắt cũng không muốn. Loại phụ nữ này họ gặp không ít rồi.
Cố Vệ Binh thấy vậy, tức giận kéo Trần Tĩnh đi, "Được, các người cứ tận hưởng không khí năm mới đi, xem như không có tôi."
Trần Tịnh uất ức theo Cố Vệ Binh rời khỏi phòng khác, cô ta nhìn lũ trẻ đang chơi với Thương Tịnh, còn có cả Cố Hạ đang đứng kế bên.
"Em đi nói tiếng xin lỗi với Tiểu Hạ, anh ở đây đợi em một lát." Cô dịu dàng nói.
"Em còn đi đâu, lát nữa nó lại không để yên cho em."
"Hai người dù gì cũng là cha con, em không thể để hai người vì em mà trở thành kẻ thù được, như vậy là do lỗi của em, anh để em thử đi nói chuyện với Tiểu Hạ xem, được không?"
Cố Vệ Binh không hiểu tại sao gia đình lại không chấp nhận cô gái hiểu chuyện như vậy, chỉ vì cô ta nhỏ hơn ông 20 mấy tuổi thì mặc định người ta có mục đích hay sao?
Trần Tĩnh ưỡng bụng bước qua đó, Cố Hạ thấy cô ta liền chau mày không vui, muốn bước lên mắng, Thương Tịnh hiểu rõ tâm cơ của Trần Tĩnh rất sâu, sợ Cố Hạ chịu thiệt, liền kéo cô lại, lạnh lùng nói: "Cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô."
Trần Tĩnh trừng mắt nhìn cô, "Rõ ràng là tôi ở bên cạnh anh ấy trước, vì cái gì cô mới là người được hưởng hết mọi thứ?"
Thương Tịnh đáp: "Là cô tự tạo nghiệp thôi." Bản thân không biết quý trọng mình, còn hy vọng ai giúp đỡ vô ta chứ.
"Tôi vì tình yêu có thể bất chấp mọi thứ, cô lo trước lo sau thì được đàn ông thương tiếc, thủ đoạn của cô cao hơn tôi nhiều."
"Không có ai muốn gì chính là đạt được điểu đó, cho dù lúc đó tôi và Cố Thùy Vũ không thành, tôi sẽ tiếc nuối, nhưng sẽ không hối hận."
"Nói với cô ta nhiều như vậy làm gì!" Cố Hạ tức giận.
Trần Tĩnh chuyển tầm mắt sang cô ta, mỉm cười, "Có lẽ cô còn chưa biết soa, nếu không có cô ta, tôi cũng sẽ không ở bên cạnh ba của cô."
Thương Tịnh lớn tiếng: "Trần Tĩnh!" Cho dù cô vừa nói với Cố hạ việc này, không có nghĩ cô ta được phép ở đâu khích bác.
"Đồ tiện nhận như cô còn muốn khích bác ly gián chúng tôi sao, cô chẳng qua chỉ là người tình cũ của anh tôi thôi, có gì to tát cơ chứ, là ba tôi mù chứ anh tôi không mù, anh ấy chỉ vui chơi qua đường với cô rồi vứt bỏ cô thôi!" Anh Tư lúc trước đâu chỉ 1, 2 người tình, nếu như ai cũng như cô ta chắc nhà họ Cố loạn hết cả rồi? Nói đi nói lại thì cũng do cô ta hạ tiện.
"Cô...!!!" Trần Tĩnh bước lên một bước.
"Cô cái gì!" Cố Hạ vươn tay đẩy một cái.
"A!!!!" Trần Tĩnh kêu một tiếng, Thương Tịnh theo quán tính vươn tay giữ cô ta lại, lại bị cô ta đẩy ra.
Thương Tịnh mất đà, may có Cố Hạ đỡ cô lại.
Cố Thùy Vũ ra ngoài tìm vợ, thấy chuyện này liền giật mình, "Thương Tịnh!"
Anh chạy qua ôm lấy cô, "Em không sao chứ?"
"Em không sao!" Thương Tịnh lắc đầu.
Cố Vệ Binh cũng bước đến, ông xem Trần Tĩnh một lát lại lo lắng nhìn Thương Tịnh, bây giờ cô cháu dâu này chính là bảo bối, nếu như cô ấy có bất trắc gì vậy thì ông cũng không bi ết kết cục mình sẽ ra sao.
Mọi người trong nhà nghe thấy ồn ào, liền chạy ra, vừa thấy chuyện này liền nhao nhao tới hỏi Thương Tịnh có bị thương chỗ nào không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không. Trần Tĩnh vác chiếc bụng to đứng một bên, thiếu điều cắn môi đến bật cả máu.
Cố Vệ Binh lại bị Cố Vệ Quân mắng cho một trận, lúc này mới kéo Trần Tĩnh rời đi.
Thương Tịnh hơn mấy lần đảm bảo bản thân không sao, mọi người mới yên tâm trở lại, mọi người trở về phòng ăn để phục vụ dọn món lên. Cố Thùy Vũ ôm lấy Thương Tịnh dỗ ngọt, Thương Tịnh lúc này mới bắt đầu hạ hỏa, vui vẻ đón giao thừa.
Còn bên này Trần Tĩnh ngồi trong chiếc xe lạnh tanh, cô ta liếc người đàn ông gia nua đang lái xe, nước mắt tí tách rơi xuống.
Đây chính là số mệnh mỗi người không giống nhau.