"... Bố đừng đùa nữa, con chỉ vừa mới từ chỗ cô ấy về đây, giờ lại gọi điện chia tay thì ai mà tin nổi, đợi con về rồi tính sau" Cố Thùy Vũ phát hiện từ khi ở bên Thương Tịnh, sự kiên nhẫn và công lực dỗ dành người khác của anh tăng lên hẳn một bậc.
"Không phải nói khéo với bố anh! Hôm nay thì lời ngon tiếng ngọt rằng mai sẽ chia tay, chuyện này anh làm còn ít đấy phỏng?"
.. Mẹ nó, sao trước đây anh lại khốn nạn thế nhỉ. Cố Thùy Vũ tự vấn, sau đó lấy điện thoại ra, "Được rồi, con gọi, nhưng con chỉ nói đúng lời chia tay thôi đấy, nếu bố còn đòi hỏi gì nữa thì con mặc kệ" Ngày mai anh còn phải đi làm, thôi thì tranh thủ nhanh nhanh cho xong việc.
"Gọi đi, nếu anh dám lừa tôi thì cứ xem xem tôi có chỉnh chết anh không"
Cố Thùy Vũ hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân rằng với bệnh tình ông già bây giờ, anh không thể khiến ông ấy kích động được, đả thông tư tưởng xong, anh mở máy bấm số điện thoại của Thương Tịnh.
"Alô?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ngạc nhiên của Thương Tịnh, vừa rồi không phải anh vừa mới gọi cho cô khi ở trên taxi à? Sao giờ lại gọi nữa?
"Thương Tịnh, bố anh cảm thấy hai ta không hợp, anh cũng nghĩ kỹ rồi, chúng ta vẫn nên chia tay thôi" Cố Thùy Vũ bình tĩnh nói
Đầu dây bên kia trầm mặc, "Vậy thì chia tay" Giọng cô đều đều, không chút gợi sóng
Trái tim Cố Thùy Vũ thắt lại, cô nói thật hay giả?
"... Trong ngăn kéo tủ có tấm thẻ, coi như phí chia tay"
"Ừm... Bao nhiêu tiền?"
"...1 triệu NDT, đủ không?"
"Ít quá, 2 triệu đi" Cô mặc cả
"Được, anh chuyển khoản cho em sau" Cố Thùy Vũ buồn bực cúp máy
Anh chỉ đáng giá 2 triệu thôi ư?
Còn chẳng đáng giá bằng cái ấm trà nhà cô.
"Anh nhìn xem, người ta sòng phẳng dứt khoát thế nào!!" Cố Vệ Quân hừ một tiếng, "Chỉ có anh tự mình đa tình"
"Thế giờ bố vui chưa? Bố dậy thay quần áo đi, sáng mai con còn phải đi làm sớm" Cố Thùy Vũ nói bằng giọng không còn kiên nhẫn
Cố Vệ Quân đạt được mục đích nên không buồn tính toán với thằng con xấc láo nữa, ông khoát khoát tay, "Sáng mai tôi đi, giờ anh ngủ đi"
"Bố thế sao được, làm sao con biết được bố có lừa con không, nhanh, bố dậy nhanh lên" Để qua đêm nay, bố già lại suy nghĩ thông suốt thì không phải anh càng mệt hơn à
"Đi thì đi" Cố Vệ Quân lườm thằng con một cái
Nhân lúc Cố Vệ Quân chưa thay quần áo xong, Cố Thùy Vũ bèn ra khỏi phòng, gấp gáp gửi một tin nhắn: [Bé à, em đừng tin là thật nhé] mặc dù anh biết cô bé của anh sẽ không tin chuyện vừa rồi là thật
Trong giây lát, anh nhận được tin hồi đáp: [Bố anh chịu đi viện rồi à?]
[Ông ấy đang thay quần áo rồi]
[Em thấy trên mạng nói bệnh trúng gió khá nguy hiểm đấy, anh chú ý nhé]
[Anh biết rồi, em ngủ sớm đi]. Dừng lại một lúc, rồi Cố Thùy Vũ không nhịn được, bộc phát hết uất ức trong lòng: [Gia chỉ đáng giá 2 triệu tệ thôi ư?]
[...] Tuy Thương Tịnh không muốn lãng phí tiền tin nhắn, nhưng trừ không nói gì ra thì cô vẫn cứ là... Không nói gì.
Rạng sáng, cả nhà xuất phát tới bệnh viện, Cố Vệ Quân vẫn còn ngẫm nghĩ, "Con nói xem, bọn trẻ bây giờ thật là, chia tay cũng chẳng buồn khóc lóc, mở miệng ra là hỏi xem bao tiền?"
"Bây giờ mấy cô gái trẻ toàn thế, cực kỳ thực dụng" Thường Tích Văn nói
Truyện Của Tui. net "Thằng nhóc này đúng là bị rơi vào bẫy rồi" Cố Vệ Quân nhìn thằng con, khẽ lắc đầu
"Bố nói nhảm nhiều quá đấy" Cố Thùy Vũ cau mày
"Được được, tôi không xoáy anh nữa" Cố Vệ Quân thuận theo ý ông con, dù sao ông vẫn thương thằng con này lắm
Vì trước đó Thường Tích Văn đã liên hệ với viện trưởng, nên khi bọn họ tới, viện trưởng và đám bác sĩ chuyên gia đã xếp hàng sẵn sàng đón lão thủ trưởng, qua hàng loạt diện chuẩn, cuối cùng các bác sĩ cũng rút ra một kết luận, đó là Cố Vệ Quân quả thật có vài triệu chứng đột quỵ, cần phải nhập viện để theo dõi một thời gian. Bác sĩ nói, may mà phát hiện kịp thời nên có thể uống thuốc phối hợp với châm cứu để đề phòng đột quỵ.
Nghe kết luận xong, Cố Thùy Vũ để anh cả đi làm thủ tục nhập viện, còn mình gấp gáp rời đi, lúc này, anh dùng phi cơ riêng để quay lại thành phố Z, tới nơi đã hơn 5 giờ sáng, Thương Tịnh vẫn để cửa cho anh, anh rón rén vào phòng, cởi bớt quần áo rồi lên giường ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ say, ngủ bù.
Thương Tịnh bừng tỉnh, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đang nhắm mắt chìm trong giấc ngủ, cô tự giác làm ổ trên người anh rồi tiếp tục ngủ
Khi tỉnh dậy, Cố Vệ Quân cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ông nghĩ mãi rồi mới sáng tỏ, hai đứa kia hóa ra đang diễn kịch cho ông xem! Bọn chúng có biết là đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi không, ông nổi giận quẳng hết lời dặn của bác sĩ qua một bên, bảo Tiểu Chu cầm điện thoại tới cho ông gọi.
Đúng lúc ấy, Cố Thùy Vũ mới ngủ được có một tiếng, anh không chút suy nghĩ tắt điện thoại đi.
Đối phương lại tiếp tục gọi
Thương Tịnh đang chuẩn bị rời giường, thấy trên màn hình hiện tên người gọi, cô đẩy người anh, "Bố anh"
Cố Thùy Vũ rủa thầm, vừa ôm lấy Thương Tịnh, cọ xát lên cổ cô, vừa đau khổ nhận điện, "Alô?"
"Thằng ranh con! Mày lừa bố phải không?" Ngu một nỗi là ông lại tin nó. Tất cả là nhờ màn cò kè trả giá của con bé kia ban tặng! Cố Vệ Quân điên cả người
Giọng ông lớn tới nỗi Thương Tịnh có thể nghe không sót từ nào, vất vả lắm cô mới nhịn được cười
"Không, con đâu có lừa bố, tối qua chia tay, hôm nay lại quay lại mà" Cố Thùy Vũ khẽ hôn lên cái gáy trắng nõn nà của cô
Gọi điện với người lớn mà anh còn dám không đàng hoàng thế này, Thương Tịnh đẩy anh ra, rồi khẽ khàng xoay người xuống giường
"Anh cho rằng bố anh không thể làm gì anh phải không?"
"Con biết làm thế này cũng không phải là cách, bố đợi con, trước khi đi làm con sẽ cho bố một phương án"
"Bố anh không cần phương án dự án nào cả, tôi chỉ cần một dấu chấm hết!"
"Vậy thì cá chết lưới rách đi!" Ông già này cứ được voi lại đòi tiên
Cúp điện thoại, chớp mắt mất một lúc rồi Cố Thùy Vũ mới nhíu mày rời giường đi rửa mặt, sau đó ra phòng bếp tìm Thương Tịnh đang nấu bữa sáng, anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm trên vai cô, thì thầm, "Anh thương lượng với em một chuyện này"
"Nói đi" Thuơgn Tịnh vớt mì ra
"Bố anh... Ông ấy có vài triệu trứng đột quỵ, bây giờ đang được bệnh viện theo dõi"
"Nghiêm trọng không?" Thương Tịnh ngừng động tác
"Giờ vẫn chưa nghiêm trọng lắm, chỉ sợ chăm sóc không chu đáo thì rất dễ dẫn tới đột quỵ" Cố Thùy Vũ dừng lại, "Cho nên, em có thể tới chăm sóc ông ấy giúp anh không?"
Thương Tịnh trầm tư trong giây lát, "Được, chỉ sợ bố anh không đồng ý thôi"
"Có em trông nom thì ông ấy còn không vui gì chứ, anh chỉ sợ em phải chịu tủi thân thôi, anh biết anh làm vậy là rất ích kỷ" Ban đầu anh không muốn đưa cô về là bởi sinh hoạt hằng ngày của bố anh đã được thu xếp đâu ra đấy, cô có tới cũng chỉ có chịu đựng sự chỉ trích, nhưng bây giờ là cơ hội để bố anh có thể nhìn rõ bản chất con người Thương Tịnh. Đêm qua, khi về anh cũng đã suy nghĩ rồi, song nếu muốn Thương Tịnh phải vứt bỏ hết công việc để tới chăm sóc một ông già mất nét, lại còn phải xoay sở tốt mọi chuyện của ông ấy, thì anh cảm thấy hơi có lỗi với cô.
"Không sao, anh nghĩ được vậy là rất tốt, em thích người đàn ông hiếu thuận với bố mẹ, tối qua anh đi cả đêm để về nhà thăm bố khiến em cảm thấy anh là rất có ý thức trách nhiệm với gia đình!" Thương Tịnh quay đầu lại, mỉm cười, "Anh làm cho em càng thích anh hơn"
"Giờ mới thích?" Nghe được từ ngữ yêu thương từ cái miệng nhỏ nhắn của cô thốt ra, Cố Thùy Vũ liền cười và phủ lên đôi môi ấy
Nụ hôn vừa ngừng, Thương Tịnh mặt đỏ bừng nói, "May mà em từng có kinh nghiệm, để chăm sóc mẹ, hồi đó em từng đi thi một chứng chỉ y tá. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bác trai thật tốt giúp anh"
Đột nhiên, nhớ lại hình ảnh lúc cô khóc thương tâm khi mẹ qua đời, Cố Thùy Vũ siết chặt bàn tay, một sự ăn năn nhối hận dâng trào trong anh.
Sau khi ra khỏi cửa, Cố Thùy Vũ gọi điện cho bố già, "Bố già, hai ta mỗi người lùi một bước nhé, bố để Thương Tịnh qua đấy chăm sóc cho bố một hai tháng, bố có thể quan sát xem cô ấy là người thế nào, còn nếu thực sự không được nữa thì chắc chắn con sẽ không hai lời, bố nói con cắt đứt thì con lập tức cắt đứt"
Cố Vệ Quân thấy chủ ý này không tệ, ông thẳng thắn trả lời, "Được! Anh để con bé qua đây" Hai đứa cứ chờ mà chia tay đi
Cố Thùy Vũ biết ông già đang suy nghĩ cách làm khó Thương Tịnh, nhưng nếu Thương Tịnh muốn đang hoàng, nở mày nở mặt mà tiến vào cánh cửa nhà họ Cố, thì cửa ải của bố già này sớm muộn cô cũng phải qua, ban đầu anh muốn cứng rắn ép ông đi vào khuôn khổ, ai người lại xảy ra chuyện này. Chỉ là, liệu Thương Tịnh có chịu đựng nổi "Lão ngoan cố" này không?
Thương Tịnh cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, vì một người không có quan hệ máu mủ, không có tình cảm, quả thực rất khó để cô phải vứt bỏ cuộc sống hiện tại mà tự đi chuốc lấy phiền phức, nhưng vì ông là bố của Cố Thùy Vũ nên mọi chuyện lại khác, nếu quả thực ông ấy gặp chuyện bất trắc thì Cố Thùy Vũ sẽ đau lòng lắm, mà Cố Thùy Vũ đau lòng thì trái tim cô cũng sẽ đau... Vả lại, cô cũng hiểu ý của anh, anh muốn nhân cơ hội này giúp cô có được thiện cảm của bác Cố, cô cũng chỉ có thể cố gắng thôi. Cô luôn tin rằng, nếu mình chân thành đối đãi với người thì người nhất định sẽ chân thành lại với mình, tuy hiện thực ít khi được như ý muốn, song cuối cùng vẫn cứ phải cố gắng mới biết được.
Bất ngờ là, việc ngoài ý muốn này lại được sự tán thành của toàn bộ người nhà họ Cố, bọn họ vô cùng tin tưởng với ván cá cược này của Cố Vệ Quân, thầm nghĩ rằng nếu ngay cả một cô bé mà ông cũng không đuổi đi nổi, t hì đúng là quá xin lỗi với danh tiếng của ông ấy.
Cố Vệ Quân nếu như biết trong lòng mọi người nghĩ vậy, thì không biết ông nên vui hay nên tức giận đây?
Nói tóm lại, chuyện này đã quyết, Cố Thùy Vũ định xin nghỉ phép giúp cô, Thương Tịnh thấy thế không thích hợp, cô muốnt ừ chức, nhưng Hà Chính Trạch lại nói, "Tiểu Thương, dù không nể mặt Bí thư Cố thì tôi cũng có thể nhận ra cô là một phóng viên ưu tú hiếm thấy, người, chúng ta có thể tuyển, nhưng bồi dưỡng được một phóng viên giỏi không hề dễ dàng chút nào. Tôi hi vọng cô xử lý mọi chuyện trong nhà ổn thỏa xong thì có thể quay lại Nhật Báo làm việc"
Thương Tịnh vô cùng cảm kích.
Nhân hai ngày nghỉ, Cố Thùy Vũ đưa Thương Tịnh tới Bắc Kinh, trước khi tới anh đã đem cô lăn đi lăn lại giằng co một lần mới chịu làm hại cô phải trang điểm che đi quầng thâm ở đôi mắt. Đầu tiên, bọn họ tới bệnh viện quân y để hỏi thăm sức khỏe bố anh, trước khi gặp ông, Thương Tịnh thấy hơi hồi hộp, khigặp Cố Vệ Quân rồi thì ngoài sự hồi hộp thì còn cộng thêm cả sự giật mình.
Không ai nói cho cô biết rằng, bác Cố hóa ra lại trông có vẻ... Có phước.
Thật ra "có phước" đơn giản chỉ là trông ông tròn trịa, giống hệt Phật Di Lặc. Thương Tịnh nghĩ suy ra từ ba người con trai nhà họ Cố thì đáng ra ông cũng phải trông gầy gò tháo vát mới đúng nhỉ, sao giờ trông lại "tròn" thế chứ?
Sau đó Cố Thùy Vũ mới giải thích cho cô, "Ông già thích ăn thịt, đặc biệt là thịt ba chỉ, ông ấy lại không thích tập luyện cho nên phát tướng ra thế"
"Tuy em không kỳ thị người mập, nhưng mà, Cố Thùy Vũ, anh vẫn nên chú ý tập luyện đi nhé" Thương Tịnh thành khẩn nói
Về phía Cố Vệ Quân. Lần đầu gặp Thương Tịnh ông cũng không khỏi giật mình, ông không bao giờ tin chỉ xem một bức ảnh mà có thể phán xét được một người phụ nữ có đàng hoàng hay không, cho tới khi tận mắt trông thấy khí chất trong sáng của Thương Tịnh. Tuy cô đã trang điểm qua, nhưng sự điềm nhiên thể hiện giữa đôi lông mày không phải là giả. Chẳng lẽ, thằng nhóc Cố Tam lại thật sự yêu một người phụ nữ đàng hoàng? Không thể, nhất định là do con bé này diễn tốt quá, nghe nói các cô gái bây giờ đều thuộc trường phái diễn xuất.
"Không phải nói khéo với bố anh! Hôm nay thì lời ngon tiếng ngọt rằng mai sẽ chia tay, chuyện này anh làm còn ít đấy phỏng?"
.. Mẹ nó, sao trước đây anh lại khốn nạn thế nhỉ. Cố Thùy Vũ tự vấn, sau đó lấy điện thoại ra, "Được rồi, con gọi, nhưng con chỉ nói đúng lời chia tay thôi đấy, nếu bố còn đòi hỏi gì nữa thì con mặc kệ" Ngày mai anh còn phải đi làm, thôi thì tranh thủ nhanh nhanh cho xong việc.
"Gọi đi, nếu anh dám lừa tôi thì cứ xem xem tôi có chỉnh chết anh không"
Cố Thùy Vũ hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân rằng với bệnh tình ông già bây giờ, anh không thể khiến ông ấy kích động được, đả thông tư tưởng xong, anh mở máy bấm số điện thoại của Thương Tịnh.
"Alô?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ngạc nhiên của Thương Tịnh, vừa rồi không phải anh vừa mới gọi cho cô khi ở trên taxi à? Sao giờ lại gọi nữa?
"Thương Tịnh, bố anh cảm thấy hai ta không hợp, anh cũng nghĩ kỹ rồi, chúng ta vẫn nên chia tay thôi" Cố Thùy Vũ bình tĩnh nói
Đầu dây bên kia trầm mặc, "Vậy thì chia tay" Giọng cô đều đều, không chút gợi sóng
Trái tim Cố Thùy Vũ thắt lại, cô nói thật hay giả?
"... Trong ngăn kéo tủ có tấm thẻ, coi như phí chia tay"
"Ừm... Bao nhiêu tiền?"
"...1 triệu NDT, đủ không?"
"Ít quá, 2 triệu đi" Cô mặc cả
"Được, anh chuyển khoản cho em sau" Cố Thùy Vũ buồn bực cúp máy
Anh chỉ đáng giá 2 triệu thôi ư?
Còn chẳng đáng giá bằng cái ấm trà nhà cô.
"Anh nhìn xem, người ta sòng phẳng dứt khoát thế nào!!" Cố Vệ Quân hừ một tiếng, "Chỉ có anh tự mình đa tình"
"Thế giờ bố vui chưa? Bố dậy thay quần áo đi, sáng mai con còn phải đi làm sớm" Cố Thùy Vũ nói bằng giọng không còn kiên nhẫn
Cố Vệ Quân đạt được mục đích nên không buồn tính toán với thằng con xấc láo nữa, ông khoát khoát tay, "Sáng mai tôi đi, giờ anh ngủ đi"
"Bố thế sao được, làm sao con biết được bố có lừa con không, nhanh, bố dậy nhanh lên" Để qua đêm nay, bố già lại suy nghĩ thông suốt thì không phải anh càng mệt hơn à
"Đi thì đi" Cố Vệ Quân lườm thằng con một cái
Nhân lúc Cố Vệ Quân chưa thay quần áo xong, Cố Thùy Vũ bèn ra khỏi phòng, gấp gáp gửi một tin nhắn: [Bé à, em đừng tin là thật nhé] mặc dù anh biết cô bé của anh sẽ không tin chuyện vừa rồi là thật
Trong giây lát, anh nhận được tin hồi đáp: [Bố anh chịu đi viện rồi à?]
[Ông ấy đang thay quần áo rồi]
[Em thấy trên mạng nói bệnh trúng gió khá nguy hiểm đấy, anh chú ý nhé]
[Anh biết rồi, em ngủ sớm đi]. Dừng lại một lúc, rồi Cố Thùy Vũ không nhịn được, bộc phát hết uất ức trong lòng: [Gia chỉ đáng giá 2 triệu tệ thôi ư?]
[...] Tuy Thương Tịnh không muốn lãng phí tiền tin nhắn, nhưng trừ không nói gì ra thì cô vẫn cứ là... Không nói gì.
Rạng sáng, cả nhà xuất phát tới bệnh viện, Cố Vệ Quân vẫn còn ngẫm nghĩ, "Con nói xem, bọn trẻ bây giờ thật là, chia tay cũng chẳng buồn khóc lóc, mở miệng ra là hỏi xem bao tiền?"
"Bây giờ mấy cô gái trẻ toàn thế, cực kỳ thực dụng" Thường Tích Văn nói
Truyện Của Tui. net "Thằng nhóc này đúng là bị rơi vào bẫy rồi" Cố Vệ Quân nhìn thằng con, khẽ lắc đầu
"Bố nói nhảm nhiều quá đấy" Cố Thùy Vũ cau mày
"Được được, tôi không xoáy anh nữa" Cố Vệ Quân thuận theo ý ông con, dù sao ông vẫn thương thằng con này lắm
Vì trước đó Thường Tích Văn đã liên hệ với viện trưởng, nên khi bọn họ tới, viện trưởng và đám bác sĩ chuyên gia đã xếp hàng sẵn sàng đón lão thủ trưởng, qua hàng loạt diện chuẩn, cuối cùng các bác sĩ cũng rút ra một kết luận, đó là Cố Vệ Quân quả thật có vài triệu chứng đột quỵ, cần phải nhập viện để theo dõi một thời gian. Bác sĩ nói, may mà phát hiện kịp thời nên có thể uống thuốc phối hợp với châm cứu để đề phòng đột quỵ.
Nghe kết luận xong, Cố Thùy Vũ để anh cả đi làm thủ tục nhập viện, còn mình gấp gáp rời đi, lúc này, anh dùng phi cơ riêng để quay lại thành phố Z, tới nơi đã hơn 5 giờ sáng, Thương Tịnh vẫn để cửa cho anh, anh rón rén vào phòng, cởi bớt quần áo rồi lên giường ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ say, ngủ bù.
Thương Tịnh bừng tỉnh, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đang nhắm mắt chìm trong giấc ngủ, cô tự giác làm ổ trên người anh rồi tiếp tục ngủ
Khi tỉnh dậy, Cố Vệ Quân cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ông nghĩ mãi rồi mới sáng tỏ, hai đứa kia hóa ra đang diễn kịch cho ông xem! Bọn chúng có biết là đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi không, ông nổi giận quẳng hết lời dặn của bác sĩ qua một bên, bảo Tiểu Chu cầm điện thoại tới cho ông gọi.
Đúng lúc ấy, Cố Thùy Vũ mới ngủ được có một tiếng, anh không chút suy nghĩ tắt điện thoại đi.
Đối phương lại tiếp tục gọi
Thương Tịnh đang chuẩn bị rời giường, thấy trên màn hình hiện tên người gọi, cô đẩy người anh, "Bố anh"
Cố Thùy Vũ rủa thầm, vừa ôm lấy Thương Tịnh, cọ xát lên cổ cô, vừa đau khổ nhận điện, "Alô?"
"Thằng ranh con! Mày lừa bố phải không?" Ngu một nỗi là ông lại tin nó. Tất cả là nhờ màn cò kè trả giá của con bé kia ban tặng! Cố Vệ Quân điên cả người
Giọng ông lớn tới nỗi Thương Tịnh có thể nghe không sót từ nào, vất vả lắm cô mới nhịn được cười
"Không, con đâu có lừa bố, tối qua chia tay, hôm nay lại quay lại mà" Cố Thùy Vũ khẽ hôn lên cái gáy trắng nõn nà của cô
Gọi điện với người lớn mà anh còn dám không đàng hoàng thế này, Thương Tịnh đẩy anh ra, rồi khẽ khàng xoay người xuống giường
"Anh cho rằng bố anh không thể làm gì anh phải không?"
"Con biết làm thế này cũng không phải là cách, bố đợi con, trước khi đi làm con sẽ cho bố một phương án"
"Bố anh không cần phương án dự án nào cả, tôi chỉ cần một dấu chấm hết!"
"Vậy thì cá chết lưới rách đi!" Ông già này cứ được voi lại đòi tiên
Cúp điện thoại, chớp mắt mất một lúc rồi Cố Thùy Vũ mới nhíu mày rời giường đi rửa mặt, sau đó ra phòng bếp tìm Thương Tịnh đang nấu bữa sáng, anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm trên vai cô, thì thầm, "Anh thương lượng với em một chuyện này"
"Nói đi" Thuơgn Tịnh vớt mì ra
"Bố anh... Ông ấy có vài triệu trứng đột quỵ, bây giờ đang được bệnh viện theo dõi"
"Nghiêm trọng không?" Thương Tịnh ngừng động tác
"Giờ vẫn chưa nghiêm trọng lắm, chỉ sợ chăm sóc không chu đáo thì rất dễ dẫn tới đột quỵ" Cố Thùy Vũ dừng lại, "Cho nên, em có thể tới chăm sóc ông ấy giúp anh không?"
Thương Tịnh trầm tư trong giây lát, "Được, chỉ sợ bố anh không đồng ý thôi"
"Có em trông nom thì ông ấy còn không vui gì chứ, anh chỉ sợ em phải chịu tủi thân thôi, anh biết anh làm vậy là rất ích kỷ" Ban đầu anh không muốn đưa cô về là bởi sinh hoạt hằng ngày của bố anh đã được thu xếp đâu ra đấy, cô có tới cũng chỉ có chịu đựng sự chỉ trích, nhưng bây giờ là cơ hội để bố anh có thể nhìn rõ bản chất con người Thương Tịnh. Đêm qua, khi về anh cũng đã suy nghĩ rồi, song nếu muốn Thương Tịnh phải vứt bỏ hết công việc để tới chăm sóc một ông già mất nét, lại còn phải xoay sở tốt mọi chuyện của ông ấy, thì anh cảm thấy hơi có lỗi với cô.
"Không sao, anh nghĩ được vậy là rất tốt, em thích người đàn ông hiếu thuận với bố mẹ, tối qua anh đi cả đêm để về nhà thăm bố khiến em cảm thấy anh là rất có ý thức trách nhiệm với gia đình!" Thương Tịnh quay đầu lại, mỉm cười, "Anh làm cho em càng thích anh hơn"
"Giờ mới thích?" Nghe được từ ngữ yêu thương từ cái miệng nhỏ nhắn của cô thốt ra, Cố Thùy Vũ liền cười và phủ lên đôi môi ấy
Nụ hôn vừa ngừng, Thương Tịnh mặt đỏ bừng nói, "May mà em từng có kinh nghiệm, để chăm sóc mẹ, hồi đó em từng đi thi một chứng chỉ y tá. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bác trai thật tốt giúp anh"
Đột nhiên, nhớ lại hình ảnh lúc cô khóc thương tâm khi mẹ qua đời, Cố Thùy Vũ siết chặt bàn tay, một sự ăn năn nhối hận dâng trào trong anh.
Sau khi ra khỏi cửa, Cố Thùy Vũ gọi điện cho bố già, "Bố già, hai ta mỗi người lùi một bước nhé, bố để Thương Tịnh qua đấy chăm sóc cho bố một hai tháng, bố có thể quan sát xem cô ấy là người thế nào, còn nếu thực sự không được nữa thì chắc chắn con sẽ không hai lời, bố nói con cắt đứt thì con lập tức cắt đứt"
Cố Vệ Quân thấy chủ ý này không tệ, ông thẳng thắn trả lời, "Được! Anh để con bé qua đây" Hai đứa cứ chờ mà chia tay đi
Cố Thùy Vũ biết ông già đang suy nghĩ cách làm khó Thương Tịnh, nhưng nếu Thương Tịnh muốn đang hoàng, nở mày nở mặt mà tiến vào cánh cửa nhà họ Cố, thì cửa ải của bố già này sớm muộn cô cũng phải qua, ban đầu anh muốn cứng rắn ép ông đi vào khuôn khổ, ai người lại xảy ra chuyện này. Chỉ là, liệu Thương Tịnh có chịu đựng nổi "Lão ngoan cố" này không?
Thương Tịnh cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, vì một người không có quan hệ máu mủ, không có tình cảm, quả thực rất khó để cô phải vứt bỏ cuộc sống hiện tại mà tự đi chuốc lấy phiền phức, nhưng vì ông là bố của Cố Thùy Vũ nên mọi chuyện lại khác, nếu quả thực ông ấy gặp chuyện bất trắc thì Cố Thùy Vũ sẽ đau lòng lắm, mà Cố Thùy Vũ đau lòng thì trái tim cô cũng sẽ đau... Vả lại, cô cũng hiểu ý của anh, anh muốn nhân cơ hội này giúp cô có được thiện cảm của bác Cố, cô cũng chỉ có thể cố gắng thôi. Cô luôn tin rằng, nếu mình chân thành đối đãi với người thì người nhất định sẽ chân thành lại với mình, tuy hiện thực ít khi được như ý muốn, song cuối cùng vẫn cứ phải cố gắng mới biết được.
Bất ngờ là, việc ngoài ý muốn này lại được sự tán thành của toàn bộ người nhà họ Cố, bọn họ vô cùng tin tưởng với ván cá cược này của Cố Vệ Quân, thầm nghĩ rằng nếu ngay cả một cô bé mà ông cũng không đuổi đi nổi, t hì đúng là quá xin lỗi với danh tiếng của ông ấy.
Cố Vệ Quân nếu như biết trong lòng mọi người nghĩ vậy, thì không biết ông nên vui hay nên tức giận đây?
Nói tóm lại, chuyện này đã quyết, Cố Thùy Vũ định xin nghỉ phép giúp cô, Thương Tịnh thấy thế không thích hợp, cô muốnt ừ chức, nhưng Hà Chính Trạch lại nói, "Tiểu Thương, dù không nể mặt Bí thư Cố thì tôi cũng có thể nhận ra cô là một phóng viên ưu tú hiếm thấy, người, chúng ta có thể tuyển, nhưng bồi dưỡng được một phóng viên giỏi không hề dễ dàng chút nào. Tôi hi vọng cô xử lý mọi chuyện trong nhà ổn thỏa xong thì có thể quay lại Nhật Báo làm việc"
Thương Tịnh vô cùng cảm kích.
Nhân hai ngày nghỉ, Cố Thùy Vũ đưa Thương Tịnh tới Bắc Kinh, trước khi tới anh đã đem cô lăn đi lăn lại giằng co một lần mới chịu làm hại cô phải trang điểm che đi quầng thâm ở đôi mắt. Đầu tiên, bọn họ tới bệnh viện quân y để hỏi thăm sức khỏe bố anh, trước khi gặp ông, Thương Tịnh thấy hơi hồi hộp, khigặp Cố Vệ Quân rồi thì ngoài sự hồi hộp thì còn cộng thêm cả sự giật mình.
Không ai nói cho cô biết rằng, bác Cố hóa ra lại trông có vẻ... Có phước.
Thật ra "có phước" đơn giản chỉ là trông ông tròn trịa, giống hệt Phật Di Lặc. Thương Tịnh nghĩ suy ra từ ba người con trai nhà họ Cố thì đáng ra ông cũng phải trông gầy gò tháo vát mới đúng nhỉ, sao giờ trông lại "tròn" thế chứ?
Sau đó Cố Thùy Vũ mới giải thích cho cô, "Ông già thích ăn thịt, đặc biệt là thịt ba chỉ, ông ấy lại không thích tập luyện cho nên phát tướng ra thế"
"Tuy em không kỳ thị người mập, nhưng mà, Cố Thùy Vũ, anh vẫn nên chú ý tập luyện đi nhé" Thương Tịnh thành khẩn nói
Về phía Cố Vệ Quân. Lần đầu gặp Thương Tịnh ông cũng không khỏi giật mình, ông không bao giờ tin chỉ xem một bức ảnh mà có thể phán xét được một người phụ nữ có đàng hoàng hay không, cho tới khi tận mắt trông thấy khí chất trong sáng của Thương Tịnh. Tuy cô đã trang điểm qua, nhưng sự điềm nhiên thể hiện giữa đôi lông mày không phải là giả. Chẳng lẽ, thằng nhóc Cố Tam lại thật sự yêu một người phụ nữ đàng hoàng? Không thể, nhất định là do con bé này diễn tốt quá, nghe nói các cô gái bây giờ đều thuộc trường phái diễn xuất.